Chương 147: Chương 171-172
Đông Tà Tiểu Tiểu
29/05/2024
Buổi tối ba ngày sau, Tiêu Sát đang ở Tuyên Thất Điện xem tấu chương, có ám vệ đến báo: "Bẩm hoàng thượng, ti chức đã xử lý thái giám lén đưa ong độc vào cung cùng người ở ngoài cung gã liên lạc."
"Ừ, làm tốt lắm, ngươi lui xuống đi."
"Vâng, ti chức cáo lui."
Nghe tin tốt, ánh mắt Tiêu Sát lập tức trở nên sắc bén.
Những kẻ này chẳng qua là tiểu tốt vô danh chết thay, kẻ ngoan độc bẩn thỉu Tiêu Sát quyết định tạm thời cho nàng ta sống thêm hai ba tháng.
Đợi Triệu Thanh Uyển sinh con, ra cữ xong, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đến giờ Hợi, phê duyệt tấu chương xong, về Phượng Nghi Điện thấy Triệu Thanh Uyển đang ngồi dựa vào đầu giường phượng đọc sách mà chờ hắn, Tiêu Sát lập tức thấy ấm lòng, mọi tâm trạng tiêu cực lập tức bị xua tan.
"Hoàng thượng về rồi, lại xem tấu chương muộn vậy sao, vất vả cho ngài."
"Đồ ngốc, không phải trẫm đã nói ban đêm nàng đừng chờ trẫm, cứ ngủ trước đi rồi sao?"
"Hai ngày nữa là trừ tịch, thần thiếp không ngủ được, muốn chờ ngài rồi cùng ngủ."
"Cảm ơn hoàng hậu, có nàng chờ trẫm, trẫm rất hạnh phúc."
Vừa nói hết câu, Tiêu Sát liền ngồi xuống hôn lên môi Triệu Thanh Uyển.
Sau khi lưu luyến buông ra, hắn nói: "Hoàng hậu, điều tra xong chuyện của Thẩm quý nhân rồi."
"Thế sao? Rốt cuộc là như thế nào?"
"Có một cung nhân làm việc ở Lăng Mai Viên tự ý nuôi ong trong cung, trẫm đã tống cố tên đó ra khỏi cung, cũng đã xử lý lũ ong, sau này hoàng hậu không cần lo lắng nữa."
"Vậy sao? Thế tại sao lũ ong lại đột nhiên nổi điên tấn công Thẩm quý nhân?"
"Ong tấn công người không có gì kỳ lạ, lúc nhỏ trẫm lưu lạc dân gian cũng từng bị đám ong tấn công. Được rồi hoàng hậu, việc này trẫm đã bảo nàng đừng lo lắng thì đừng lo lắng nữa."
"Thôi được, thần thiếp biết rồi, thần thiếp không lo lắng nữa."
Tiêu Sát không nói sự thật cho Triệu Thanh Uyển biết.
Có một số việc hắn biết là được, hắn không muốn nàng biết quá nhiều, khiến nàng lo lắng và thất vọng lòng người trong cung.
Tiêu Sát cởi áo, nằm xuống bên cạnh Triệu Thanh Uyển, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi hoàng hậu, tiệc trừ tịch lần này hậu cung có phi tần nào biểu diễn góp vui không?"
"Đương nhiên có chứ, mỗi năm chỉ có một lần giao thừa, bọn họ đều muốn biểu hiện cho hoàng thượng xem, để ngài phát hiện ưu điểm của họ."
"Nghe hoàng hậu nói sao trẫm nghe ra mùi chua vậy nhỉ?"
"Đáng ghét, người ta nói thật mà! Ngài không biết bọn họ để tâm đến yến hội lần này thế nào đâu. Mấy ngày qua khi đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, ai nấy đều hào hứng bàn tán việc này, bầu không khí hài hòa hơn trước đây nhiều."
"Thế sao? Bọn họ biểu diễn cái gì?" Tiêu Sát tỏ ra tò mò.
"Dĩnh phi múa kiếm, Lan phi chơi đàn, Phương tàn đánh đàn tỳ bà, Tưởng quý nhân và Ngọc thải nữ khiêu vũ, ngài xem, phong phú thật đấy."
"Ha ha, đúng là phong phú."
"Đến lúc đó hoàng thượng sẽ được mở rộng tầm mắt, có phải hoàng thượng thấy rất vui không?"
"Hoàng hậu đừng nghĩ xấu cho trẫm. Trẫm có vui hay không đều do hoàng hậu, không liên quan đến họ."
"Hừ, coi như ngài biết nói chuyện!" Triệu Thanh Uyển hờn dỗi.
Tiêu Sát ôm nàng vào lòng: "Trẫm biết nói chuyện đều nhờ hoàng hậu dạy dỗ đấy. Trước khi cưới nàng không có ai cảm thấy trẫm biết nói chuyện cả."
"Câu trước của hoàng thượng thần thiếp không dám nhận, còn câu sau, thần thiếp tin đó là sự thật. Bởi vì thời niên thiếu lúc gặp ngài, lúc nào trông ngài cũng u ám cả, hỏi ngài ba câu, ngài mới chịu nói hai chữ, thần thiếp suýt thì tưởng ngài là bị câm rồi!"
"Hoàng hậu, chuyện thời niên thiếu nàng đều nhớ sao?" Nghe Triệu Thanh Uyển nhắc đến khoảng thời gian mới quen mình, Tiêu Sát lập tức rung động.
"Đương nhiên, khi đó thần thiếp lớn rồi, còn gặp quái thai như hoàng thượng, chẳng ai giống ngài cả."
"Vậy sao? Thế thì chắc nàng có ấn tượng rất sâu với trẫm lắm đúng không?"
"Thần thiếp vốn dĩ có ấn tượng sâu với ngài mà!"
"Thật không hoàng hậu, nàng có ấn tượng sâu với trẫm hả?"
"Hoàng thượng đừng hiểu lầm, thần thiếp nói có ấn tượng sâu... Không phải ý ngài đang nghĩ..."
Thấy Tiêu Sát kích động, Triệu Thanh Uyển nhận ra lời mình nói khiến hắn hiểu lầm.
Ý nàng không phải thời niên thiếu nàng đã thích hắn, chỉ đơn giản là có ấn tượng sâu với hắn mà thôi.
"Thật sự không giống điều trẫm đang nghĩ hả? Thế hoàng hậu có dám nhìn thẳng vào mắt trẫm, nghiêm túc nói lại lần nữa hay không?"
"..."
"Hoàng hậu..."
"Hoàng thượng, thần thiếp không muốn nghĩ về quá khứ, chỉ muốn nghĩ đến tương lai thôi."
"..."
Lần này đến lượt Tiêu Sát im lặng.
Thấy hắn không vui, Triệu Thanh Uyển cũng đau lòng.
Cho dù thời niên thiếu người nàng thích thật sự không phải hắn, nhưng giây phút này, nàng dám khẳng định nàng thích nam nhân đang ở bên cạnh mình.
Nàng cũng thích nhìn hắn vui chứ không phải rầu rĩ.
Vì vậy nàng mang tâm trạng thấp thỏm cùng kích động ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi hắn, sau đó lần đầu chủ động mở đôi môi hắn ra, xấu hổ thẹn thùng đòi hỏi hắn.
Cảm nhận được sự trấn an của nàng, hơn nữa hiếm khi nàng lại chủ động, Tiêu Sát lập tức phối hợp.
Hôn nhau một lúc, hắn lẩm bẩm bên đôi môi sưng đỏ gợi cảm của nàng: "Hoàng hậu, trẫm thật sự rất muốn nàng, nàng nói xem phải làm sao đây?"
"Nhưng bây giờ không được..."
"Thế sao nàng còn quyến rũ trẫm?"
"Thần thiếp đâu có quyến rũ hoàng thượng, thần thiếp thấy ngài không vui nên muốn dỗ dành ngài thôi..."
"Cách dỗ dành này của nàng không phải dỗ trẫm vui, mà là khiến trẫm lên lửa có hiểu không? Nữ nhân ngốc của trẫm."
"Thế bây giờ phải làm sao đây?"
"Còn làm gì nữa, trẫm chỉ đành chịu đựng thôi, đồ ngốc!"
Tiêu Sát yêu chiều hôn Triệu Thanh Uyển một cái, sau đó ôm nàng, cố gắng chịu đựng.
Triệu Thanh Uyển nào hiểu sự gian nan của hắn.
Khi hai người nói chuyện, đầu nàng còn cọ vào cổ Tiêu Sát càng khiến lửa trong lòng hắn dâng trào, chỉ có thể nhịn càng thêm nhịn.
Có điều, một đêm dày vò nhưng ngọt ngào này với Tiêu Sát cũng là một trải nghiệm quý giá.
Cũng chỉ có nữ nhân đáng yêu ngốc nghếch trong lòng mới có thể mang đến cho hắn trải nghiệm vui vẻ chịu đựng.
Hai ngày sau là trừ tịch.
Hoàng cung không còn bầu không khí lạnh lẽo của hai năm trước, khắp nơi đều được trang trí lộng lẫy, nhất là đài ngắm trăng.
Chương 172: Trừ tịch
Trừ tịch, giờ Dậu.
Tiểu Mục Tử từ đài ngắm trăng đến Phượng Nghi Điện bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, bên đài ngắm trăng đã chuẩn bị xong rồi."
"Được. Hoàng hậu, chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Nghe Tiểu Mục Tử bẩm báo, Tiêu Sát nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Thanh Uyển, cùng nàng đến đài ngắm trăng.
Hoắc Liên Liên và Vân Tụ theo sau.
Khi đoàn người đến đài ngắm trăng, các phi tần hậu cung khác đều đã có mặt.
Thấy đế hậu giá lâm, tất cả đồng loạt đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp, tần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, chúc hoàng thượng và hoàng hậu nương nương phúc nhạc an khang."
"Miễn lễ."
"Tạ hoàng thượng."
"Hôm nay là lần đầu tiên trong cung tổ chức tiệc trừ tịch, mọi người không cần câu nệ. Tiểu Mục Tử, thông báo bắt đầu tiệc đi."
"Vâng, mở tiệc!" Tiểu Mục Tử cao giọng nói.
Ngay sau đó, các cung nữ thái giám mang đồ ăn lên trước bàn chủ tử.
Hoắc Liên Liên và Tiểu Mục Tử lập tức dùng châm bạc thử độc kiểm tra tất cả đồ ăn và rượu trước mặt Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển.
Sau khi thấy không có vấn đề, cả hai mới bắt đầu dùng.
Nhạc sư cũng đã tấu nhạc.
Mở màn là bài khiêu vũ của những vũ cơ dáng người thướt tha.
Những vũ cơ này trước giờ chưa từng có cơ hội biểu diễn cho hoàng thượng xem, hôm nay có cơ hội hiếm thấy, đương nhiên là cố gắng hết sức.
Có màn biểu diễn của họ, bầu không khí của bữa tiệc của lập tức dâng cao.
Lan phi ngồi ngay bên trái, cách Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển không xa. Nàng ta cầm ly rượu đứng dậy kính Tiêu Sát: "Hoàng thượng, thần thiếp kính ngài một ly. Thần thiếp chúc hoàng thượng thánh thể an khang, vạn thọ vô cương, chúc cho Đại Phụng chúng ta quốc gia hưng thịnh, cơ nghiệp vĩnh cố!"
"Được, trẫm thích câu chúc của Lan phi. Ly rượu này trẫm cạn!"
"Tạ hoàng thượng, thần thiếp cũng uống."
Thấy Tiêu Sát sảng khoái như thế, còn khen câu chúc của mình, Lan phi vui mừng khôn xiết, lập tức nhấp một chút.
Dĩnh phi là người chịu trách nhiệm chính tiệc trừ tịch này, còn là phi, vậy nên nàng cũng cầm ly rượu đứng dậy: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin kính một ly. Thần thiếp chúc hoàng thượng thánh thể an khang, chúc hoàng hậu nương nương sớm sinh hoàng tử."
"Hoàng hậu không thể uống rượu, Dĩnh phi, trẫm uống với nàng."
"Không sao đâu hoàng thượng, thần thiếp có thể lấy trà thay rượu."
"Vậy được, nếu hoàng hậu đã có lòng, thế thì chúng ta cũng uống ly này với Dĩnh phi."
"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin kính trước."
Thấy hoàng hậu cho mình mặt mũi, Dĩnh phi lập tức uống cạn ly rượu của mình.
Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển cũng uống.
Thấy hai phi đều đã kính rượu Tiêu Sát, Lương phi đương nhiên cũng tỏ vẻ một chút, cũng đứng dậy nói vài câu khách sáo, kính rượu đế hậu.
"Hoàng thượng, ngài ăn nhiều một chút, lát nữa đừng uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe." Thấy Tiêu Sát uống ba ly rượu một lần, Triệu Thanh Uyển sợ dạ dày hắn không chịu nổi, vội dặn dò.
"Không sao, tửu lượng của trẫm vẫn ổn."
"Nhưng ngài cũng không thể không yêu quý sức khỏe của mình như vậy, tốt nhất là uống ít thôi."
"Được, nếu hoàng hậu đã hạ lệnh với trẫm, trẫm chỉ đành nghe theo vậy."
"Đáng ghét, người ta nào dám hạ lệnh với ngài chứ, người ta chỉ dặn dò ngài thôi."
Cả hai ngồi trên chủ tọa vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng còn ve vãn đánh yêu, Lan phi ngồi gần vô cùng khó chịu.
Một lúc sau, Phương tần cũng đứng dậy chuẩn bị kính rượu Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển.
Tiêu Sát nhớ lời dặn của Triệu Thanh Uyển, nói ngay: "Hôm nay trẫm uống ba ly rồi, không nên uống thêm nữa, ly này của Phương tần trẫm lấy trà thay rượu. Những người còn lại muốn kính rượu trẫm và hoàng hậu thì không cần nữa đâu."
"Vâng." Phương tần xấu hổ uống ly rượu của mình.
Lan phi ngồi đối diện trừng mắt nhìn nàng ta, trong lòng thầm chê nàng ta bắt chước bừa, cuối cùng tự xấu mặt.
Kết thúc màn khiêu vũ, Tiêu Sát nói với mọi người: "Đúng rồi, nghe hoàng hậu nói các nàng đều chuẩn bị tiết mục. Ai muốn biểu diễn đầu tiên, nếu làm tốt trẫm sẽ có thưởng!"
"Hồi hoàng thượng, thần thiếp xin phép là người đầu tiên."
"À, lại là lan phi hả? Được, nếu Lan phi đã muốn biểu diễn đầu tiên thì cứ bắt đầu đi."
"Vâng."
Ăn không phải nhiệm vụ quan trọng của Lan phi hôm nay.
Nhiệm vụ hôm nay của nàng là trở nên nổi bật trước mặt Tiêu Sát và chúng phi tần.
Các cung nhân mang đàn của nàng ta lên.
Lan phi ung dung đứng dậy đi tới, ngồi trước cây đàn.
Từ sau khi tiến cung, bình thường tuy ít đánh đàn nhưng là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ được cầm sư dạy dỗ, vậy nên cầm kỹ của nàng quả thật không tệ, tuy nhiên khi tập trung lắng nghe thì lại cảm thấy thiếu chút nội hàm.
Triệu Thanh Uyển không biết đánh đàn nhưng cũng thưởng thức được chút ít, nàng cố tình cười nói với Tiêu Sát: "Hoàng thượng, cầm kỹ của Lan phi đúng là không tệ."
"Cầm kỹ đúng là không tệ, có điều cũng không phải tài nghệ gì đặc biệt, chỉ đàn nghe êm tai thôi."
"Hoàng thượng đừng bắt bẻ quá, đàn được như vậy có thể thấy Lan phi đã từng bỏ ra rất nhiều công sức tập luyện, hôm nay nàng ấy thật sự khiến thần thiếp phải lau mắt nhìn đấy."
"Hoàng hậu đúng là biết thưởng thức nữ nhân, có điều không biết hoàng hậu có biết thưởng thức nam nhân thế không?" Tiêu Sát hạ giọng hỏi.
"Thật ra hoàng thượng muốn hỏi thần thiếp có thưởng thức nam nhân như ngài thôi đúng không?"
"Hoàng hậu đúng là thông minh, ý trẫm là thế."
"Vậy thần thiếp không nói cho ngài biết."
"Không được, nàng bắt buộc phải nói cho trẫm biết, nàng có thưởng thức nam nhân như trẫm không?"
"Tối nay thần thiếp chỉ muốn thưởng thức nữ nhân, không rảnh thưởng thức nam nhân như ngài."
"Hoàng hậu không ngoan rồi, chờ xem lát nữa về Phượng Nghi Điện trẫm trừng phạt nàng thế nào đây!"
"Đáng ghét, không cho cắn thần thiếp!" Triệu Thanh Uyển theo bản năng giơ tay che môi, hờn dỗi nói.
"Nàng sợ trẫm cắn, thế thì trẫm càng phải cắn."
"Ngài hư muốn chết! A, bậy bậy bậy, thần thiếp lỡ lời, hôm nay là trừ tịch, sao thần thiếp có thể nói chuyện không may mắn như vậy chứ! Hoàng thượng, ngài coi như thần thiếp chưa nói có được không?"
"Được thì được, có điều câu hoàng hậu chưa nói thì phải bổ sung đúng không? Trẫm muốn nghe hoàng hậu nói."
"Đáng ghét, chẳng qua ngài chỉ muốn nghe thần thiếp khen ngài thôi đúng không? Thôi được, nể tình hôm nay là trừ tịch, thần thiếp bổ sung một câu: Hoàng thượng ngài... Đúng là rất anh tuấn!"
Nói xong, chính Triệu Thanh Uyển cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Ừ, làm tốt lắm, ngươi lui xuống đi."
"Vâng, ti chức cáo lui."
Nghe tin tốt, ánh mắt Tiêu Sát lập tức trở nên sắc bén.
Những kẻ này chẳng qua là tiểu tốt vô danh chết thay, kẻ ngoan độc bẩn thỉu Tiêu Sát quyết định tạm thời cho nàng ta sống thêm hai ba tháng.
Đợi Triệu Thanh Uyển sinh con, ra cữ xong, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đến giờ Hợi, phê duyệt tấu chương xong, về Phượng Nghi Điện thấy Triệu Thanh Uyển đang ngồi dựa vào đầu giường phượng đọc sách mà chờ hắn, Tiêu Sát lập tức thấy ấm lòng, mọi tâm trạng tiêu cực lập tức bị xua tan.
"Hoàng thượng về rồi, lại xem tấu chương muộn vậy sao, vất vả cho ngài."
"Đồ ngốc, không phải trẫm đã nói ban đêm nàng đừng chờ trẫm, cứ ngủ trước đi rồi sao?"
"Hai ngày nữa là trừ tịch, thần thiếp không ngủ được, muốn chờ ngài rồi cùng ngủ."
"Cảm ơn hoàng hậu, có nàng chờ trẫm, trẫm rất hạnh phúc."
Vừa nói hết câu, Tiêu Sát liền ngồi xuống hôn lên môi Triệu Thanh Uyển.
Sau khi lưu luyến buông ra, hắn nói: "Hoàng hậu, điều tra xong chuyện của Thẩm quý nhân rồi."
"Thế sao? Rốt cuộc là như thế nào?"
"Có một cung nhân làm việc ở Lăng Mai Viên tự ý nuôi ong trong cung, trẫm đã tống cố tên đó ra khỏi cung, cũng đã xử lý lũ ong, sau này hoàng hậu không cần lo lắng nữa."
"Vậy sao? Thế tại sao lũ ong lại đột nhiên nổi điên tấn công Thẩm quý nhân?"
"Ong tấn công người không có gì kỳ lạ, lúc nhỏ trẫm lưu lạc dân gian cũng từng bị đám ong tấn công. Được rồi hoàng hậu, việc này trẫm đã bảo nàng đừng lo lắng thì đừng lo lắng nữa."
"Thôi được, thần thiếp biết rồi, thần thiếp không lo lắng nữa."
Tiêu Sát không nói sự thật cho Triệu Thanh Uyển biết.
Có một số việc hắn biết là được, hắn không muốn nàng biết quá nhiều, khiến nàng lo lắng và thất vọng lòng người trong cung.
Tiêu Sát cởi áo, nằm xuống bên cạnh Triệu Thanh Uyển, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi hoàng hậu, tiệc trừ tịch lần này hậu cung có phi tần nào biểu diễn góp vui không?"
"Đương nhiên có chứ, mỗi năm chỉ có một lần giao thừa, bọn họ đều muốn biểu hiện cho hoàng thượng xem, để ngài phát hiện ưu điểm của họ."
"Nghe hoàng hậu nói sao trẫm nghe ra mùi chua vậy nhỉ?"
"Đáng ghét, người ta nói thật mà! Ngài không biết bọn họ để tâm đến yến hội lần này thế nào đâu. Mấy ngày qua khi đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, ai nấy đều hào hứng bàn tán việc này, bầu không khí hài hòa hơn trước đây nhiều."
"Thế sao? Bọn họ biểu diễn cái gì?" Tiêu Sát tỏ ra tò mò.
"Dĩnh phi múa kiếm, Lan phi chơi đàn, Phương tàn đánh đàn tỳ bà, Tưởng quý nhân và Ngọc thải nữ khiêu vũ, ngài xem, phong phú thật đấy."
"Ha ha, đúng là phong phú."
"Đến lúc đó hoàng thượng sẽ được mở rộng tầm mắt, có phải hoàng thượng thấy rất vui không?"
"Hoàng hậu đừng nghĩ xấu cho trẫm. Trẫm có vui hay không đều do hoàng hậu, không liên quan đến họ."
"Hừ, coi như ngài biết nói chuyện!" Triệu Thanh Uyển hờn dỗi.
Tiêu Sát ôm nàng vào lòng: "Trẫm biết nói chuyện đều nhờ hoàng hậu dạy dỗ đấy. Trước khi cưới nàng không có ai cảm thấy trẫm biết nói chuyện cả."
"Câu trước của hoàng thượng thần thiếp không dám nhận, còn câu sau, thần thiếp tin đó là sự thật. Bởi vì thời niên thiếu lúc gặp ngài, lúc nào trông ngài cũng u ám cả, hỏi ngài ba câu, ngài mới chịu nói hai chữ, thần thiếp suýt thì tưởng ngài là bị câm rồi!"
"Hoàng hậu, chuyện thời niên thiếu nàng đều nhớ sao?" Nghe Triệu Thanh Uyển nhắc đến khoảng thời gian mới quen mình, Tiêu Sát lập tức rung động.
"Đương nhiên, khi đó thần thiếp lớn rồi, còn gặp quái thai như hoàng thượng, chẳng ai giống ngài cả."
"Vậy sao? Thế thì chắc nàng có ấn tượng rất sâu với trẫm lắm đúng không?"
"Thần thiếp vốn dĩ có ấn tượng sâu với ngài mà!"
"Thật không hoàng hậu, nàng có ấn tượng sâu với trẫm hả?"
"Hoàng thượng đừng hiểu lầm, thần thiếp nói có ấn tượng sâu... Không phải ý ngài đang nghĩ..."
Thấy Tiêu Sát kích động, Triệu Thanh Uyển nhận ra lời mình nói khiến hắn hiểu lầm.
Ý nàng không phải thời niên thiếu nàng đã thích hắn, chỉ đơn giản là có ấn tượng sâu với hắn mà thôi.
"Thật sự không giống điều trẫm đang nghĩ hả? Thế hoàng hậu có dám nhìn thẳng vào mắt trẫm, nghiêm túc nói lại lần nữa hay không?"
"..."
"Hoàng hậu..."
"Hoàng thượng, thần thiếp không muốn nghĩ về quá khứ, chỉ muốn nghĩ đến tương lai thôi."
"..."
Lần này đến lượt Tiêu Sát im lặng.
Thấy hắn không vui, Triệu Thanh Uyển cũng đau lòng.
Cho dù thời niên thiếu người nàng thích thật sự không phải hắn, nhưng giây phút này, nàng dám khẳng định nàng thích nam nhân đang ở bên cạnh mình.
Nàng cũng thích nhìn hắn vui chứ không phải rầu rĩ.
Vì vậy nàng mang tâm trạng thấp thỏm cùng kích động ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi hắn, sau đó lần đầu chủ động mở đôi môi hắn ra, xấu hổ thẹn thùng đòi hỏi hắn.
Cảm nhận được sự trấn an của nàng, hơn nữa hiếm khi nàng lại chủ động, Tiêu Sát lập tức phối hợp.
Hôn nhau một lúc, hắn lẩm bẩm bên đôi môi sưng đỏ gợi cảm của nàng: "Hoàng hậu, trẫm thật sự rất muốn nàng, nàng nói xem phải làm sao đây?"
"Nhưng bây giờ không được..."
"Thế sao nàng còn quyến rũ trẫm?"
"Thần thiếp đâu có quyến rũ hoàng thượng, thần thiếp thấy ngài không vui nên muốn dỗ dành ngài thôi..."
"Cách dỗ dành này của nàng không phải dỗ trẫm vui, mà là khiến trẫm lên lửa có hiểu không? Nữ nhân ngốc của trẫm."
"Thế bây giờ phải làm sao đây?"
"Còn làm gì nữa, trẫm chỉ đành chịu đựng thôi, đồ ngốc!"
Tiêu Sát yêu chiều hôn Triệu Thanh Uyển một cái, sau đó ôm nàng, cố gắng chịu đựng.
Triệu Thanh Uyển nào hiểu sự gian nan của hắn.
Khi hai người nói chuyện, đầu nàng còn cọ vào cổ Tiêu Sát càng khiến lửa trong lòng hắn dâng trào, chỉ có thể nhịn càng thêm nhịn.
Có điều, một đêm dày vò nhưng ngọt ngào này với Tiêu Sát cũng là một trải nghiệm quý giá.
Cũng chỉ có nữ nhân đáng yêu ngốc nghếch trong lòng mới có thể mang đến cho hắn trải nghiệm vui vẻ chịu đựng.
Hai ngày sau là trừ tịch.
Hoàng cung không còn bầu không khí lạnh lẽo của hai năm trước, khắp nơi đều được trang trí lộng lẫy, nhất là đài ngắm trăng.
Chương 172: Trừ tịch
Trừ tịch, giờ Dậu.
Tiểu Mục Tử từ đài ngắm trăng đến Phượng Nghi Điện bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, bên đài ngắm trăng đã chuẩn bị xong rồi."
"Được. Hoàng hậu, chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Nghe Tiểu Mục Tử bẩm báo, Tiêu Sát nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Thanh Uyển, cùng nàng đến đài ngắm trăng.
Hoắc Liên Liên và Vân Tụ theo sau.
Khi đoàn người đến đài ngắm trăng, các phi tần hậu cung khác đều đã có mặt.
Thấy đế hậu giá lâm, tất cả đồng loạt đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp, tần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, chúc hoàng thượng và hoàng hậu nương nương phúc nhạc an khang."
"Miễn lễ."
"Tạ hoàng thượng."
"Hôm nay là lần đầu tiên trong cung tổ chức tiệc trừ tịch, mọi người không cần câu nệ. Tiểu Mục Tử, thông báo bắt đầu tiệc đi."
"Vâng, mở tiệc!" Tiểu Mục Tử cao giọng nói.
Ngay sau đó, các cung nữ thái giám mang đồ ăn lên trước bàn chủ tử.
Hoắc Liên Liên và Tiểu Mục Tử lập tức dùng châm bạc thử độc kiểm tra tất cả đồ ăn và rượu trước mặt Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển.
Sau khi thấy không có vấn đề, cả hai mới bắt đầu dùng.
Nhạc sư cũng đã tấu nhạc.
Mở màn là bài khiêu vũ của những vũ cơ dáng người thướt tha.
Những vũ cơ này trước giờ chưa từng có cơ hội biểu diễn cho hoàng thượng xem, hôm nay có cơ hội hiếm thấy, đương nhiên là cố gắng hết sức.
Có màn biểu diễn của họ, bầu không khí của bữa tiệc của lập tức dâng cao.
Lan phi ngồi ngay bên trái, cách Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển không xa. Nàng ta cầm ly rượu đứng dậy kính Tiêu Sát: "Hoàng thượng, thần thiếp kính ngài một ly. Thần thiếp chúc hoàng thượng thánh thể an khang, vạn thọ vô cương, chúc cho Đại Phụng chúng ta quốc gia hưng thịnh, cơ nghiệp vĩnh cố!"
"Được, trẫm thích câu chúc của Lan phi. Ly rượu này trẫm cạn!"
"Tạ hoàng thượng, thần thiếp cũng uống."
Thấy Tiêu Sát sảng khoái như thế, còn khen câu chúc của mình, Lan phi vui mừng khôn xiết, lập tức nhấp một chút.
Dĩnh phi là người chịu trách nhiệm chính tiệc trừ tịch này, còn là phi, vậy nên nàng cũng cầm ly rượu đứng dậy: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin kính một ly. Thần thiếp chúc hoàng thượng thánh thể an khang, chúc hoàng hậu nương nương sớm sinh hoàng tử."
"Hoàng hậu không thể uống rượu, Dĩnh phi, trẫm uống với nàng."
"Không sao đâu hoàng thượng, thần thiếp có thể lấy trà thay rượu."
"Vậy được, nếu hoàng hậu đã có lòng, thế thì chúng ta cũng uống ly này với Dĩnh phi."
"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin kính trước."
Thấy hoàng hậu cho mình mặt mũi, Dĩnh phi lập tức uống cạn ly rượu của mình.
Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển cũng uống.
Thấy hai phi đều đã kính rượu Tiêu Sát, Lương phi đương nhiên cũng tỏ vẻ một chút, cũng đứng dậy nói vài câu khách sáo, kính rượu đế hậu.
"Hoàng thượng, ngài ăn nhiều một chút, lát nữa đừng uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe." Thấy Tiêu Sát uống ba ly rượu một lần, Triệu Thanh Uyển sợ dạ dày hắn không chịu nổi, vội dặn dò.
"Không sao, tửu lượng của trẫm vẫn ổn."
"Nhưng ngài cũng không thể không yêu quý sức khỏe của mình như vậy, tốt nhất là uống ít thôi."
"Được, nếu hoàng hậu đã hạ lệnh với trẫm, trẫm chỉ đành nghe theo vậy."
"Đáng ghét, người ta nào dám hạ lệnh với ngài chứ, người ta chỉ dặn dò ngài thôi."
Cả hai ngồi trên chủ tọa vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng còn ve vãn đánh yêu, Lan phi ngồi gần vô cùng khó chịu.
Một lúc sau, Phương tần cũng đứng dậy chuẩn bị kính rượu Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển.
Tiêu Sát nhớ lời dặn của Triệu Thanh Uyển, nói ngay: "Hôm nay trẫm uống ba ly rồi, không nên uống thêm nữa, ly này của Phương tần trẫm lấy trà thay rượu. Những người còn lại muốn kính rượu trẫm và hoàng hậu thì không cần nữa đâu."
"Vâng." Phương tần xấu hổ uống ly rượu của mình.
Lan phi ngồi đối diện trừng mắt nhìn nàng ta, trong lòng thầm chê nàng ta bắt chước bừa, cuối cùng tự xấu mặt.
Kết thúc màn khiêu vũ, Tiêu Sát nói với mọi người: "Đúng rồi, nghe hoàng hậu nói các nàng đều chuẩn bị tiết mục. Ai muốn biểu diễn đầu tiên, nếu làm tốt trẫm sẽ có thưởng!"
"Hồi hoàng thượng, thần thiếp xin phép là người đầu tiên."
"À, lại là lan phi hả? Được, nếu Lan phi đã muốn biểu diễn đầu tiên thì cứ bắt đầu đi."
"Vâng."
Ăn không phải nhiệm vụ quan trọng của Lan phi hôm nay.
Nhiệm vụ hôm nay của nàng là trở nên nổi bật trước mặt Tiêu Sát và chúng phi tần.
Các cung nhân mang đàn của nàng ta lên.
Lan phi ung dung đứng dậy đi tới, ngồi trước cây đàn.
Từ sau khi tiến cung, bình thường tuy ít đánh đàn nhưng là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ được cầm sư dạy dỗ, vậy nên cầm kỹ của nàng quả thật không tệ, tuy nhiên khi tập trung lắng nghe thì lại cảm thấy thiếu chút nội hàm.
Triệu Thanh Uyển không biết đánh đàn nhưng cũng thưởng thức được chút ít, nàng cố tình cười nói với Tiêu Sát: "Hoàng thượng, cầm kỹ của Lan phi đúng là không tệ."
"Cầm kỹ đúng là không tệ, có điều cũng không phải tài nghệ gì đặc biệt, chỉ đàn nghe êm tai thôi."
"Hoàng thượng đừng bắt bẻ quá, đàn được như vậy có thể thấy Lan phi đã từng bỏ ra rất nhiều công sức tập luyện, hôm nay nàng ấy thật sự khiến thần thiếp phải lau mắt nhìn đấy."
"Hoàng hậu đúng là biết thưởng thức nữ nhân, có điều không biết hoàng hậu có biết thưởng thức nam nhân thế không?" Tiêu Sát hạ giọng hỏi.
"Thật ra hoàng thượng muốn hỏi thần thiếp có thưởng thức nam nhân như ngài thôi đúng không?"
"Hoàng hậu đúng là thông minh, ý trẫm là thế."
"Vậy thần thiếp không nói cho ngài biết."
"Không được, nàng bắt buộc phải nói cho trẫm biết, nàng có thưởng thức nam nhân như trẫm không?"
"Tối nay thần thiếp chỉ muốn thưởng thức nữ nhân, không rảnh thưởng thức nam nhân như ngài."
"Hoàng hậu không ngoan rồi, chờ xem lát nữa về Phượng Nghi Điện trẫm trừng phạt nàng thế nào đây!"
"Đáng ghét, không cho cắn thần thiếp!" Triệu Thanh Uyển theo bản năng giơ tay che môi, hờn dỗi nói.
"Nàng sợ trẫm cắn, thế thì trẫm càng phải cắn."
"Ngài hư muốn chết! A, bậy bậy bậy, thần thiếp lỡ lời, hôm nay là trừ tịch, sao thần thiếp có thể nói chuyện không may mắn như vậy chứ! Hoàng thượng, ngài coi như thần thiếp chưa nói có được không?"
"Được thì được, có điều câu hoàng hậu chưa nói thì phải bổ sung đúng không? Trẫm muốn nghe hoàng hậu nói."
"Đáng ghét, chẳng qua ngài chỉ muốn nghe thần thiếp khen ngài thôi đúng không? Thôi được, nể tình hôm nay là trừ tịch, thần thiếp bổ sung một câu: Hoàng thượng ngài... Đúng là rất anh tuấn!"
Nói xong, chính Triệu Thanh Uyển cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.