Chương 238: Phiên ngoại: Niên thiếu (3)
Đông Tà Tiểu Tiểu
30/05/2024
Hôm sau Triệu lão gia mua một bộ sách mới về, Triệu Thanh Uyển vui sướng cất chúng trong cặp, sau đó mang đến trường tư thục.
Nhưng mang theo trên người mấy ngày, nàng vẫn không có cơ hội gặp lại Tiêu Sát, bởi vì mỗi lần chưa tan học hắn đều lén đi trước, hơn nữa không phải ngày nào cũng tới đây.
Mãi đến một ngày, biết hắn tới, nàng nhanh trí viết một tờ giấy ném ra ngoài cửa sổ.
Trên tờ giấy ấy có viết: Hôm nay ngươi đừng đi trước nhé, ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Hôm đó, Tiêu Sát cố tình chờ nàng trên đường về nhà.
Vừa thấy hắn, nàng lập tức chạy đến: "Tiêu Sát, ngươi thật sự không bỏ đi trước, ta cứ tưởng cho dù thấy đọc tờ giấy ta viết cho ngươi ngươi cũng không chờ ta chứ! Ngươi xem, đây là sách ta nhờ phụ thân mua cho ta, giống bộ sách ta đang học vậy, tặng ngươi đấy!"
"Ta không cần!"
"Sao ngươi lại vậy rồi? Ta đã nhờ phụ thân ta mua, hơn nữa ta cũng xách đến trường mấy hôm rồi, ngày nào cũng làm ta mệt muốn chết. Nếu ngươi không cần, vậy bộ sách này phải làm sao đây?"
"Ngươi thích làm gì thì làm cái nấy!"
"Thì ta thích tặng cho ngươi!"
Nghe câu buột miệng của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát đỏ mặt.
Triệu Thanh Uyển tuổi nhỏ hồn nhiên không biết rằng những lời mình nói đã khiến Tiêu Sát mười ba tuổi sớm nếm trải tất cả ấm lạnh trên nhân gian hiểu lầm.
Nàng nhất quyết nhét sách vào trong tay hắn, tiếp tục nói: "Dù sao thì đây là quà ta tặng ngươi, ngươi bắt buộc phải cầm lấy. Yến phu tử từng dạy, nói người đọc sách trộm sách không tính là trộm. Ngươi xem, ngay cả trộm sách cũng không tính là trộm, ngươi chỉ nhận sách người khác tặng ngươi thôi, ngươi cần gì phải băn khoăn chứ! Ngươi cầm đi được không? Nếu không thì ngươi nói đi, ta mua hai bộ sách giống nhau làm gì, cũng không thể lấy làm cơm để ăn được! Ngươi cầm đi mà, ngươi cũng thấy ta ngày nào cũng xách chúng đi mệt lắm đấy!"
Triệu Thanh Uyển đi đến trước mặt Tiêu Sát, nghiêm túc đưa sách đến trước mặt hắn, muốn hắn nhận lấy.
Tiêu Sát nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của nàng, lại cúi đầu nhìn bộ sách trong tay nàng, thái độ vẫn lạnh như băng nhưng khóe môi lại hơi cong lên: "Sau này ta sẽ trả lại cho ngươi."
Nói hết câu, hắn nhận lấy bộ sách của Triệu Thanh Uyển.
"Ngươi nhận rồi, tốt quá! Không cần ngươi trả đâu, ta nói rồi, bộ sách này giống hệt bộ sách của ta."
Nghe Triệu Thanh Uyển nói, Tiêu Sát trừng mắt nhìn nàng, lòng thầm mắng: Trả mà ta nói không phải là chỉ trả lại nàng bộ sách này.
Hôm đó, khi Triệu Thanh Uyển về nhà, Tiêu Sát cầm sách nàng tặng vẫn lặng lẽ dõi theo, trong ánh mắt u ám không biết từ khi nào đã xuất hiện nụ cười dịu dàng.
Có điều tuy đã nhận sách của Triệu Thanh Uyển nhưng số lần Tiêu Sát lén đến trường tư thục nghe giảng lại giảm bớt, số lần gặp nàng đương nhiên cũng vơi đi.
Bởi vì sức khỏe của mẫu thân càng ngày càng tệ, thường xuyên cần hắn ở nhà chăm sóc.
Hơn nữa hắn cũng đã mười ba tuổi.
Trước đây mẫu thân thấy hắn còn nhỏ, vóc dáng gầy yếu, không cho hắn ra ngoài làm việc nặng nhọc của người trưởng thành.
Nhưng mẫu thân bị bệnh cần tiền mua thuốc, mẫu tử họ thuê nhà, ăn cơm đều cần đến tiền.
Mẫu thân không thể ra ngoài kiếm tiền.
Hắn chỉ có thể bắt chước người lớn, cố gắng cùng mẫu thân nương tựa nhau sống qua ngày.
Vậy nên hắn vừa phải chăm sóc mẫu thân, vừa phải đi làm khắp nơi kiếm chút bạc vụn, thật sự không thể phân thân đến trường của Yến phu tử lén nghe giảng.
Thấy hắn càng ngày càng ít xuất hiện, Triệu Thanh Uyển vô cùng lo lắng.
Cũng may hắn không biến mất quá lâu.
Cứ cách một thời gian hắn đều sẽ xuất hiện ở nơi nàng có thể nhìn thấy.
Mỗi lần gặp hắn, nàng đều vui vẻ ríu rít hỏi hắn không ngừng.
Còn hắn thì luôn lạnh nhạt, nói chuyện rất ít.
Nhưng nàng không hề thấy xấu hổ, cũng chưa bao giờ thật sự tức giận.
Ngược lại nàng dần quen với cách ở bên hắn như vậy.
Lần nào nàng cũng vui vẻ sóng vai đi cùng hắn, mãi cho đến khi đến gần nhà nàng, họ mới tạm biệt nhau.
Năm thứ hai họ quen biết, mẫu thân của Tiêu Sát qua đời, tính cách của hắn càng trở nên quái gở.
Có điều, thời gian hắn tới gặp Triệu Thanh Uyển lại nhiều hơn.
Cũng trong năm nay Yến Tử Huân biết sự tồn tại của hắn.
Nhưng Yến Tử Huân khi đó mới mười bốn tuổi, Triệu Thanh Uyển cũng mới mười một tuổi, hắn không có suy nghĩ đặc biệt gì về Tiêu Sát, chỉ cảm thấy thiếu niên bằng tuổi mình hiếu học nhưng tính cách hơi lập dị, đồng thời cảm thấy Triệu Thanh Uyển đúng là tốt bụng.
Triệu Thanh Uyển hồn nhiên thiện lương, đối tốt với người ngoài như Tiêu Sát cũng là chuyện bình thường.
Mà Triệu Thanh Uyển đương nhiên càng không nghĩ nhiều.
Mọi hành động lời nói của nàng đều xuất phát từ sự ngây thơ của trẻ con.
Mỗi lần gặp Tiêu Sát, nàng đều theo bản năng chạy đến muốn tâm sự với hắn, hiểu hắn nhiều hơn, muốn thấy hắn vui lên một chút.
Thấy hắn lúc nào cũng u ám, lòng nàng vô cùng chua xót, không vui nổi được.
Nhất là khi hắn bị cơn đau đầu tra tấn, trị mãi không hết, nàng càng muốn quan tâm hắn nhiều hơn.
Ngày nào Tiêu Sát cũng thầm chờ mong gặp nàng, nghe nàng ríu rít trò chuyện.
Mỗi khi cô độc chờ nàng, trong đầu hắn toàn là giọng nói và nụ cười của nàng.
Hắn cũng bắt đầu có suy nghĩ thẹn thùng của thiếu niên, đó là sau khi trưởng thành sẽ cưới Triệu Thanh Uyển làm vợ.
Có điều suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lại cảm thấy vô cùng tự ti, rất mất mát.
Triệu Thanh Uyển là cô nương gia đình giàu có, mà hắn chỉ là một tiểu tử nghèo túng, hơn nữa bên cạnh nàng còn có thanh mai trúc mã ôn nhuận như ngọc như Yến Tử Huân.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của hắn, nhìn thấy sự cực khổ hắn đã trải qua mười mấy năm, có một ngày, cái người gọi là phụ hoàng kia phái người đến dân gian tìm hắn.
Sau thời gian dài đắn đo, hắn quyết định rời khỏi huyện Bình, quay về hoàng cung bắt đầu cuộc sống mới.
Trước khi rời khỏi nơi chứa đầy tình cảm của hắn, hắn vốn định đi chào tạm biệt Triệu Thanh Uyển.
Nhưng hôm đó khi đến trường, hắn lại thấy Triệu Thanh Uyển đang thỉnh giáo Yến Tử Huân nội dung trong sách, nhìn hình ảnh hai người họ ở chung tốt đẹp và hài hòa đến thế, Tiêu Sát vừa thấy mất mát lại vừa thấy ghen ghét.
Cuối cùng hắn quyết định không gặp mặt tạm biệt nàng.
Nhưng trong lòng hắn thầm nói với nữ hài hắn quan tâm nhất: Triệu Thanh Uyển, sau này còn gặp lại. Nàng nhất định đừng gả cho người ta nhanh quá, chờ ta đến cưới nàng!
[Hoàn]
Nhưng mang theo trên người mấy ngày, nàng vẫn không có cơ hội gặp lại Tiêu Sát, bởi vì mỗi lần chưa tan học hắn đều lén đi trước, hơn nữa không phải ngày nào cũng tới đây.
Mãi đến một ngày, biết hắn tới, nàng nhanh trí viết một tờ giấy ném ra ngoài cửa sổ.
Trên tờ giấy ấy có viết: Hôm nay ngươi đừng đi trước nhé, ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Hôm đó, Tiêu Sát cố tình chờ nàng trên đường về nhà.
Vừa thấy hắn, nàng lập tức chạy đến: "Tiêu Sát, ngươi thật sự không bỏ đi trước, ta cứ tưởng cho dù thấy đọc tờ giấy ta viết cho ngươi ngươi cũng không chờ ta chứ! Ngươi xem, đây là sách ta nhờ phụ thân mua cho ta, giống bộ sách ta đang học vậy, tặng ngươi đấy!"
"Ta không cần!"
"Sao ngươi lại vậy rồi? Ta đã nhờ phụ thân ta mua, hơn nữa ta cũng xách đến trường mấy hôm rồi, ngày nào cũng làm ta mệt muốn chết. Nếu ngươi không cần, vậy bộ sách này phải làm sao đây?"
"Ngươi thích làm gì thì làm cái nấy!"
"Thì ta thích tặng cho ngươi!"
Nghe câu buột miệng của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát đỏ mặt.
Triệu Thanh Uyển tuổi nhỏ hồn nhiên không biết rằng những lời mình nói đã khiến Tiêu Sát mười ba tuổi sớm nếm trải tất cả ấm lạnh trên nhân gian hiểu lầm.
Nàng nhất quyết nhét sách vào trong tay hắn, tiếp tục nói: "Dù sao thì đây là quà ta tặng ngươi, ngươi bắt buộc phải cầm lấy. Yến phu tử từng dạy, nói người đọc sách trộm sách không tính là trộm. Ngươi xem, ngay cả trộm sách cũng không tính là trộm, ngươi chỉ nhận sách người khác tặng ngươi thôi, ngươi cần gì phải băn khoăn chứ! Ngươi cầm đi được không? Nếu không thì ngươi nói đi, ta mua hai bộ sách giống nhau làm gì, cũng không thể lấy làm cơm để ăn được! Ngươi cầm đi mà, ngươi cũng thấy ta ngày nào cũng xách chúng đi mệt lắm đấy!"
Triệu Thanh Uyển đi đến trước mặt Tiêu Sát, nghiêm túc đưa sách đến trước mặt hắn, muốn hắn nhận lấy.
Tiêu Sát nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của nàng, lại cúi đầu nhìn bộ sách trong tay nàng, thái độ vẫn lạnh như băng nhưng khóe môi lại hơi cong lên: "Sau này ta sẽ trả lại cho ngươi."
Nói hết câu, hắn nhận lấy bộ sách của Triệu Thanh Uyển.
"Ngươi nhận rồi, tốt quá! Không cần ngươi trả đâu, ta nói rồi, bộ sách này giống hệt bộ sách của ta."
Nghe Triệu Thanh Uyển nói, Tiêu Sát trừng mắt nhìn nàng, lòng thầm mắng: Trả mà ta nói không phải là chỉ trả lại nàng bộ sách này.
Hôm đó, khi Triệu Thanh Uyển về nhà, Tiêu Sát cầm sách nàng tặng vẫn lặng lẽ dõi theo, trong ánh mắt u ám không biết từ khi nào đã xuất hiện nụ cười dịu dàng.
Có điều tuy đã nhận sách của Triệu Thanh Uyển nhưng số lần Tiêu Sát lén đến trường tư thục nghe giảng lại giảm bớt, số lần gặp nàng đương nhiên cũng vơi đi.
Bởi vì sức khỏe của mẫu thân càng ngày càng tệ, thường xuyên cần hắn ở nhà chăm sóc.
Hơn nữa hắn cũng đã mười ba tuổi.
Trước đây mẫu thân thấy hắn còn nhỏ, vóc dáng gầy yếu, không cho hắn ra ngoài làm việc nặng nhọc của người trưởng thành.
Nhưng mẫu thân bị bệnh cần tiền mua thuốc, mẫu tử họ thuê nhà, ăn cơm đều cần đến tiền.
Mẫu thân không thể ra ngoài kiếm tiền.
Hắn chỉ có thể bắt chước người lớn, cố gắng cùng mẫu thân nương tựa nhau sống qua ngày.
Vậy nên hắn vừa phải chăm sóc mẫu thân, vừa phải đi làm khắp nơi kiếm chút bạc vụn, thật sự không thể phân thân đến trường của Yến phu tử lén nghe giảng.
Thấy hắn càng ngày càng ít xuất hiện, Triệu Thanh Uyển vô cùng lo lắng.
Cũng may hắn không biến mất quá lâu.
Cứ cách một thời gian hắn đều sẽ xuất hiện ở nơi nàng có thể nhìn thấy.
Mỗi lần gặp hắn, nàng đều vui vẻ ríu rít hỏi hắn không ngừng.
Còn hắn thì luôn lạnh nhạt, nói chuyện rất ít.
Nhưng nàng không hề thấy xấu hổ, cũng chưa bao giờ thật sự tức giận.
Ngược lại nàng dần quen với cách ở bên hắn như vậy.
Lần nào nàng cũng vui vẻ sóng vai đi cùng hắn, mãi cho đến khi đến gần nhà nàng, họ mới tạm biệt nhau.
Năm thứ hai họ quen biết, mẫu thân của Tiêu Sát qua đời, tính cách của hắn càng trở nên quái gở.
Có điều, thời gian hắn tới gặp Triệu Thanh Uyển lại nhiều hơn.
Cũng trong năm nay Yến Tử Huân biết sự tồn tại của hắn.
Nhưng Yến Tử Huân khi đó mới mười bốn tuổi, Triệu Thanh Uyển cũng mới mười một tuổi, hắn không có suy nghĩ đặc biệt gì về Tiêu Sát, chỉ cảm thấy thiếu niên bằng tuổi mình hiếu học nhưng tính cách hơi lập dị, đồng thời cảm thấy Triệu Thanh Uyển đúng là tốt bụng.
Triệu Thanh Uyển hồn nhiên thiện lương, đối tốt với người ngoài như Tiêu Sát cũng là chuyện bình thường.
Mà Triệu Thanh Uyển đương nhiên càng không nghĩ nhiều.
Mọi hành động lời nói của nàng đều xuất phát từ sự ngây thơ của trẻ con.
Mỗi lần gặp Tiêu Sát, nàng đều theo bản năng chạy đến muốn tâm sự với hắn, hiểu hắn nhiều hơn, muốn thấy hắn vui lên một chút.
Thấy hắn lúc nào cũng u ám, lòng nàng vô cùng chua xót, không vui nổi được.
Nhất là khi hắn bị cơn đau đầu tra tấn, trị mãi không hết, nàng càng muốn quan tâm hắn nhiều hơn.
Ngày nào Tiêu Sát cũng thầm chờ mong gặp nàng, nghe nàng ríu rít trò chuyện.
Mỗi khi cô độc chờ nàng, trong đầu hắn toàn là giọng nói và nụ cười của nàng.
Hắn cũng bắt đầu có suy nghĩ thẹn thùng của thiếu niên, đó là sau khi trưởng thành sẽ cưới Triệu Thanh Uyển làm vợ.
Có điều suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lại cảm thấy vô cùng tự ti, rất mất mát.
Triệu Thanh Uyển là cô nương gia đình giàu có, mà hắn chỉ là một tiểu tử nghèo túng, hơn nữa bên cạnh nàng còn có thanh mai trúc mã ôn nhuận như ngọc như Yến Tử Huân.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của hắn, nhìn thấy sự cực khổ hắn đã trải qua mười mấy năm, có một ngày, cái người gọi là phụ hoàng kia phái người đến dân gian tìm hắn.
Sau thời gian dài đắn đo, hắn quyết định rời khỏi huyện Bình, quay về hoàng cung bắt đầu cuộc sống mới.
Trước khi rời khỏi nơi chứa đầy tình cảm của hắn, hắn vốn định đi chào tạm biệt Triệu Thanh Uyển.
Nhưng hôm đó khi đến trường, hắn lại thấy Triệu Thanh Uyển đang thỉnh giáo Yến Tử Huân nội dung trong sách, nhìn hình ảnh hai người họ ở chung tốt đẹp và hài hòa đến thế, Tiêu Sát vừa thấy mất mát lại vừa thấy ghen ghét.
Cuối cùng hắn quyết định không gặp mặt tạm biệt nàng.
Nhưng trong lòng hắn thầm nói với nữ hài hắn quan tâm nhất: Triệu Thanh Uyển, sau này còn gặp lại. Nàng nhất định đừng gả cho người ta nhanh quá, chờ ta đến cưới nàng!
[Hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.