Chương 87: Bạch nguyệt, anh sẽ không để em phải buồn
Huyền Cầm
18/07/2019
Bạch Nguyệt chậm rãi nằm bò ra bàn, gối đầu lên tay mình, mắt hướng ra cửa nhưng không không hề tập trung ngắm nhìn, cô nhẹ nhàng nói, “Em ghét nhất là kẻ thứ ba. Vì kẻ thứ ba đã phá hủy hôn nhân của mẹ em, cũng phá hủy hôn nhân của em, em không muốn trở thành kẻ mà em ghét nhất như vậy.”
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô rồi biến mất trong mái tóc.
Cố Lăng Kiệt thấy cô rơi nước mắt mà tim đau như bị dao cứa. Anh lau đi vết nước mắt trên gương mặt cô, ánh mắt không khỏi càng sâu sắc hơn.
Chuyện quá gấp, anh chưa kịp xử lý, cũng không biết phải nói cho cô thế nào, là sơ sót của anh.
“Nguyệt, anh sẽ không để em làm kẻ thứ ba đâu, anh hứa đấy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng, bế Bạch Nguyệt về nhà.
Lưu San thấy Cố Lăng Kiệt bế Bạch Nguyệt về, cả người Bạch Nguyệt toàn mùi rượu, tâm trạng Cố Lăng Kiệt có vẻ cũng không tốt lắm.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Nguyệt nó uống nhiều rượu vậy?” Lưu San lo lắng hỏi.
Cố Lăng Kiệt đặt Bạch Nguyệt lên giường của cô, đắp chăn xong mới vừa nhìn cô vừa nói với Lưu San, “Mấy ngày này phiền cô chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
“Nguyệt bảo tôi nếu còn tiếp tục liên hệ với anh thì sẽ tuyệt giao với tôi, cô ấy nói thật đấy, tôi không dám gọi cho anh đâu.” Lưu San thấp giọng. Bạch Nguyệt đau khổ đến vậy mà. Bạch Nguyệt vốn là người vô cùng lý trí, vậy mà hôm nay lại uống quá chén, Cố Lăng Kiệt còn nói mấy lời như thế, Lưu San đoán nhất định là Cố Lăng Kiệt đã làm gì có lỗi với Bạch Nguyệt rồi.
Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nhíu mày nhìn Lưu San, “Cô có thể lén liên lạc với tôi, không để cô ấy phát hiện là được.”
Lưu San nhún vai, “Tôi sẽ cố.”
Chuông điện thoại của Cố Lăng Kiệt lại vang lên. Cố Lăng Kiệt thấy là Cố Thanh Hùng gọi đến thì nhíu mày, đi ra cửa mới nghe máy, “Giờ con qua đó.”
Lưu San nhìn bóng lưng Cố Lăng Kiệt mà có dự cảm rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Bốn giờ sáng, Bạch Nguyệt tỉnh dậy vì khát nước. Hôm qua uống quá chén nên giờ đầu cô đau như búa bổ, ngẫm lại thì trên đời này chỉ có mình mới chăm sóc được mình mà thôi. Cô đứng lên rót nước, cho thêm chút mật ong vào cốc rồi bưng nước ra đứng cạnh cửa sổ.
Trời vẫn tối đen, không trăng, chỉ có vài đốm sao thưa thớt.
Bỗng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên, Bạch Nguyệt mở điện thoại, là tin nhắn từ Cố Lăng Kiệt.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cô lạnh lùng nhìn mẩu tin nhắn đó, trong lòng chỉ thấy đắng ngắt. Bạch Nguyệt không nhắn lại mà kéo số của Cố Lăng Kiệt vào sổ đen.
Cô tắt đèn, nằm lên giường và nhắm mắt lại, cảm nhận cơn đau thắt tim một cách rõ ràng. Tô Khánh Nam đã cho cô cảm giác đau đớn y như vậy, quen dần là được, một ngày nào đó chết lặng rồi sẽ không thấy đau nữa.
Chỉ là cô không biết ngày đó là bao lâu nữa.
Tóm lại, cô không ngủ tiếp được.
Bảy giờ sáng cô đã ra ngoài. Hai tuần rồi không đến thăm mẹ, cô nhớ mẹ cô, cũng không biết mẹ có quên chuyện bắt cô gọi Tô Khánh Nam đến hay không.
Cố Lăng Kiệt vừa nhìn Bạch Nguyệt lên taxi vừa hút một hơi thuốc và thở ra một luồng khói đặc.
Cô không trả lời tin nhắn của anh. Anh vẫn đỗ xe ở đây, thấy cô đứng bên cửa sổ lúc bốn giờ sáng. Chắc chắn cô đã thấy tin nhắn, nhưng không trả lời.
Trái tim anh như bị ai bóp nghẹt đau đớn, anh dập thuốc lá rồi nhắn thêm một tin nữa cho cô, “Thời gian này em đừng xem, đừng nghe cũng đừng tin mấy thông tin đó, anh giải quyết xong việc sẽ đến gặp em.”
Anh đợi một lúc sau cũng không nhận được tin nhắn phản hồi...
Trên taxi phát chương trình ca nhạc thứ bảy. MC trong chương trình nói bằng giọng nhẹ nhàng, “Tôi xin thông báo đến mọi người một tin vui. Con trai ngài phó tổng thống Cố và cháu gái của phó tổng thống Tô nên duyên vợ chồng.”
Còn chưa kết hôn đâu mà đã công bố với bàn dân thiên hạ.
“Tuy tôi không có cơ hội được uống rượu mừng của đôi cô dâu chú rể này, nhưng vẫn chúc phúc họ sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời. Sau đây xin gửi đến mọi người một bài hát ‘Ngày mai em sẽ gả cho anh’.”
Bạch Nguyệt dựa đầu bên cửa sổ, hờ hững nhìn khung cảnh bên ngoài, lặng lẽ cảm nhận cơn đau đang chảy trong mạch máu đến toàn thân mình.
“Này này, cậu chủ Cố với cháu gái ông Tô kết hôn đấy, mau đi mua cổ phiếu của Cố thị đi, hai nhà này mà liên hợp thì đảm bảo giá lại tăng.” Tài xế lái xe buôn chuyện với đồng nghiệp.
“Còn chờ ông mách đấy, giờ cổ phiếu Cố thị đã tăng từ 80 lên 150 rồi kìa, bao giờ hôn lễ thế kỷ kia diễn ra lại tăng nữa cho xem.” Người kia đáp lại qua bộ đàm.
“Ông nói xem, nếu hôm đấy mà cô dâu hay chú rể chạy khỏi hôn lễ nhỉ, vui phải biết.”
“Ha ha, tôi cũng muốn xem cảnh đấy lắm.”
Bạch Nguyệt lặng lẽ nghe hai người họ câu được câu không nói chuyện với nhau.
Xe taxi dừng lại trước cổng viện an dưỡng, Bạch Nguyệt thanh toán tiền xe rồi đi đăng ký trước cổng viện, sau đó cùng điều dưỡng đi về phía phòng của mẹ cô.
truyện được up có bản quyền trên
Bạch Nguyệt vừa đẩy cửa ra đã thấy Tô Khánh Nam ngồi đó, cô sững người nheo mắt lại đầy đề phòng. Tô Khánh Nam đang cắt móng tay cho Bạch Bích. TV đang thông báo tin tức Cố Lăng Kiệt và Tô Tiểu Linh đính hôn với nhau. Cô nhớ trong phòng mẹ mình vốn không có TV mà.
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tô Khánh Nam mỉm cười đầy quyến rũ, “Xin lỗi em yêu, lúc trước anh ra nước ngoài làm việc, giờ mới đến thăm mẹ được, em đừng giận nhé.”
Bạch Nguyệt còn chưa nói gì đã thấy Bạch Bích cười, “Giận gì chứ, con bận công việc mà.”
“Bạch Nguyệt vào đi, anh ra ngoài mua gì ăn đây, không quấy rầy hai mẹ con nói chuyện, anh nhớ mẹ thích ăn sầu riêng nhỉ.” Tô Khánh Nam vừa cười vừa bỏ bấm móng tay xuống rồi đứng dậy đi rửa tay.
“Em đi cùng anh, anh không biết chọn đâu.” Bạch Nguyệt nói rồi đi ra ngoài phòng.
Tô Khánh Nam cũng đi theo cô.
“Tô Khánh Nam, anh làm vậy là sao?” Vừa ra ngoài cửa, Bạch Nguyệt đã hỏi thẳng.
“Cô nói ly hôn xong, tôi phải đến thăm mẹ mỗi tháng một lần cơ mà?” Tô Khánh Nam cười.
“Tôi không tin anh tốt bụng như vậy.” Bạch Nguyệt đề phòng.
“Cô nghĩ cô có gì đáng lợi dụng à?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại, liếc cô và cười gian xảo. Nụ cười của hắn khiến cô nổi da gà.
“Sau này đừng đến nữa.” Bạch Nguyệt cứ đề phòng trước cho chắc.
“Vậy chút nữa tôi sẽ nói với mẹ chuyện chúng ta ly hôn.”
Bạch Nguyệt túm lấy tay Tô Khánh Nam, nếu làm vậy mẹ cô chắc chắn sẽ bị kích thích.
Tô Khánh Nam cười, “Tôi tốt bụng mới giúp cô, chắc cô không ngu đến mức từ chối đâu nhỉ?”
Bạch Nguyệt nhíu mày rồi thả tay Tô Khánh Nam ra, lạnh lùng nói, “Vậy cảm ơn anh.”
“Cô biết vì sao Cố Lăng Kiệt lại kết hôn với Tô Tiểu Linh không?” Tô Khánh Nam thoải mái hỏi cô.
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô rồi biến mất trong mái tóc.
Cố Lăng Kiệt thấy cô rơi nước mắt mà tim đau như bị dao cứa. Anh lau đi vết nước mắt trên gương mặt cô, ánh mắt không khỏi càng sâu sắc hơn.
Chuyện quá gấp, anh chưa kịp xử lý, cũng không biết phải nói cho cô thế nào, là sơ sót của anh.
“Nguyệt, anh sẽ không để em làm kẻ thứ ba đâu, anh hứa đấy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng, bế Bạch Nguyệt về nhà.
Lưu San thấy Cố Lăng Kiệt bế Bạch Nguyệt về, cả người Bạch Nguyệt toàn mùi rượu, tâm trạng Cố Lăng Kiệt có vẻ cũng không tốt lắm.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Nguyệt nó uống nhiều rượu vậy?” Lưu San lo lắng hỏi.
Cố Lăng Kiệt đặt Bạch Nguyệt lên giường của cô, đắp chăn xong mới vừa nhìn cô vừa nói với Lưu San, “Mấy ngày này phiền cô chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
“Nguyệt bảo tôi nếu còn tiếp tục liên hệ với anh thì sẽ tuyệt giao với tôi, cô ấy nói thật đấy, tôi không dám gọi cho anh đâu.” Lưu San thấp giọng. Bạch Nguyệt đau khổ đến vậy mà. Bạch Nguyệt vốn là người vô cùng lý trí, vậy mà hôm nay lại uống quá chén, Cố Lăng Kiệt còn nói mấy lời như thế, Lưu San đoán nhất định là Cố Lăng Kiệt đã làm gì có lỗi với Bạch Nguyệt rồi.
Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nhíu mày nhìn Lưu San, “Cô có thể lén liên lạc với tôi, không để cô ấy phát hiện là được.”
Lưu San nhún vai, “Tôi sẽ cố.”
Chuông điện thoại của Cố Lăng Kiệt lại vang lên. Cố Lăng Kiệt thấy là Cố Thanh Hùng gọi đến thì nhíu mày, đi ra cửa mới nghe máy, “Giờ con qua đó.”
Lưu San nhìn bóng lưng Cố Lăng Kiệt mà có dự cảm rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Bốn giờ sáng, Bạch Nguyệt tỉnh dậy vì khát nước. Hôm qua uống quá chén nên giờ đầu cô đau như búa bổ, ngẫm lại thì trên đời này chỉ có mình mới chăm sóc được mình mà thôi. Cô đứng lên rót nước, cho thêm chút mật ong vào cốc rồi bưng nước ra đứng cạnh cửa sổ.
Trời vẫn tối đen, không trăng, chỉ có vài đốm sao thưa thớt.
Bỗng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên, Bạch Nguyệt mở điện thoại, là tin nhắn từ Cố Lăng Kiệt.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cô lạnh lùng nhìn mẩu tin nhắn đó, trong lòng chỉ thấy đắng ngắt. Bạch Nguyệt không nhắn lại mà kéo số của Cố Lăng Kiệt vào sổ đen.
Cô tắt đèn, nằm lên giường và nhắm mắt lại, cảm nhận cơn đau thắt tim một cách rõ ràng. Tô Khánh Nam đã cho cô cảm giác đau đớn y như vậy, quen dần là được, một ngày nào đó chết lặng rồi sẽ không thấy đau nữa.
Chỉ là cô không biết ngày đó là bao lâu nữa.
Tóm lại, cô không ngủ tiếp được.
Bảy giờ sáng cô đã ra ngoài. Hai tuần rồi không đến thăm mẹ, cô nhớ mẹ cô, cũng không biết mẹ có quên chuyện bắt cô gọi Tô Khánh Nam đến hay không.
Cố Lăng Kiệt vừa nhìn Bạch Nguyệt lên taxi vừa hút một hơi thuốc và thở ra một luồng khói đặc.
Cô không trả lời tin nhắn của anh. Anh vẫn đỗ xe ở đây, thấy cô đứng bên cửa sổ lúc bốn giờ sáng. Chắc chắn cô đã thấy tin nhắn, nhưng không trả lời.
Trái tim anh như bị ai bóp nghẹt đau đớn, anh dập thuốc lá rồi nhắn thêm một tin nữa cho cô, “Thời gian này em đừng xem, đừng nghe cũng đừng tin mấy thông tin đó, anh giải quyết xong việc sẽ đến gặp em.”
Anh đợi một lúc sau cũng không nhận được tin nhắn phản hồi...
Trên taxi phát chương trình ca nhạc thứ bảy. MC trong chương trình nói bằng giọng nhẹ nhàng, “Tôi xin thông báo đến mọi người một tin vui. Con trai ngài phó tổng thống Cố và cháu gái của phó tổng thống Tô nên duyên vợ chồng.”
Còn chưa kết hôn đâu mà đã công bố với bàn dân thiên hạ.
“Tuy tôi không có cơ hội được uống rượu mừng của đôi cô dâu chú rể này, nhưng vẫn chúc phúc họ sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời. Sau đây xin gửi đến mọi người một bài hát ‘Ngày mai em sẽ gả cho anh’.”
Bạch Nguyệt dựa đầu bên cửa sổ, hờ hững nhìn khung cảnh bên ngoài, lặng lẽ cảm nhận cơn đau đang chảy trong mạch máu đến toàn thân mình.
“Này này, cậu chủ Cố với cháu gái ông Tô kết hôn đấy, mau đi mua cổ phiếu của Cố thị đi, hai nhà này mà liên hợp thì đảm bảo giá lại tăng.” Tài xế lái xe buôn chuyện với đồng nghiệp.
“Còn chờ ông mách đấy, giờ cổ phiếu Cố thị đã tăng từ 80 lên 150 rồi kìa, bao giờ hôn lễ thế kỷ kia diễn ra lại tăng nữa cho xem.” Người kia đáp lại qua bộ đàm.
“Ông nói xem, nếu hôm đấy mà cô dâu hay chú rể chạy khỏi hôn lễ nhỉ, vui phải biết.”
“Ha ha, tôi cũng muốn xem cảnh đấy lắm.”
Bạch Nguyệt lặng lẽ nghe hai người họ câu được câu không nói chuyện với nhau.
Xe taxi dừng lại trước cổng viện an dưỡng, Bạch Nguyệt thanh toán tiền xe rồi đi đăng ký trước cổng viện, sau đó cùng điều dưỡng đi về phía phòng của mẹ cô.
truyện được up có bản quyền trên
Bạch Nguyệt vừa đẩy cửa ra đã thấy Tô Khánh Nam ngồi đó, cô sững người nheo mắt lại đầy đề phòng. Tô Khánh Nam đang cắt móng tay cho Bạch Bích. TV đang thông báo tin tức Cố Lăng Kiệt và Tô Tiểu Linh đính hôn với nhau. Cô nhớ trong phòng mẹ mình vốn không có TV mà.
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tô Khánh Nam mỉm cười đầy quyến rũ, “Xin lỗi em yêu, lúc trước anh ra nước ngoài làm việc, giờ mới đến thăm mẹ được, em đừng giận nhé.”
Bạch Nguyệt còn chưa nói gì đã thấy Bạch Bích cười, “Giận gì chứ, con bận công việc mà.”
“Bạch Nguyệt vào đi, anh ra ngoài mua gì ăn đây, không quấy rầy hai mẹ con nói chuyện, anh nhớ mẹ thích ăn sầu riêng nhỉ.” Tô Khánh Nam vừa cười vừa bỏ bấm móng tay xuống rồi đứng dậy đi rửa tay.
“Em đi cùng anh, anh không biết chọn đâu.” Bạch Nguyệt nói rồi đi ra ngoài phòng.
Tô Khánh Nam cũng đi theo cô.
“Tô Khánh Nam, anh làm vậy là sao?” Vừa ra ngoài cửa, Bạch Nguyệt đã hỏi thẳng.
“Cô nói ly hôn xong, tôi phải đến thăm mẹ mỗi tháng một lần cơ mà?” Tô Khánh Nam cười.
“Tôi không tin anh tốt bụng như vậy.” Bạch Nguyệt đề phòng.
“Cô nghĩ cô có gì đáng lợi dụng à?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại, liếc cô và cười gian xảo. Nụ cười của hắn khiến cô nổi da gà.
“Sau này đừng đến nữa.” Bạch Nguyệt cứ đề phòng trước cho chắc.
“Vậy chút nữa tôi sẽ nói với mẹ chuyện chúng ta ly hôn.”
Bạch Nguyệt túm lấy tay Tô Khánh Nam, nếu làm vậy mẹ cô chắc chắn sẽ bị kích thích.
Tô Khánh Nam cười, “Tôi tốt bụng mới giúp cô, chắc cô không ngu đến mức từ chối đâu nhỉ?”
Bạch Nguyệt nhíu mày rồi thả tay Tô Khánh Nam ra, lạnh lùng nói, “Vậy cảm ơn anh.”
“Cô biết vì sao Cố Lăng Kiệt lại kết hôn với Tô Tiểu Linh không?” Tô Khánh Nam thoải mái hỏi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.