Chương 43: Giữa tôi và hắn, rốt cuộc em thích ai?
Huyền Cầm
18/07/2019
Trung tá Thượng lấy hết can đảm: “Thủ trưởng, hai người cô nam quả nữ, như vậy có ổn không?”
Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt nhìn qua như dao băng: “Có gì không ổn, cậu về nhà chuẩn bị, ngày mai để chó đặc vụ đi lên đảo diễn tập đi.”
Trung tá Thượng không dám nói nhiều: “Vâng.”
*
Mặc dù Bạch Nguyệt bị thương không nặng nhưng đều là vết bầm, lại còn là trên lưng nên cô không thể tự mình rửa và khử độc được.
Các y tá sau khi xử lí xong thì lại đưa cô trở lại.
Bạch Nguyệt nằm trên giường, bụng đói đến nỗi ngực và lưng sắp dính vào nhau luôn rồi.
Lúc trưa tại vì khó chịu nên cũng không ăn gì.
Một mùi thơm của thức ăn phả vào mũi khiến cô lại càng đói hơn.
Cố Lăng Kiệt đẩy cửa ra, y tá bê một bát canh cá quả, sườn xào chua ngọt và nấm hương xào rau cải vào.
“Chắc em đói rồi nhỉ?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng hỏi.
Trong lòng Bạch Nguyệt có một vị ngọt diệu kì, cô gật đầu.
Cô định ngồi dậy.
Có thể là do trên lưng đang lành nên vừa cử động liền cảm thấy hơi đau.
“Nếu không muốn vết thương nứt ra thì cứ nằm đấy đừng cử động.” Cố Lăng Kiệt nói.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt
Ánh mắt anh dịu dàng: “Để anh đút cho em.”
Lúc sáng người nằm trên giường còn là anh mà bây giờ lại thành cô rồi.
“Đầu và tay anh không cần bó nữa sao?” Bạch Nguyệt quan tâm.
“Căn bản chính là vì trốn tránh buổi tiệc tối nay nên mới giả vờ, đương nhiên không cần bó nữa rồi.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Anh tỉ mẩn nhặt xương cá, rồi bỏ vào thìa, đưa đến trước mặt cô: “Bác sĩ nói cái này tốt cho vết thương.”
Thấy anh không sao, cô cũng yên tâm phần nào.
Bạch Nguyệt ăn cá mà anh đưa đến, trong lòng vô cùng cảm động.
“Cố Lăng Kiệt, anh có tâm nguyện gì không?” Bạch Nguyệt hỏi, cô muốn cố gắng hết sức để có thể giúp anh hoàn thành.
“Tâm nguyện của anh không phải em cũng biết rồi sao?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sáng quắc lên nhìn cô.
Bạch Nguyệt nghĩ ra anh muốn làm gì.
Cô không ngờ tâm nguyện của anh lại chính là bản thân cô.
Bạch Nguyệt nhìn xuống dưới.
Cô đang bị bệnh, anh cũng không muốn làm khó cô: “Em thì sao, có tâm nguyện gì?”
Cô có rất nhiều tâm nguyện, trở thành một bác sĩ giỏi.
Muốn lấy được một người tâm đầu ý hợp, cả đời không chia lìa.
Muốn cả đời nấu cơm cho người đàn ông mình yêu, cùng anh ngắm trăng sao trên trời.
Muốn sức khoẻ của mẹ mau chóng tốt lên.
Muốn những người cô quan tâm đều được hạnh phúc.
Hình như cô tham lam quá.
“Đi Provence nhé. Dẫn theo mẹ em đi đến đó du lịch, đó là nơi mà em luôn muốn đến xem.” Bạch Nguyệt chán nản nói.
“Điều đó đơn giản, nếu như không đủ tiền anh đến trả là được.” Cố Lăng Kiệt thở mạnh nói.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Mẹ em bị bệnh thần kinh, lúc nghiêm trọng sẽ làm hại người, bà ấy không thể được bảo lãnh.”
Cố Lăng Kiệt chau mày, không nói gì thêm, chỉ chăm chú giúp cô nhặt xương cá.
Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt anh tú của anh, lúc anh chăm chú, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trong tay nhà điêu khắc, đặc biệt là đôi mắt, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
“Anh đẹp trai không?” Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô một cái, đưa canh cá ra trước mặt cô.
“Ùm.” Bạch Nguyệt không phủ nhận.
“So với Tô Khánh Nam thì sao?” Cố Lăng Kiệt chau mày hỏi.
Không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của Tô Khánh Nam rất anh tú.
So với sự nho nhã, hắn mang theo sự lưu manh bướng bỉnh không chịu phục tùng, có cảm giác làm điên đảo chúng sinh.
Hắn là kiểu vừa xuất hiện là liền khiến hàng ngàn vạn cô gái phải gào thét.
“Không thể so sánh.”
“Vậy em thích kiểu nào hơn?” Cố Lăng Kiệt muốn biết cho bằng được.
Bạch Nguyệt cảm thấy câu đó như là một cạm bẫy.
Nếu cô nói thích anh, vậy lại giống như đang tỏ tình vậy.
Nhưng cô thực sự không thích Tô Khánh Nam.
“Em không còn là đứa trẻ nữa, từ lâu đã qua cái tuổi mộng mơ rồi, sẽ không để ý vẻ bề ngoài của đàn ông đâu.” Bạch Nguyệt lấp lửng được hai câu.
“Vậy em để ý đến điều gì?” Cố Lăng Kiệt không có ý định bỏ qua cho cô.
“Trái tim.” Bạch Nguyệt nói đơn giản một từ.
Từ đó, bao hàm nhiều nghĩa.
Cô nhìn sâu vào mắt Cố Lăng Kiệt, hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như thứ gì đó đang chạm vào trong không trung, lóe lên tầng tầng lớp lớp những tia lửa.
Cố Lăng Kiệt từ từ lại gần cô.
Bạch Nguyệt thở càng lúc càng mạnh.
Cô có cảm giác anh muốn hôn cô.
“Cái đó, em muốn ăn xương sườn.” Bạch Nguyệt mở miệng nói, cắt ngang bầu không khí.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt cũng không tiến lại gần nữa, hắng giọng, gắp cho cô một miếng xương sườn.
Sau khi cô ăn xong thì anh mới ăn.
Bạch Nguyệt nằm trên giường nhìn anh.
Cô cảm thấy anh cũng thật biết chăm sóc người khác.
“CỨ tiếp tục nhìn anh, anh sẽ không chịu được nữa đâu.” Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.
Bạch Nguyệt đỏ mặt, cô quay mặt đi nhìn về phía khác, quay lưng lại với anh.
Cố Lăng Kiệt bất lực chép chép miệng.
Nếu không phải cô đang bị thương thì có lẽ anh sẽ không nói tốt như hiện tại đâu.
Ăn xong, Cố Lăng Kiệt nằm trên giường của mình.
Không tắt điện.
Bạch Nguyệt im lặng, cô không nhìn anh nhưng cũng có thể biết được sự tồn tại của anh.
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Nửa đêm, buồn vệ sinh nên cô muốn đi vệ sinh.
Cô rón rén đứng dậy.
Cố Lăng Kiệt cảnh giác, mở đèn lên, đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Bạch Nguyệt đỏ mặt: “Em muốn đi vệ sinh.”
Cố Lăng Kiệt không ngần ngại mà bế cô vào nhà vệ sinh.
“Em không nghiêm trọng đến thế đâu, chẳng qua chỉ là vết bầm tím thôi, giờ em cảm thấy đỡ nhiều rồi.” Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói.
“Không muốn vết thương nứt ra thì nằm tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng nói gì.” Cố Lăng Kiệt độc tài nói.
Sau khi bế cô vào nhà vệ sinh, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, quay người, đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Xuxu cũng sẽ phát ra tiếng.
Bạch Nguyệt có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng lên.
Cô không dễ dàng gì mới làm xong, sau đó mở cửa đi ra.
Cố Lăng Kiệt lại không nói lời nào mà chỉ bế cô trở về giường.
Cô nhắm mắt lại nhưng lại không ngủ.
Cố Lăng Kiệt lại nằm xuống, tắt điện đi, không nói lời nào.
Bạch Nguyệt nhìn hình bóng mơ hồ của anh trong màn đêm.
Ba năm kết hôn trở lại đây, Tô Khánh Nam chưa từng ngủ chung phòng với cô.
Cô trải qua những tháng ngày một mình chờ đợi trong căn phòng trống trải.
Chờ đợi, chờ đợi, cô cảm thấy bản thân sắp không phải phụ nữ nữa rồi, cô cũng dần mất đi sự tự tin.
“Cảm ơn anh, Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt nói lời thật lòng.
Cô thật sự rất cảm ơn anh, không chỉ là sưởi ấm cô từ trong cuộc sống mà còn là từ trái tim.
Cô có tài đức gì mà lại có được tình yêu của anh chứ.
Cô từ từ ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì Cố Lăng Kiệt đã không còn ở đó nữa.
Lưu San đẩy cửa vào, thấy Bạch Nguyệt đang nằm trên giường liền vô cùng lo lắng: “Cậu bị sao vậy? Sao lại bị thương thành thế này?”
“Sao cậu lại đến đây?” Bạch Nguyệt cảm thấy kì lạ.
Lưu San cười lấp liếm: “Người tình của cậu gọi điện cho tớ, nói là cậu đang ở phòng này, bảo tớ đến chăm sóc cậu, rốt cuộc cậu sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Xảy ra chút tai nạn xe, thực ra không nặng lắm, tớ kiểm tra rồi, chỉ bị bầm tím, sắp khỏi rồi. Chưa biết chừng chiều nay là có thể xuất viện được, cậu không cần lo lắng đâu.” Bạch Nguyệt xoay người, tỏ ra bản thân thực sự không làm sao cả.
“Không sao là tốt. Biết cái này là gì không?” Lưu San lấy một cuộn ghi âm từ trong cặp ra.
“Bằng chứng?”
Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt nhìn qua như dao băng: “Có gì không ổn, cậu về nhà chuẩn bị, ngày mai để chó đặc vụ đi lên đảo diễn tập đi.”
Trung tá Thượng không dám nói nhiều: “Vâng.”
*
Mặc dù Bạch Nguyệt bị thương không nặng nhưng đều là vết bầm, lại còn là trên lưng nên cô không thể tự mình rửa và khử độc được.
Các y tá sau khi xử lí xong thì lại đưa cô trở lại.
Bạch Nguyệt nằm trên giường, bụng đói đến nỗi ngực và lưng sắp dính vào nhau luôn rồi.
Lúc trưa tại vì khó chịu nên cũng không ăn gì.
Một mùi thơm của thức ăn phả vào mũi khiến cô lại càng đói hơn.
Cố Lăng Kiệt đẩy cửa ra, y tá bê một bát canh cá quả, sườn xào chua ngọt và nấm hương xào rau cải vào.
“Chắc em đói rồi nhỉ?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng hỏi.
Trong lòng Bạch Nguyệt có một vị ngọt diệu kì, cô gật đầu.
Cô định ngồi dậy.
Có thể là do trên lưng đang lành nên vừa cử động liền cảm thấy hơi đau.
“Nếu không muốn vết thương nứt ra thì cứ nằm đấy đừng cử động.” Cố Lăng Kiệt nói.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt
Ánh mắt anh dịu dàng: “Để anh đút cho em.”
Lúc sáng người nằm trên giường còn là anh mà bây giờ lại thành cô rồi.
“Đầu và tay anh không cần bó nữa sao?” Bạch Nguyệt quan tâm.
“Căn bản chính là vì trốn tránh buổi tiệc tối nay nên mới giả vờ, đương nhiên không cần bó nữa rồi.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Anh tỉ mẩn nhặt xương cá, rồi bỏ vào thìa, đưa đến trước mặt cô: “Bác sĩ nói cái này tốt cho vết thương.”
Thấy anh không sao, cô cũng yên tâm phần nào.
Bạch Nguyệt ăn cá mà anh đưa đến, trong lòng vô cùng cảm động.
“Cố Lăng Kiệt, anh có tâm nguyện gì không?” Bạch Nguyệt hỏi, cô muốn cố gắng hết sức để có thể giúp anh hoàn thành.
“Tâm nguyện của anh không phải em cũng biết rồi sao?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sáng quắc lên nhìn cô.
Bạch Nguyệt nghĩ ra anh muốn làm gì.
Cô không ngờ tâm nguyện của anh lại chính là bản thân cô.
Bạch Nguyệt nhìn xuống dưới.
Cô đang bị bệnh, anh cũng không muốn làm khó cô: “Em thì sao, có tâm nguyện gì?”
Cô có rất nhiều tâm nguyện, trở thành một bác sĩ giỏi.
Muốn lấy được một người tâm đầu ý hợp, cả đời không chia lìa.
Muốn cả đời nấu cơm cho người đàn ông mình yêu, cùng anh ngắm trăng sao trên trời.
Muốn sức khoẻ của mẹ mau chóng tốt lên.
Muốn những người cô quan tâm đều được hạnh phúc.
Hình như cô tham lam quá.
“Đi Provence nhé. Dẫn theo mẹ em đi đến đó du lịch, đó là nơi mà em luôn muốn đến xem.” Bạch Nguyệt chán nản nói.
“Điều đó đơn giản, nếu như không đủ tiền anh đến trả là được.” Cố Lăng Kiệt thở mạnh nói.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Mẹ em bị bệnh thần kinh, lúc nghiêm trọng sẽ làm hại người, bà ấy không thể được bảo lãnh.”
Cố Lăng Kiệt chau mày, không nói gì thêm, chỉ chăm chú giúp cô nhặt xương cá.
Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt anh tú của anh, lúc anh chăm chú, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trong tay nhà điêu khắc, đặc biệt là đôi mắt, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
“Anh đẹp trai không?” Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô một cái, đưa canh cá ra trước mặt cô.
“Ùm.” Bạch Nguyệt không phủ nhận.
“So với Tô Khánh Nam thì sao?” Cố Lăng Kiệt chau mày hỏi.
Không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của Tô Khánh Nam rất anh tú.
So với sự nho nhã, hắn mang theo sự lưu manh bướng bỉnh không chịu phục tùng, có cảm giác làm điên đảo chúng sinh.
Hắn là kiểu vừa xuất hiện là liền khiến hàng ngàn vạn cô gái phải gào thét.
“Không thể so sánh.”
“Vậy em thích kiểu nào hơn?” Cố Lăng Kiệt muốn biết cho bằng được.
Bạch Nguyệt cảm thấy câu đó như là một cạm bẫy.
Nếu cô nói thích anh, vậy lại giống như đang tỏ tình vậy.
Nhưng cô thực sự không thích Tô Khánh Nam.
“Em không còn là đứa trẻ nữa, từ lâu đã qua cái tuổi mộng mơ rồi, sẽ không để ý vẻ bề ngoài của đàn ông đâu.” Bạch Nguyệt lấp lửng được hai câu.
“Vậy em để ý đến điều gì?” Cố Lăng Kiệt không có ý định bỏ qua cho cô.
“Trái tim.” Bạch Nguyệt nói đơn giản một từ.
Từ đó, bao hàm nhiều nghĩa.
Cô nhìn sâu vào mắt Cố Lăng Kiệt, hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như thứ gì đó đang chạm vào trong không trung, lóe lên tầng tầng lớp lớp những tia lửa.
Cố Lăng Kiệt từ từ lại gần cô.
Bạch Nguyệt thở càng lúc càng mạnh.
Cô có cảm giác anh muốn hôn cô.
“Cái đó, em muốn ăn xương sườn.” Bạch Nguyệt mở miệng nói, cắt ngang bầu không khí.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt cũng không tiến lại gần nữa, hắng giọng, gắp cho cô một miếng xương sườn.
Sau khi cô ăn xong thì anh mới ăn.
Bạch Nguyệt nằm trên giường nhìn anh.
Cô cảm thấy anh cũng thật biết chăm sóc người khác.
“CỨ tiếp tục nhìn anh, anh sẽ không chịu được nữa đâu.” Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.
Bạch Nguyệt đỏ mặt, cô quay mặt đi nhìn về phía khác, quay lưng lại với anh.
Cố Lăng Kiệt bất lực chép chép miệng.
Nếu không phải cô đang bị thương thì có lẽ anh sẽ không nói tốt như hiện tại đâu.
Ăn xong, Cố Lăng Kiệt nằm trên giường của mình.
Không tắt điện.
Bạch Nguyệt im lặng, cô không nhìn anh nhưng cũng có thể biết được sự tồn tại của anh.
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Nửa đêm, buồn vệ sinh nên cô muốn đi vệ sinh.
Cô rón rén đứng dậy.
Cố Lăng Kiệt cảnh giác, mở đèn lên, đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Bạch Nguyệt đỏ mặt: “Em muốn đi vệ sinh.”
Cố Lăng Kiệt không ngần ngại mà bế cô vào nhà vệ sinh.
“Em không nghiêm trọng đến thế đâu, chẳng qua chỉ là vết bầm tím thôi, giờ em cảm thấy đỡ nhiều rồi.” Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói.
“Không muốn vết thương nứt ra thì nằm tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng nói gì.” Cố Lăng Kiệt độc tài nói.
Sau khi bế cô vào nhà vệ sinh, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, quay người, đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Xuxu cũng sẽ phát ra tiếng.
Bạch Nguyệt có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng lên.
Cô không dễ dàng gì mới làm xong, sau đó mở cửa đi ra.
Cố Lăng Kiệt lại không nói lời nào mà chỉ bế cô trở về giường.
Cô nhắm mắt lại nhưng lại không ngủ.
Cố Lăng Kiệt lại nằm xuống, tắt điện đi, không nói lời nào.
Bạch Nguyệt nhìn hình bóng mơ hồ của anh trong màn đêm.
Ba năm kết hôn trở lại đây, Tô Khánh Nam chưa từng ngủ chung phòng với cô.
Cô trải qua những tháng ngày một mình chờ đợi trong căn phòng trống trải.
Chờ đợi, chờ đợi, cô cảm thấy bản thân sắp không phải phụ nữ nữa rồi, cô cũng dần mất đi sự tự tin.
“Cảm ơn anh, Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt nói lời thật lòng.
Cô thật sự rất cảm ơn anh, không chỉ là sưởi ấm cô từ trong cuộc sống mà còn là từ trái tim.
Cô có tài đức gì mà lại có được tình yêu của anh chứ.
Cô từ từ ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì Cố Lăng Kiệt đã không còn ở đó nữa.
Lưu San đẩy cửa vào, thấy Bạch Nguyệt đang nằm trên giường liền vô cùng lo lắng: “Cậu bị sao vậy? Sao lại bị thương thành thế này?”
“Sao cậu lại đến đây?” Bạch Nguyệt cảm thấy kì lạ.
Lưu San cười lấp liếm: “Người tình của cậu gọi điện cho tớ, nói là cậu đang ở phòng này, bảo tớ đến chăm sóc cậu, rốt cuộc cậu sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Xảy ra chút tai nạn xe, thực ra không nặng lắm, tớ kiểm tra rồi, chỉ bị bầm tím, sắp khỏi rồi. Chưa biết chừng chiều nay là có thể xuất viện được, cậu không cần lo lắng đâu.” Bạch Nguyệt xoay người, tỏ ra bản thân thực sự không làm sao cả.
“Không sao là tốt. Biết cái này là gì không?” Lưu San lấy một cuộn ghi âm từ trong cặp ra.
“Bằng chứng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.