Chương 14: Với tôi mà nói, cô còn giống lang sói hơn
Huyền Cầm
17/07/2019
Anh nói bằng giọng cương quyết không cho phép ai được từ chối.
Bạch Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt đứng bật dậy, "Không phải anh bảo cho tôi ở phòng này sao?"
"Ừ. Cô ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha." Anh đáp như không có chuyện gì quá to tát.
Một nam một nữ ở chung phòng, từ lúc cô kết hôn cũng chưa từng ở chung phòng với Tô Khánh Nam thế này. Mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng lên, đầu óc loạn cào cào không nghĩ được gì, "Không, không phải, chúng ta chỉ là bạn trai bạn gái thôi mà, không nhất thiết phải ở chung phòng thế này đâu."
Cô vừa nói dứt câu, Cố Lăng Kiệt liếc Bạch Nguyệt rồi đi về phía cô. Bạch Nguyệt không phải lính dưới quyền của anh, cũng không phải quân nhân, song lại sợ hãi e dè trước khí thế của anh. Cô lui về sau từng bước rồi ngã ngồi xuống sô pha.
Cố Lăng Kiệt đặt hai tay lên cạnh ghế, giam cô trong lòng mình. Đôi mắt phủ kín sương lạnh nheo lại nhìn Bạch Nguyệt, chẳng cần bất kỳ lời dọa nạt nào cũng khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.
"Sao thế?" Bạch Nguyệt hỏi, ánh mắt hốt hoảng của cô đã bán đứng chính cô.
"Tôi là lang hay là sói mà cô phải sợ hãi đến thế?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Tôi không có ý đó!" Bạch Nguyệt vội vàng giải thích, "Nhưng..."
Nhưng anh là kẻ có chức có quyền, còn cô là phụ nữ đã có chồng. Cô và Cố Lăng Kiệt sẽ mãi là người lạ đi ngang qua đời nhau. Giờ ở chung một phòng thì không hợp cho lắm. Song nếu nói thẳng ra thì có vẻ như cô đang không tin tưởng anh.
Cô sửa lời, "Để tôi ngủ trên sô pha đi."
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dịu dàng hơn, "Chỉ còn lại một phòng này thôi, cô chịu khó chút đi. Tôi sẽ không chạm vào cô đâu nên cô cứ yên tâm. Cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sô pha."
Đương nhiên rằng cô tin Cố Lăng Kiệt. Nếu anh muốn thì hôm qua đã làm rồi, chắc cô không đủ tiêu chuẩn để lọt vào mắt xanh của anh.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy đi về phía toilet.
Bạch Nguyệt chợt nghĩ ra đống quần áo còn đang phơi trong toilet bèn gọi, "Chờ đã."
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng liếc cô rồi nhếch môi, "Sao? Muốn tắm cùng tôi à?"
Cô khá bất ngờ và lúng túng khi thấy một người nghiêm túc như anh nói ra câu như vậy, "Không phải, tôi phơi quần áo bên trong, để tôi dọn đi đã rồi anh vào sau."
Cố Lăng Kiệt không từ chối. Bạch Nguyệt vội vàng vào toilet thu dọn đồ đạc, dép lê dính nước nên rất trơn.
Cô chợt kêu lên một tiếng, ngã ngửa về phía sau. Cố Lăng Kiệt nhanh nhẹn chạy tới cầm tay cô kéo vào lòng mình. Đúng lúc đó, khăn tắm vô tình rơi xuống. Cố Lăng Kiệt không cẩn thận chạm lên ngực Bạch Nguyệt.
Anh giật mình, nhiệt độ cơ thể chợt tăng lên. Bạch Nguyệt xấu hổ không nói lên lời, cả người hồng lên vì thẹn.
"Xin... xin lỗi." Bạch Nguyệt rụt rè mở miệng.
Cố Lăng Kiệt buông cô ra, trong tay anh vẫn còn vương xúc cảm mềm mại ấy, y như ba năm trước đây.
Bạch Nguyệt cuống cuồng nhặt khăn tắm lên che người. Cố Lăng Kiệt có vẻ vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô bằng ánh mắt nóng rực.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Bạch Nguyệt, cô lùi về sau đến khi chạm phải mặt tường lạnh lẽo mới ngẩn ra. Anh đi đến trước mặt cô, tay chống lên tường, nhìn cô chằm chằm như sắp ăn tươi nuốt sống.
"Cô đang sợ à?" Cố Lăng Kiệt hỏi bằng giọng trầm thấp. Thấy cô không phủ nhận, ánh mắt anh ảm đạm hơn, "Với tôi, cô còn giống lang sói hơn."
Bạch Nguyệt nhìn anh đầy khó hiểu. Ý anh là anh ghét cô ư?
Cũng phải thôi, không mặc quần áo, nằng nặc đòi vào toilet rồi ngã ngửa về phía sau, thậm chí còn làm rơi khăn tắm. Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ? Nếu cô là anh, cô cũng sẽ thấy người phụ nữ này cố ý làm vậy.
"Xin lỗi anh." Bạch Nguyệt cúi đầu liên tục nói xin lỗi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, "Cô cứ ở đây đi, tôi ra ngoài." Anh nói xong bèn quay người ra cửa, anh sợ mình sẽ lại làm chuyện như ba năm trước với cô. Lúc đó anh bị thuốc độc giày vò, song vừa rồi anh đột nhiên trở nên kích động đến mức khó hiểu.
Phòng khách tầng hai.
Lục Giang Doanh ngồi xuống cạnh Cố Lăng Kiệt, rót nước trà cho anh, "Anh họ, bà ngoại bảo giờ tập đoàn là của anh rồi, buổi họp báo hôm thứ ba anh không đi cũng không sao, nhưng tiệc tối thì nhất định phải có mặt."
Cố Lăng Kiệt nhìn Lục Giang Doanh như hiểu rõ, "Bữa tiệc tối đó anh sẽ tham gia, nhưng nếu có bất kỳ mục đích bất thường nào thì sau này đừng bảo anh đến nữa."
Lục Giang Doanh mím môi khuyên giải, "Thực ra Tô Tiểu Linh thích anh từ nhỏ rồi, cô ấy làm vậy chỉ vì quá yêu anh thôi. Bà cũng thấy anh đến tuổi thành gia lập thất, tính về gia cảnh, học thức hay năng lực thì Tô Tiểu Linh đều xứng với anh cả. Nên bữa tiệc tối mai là Hồng Môn yến đấy."
Cố Lăng Kiệt bật cười, đặt chén trà xuống rồi lạnh nhạt đáp, "Nếu anh không thích thì dù phải từ bỏ cả cơ ngơi của gia tộc, anh cũng sẽ không lấy cô ta. Mai anh sẽ không đến đó đâu."
"Vậy anh thích cô gái hôm nay à?" Lục Giang Doanh nghiêng đầu thử hỏi.
Cố Lăng Kiệt ngập ngừng, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi khiến người đối diện khó mà đoán được anh đang nghĩ gì, "Ý em là gì?"
"Em thấy cô ấy khá nhu nhược, anh cũng biết tiêu chuẩn kén cháu dâu của bà rồi đấy, em lo lựa chọn của anh sẽ vấp phải nhiều khó khăn." Lục Giang Doanh đáp.
"Em không cần lo lắng đâu, chỉ cần anh thích thì dù có bao khó khăn hay chướng ngại, anh cũng sẽ vượt qua tất cả." Cố Lăng Kiệt nói rất tự tin.
Anh được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào năng lực và cố gắng của bản thân, chứ không phải dựa vào gia đình giàu có hay người bố làm phó tổng thống làm hậu thuẫn.
Lục Giang Doanh luôn hâm mộ anh họ mình, cô ấy mỉm cười, "Nếu anh không phải anh họ em thì khéo em còn điên cuồng hơn cả Tô Tiểu Linh nữa đấy."
Cố Lăng Kiệt nhướn mày, "Không thích thì không thích thôi, anh thà không có chứ nhất quyết không vơ đại."
"Ha ha, sau này anh chắc chắn sẽ rất chiều vợ cho mà xem." Lục Giang Doanh thở dài.
Trong đầu Cố Lăng Kiệt đột nhiên hiện lên hình ảnh của Bạch Nguyệt, "Chuẩn bị cho anh một bộ đồ nữ và một đôi giày da mềm đế bằng. Trước khi tàu cập bến phải đưa cho anh. Và... lấy cho anh một chiếc chăn, nay anh ngủ ở phòng khách."
"Hả? Anh bị cô ấy đuổi ra khỏi phòng hả?" Lục Giang Doanh không khỏi bất ngờ, song ngay lập tức đã trêu chọc anh mình, "Hẳn không ai có thể cưỡng lại sức lôi cuốn của anh mới phải chứ."
"Đi làm chuyện của em đi, nói nhiều vậy." Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
"Dạ dạ." Lục Giang Doanh mỉm cười liếc anh họ mình rồi ra khỏi phòng khách.
Cố Lăng Kiệt nằm trên ghế sô pha, trong đầu cứ nghĩ về chuyện xảy ra trước toilet ấy. Chuyện vừa xảy ra hoàn toàn trùng hợp với chuyện ba năm trước. Nếu khi đó anh nói cho cô biết chuyện ấy thì cô sẽ phản ứng ra sao?
Anh không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô, nhưng xem ra giờ cô cũng không hạnh phúc.
Bạch Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt đứng bật dậy, "Không phải anh bảo cho tôi ở phòng này sao?"
"Ừ. Cô ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha." Anh đáp như không có chuyện gì quá to tát.
Một nam một nữ ở chung phòng, từ lúc cô kết hôn cũng chưa từng ở chung phòng với Tô Khánh Nam thế này. Mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng lên, đầu óc loạn cào cào không nghĩ được gì, "Không, không phải, chúng ta chỉ là bạn trai bạn gái thôi mà, không nhất thiết phải ở chung phòng thế này đâu."
Cô vừa nói dứt câu, Cố Lăng Kiệt liếc Bạch Nguyệt rồi đi về phía cô. Bạch Nguyệt không phải lính dưới quyền của anh, cũng không phải quân nhân, song lại sợ hãi e dè trước khí thế của anh. Cô lui về sau từng bước rồi ngã ngồi xuống sô pha.
Cố Lăng Kiệt đặt hai tay lên cạnh ghế, giam cô trong lòng mình. Đôi mắt phủ kín sương lạnh nheo lại nhìn Bạch Nguyệt, chẳng cần bất kỳ lời dọa nạt nào cũng khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.
"Sao thế?" Bạch Nguyệt hỏi, ánh mắt hốt hoảng của cô đã bán đứng chính cô.
"Tôi là lang hay là sói mà cô phải sợ hãi đến thế?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Tôi không có ý đó!" Bạch Nguyệt vội vàng giải thích, "Nhưng..."
Nhưng anh là kẻ có chức có quyền, còn cô là phụ nữ đã có chồng. Cô và Cố Lăng Kiệt sẽ mãi là người lạ đi ngang qua đời nhau. Giờ ở chung một phòng thì không hợp cho lắm. Song nếu nói thẳng ra thì có vẻ như cô đang không tin tưởng anh.
Cô sửa lời, "Để tôi ngủ trên sô pha đi."
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dịu dàng hơn, "Chỉ còn lại một phòng này thôi, cô chịu khó chút đi. Tôi sẽ không chạm vào cô đâu nên cô cứ yên tâm. Cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sô pha."
Đương nhiên rằng cô tin Cố Lăng Kiệt. Nếu anh muốn thì hôm qua đã làm rồi, chắc cô không đủ tiêu chuẩn để lọt vào mắt xanh của anh.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy đi về phía toilet.
Bạch Nguyệt chợt nghĩ ra đống quần áo còn đang phơi trong toilet bèn gọi, "Chờ đã."
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng liếc cô rồi nhếch môi, "Sao? Muốn tắm cùng tôi à?"
Cô khá bất ngờ và lúng túng khi thấy một người nghiêm túc như anh nói ra câu như vậy, "Không phải, tôi phơi quần áo bên trong, để tôi dọn đi đã rồi anh vào sau."
Cố Lăng Kiệt không từ chối. Bạch Nguyệt vội vàng vào toilet thu dọn đồ đạc, dép lê dính nước nên rất trơn.
Cô chợt kêu lên một tiếng, ngã ngửa về phía sau. Cố Lăng Kiệt nhanh nhẹn chạy tới cầm tay cô kéo vào lòng mình. Đúng lúc đó, khăn tắm vô tình rơi xuống. Cố Lăng Kiệt không cẩn thận chạm lên ngực Bạch Nguyệt.
Anh giật mình, nhiệt độ cơ thể chợt tăng lên. Bạch Nguyệt xấu hổ không nói lên lời, cả người hồng lên vì thẹn.
"Xin... xin lỗi." Bạch Nguyệt rụt rè mở miệng.
Cố Lăng Kiệt buông cô ra, trong tay anh vẫn còn vương xúc cảm mềm mại ấy, y như ba năm trước đây.
Bạch Nguyệt cuống cuồng nhặt khăn tắm lên che người. Cố Lăng Kiệt có vẻ vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô bằng ánh mắt nóng rực.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Bạch Nguyệt, cô lùi về sau đến khi chạm phải mặt tường lạnh lẽo mới ngẩn ra. Anh đi đến trước mặt cô, tay chống lên tường, nhìn cô chằm chằm như sắp ăn tươi nuốt sống.
"Cô đang sợ à?" Cố Lăng Kiệt hỏi bằng giọng trầm thấp. Thấy cô không phủ nhận, ánh mắt anh ảm đạm hơn, "Với tôi, cô còn giống lang sói hơn."
Bạch Nguyệt nhìn anh đầy khó hiểu. Ý anh là anh ghét cô ư?
Cũng phải thôi, không mặc quần áo, nằng nặc đòi vào toilet rồi ngã ngửa về phía sau, thậm chí còn làm rơi khăn tắm. Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ? Nếu cô là anh, cô cũng sẽ thấy người phụ nữ này cố ý làm vậy.
"Xin lỗi anh." Bạch Nguyệt cúi đầu liên tục nói xin lỗi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, "Cô cứ ở đây đi, tôi ra ngoài." Anh nói xong bèn quay người ra cửa, anh sợ mình sẽ lại làm chuyện như ba năm trước với cô. Lúc đó anh bị thuốc độc giày vò, song vừa rồi anh đột nhiên trở nên kích động đến mức khó hiểu.
Phòng khách tầng hai.
Lục Giang Doanh ngồi xuống cạnh Cố Lăng Kiệt, rót nước trà cho anh, "Anh họ, bà ngoại bảo giờ tập đoàn là của anh rồi, buổi họp báo hôm thứ ba anh không đi cũng không sao, nhưng tiệc tối thì nhất định phải có mặt."
Cố Lăng Kiệt nhìn Lục Giang Doanh như hiểu rõ, "Bữa tiệc tối đó anh sẽ tham gia, nhưng nếu có bất kỳ mục đích bất thường nào thì sau này đừng bảo anh đến nữa."
Lục Giang Doanh mím môi khuyên giải, "Thực ra Tô Tiểu Linh thích anh từ nhỏ rồi, cô ấy làm vậy chỉ vì quá yêu anh thôi. Bà cũng thấy anh đến tuổi thành gia lập thất, tính về gia cảnh, học thức hay năng lực thì Tô Tiểu Linh đều xứng với anh cả. Nên bữa tiệc tối mai là Hồng Môn yến đấy."
Cố Lăng Kiệt bật cười, đặt chén trà xuống rồi lạnh nhạt đáp, "Nếu anh không thích thì dù phải từ bỏ cả cơ ngơi của gia tộc, anh cũng sẽ không lấy cô ta. Mai anh sẽ không đến đó đâu."
"Vậy anh thích cô gái hôm nay à?" Lục Giang Doanh nghiêng đầu thử hỏi.
Cố Lăng Kiệt ngập ngừng, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi khiến người đối diện khó mà đoán được anh đang nghĩ gì, "Ý em là gì?"
"Em thấy cô ấy khá nhu nhược, anh cũng biết tiêu chuẩn kén cháu dâu của bà rồi đấy, em lo lựa chọn của anh sẽ vấp phải nhiều khó khăn." Lục Giang Doanh đáp.
"Em không cần lo lắng đâu, chỉ cần anh thích thì dù có bao khó khăn hay chướng ngại, anh cũng sẽ vượt qua tất cả." Cố Lăng Kiệt nói rất tự tin.
Anh được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào năng lực và cố gắng của bản thân, chứ không phải dựa vào gia đình giàu có hay người bố làm phó tổng thống làm hậu thuẫn.
Lục Giang Doanh luôn hâm mộ anh họ mình, cô ấy mỉm cười, "Nếu anh không phải anh họ em thì khéo em còn điên cuồng hơn cả Tô Tiểu Linh nữa đấy."
Cố Lăng Kiệt nhướn mày, "Không thích thì không thích thôi, anh thà không có chứ nhất quyết không vơ đại."
"Ha ha, sau này anh chắc chắn sẽ rất chiều vợ cho mà xem." Lục Giang Doanh thở dài.
Trong đầu Cố Lăng Kiệt đột nhiên hiện lên hình ảnh của Bạch Nguyệt, "Chuẩn bị cho anh một bộ đồ nữ và một đôi giày da mềm đế bằng. Trước khi tàu cập bến phải đưa cho anh. Và... lấy cho anh một chiếc chăn, nay anh ngủ ở phòng khách."
"Hả? Anh bị cô ấy đuổi ra khỏi phòng hả?" Lục Giang Doanh không khỏi bất ngờ, song ngay lập tức đã trêu chọc anh mình, "Hẳn không ai có thể cưỡng lại sức lôi cuốn của anh mới phải chứ."
"Đi làm chuyện của em đi, nói nhiều vậy." Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
"Dạ dạ." Lục Giang Doanh mỉm cười liếc anh họ mình rồi ra khỏi phòng khách.
Cố Lăng Kiệt nằm trên ghế sô pha, trong đầu cứ nghĩ về chuyện xảy ra trước toilet ấy. Chuyện vừa xảy ra hoàn toàn trùng hợp với chuyện ba năm trước. Nếu khi đó anh nói cho cô biết chuyện ấy thì cô sẽ phản ứng ra sao?
Anh không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô, nhưng xem ra giờ cô cũng không hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.