Chương 30
D.J. Machale
15/04/2016
NHẬT KÍ #12
(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Bước qua cửa khách sạn Manhattan Tower, người đầu tiên mình gặp là ông Gunny. Trong bộ đồng phục rất bảnh của cương vị Đội trưởng đội phục vụ, ông Gunny làm việc bình thản như chưa hề có gì xảy ra. Tiếng rì rầm bàn tán khắp tiền sảnh. Mọi người đang đọc số báo đặc biệt về thảm họa Hindenburg. Mỗi người đưa ra một giả thuyết riêng của họ về nguyên nhân cháy nổ.
Tất nhiên chẳng ai đoán đúng.
Ông Gunny và mình lên phòng trên lầu sáu để có thể nói chuyện một cách riêng tư.
Bước vào phòng, mình nói ngay:
- Tất cả đều tốt đẹp. Trái Đất Thứ Ba nguyên vẹn y hệt như lúc cháu và ông đi khỏi đó.
Gunny thở phào khoan khoái, rồi hỏi:
- Spader đâu?
- Trở lại Cloral rồi. Anh ấy cần thời gian cho đầu óc ổn định sau những chuyện mới xảy ra.
- Cậu ấy hiểu chứ?
- Về vụ Hindenburg? Anh ấy hiểu rồi. Vấn đề quan trọng là, chúng ta có thể tin vào anh ấy trong tương lai không?
- Rồi sao?
- Cháu không biết. Chỉ hy vọng vậy thôi.
Ngồi lún mình trên ghế đệm, thình lình mình mệt rũ người, tưởng như có thể ngủ li bì nguyên một tuần lễ. Không còn căng thẳng nữa. Suốt một thời gian dài, tụi mình đã vắt kiệt sức, giờ xong việc, mình chỉ muốn rã thành từng mảnh. Nhưng đầu óc mình không để mình yên:
- Ông Gunny, cháu sợ.
- Chuyện gì? Saint Dane ư?
- Cháu sợ chuyện chúng ta sẽ phải làm để ngăn chặn hắn. Để Hindenburg nổ tung là…
Mình nói chậm rãi, cố tìm ra từ có thể diễn tả được hết sự khủng khiếp đó, nhưng không tìm được. Ông Gunny bảo:
- Ta hiểu cháu nói gì.
- Và… cháu sợ những gì Saint Dane có thể làm để thử thách cháu trong lầu sau. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu sau cháu không có những người như ông bảo vệ? Ông Gunny, Saint Dane bất cần những gì xảy ra cho các lãnh địa của Trái Đất. Hắn chỉ cần điều khiển được chúng ta. Điều khiển cháu! Ông hiểu như vậy là gì chứ? Ý cháu là hắn đã thắng. Cháu đã suýt đá tung trái hỏa tiễn đi.
- Nhưng cháu đã không làm thế.
- Chỉ vì có ông ở đó. Saint Dane đã chứng minh là quan điểm của hắn đúng. Cháu không làm được chuyện đó.
Ông Gunny ngồi xuống ghế, nhè nhẹ gật gù. Khi ông cất tiếng nói, giọng trầm tĩnh, quả quyết của ông làm mình tin tưởng từng lời:
- Trong chúng ta, chẳng ai xin để được làm chuyện này. Những ngày ta mới sống trong khách sạn, ta chưa bao giờ biết kẻ nào tên Saint Dane, hoặc có những người được gọi là Lữ khách. Nhưng tất cả không chỉ có vậy.
- Ông kể hết cho cháu nghe đi.
- Có một điều, mỗi khi nghĩ tới lại làm lòng ta yên ổn. Có thể chuyện này cũng giúp cháu phần nào…
- Nói tiếp đi. Cháu rất muốn nghe.
- Từ khi cậu cháu cho biết ta là một Lữ khách, ta luôn tự hỏi vì sao lại chọn ta. Cũng như ta tự hỏi, vì sao lại là chúng ta? Chúng ta chỉ là những con người bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng càng suy nghĩ, ta càng tin có những điều lớn lao hơn trong chuyện này. Ta nghĩ, mỗi chúng ta đều có lý do để được tuyển chọn. Như đêm qua, ta thật sự tin là mình có mặt bên Hindenburg để làm điều ta đã làm. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng nghĩ vậy làm ta có chút hy vọng rằng có lẽ chúng ta đúng là những người để hoàn thành công việc đó.
- Vậy thì, nếu chúng ta được chọn, ai đã là người làm cái việc tuyển chọn đó?
- Một câu hỏi thật chính xác. Ai có cái nhìn thông suốt những chuyện sẽ xảy ra, để phá nước cờ của một kẻ như Saint Dane? Ta không biết. Nhưng dù là ai, người đó muốn Saint Dane phải bị thất bại. Điều đó có nghĩa, đó là một người tốt. Mà ta thì rất thích cái ý nghĩ có một người tốt, đầy quyền lực đứng về phía chúng ta. Có lẽ cháu được che chở nhiều hơn là cháu tưởng đấy.
Ông cười cười nói mấy lời sau cùng. Có thể như vậy không? Có thể có hẳn một kế hoạch lớn cho mọi công việc? Có một người ở quanh đây muốn ngăn chặn Saint Dane và đã tuyển quân là tụi mình? Nếu đúng như vậy, mình rất muốn biết người đó là ai. Có thể nhờ vậy, mình sẽ không cảm thấy quá cô đơn nữa. Mình nói:
- Ông là một người thông minh, ông Gunny ạ.
- Ta không phải là loại người khôn ngoan đâu. Chỉ mới tham gia được một thời gian ngắn, ta muốn được làm việc lâu dài hơn nữa kìa.
Mình xoay người, nhắm mắt, ngủ ngay trên trường kỷ. Lâu lắm rồi mình mới có một đêm hoàn toàn ngơi nghỉ.
Mình dành mấy ngày sau đó để hoàn tất nhật kí này và chia tay với mọi người. Mình cố tìm gặp Jinx, nhưng chị ấy đã rời khách sạn. Có lẽ như vậy cũng tốt, vì mình không biết nên nói gì nếu chị ấy hỏi về vụ Hindenburg. Dù chị ấy ở đâu, làm gì trong tương lai, mình vẫn âm thầm cầu chúc chị ấy gặp nhiều may mắn.
Mình chào các bạn nhân viên khách sạn. Dewey Todd rất phấn khởi vì cha cậu ấy vừa xây xong một khách sạn nữa tại Hollywood, và cậu ấy sẽ rời New York để điều hành khách sạn mới. Hai bạn tin nổi không? Dewey có riêng một khách sạn. Mình hy vọng cậu ấy sẽ học được cách điều hành khách sạn tốt hơn cách cậu ấy điều hành thang máy. Dewey chúc mình may mắn và dặn dò, nếu có dịp tới Hollywood, nhớ đến thăm cậu ấy.
Ngay sau khi chấm dứt nhật kí cuối cùng này trên Trái Đất Thứ Nhất, mình sẽ đưa cho ông Gunny bao bìa. Ước gì mình có thể gửi cho hai bạn qua chiếc nhẫn. Nhưng mình e là nó mất luôn rồi… Còn khuya mình mới đi tìm cái nhẫn đó. Mình ngán tụi găng-xtơ quá rồi.
Ngày mai mình sẽ đi tàu hỏa tới Stony Brook và đặt nhật kí vào hộp an toàn trong Ngân Hàng Quốc Gia. Bằng cách này, khi lịch xoay vòng, hai bạn có thể đến nhận. Sau đó, mình không biết phải gửi nhật kí về bằng cách nào nữa.
Vấn đề là mình sẽ rời nơi này để đi đâu? Veelox là đáp án hợp lý nhất, vì Saint Dane đã bảo là hắn đến đó. Nhưng liệu đó có phải là cách để hắn lại lừa mình vào một cái bẫy khác? Cho dù là đúng như vậy, thì mình cũng đâu còn lựa chọn nào khác?
Ở đầu nhật kí này, mình đã cho hai bạn biết mình đã chạm tới “bước ngoặt” của chính mình. Một phần là vì mình đã thấy cái cách Saint Dane âm mưu tàn phá các lãnh địa của Trái Đất. Đã nhìn thấy những điều đáng sợ như thế, thì không thể nhún vai xem thường được. Nếu trước đây mình không nhận biết được hết điều đó, thì bây giờ mình đã thực sự biết.
Nhưng có lẽ điều quan trọng hơn là cái giây phút mình chứng kiến ngòi nổ cháy trên trái hỏa tiễn sắp hủy diệt Hindenburg. Trong khoảnh khắc đó, mình biết phải làm gì, nhưng mình đã không làm.
Sai lầm của mình có khác gì những điều mình đã lên án Spader đâu? Mình đã để cảm xúc điều khiển y hệt Spader. Trong khi viết những dòng này, thú thật, mình rất nghi ngờ khả năng của một Lữ khách như mình. Saint Dane đặt mình bên trái hỏa tiễn để chứng tỏ một vấn đề. Hắn biết rõ mình không đủ khả năng để cho Hindenburg bị phá hủy. Điều đó có nghĩa, hắn biết cách điều khiển mình.
Mình không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa. Mục tiêu đang ở quá cao. Giờ đây mình đã hiểu điều đó, hơn bao giờ hết. Nếu từ thất bại của mình trên Trái Đất Thứ Nhất đã giúp được điều gì, thì đó chính là mình đã hoàn toàn tự nguyện làm một Lữ khách.
Bằng cách này hay cách khác, mình sẽ theo đuổi điều đó tới cùng.
Như đã nhiều lần viết cho hai bạn, mình hy vọng hai bạn đang đọc những dòng này. Không biết bao giờ mình mới lại có thể viết tiếp và viết từ lãnh địa nào. Mình chỉ còn có thể khuyên hai bạn, hãy kiểm tra hộp an toàn trong ngân hàng mỗi ngày, thử xem có nhật kí mới chuyển về không. Mình sẽ không ngừng viết đâu. Không thể. Viết nhật kí làm mình tỉnh táo. Làm mình cảm thấy như hai bạn đang ở bên mình. Chúc vui vẻ, an toàn và hãy luôn nhớ tới mình.
Bạn của hai bạn,
Bobby
CHẤM DỨT NHẬT KÍ #12
(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Bước qua cửa khách sạn Manhattan Tower, người đầu tiên mình gặp là ông Gunny. Trong bộ đồng phục rất bảnh của cương vị Đội trưởng đội phục vụ, ông Gunny làm việc bình thản như chưa hề có gì xảy ra. Tiếng rì rầm bàn tán khắp tiền sảnh. Mọi người đang đọc số báo đặc biệt về thảm họa Hindenburg. Mỗi người đưa ra một giả thuyết riêng của họ về nguyên nhân cháy nổ.
Tất nhiên chẳng ai đoán đúng.
Ông Gunny và mình lên phòng trên lầu sáu để có thể nói chuyện một cách riêng tư.
Bước vào phòng, mình nói ngay:
- Tất cả đều tốt đẹp. Trái Đất Thứ Ba nguyên vẹn y hệt như lúc cháu và ông đi khỏi đó.
Gunny thở phào khoan khoái, rồi hỏi:
- Spader đâu?
- Trở lại Cloral rồi. Anh ấy cần thời gian cho đầu óc ổn định sau những chuyện mới xảy ra.
- Cậu ấy hiểu chứ?
- Về vụ Hindenburg? Anh ấy hiểu rồi. Vấn đề quan trọng là, chúng ta có thể tin vào anh ấy trong tương lai không?
- Rồi sao?
- Cháu không biết. Chỉ hy vọng vậy thôi.
Ngồi lún mình trên ghế đệm, thình lình mình mệt rũ người, tưởng như có thể ngủ li bì nguyên một tuần lễ. Không còn căng thẳng nữa. Suốt một thời gian dài, tụi mình đã vắt kiệt sức, giờ xong việc, mình chỉ muốn rã thành từng mảnh. Nhưng đầu óc mình không để mình yên:
- Ông Gunny, cháu sợ.
- Chuyện gì? Saint Dane ư?
- Cháu sợ chuyện chúng ta sẽ phải làm để ngăn chặn hắn. Để Hindenburg nổ tung là…
Mình nói chậm rãi, cố tìm ra từ có thể diễn tả được hết sự khủng khiếp đó, nhưng không tìm được. Ông Gunny bảo:
- Ta hiểu cháu nói gì.
- Và… cháu sợ những gì Saint Dane có thể làm để thử thách cháu trong lầu sau. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu sau cháu không có những người như ông bảo vệ? Ông Gunny, Saint Dane bất cần những gì xảy ra cho các lãnh địa của Trái Đất. Hắn chỉ cần điều khiển được chúng ta. Điều khiển cháu! Ông hiểu như vậy là gì chứ? Ý cháu là hắn đã thắng. Cháu đã suýt đá tung trái hỏa tiễn đi.
- Nhưng cháu đã không làm thế.
- Chỉ vì có ông ở đó. Saint Dane đã chứng minh là quan điểm của hắn đúng. Cháu không làm được chuyện đó.
Ông Gunny ngồi xuống ghế, nhè nhẹ gật gù. Khi ông cất tiếng nói, giọng trầm tĩnh, quả quyết của ông làm mình tin tưởng từng lời:
- Trong chúng ta, chẳng ai xin để được làm chuyện này. Những ngày ta mới sống trong khách sạn, ta chưa bao giờ biết kẻ nào tên Saint Dane, hoặc có những người được gọi là Lữ khách. Nhưng tất cả không chỉ có vậy.
- Ông kể hết cho cháu nghe đi.
- Có một điều, mỗi khi nghĩ tới lại làm lòng ta yên ổn. Có thể chuyện này cũng giúp cháu phần nào…
- Nói tiếp đi. Cháu rất muốn nghe.
- Từ khi cậu cháu cho biết ta là một Lữ khách, ta luôn tự hỏi vì sao lại chọn ta. Cũng như ta tự hỏi, vì sao lại là chúng ta? Chúng ta chỉ là những con người bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng càng suy nghĩ, ta càng tin có những điều lớn lao hơn trong chuyện này. Ta nghĩ, mỗi chúng ta đều có lý do để được tuyển chọn. Như đêm qua, ta thật sự tin là mình có mặt bên Hindenburg để làm điều ta đã làm. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng nghĩ vậy làm ta có chút hy vọng rằng có lẽ chúng ta đúng là những người để hoàn thành công việc đó.
- Vậy thì, nếu chúng ta được chọn, ai đã là người làm cái việc tuyển chọn đó?
- Một câu hỏi thật chính xác. Ai có cái nhìn thông suốt những chuyện sẽ xảy ra, để phá nước cờ của một kẻ như Saint Dane? Ta không biết. Nhưng dù là ai, người đó muốn Saint Dane phải bị thất bại. Điều đó có nghĩa, đó là một người tốt. Mà ta thì rất thích cái ý nghĩ có một người tốt, đầy quyền lực đứng về phía chúng ta. Có lẽ cháu được che chở nhiều hơn là cháu tưởng đấy.
Ông cười cười nói mấy lời sau cùng. Có thể như vậy không? Có thể có hẳn một kế hoạch lớn cho mọi công việc? Có một người ở quanh đây muốn ngăn chặn Saint Dane và đã tuyển quân là tụi mình? Nếu đúng như vậy, mình rất muốn biết người đó là ai. Có thể nhờ vậy, mình sẽ không cảm thấy quá cô đơn nữa. Mình nói:
- Ông là một người thông minh, ông Gunny ạ.
- Ta không phải là loại người khôn ngoan đâu. Chỉ mới tham gia được một thời gian ngắn, ta muốn được làm việc lâu dài hơn nữa kìa.
Mình xoay người, nhắm mắt, ngủ ngay trên trường kỷ. Lâu lắm rồi mình mới có một đêm hoàn toàn ngơi nghỉ.
Mình dành mấy ngày sau đó để hoàn tất nhật kí này và chia tay với mọi người. Mình cố tìm gặp Jinx, nhưng chị ấy đã rời khách sạn. Có lẽ như vậy cũng tốt, vì mình không biết nên nói gì nếu chị ấy hỏi về vụ Hindenburg. Dù chị ấy ở đâu, làm gì trong tương lai, mình vẫn âm thầm cầu chúc chị ấy gặp nhiều may mắn.
Mình chào các bạn nhân viên khách sạn. Dewey Todd rất phấn khởi vì cha cậu ấy vừa xây xong một khách sạn nữa tại Hollywood, và cậu ấy sẽ rời New York để điều hành khách sạn mới. Hai bạn tin nổi không? Dewey có riêng một khách sạn. Mình hy vọng cậu ấy sẽ học được cách điều hành khách sạn tốt hơn cách cậu ấy điều hành thang máy. Dewey chúc mình may mắn và dặn dò, nếu có dịp tới Hollywood, nhớ đến thăm cậu ấy.
Ngay sau khi chấm dứt nhật kí cuối cùng này trên Trái Đất Thứ Nhất, mình sẽ đưa cho ông Gunny bao bìa. Ước gì mình có thể gửi cho hai bạn qua chiếc nhẫn. Nhưng mình e là nó mất luôn rồi… Còn khuya mình mới đi tìm cái nhẫn đó. Mình ngán tụi găng-xtơ quá rồi.
Ngày mai mình sẽ đi tàu hỏa tới Stony Brook và đặt nhật kí vào hộp an toàn trong Ngân Hàng Quốc Gia. Bằng cách này, khi lịch xoay vòng, hai bạn có thể đến nhận. Sau đó, mình không biết phải gửi nhật kí về bằng cách nào nữa.
Vấn đề là mình sẽ rời nơi này để đi đâu? Veelox là đáp án hợp lý nhất, vì Saint Dane đã bảo là hắn đến đó. Nhưng liệu đó có phải là cách để hắn lại lừa mình vào một cái bẫy khác? Cho dù là đúng như vậy, thì mình cũng đâu còn lựa chọn nào khác?
Ở đầu nhật kí này, mình đã cho hai bạn biết mình đã chạm tới “bước ngoặt” của chính mình. Một phần là vì mình đã thấy cái cách Saint Dane âm mưu tàn phá các lãnh địa của Trái Đất. Đã nhìn thấy những điều đáng sợ như thế, thì không thể nhún vai xem thường được. Nếu trước đây mình không nhận biết được hết điều đó, thì bây giờ mình đã thực sự biết.
Nhưng có lẽ điều quan trọng hơn là cái giây phút mình chứng kiến ngòi nổ cháy trên trái hỏa tiễn sắp hủy diệt Hindenburg. Trong khoảnh khắc đó, mình biết phải làm gì, nhưng mình đã không làm.
Sai lầm của mình có khác gì những điều mình đã lên án Spader đâu? Mình đã để cảm xúc điều khiển y hệt Spader. Trong khi viết những dòng này, thú thật, mình rất nghi ngờ khả năng của một Lữ khách như mình. Saint Dane đặt mình bên trái hỏa tiễn để chứng tỏ một vấn đề. Hắn biết rõ mình không đủ khả năng để cho Hindenburg bị phá hủy. Điều đó có nghĩa, hắn biết cách điều khiển mình.
Mình không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa. Mục tiêu đang ở quá cao. Giờ đây mình đã hiểu điều đó, hơn bao giờ hết. Nếu từ thất bại của mình trên Trái Đất Thứ Nhất đã giúp được điều gì, thì đó chính là mình đã hoàn toàn tự nguyện làm một Lữ khách.
Bằng cách này hay cách khác, mình sẽ theo đuổi điều đó tới cùng.
Như đã nhiều lần viết cho hai bạn, mình hy vọng hai bạn đang đọc những dòng này. Không biết bao giờ mình mới lại có thể viết tiếp và viết từ lãnh địa nào. Mình chỉ còn có thể khuyên hai bạn, hãy kiểm tra hộp an toàn trong ngân hàng mỗi ngày, thử xem có nhật kí mới chuyển về không. Mình sẽ không ngừng viết đâu. Không thể. Viết nhật kí làm mình tỉnh táo. Làm mình cảm thấy như hai bạn đang ở bên mình. Chúc vui vẻ, an toàn và hãy luôn nhớ tới mình.
Bạn của hai bạn,
Bobby
CHẤM DỨT NHẬT KÍ #12
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.