Chương 14
Cật Khẩu Bát Bảo Chúc
03/05/2022
Lý Mạch gọi điện thoại cho bà ngoại, mặc dù không nói mấy câu nhớ nhung nhưng Lý Mạch biết bà ngoại nhớ cô, thế nên đã quyết định tuần này về quê.
Ở trạm xe bus không nhìn thấy Châu Ngang nữa.
Có lẽ lần trước chỉ là một lần bất ngờ thôi.
Từ tuyến số 21 đến tuyến số 13, lần này không còn mùi hương nhẹ của quýt, không còn dáng vẻ Châu Ngang nghiêm túc nói đã uống thuốc rồi, cũng chẳng còn vẻ mặt giận dỗi của Châu Ngang khi thấy cô ăn quýt nữa.
Xe điện 801 chầm chậm lái đi, lên xe kiểm tra vé xong Lý Mạch liền đi ra phía sau, nhìn ra sau, nhìn thấy Châu Ngang đang ngồi ở vị trí góc dựa gần cửa sổ.
“Sao… cậu lại ở đây?”
“Cậu ngồi chuyến xe này à?”
Hai âm thanh đồng thời bật lên.
Hai người ngồi cùng nhau hiếm khi có hơi dè dặt.
Lý Mạch nhìn thấy trong tay Châu Ngang cầm một cái túi, bên trong đựng mấy quả quýt.
Mới mưa chưa bao lâu.
Trong lòng Lý Mạch cười thầm, hoá ra không chỉ có một mình cô nhớ đến mùi vị của quýt.
“Đây không phải là trạm đầu tiên hả? Sao cậu lại ở đây… Mình không thấy cậu ở trạm xe.” Lý Mạch hỏi cậu.
“Ngốc ghê, mình mua vé ở trong trạm xe.”
Sao cô lại quên việc này chứ nhỉ.
Nhưng mà mua vé ở trong trạm thường cần chứng minh nhân dân, bình thường cô không cầm vì sợ làm mất.
Xe khởi động, Châu Ngang móc từ trong túi ra một thứ màu trắng, là một cặp tai nghe.
Mở hộp ra, lấy hết cả hai chiếc tai nghe ra, đưa cho Lý Mạch một bên.
“Nghe nhạc không?”
Lý Mạch đón lấy chiếc tai nghe.
Nghe nhạc dạo, Lý Mạch kinh ngạc thốt lên, “là 《Thời niên thiếu tươi đẹp》!”
Lúc này Lý Mạch bỗng nhiên nhớ tới kỳ nghỉ hè sau khi thi chuyển cấp xong, chàng trai đeo guitar, cậu ấy… để quên nhạc phổ, có phải là Châu Ngang không nhỉ?
“Châu Ngang, mình hỏi cậu một chuyện nhé, cậu từng đi xe bus số 05 chưa?”
“Từng đi rồi.” Còn từng đi rất nhiều lần.
Cô gái ngốc nghếch này, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.
“Vậy… vậy có phải là người đeo guitar không?” Lý Mạch có hơi không dám tin.
“Đúng thế.”
Lý Mạch nhìn gần, độ cận không đến nỗi không rời được kính, nhưng mà nhìn cậu ấy cũng không rõ lắm.
Dáng vẻ cụ thể thế nào cô cũng không chắc chắn, chỉ biết là vóc người và thái độ tốt cực kỳ.
Chỉ có một lần duy nhất ở khoảng cách gần thì lại không dám nhìn, chỉ liếc mắt một cái. Thế nên trong sự kinh ngạc cũng dần quên đi bóng dáng ấy.
Dù thế nào thì kỳ nghỉ hè ấy cũng không cô đơn, ít nhất là Lý Mạch cảm thấy như thế.
Mùa hè nóng nực ấy có người cũng giống cô, phải cùng nhau đi học các lớp học thêm, lớp năng khiếu, có cảm giác cùng cảnh ngộ với nhau.
Lý Mạch nói với Châu Ngang chuyện kỳ nghỉ hè năm ấy, suốt cả chặng đường hai người nói nói cười cười.
Còn nói đến khi ấy trời nóng đến thế nào, mỗi ngày về đến nhà mệt biết bao nhiêu. Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại cậu ấy, mà sự “cảm động” lạ kỳ khi ấy Lý Mạch chỉ nghĩ rằng bản thân quá cô đơn mà thôi.
Xe điện 801 lần nữa gắn kết hai người lại, khiến hai người họ gặp gỡ lần nữa, chặng đường về nhà cũng không còn cô đơn.
Mùi vị thanh mát của quýt lại lần nữa tản ra, ngày hôm ấy Lý Mạch vẫn luôn nhớ, Châu Ngang cũng vẫn luôn nhớ.
Sau đó khi hai người chia tay, Châu Ngang bảo Lý Mạch đợi một chút.
“Sao thế?”
Châu Ngang mở cặp sách màu đên, móc từ trong đó ra một hộp dâu tây lớn.
“Lần trước cậu mời mình ăn quýt, lần này mình mời cậu ăn cái này nhé”
Hộp dâu tây đó thật sự rất ngọt, ngọt lắm.
Ở trạm xe bus không nhìn thấy Châu Ngang nữa.
Có lẽ lần trước chỉ là một lần bất ngờ thôi.
Từ tuyến số 21 đến tuyến số 13, lần này không còn mùi hương nhẹ của quýt, không còn dáng vẻ Châu Ngang nghiêm túc nói đã uống thuốc rồi, cũng chẳng còn vẻ mặt giận dỗi của Châu Ngang khi thấy cô ăn quýt nữa.
Xe điện 801 chầm chậm lái đi, lên xe kiểm tra vé xong Lý Mạch liền đi ra phía sau, nhìn ra sau, nhìn thấy Châu Ngang đang ngồi ở vị trí góc dựa gần cửa sổ.
“Sao… cậu lại ở đây?”
“Cậu ngồi chuyến xe này à?”
Hai âm thanh đồng thời bật lên.
Hai người ngồi cùng nhau hiếm khi có hơi dè dặt.
Lý Mạch nhìn thấy trong tay Châu Ngang cầm một cái túi, bên trong đựng mấy quả quýt.
Mới mưa chưa bao lâu.
Trong lòng Lý Mạch cười thầm, hoá ra không chỉ có một mình cô nhớ đến mùi vị của quýt.
“Đây không phải là trạm đầu tiên hả? Sao cậu lại ở đây… Mình không thấy cậu ở trạm xe.” Lý Mạch hỏi cậu.
“Ngốc ghê, mình mua vé ở trong trạm xe.”
Sao cô lại quên việc này chứ nhỉ.
Nhưng mà mua vé ở trong trạm thường cần chứng minh nhân dân, bình thường cô không cầm vì sợ làm mất.
Xe khởi động, Châu Ngang móc từ trong túi ra một thứ màu trắng, là một cặp tai nghe.
Mở hộp ra, lấy hết cả hai chiếc tai nghe ra, đưa cho Lý Mạch một bên.
“Nghe nhạc không?”
Lý Mạch đón lấy chiếc tai nghe.
Nghe nhạc dạo, Lý Mạch kinh ngạc thốt lên, “là 《Thời niên thiếu tươi đẹp》!”
Lúc này Lý Mạch bỗng nhiên nhớ tới kỳ nghỉ hè sau khi thi chuyển cấp xong, chàng trai đeo guitar, cậu ấy… để quên nhạc phổ, có phải là Châu Ngang không nhỉ?
“Châu Ngang, mình hỏi cậu một chuyện nhé, cậu từng đi xe bus số 05 chưa?”
“Từng đi rồi.” Còn từng đi rất nhiều lần.
Cô gái ngốc nghếch này, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.
“Vậy… vậy có phải là người đeo guitar không?” Lý Mạch có hơi không dám tin.
“Đúng thế.”
Lý Mạch nhìn gần, độ cận không đến nỗi không rời được kính, nhưng mà nhìn cậu ấy cũng không rõ lắm.
Dáng vẻ cụ thể thế nào cô cũng không chắc chắn, chỉ biết là vóc người và thái độ tốt cực kỳ.
Chỉ có một lần duy nhất ở khoảng cách gần thì lại không dám nhìn, chỉ liếc mắt một cái. Thế nên trong sự kinh ngạc cũng dần quên đi bóng dáng ấy.
Dù thế nào thì kỳ nghỉ hè ấy cũng không cô đơn, ít nhất là Lý Mạch cảm thấy như thế.
Mùa hè nóng nực ấy có người cũng giống cô, phải cùng nhau đi học các lớp học thêm, lớp năng khiếu, có cảm giác cùng cảnh ngộ với nhau.
Lý Mạch nói với Châu Ngang chuyện kỳ nghỉ hè năm ấy, suốt cả chặng đường hai người nói nói cười cười.
Còn nói đến khi ấy trời nóng đến thế nào, mỗi ngày về đến nhà mệt biết bao nhiêu. Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại cậu ấy, mà sự “cảm động” lạ kỳ khi ấy Lý Mạch chỉ nghĩ rằng bản thân quá cô đơn mà thôi.
Xe điện 801 lần nữa gắn kết hai người lại, khiến hai người họ gặp gỡ lần nữa, chặng đường về nhà cũng không còn cô đơn.
Mùi vị thanh mát của quýt lại lần nữa tản ra, ngày hôm ấy Lý Mạch vẫn luôn nhớ, Châu Ngang cũng vẫn luôn nhớ.
Sau đó khi hai người chia tay, Châu Ngang bảo Lý Mạch đợi một chút.
“Sao thế?”
Châu Ngang mở cặp sách màu đên, móc từ trong đó ra một hộp dâu tây lớn.
“Lần trước cậu mời mình ăn quýt, lần này mình mời cậu ăn cái này nhé”
Hộp dâu tây đó thật sự rất ngọt, ngọt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.