Chương 34: Tôi sẽ chịu trách nhiệm, làm người đàn ông duy nhất của em
Huyền Cầm
18/07/2019
Vừa ra khỏi khách sạn, trong lòng Bạch Nguyệt nao nao khó tả, đầu óc cô như rối bời.
Đó là vì Cố Lăng Kiệt, cô biết rõ điều này. Cô dường như… đã rung động với anh rồi.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Bạch Nguyệt vô thức quay đầu.
Một người mang mặt nạ đi tới cầm một chai xịt, bỗng nhiên hắn xịt vào mặt cô thứ gì đó. Cô chỉ ngửi thấy một mùi thuốc mê đậm đặc, tầm mắt đã trở nên tối đen, ngất xỉu trên mặt đất.
Người đó khiêng cô vào trong xe. Đúng lúc này Cố Lăng Kiệt đã đuổi tới, “Các người làm gì vậy?”
Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lóe lên nét bén nhọn. Một cú vật người qua vai khiến tên đàn ông đằng sau bị quăng xuống mặt đất, tay hắn vẫn còn cầm chai xịt thuốc mê.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Bạch Nguyệt, lại có một người xông tới trước mặt Cố Lăng Kiệt.
Anh không hề dừng lại tiếp tục lao về phía trước. Gã đàn ông còn chưa kịp làm gì đã bị đánh văng lên xe. Động tác của Cố Lăng Kiệt rất nhanh, gã không đủ trình làm đối thủ của anh.
“Mau lên xe.” Tên đàn ông bị quật xuống đất ban nãy vội quát lên.
Gã bị đánh văng lên xe vội bò dậy, nhảy vào xe.
Cố Lăng Kiệt thấy chiếc xe chở Bạch Nguyệt sắp chạy đi bèn nhanh chân đuổi theo.
Một cây súng từ trong xe thò ra, bắn về phía Cố Lăng Kiệt. Trong lúc anh lộn một vòng tránh đạn, bọn chúng liền nhấn ga chạy vọt đi.
Cố Lăng Kiệt lập tức gọi diện thoại cho cục đường bộ, “Giúp tôi điều tra hai chiếc xe, một chiếc Santana biển số **315, chiếc còn lại là Volkswagen số **510, mười phút sau báo cho tôi thông tin của chúng."
Anh lên xe rồi phóng vọt đi.
Tô Khánh Nam chờ một lúc lâu cũng không thấy Bạch Nguyệt trở lại.
Hắn ta gọi điện thoại cho cô nhưng không có ai bắt máy.
Tâm trạng hắn chùng xuống, bèn ra ngoài tìm xung quanh.
“ Khánh Nam.” Hình Cẩm Nhi đừng bên cạnh hắn ngọt ngào gọi.
Tô Khánh Nam quay đầu nhìn cô ta, khóe miệng cười quyến rũ, “Sao thế?”
Hình Cẩm Nhi đi tới trước mặt hắn, khuôn mặt ửng đỏ, “Em đặt phòng ở khách sạn Quân Duyệt rồi.”
Tất nhiên hắn hiểu ý cô ta. Hắn thích cái cảm giác được người ta theo đuổi.
“Cô nói gì với Bạch Nguyệt đó.” Tô Khánh Nam đột nhiên hỏi.
Hình Cẩm Nhi nhìn không thấu suy nghĩ của hắn đằng sau nụ cười đó, “Em yêu anh nhưng vợ của anh lại là người khác, em có rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, nhưng cô ấy tức giận bỏ đi nên em không có cơ hội nói chuyện với cô ấy.”
Tô Khánh Nam mỉm cười, khẽ nâng cằm cô ta rồi cúi xuống hôn.
“Em là người phụ nữ duy nhất trong tim anh, không được để anh thất vọng đâu đấy, mấy trò nhõng nhẽo của đám phụ nữ kia khiến anh phát chán lên được, em thông minh như vậy chắc sẽ hiểu đúng không?” Lời nói của Tô Khánh Nam đầy ẩn ý.
Trong đầu Hình Cẩm Nhi như nổ tung. Tô Khánh Nam biết chuyện gì rồi sao?
“Anh yêu Bạch Nguyệt rồi sao?” Hình Cẩm Nhi mở miệng hỏi.
“Cô ta có gì đáng để anh yêu chứ, em vừa trở về, ở bên gia đình một thời gian đi.” Tô Khánh Nam nói xong bèn quay người không chút do dự đi về phía thang máy.
Cục trưởng cục đường bộ gọi điện cho Cố Lăng Kiệt, hai chiếc xe ban nãy đang dừng ở bến tàu bỏ hoang bên bờ sông Ly Giang.
Cố Lăng Kiệt mau chóng lái xe tới đó.
Nửa tiếng sau anh đã tới nơi, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, hai chiếc xe đang dừng ở ngay bến. Cố Lăng Kiệt chạy vội tới, bên trong xe không còn ai,
Trong dãy kho chỉ có một nơi sáng đèn, Cố Lăng Kiệt nhanh chân bước tới. Người Bạch Nguyệt co ro, hai tay ôm ngực nằm trên giường. Vừa thấy anh, người cô run rẩy. Cố Lăng Kiệt ý thức được có gì đó không đúng bèn lo lắng chạy tới.
“Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt hét lên.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ rực lên một cách kỳ lạ, hàng mi run run, cô mở to mắt hét lên, “Cố Lăng Kiệt, mau đi đi.”
“Đừng nói gì hết, tôi đưa em đi bệnh viện.” Cố Lăng Kiệt ôm lấy cô vừa định quay người, cửa cuốn trong kho đã bị đám người đeo mặt nạ kéo xuống.
“Thằng nhãi, đứa con gái này xinh đẹp như thế, mày cứ từ từ hưởng thụ đi nhé.” Người bên ngoài cười âm hiểm.
Cố Lăng Kiệt biết Bạch Nguyệt bị làm sao rồi.
Ánh mắt cô càng ngày càng mờ mịt, khát vọng ngày càng mãnh liệt, trong người như có vô số con kiến bò qua lại.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày nhìn đôi mắt ướt át của cô. Cô ấy đang rất khó chịu, anh hiểu cảm giác ấy.
Ba năm trước anh cũng bị như thế này, cuối cùng còn mất đi lý trí, tình cờ lúc ấy cô đi ngang qua, anh liền chiếm lấy cô.
“Em cố gắng kiên trì thêm một lúc nữa, người của tôi sắp tới rồi.” Cố Lăng Kiệt bế cô lên giường.
Anh cảnh giác nhìn ngó xung quanh liền phát hiện máy quay bí mật giấu ở bốn góc tưởng.
Nhìn anh tháo từng chiếc máy quay ra, Bạch Nguyệt càng ngày càng khó chịu, trong đầu xuất hiện những cảnh tượng nóng bỏng khó mà kiềm chế. Cô vô thức kêu rên, đôi mắt long lanh nước mắt. Cô trước giờ chưa bao giờ làm chuyện xấu, ngay cả việc nói xấu người khác cũng chưa từng, ông trời sao lại đối xử với cô như thế.
Gọi điện thoại xong, Cố Lăng Kiệt quay sang liền nhìn thấy cô khóc, lòng anh lại nhói lên, không khỏi đưa tay lau nước mắt cho cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh say đắm, ánh mắt cô bùng cháy lên ngọn lửa dục, khuôn mặt cô đỏ rực, trông vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Cô nhún người một cái, đôi môi ấm áp mềm mại chạm vào người anh, hai tay ôm lấy cổ Cố Lăng Kiệt, kéo anh lên người cô.
Anh bỗng cứng đơ người, sống lưng vô thức ưỡn thẳng lên. Hương vị thanh mát của cô xộc lên mũi anh, cái lưỡi mềm mại thơm tho ấy len vào miệng anh, vừa vội vã, lại vừa nóng bỏng, cô tham lam mút lấy hương vị của anh, dường như đang khát vọng cái gì đó.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, lý trí của anh cũng đang ở biên giới bùng nổ. Nửa người dưới nóng bỏng như bị thiêu đốt, trán anh đẫm mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Thấy anh vẫn không chịu làm gì, Bạch Nguyệt bắt đầu sốt ruột, đôi môi cô bắt đầu hôn dọc cần cổ anh.
Đầu Cố Lăng Kiệt bỗng nảy ra một ý, anh giữ lấy cằm cô rồi đẩy ra, ánh mắt nhìn cô đầy sắc bén, “Em biết em đang làm gì không?”
Bạch Nguyệt vuốt ve lồng ngực săn chắc của anh. Cô sắp bị thiêu chết rồi, trong đầu không còn sót lại chút lý trí nào.
“Muốn em đi, em muốn anh.” Cô vừa thở gấp vừa rên rỉ, một lần nữa hôn lên môi anh.
Cô hôn rất kém, nhưng cảm giác mềm mại ngọt ngào đáng chết đó lại khiến anh điên cuồng.
Anh nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ gì nữa. Từ bị động chuyển thành chủ động, anh bá đạo chiếm lấy lưỡi cô. Triền miên, uyển chuyển, quấn quýt nhau, sau đó lại tách ra, rồi lại quấn lấy nhau.
Rõ ràng cô mới là người bị bỏ thuốc, nhưng trông Cố Lăng Kiệt lại điên cuồng hơn rất nhiều, thứ ấy của anh căng cứng đến đáng sợ, con quái vật nhỏ đã hoàn toàn thức tỉnh, từ người nó tỏa ra hơi nóng đến cháy bỏng.
Tay Bạch Nguyệt càng ngày càng to gan di chuyển xuống bên dưới anh. Nhưng vì luống cuống nên mãi vẫn không tìm trúng mục tiêu.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô luồn vào quần anh.
“Em khó chịu, em muốn.” Bạch Nguyệt bật khóc.
Cố Lăng Kiệt hoàn toàn điên cuồng, anh biết cô trúng thuốc nhưng không muốn bỏ qua đêm nay. “Bạch Nguyệt, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh xin thề cả đời này chỉ có một người phụ nữ là em.”
Đây là lời hứa của một người lính, chỉ cần nói được sẽ làm được.
Đó là vì Cố Lăng Kiệt, cô biết rõ điều này. Cô dường như… đã rung động với anh rồi.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Bạch Nguyệt vô thức quay đầu.
Một người mang mặt nạ đi tới cầm một chai xịt, bỗng nhiên hắn xịt vào mặt cô thứ gì đó. Cô chỉ ngửi thấy một mùi thuốc mê đậm đặc, tầm mắt đã trở nên tối đen, ngất xỉu trên mặt đất.
Người đó khiêng cô vào trong xe. Đúng lúc này Cố Lăng Kiệt đã đuổi tới, “Các người làm gì vậy?”
Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lóe lên nét bén nhọn. Một cú vật người qua vai khiến tên đàn ông đằng sau bị quăng xuống mặt đất, tay hắn vẫn còn cầm chai xịt thuốc mê.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Bạch Nguyệt, lại có một người xông tới trước mặt Cố Lăng Kiệt.
Anh không hề dừng lại tiếp tục lao về phía trước. Gã đàn ông còn chưa kịp làm gì đã bị đánh văng lên xe. Động tác của Cố Lăng Kiệt rất nhanh, gã không đủ trình làm đối thủ của anh.
“Mau lên xe.” Tên đàn ông bị quật xuống đất ban nãy vội quát lên.
Gã bị đánh văng lên xe vội bò dậy, nhảy vào xe.
Cố Lăng Kiệt thấy chiếc xe chở Bạch Nguyệt sắp chạy đi bèn nhanh chân đuổi theo.
Một cây súng từ trong xe thò ra, bắn về phía Cố Lăng Kiệt. Trong lúc anh lộn một vòng tránh đạn, bọn chúng liền nhấn ga chạy vọt đi.
Cố Lăng Kiệt lập tức gọi diện thoại cho cục đường bộ, “Giúp tôi điều tra hai chiếc xe, một chiếc Santana biển số **315, chiếc còn lại là Volkswagen số **510, mười phút sau báo cho tôi thông tin của chúng."
Anh lên xe rồi phóng vọt đi.
Tô Khánh Nam chờ một lúc lâu cũng không thấy Bạch Nguyệt trở lại.
Hắn ta gọi điện thoại cho cô nhưng không có ai bắt máy.
Tâm trạng hắn chùng xuống, bèn ra ngoài tìm xung quanh.
“ Khánh Nam.” Hình Cẩm Nhi đừng bên cạnh hắn ngọt ngào gọi.
Tô Khánh Nam quay đầu nhìn cô ta, khóe miệng cười quyến rũ, “Sao thế?”
Hình Cẩm Nhi đi tới trước mặt hắn, khuôn mặt ửng đỏ, “Em đặt phòng ở khách sạn Quân Duyệt rồi.”
Tất nhiên hắn hiểu ý cô ta. Hắn thích cái cảm giác được người ta theo đuổi.
“Cô nói gì với Bạch Nguyệt đó.” Tô Khánh Nam đột nhiên hỏi.
Hình Cẩm Nhi nhìn không thấu suy nghĩ của hắn đằng sau nụ cười đó, “Em yêu anh nhưng vợ của anh lại là người khác, em có rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, nhưng cô ấy tức giận bỏ đi nên em không có cơ hội nói chuyện với cô ấy.”
Tô Khánh Nam mỉm cười, khẽ nâng cằm cô ta rồi cúi xuống hôn.
“Em là người phụ nữ duy nhất trong tim anh, không được để anh thất vọng đâu đấy, mấy trò nhõng nhẽo của đám phụ nữ kia khiến anh phát chán lên được, em thông minh như vậy chắc sẽ hiểu đúng không?” Lời nói của Tô Khánh Nam đầy ẩn ý.
Trong đầu Hình Cẩm Nhi như nổ tung. Tô Khánh Nam biết chuyện gì rồi sao?
“Anh yêu Bạch Nguyệt rồi sao?” Hình Cẩm Nhi mở miệng hỏi.
“Cô ta có gì đáng để anh yêu chứ, em vừa trở về, ở bên gia đình một thời gian đi.” Tô Khánh Nam nói xong bèn quay người không chút do dự đi về phía thang máy.
Cục trưởng cục đường bộ gọi điện cho Cố Lăng Kiệt, hai chiếc xe ban nãy đang dừng ở bến tàu bỏ hoang bên bờ sông Ly Giang.
Cố Lăng Kiệt mau chóng lái xe tới đó.
Nửa tiếng sau anh đã tới nơi, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, hai chiếc xe đang dừng ở ngay bến. Cố Lăng Kiệt chạy vội tới, bên trong xe không còn ai,
Trong dãy kho chỉ có một nơi sáng đèn, Cố Lăng Kiệt nhanh chân bước tới. Người Bạch Nguyệt co ro, hai tay ôm ngực nằm trên giường. Vừa thấy anh, người cô run rẩy. Cố Lăng Kiệt ý thức được có gì đó không đúng bèn lo lắng chạy tới.
“Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt hét lên.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ rực lên một cách kỳ lạ, hàng mi run run, cô mở to mắt hét lên, “Cố Lăng Kiệt, mau đi đi.”
“Đừng nói gì hết, tôi đưa em đi bệnh viện.” Cố Lăng Kiệt ôm lấy cô vừa định quay người, cửa cuốn trong kho đã bị đám người đeo mặt nạ kéo xuống.
“Thằng nhãi, đứa con gái này xinh đẹp như thế, mày cứ từ từ hưởng thụ đi nhé.” Người bên ngoài cười âm hiểm.
Cố Lăng Kiệt biết Bạch Nguyệt bị làm sao rồi.
Ánh mắt cô càng ngày càng mờ mịt, khát vọng ngày càng mãnh liệt, trong người như có vô số con kiến bò qua lại.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày nhìn đôi mắt ướt át của cô. Cô ấy đang rất khó chịu, anh hiểu cảm giác ấy.
Ba năm trước anh cũng bị như thế này, cuối cùng còn mất đi lý trí, tình cờ lúc ấy cô đi ngang qua, anh liền chiếm lấy cô.
“Em cố gắng kiên trì thêm một lúc nữa, người của tôi sắp tới rồi.” Cố Lăng Kiệt bế cô lên giường.
Anh cảnh giác nhìn ngó xung quanh liền phát hiện máy quay bí mật giấu ở bốn góc tưởng.
Nhìn anh tháo từng chiếc máy quay ra, Bạch Nguyệt càng ngày càng khó chịu, trong đầu xuất hiện những cảnh tượng nóng bỏng khó mà kiềm chế. Cô vô thức kêu rên, đôi mắt long lanh nước mắt. Cô trước giờ chưa bao giờ làm chuyện xấu, ngay cả việc nói xấu người khác cũng chưa từng, ông trời sao lại đối xử với cô như thế.
Gọi điện thoại xong, Cố Lăng Kiệt quay sang liền nhìn thấy cô khóc, lòng anh lại nhói lên, không khỏi đưa tay lau nước mắt cho cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh say đắm, ánh mắt cô bùng cháy lên ngọn lửa dục, khuôn mặt cô đỏ rực, trông vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Cô nhún người một cái, đôi môi ấm áp mềm mại chạm vào người anh, hai tay ôm lấy cổ Cố Lăng Kiệt, kéo anh lên người cô.
Anh bỗng cứng đơ người, sống lưng vô thức ưỡn thẳng lên. Hương vị thanh mát của cô xộc lên mũi anh, cái lưỡi mềm mại thơm tho ấy len vào miệng anh, vừa vội vã, lại vừa nóng bỏng, cô tham lam mút lấy hương vị của anh, dường như đang khát vọng cái gì đó.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, lý trí của anh cũng đang ở biên giới bùng nổ. Nửa người dưới nóng bỏng như bị thiêu đốt, trán anh đẫm mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Thấy anh vẫn không chịu làm gì, Bạch Nguyệt bắt đầu sốt ruột, đôi môi cô bắt đầu hôn dọc cần cổ anh.
Đầu Cố Lăng Kiệt bỗng nảy ra một ý, anh giữ lấy cằm cô rồi đẩy ra, ánh mắt nhìn cô đầy sắc bén, “Em biết em đang làm gì không?”
Bạch Nguyệt vuốt ve lồng ngực săn chắc của anh. Cô sắp bị thiêu chết rồi, trong đầu không còn sót lại chút lý trí nào.
“Muốn em đi, em muốn anh.” Cô vừa thở gấp vừa rên rỉ, một lần nữa hôn lên môi anh.
Cô hôn rất kém, nhưng cảm giác mềm mại ngọt ngào đáng chết đó lại khiến anh điên cuồng.
Anh nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ gì nữa. Từ bị động chuyển thành chủ động, anh bá đạo chiếm lấy lưỡi cô. Triền miên, uyển chuyển, quấn quýt nhau, sau đó lại tách ra, rồi lại quấn lấy nhau.
Rõ ràng cô mới là người bị bỏ thuốc, nhưng trông Cố Lăng Kiệt lại điên cuồng hơn rất nhiều, thứ ấy của anh căng cứng đến đáng sợ, con quái vật nhỏ đã hoàn toàn thức tỉnh, từ người nó tỏa ra hơi nóng đến cháy bỏng.
Tay Bạch Nguyệt càng ngày càng to gan di chuyển xuống bên dưới anh. Nhưng vì luống cuống nên mãi vẫn không tìm trúng mục tiêu.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô luồn vào quần anh.
“Em khó chịu, em muốn.” Bạch Nguyệt bật khóc.
Cố Lăng Kiệt hoàn toàn điên cuồng, anh biết cô trúng thuốc nhưng không muốn bỏ qua đêm nay. “Bạch Nguyệt, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh xin thề cả đời này chỉ có một người phụ nữ là em.”
Đây là lời hứa của một người lính, chỉ cần nói được sẽ làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.