Chương 233: Bia mộ
Đông Tà Tiểu Tiểu
29/05/2024
Ngay sáng hôm đó, Triệu lão gia và Tiểu Mục Tử ra giá gấp ba lần mua tất cả đình viện ở chân núi vườn trà, ngay buổi chiều chủ nhân có thể dọn toàn bộ hành lý đi.
Hai người về báo với Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển bình tĩnh căn dặn Tiểu Mục Tử: "Mục công công, ngươi làm việc xưa nay hoàng thượng luôn yên tâm, ta đương nhiên cũng yên tâm. Đợi chủ nhân của tòa nhà kia dọn đi, làm phiền ngươi và phụ thân ta hôm nay lại vất vả một chuyến, dẫn người dọn dẹp nơi đó, vứt bỏ những món đồ vô dụng, sau đó tìm vị trí có ánh sáng mặt trời tốt, ngày mai an táng hoàng thượng, sau này ta sẽ ngày ngày ở bên chàng ấy."
"Cái gì, Uyển Nhi, con định thế sao? Con không về kinh thành à?"
"Đúng đấy nương nương, chẳng lẽ người không về hoàng cung sao?"
"Hoàng thượng ở đây, ta về hoàng cung làm gì? Ta sẽ bảo thái tử tuyên bố với bên ngoài ta và hoàng thượng cùng hoăng thệ một ngày. Đến lúc đó chỉ cần đưa di vật của bọn ta về kinh thành hạ táng ở hoàng lăng là được. Từ nay về sau, hoàng hậu Đại Phụng này cũng đã chết."
Triệu phu nhân đau lòng nói: "Uyển Nhi, rõ ràng con còn sống, tại sao lại muốn mọi người nghĩ con đã chết rồi? Con làm vậy có khác nào đâm nhát dao vào tim mẫu thân đâu?"
"Mẫu thân, con xin lỗi. Chàng ấy đi rồi, mạng của con cũng không còn, có khác gì chết chứ? Con biết mình nói như vậy rất bất hiếu, nhưng con thật sự không thể sống bình thường tiếp được."
"Được rồi, mẫu thân của Uyển Nhi, Uyển Nhi muốn ở lại huyện Bình, chúng ta nên tôn trọng quyết định của nó."
"Hu hu hu..."
"Mục công công, Vân Tụ."
"Nương nương có gì căn dặn, người cứ việc nói."
"Ngày mai sau khi an táng hoàng thượng, hai người về kinh thành trước, đừng ở đây chờ thái tử tới. Sau khi các ngươi về kinh thành nhớ mang tất cả quần áo, Bích Nguyệt Kiếm, Hắc Toàn Phong của ngài ấy cùng giấy bút và sách bình thường ngài ấy đọc, nhất là bốn bức tranh hoa xuân trăng thu mưa hè tuyết đông ở Tuyên Thất Điện, mang hết tới đây. Nhớ, tuyệt đối không được để hư hỏng hay thiếu thứ gì."
"Vâng, nô tài tuân mệnh."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Sau khi dặn dò họ, Triệu Thanh Uyển đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Nàng muốn lặng lẽ ở bên Tiêu Sát thêm nửa ngày nữa.
Đến xế chiều, nàng ngồi dậy, dịu dàng chải tóc, mang giày cho nam nhân mình yêu, sau đó quyến luyến hôn hắn một cái rồi cùng Tiểu Mục Tử cẩn thận đưa hắn vào quan tài.
Khoảnh khắc nhập quan, nước mắt nàng rơi như mưa mãi không ngừng.
Đêm đó, nàng ngồi trên đệm hương bồ tựa vào quan tài, canh giữ hắn suốt một đêm, nước mắt cũng lặng lẽ rơi cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, nàng đi cùng quan tài an táng hắn ở ngôi nhà sau này của họ.
Trên bia mộ của Tiêu Sát có khắc: Mộ của phu quân Bình Sơn cư sĩ, ái thê Thanh Uyển lập.
Sau khi an táng Tiêu Sát, Tiểu Mục Tử và Vân Tụ phụng mệnh về kinh thành.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân không yên tâm về nữ nhi nên ở lại nhà mới chăm sóc nàng.
Hôm nay, Triệu Thanh Uyển canh giữ trước mộ Tiêu Sát cả ngày, liên tục cầm khăn trắng nhẹ nhàng lau đi bụi bặm trên bia mộ.
Lau vô số lần, nàng không hề than mệt.
Mỗi một lần lau, sự nhớ nhung và đau buồn trong tim càng khắc sâu.
Nàng càng lúc càng đắm chìm trong nỗi đau của mình, càng ngày càng không muốn thoát ra.
Chỉ có thế, nàng mới cảm thấy Tiêu Sát vẫn ở gần nàng, vẫn ở bên nàng.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân biết không khuyên được nữ nhi nên chỉ lặng lẽ ở bên cạnh rơi lệ.
Đến giờ cơm, họ nhất quyết đỡ nàng vào nhà, ép nàng ăn gì đó.
Đối với hai người họ, chỉ cần nữ nhi còn sống, họ đã cảm thấy rất an ủi rồi.
Còn nhiều hơn, họ không dám hy vọng xa vời.
Đến đêm, thấy nữ nhi vẫn khờ dại canh giữ trước mộ Tiêu Sát, Triệu phu nhân đau lòng khuyên: "Uyển Nhi, con đã quỳ ở đây một ngày rồi, mau vào nhà ngủ một giấc đi, nếu không sao sức khỏe con chịu được?"
"Mẫu thân, đây là đêm đầu tiên chàng ấy ở dưới đất lạnh như băng, chàng ấy quen được không? Con phải ở đây với chàng ấy cả đêm, chờ càng ấy từ từ làm quen mới được."
"Đứa nhỏ này, sao con ngốc thế? Con muốn mẫu thân đau lòng đến chết sao!"
"Mẫu thân đừng lo, con sẽ không để bản thân mình ngã xuống. Nếu con thành con ma ốm không xuống giường được thì sao có thể ở đây cạnh chàng ấy đây..."
"Con biết thì tốt, vậy mẫu thân không khuyên con nữa, đêm nay con muốn ở đây với nó thì cứ ở lại đi, nhưng mệt rồi thì nhất định phải vào trong nghỉ ngơi."
"Con biết rồi, mẫu thân vào trong ngủ đi, đừng lo cho con."
Triệu phu nhân thấy không khuyên được nữ nhi, chỉ đành vào phòng lấy thêm áo choàng khoác cho nàng, lại dặn dò nàng mấy câu rồi vào nhà trước.
Phụ mẫu đều đã về phòng, sau khi mọi âm thanh ngoài sân đều không còn, Triệu Thanh Uyển mới ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời hôm nay chỉ có trăng non cô độc, không có sao.
Nàng nhớ lần đầu tiên Tiêu Sát dẫn nàng đi cưỡi ngựa, hắn nói tình yêu của hắn dành cho nàng qua mỗi ngày đều nhiều hơn hôm qua.
Sau đó hắn còn hỏi đến khi nàng bảy tám chục tuổi, tình yêu hắn dành cho nàng sẽ nhiều thế nào.
Nàng vui vẻ trả lời, chắc là nhiều như sao trên trời.
Hắn nghe xong liền bật cười nói, đúng vậy, thế sau này chỉ cần nàng nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời thì phải nhớ, đó là tất cả tình yêu của hắn.
Nàng nói nàng nhớ rồi.
Hắn lập tức cưng chiều khen, hoàng hậu ngoan quá.
Chuyện xưa vẫn còn đó.
Giọng nói, nụ cười và những lời Tiêu Sát nói vẫn quanh quẩn bên tai.
Nhưng đêm đầu tiên hắn được an táng, trời lại không có sao.
Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt thấm ướt vạt áo.
Nàng vui vẻ mà đáp, nên có bầu trời ngôi sao như vậy nhiều đi.
Khi cúi đầu, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ, lẩm bẩm: "Phu quân, tối nay có phải chàng rất buồn, vì thế không còn sức lực biến thành ngôi sao trên trời nháy mắt với thiếp có phải không? Thiếp thật sự rất nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ chàng, thiếp thật sự rất mong chàng có thể trở về, mong chàng có thể về với thiếp, hu hu hu..."
Đêm nay ở trước mộ của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển khóc mệt rồi dựa vào bia mộ thiếp đi.
Hai người về báo với Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển bình tĩnh căn dặn Tiểu Mục Tử: "Mục công công, ngươi làm việc xưa nay hoàng thượng luôn yên tâm, ta đương nhiên cũng yên tâm. Đợi chủ nhân của tòa nhà kia dọn đi, làm phiền ngươi và phụ thân ta hôm nay lại vất vả một chuyến, dẫn người dọn dẹp nơi đó, vứt bỏ những món đồ vô dụng, sau đó tìm vị trí có ánh sáng mặt trời tốt, ngày mai an táng hoàng thượng, sau này ta sẽ ngày ngày ở bên chàng ấy."
"Cái gì, Uyển Nhi, con định thế sao? Con không về kinh thành à?"
"Đúng đấy nương nương, chẳng lẽ người không về hoàng cung sao?"
"Hoàng thượng ở đây, ta về hoàng cung làm gì? Ta sẽ bảo thái tử tuyên bố với bên ngoài ta và hoàng thượng cùng hoăng thệ một ngày. Đến lúc đó chỉ cần đưa di vật của bọn ta về kinh thành hạ táng ở hoàng lăng là được. Từ nay về sau, hoàng hậu Đại Phụng này cũng đã chết."
Triệu phu nhân đau lòng nói: "Uyển Nhi, rõ ràng con còn sống, tại sao lại muốn mọi người nghĩ con đã chết rồi? Con làm vậy có khác nào đâm nhát dao vào tim mẫu thân đâu?"
"Mẫu thân, con xin lỗi. Chàng ấy đi rồi, mạng của con cũng không còn, có khác gì chết chứ? Con biết mình nói như vậy rất bất hiếu, nhưng con thật sự không thể sống bình thường tiếp được."
"Được rồi, mẫu thân của Uyển Nhi, Uyển Nhi muốn ở lại huyện Bình, chúng ta nên tôn trọng quyết định của nó."
"Hu hu hu..."
"Mục công công, Vân Tụ."
"Nương nương có gì căn dặn, người cứ việc nói."
"Ngày mai sau khi an táng hoàng thượng, hai người về kinh thành trước, đừng ở đây chờ thái tử tới. Sau khi các ngươi về kinh thành nhớ mang tất cả quần áo, Bích Nguyệt Kiếm, Hắc Toàn Phong của ngài ấy cùng giấy bút và sách bình thường ngài ấy đọc, nhất là bốn bức tranh hoa xuân trăng thu mưa hè tuyết đông ở Tuyên Thất Điện, mang hết tới đây. Nhớ, tuyệt đối không được để hư hỏng hay thiếu thứ gì."
"Vâng, nô tài tuân mệnh."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Sau khi dặn dò họ, Triệu Thanh Uyển đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Nàng muốn lặng lẽ ở bên Tiêu Sát thêm nửa ngày nữa.
Đến xế chiều, nàng ngồi dậy, dịu dàng chải tóc, mang giày cho nam nhân mình yêu, sau đó quyến luyến hôn hắn một cái rồi cùng Tiểu Mục Tử cẩn thận đưa hắn vào quan tài.
Khoảnh khắc nhập quan, nước mắt nàng rơi như mưa mãi không ngừng.
Đêm đó, nàng ngồi trên đệm hương bồ tựa vào quan tài, canh giữ hắn suốt một đêm, nước mắt cũng lặng lẽ rơi cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, nàng đi cùng quan tài an táng hắn ở ngôi nhà sau này của họ.
Trên bia mộ của Tiêu Sát có khắc: Mộ của phu quân Bình Sơn cư sĩ, ái thê Thanh Uyển lập.
Sau khi an táng Tiêu Sát, Tiểu Mục Tử và Vân Tụ phụng mệnh về kinh thành.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân không yên tâm về nữ nhi nên ở lại nhà mới chăm sóc nàng.
Hôm nay, Triệu Thanh Uyển canh giữ trước mộ Tiêu Sát cả ngày, liên tục cầm khăn trắng nhẹ nhàng lau đi bụi bặm trên bia mộ.
Lau vô số lần, nàng không hề than mệt.
Mỗi một lần lau, sự nhớ nhung và đau buồn trong tim càng khắc sâu.
Nàng càng lúc càng đắm chìm trong nỗi đau của mình, càng ngày càng không muốn thoát ra.
Chỉ có thế, nàng mới cảm thấy Tiêu Sát vẫn ở gần nàng, vẫn ở bên nàng.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân biết không khuyên được nữ nhi nên chỉ lặng lẽ ở bên cạnh rơi lệ.
Đến giờ cơm, họ nhất quyết đỡ nàng vào nhà, ép nàng ăn gì đó.
Đối với hai người họ, chỉ cần nữ nhi còn sống, họ đã cảm thấy rất an ủi rồi.
Còn nhiều hơn, họ không dám hy vọng xa vời.
Đến đêm, thấy nữ nhi vẫn khờ dại canh giữ trước mộ Tiêu Sát, Triệu phu nhân đau lòng khuyên: "Uyển Nhi, con đã quỳ ở đây một ngày rồi, mau vào nhà ngủ một giấc đi, nếu không sao sức khỏe con chịu được?"
"Mẫu thân, đây là đêm đầu tiên chàng ấy ở dưới đất lạnh như băng, chàng ấy quen được không? Con phải ở đây với chàng ấy cả đêm, chờ càng ấy từ từ làm quen mới được."
"Đứa nhỏ này, sao con ngốc thế? Con muốn mẫu thân đau lòng đến chết sao!"
"Mẫu thân đừng lo, con sẽ không để bản thân mình ngã xuống. Nếu con thành con ma ốm không xuống giường được thì sao có thể ở đây cạnh chàng ấy đây..."
"Con biết thì tốt, vậy mẫu thân không khuyên con nữa, đêm nay con muốn ở đây với nó thì cứ ở lại đi, nhưng mệt rồi thì nhất định phải vào trong nghỉ ngơi."
"Con biết rồi, mẫu thân vào trong ngủ đi, đừng lo cho con."
Triệu phu nhân thấy không khuyên được nữ nhi, chỉ đành vào phòng lấy thêm áo choàng khoác cho nàng, lại dặn dò nàng mấy câu rồi vào nhà trước.
Phụ mẫu đều đã về phòng, sau khi mọi âm thanh ngoài sân đều không còn, Triệu Thanh Uyển mới ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời hôm nay chỉ có trăng non cô độc, không có sao.
Nàng nhớ lần đầu tiên Tiêu Sát dẫn nàng đi cưỡi ngựa, hắn nói tình yêu của hắn dành cho nàng qua mỗi ngày đều nhiều hơn hôm qua.
Sau đó hắn còn hỏi đến khi nàng bảy tám chục tuổi, tình yêu hắn dành cho nàng sẽ nhiều thế nào.
Nàng vui vẻ trả lời, chắc là nhiều như sao trên trời.
Hắn nghe xong liền bật cười nói, đúng vậy, thế sau này chỉ cần nàng nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời thì phải nhớ, đó là tất cả tình yêu của hắn.
Nàng nói nàng nhớ rồi.
Hắn lập tức cưng chiều khen, hoàng hậu ngoan quá.
Chuyện xưa vẫn còn đó.
Giọng nói, nụ cười và những lời Tiêu Sát nói vẫn quanh quẩn bên tai.
Nhưng đêm đầu tiên hắn được an táng, trời lại không có sao.
Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt thấm ướt vạt áo.
Nàng vui vẻ mà đáp, nên có bầu trời ngôi sao như vậy nhiều đi.
Khi cúi đầu, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ, lẩm bẩm: "Phu quân, tối nay có phải chàng rất buồn, vì thế không còn sức lực biến thành ngôi sao trên trời nháy mắt với thiếp có phải không? Thiếp thật sự rất nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ chàng, thiếp thật sự rất mong chàng có thể trở về, mong chàng có thể về với thiếp, hu hu hu..."
Đêm nay ở trước mộ của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển khóc mệt rồi dựa vào bia mộ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.