Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ " Tội Đồ"
Chương 1
Scarlet Kitten
09/06/2016
Ở một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng.
Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở.
Hãy nói với nàng đây không phải là sự thật đi! Nàng khóc lên những tiếng thống khổ. Khiến người đàn ông đang đứng trước cửa cảm thấy đau đớn.
- Selena! Em đừng như vậy nữa mà! Anh xin em! - Chàng thì thầm, nước mắt chàng cũng ứa ra.
- Murtagh! Đây không phải là sự thật đúng không? - Nàng khóc, chạy lại chỗ chàng. Chàng ôm nàng vào lòng, đôi vai chàng rung rung.
- Anh xin lỗi! Anh không thể Selena! - Chàng thì thầm và ôm nàng, những giọt nước mắt nóng hỏi của chàng cũng rơi xuống.
- Murtagh! - Nàng nấc những tiếng nhỏ.
Chàng nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra.
- Selena! Sau này không có anh, em vẫn phải sống tốt biết chưa? - Chàng áp hai bàn tay lên má nàng.
- Không đâu Murtagh! Em không thể! Em thật sự không thể! - Nàng lại khóc lớn hơn. Những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt nàng khiến cho khuôn mặt nàng sầu khổ và héo hắt biết bao.
- Em phải cố gắng lên Selena! - Chàng thở dài trong đau đớn.
- Em xin anh! Đừng rời xa em! - Selena khóc lên thảm thiết, nhìn nàng thật bé nhỏ và mong manh biết bao.
- Anh không thể! Em nhìn anh đi! Anh chỉ là một người thợ làm vườn thôi! Dù rằng anh là một con người dũng cảm, can trường hay đẹp trai như lời em nói, anh cũng chỉ thuộc tầng lớp hạ lưu. Còn em? Em là một công chúa, là con gái cưng của ngài bá tước! Và ngày mai, em sẽ trở thành hoàng hậu của vương quốc này! Selena! Anh không thể! - Nước mắt chàng trào ra theo từng câu chữ đắng nghét. Chàng cảm thấy cổ họng mình không thể nào thở nổi. Thật sự y như bị một vật gì làm mắc nghẹn lại.
Những lời nói kia như xát muối vào tim nàng. Nàng cảm thấy ngộp ngạt vô cùng. Nàng ước chi những lời chàng nói là sai sự thật! Nhưng không thể. Nàng thờ thẫn không nói gì nữa. Nhẹ đặt người xuống chiếc giường êm ái.
- Tôi xin lỗi! Bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình! - Giọng nàng lãnh đạm, xa cách.
Chàng nhìn nàng một hồi như để xác định rằng nàng vẫn ổn, rồi khẽ gật đầu.
- Chúc công chúa ngủ ngon!
Rồi bóng chàng khuất dần sau cánh cửa to lớn.
Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở.
Hãy nói với nàng đây không phải là sự thật đi! Nàng khóc lên những tiếng thống khổ. Khiến người đàn ông đang đứng trước cửa cảm thấy đau đớn.
- Selena! Em đừng như vậy nữa mà! Anh xin em! - Chàng thì thầm, nước mắt chàng cũng ứa ra.
- Murtagh! Đây không phải là sự thật đúng không? - Nàng khóc, chạy lại chỗ chàng. Chàng ôm nàng vào lòng, đôi vai chàng rung rung.
- Anh xin lỗi! Anh không thể Selena! - Chàng thì thầm và ôm nàng, những giọt nước mắt nóng hỏi của chàng cũng rơi xuống.
- Murtagh! - Nàng nấc những tiếng nhỏ.
Chàng nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra.
- Selena! Sau này không có anh, em vẫn phải sống tốt biết chưa? - Chàng áp hai bàn tay lên má nàng.
- Không đâu Murtagh! Em không thể! Em thật sự không thể! - Nàng lại khóc lớn hơn. Những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt nàng khiến cho khuôn mặt nàng sầu khổ và héo hắt biết bao.
- Em phải cố gắng lên Selena! - Chàng thở dài trong đau đớn.
- Em xin anh! Đừng rời xa em! - Selena khóc lên thảm thiết, nhìn nàng thật bé nhỏ và mong manh biết bao.
- Anh không thể! Em nhìn anh đi! Anh chỉ là một người thợ làm vườn thôi! Dù rằng anh là một con người dũng cảm, can trường hay đẹp trai như lời em nói, anh cũng chỉ thuộc tầng lớp hạ lưu. Còn em? Em là một công chúa, là con gái cưng của ngài bá tước! Và ngày mai, em sẽ trở thành hoàng hậu của vương quốc này! Selena! Anh không thể! - Nước mắt chàng trào ra theo từng câu chữ đắng nghét. Chàng cảm thấy cổ họng mình không thể nào thở nổi. Thật sự y như bị một vật gì làm mắc nghẹn lại.
Những lời nói kia như xát muối vào tim nàng. Nàng cảm thấy ngộp ngạt vô cùng. Nàng ước chi những lời chàng nói là sai sự thật! Nhưng không thể. Nàng thờ thẫn không nói gì nữa. Nhẹ đặt người xuống chiếc giường êm ái.
- Tôi xin lỗi! Bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình! - Giọng nàng lãnh đạm, xa cách.
Chàng nhìn nàng một hồi như để xác định rằng nàng vẫn ổn, rồi khẽ gật đầu.
- Chúc công chúa ngủ ngon!
Rồi bóng chàng khuất dần sau cánh cửa to lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.