Chương 117: Thay đổi
Đông Tà Tiểu Tiểu
29/05/2024
Khi hai người triền miên xong, đêm đã khuya.
Thấy Tiêu Sát mệt mỏi cả ngày, sáng mai còn phải thượng tiều sớm.
Triệu Thanh Uyển tuy rất muốn tâm sự với hắn chuyện của Lương phi, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn bỏ qua, chủ động nói với hắn: "Hoàng thượng mau ngủ đi."
"Ừ, hoàng hậu cũng mau ngủ đi."
Ngày nào trong đầu từ sáng đến tối đều là một đống chính sự, Tiêu Sát thật sự rất mệt.
Sau khi hôn Triệu Thanh Uyển, rất nhanh hơi thở của hắn đã trở nên đều đều.
Được hắn ôm trong lòng, Triệu Thanh Uyển không cầm lòng được mà ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày kiếm.
Hàng lông mày của hắn, còn cả mũi và môi đều rất đẹp, so với khi gặp hắn thời thiếu niên, hắn đã anh tuấn hơn nhiều.
Có điều lúc ấy, nàng không thích tính cách của hắn.
U ám, ít nói, cũng không biết cười, cứ như quái thai khó gần vậy.
Bây giờ hắn nói nhiều với nàng, cũng tươi cười nhiều hơn.
Là thân phận và hoàn cảnh thay đổi hắn sao?
Hay do sự thay đổi thái độ của nàng đã thay đổi hắn?
Triệu Thanh Uyển nhớ lại ngày đầu tiên mình tiến cung đến giờ phút này.
Cuối cùng, nàng cũng có được đáp án.
Là vế sau.
Là nàng đã thay đổi hắn.
Nói đúng ra là mấy tháng nay biểu hiện làm một thê tử tốt của nàng đã thay đổi hắn, khiến hắn nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, lòng Triệu Thanh Uyển lại chua xót, dịu dàng hôn lên môi Tiêu Sát.
Nụ hôn lần trước là Tiêu Sát bá đạo thỉnh cầu nàng.
Mà lần này mới là lần đầu tiên nàng nàng chủ động hôn hắn.
Có điều Tiêu Sát sẽ không biết.
Triệu Thanh Uyển cũng không định nói cho hắn biết.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiêu Sát bỗng nhớ tối qua Triệu Thanh Uyển có việc muốn nói với mình, hắn vội xin lỗi: "Xin lỗi hoàng hậu, tối qua trẫm vậy mà ngủ trước, chưa kịp nghe chuyện nàng muốn nói."
"Không sao hoàng thượng, tối qua cũng muộn rồi, thần thiếp vốn không định nói tiếp."
"Hoàng hậu, chuyện đó tạm thời chỉ là suy đoán của trẫm, nàng cứ chú ý là được. Trẫm không thể này nào cũng ở hậu cung, những người đó bình thường nàng phải tự ứng phó. Nếu nàng đã chú ý rồi thì sau này đề phòng nhiều hơn, trẫm cũng yên tâm."
"Hoàng thượng đừng lo, nếu ngài đã nói thế với thần thiếp, sau này thần thiếp sẽ để tâm nhiều hơn, tự bảo vệ mình thật tốt."
"Được, vậy trẫm yên tâm rồi. Có điều nàng cũng đừng quá lo, nàng phải nhớ rằng mọi việc vẫn còn trẫm."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, tạ hoàng thượng."
"Vậy trẫm thượng triều đây, bữa sáng trẫm sẽ về ăn với nàng."
"Vâng, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Giúp Tiêu Sát mặc long bào, nhìn hắn rời đi, Triệu Thanh Uyển cũng đi rửa mặt, định chờ phi tần hậu cung đến sẽ tuyên bố việc Tuệ quý nhân bị cấm túc và việc chuẩn bị mở chợ ở cổng sau hoàng cung.
Trừ Tuệ quý nhân, những người khác đều đến đông đủ, Triệu Thanh Uyển lặng lẽ quan sát Lương phi.
Nữ nhân này luôn luôn giữ nụ cười trầm tĩnh ngoài mặt.
Trước đây nàng cứ nghĩ đây là tính cách.
Nhưng sau khi nghe Tiêu Sát nhắc nhở, bây giờ quan sát nữ nhân này, nàng lại thấy đây là lòng dạ, là lòng dạ sâu không thấy đáy.
Triệu Thanh Uyển suy nghĩ miên man một lúc rồi cười nói: "Các vị muội muội, chuyện của Tuệ quý nhân chắc mọi người cũng biết rồi đúng không? Bổn cung và hoàng thượng quyết định phạt nàng ấy cấm túc một tháng, không biết Lan phi muội muội có vừa lòng với hình phạt này không?"
"Chỉ cấm túc một tháng? Ha ha, hoàng hậu và hoàng thượng đúng là khoan hồng độ lượng với Tuệ quý nhân."
"Trước giờ hoàng thượng luôn khoan hồng độ lượng với phi tần hậu cung chúng ta, không phải chỉ riêng với Tuệ quý nhân, Lan phi muội muội nói vậy e rằng hơi bất công đấy. Lương phi muội muội, muội nói xem có phải không?"
"Ha ha, hoàng hậu nương nương nói đúng, hoàng thượng trước giờ đối xử với phi tần hậu cung đều rất khoan hồng độ lượng." Bị hoàng hậu chỉ đích danh, Lương phi chỉ đành tươi cười phụ họa.
"Được rồi, chuyện của Tuệ quý nhân hoàng thượng đã quyết định, dù Lan phi và các vị muội muội khác nghĩ thế nào thì chuyện này kết thúc hôm nay. Bổn cung hy vọng sau này mọi người không bàn tán trước mặt hay nghị luận sau lưng nữa. Nếu để hoàng thượng nghe thấy cũng sẽ không vui."
"Vâng, chúng thần thiếp cẩn tuân ý chỉ của hoàng hậu nương nương."
"Hôm nay bổn cung còn muốn tuyên bố một tin tốt với các vị muội muội."
"Nương nương, là tin tốt gì vậy?" Vừa nghe nói có tin tốt, Tào tiệp dư và Tưởng quý nhân đồng thanh hỏi.
Những người khác cũng phụ họa: "Đúng đấy hoàng hậu nương nương, là tin tốt gì thế?"
"Hôm qua bổn cung thảo luận với hoàng thượng, quyết định mở chợ cổng sau hoàng cung. Chợ này không phải ngày nào cũng mở, mà mỗi tháng sẽ mở ba ngày, về sau xem tình hình cụ thể để điều chỉnh."
"Thật sao? Mở chợ ngoài hoang cung? Vậy mọi người có thể đi dạo không?" Lữ tài nhân và Tưởng quý nhân hào hứng hỏi.
"Hai vị muội muội đừng gấp, nghe bổn cung hói hết đã. Chợ này thành lập để dành cho những phi tần và cung nhân có tay nghề trong hậu cung chúng ta, chủ yếu sẽ bán đồ thêu thùa, tranh chữ và những mặt hàng thủ công khác. Nói tóm lại là chỉ cần đồ các muội có thể làm ra được, vừa có thẩm mỹ vừa có giá trị đều có thể đem ra chợ bán. Lợi nhuận đạt được các muội sẽ được bảy phần, ba phần còn lại nộp vào quốc khố cho hoàng thượng của chúng ta. Nói cách khác, các muội bán được càng nhiều thì tự tích góp càng nhiều, cũng càng giúp đỡ hoàng thượng, có thể nói là một công đôi việc. Hơn nữa người bán được nhiều nhất mỗi tháng sẽ được hoàng thượng khen thưởng."
"Thật sao hoàng hậu nương nương? Đề nghị này hay lắm." Lữ tài nhân là người đầu tiên tán thành.
Tuy việc này không cần nàng tán thành cũng có thể làm, có điều có thể được phi tần ủng hộ, Triệu Thanh Uyển càng có động lực và niềm tin.
"Đa tạ Lữ tài nhân ủng hộ, không biết những tỷ muội khác cảm thấy đề nghị này thế nào?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, tuy thần thiếp không giỏi thêu thùa hay viết chữ vẽ tranh, nhưng thần thiếp cảm thấy đề nghị này rất hay, như vậy có thể giúp cuộc sống của tỷ muội trong hậu cung chúng ta càng trở nên sinh động." Dĩnh phi cũng tán thưởng.
Sở dĩ nàng tán thưởng là vì cảm thấy việc này có lợi cho Tiêu Sát.
Việc có lợi cho hắn nàng đương nhiên ủng hộ, nếu không sẽ có lỗi với đặc ân mấy tháng nay hắn tỷ thí kiếm với mình.
Nghe Dĩnh phi cũng tán thưởng, Lương phi, Phương tần, Thẩm quý nhân và Ngọc thải nữ cũng thế.
Chỉ có Lan phi trừng mắt tỏ vẻ khinh thường.
Thấy Tiêu Sát mệt mỏi cả ngày, sáng mai còn phải thượng tiều sớm.
Triệu Thanh Uyển tuy rất muốn tâm sự với hắn chuyện của Lương phi, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn bỏ qua, chủ động nói với hắn: "Hoàng thượng mau ngủ đi."
"Ừ, hoàng hậu cũng mau ngủ đi."
Ngày nào trong đầu từ sáng đến tối đều là một đống chính sự, Tiêu Sát thật sự rất mệt.
Sau khi hôn Triệu Thanh Uyển, rất nhanh hơi thở của hắn đã trở nên đều đều.
Được hắn ôm trong lòng, Triệu Thanh Uyển không cầm lòng được mà ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày kiếm.
Hàng lông mày của hắn, còn cả mũi và môi đều rất đẹp, so với khi gặp hắn thời thiếu niên, hắn đã anh tuấn hơn nhiều.
Có điều lúc ấy, nàng không thích tính cách của hắn.
U ám, ít nói, cũng không biết cười, cứ như quái thai khó gần vậy.
Bây giờ hắn nói nhiều với nàng, cũng tươi cười nhiều hơn.
Là thân phận và hoàn cảnh thay đổi hắn sao?
Hay do sự thay đổi thái độ của nàng đã thay đổi hắn?
Triệu Thanh Uyển nhớ lại ngày đầu tiên mình tiến cung đến giờ phút này.
Cuối cùng, nàng cũng có được đáp án.
Là vế sau.
Là nàng đã thay đổi hắn.
Nói đúng ra là mấy tháng nay biểu hiện làm một thê tử tốt của nàng đã thay đổi hắn, khiến hắn nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, lòng Triệu Thanh Uyển lại chua xót, dịu dàng hôn lên môi Tiêu Sát.
Nụ hôn lần trước là Tiêu Sát bá đạo thỉnh cầu nàng.
Mà lần này mới là lần đầu tiên nàng nàng chủ động hôn hắn.
Có điều Tiêu Sát sẽ không biết.
Triệu Thanh Uyển cũng không định nói cho hắn biết.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiêu Sát bỗng nhớ tối qua Triệu Thanh Uyển có việc muốn nói với mình, hắn vội xin lỗi: "Xin lỗi hoàng hậu, tối qua trẫm vậy mà ngủ trước, chưa kịp nghe chuyện nàng muốn nói."
"Không sao hoàng thượng, tối qua cũng muộn rồi, thần thiếp vốn không định nói tiếp."
"Hoàng hậu, chuyện đó tạm thời chỉ là suy đoán của trẫm, nàng cứ chú ý là được. Trẫm không thể này nào cũng ở hậu cung, những người đó bình thường nàng phải tự ứng phó. Nếu nàng đã chú ý rồi thì sau này đề phòng nhiều hơn, trẫm cũng yên tâm."
"Hoàng thượng đừng lo, nếu ngài đã nói thế với thần thiếp, sau này thần thiếp sẽ để tâm nhiều hơn, tự bảo vệ mình thật tốt."
"Được, vậy trẫm yên tâm rồi. Có điều nàng cũng đừng quá lo, nàng phải nhớ rằng mọi việc vẫn còn trẫm."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, tạ hoàng thượng."
"Vậy trẫm thượng triều đây, bữa sáng trẫm sẽ về ăn với nàng."
"Vâng, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Giúp Tiêu Sát mặc long bào, nhìn hắn rời đi, Triệu Thanh Uyển cũng đi rửa mặt, định chờ phi tần hậu cung đến sẽ tuyên bố việc Tuệ quý nhân bị cấm túc và việc chuẩn bị mở chợ ở cổng sau hoàng cung.
Trừ Tuệ quý nhân, những người khác đều đến đông đủ, Triệu Thanh Uyển lặng lẽ quan sát Lương phi.
Nữ nhân này luôn luôn giữ nụ cười trầm tĩnh ngoài mặt.
Trước đây nàng cứ nghĩ đây là tính cách.
Nhưng sau khi nghe Tiêu Sát nhắc nhở, bây giờ quan sát nữ nhân này, nàng lại thấy đây là lòng dạ, là lòng dạ sâu không thấy đáy.
Triệu Thanh Uyển suy nghĩ miên man một lúc rồi cười nói: "Các vị muội muội, chuyện của Tuệ quý nhân chắc mọi người cũng biết rồi đúng không? Bổn cung và hoàng thượng quyết định phạt nàng ấy cấm túc một tháng, không biết Lan phi muội muội có vừa lòng với hình phạt này không?"
"Chỉ cấm túc một tháng? Ha ha, hoàng hậu và hoàng thượng đúng là khoan hồng độ lượng với Tuệ quý nhân."
"Trước giờ hoàng thượng luôn khoan hồng độ lượng với phi tần hậu cung chúng ta, không phải chỉ riêng với Tuệ quý nhân, Lan phi muội muội nói vậy e rằng hơi bất công đấy. Lương phi muội muội, muội nói xem có phải không?"
"Ha ha, hoàng hậu nương nương nói đúng, hoàng thượng trước giờ đối xử với phi tần hậu cung đều rất khoan hồng độ lượng." Bị hoàng hậu chỉ đích danh, Lương phi chỉ đành tươi cười phụ họa.
"Được rồi, chuyện của Tuệ quý nhân hoàng thượng đã quyết định, dù Lan phi và các vị muội muội khác nghĩ thế nào thì chuyện này kết thúc hôm nay. Bổn cung hy vọng sau này mọi người không bàn tán trước mặt hay nghị luận sau lưng nữa. Nếu để hoàng thượng nghe thấy cũng sẽ không vui."
"Vâng, chúng thần thiếp cẩn tuân ý chỉ của hoàng hậu nương nương."
"Hôm nay bổn cung còn muốn tuyên bố một tin tốt với các vị muội muội."
"Nương nương, là tin tốt gì vậy?" Vừa nghe nói có tin tốt, Tào tiệp dư và Tưởng quý nhân đồng thanh hỏi.
Những người khác cũng phụ họa: "Đúng đấy hoàng hậu nương nương, là tin tốt gì thế?"
"Hôm qua bổn cung thảo luận với hoàng thượng, quyết định mở chợ cổng sau hoàng cung. Chợ này không phải ngày nào cũng mở, mà mỗi tháng sẽ mở ba ngày, về sau xem tình hình cụ thể để điều chỉnh."
"Thật sao? Mở chợ ngoài hoang cung? Vậy mọi người có thể đi dạo không?" Lữ tài nhân và Tưởng quý nhân hào hứng hỏi.
"Hai vị muội muội đừng gấp, nghe bổn cung hói hết đã. Chợ này thành lập để dành cho những phi tần và cung nhân có tay nghề trong hậu cung chúng ta, chủ yếu sẽ bán đồ thêu thùa, tranh chữ và những mặt hàng thủ công khác. Nói tóm lại là chỉ cần đồ các muội có thể làm ra được, vừa có thẩm mỹ vừa có giá trị đều có thể đem ra chợ bán. Lợi nhuận đạt được các muội sẽ được bảy phần, ba phần còn lại nộp vào quốc khố cho hoàng thượng của chúng ta. Nói cách khác, các muội bán được càng nhiều thì tự tích góp càng nhiều, cũng càng giúp đỡ hoàng thượng, có thể nói là một công đôi việc. Hơn nữa người bán được nhiều nhất mỗi tháng sẽ được hoàng thượng khen thưởng."
"Thật sao hoàng hậu nương nương? Đề nghị này hay lắm." Lữ tài nhân là người đầu tiên tán thành.
Tuy việc này không cần nàng tán thành cũng có thể làm, có điều có thể được phi tần ủng hộ, Triệu Thanh Uyển càng có động lực và niềm tin.
"Đa tạ Lữ tài nhân ủng hộ, không biết những tỷ muội khác cảm thấy đề nghị này thế nào?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, tuy thần thiếp không giỏi thêu thùa hay viết chữ vẽ tranh, nhưng thần thiếp cảm thấy đề nghị này rất hay, như vậy có thể giúp cuộc sống của tỷ muội trong hậu cung chúng ta càng trở nên sinh động." Dĩnh phi cũng tán thưởng.
Sở dĩ nàng tán thưởng là vì cảm thấy việc này có lợi cho Tiêu Sát.
Việc có lợi cho hắn nàng đương nhiên ủng hộ, nếu không sẽ có lỗi với đặc ân mấy tháng nay hắn tỷ thí kiếm với mình.
Nghe Dĩnh phi cũng tán thưởng, Lương phi, Phương tần, Thẩm quý nhân và Ngọc thải nữ cũng thế.
Chỉ có Lan phi trừng mắt tỏ vẻ khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.