Chương 11
D.J. Machale
15/04/2016
NHẬT KÍ # 10
(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Tên sát thủ nhích gần Max Rose hơn nữa.
Cả triệu ý nghĩ quay cuồng trong đầu mình. Max Rose là một tên tội phạm, một kẻ giết người. Loại người như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp cảnh này. Đó là việc của hắn. Nhưng Rose và băng đảng của hắn lại có mối liên hệ với Quốc xã. Nếu hắn chết, đầu mối duy nhất để tụi mình khám phá ra âm mưu của chúng, và âm mưu của Saint Dane, sẽ chết theo hắn. Tương lai của Trái Đất Thứ Nhất tùy thuộc vào những gì Max Rose biết, và… đó chính là công việc của mình.
Không đến hai giây, mình nhận ra là phải cứu Max Rose. Nhưng bằng cách nào? Nếu mình kêu lên, gã găng-xtơ bối rối kia sẽ rải đạn khắp phòng. Không được. Mình phải hành động.
Spader trong bếp ra vừa đúng lúc. Mình chộp lấy anh, chỉ cho anh thấy gã găng-xtơ đang lén lút.
Cố làm ra vẻ làm chủ được cảm xúc, dù không thực sự được như vậy, mình nói:
- Hắn sắp bắn Max Rose. Chặn lại ngay.
Spader không hề thắc mắc, tranh cãi hay trù trừ. Ngay khi nhận ra tình hình và hiểu mình muốn gì, anh “nhập cuộc” liền, phân công:
- Mình lo thằng cô hồn. Cậu lo bảo vệ lão Rose.
Nói xong, Spader lách qua đám đông, tiến tới gã ám sát.
Màn ca vũ vẫn chưa dứt, nhưng phải hành động thôi. Mình chạy đến bàn của Max Rose. Đường ngắn nhất là đâm thẳng, băng qua sàn nhảy. Mình cố lách qua những cặp đang khiêu vũ, nhưng không tài nào đi nhanh được. Không còn đủ thời gian để tỏ ra lịch sự được nữa. Buổi dạ tiệc này sắp bị hủy hoại chỉ trong vài giây tới thôi, vậy còn lo gì nữa chứ? Mình cúi đầu, khởi động hai chân như một hậu vệ bóng, rồi đâm bổ qua những vị khách không được báo trước kia, bất kể đó là đàn ông hay phụ nữ. Mình phải đến được đích, không thể thất bại.
Vài giây sau, cặp nhảy cuối cùng – giữa mình và bàn của Max Rose – dìu nhau quay hướng khác. Nhờ vậy mình thấy được rõ mục tiêu. Phía bên kia chiếc bàn tròn rộng, Max Rose đang vừa ha hả cười vừa ngậm điếu xì-gà. Liếc sang trái, mình thấy tên găng-xtơ cầm súng đang tiến lại gần hơn. Spader vẫn cố lách qua đám đông để tóm gã, những không kịp. Tên sát thủ chỉ còn cách Max Rose vài bước.
Giữa Max Rose và mình là mặt bàn la liệt ly tách và một bình hoa to tướng giữa bàn. Phải quyết định ngay. Máu mình đã nóng lên vì chạy điên cuồng lách qua đám đông trên sàn nhảy, nên mình không còn cảm thấy e dè gì nữa. Mình lấy đà rồi… phóng lên bàn. Tất cả xảy ra nhanh tới nổi những người ngồi quanh bàn không kịp có phản ứng nào. Mình trôi qua mặt bàn, kéo theo khăn bàn và tất cả những thứ khác trôi theo.
Mắt Max Rose trợn trừng kinh ngạc. Gã vệ sĩ ngồi sát bên Rose vội rút súng. Nhưng quá muộn. Khi hắn rút được súng dưới áo vét ra, thì… khăn trải bàn, hoa lá, Max Rose và Bobby Pendragon – Đặc vụ Lữ khách – đã chồng lên nhau một đống.
Khi mình trượt qua mặt bàn, đâm sầm vào Max Rose thì cũng vừa lúc hắn dợm đứng lên và hơi mất thăng bằng. Có lẽ điều đó đã cứu mạng hắn. Mình đã xô hắn ngã thẳng xuống sàn. Nếu hắn vẫn còn ngồi yên trên ghế, có thể mình đã không xô ngã nổi hắn và như vậy hắn vẫn sẽ là mục tiêu ngon lành cho tên sát thủ. Cả mình và Max Rose đều lăn xuống sàn. Hắn bật ngửa, hự lên một tiếng khi bị mình rơi tỏm lên bụng. mình đã cho hai bạn biết rồi đó, Max Rose là một gã đồ sộ và mình thề, rơi trúng hắn, mình nẩy tưng lên y chang nhảy lên tấm lò xo tập nhảy cao và nhào lộn vậy.
Đúng lúc đó, mình nghe tiếng súng nổ. Mình nhắm tịt mắt, tưởng tay vệ sĩ bắn mình. Nhưng không thể, vì khi mình ngã xuống, khẩu súng của hắn đã rơi đánh cạch xuống sàn, ngay kế bên đầu mình. Chắc cú trượt “bão táp” qua mặt bàn của mình đã làm văng khẩu súng khỏi tay hắn. Mình chộp vội khẩu súng. Không thể để tên vệ sĩ nhặt súng lên, chĩa ngay vào mình.
Vậy tiếng nổ từ đâu? Ngước lên, mình thấy gã găng-xtơ nhút nhát đang đứng gần đó, chĩa họng súng còn bốc khói vào mình và Max Rose. Vẻ kinh ngạc trên mặt gã trông gần như ngớ ngẩn. Gã đã có được Max Rose lù lù trước mắt, chỉ vì mình phóng tới, xô ngã mục tiêu của gả. Đùng. Gã đã bắn trượt. May là đạn không trúng ai khác.
Một giây sau, Spader nhảy qua đám đông, đá văng khẩu súng trong tay tên sát thủ. Gã bàng hoàng. Chỉ một giây trước tưởng đã thành công, vậy mà toàn bộ kế hoạch bỗng nhiên tan tành mây khói ngay trước mắt gã. Max Rose hét lên:
- Bắn nó.
Mất cả giây mình mới hiểu hắn ra lệnh cho ai. Là mình đó. Vì mình đang ngồi trên bụng hắn, tay cầm khẩu súng của tên vệ sĩ. Max Rose muốn mình bắn kẻ-suýt-ám-sát hắn. Nhưng mình đã bắn súng bao giờ đâu, chứ đừng nói đến chuyện nhắm bắn người khác. Max Rose lại gào lên:
- Làm đi, Buck, bắn đi!
Mình thẫn thờ bối rối quay mũi súng về phía gã găng-xtơ. Gã nhìn lại mình.
Trong đôi mắt đó mình thấy một điều chưa từng thấy bao giờ và không bao giờ muốn thấy lại: Mạng sống của gã ở trong tay mình. Gã biết vậy. Gã sống hay chết là do mình. Đó là một thứ quyền lực mà dù trong bất cứ hoàn cảnh nào mình cũng không muốn có. Khoảnh khắc đó thật ghê sợ. Gã là kẻ thù của mình. Gã đã cố tâm giết tụi mình trong nhà ga. Tệ hơn nữa, gã là một trong hai kẻ sát nhân đã giết chết cậu Press. Không kẻ nào đáng để mình trả thù hơn con người này.
Nhưng dù với tất cả những lý do đó, mình không thể lấy đi mạng sống của gã. Đó không phải là điều mình muốn làm.
Mình buông rơi khẩu súng.
Ngay lập tức, gã găng-xtơ vùng chạy. Hai bạn tưởng tượng cả đám người quanh đấy, sẽ có kẻ chặn gã lại, phải không? Không đâu, toàn thể đám người sang trọng trong những bộ lễ phục đó đứng đờ ra. Đến khi có kẻ đủ tỉnh táo lại để kêu lên “Bắt nó!”, thì gã đã phóng qua cửa phục vụ, chuồn mất tăm rồi.
Mình nhìn quanh: toàn những khuôn mặt bàng hoàng như mất hồn. Ban nhạc đã ngừng chơi và bây giờ mọi người mới bắt đầu từ từ vây quanh mình, xem chuyện gì vừa xảy ra. Kỳ lạ lắm. Không ai nói một lời, chỉ trừng trừng nhìn. Mình nhận ra là vẫn đang ngồi trên bụng Max Rose. Ngó xuống, mình thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt sắc như dao:
- Tao đã bảo mày bắn nó mà.
Mình sửng sốt đến không thốt lên lời. Hắn sủa tiếp:
- Buck, tao bảo mày bắn nó. Mày không nghe gì sao?
Đây là thời điểm quyết định. Không chỉ vì mạng sống của riêng mình, mà còn vì tương lai nhiệm vụ của ba người mình trên Trái Đất Thứ Nhất. Ngay lúc này, tất cả những quan khách trong phòng khiêu vũ đều có mặt, mình không thể làm hỏng công việc chung. Cố làm ra vẻ ngang tàng, mình bảo:
- Có nghe, thì sao?
Đó là một hành động táo tợn. Max Rose nhìn như soi rọi vào óc mình. Nhưng mình không quay đi. Mình vẫn còn đang hăng máu mà. Mình hỏi:
- Hành động cứu ông của tôi chưa đủ sao? Tôi chưa nghe được một lời cảm ơn nào.
Một thoáng im lặng nặng nề trôi qua. Mình cảm thấy những ánh mắt long sòng sọc của bọn vệ sĩ đang tưới lên mình, như chỉ chờ lệnh của ông trùm là ra tay ngay.
Sau mấy giây nhức nhối dài dằng dặc, Max Rose… mỉm cười:
- Cảm ơn, Buck. Bây giờ làm ơn xuống khỏi bụng tôi đi.
Sau đó tình hình nháo nhào lên. Người thì hốt hoảng nhảy qua nhau, chạy về thang máy, người thì xúm xít, chen lấn nhau quanh mình và Max Rose. Ban nhạc bắt đầu chơi lại. Mình nghĩ, họ muốn trấn tĩnh mọi người. Khi con tàu Titanic đang bị chìm, ban nhạc cũng đã chơi đấy thôi! Đám đông xô đẩy quanh mình. Mình chỉ muốn thoát ra khỏi đây ngay, nhưng không thể nào cử động nổi. Tưởng như sắp bị đè bẹp dí tới nơi rồi.
Sau cùng, một bàn tay rắn chắc nắm cánh tay mình. Nhìn lên để xem là ai, mình nhẹ cả người khi thấy Gunny. Ông bình tĩnh bảo:
- Đi thôi.
Hai tay ông nắm chặt cánh tay mình và Spader, nhanh nhẹn đẩy hai đứa mình qua đám đông, trở vào nhà bếp. Nhưng không ngừng lại ở bếp, ông muốn tụi mình ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, để tránh trò chuyện với bất cứ ai. Hơn nữa, khi cảnh sát xuất hiện, họ sẽ đặt ra cả ngàn câu hỏi. Họ càng ít biết về hai đứa mình bao nhiêu, tốt bấy nhiêu. Vì vậy phải chuồn ngay khi nơi này còn đang náo loạn như nhà thương điên.
Mấy phút sau, sau khi dùng thang máy phục vụ để đi xuống thật nhanh, chúng mình đã an ổn rúc vào căn phòng trên lầu sáu, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ông Gunny ra lệnh:
- Không được ra khỏi đây. Không đi làm ngày mai. Để mọi chuyện lắng xuống đã.
Mình trả lời:
- Được thôi.
Spader nói thêm:
- Tụi cháu hiểu rồi, ông Gunny.
Gunny cười bối rối:
- Cháu đã nói đúng, Pendragon. Chúng ta chỉ mới bắt đầu.
Ông Gunny trở ra, giờ chỉ còn lại hai đứa. Nhịp tim mình chậm lại từ từ, không còn đập như điên nữa. Mình và Spader nhìn nhau không biết nói gì. Rồi… cả hai bỗng rũ ra cười. Spader kêu lên:
- Hô hây, Pendragon. Cậu làm mình thật bất ngờ!
Mình cũng la toáng lên:
- Anh cũng rất tuyệt. Quyết định trong chớp mắt.
- Nếu trù trừ có lẽ mình đã bỏ chạy rồi. Nhộn thật há!
- Ừa, nhộn thật.
Hai đứa lăn đùng xuống ghế cười tiếp, cảm thấy hãnh diện vì những gì mới làm. Tụi mình cứ ngồi như thế một lúc lâu, tận hưởng cảm giác chiến thắng.
Nhưng vui không được lâu. Spader chợt thở dài nói:
- Chuyện đó trở lại rồi, phải không?
Mình hiểu ngay anh ta muốn nói đến vấn đề gì:
- Phải. Không còn được chơi bóng rổ nữa.
Đêm đó, khi chập chờn ngủ, mình nhận ra sau mấy tuần nhàn rỗi vui chơi, cuối cùng màn sân khấu đang kéo lên cho buổi trình diễn mới. Điều đáng sợ là: hai đứa mình đều chưa biết sẽ phải làm gì.
Mình thật sự nhớ cậu Press quá.
Sáng hôm sau, hai đứa choàng tỉnh vì một tiếng gõ cửa. Đoán là ông Gunny, nhưng nhìn qua lỗ cửa, mình kinh ngạc khi thấy Dewey.
Cậu ấy léo nhéo:
- Tôi biết anh ở trong đó, Pendragon. Tôi biết tuốt tuột những gì xảy ra trong khách sạn này.
Đổ bể rồi! Còn cách nào khác ngoài mở cửa? Spader tiến tới sau mình, hỏi:
- Cậu muốn gì, Dewey?
- Hai anh tưởng tôi không biết hai anh ở trong này sao? Hai anh tưởng tôi ngu hơi bị lâu đến thế à?
Mình và Spader nhìn nhau. Không đứa nào muốn trả lời câu hỏi đó.
- Nhìn cái này đi.
Dewey nói và đưa ra một tờ báo. Tin hàng đầu với hàng chữ nổi bật: ÁN MẠNG SUÝT XẢY RA TẠI MANHATTAN TOWER! Một bài báo về vụ bắn súng đêm qua, kèm hình ảnh Max Rose nằm ngửa và… mình ngồi trên bụng hắn. Không biết ai đã chụp tấm hình này. May là mình ngồi quay lưng lại nên không thấy mặt. Theo bài báo, mình và Spader là hai bồi bàn bí mật, đã biến mất cùng tên ám sát.
Mình làm bộ ngạc nhiên:
- Hay quá há. Không biết hai gã bồi anh hùng này là ai nhỉ?
Dewey lườm mình:
- Rõ rồi. Hai anh vẫn cho tôi là thằng ngu.
Thình lình tờ báo bị giật khỏi tay mình. Jinx Olsen cười nói:
- Chào các em. Tin bữa tiệc đêm qua hả? Cám ơn Dewey. Em giỏi lắm.
Vừa nói cô vừa vuốt má Dewey. Mặt cậu ấy đỏ bừng lên. Jinx lách qua ba đứa mình, bước vào phòng.
Không biết phải làm sao, mình đành khép cửa trước mặt Dewey.
- Ê!
Dewey kêu lên phản đối. Nhưng quá trễ rồi.
Sải bước vào phòng, Jinx nhìn quanh, bảo:
- Sang quá. Lương bồi bàn mà trả tiền phòng này cũng căng đây.
Spader vội nói:
- Đúng vậy. Nhưng hai đứa tôi chia nhau.
- A! Lương hai anh bồi cộng lại có khác.
Jinx cười cười ra vẻ rất thấu hiểu. Nghe Jinx nói mỉa, mình hỏi:
- Thưa cô Olsen, cô cần gì ạ?
- Cứ gọi chị là Jinx. Xin lỗi đã đường đột vào đây. Chị chỉ muốn nói là, đêm qua hai em đã làm một chuyện phi thường. Đó là sự kiện nổi bật trong đêm của chị. Không, phải nói là sự kiện nổi bật trong suốt năm của chị.
Không biết phải nói sao. Tụi mình có nên thừa nhận không? Cô ấy biết mình và chắc chắn đã nhìn thấy tất cả. Chối làm sao được. Mình bảo:
- Chỉ mong chị đừng cho ai biết đó là hai đứa em.
Jinx cười thật tươi:
- Lại còn khiêm tốn nữa chứ. Hai em thật sự là những người hùng hoàn hảo. Xứng đáng đội mũ trắng.
Spader hỏi:
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là… chị muốn làm cái gì đó cho hai đứa. Thấy hai em không muốn nhận gì cho hành động anh hùng của mình, chị muốn tặng hai em một món quà của chính chị.
Mình bảo:
- Chị không cần phải làm vậy đâu.
- Biết chứ, nhưng chị muốn làm. Thay quần áo đi. Chúng ta sẽ du ngoạn một chuyến. Nhớ mặc đồ ấm.
Nói dứt lời, Jinx vọt ra khỏi phòng cũng nhanh như khi cô đến. Mình và Spader cứ đứng nghệt ra. Sau cùng Spader bảo:
- Cô ấy muốn rủ tụi mình đi chơi.
- Nhưng ông Gunny dặn không được ra khỏi phòng cho đến khi mọi chuyện êm ắng lại.
Nhưng Spader đã bắt đầu thay quần áo, nói:
- Pendragon, một cô gái đẹp vừa rủ tụi mình đi chơi. Nếu thích, cậu cứ ở lại. Còn mình, mình muốn biết cô ấy định cho tụi mình đi đâu.
Spader lại y hệt trước kia. Không thể ngăn cản anh ta được. Có cơ hội phiêu lưu là anh ta không bao giờ chịu bỏ qua. Bất kể việc đó có thể sẽ tắc trách ra sao. Mình phải chọn: ở lại một mình, hay đi theo để bảo đảm anh ta không vướng vào những chuyện rắc rối. Thật tình thì… mình cũng mến Jinx và muốn biết cô ấy có ý dành cho tụi mình điều gì. Suy nghĩ ba giây, mình cũng thay quần áo.
Chẳng hiểu Jinx dự định gì, nhưng mình không đời nào bỏ qua.
(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Tên sát thủ nhích gần Max Rose hơn nữa.
Cả triệu ý nghĩ quay cuồng trong đầu mình. Max Rose là một tên tội phạm, một kẻ giết người. Loại người như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp cảnh này. Đó là việc của hắn. Nhưng Rose và băng đảng của hắn lại có mối liên hệ với Quốc xã. Nếu hắn chết, đầu mối duy nhất để tụi mình khám phá ra âm mưu của chúng, và âm mưu của Saint Dane, sẽ chết theo hắn. Tương lai của Trái Đất Thứ Nhất tùy thuộc vào những gì Max Rose biết, và… đó chính là công việc của mình.
Không đến hai giây, mình nhận ra là phải cứu Max Rose. Nhưng bằng cách nào? Nếu mình kêu lên, gã găng-xtơ bối rối kia sẽ rải đạn khắp phòng. Không được. Mình phải hành động.
Spader trong bếp ra vừa đúng lúc. Mình chộp lấy anh, chỉ cho anh thấy gã găng-xtơ đang lén lút.
Cố làm ra vẻ làm chủ được cảm xúc, dù không thực sự được như vậy, mình nói:
- Hắn sắp bắn Max Rose. Chặn lại ngay.
Spader không hề thắc mắc, tranh cãi hay trù trừ. Ngay khi nhận ra tình hình và hiểu mình muốn gì, anh “nhập cuộc” liền, phân công:
- Mình lo thằng cô hồn. Cậu lo bảo vệ lão Rose.
Nói xong, Spader lách qua đám đông, tiến tới gã ám sát.
Màn ca vũ vẫn chưa dứt, nhưng phải hành động thôi. Mình chạy đến bàn của Max Rose. Đường ngắn nhất là đâm thẳng, băng qua sàn nhảy. Mình cố lách qua những cặp đang khiêu vũ, nhưng không tài nào đi nhanh được. Không còn đủ thời gian để tỏ ra lịch sự được nữa. Buổi dạ tiệc này sắp bị hủy hoại chỉ trong vài giây tới thôi, vậy còn lo gì nữa chứ? Mình cúi đầu, khởi động hai chân như một hậu vệ bóng, rồi đâm bổ qua những vị khách không được báo trước kia, bất kể đó là đàn ông hay phụ nữ. Mình phải đến được đích, không thể thất bại.
Vài giây sau, cặp nhảy cuối cùng – giữa mình và bàn của Max Rose – dìu nhau quay hướng khác. Nhờ vậy mình thấy được rõ mục tiêu. Phía bên kia chiếc bàn tròn rộng, Max Rose đang vừa ha hả cười vừa ngậm điếu xì-gà. Liếc sang trái, mình thấy tên găng-xtơ cầm súng đang tiến lại gần hơn. Spader vẫn cố lách qua đám đông để tóm gã, những không kịp. Tên sát thủ chỉ còn cách Max Rose vài bước.
Giữa Max Rose và mình là mặt bàn la liệt ly tách và một bình hoa to tướng giữa bàn. Phải quyết định ngay. Máu mình đã nóng lên vì chạy điên cuồng lách qua đám đông trên sàn nhảy, nên mình không còn cảm thấy e dè gì nữa. Mình lấy đà rồi… phóng lên bàn. Tất cả xảy ra nhanh tới nổi những người ngồi quanh bàn không kịp có phản ứng nào. Mình trôi qua mặt bàn, kéo theo khăn bàn và tất cả những thứ khác trôi theo.
Mắt Max Rose trợn trừng kinh ngạc. Gã vệ sĩ ngồi sát bên Rose vội rút súng. Nhưng quá muộn. Khi hắn rút được súng dưới áo vét ra, thì… khăn trải bàn, hoa lá, Max Rose và Bobby Pendragon – Đặc vụ Lữ khách – đã chồng lên nhau một đống.
Khi mình trượt qua mặt bàn, đâm sầm vào Max Rose thì cũng vừa lúc hắn dợm đứng lên và hơi mất thăng bằng. Có lẽ điều đó đã cứu mạng hắn. Mình đã xô hắn ngã thẳng xuống sàn. Nếu hắn vẫn còn ngồi yên trên ghế, có thể mình đã không xô ngã nổi hắn và như vậy hắn vẫn sẽ là mục tiêu ngon lành cho tên sát thủ. Cả mình và Max Rose đều lăn xuống sàn. Hắn bật ngửa, hự lên một tiếng khi bị mình rơi tỏm lên bụng. mình đã cho hai bạn biết rồi đó, Max Rose là một gã đồ sộ và mình thề, rơi trúng hắn, mình nẩy tưng lên y chang nhảy lên tấm lò xo tập nhảy cao và nhào lộn vậy.
Đúng lúc đó, mình nghe tiếng súng nổ. Mình nhắm tịt mắt, tưởng tay vệ sĩ bắn mình. Nhưng không thể, vì khi mình ngã xuống, khẩu súng của hắn đã rơi đánh cạch xuống sàn, ngay kế bên đầu mình. Chắc cú trượt “bão táp” qua mặt bàn của mình đã làm văng khẩu súng khỏi tay hắn. Mình chộp vội khẩu súng. Không thể để tên vệ sĩ nhặt súng lên, chĩa ngay vào mình.
Vậy tiếng nổ từ đâu? Ngước lên, mình thấy gã găng-xtơ nhút nhát đang đứng gần đó, chĩa họng súng còn bốc khói vào mình và Max Rose. Vẻ kinh ngạc trên mặt gã trông gần như ngớ ngẩn. Gã đã có được Max Rose lù lù trước mắt, chỉ vì mình phóng tới, xô ngã mục tiêu của gả. Đùng. Gã đã bắn trượt. May là đạn không trúng ai khác.
Một giây sau, Spader nhảy qua đám đông, đá văng khẩu súng trong tay tên sát thủ. Gã bàng hoàng. Chỉ một giây trước tưởng đã thành công, vậy mà toàn bộ kế hoạch bỗng nhiên tan tành mây khói ngay trước mắt gã. Max Rose hét lên:
- Bắn nó.
Mất cả giây mình mới hiểu hắn ra lệnh cho ai. Là mình đó. Vì mình đang ngồi trên bụng hắn, tay cầm khẩu súng của tên vệ sĩ. Max Rose muốn mình bắn kẻ-suýt-ám-sát hắn. Nhưng mình đã bắn súng bao giờ đâu, chứ đừng nói đến chuyện nhắm bắn người khác. Max Rose lại gào lên:
- Làm đi, Buck, bắn đi!
Mình thẫn thờ bối rối quay mũi súng về phía gã găng-xtơ. Gã nhìn lại mình.
Trong đôi mắt đó mình thấy một điều chưa từng thấy bao giờ và không bao giờ muốn thấy lại: Mạng sống của gã ở trong tay mình. Gã biết vậy. Gã sống hay chết là do mình. Đó là một thứ quyền lực mà dù trong bất cứ hoàn cảnh nào mình cũng không muốn có. Khoảnh khắc đó thật ghê sợ. Gã là kẻ thù của mình. Gã đã cố tâm giết tụi mình trong nhà ga. Tệ hơn nữa, gã là một trong hai kẻ sát nhân đã giết chết cậu Press. Không kẻ nào đáng để mình trả thù hơn con người này.
Nhưng dù với tất cả những lý do đó, mình không thể lấy đi mạng sống của gã. Đó không phải là điều mình muốn làm.
Mình buông rơi khẩu súng.
Ngay lập tức, gã găng-xtơ vùng chạy. Hai bạn tưởng tượng cả đám người quanh đấy, sẽ có kẻ chặn gã lại, phải không? Không đâu, toàn thể đám người sang trọng trong những bộ lễ phục đó đứng đờ ra. Đến khi có kẻ đủ tỉnh táo lại để kêu lên “Bắt nó!”, thì gã đã phóng qua cửa phục vụ, chuồn mất tăm rồi.
Mình nhìn quanh: toàn những khuôn mặt bàng hoàng như mất hồn. Ban nhạc đã ngừng chơi và bây giờ mọi người mới bắt đầu từ từ vây quanh mình, xem chuyện gì vừa xảy ra. Kỳ lạ lắm. Không ai nói một lời, chỉ trừng trừng nhìn. Mình nhận ra là vẫn đang ngồi trên bụng Max Rose. Ngó xuống, mình thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt sắc như dao:
- Tao đã bảo mày bắn nó mà.
Mình sửng sốt đến không thốt lên lời. Hắn sủa tiếp:
- Buck, tao bảo mày bắn nó. Mày không nghe gì sao?
Đây là thời điểm quyết định. Không chỉ vì mạng sống của riêng mình, mà còn vì tương lai nhiệm vụ của ba người mình trên Trái Đất Thứ Nhất. Ngay lúc này, tất cả những quan khách trong phòng khiêu vũ đều có mặt, mình không thể làm hỏng công việc chung. Cố làm ra vẻ ngang tàng, mình bảo:
- Có nghe, thì sao?
Đó là một hành động táo tợn. Max Rose nhìn như soi rọi vào óc mình. Nhưng mình không quay đi. Mình vẫn còn đang hăng máu mà. Mình hỏi:
- Hành động cứu ông của tôi chưa đủ sao? Tôi chưa nghe được một lời cảm ơn nào.
Một thoáng im lặng nặng nề trôi qua. Mình cảm thấy những ánh mắt long sòng sọc của bọn vệ sĩ đang tưới lên mình, như chỉ chờ lệnh của ông trùm là ra tay ngay.
Sau mấy giây nhức nhối dài dằng dặc, Max Rose… mỉm cười:
- Cảm ơn, Buck. Bây giờ làm ơn xuống khỏi bụng tôi đi.
Sau đó tình hình nháo nhào lên. Người thì hốt hoảng nhảy qua nhau, chạy về thang máy, người thì xúm xít, chen lấn nhau quanh mình và Max Rose. Ban nhạc bắt đầu chơi lại. Mình nghĩ, họ muốn trấn tĩnh mọi người. Khi con tàu Titanic đang bị chìm, ban nhạc cũng đã chơi đấy thôi! Đám đông xô đẩy quanh mình. Mình chỉ muốn thoát ra khỏi đây ngay, nhưng không thể nào cử động nổi. Tưởng như sắp bị đè bẹp dí tới nơi rồi.
Sau cùng, một bàn tay rắn chắc nắm cánh tay mình. Nhìn lên để xem là ai, mình nhẹ cả người khi thấy Gunny. Ông bình tĩnh bảo:
- Đi thôi.
Hai tay ông nắm chặt cánh tay mình và Spader, nhanh nhẹn đẩy hai đứa mình qua đám đông, trở vào nhà bếp. Nhưng không ngừng lại ở bếp, ông muốn tụi mình ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, để tránh trò chuyện với bất cứ ai. Hơn nữa, khi cảnh sát xuất hiện, họ sẽ đặt ra cả ngàn câu hỏi. Họ càng ít biết về hai đứa mình bao nhiêu, tốt bấy nhiêu. Vì vậy phải chuồn ngay khi nơi này còn đang náo loạn như nhà thương điên.
Mấy phút sau, sau khi dùng thang máy phục vụ để đi xuống thật nhanh, chúng mình đã an ổn rúc vào căn phòng trên lầu sáu, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ông Gunny ra lệnh:
- Không được ra khỏi đây. Không đi làm ngày mai. Để mọi chuyện lắng xuống đã.
Mình trả lời:
- Được thôi.
Spader nói thêm:
- Tụi cháu hiểu rồi, ông Gunny.
Gunny cười bối rối:
- Cháu đã nói đúng, Pendragon. Chúng ta chỉ mới bắt đầu.
Ông Gunny trở ra, giờ chỉ còn lại hai đứa. Nhịp tim mình chậm lại từ từ, không còn đập như điên nữa. Mình và Spader nhìn nhau không biết nói gì. Rồi… cả hai bỗng rũ ra cười. Spader kêu lên:
- Hô hây, Pendragon. Cậu làm mình thật bất ngờ!
Mình cũng la toáng lên:
- Anh cũng rất tuyệt. Quyết định trong chớp mắt.
- Nếu trù trừ có lẽ mình đã bỏ chạy rồi. Nhộn thật há!
- Ừa, nhộn thật.
Hai đứa lăn đùng xuống ghế cười tiếp, cảm thấy hãnh diện vì những gì mới làm. Tụi mình cứ ngồi như thế một lúc lâu, tận hưởng cảm giác chiến thắng.
Nhưng vui không được lâu. Spader chợt thở dài nói:
- Chuyện đó trở lại rồi, phải không?
Mình hiểu ngay anh ta muốn nói đến vấn đề gì:
- Phải. Không còn được chơi bóng rổ nữa.
Đêm đó, khi chập chờn ngủ, mình nhận ra sau mấy tuần nhàn rỗi vui chơi, cuối cùng màn sân khấu đang kéo lên cho buổi trình diễn mới. Điều đáng sợ là: hai đứa mình đều chưa biết sẽ phải làm gì.
Mình thật sự nhớ cậu Press quá.
Sáng hôm sau, hai đứa choàng tỉnh vì một tiếng gõ cửa. Đoán là ông Gunny, nhưng nhìn qua lỗ cửa, mình kinh ngạc khi thấy Dewey.
Cậu ấy léo nhéo:
- Tôi biết anh ở trong đó, Pendragon. Tôi biết tuốt tuột những gì xảy ra trong khách sạn này.
Đổ bể rồi! Còn cách nào khác ngoài mở cửa? Spader tiến tới sau mình, hỏi:
- Cậu muốn gì, Dewey?
- Hai anh tưởng tôi không biết hai anh ở trong này sao? Hai anh tưởng tôi ngu hơi bị lâu đến thế à?
Mình và Spader nhìn nhau. Không đứa nào muốn trả lời câu hỏi đó.
- Nhìn cái này đi.
Dewey nói và đưa ra một tờ báo. Tin hàng đầu với hàng chữ nổi bật: ÁN MẠNG SUÝT XẢY RA TẠI MANHATTAN TOWER! Một bài báo về vụ bắn súng đêm qua, kèm hình ảnh Max Rose nằm ngửa và… mình ngồi trên bụng hắn. Không biết ai đã chụp tấm hình này. May là mình ngồi quay lưng lại nên không thấy mặt. Theo bài báo, mình và Spader là hai bồi bàn bí mật, đã biến mất cùng tên ám sát.
Mình làm bộ ngạc nhiên:
- Hay quá há. Không biết hai gã bồi anh hùng này là ai nhỉ?
Dewey lườm mình:
- Rõ rồi. Hai anh vẫn cho tôi là thằng ngu.
Thình lình tờ báo bị giật khỏi tay mình. Jinx Olsen cười nói:
- Chào các em. Tin bữa tiệc đêm qua hả? Cám ơn Dewey. Em giỏi lắm.
Vừa nói cô vừa vuốt má Dewey. Mặt cậu ấy đỏ bừng lên. Jinx lách qua ba đứa mình, bước vào phòng.
Không biết phải làm sao, mình đành khép cửa trước mặt Dewey.
- Ê!
Dewey kêu lên phản đối. Nhưng quá trễ rồi.
Sải bước vào phòng, Jinx nhìn quanh, bảo:
- Sang quá. Lương bồi bàn mà trả tiền phòng này cũng căng đây.
Spader vội nói:
- Đúng vậy. Nhưng hai đứa tôi chia nhau.
- A! Lương hai anh bồi cộng lại có khác.
Jinx cười cười ra vẻ rất thấu hiểu. Nghe Jinx nói mỉa, mình hỏi:
- Thưa cô Olsen, cô cần gì ạ?
- Cứ gọi chị là Jinx. Xin lỗi đã đường đột vào đây. Chị chỉ muốn nói là, đêm qua hai em đã làm một chuyện phi thường. Đó là sự kiện nổi bật trong đêm của chị. Không, phải nói là sự kiện nổi bật trong suốt năm của chị.
Không biết phải nói sao. Tụi mình có nên thừa nhận không? Cô ấy biết mình và chắc chắn đã nhìn thấy tất cả. Chối làm sao được. Mình bảo:
- Chỉ mong chị đừng cho ai biết đó là hai đứa em.
Jinx cười thật tươi:
- Lại còn khiêm tốn nữa chứ. Hai em thật sự là những người hùng hoàn hảo. Xứng đáng đội mũ trắng.
Spader hỏi:
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là… chị muốn làm cái gì đó cho hai đứa. Thấy hai em không muốn nhận gì cho hành động anh hùng của mình, chị muốn tặng hai em một món quà của chính chị.
Mình bảo:
- Chị không cần phải làm vậy đâu.
- Biết chứ, nhưng chị muốn làm. Thay quần áo đi. Chúng ta sẽ du ngoạn một chuyến. Nhớ mặc đồ ấm.
Nói dứt lời, Jinx vọt ra khỏi phòng cũng nhanh như khi cô đến. Mình và Spader cứ đứng nghệt ra. Sau cùng Spader bảo:
- Cô ấy muốn rủ tụi mình đi chơi.
- Nhưng ông Gunny dặn không được ra khỏi phòng cho đến khi mọi chuyện êm ắng lại.
Nhưng Spader đã bắt đầu thay quần áo, nói:
- Pendragon, một cô gái đẹp vừa rủ tụi mình đi chơi. Nếu thích, cậu cứ ở lại. Còn mình, mình muốn biết cô ấy định cho tụi mình đi đâu.
Spader lại y hệt trước kia. Không thể ngăn cản anh ta được. Có cơ hội phiêu lưu là anh ta không bao giờ chịu bỏ qua. Bất kể việc đó có thể sẽ tắc trách ra sao. Mình phải chọn: ở lại một mình, hay đi theo để bảo đảm anh ta không vướng vào những chuyện rắc rối. Thật tình thì… mình cũng mến Jinx và muốn biết cô ấy có ý dành cho tụi mình điều gì. Suy nghĩ ba giây, mình cũng thay quần áo.
Chẳng hiểu Jinx dự định gì, nhưng mình không đời nào bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.