Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ " Tội Đồ"
Chương 16
Scarlet Kitten
09/06/2016
Hai bên cãi nhau một trận ầm ĩ cho đến khi Hoàng Quân vào. Hoàng Quân là một đứa bạn thân của Mộc Miên. Tuy nhiên, do Hoàng Quân là con trai, nên hai người không thường nói chuyện cùng nhau. Nói đúng hơn là chỉ có Hoàng Quân là luôn giữ khoảng cách với Mộc Miên. Chứ cô nhóc thì cứ vô tư chơi đùa thôi, không để ý gì đến những lời đồn ngớ ngẩn của lũ bạn cùng lớp. Hoàng Quân là tổ trưởng tổ 2.
- Ê thằng kia! Chọc con gái nhà người ta hoài! Thấy Mộc Miên hiền rồi làm tới hả? - Hoàng Quân hỏi, giọng khó chịu.
- Ai? Ông nói ai là con gái? - Minh Hoàng rõ ràng không hiểu chuyện, còn vui vẻ chọc ghẹo Mộc Miên. - Đây là thằng chứ con gì?
- Ông nói ai là thằng hả? - Mộc Miên rít lên, nhào tới đánh lộn với Minh Hoàng. Hoàng Quân nhìn họ với vẻ mặt khó chịu rồi lại bồn cây kiếm chỗ ngồi.
Mộc Miên thấy vẻ mặt khó coi ấy của Hoàng Quân. Bèn đi lại ngồi kế bên. Lúc đó, Minh Hoàng cũng đi đâu mất.
- Hôm qua về nhà có sao không? - Hoàng Quân hỏi, có chút lo lắng hiện ra trong câu chữ.
- Có sao là có sao? - Mộc Miên nghịch tóc, mắt hấp háy ánh cười, hỏi.
- Thì cái vụ cả đám lên bàn giám thị đó. Nghe đồn bữa nay sẽ bị viết bảng kiểm điểm cả lớp đó! - Hoàng Quân nói, với kiểu mặt bất cần khiến Mộc Miên ngạc nhiên. Thường thì Hoàng Quân luôn rất lo lắng trước mỗi lần bị phê bình kia mà.
- Kệ! Viết thì viết! Sợ gì! - Mộc Miên nói. Khắp trường này ai chẳng biết giáo viên chủ nhiệm năm nay của cô là một bà chằn chứ!
- Ừ! Tui cũng không quan tâm mấy! - Hoàng Quân gật gù trước câu nói của Mộc Miên.
- Ê Miên! Đố bà đoán được tui ăn gì sáng nay! - Hoàng Quân chuyển sang chủ đề khác.
- Cái gì ta? Hmm - Mộc Miên ra vẻ suy nghĩ.
- Đố bà đoán ra đó! - Hoàng Quân đắc thắng.
- Ông ăn bánh xèo chứ gì! - Mộc Miên chợt vui vẻ phán.
- Sao bà biết? - Hoàng Quân lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Không nói đâu! - Mộc Miên lè lưỡi chọc Hoàng Quân rồi bỏ đi chỗ khác. Không lẽ ở đó để khai ra mình thấy hắn đang ăn khi đi trên đường?!!
- Ê thằng kia! Chọc con gái nhà người ta hoài! Thấy Mộc Miên hiền rồi làm tới hả? - Hoàng Quân hỏi, giọng khó chịu.
- Ai? Ông nói ai là con gái? - Minh Hoàng rõ ràng không hiểu chuyện, còn vui vẻ chọc ghẹo Mộc Miên. - Đây là thằng chứ con gì?
- Ông nói ai là thằng hả? - Mộc Miên rít lên, nhào tới đánh lộn với Minh Hoàng. Hoàng Quân nhìn họ với vẻ mặt khó chịu rồi lại bồn cây kiếm chỗ ngồi.
Mộc Miên thấy vẻ mặt khó coi ấy của Hoàng Quân. Bèn đi lại ngồi kế bên. Lúc đó, Minh Hoàng cũng đi đâu mất.
- Hôm qua về nhà có sao không? - Hoàng Quân hỏi, có chút lo lắng hiện ra trong câu chữ.
- Có sao là có sao? - Mộc Miên nghịch tóc, mắt hấp háy ánh cười, hỏi.
- Thì cái vụ cả đám lên bàn giám thị đó. Nghe đồn bữa nay sẽ bị viết bảng kiểm điểm cả lớp đó! - Hoàng Quân nói, với kiểu mặt bất cần khiến Mộc Miên ngạc nhiên. Thường thì Hoàng Quân luôn rất lo lắng trước mỗi lần bị phê bình kia mà.
- Kệ! Viết thì viết! Sợ gì! - Mộc Miên nói. Khắp trường này ai chẳng biết giáo viên chủ nhiệm năm nay của cô là một bà chằn chứ!
- Ừ! Tui cũng không quan tâm mấy! - Hoàng Quân gật gù trước câu nói của Mộc Miên.
- Ê Miên! Đố bà đoán được tui ăn gì sáng nay! - Hoàng Quân chuyển sang chủ đề khác.
- Cái gì ta? Hmm - Mộc Miên ra vẻ suy nghĩ.
- Đố bà đoán ra đó! - Hoàng Quân đắc thắng.
- Ông ăn bánh xèo chứ gì! - Mộc Miên chợt vui vẻ phán.
- Sao bà biết? - Hoàng Quân lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Không nói đâu! - Mộc Miên lè lưỡi chọc Hoàng Quân rồi bỏ đi chỗ khác. Không lẽ ở đó để khai ra mình thấy hắn đang ăn khi đi trên đường?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.