Chương 32: Đường hẹp đối đầu kẻ dũng cảm thắng
Huyền Cầm
18/07/2019
“Tớ đã từng ly hôn, e là nhà anh ấy không cho phép.” Bạch Nguyệt tự biết thân biết phận ủ rũ nói.
Lưu San gõ đầu Bạch Nguyệt vài cái, “Cậu đi làm để não ở nhà à, cậu và tên Tô Khánh Nam kia còn chưa có con, giờ là thời đại nào rồi mà còn nghĩ như thế, người đã ly hôn còn hơn người chưa kết hôn nhiều.”
“Không nói nữa, tớ làm nốt việc đã.” Bạch Nguyệt nói.
Lưu San thấy túi quà trên bàn Bạch Nguyệt liền lấy ra xem. Bên trong là một chiếc váy lụa màu hồng, vừa nhìn là biết có giá không hề rẻ.
“Tô Khánh Nam tặng cậu à?” Lưu San chán ghét nói.
“Ừm.” Bạch Nguyệt còn chẳng thèm liếc nhìn chiếc váy một cái.
“Tô Khánh Nam đúng là rất hào phóng với phụ nữ, nhưng anh ta không chỉ làm thế với một người phụ nữ. Cậu có mềm lòng không đấy.” Lưu San lo lắng hỏi
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt cô trong suốt dịu dàng như nước, “Tớ đã không còn cảm giác gì với anh ta nữa rồi, mềm lòng gì nữa.”
Lưu San giơ một ngón tay cái với Bạch Nguyệt, “Tốt lắm, tớ sẽ canh chừng anh ta để chộp bằng chứng ngoại tình đưa cho cậu.”
“Cám ơn, chiều nay tớ rảnh sẽ tới văn phòng luật sư nhờ tư vấn.”
“Mau đi đi.”
Bạch Nguyệt tìm tới luật sư rồi trình bày tình hình cụ thể của cô. Luật sư nói rằng, nếu có thể lấy được bằng chứng ngoại tình của bên nam thì có thể ly hôn. Chuyện tìm bằng chứng ngoại tình của Tô Khánh Nam không hề khó.
Vừa đi ra khỏi văn phòng luật sư, điện thoại cô liền reo lên.
“Đang ở đâu? Chiều cô nghỉ phép à?” Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi.
Cô qua loa đáp, “Ừ, ra ngoài tản bộ, giờ về bệnh viện đây.”
“Nửa tiếng nữa gặp ở cổng bệnh viện.” Tô Khánh Nam không vui cúp máy.
Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu. Cô phải nhịn. Đã nhịn nhiều năm như thế thì vài ngày nữa có đáng gì.
Bạch Nguyệt quay lại văn phòng thay bộ đồ Tô Khánh Nam tặng cô. Điện thoại lại reo lên, vẫn là Tô Khánh Nam.
“Bạch Nguyệt, làm cao cũng phải có chừng mực, tôi đợi cô mười phút rồi.” Giọng Tô Khánh Nam đầy tức giận.
Bạch Nguyệt cười châm chọc. Cô đợi hắn ta ba năm, mười phút có đáng là gì?
“Năm phút sau tôi tới cổng.” Bạch Nguyệt không thèm để ý tới cơn tức giận của hắn ta, nói xong một câu liền cúp máy.
Tô Khánh Nam bước xuống xe đi tới cổng, mày nhăn tít lại. Hắn ta tan ca sớm tới đón cô, thế mà cô dám cho hắn ta chờ.
Vừa nhìn thấy Bạch Nguyệt đi ra khỏi cổng, ánh mắt Tô Khánh Nam chỉ còn hình bóng của cô, đó là một vẻ đẹp đến choáng ngợp.
Bạch Nguyệt thường ngày đều ăn mặc rất nghiêm túc. Thực ra cô mới chỉ 24 tuổi mà thôi. Chiếc váy lụa màu hồng rất hợp với cô, chất liệu vải mềm mại tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô. Nhất là kiểu váy nhiều tầng dài tới gối làm nổi bật đôi chân nuột nà của cô. Cô chỉ trang điểm một chút, nhưng trông vô cùng xinh đẹp.
Những thứ đẹp đẽ đều khiến người ta vui vẻ. Tô Khánh Nam không còn tức giận nữa, hắn ta vội chạy tới mở cửa xe.
Bạch Nguyệt bước lên xe, sau đó cài dây an toàn, cô lạnh nhạt nói, “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Sảnh Mẫu Đơn.” Tô Khánh Nam nhếch khóe môi.
Sảnh Mẫu Đơn của Tân Thế Kỷ là phòng ăn hoa lệ nhất thành phố A. Phòng này không phải là thứ người thường có thể đặt được.
Bạch Nguyệt đi theo Tô Khánh Nam vào phòng.
Hình Cẩm Nhi rất tự nhiên khoác tay Tô Khánh Nam, cô ta cười giới thiệu với Hình Bắc Xuyên, “Bố, hôm qua chính là anh ấy cứu con.”
Hình Bắc Xuyên nở nụ cười vui vẻ, ông ta đưa tay ra, “Cậu Tô là nòng cốt của Cục Y tế, trước đây đã từng gặp một lần, cám ơn cậu cứu con gái tôi.”
Bạch Nguyệt đứng ở cửa nhìn bọn họ đang nói chuyện đầy thân thiết, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Dường như cô luôn là người thừa ở bất cứ đâu.
Tô Khánh Nam bắt tay với Hình Bắc Xuyên rồi mới nhìn sang Bạch Nguyệt đang đứng ngoài cửa, “Còn không vào.”
Nhìn thấy Bạch Nguyệt, sắc mặt Hình Bắc Xuyên bỗng trắng nhợt, nụ cười trên khuôn mặt trở nên cứng đơ.
“Khánh Nam, cô ấy là ai?” Hình Cẩm Nhi đề phòng nhìn cô.
“Trước đây từng nói với em rồi đó, đây là vợ của anh, Bạch Nguyệt.” Tô Khánh Nam mỉm cười nhìn vẻ mặt khó coi của hai người kia.
Hình Bắc Xuyên khó chịu nhìn Hình Cẩm Nhi. Ông ta còn tưởng Hình Cẩm Nhi vừa về đã câu được nhân tài của cục y tế. Không ngờ người ta đã có vợ rồi, hơn nữa người vợ còn là con gái vợ trước của ông ta.
Ông ta vô cùng khó chịu khi thấy Bạch Nguyệt. Nhưng vì nể mặt Tô Khánh Nam nên ông ta đành phải nhịn xuống, trầm giọng nói, “Mọi người ngồi đi, tôi còn có hai người bạn nữa sắp tới.”
Tô Khánh Nam kéo Bạch Nguyệt ngồi xuống.
Không khí ngột ngạt đến kỳ lạ.
“Bắc Xuyên, ngại quá, tôi tới trễ.” Cố Thanh Hùng vừa bước vào liền mở lời xin lỗi.
Nhìn thấy Cố Thanh Hùng, Hình Bắc Xuyên lập tức đứng dậy đón tiếp, hai người họ bắt tay thật chặt, khuôn mặt lạnh tanh vừa rồi lập tức trở nên nhiệt tình, “Anh tới là nể mặt tôi lắm rồi.”
Nhìn thấy người sau lưng Cố Thanh Hùng, nụ cười của ông ta càng rạng rỡ hơn.
“Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chỉ huy Cố anh dũng tôi đã từng có vinh hạnh gặp mặt rồi, mời ngồi mời ngồi.”
Hình Bắc Xuyên thảo mai nói.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt bằng ánh mắt kỳ lạ Cô không ngờ có thể gặp anh ở đây.
Vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, ánh mắt không hề có một chút ý cười, anh lạnh nhạt nhìn lướt qua cô như người dưng.
“Chỉ huy Cố, lâu rồi không gặp.” Tô Khánh Nam mỉm cười, cố ý ôm vai Bạch Nguyệt kéo cô vào lòng.
“Hình như tôi không quen anh.” Cố Lăng Kiệt ngồi đối diện Bạch Nguyệt, người anh toát nên vẻ kiêu ngạo không ai dám tới gần.
Hai chữ không quen khiến Bạch Nguyệt run lên. Cô dường như từng nói hai chữ này với Cố Lăng Kiệt. Nhưng anh vẫn giúp cô giải quyết chuyện ở bệnh viện. Bạch Nguyệt cúi đầu không dám nhìn anh.
Hình Bắc Xuyên nhìn Cố Lăng Kiệt, rồi lại nhìn sang Hình Cẩm Nhi, ánh mắt gian xảo như cáo già, “Chỉ huy Cố trẻ tuổi tài cao, không biết đã có bạn gái chưa?”
“Tôi có vị hôn thê rồi.” Anh ngẩng đâu nhìn Hình Bắc Xuyên với ánh mắt lạnh lùng, khóe mắt liếc sang Bạch Nguyệt.
Vẻ mặt cô vẫn bình thản như không, dường như chuyện anh có vị hôn thê không liên quan gì tới cô, cô và anh thật sự không quen sao?
Sắc mặt anh lạnh đi vài phần, Cố Lăng Kiệt tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
“Ồ.” Hình Bắc Xuyên thất vọng, “Đây là chuyện từ bao giờ thế, ông Cố à, sao không nghe ông nói gì hết thế.”
“Chuyện của con cái thì chúng nó tự lo, tôi xen vào cũng không tiện, nhưng tối mai chúng tôi sẽ công bố chuyện này đấy.” Cố Thanh Hùng nói với Hình Bắc Xuyên.
“Thì ra đã có vị hôn thê rồi.” Tô Khánh Nam cầm ly rượu lên kính Cố Lăng Kiệt một ly, sau đó hắn ta nói một câu đầy ẩn ý: “Chắc chắn chỉ huy Cố và vị hôn thê có cảm tình rất sâu nặng, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ, ly này tôi kính anh.”
Cố Lăng Kiệt không thèm nâng ly.
Tô Khánh Nam hơi mất hứng, “Đúng rồi, tối hôm qua cám ơn anh đã cứu vợ tôi. Cô ấy trốn trong lòng tôi khóc cả một đêm, dường như gặp phải chuyện gì đó uất ức, tôi nghĩ chắc chắn chuyện hôm qua khiến cô ấy quá sợ hãi rồi.”
Cố Lăng Kiệt liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt, anh siết mạnh ly rượu, “Có lẽ chuyện lúc sáng sớm mới thật sự khiến cô ấy sợ hãi.”
Lưu San gõ đầu Bạch Nguyệt vài cái, “Cậu đi làm để não ở nhà à, cậu và tên Tô Khánh Nam kia còn chưa có con, giờ là thời đại nào rồi mà còn nghĩ như thế, người đã ly hôn còn hơn người chưa kết hôn nhiều.”
“Không nói nữa, tớ làm nốt việc đã.” Bạch Nguyệt nói.
Lưu San thấy túi quà trên bàn Bạch Nguyệt liền lấy ra xem. Bên trong là một chiếc váy lụa màu hồng, vừa nhìn là biết có giá không hề rẻ.
“Tô Khánh Nam tặng cậu à?” Lưu San chán ghét nói.
“Ừm.” Bạch Nguyệt còn chẳng thèm liếc nhìn chiếc váy một cái.
“Tô Khánh Nam đúng là rất hào phóng với phụ nữ, nhưng anh ta không chỉ làm thế với một người phụ nữ. Cậu có mềm lòng không đấy.” Lưu San lo lắng hỏi
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt cô trong suốt dịu dàng như nước, “Tớ đã không còn cảm giác gì với anh ta nữa rồi, mềm lòng gì nữa.”
Lưu San giơ một ngón tay cái với Bạch Nguyệt, “Tốt lắm, tớ sẽ canh chừng anh ta để chộp bằng chứng ngoại tình đưa cho cậu.”
“Cám ơn, chiều nay tớ rảnh sẽ tới văn phòng luật sư nhờ tư vấn.”
“Mau đi đi.”
Bạch Nguyệt tìm tới luật sư rồi trình bày tình hình cụ thể của cô. Luật sư nói rằng, nếu có thể lấy được bằng chứng ngoại tình của bên nam thì có thể ly hôn. Chuyện tìm bằng chứng ngoại tình của Tô Khánh Nam không hề khó.
Vừa đi ra khỏi văn phòng luật sư, điện thoại cô liền reo lên.
“Đang ở đâu? Chiều cô nghỉ phép à?” Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi.
Cô qua loa đáp, “Ừ, ra ngoài tản bộ, giờ về bệnh viện đây.”
“Nửa tiếng nữa gặp ở cổng bệnh viện.” Tô Khánh Nam không vui cúp máy.
Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu. Cô phải nhịn. Đã nhịn nhiều năm như thế thì vài ngày nữa có đáng gì.
Bạch Nguyệt quay lại văn phòng thay bộ đồ Tô Khánh Nam tặng cô. Điện thoại lại reo lên, vẫn là Tô Khánh Nam.
“Bạch Nguyệt, làm cao cũng phải có chừng mực, tôi đợi cô mười phút rồi.” Giọng Tô Khánh Nam đầy tức giận.
Bạch Nguyệt cười châm chọc. Cô đợi hắn ta ba năm, mười phút có đáng là gì?
“Năm phút sau tôi tới cổng.” Bạch Nguyệt không thèm để ý tới cơn tức giận của hắn ta, nói xong một câu liền cúp máy.
Tô Khánh Nam bước xuống xe đi tới cổng, mày nhăn tít lại. Hắn ta tan ca sớm tới đón cô, thế mà cô dám cho hắn ta chờ.
Vừa nhìn thấy Bạch Nguyệt đi ra khỏi cổng, ánh mắt Tô Khánh Nam chỉ còn hình bóng của cô, đó là một vẻ đẹp đến choáng ngợp.
Bạch Nguyệt thường ngày đều ăn mặc rất nghiêm túc. Thực ra cô mới chỉ 24 tuổi mà thôi. Chiếc váy lụa màu hồng rất hợp với cô, chất liệu vải mềm mại tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô. Nhất là kiểu váy nhiều tầng dài tới gối làm nổi bật đôi chân nuột nà của cô. Cô chỉ trang điểm một chút, nhưng trông vô cùng xinh đẹp.
Những thứ đẹp đẽ đều khiến người ta vui vẻ. Tô Khánh Nam không còn tức giận nữa, hắn ta vội chạy tới mở cửa xe.
Bạch Nguyệt bước lên xe, sau đó cài dây an toàn, cô lạnh nhạt nói, “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Sảnh Mẫu Đơn.” Tô Khánh Nam nhếch khóe môi.
Sảnh Mẫu Đơn của Tân Thế Kỷ là phòng ăn hoa lệ nhất thành phố A. Phòng này không phải là thứ người thường có thể đặt được.
Bạch Nguyệt đi theo Tô Khánh Nam vào phòng.
Hình Cẩm Nhi rất tự nhiên khoác tay Tô Khánh Nam, cô ta cười giới thiệu với Hình Bắc Xuyên, “Bố, hôm qua chính là anh ấy cứu con.”
Hình Bắc Xuyên nở nụ cười vui vẻ, ông ta đưa tay ra, “Cậu Tô là nòng cốt của Cục Y tế, trước đây đã từng gặp một lần, cám ơn cậu cứu con gái tôi.”
Bạch Nguyệt đứng ở cửa nhìn bọn họ đang nói chuyện đầy thân thiết, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Dường như cô luôn là người thừa ở bất cứ đâu.
Tô Khánh Nam bắt tay với Hình Bắc Xuyên rồi mới nhìn sang Bạch Nguyệt đang đứng ngoài cửa, “Còn không vào.”
Nhìn thấy Bạch Nguyệt, sắc mặt Hình Bắc Xuyên bỗng trắng nhợt, nụ cười trên khuôn mặt trở nên cứng đơ.
“Khánh Nam, cô ấy là ai?” Hình Cẩm Nhi đề phòng nhìn cô.
“Trước đây từng nói với em rồi đó, đây là vợ của anh, Bạch Nguyệt.” Tô Khánh Nam mỉm cười nhìn vẻ mặt khó coi của hai người kia.
Hình Bắc Xuyên khó chịu nhìn Hình Cẩm Nhi. Ông ta còn tưởng Hình Cẩm Nhi vừa về đã câu được nhân tài của cục y tế. Không ngờ người ta đã có vợ rồi, hơn nữa người vợ còn là con gái vợ trước của ông ta.
Ông ta vô cùng khó chịu khi thấy Bạch Nguyệt. Nhưng vì nể mặt Tô Khánh Nam nên ông ta đành phải nhịn xuống, trầm giọng nói, “Mọi người ngồi đi, tôi còn có hai người bạn nữa sắp tới.”
Tô Khánh Nam kéo Bạch Nguyệt ngồi xuống.
Không khí ngột ngạt đến kỳ lạ.
“Bắc Xuyên, ngại quá, tôi tới trễ.” Cố Thanh Hùng vừa bước vào liền mở lời xin lỗi.
Nhìn thấy Cố Thanh Hùng, Hình Bắc Xuyên lập tức đứng dậy đón tiếp, hai người họ bắt tay thật chặt, khuôn mặt lạnh tanh vừa rồi lập tức trở nên nhiệt tình, “Anh tới là nể mặt tôi lắm rồi.”
Nhìn thấy người sau lưng Cố Thanh Hùng, nụ cười của ông ta càng rạng rỡ hơn.
“Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chỉ huy Cố anh dũng tôi đã từng có vinh hạnh gặp mặt rồi, mời ngồi mời ngồi.”
Hình Bắc Xuyên thảo mai nói.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt bằng ánh mắt kỳ lạ Cô không ngờ có thể gặp anh ở đây.
Vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, ánh mắt không hề có một chút ý cười, anh lạnh nhạt nhìn lướt qua cô như người dưng.
“Chỉ huy Cố, lâu rồi không gặp.” Tô Khánh Nam mỉm cười, cố ý ôm vai Bạch Nguyệt kéo cô vào lòng.
“Hình như tôi không quen anh.” Cố Lăng Kiệt ngồi đối diện Bạch Nguyệt, người anh toát nên vẻ kiêu ngạo không ai dám tới gần.
Hai chữ không quen khiến Bạch Nguyệt run lên. Cô dường như từng nói hai chữ này với Cố Lăng Kiệt. Nhưng anh vẫn giúp cô giải quyết chuyện ở bệnh viện. Bạch Nguyệt cúi đầu không dám nhìn anh.
Hình Bắc Xuyên nhìn Cố Lăng Kiệt, rồi lại nhìn sang Hình Cẩm Nhi, ánh mắt gian xảo như cáo già, “Chỉ huy Cố trẻ tuổi tài cao, không biết đã có bạn gái chưa?”
“Tôi có vị hôn thê rồi.” Anh ngẩng đâu nhìn Hình Bắc Xuyên với ánh mắt lạnh lùng, khóe mắt liếc sang Bạch Nguyệt.
Vẻ mặt cô vẫn bình thản như không, dường như chuyện anh có vị hôn thê không liên quan gì tới cô, cô và anh thật sự không quen sao?
Sắc mặt anh lạnh đi vài phần, Cố Lăng Kiệt tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
“Ồ.” Hình Bắc Xuyên thất vọng, “Đây là chuyện từ bao giờ thế, ông Cố à, sao không nghe ông nói gì hết thế.”
“Chuyện của con cái thì chúng nó tự lo, tôi xen vào cũng không tiện, nhưng tối mai chúng tôi sẽ công bố chuyện này đấy.” Cố Thanh Hùng nói với Hình Bắc Xuyên.
“Thì ra đã có vị hôn thê rồi.” Tô Khánh Nam cầm ly rượu lên kính Cố Lăng Kiệt một ly, sau đó hắn ta nói một câu đầy ẩn ý: “Chắc chắn chỉ huy Cố và vị hôn thê có cảm tình rất sâu nặng, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ, ly này tôi kính anh.”
Cố Lăng Kiệt không thèm nâng ly.
Tô Khánh Nam hơi mất hứng, “Đúng rồi, tối hôm qua cám ơn anh đã cứu vợ tôi. Cô ấy trốn trong lòng tôi khóc cả một đêm, dường như gặp phải chuyện gì đó uất ức, tôi nghĩ chắc chắn chuyện hôm qua khiến cô ấy quá sợ hãi rồi.”
Cố Lăng Kiệt liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt, anh siết mạnh ly rượu, “Có lẽ chuyện lúc sáng sớm mới thật sự khiến cô ấy sợ hãi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.