Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ " Tội Đồ"
Chương 21
Scarlet Kitten
09/06/2016
Cả lớp 8A10 hiện đang rất ghét giáo viên. Cả lớp bây giờ gần như không học gì cho đàng hoàng. Ngay cả Mộc Miên cũng nữa học nữa chơi. Tai, mắt thì nghe, nhìn giảng bài, còn tay thì chọt dưới hộc bàn làm ba cái đồ bằng giấy linh tinh.
Dù chơi nhưng với bản tính nghiêm túc "một nữa" vẫn tồn tại thì Mộc Miên cũng không dám lơ là việc canh giáo viên. Thoáng thấy bóng người đi qua, Mộc Miên chợt hồn kinh phách lạc. Không hiểu vì sao nữa? Có cái gì đó băng lãnh, rất đáng sợ ở người đó. Người đó chợt quay lại nhìn cô nhóc. Mộc Miên nhìn trực diện người đó, mắt cô nhóc giương to như hòn bi ve, như đôi mắt mèo. Mộc Miên hơi cúi đầu ra vẻ chào. Người đó không nói gì, chỉ quay đi và cứ thế thong thả đi qua. Đôi mắt ấy của Mộc Miên chợt tối đi, không còn là đôi mắt vui vẻ như cô nhóc thường thể hiện với người khác. Cô nhóc suy nghĩ, trầm tư. Có một cảm gì đó lạ lắm. Cảm thấy mình may mắn? Cô nhóc cũng không biết nữa. Chỉ là, lạ lắm. Chợt cô nhóc nghĩ đến ánh mắt người đó. Trong đó, chất chứa điều gì? Là điều gì mà làm mình lo lắng đến thế?
- Miên ơi? Sao vậy? - Nguyệt Mi nhìn cô bạn, lo lắng.
- Không sao! - Mộc Miên nói, cô nhóc cũng không chắc nữa, chắc mình bị nhiễm truyện viễn tưởng mất rồi.
- Í! Giáo viên vào! - Một giọng nói vang lên, không rõ là của ai trong lớp, nhưng cũng đủ kéo mấy tâm hồn đang treo vắt trên cao kìa đáp đất.
- Các bạn đứng! - Tuấn Phong nói, mặt hơi căng thẳng.
Cô tên Quyên. Ừ, lớp 8A10 này chỉ biết như thế. Lớp và cô đã giáp mặt nhau được một, hai lần. Tuy nhiên thì lần nào cũng xấu trơ xấu trọi. Có lẽ, trong mắt cô, lớp 8A10 này chính là một đám tiểu quỷ chuyên đi phá phách.
Dù chơi nhưng với bản tính nghiêm túc "một nữa" vẫn tồn tại thì Mộc Miên cũng không dám lơ là việc canh giáo viên. Thoáng thấy bóng người đi qua, Mộc Miên chợt hồn kinh phách lạc. Không hiểu vì sao nữa? Có cái gì đó băng lãnh, rất đáng sợ ở người đó. Người đó chợt quay lại nhìn cô nhóc. Mộc Miên nhìn trực diện người đó, mắt cô nhóc giương to như hòn bi ve, như đôi mắt mèo. Mộc Miên hơi cúi đầu ra vẻ chào. Người đó không nói gì, chỉ quay đi và cứ thế thong thả đi qua. Đôi mắt ấy của Mộc Miên chợt tối đi, không còn là đôi mắt vui vẻ như cô nhóc thường thể hiện với người khác. Cô nhóc suy nghĩ, trầm tư. Có một cảm gì đó lạ lắm. Cảm thấy mình may mắn? Cô nhóc cũng không biết nữa. Chỉ là, lạ lắm. Chợt cô nhóc nghĩ đến ánh mắt người đó. Trong đó, chất chứa điều gì? Là điều gì mà làm mình lo lắng đến thế?
- Miên ơi? Sao vậy? - Nguyệt Mi nhìn cô bạn, lo lắng.
- Không sao! - Mộc Miên nói, cô nhóc cũng không chắc nữa, chắc mình bị nhiễm truyện viễn tưởng mất rồi.
- Í! Giáo viên vào! - Một giọng nói vang lên, không rõ là của ai trong lớp, nhưng cũng đủ kéo mấy tâm hồn đang treo vắt trên cao kìa đáp đất.
- Các bạn đứng! - Tuấn Phong nói, mặt hơi căng thẳng.
Cô tên Quyên. Ừ, lớp 8A10 này chỉ biết như thế. Lớp và cô đã giáp mặt nhau được một, hai lần. Tuy nhiên thì lần nào cũng xấu trơ xấu trọi. Có lẽ, trong mắt cô, lớp 8A10 này chính là một đám tiểu quỷ chuyên đi phá phách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.