Chương 13: Gặp lại người đàn ông như thiên thần
Hamao
31/05/2021
Lần theo hướng phòng vẽ trong trí nhớ lần trước, Lưu Yến Thanh nhìn chung quanh, trong phòng vẽ trống rỗng, chỉ có cọ vẽ, pallet pha màu loang lổ để bừa trên mặt đất, trong phòng có khung tranh, trên đó là bức tranh hoa hướng dương sơn đầu chưa vẽ xong lần trước, nhưng không thấy bóng dáng hắn.
Lưu Yến Thanh thở dài, xụ mặt xuống, trong mắt là tràn đầy thất vọng.
Xem ra hôm nay không gặp được hần...
Đang lúc cô xoay người định rời đi, xa xa một bóng người đi tới, không sai, chính là hãn... Người đàn ông đó, người đàn ông giống như thiên thần...
Lưu Yến Thanh ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút hốt hoảng, nhưng trong mắt là ngạc nhiên mừng rỡ khó mà che giấu "A... Cái đó, xin lỗi, tôi không phải cố ý đến phòng vẽ của anh... Tôi chẳng qua là..." Cô tay chân luống cuống, nói chuyện cũng lập ba lập bắp. "Tôi không có lục lọi đồ đạc của anh đâu!" Lưu Yến Thanh lắc lắc tay, vẻ vô cùng khẩn trương.
Người đàn ông không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, lắc lắc đầu, sau đó ngồi vào trước khung vẽ. Hắn cầm cọ vẽ tranh sơn dầu, chậm rãi pha màu trên pallet, rồi từ tốn phết màu lên khung vải, hết lớp này đến lớp khác, màu sắc dần dần được lấp đầy. Từ màu vàng nhàn nhạt ban đầu, hẳn điểm thêm màu vàng kim phân biệt các mảng màu, từng khối màu hiện lên sáng tối khác nhau, màu sắc tươi tắn, đậm nhạt rõ ràng.
Lưu Yến Thanh đứng bên người hằn, hai tay ôm mặt, vẻ mặt đầy thán phục. "Anh còn nhớ không, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt Lần trước đi vội vàng, tôi cũng chưa kịp giới thiệu bản thân. Chào anh, tôi tên là Lưu Yến Thanh "
Cô ngoạo đầu, cặp mắt cong thành vầng trăng lưỡi liêm.
Người đàn ông không trả lời, chỉ là hơi quay đầu lại, gật nhẹ một cái
Lưu Yến Thanh tựa hồ đã quen với việc hẳn không nói lời nào, cũng không để ý quá nhiều.
Hằn im lặng vẽ tranh, cô đứng bên cạnh hãn, trong lòng Lưu Yến Thanh lập tức bình tĩnh lại rất nhiều, cô nhìn hàn, nói tiếp: "Thật ra thì... Tôi biết anh là em trai của Lâm Thành Thông
Nói tới đây, cô dừng lại một chút, thấy hắn không phản ứng gì, cô nói tiếp: "Aizzz! Anh nói xem, người và người làm sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Anh cho người cảm giác dịu dàng như vậy, thế mà hãn lại lãnh khốc vô tình" " Tính cách hai người thật sự chênh lệch 360 độ Căn bản không giống như một mẹ sinh ra!" "Bất quá tôi vẫn hâm mộ hai người." Lưu Yến Thanh xụ mặt xuống, "Tôi cũng có một người anh, nhưng anh ấy bị bệnh, bây giờ không thể ở bên cạnh tôi." Lưu Yến Thanh từng câu từng chữ kể lại, từ chuyện mới vừa rồi nằm mơ thấy Lưu Huy Dương, rồi lại nói đến Lâm Thành Thông. Giọng cô trầm bổng, vẻ mặt khá hào hứng.
Lâm Thành Hy thỉnh thoảng sẽ ngừng cọ vẽ, xoay người lại, thần sắc nghiêm túc, rất nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Hai người chỉ giao tiếp với nhau như vậy, cô nói, hần nghe.
Lưu Yến Thanh có lúc tình cờ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu từng mảng ánh sáng vàng rực, rọi trên người hần, cả người hần như được dát một lớp hoàng kim, cho người ta cảm giác hắn đang tỏa sáng.
Trong lòng cô dâng lên một niềm ấm áp.
Người đàn ông quay đầu lại, bắt chước Lưu Yến Thanh nheo nheo mắt công như vầng trăng lưỡi liềm.
Lưu Yến Thanh bật cười, đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải là là vì gặp hắn ở lần trước.
Lưu Yến Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên trợn to mất, quần áo trên người hắn nhìn thật quen mắt, thật giống như bộ quần áo Lâm Thành Thông thay đổi lúc nãy... Bộ âu phục màu xanh...
Lưu Yến Thanh đứng hình một chút, cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ hai anh em Lâm Thành Hy và Lâm Thành Thông thích mua quần áo giống nhau sao?!
Sinh đôi là như vậy à? !
Lắc lắc đầu, Lưu Yến Thanh cảm thấy mình nghĩ quá nhiều! Người khác thích mặc quần áo thế nào cô nhiều chuyện làm gì!
Lưu Yến Thanh chỉ ngồi bên cạnh hắn như vậy, mãi cho đến chạng vạng tối, trời dần tàn, bị từng tầng mây tối chậm rãi che khuất.
Khi hắn đi nét cọ màu cuối cùng lên cánh hoa hu dương, buông cây cọ dầu trong tay xuống, bức tranh sơn dầu hoàn tất hiện ra, hàn chấm phá thêm vài nét, rồi xoay người nhìn Lưu Yến Thanh. "Vẽ xong rồi?" Lưu Yến Thanh cười hỏi.
Người đàn ông nheo mắt cười nhẹ nhàng, đưa tay gỡ bản vẽ xuống. "Thật là đẹp! Trông rất sống động!" Lưu Yến Thanh khen ngợi từ trong thâm tâm.
Nhưng Lâm Thành Hy lại lấy bản vẽ xuống đưa cho cô, trên khuôn mặt treo nụ cười tủm tỉm.
Lưu Yến Thanh kinh ngạc: "Tặng cho tôi sao?"
Hằn gật đầu, Lưu Yến Thanh nhoẻn môi cười, vỗ tay, "Quả tuyệt vời! Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ bảo quản tật tốt!"
Cô cười rất vui vẻ, mắc cỡ đỏ mặt nhìn hắn.
Lưu Yến Thanh còn đắm chìm vui mừng, bằng dựng nghe bên ngoài có tiếng còi xe tít tít, cô ngẩn ra, lập tức nhớ tới lời chú Lai nói.
Tiêu rồi tiêu rồi, nhất định là Lâm Thành Thông trở
Lưu Yến Thanh cuốn bức tranh vào, vẫy vẫy tay với về! hắn, "Lần sau có cơ hội chúng ta lại gặp nhé! Tôi phải đi trước, nếu không có khi tối nay tôi lại không được ăn cơm!” Vừa nói le lưỡi, nghịch ngợm tạm biệt hẳn.
Đàn ông mỉm cười gật đầu một cái, cũng hướng cô phất phất tay.
Lưu Yến Thanh thoáng chốc cảm thấy mình sao có vẻ giống cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích nhỉ?
Nửa đêm đồng hồ điểm mười hai tiếng, cô vội vàng chạy về nhà, làm rơi cả giày thủy tinh.
Lưu Yến Thanh chạy như điên, nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa lại dựa lưng vào cánh cửa, hớp hớp hơi thở hào hển, may mà cô chạy nhanh, nếu như gặp phải Lâm Thành Thông chắc chắn sẽ không có kết quả tot!
Lưu Yến Thanh nháy mắt một cái, suy nghĩ một chút, không đúng! Mình làm sao lại sợ hắn như vậy? Lưu Yến Thanh cảm thấy mình thật buồn cười, tính cách vốn kiên cường như vậy, trong khoảnh khắc lại hiện ra vẻ sợ sệt không thể nghi ngờ.
Đánh bạo mở cửa phòng, bên ngoài hoàn toàn an tĩnh, Lưu Yến Thanh dè dặt thò đầu ra dò xét, bước chân nhẹ nhàng đi tới đầu cầu thang.
Lâm Thành Thông chưa về? !
Vậy vừa rồi ngoài cổng vang lên tiếng còi xe là có chuyện gì xảy ra? !
Bất quá, chưa về càng tốt, Lưu Yến Thanh hào hứng trở về phòng, mang bức tranh mà Lâm Thành Hy tặng cô bỏ vào một cái hộp ngụy trang, cất thật kỹ vào ngăn kéo.
Sau đó ngồi trước cửa sổ, nhìn xanh bãi cỏ biếc, tâm trạng vui vẻ, nghĩ đến Lâm Thành Hy, trong lòng cô liền trở nên ấm áp.
Chẳng qua chưa được bao lâu, Lưu Yến Thanh nghe được tiếng ồn ào dưới nhà vọng đến. Cô nhất thời tỉnh hồn, bĩu môi, chỉ cần dùng chân suy nghĩ cũng có thể biết được nhất định là Lâm Thành
Thông về
Lưu Yến Thanh nhằm chặt hai mắt, cô không muốn nhìn thấy gương mặt cau có thổi tha của Lâm Thành Thông!
Nhưng đây đáng tiếc chỉ là mong muốn của mình cô mà thôi!
Ông trời hình như càng muốn đối đầu với cô hơn, chú Lai gõ cửa phòng cô, bảo cô thiếu gia trở về, để cho cô đi xuống cùng ăn cơm,
Lưu Yến Thanh nhíu mày kinh ngạc, Lâm Thành Thông còn có lương tâm, hay là tỉnh tình bị ai đó bẻ ngay rồi? Buổi sáng không phải nói chắc như đinh đóng cột là không cho cô ngồi cùng bàn ăn cơm với hằn sao, buổi tối đã thay đổi chủ ý nhanh như vậy?
Lưu Yến Thanh trong lòng bội phục
Mọi người đều nói đàn bà là một quyển sách, xem không hiểu đọc không ra, cô lại thấy Lâm Thành Thông mới chính là một quyển sách! Cả ngày bày ra bản mặt hầm hầm, như thể cả thế giới mắc nợ hắn, thật khiến người không đoán nổi hẳn đang suy nghĩ cái gì! Ai cũng nói đàn bà trở mặt là nhanh nhất, trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Cô lại cho là, Lâm Thành
Thông so với đàn bà chỉ có hơn chứ không kém! Sửa sang lại quần áo một chút, Lưu Yến Thanh đi xuống lầu.
Lâm Thành Thông ngồi trên bàn ăn, dư quang phiêu đến đang xuống lầu đích Lưu Yến Thanh, miệng của cô giác hơi giơ lên, xem ra cô tâm tình tựa hồ rất tốt!
Đôi mắt đen thậm thủy của Lâm Thành Thông lóe sáng, ánh mắt của hắn như thể làm không khí trở nên đặc quánh, hắn nhếch khóe môi, tà mi mà tàn nhẫn.
Cô là con gái người đàn bà kia, hắn sao có thể để cho cô vui vẻ được chứ ?
Hằn muốn hành hạ cô một cách hung bạo, cho cô nếm mùi thống khối
Lưu Yến Thanh thở dài, xụ mặt xuống, trong mắt là tràn đầy thất vọng.
Xem ra hôm nay không gặp được hần...
Đang lúc cô xoay người định rời đi, xa xa một bóng người đi tới, không sai, chính là hãn... Người đàn ông đó, người đàn ông giống như thiên thần...
Lưu Yến Thanh ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút hốt hoảng, nhưng trong mắt là ngạc nhiên mừng rỡ khó mà che giấu "A... Cái đó, xin lỗi, tôi không phải cố ý đến phòng vẽ của anh... Tôi chẳng qua là..." Cô tay chân luống cuống, nói chuyện cũng lập ba lập bắp. "Tôi không có lục lọi đồ đạc của anh đâu!" Lưu Yến Thanh lắc lắc tay, vẻ vô cùng khẩn trương.
Người đàn ông không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, lắc lắc đầu, sau đó ngồi vào trước khung vẽ. Hắn cầm cọ vẽ tranh sơn dầu, chậm rãi pha màu trên pallet, rồi từ tốn phết màu lên khung vải, hết lớp này đến lớp khác, màu sắc dần dần được lấp đầy. Từ màu vàng nhàn nhạt ban đầu, hẳn điểm thêm màu vàng kim phân biệt các mảng màu, từng khối màu hiện lên sáng tối khác nhau, màu sắc tươi tắn, đậm nhạt rõ ràng.
Lưu Yến Thanh đứng bên người hằn, hai tay ôm mặt, vẻ mặt đầy thán phục. "Anh còn nhớ không, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt Lần trước đi vội vàng, tôi cũng chưa kịp giới thiệu bản thân. Chào anh, tôi tên là Lưu Yến Thanh "
Cô ngoạo đầu, cặp mắt cong thành vầng trăng lưỡi liêm.
Người đàn ông không trả lời, chỉ là hơi quay đầu lại, gật nhẹ một cái
Lưu Yến Thanh tựa hồ đã quen với việc hẳn không nói lời nào, cũng không để ý quá nhiều.
Hằn im lặng vẽ tranh, cô đứng bên cạnh hãn, trong lòng Lưu Yến Thanh lập tức bình tĩnh lại rất nhiều, cô nhìn hàn, nói tiếp: "Thật ra thì... Tôi biết anh là em trai của Lâm Thành Thông
Nói tới đây, cô dừng lại một chút, thấy hắn không phản ứng gì, cô nói tiếp: "Aizzz! Anh nói xem, người và người làm sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Anh cho người cảm giác dịu dàng như vậy, thế mà hãn lại lãnh khốc vô tình" " Tính cách hai người thật sự chênh lệch 360 độ Căn bản không giống như một mẹ sinh ra!" "Bất quá tôi vẫn hâm mộ hai người." Lưu Yến Thanh xụ mặt xuống, "Tôi cũng có một người anh, nhưng anh ấy bị bệnh, bây giờ không thể ở bên cạnh tôi." Lưu Yến Thanh từng câu từng chữ kể lại, từ chuyện mới vừa rồi nằm mơ thấy Lưu Huy Dương, rồi lại nói đến Lâm Thành Thông. Giọng cô trầm bổng, vẻ mặt khá hào hứng.
Lâm Thành Hy thỉnh thoảng sẽ ngừng cọ vẽ, xoay người lại, thần sắc nghiêm túc, rất nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Hai người chỉ giao tiếp với nhau như vậy, cô nói, hần nghe.
Lưu Yến Thanh có lúc tình cờ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu từng mảng ánh sáng vàng rực, rọi trên người hần, cả người hần như được dát một lớp hoàng kim, cho người ta cảm giác hắn đang tỏa sáng.
Trong lòng cô dâng lên một niềm ấm áp.
Người đàn ông quay đầu lại, bắt chước Lưu Yến Thanh nheo nheo mắt công như vầng trăng lưỡi liềm.
Lưu Yến Thanh bật cười, đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải là là vì gặp hắn ở lần trước.
Lưu Yến Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên trợn to mất, quần áo trên người hắn nhìn thật quen mắt, thật giống như bộ quần áo Lâm Thành Thông thay đổi lúc nãy... Bộ âu phục màu xanh...
Lưu Yến Thanh đứng hình một chút, cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ hai anh em Lâm Thành Hy và Lâm Thành Thông thích mua quần áo giống nhau sao?!
Sinh đôi là như vậy à? !
Lắc lắc đầu, Lưu Yến Thanh cảm thấy mình nghĩ quá nhiều! Người khác thích mặc quần áo thế nào cô nhiều chuyện làm gì!
Lưu Yến Thanh chỉ ngồi bên cạnh hắn như vậy, mãi cho đến chạng vạng tối, trời dần tàn, bị từng tầng mây tối chậm rãi che khuất.
Khi hắn đi nét cọ màu cuối cùng lên cánh hoa hu dương, buông cây cọ dầu trong tay xuống, bức tranh sơn dầu hoàn tất hiện ra, hàn chấm phá thêm vài nét, rồi xoay người nhìn Lưu Yến Thanh. "Vẽ xong rồi?" Lưu Yến Thanh cười hỏi.
Người đàn ông nheo mắt cười nhẹ nhàng, đưa tay gỡ bản vẽ xuống. "Thật là đẹp! Trông rất sống động!" Lưu Yến Thanh khen ngợi từ trong thâm tâm.
Nhưng Lâm Thành Hy lại lấy bản vẽ xuống đưa cho cô, trên khuôn mặt treo nụ cười tủm tỉm.
Lưu Yến Thanh kinh ngạc: "Tặng cho tôi sao?"
Hằn gật đầu, Lưu Yến Thanh nhoẻn môi cười, vỗ tay, "Quả tuyệt vời! Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ bảo quản tật tốt!"
Cô cười rất vui vẻ, mắc cỡ đỏ mặt nhìn hắn.
Lưu Yến Thanh còn đắm chìm vui mừng, bằng dựng nghe bên ngoài có tiếng còi xe tít tít, cô ngẩn ra, lập tức nhớ tới lời chú Lai nói.
Tiêu rồi tiêu rồi, nhất định là Lâm Thành Thông trở
Lưu Yến Thanh cuốn bức tranh vào, vẫy vẫy tay với về! hắn, "Lần sau có cơ hội chúng ta lại gặp nhé! Tôi phải đi trước, nếu không có khi tối nay tôi lại không được ăn cơm!” Vừa nói le lưỡi, nghịch ngợm tạm biệt hẳn.
Đàn ông mỉm cười gật đầu một cái, cũng hướng cô phất phất tay.
Lưu Yến Thanh thoáng chốc cảm thấy mình sao có vẻ giống cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích nhỉ?
Nửa đêm đồng hồ điểm mười hai tiếng, cô vội vàng chạy về nhà, làm rơi cả giày thủy tinh.
Lưu Yến Thanh chạy như điên, nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa lại dựa lưng vào cánh cửa, hớp hớp hơi thở hào hển, may mà cô chạy nhanh, nếu như gặp phải Lâm Thành Thông chắc chắn sẽ không có kết quả tot!
Lưu Yến Thanh nháy mắt một cái, suy nghĩ một chút, không đúng! Mình làm sao lại sợ hắn như vậy? Lưu Yến Thanh cảm thấy mình thật buồn cười, tính cách vốn kiên cường như vậy, trong khoảnh khắc lại hiện ra vẻ sợ sệt không thể nghi ngờ.
Đánh bạo mở cửa phòng, bên ngoài hoàn toàn an tĩnh, Lưu Yến Thanh dè dặt thò đầu ra dò xét, bước chân nhẹ nhàng đi tới đầu cầu thang.
Lâm Thành Thông chưa về? !
Vậy vừa rồi ngoài cổng vang lên tiếng còi xe là có chuyện gì xảy ra? !
Bất quá, chưa về càng tốt, Lưu Yến Thanh hào hứng trở về phòng, mang bức tranh mà Lâm Thành Hy tặng cô bỏ vào một cái hộp ngụy trang, cất thật kỹ vào ngăn kéo.
Sau đó ngồi trước cửa sổ, nhìn xanh bãi cỏ biếc, tâm trạng vui vẻ, nghĩ đến Lâm Thành Hy, trong lòng cô liền trở nên ấm áp.
Chẳng qua chưa được bao lâu, Lưu Yến Thanh nghe được tiếng ồn ào dưới nhà vọng đến. Cô nhất thời tỉnh hồn, bĩu môi, chỉ cần dùng chân suy nghĩ cũng có thể biết được nhất định là Lâm Thành
Thông về
Lưu Yến Thanh nhằm chặt hai mắt, cô không muốn nhìn thấy gương mặt cau có thổi tha của Lâm Thành Thông!
Nhưng đây đáng tiếc chỉ là mong muốn của mình cô mà thôi!
Ông trời hình như càng muốn đối đầu với cô hơn, chú Lai gõ cửa phòng cô, bảo cô thiếu gia trở về, để cho cô đi xuống cùng ăn cơm,
Lưu Yến Thanh nhíu mày kinh ngạc, Lâm Thành Thông còn có lương tâm, hay là tỉnh tình bị ai đó bẻ ngay rồi? Buổi sáng không phải nói chắc như đinh đóng cột là không cho cô ngồi cùng bàn ăn cơm với hằn sao, buổi tối đã thay đổi chủ ý nhanh như vậy?
Lưu Yến Thanh trong lòng bội phục
Mọi người đều nói đàn bà là một quyển sách, xem không hiểu đọc không ra, cô lại thấy Lâm Thành Thông mới chính là một quyển sách! Cả ngày bày ra bản mặt hầm hầm, như thể cả thế giới mắc nợ hắn, thật khiến người không đoán nổi hẳn đang suy nghĩ cái gì! Ai cũng nói đàn bà trở mặt là nhanh nhất, trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Cô lại cho là, Lâm Thành
Thông so với đàn bà chỉ có hơn chứ không kém! Sửa sang lại quần áo một chút, Lưu Yến Thanh đi xuống lầu.
Lâm Thành Thông ngồi trên bàn ăn, dư quang phiêu đến đang xuống lầu đích Lưu Yến Thanh, miệng của cô giác hơi giơ lên, xem ra cô tâm tình tựa hồ rất tốt!
Đôi mắt đen thậm thủy của Lâm Thành Thông lóe sáng, ánh mắt của hắn như thể làm không khí trở nên đặc quánh, hắn nhếch khóe môi, tà mi mà tàn nhẫn.
Cô là con gái người đàn bà kia, hắn sao có thể để cho cô vui vẻ được chứ ?
Hằn muốn hành hạ cô một cách hung bạo, cho cô nếm mùi thống khối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.