Chương 32
D.J. Machale
15/04/2016
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@Ella_mEn type)
Mark và Courtney đứng đờ người. Bobby nhảy dựng lên và ba đứa ôm xiết lấy nhau. Không đứa nào thốt một lời. Không lời nói nào diễn tả hết tình cảm của chúng lúc này. Sau cùng, Bobby đứng lùi lại, nói:
- Chúng ta phải thật bình tĩnh. Đừng để ai nhận ra mình.
Courtney sôi nổi nói:
- Mình không thể nào nhận ra bạn, thề đó. Bạn… già hơn nhiều.
- Ơ, hai bạn cũng vậy.
Bobby nói, rồi nhìn Courtney từ đầu đến chân:
- Già khú khụ rồi.
Courtney không biết nên đỏ mặt hay thoi cho thằng bạn một cái. Cô bé làm cả hai.
- Ui da!
Bobby la oai oái, rồi cười nói:
- Trời đất, cả năm rồi chúng mình mới gặp lại nhau. Chúc mừng sinh nhật, Mark.
- Cảm ơn. Đây là món quà bất ngờ nhất.
Courtney hỏi:
- Còn vụ tóc vàng khè này là sao?
- Mình nhuộm tại mỹ viện khách sạn, trước khi đi khỏi Trái Đất Thứ Nhất. Họ tưởng mình khùng. Đây đâu phải mốt 1937. Nhưng mình không muốn bất cứ ai nhận ra mình tại đây.
Mark bảo:
- Mình có cả triệu câu muốn hỏi đây.
Bobby đề nghị:
- Tụi mình đến nơi khác đi. Chỗ này là nơi công cộng mà.
Ba đứa đi xuôi đại lộ, tới eo Long Island và công viên rừng rộng lớn của thị trấn. Tại đây ba đứa có thể lẩn khuất trong cây cối và không sợ ai làm phiền. Ba người bạn tìm được một điểm tách biệt, râm mát và cùng ngồi bên nhau như một buổi đi picnic.
Vừa nhai đầy miệng khoai chiên, Bobby vừa nói:
- Ôi, mình nhớ món này quá. Khoai tây chiên ngon nhất thế giới. Tất cả mọi thế giới.
Mark và Courtney chẳng thiết tới ăn. Chúng đã có Bobby, đang ngồi ngay trước mắt. Có biết bao chuyện để nói, nhai nhóp nhép phí thì giờ. Mark hỏi:
- Sao bạn biết hôm nay tụi mình đến ngân hàng?
- Mình đoán, nếu cậu nhận được nhật kí của mình vào sinh nhật của cậu hôm thứ bảy tuần rồi, sớm nhất thì sáng nay các cậu mới có thể trở lại đây để kiểm tra hộp ký gửi đồ.
Mark phục lăn:
- Thông minh!
Bobby khiếm tốn đáp:
- May mà đoán trúng thôi.
Courtney hỏi:
- Sao bạn lại về nhà? Bạn đã viết là sẽ tới Veelox cơ mà.
Bobby không trả lời ngay. Mark và Courtney thấy hình như câu trả lời làm Bobby phiền muộn. Nó trầm ngâm nói:
- Kế hoạch là vậy, nhưng tới phút chót mình đã không thể đi được.
Courtney hỏi:
- Saint Dane đã xuất hiện ở một nơi khác?
- Không. Mình chỉ nghĩ là… À, thật ra là… mình muốn được nghỉ xả hơi.
Courtney bảo:
- Chẳng trách bạn được.
- Nhưng không chỉ là vậy. Mình sợ, càng hiểu thêm về Lữ khách, mình càng quên mình là Bobby Pendragon. Mình cảm thấy như mình đang đổi thay. Có lẽ đó là điều phải xảy ra, nhưng mình không thể nói là mình hạnh phúc vì điều đó.
Ba đứa nhìn nhau. Đúng vậy. Thời gian đã đổi thay. Kỷ niệm của Bobby về Mark và Courtney hoàn toàn bền vững, nhưng hai người bạn đang ngồi trước mặt nó không hoàn toàn giống như trong kỷ niệm. Bobby nói tiếp:
- Mình nghĩ, cần phải tự kiểm tra lại bản chất thật sự của mình. Mình không muốn quên mình là ai, từ đâu tới. Có thể mình sẽ ở lại đây mấy ngày, chỉ để thanh thản lại. Các bạn đã biết mọi chuyện về mình, bây giờ mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hai bạn thời gian qua. Tụi mình đi lang thang một chút được không?
Courtney kêu lên:
- Sao lại không được? Tuyệt quá đi chứ!
Mark bảo:
- Nhưng như thế mạo hiểm lắm. Người ta vẫn nháo nhào tìm kiếm bạn và gia đình đó.
Bobby cười lớn:
- Ờ, mình cũng đoán vậy. Nhưng hai bạn còn không nhận ra mình thì làm sao người khác nhận ra.
Courtney hỏi Mark:
- Ba má bạn ở Florida tuần này, phải không?
Mark lừng khừng đáp:
- Ừa.
Bobby cười cười hỏi:
- Ông bà già để bạn ở nhà một mình à?
- Ê! Mình mười lăm tuổi rồi đó. Ba má tin mình. Vả lại… nhà dì mình chỉ cách hai khu phố.
Courtney nói ngay:
- Tốt rồi. Bobby có thể ở với bạn!
Bobby nhìn Mark:
- Được không?
Mark suy nghĩ một chút, rồi ngoác miệng cười:
- Bạn khùng à? Mình thích mê đi ấy chứ.
Suốt tuần lễ sau đó, Bobby cố dẹp bỏ khỏi đầu ý nghĩ nó là một Lữ khách. Trong những ngày đặc biệt ít ỏi này, nó sẽ làm như chỉ là Bobby Pendragon bình thường.
Hầu hết thời gian đó, ba đứa gặp nhau tại nhà Mark, cùng nhau ngồi tán hàng giờ đủ thứ chuyện trên đời. Mark và Courtney cập nhật cho Bobby về chuyện ban nhạc nào đang “hot” nhất, ai còn ai mất. Chúng thuê phim về xem, nghe nhạc và xem ti-vi, tán dóc về đám bạn trong trường, đứa nào đang hẹn hò với đứa nào.
Courtney cho Bobby biết nhỏ đã tham gia giải vô địch dã cầu. Mark khoe rô-bốt sát thủ của nó đã chiếm giải nhất trong hội chợ khoa học tiểu bang. Nó cũng kể cho Bobby nghe về ước mơ một ngày nào đó được vào trường kỹ thuật và hy vọng được vào chương trình không gian.
Chúng còn đến cả thư viện để tra cứu. Bobby muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho Jinx Olsen và Winn Farrow. Thông tin của thư vện trên Trái Đất Thứ Hai chỉ bằng một phần tỉ của thư viện Trái Đất Thứ Ba, nhưng cũng tạm đủ. Ba đứa khám phá ra, Winn Farrow đã không sống lâu để hưởng niềm vui chiến thắng Max Rose. Hắn bị giết trong vụ cướp ngân hàng vào tháng Sáu năm 1937. Bí mật của câu hỏi, kẻ nào thật sự đã hạ Hindenburg, đã chết theo hắn.
Tin tức về Jinx Olsen khá hơn nhiều. Bobby run lên vì xúc động khi được biết: Chiến tranh Thế giới Thứ Hai bùng nổ, Jinx đã giả trai gia nhập binh chủng không quân, đã bay nhiều phi vụ oanh tạc quân Đức và được ban thưởng huy chương Phi dũng Bội tinh. Jinx đã được sống đúng như mơ ước. Sau khi xuất ngũ, Jinx về sống tại Maine, lập gia đình và có ba con.
Thế rồi cả ba đứa ăn bánh pizza, mì Ý, món ăn Tàu, kem, hamburger… Ít nhất một ngày một lần, chúng ăn gà và khoai tây chiên của cửa hiệu Cầm Viên.
Chúng đi bơi tại eo biển, và chắc chắn là Courtney mặc bộ bikini hồng như Bobby đã nhắc tới trong nhật kí. Bobby rất cảm kích về điều này. Nó còn nhận thấy Courtney nẩy nở và đẹp hơn lần cuối cùng nó thấy cô bé mặc bộ áo tắm này, nhưng nó không nói ra phát hiện của mình. Kỳ cục lắm. Chúng còn được xem Courtney chơi dã cầu. Cô hy vọng sẽ được vào một trường cao đẳng lớn để chơi dã cầu và bóng đá. Tuy nhiên bóng đá mới là niềm yêu thích thực sự của Courtney. Cô mơ ước được vào đội tuyển quốc gia.
Mỗi khi ra ngoài chúng làm đủ cách để không ai nhận ra Bobby. Nhưng một lần trên đường đạp xe ra bãi biển, ba đứa vừa ngừng trước đèn đỏ thì Trung úy Hirsch – người đang điều tra vụ mất tích của gia đình Pendragon – cũng ngừng xe sát bên.
Tim Mark suýt ngừng đập. Nhưng Courtney bình tĩnh mỉm cười, vẫy tay. Chỉ Bobby là tỉnh bơ, vì nó đâu biết ông ta là ai. Đèn xanh. Hirsch bình thản lái xe đi. Dù sao, Bobby trông không giống như xưa nữa.
Ba đứa đã gói ghém niềm vui và tình bạn của một năm vào trong một tuần. Mỗi đêm, không đứa nào ngủ được đến ba tiếng. Nhưng có một qui định: không đứa nào được phép đả động bất cứ điều gì tới Lữ khách. Tuyệt đối không có ngoại lệ. Thỉnh thoảng Mark chạm tới vấn đề, Bobby tảng lờ như không nghe thấy. Mark hiểu ý, không nói gì thêm nữa. Cả ba đứa đều làm như không gì quan trọng hơn việc nên mướn DVD nào, hoặc bàn tán liệu đội Yankees có hạ Red Sox lần nữa không. Đó mới là điều Bobby thật sự cần. Nó nạp thêm năng lượng cho Bobby và làm Bobby cảm thấy là người.
Nhưng nhiều ngày sau, Bobby bắt đầu thấy bồn chồn. Không phải nó không vui – nó đã thật sự vui – nhưng nó biết niềm vui này không thể kéo dài. Khi đã hoàn toàn thoải mái, tâm trí nó lại đổi chiều. Càng cố quên, nó càng luôn nghĩ đến Saint Dane đang ở đâu đó, âm mưu tạo ra một thế giới đầy đau khổ.
Mark cũng nhận ra sự thay đổi trong Bobby. Bobby chỉ thoải mái vui vẻ được một hai ngày. Rồi Mark thấy Bobby không còn hay chuyện trò nữa. Nhiều khi, tâm trí Bobby như ở tận đâu đâu. Mark không dám hỏi. Nó sợ làm hỏng tuần lễ tuyệt vời của ba đứa với nhau. Mark không muốn thời gian này chấm dứt, dù biết chuyện đó sẽ phải xảy ra.
Rồi một đêm, nhân cơ hội hai đứa trằn trọc không ngủ được, Mark đem vấn đề cấm kỵ ra, ngập ngừng nói với Bobby:
- Bobby này… Mình muốn trở thành một phụ tá.
Câu hỏi làm Bobby bất ngờ:
- Hả? Vì sao cậu lại có ý tưởng đó?
Thấy lần này Bobby không lảng tránh, Mark có can đảm dấn tới:
- Cậu biết đó, phụ tá là những người giúp Lữ khách. Họ sống tại các lãnh địa, đem quần áo tới ống dẫn và giúp Lữ khách tới các nơi, và…
Bobby ngắt lời:
- Mình biết họ là ai. Nhưng không biết một tí gì về họ. Mình chưa gặp một người nào trong số họ.
- Nhưng họ có mặt tại đó…
- Ừ, mình cũng đoán vậy.
Bobby không tỏ ra có chút sốt sắng nào. Thực tế đã trở lại. Thời gian nghỉ hè đã kết thúc rồi. Không thể cố làm ngơ được nữa. Đã đến lúc trở lại cuộc chiến. Bobby thở dài, ngập ngừng lần cuối, rồi thoắt trở lại phong thái của một Lữ khách:
- Vì sao, Mark? Điều gì làm cậu muốn trở thành một phụ tá?
- Rất nhiều lý do. Mình muốn được giúp một tay. Sao có thể ngồi ì ra đó, chẳng làm được gì, trong khi có kẻ đang cố phá hủy vũ trụ và làm hại bạn thân nhất của mình. Đọc nhật kí của cậu làm mình thay đổi nhiều thứ.
Bobby gật. Nó hiểu hồn phách Mark đang ở đâu. Nó trầm ngâm nói:
- Điều buồn cười là, mấy ngày nữa cậu và Courtney sẽ bắt đầu niên khóa mới tại trung học Davis Gregory, và điều thật sự mình mong muốn nhất là quên béng việc mình là Lữ khách để được đến trường cùng các bạn.
- Nhưng cậu không thể.
- Phải, mình không thể.
- Còn một lý do khác nữa…
Nói đến đây, Mark ngừng một lúc trước khi nói tiếp điều mà nó biết là một vấn đề rất khó nuốt:
- Mình sẽ không bỏ rơi cậu như… Spader đâu.
Bobby nhăn mặt, gay gắt:
- Spader không bỏ rơi mình. Anh ta chỉ mất phương hướng, không biết điều gì là quan trọng.
Nhận ra là đã chạm được vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Bobby, Mark thừa thế nói liền:
- Mình biết. Nhưng mình chỉ muốn cậu hiểu là mình sẽ luôn sẵn sàng che chở cho cậu, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
- Courtney nghĩ sao về chuyện này?
- Tụi mình chưa chính thức bàn về vụ này. Nhưng bảo đảm là, nếu hai đứa mình có cơ hội, nhỏ ấy sẽ nhảy vào cuộc ngay. Cậu rành Courtney quá mà.
Bobby phì cười. Đúng, nó quá rành Courtney:
- Mình sẽ tìm xem mình có thể làm được gì. Nếu có cơ hội để các bạn làm được điều gì, mình sẽ báo cho cậu biết.
Với Mark, vậy là quá ổn rồi. Bây giờ nó đã có thể hy vọng sẽ cùng Bobby thi hành nhiệm vụ. Đêm đó gần như nó không ngủ được, vì đầu óc quá hưng phấn với những chuyện có thể xảy ra.
Bobby cũng trằn trọc, nhưng với một nguyên nhân khác hẳn. Nó biết thời gian trên Trái Đất Thứ Hai này đã kết thúc rồi. Nó cần phải đến một nơi khác, thi hành những việc đã dành sẵn cho nó. Ngày mai, một lần nữa, nó lại sẽ nói lời chia tay với bạn bè, để nhảy lại vào cuộc chiến. Những ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong tâm trí trong khi nó cố ngủ, nhưng dễ gì ngủ nổi, khi một ý nghĩ bỗng xua tan những điều khác trong đầu…
Saint Dane ở đâu? Hắn đang định giở trò gì? Và khi tìm được hắn, nó có đủ mạnh để hạ nổi hắn không?
(@Ella_mEn type)
Mark và Courtney đứng đờ người. Bobby nhảy dựng lên và ba đứa ôm xiết lấy nhau. Không đứa nào thốt một lời. Không lời nói nào diễn tả hết tình cảm của chúng lúc này. Sau cùng, Bobby đứng lùi lại, nói:
- Chúng ta phải thật bình tĩnh. Đừng để ai nhận ra mình.
Courtney sôi nổi nói:
- Mình không thể nào nhận ra bạn, thề đó. Bạn… già hơn nhiều.
- Ơ, hai bạn cũng vậy.
Bobby nói, rồi nhìn Courtney từ đầu đến chân:
- Già khú khụ rồi.
Courtney không biết nên đỏ mặt hay thoi cho thằng bạn một cái. Cô bé làm cả hai.
- Ui da!
Bobby la oai oái, rồi cười nói:
- Trời đất, cả năm rồi chúng mình mới gặp lại nhau. Chúc mừng sinh nhật, Mark.
- Cảm ơn. Đây là món quà bất ngờ nhất.
Courtney hỏi:
- Còn vụ tóc vàng khè này là sao?
- Mình nhuộm tại mỹ viện khách sạn, trước khi đi khỏi Trái Đất Thứ Nhất. Họ tưởng mình khùng. Đây đâu phải mốt 1937. Nhưng mình không muốn bất cứ ai nhận ra mình tại đây.
Mark bảo:
- Mình có cả triệu câu muốn hỏi đây.
Bobby đề nghị:
- Tụi mình đến nơi khác đi. Chỗ này là nơi công cộng mà.
Ba đứa đi xuôi đại lộ, tới eo Long Island và công viên rừng rộng lớn của thị trấn. Tại đây ba đứa có thể lẩn khuất trong cây cối và không sợ ai làm phiền. Ba người bạn tìm được một điểm tách biệt, râm mát và cùng ngồi bên nhau như một buổi đi picnic.
Vừa nhai đầy miệng khoai chiên, Bobby vừa nói:
- Ôi, mình nhớ món này quá. Khoai tây chiên ngon nhất thế giới. Tất cả mọi thế giới.
Mark và Courtney chẳng thiết tới ăn. Chúng đã có Bobby, đang ngồi ngay trước mắt. Có biết bao chuyện để nói, nhai nhóp nhép phí thì giờ. Mark hỏi:
- Sao bạn biết hôm nay tụi mình đến ngân hàng?
- Mình đoán, nếu cậu nhận được nhật kí của mình vào sinh nhật của cậu hôm thứ bảy tuần rồi, sớm nhất thì sáng nay các cậu mới có thể trở lại đây để kiểm tra hộp ký gửi đồ.
Mark phục lăn:
- Thông minh!
Bobby khiếm tốn đáp:
- May mà đoán trúng thôi.
Courtney hỏi:
- Sao bạn lại về nhà? Bạn đã viết là sẽ tới Veelox cơ mà.
Bobby không trả lời ngay. Mark và Courtney thấy hình như câu trả lời làm Bobby phiền muộn. Nó trầm ngâm nói:
- Kế hoạch là vậy, nhưng tới phút chót mình đã không thể đi được.
Courtney hỏi:
- Saint Dane đã xuất hiện ở một nơi khác?
- Không. Mình chỉ nghĩ là… À, thật ra là… mình muốn được nghỉ xả hơi.
Courtney bảo:
- Chẳng trách bạn được.
- Nhưng không chỉ là vậy. Mình sợ, càng hiểu thêm về Lữ khách, mình càng quên mình là Bobby Pendragon. Mình cảm thấy như mình đang đổi thay. Có lẽ đó là điều phải xảy ra, nhưng mình không thể nói là mình hạnh phúc vì điều đó.
Ba đứa nhìn nhau. Đúng vậy. Thời gian đã đổi thay. Kỷ niệm của Bobby về Mark và Courtney hoàn toàn bền vững, nhưng hai người bạn đang ngồi trước mặt nó không hoàn toàn giống như trong kỷ niệm. Bobby nói tiếp:
- Mình nghĩ, cần phải tự kiểm tra lại bản chất thật sự của mình. Mình không muốn quên mình là ai, từ đâu tới. Có thể mình sẽ ở lại đây mấy ngày, chỉ để thanh thản lại. Các bạn đã biết mọi chuyện về mình, bây giờ mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hai bạn thời gian qua. Tụi mình đi lang thang một chút được không?
Courtney kêu lên:
- Sao lại không được? Tuyệt quá đi chứ!
Mark bảo:
- Nhưng như thế mạo hiểm lắm. Người ta vẫn nháo nhào tìm kiếm bạn và gia đình đó.
Bobby cười lớn:
- Ờ, mình cũng đoán vậy. Nhưng hai bạn còn không nhận ra mình thì làm sao người khác nhận ra.
Courtney hỏi Mark:
- Ba má bạn ở Florida tuần này, phải không?
Mark lừng khừng đáp:
- Ừa.
Bobby cười cười hỏi:
- Ông bà già để bạn ở nhà một mình à?
- Ê! Mình mười lăm tuổi rồi đó. Ba má tin mình. Vả lại… nhà dì mình chỉ cách hai khu phố.
Courtney nói ngay:
- Tốt rồi. Bobby có thể ở với bạn!
Bobby nhìn Mark:
- Được không?
Mark suy nghĩ một chút, rồi ngoác miệng cười:
- Bạn khùng à? Mình thích mê đi ấy chứ.
Suốt tuần lễ sau đó, Bobby cố dẹp bỏ khỏi đầu ý nghĩ nó là một Lữ khách. Trong những ngày đặc biệt ít ỏi này, nó sẽ làm như chỉ là Bobby Pendragon bình thường.
Hầu hết thời gian đó, ba đứa gặp nhau tại nhà Mark, cùng nhau ngồi tán hàng giờ đủ thứ chuyện trên đời. Mark và Courtney cập nhật cho Bobby về chuyện ban nhạc nào đang “hot” nhất, ai còn ai mất. Chúng thuê phim về xem, nghe nhạc và xem ti-vi, tán dóc về đám bạn trong trường, đứa nào đang hẹn hò với đứa nào.
Courtney cho Bobby biết nhỏ đã tham gia giải vô địch dã cầu. Mark khoe rô-bốt sát thủ của nó đã chiếm giải nhất trong hội chợ khoa học tiểu bang. Nó cũng kể cho Bobby nghe về ước mơ một ngày nào đó được vào trường kỹ thuật và hy vọng được vào chương trình không gian.
Chúng còn đến cả thư viện để tra cứu. Bobby muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho Jinx Olsen và Winn Farrow. Thông tin của thư vện trên Trái Đất Thứ Hai chỉ bằng một phần tỉ của thư viện Trái Đất Thứ Ba, nhưng cũng tạm đủ. Ba đứa khám phá ra, Winn Farrow đã không sống lâu để hưởng niềm vui chiến thắng Max Rose. Hắn bị giết trong vụ cướp ngân hàng vào tháng Sáu năm 1937. Bí mật của câu hỏi, kẻ nào thật sự đã hạ Hindenburg, đã chết theo hắn.
Tin tức về Jinx Olsen khá hơn nhiều. Bobby run lên vì xúc động khi được biết: Chiến tranh Thế giới Thứ Hai bùng nổ, Jinx đã giả trai gia nhập binh chủng không quân, đã bay nhiều phi vụ oanh tạc quân Đức và được ban thưởng huy chương Phi dũng Bội tinh. Jinx đã được sống đúng như mơ ước. Sau khi xuất ngũ, Jinx về sống tại Maine, lập gia đình và có ba con.
Thế rồi cả ba đứa ăn bánh pizza, mì Ý, món ăn Tàu, kem, hamburger… Ít nhất một ngày một lần, chúng ăn gà và khoai tây chiên của cửa hiệu Cầm Viên.
Chúng đi bơi tại eo biển, và chắc chắn là Courtney mặc bộ bikini hồng như Bobby đã nhắc tới trong nhật kí. Bobby rất cảm kích về điều này. Nó còn nhận thấy Courtney nẩy nở và đẹp hơn lần cuối cùng nó thấy cô bé mặc bộ áo tắm này, nhưng nó không nói ra phát hiện của mình. Kỳ cục lắm. Chúng còn được xem Courtney chơi dã cầu. Cô hy vọng sẽ được vào một trường cao đẳng lớn để chơi dã cầu và bóng đá. Tuy nhiên bóng đá mới là niềm yêu thích thực sự của Courtney. Cô mơ ước được vào đội tuyển quốc gia.
Mỗi khi ra ngoài chúng làm đủ cách để không ai nhận ra Bobby. Nhưng một lần trên đường đạp xe ra bãi biển, ba đứa vừa ngừng trước đèn đỏ thì Trung úy Hirsch – người đang điều tra vụ mất tích của gia đình Pendragon – cũng ngừng xe sát bên.
Tim Mark suýt ngừng đập. Nhưng Courtney bình tĩnh mỉm cười, vẫy tay. Chỉ Bobby là tỉnh bơ, vì nó đâu biết ông ta là ai. Đèn xanh. Hirsch bình thản lái xe đi. Dù sao, Bobby trông không giống như xưa nữa.
Ba đứa đã gói ghém niềm vui và tình bạn của một năm vào trong một tuần. Mỗi đêm, không đứa nào ngủ được đến ba tiếng. Nhưng có một qui định: không đứa nào được phép đả động bất cứ điều gì tới Lữ khách. Tuyệt đối không có ngoại lệ. Thỉnh thoảng Mark chạm tới vấn đề, Bobby tảng lờ như không nghe thấy. Mark hiểu ý, không nói gì thêm nữa. Cả ba đứa đều làm như không gì quan trọng hơn việc nên mướn DVD nào, hoặc bàn tán liệu đội Yankees có hạ Red Sox lần nữa không. Đó mới là điều Bobby thật sự cần. Nó nạp thêm năng lượng cho Bobby và làm Bobby cảm thấy là người.
Nhưng nhiều ngày sau, Bobby bắt đầu thấy bồn chồn. Không phải nó không vui – nó đã thật sự vui – nhưng nó biết niềm vui này không thể kéo dài. Khi đã hoàn toàn thoải mái, tâm trí nó lại đổi chiều. Càng cố quên, nó càng luôn nghĩ đến Saint Dane đang ở đâu đó, âm mưu tạo ra một thế giới đầy đau khổ.
Mark cũng nhận ra sự thay đổi trong Bobby. Bobby chỉ thoải mái vui vẻ được một hai ngày. Rồi Mark thấy Bobby không còn hay chuyện trò nữa. Nhiều khi, tâm trí Bobby như ở tận đâu đâu. Mark không dám hỏi. Nó sợ làm hỏng tuần lễ tuyệt vời của ba đứa với nhau. Mark không muốn thời gian này chấm dứt, dù biết chuyện đó sẽ phải xảy ra.
Rồi một đêm, nhân cơ hội hai đứa trằn trọc không ngủ được, Mark đem vấn đề cấm kỵ ra, ngập ngừng nói với Bobby:
- Bobby này… Mình muốn trở thành một phụ tá.
Câu hỏi làm Bobby bất ngờ:
- Hả? Vì sao cậu lại có ý tưởng đó?
Thấy lần này Bobby không lảng tránh, Mark có can đảm dấn tới:
- Cậu biết đó, phụ tá là những người giúp Lữ khách. Họ sống tại các lãnh địa, đem quần áo tới ống dẫn và giúp Lữ khách tới các nơi, và…
Bobby ngắt lời:
- Mình biết họ là ai. Nhưng không biết một tí gì về họ. Mình chưa gặp một người nào trong số họ.
- Nhưng họ có mặt tại đó…
- Ừ, mình cũng đoán vậy.
Bobby không tỏ ra có chút sốt sắng nào. Thực tế đã trở lại. Thời gian nghỉ hè đã kết thúc rồi. Không thể cố làm ngơ được nữa. Đã đến lúc trở lại cuộc chiến. Bobby thở dài, ngập ngừng lần cuối, rồi thoắt trở lại phong thái của một Lữ khách:
- Vì sao, Mark? Điều gì làm cậu muốn trở thành một phụ tá?
- Rất nhiều lý do. Mình muốn được giúp một tay. Sao có thể ngồi ì ra đó, chẳng làm được gì, trong khi có kẻ đang cố phá hủy vũ trụ và làm hại bạn thân nhất của mình. Đọc nhật kí của cậu làm mình thay đổi nhiều thứ.
Bobby gật. Nó hiểu hồn phách Mark đang ở đâu. Nó trầm ngâm nói:
- Điều buồn cười là, mấy ngày nữa cậu và Courtney sẽ bắt đầu niên khóa mới tại trung học Davis Gregory, và điều thật sự mình mong muốn nhất là quên béng việc mình là Lữ khách để được đến trường cùng các bạn.
- Nhưng cậu không thể.
- Phải, mình không thể.
- Còn một lý do khác nữa…
Nói đến đây, Mark ngừng một lúc trước khi nói tiếp điều mà nó biết là một vấn đề rất khó nuốt:
- Mình sẽ không bỏ rơi cậu như… Spader đâu.
Bobby nhăn mặt, gay gắt:
- Spader không bỏ rơi mình. Anh ta chỉ mất phương hướng, không biết điều gì là quan trọng.
Nhận ra là đã chạm được vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Bobby, Mark thừa thế nói liền:
- Mình biết. Nhưng mình chỉ muốn cậu hiểu là mình sẽ luôn sẵn sàng che chở cho cậu, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
- Courtney nghĩ sao về chuyện này?
- Tụi mình chưa chính thức bàn về vụ này. Nhưng bảo đảm là, nếu hai đứa mình có cơ hội, nhỏ ấy sẽ nhảy vào cuộc ngay. Cậu rành Courtney quá mà.
Bobby phì cười. Đúng, nó quá rành Courtney:
- Mình sẽ tìm xem mình có thể làm được gì. Nếu có cơ hội để các bạn làm được điều gì, mình sẽ báo cho cậu biết.
Với Mark, vậy là quá ổn rồi. Bây giờ nó đã có thể hy vọng sẽ cùng Bobby thi hành nhiệm vụ. Đêm đó gần như nó không ngủ được, vì đầu óc quá hưng phấn với những chuyện có thể xảy ra.
Bobby cũng trằn trọc, nhưng với một nguyên nhân khác hẳn. Nó biết thời gian trên Trái Đất Thứ Hai này đã kết thúc rồi. Nó cần phải đến một nơi khác, thi hành những việc đã dành sẵn cho nó. Ngày mai, một lần nữa, nó lại sẽ nói lời chia tay với bạn bè, để nhảy lại vào cuộc chiến. Những ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong tâm trí trong khi nó cố ngủ, nhưng dễ gì ngủ nổi, khi một ý nghĩ bỗng xua tan những điều khác trong đầu…
Saint Dane ở đâu? Hắn đang định giở trò gì? Và khi tìm được hắn, nó có đủ mạnh để hạ nổi hắn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.