Chương 68: Bày tỏ lòng kính trọng!
Thất Trùng
18/05/2021
Tập đoàn Phục Hổ vô cùng hùng mạnh, có thể nói đây sẽ là một trong những trở ngại nội bộ lớn nhất đối với việc anh quản lý nhà họ Diệp sau này, chắc chắn anh sẽ cực kì coi trọng.
Nhưng, điều này không bao gồm việc anh sẽ nuông chiều Hà Thế Nghiêu.
Hà Thế Nghiêu như trăng giữa trời sao bị bao vây bởi đám người Hàn gia, người nào cũng đặt mình ở trong bộ dạng ti tiện, hèn hạ nhất, giống như kẻ hầu người hạ vậy.
Duy chỉ có hai nguời Hàn Tuyết và Diệp Phàm thờ ơ, hai nguời bọn họ không chủ động xu nịnh, tâng bốc, trái lại đám người nhà họ Hàn lại cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Gần trưa, người hầu nhà họ Hàn mang lên một bàn đồ ăn vô cùng thịnh soạn, bọn họ rất coi trọng Hà Thế Nghiêu, thế nên đã đặc biệt mời đầu bếp khách sạn năm sao nổi tiếng đến nấu ăn.
Trong bữa tiệc, mọi người cùng nhau cụng ly, bàn tán sôi nổi.
Một đám người nịnh nọt nói chuyện rung trời, nếu không phải Diệp Phàm vững tâm, anh sớm đã buồn nôn chạy mất tăm mất tích rồi.
Ngược laị, dường như Hàn Tuyết đã sớm quen với việc này, cô không quan tâm ngồi ăn phần của mình.
Nhưng mà việc cần đến cũng phải đến.
Chỉ thấy Hà Thế Nghiêu cầm ly rượu lên, hướng về phía Diệp Phàm nói: "Nguời anh em này là con rể duy nhất của nhà họ Hàn các người, theo lý mà nói cũng là nguời trong nhà, nên uống vài ly, mọi người nói có đúng hay không?"
Đám người sửng sốt có chút không hiểu ý Hà Thế Nghiêu, trái lại Hàn Bách Hào lại phản ứang nhanh nhất, vội vàng đứng dậy nói: “Cậu Hà nói không sai, Diệp Phàm là con rể nhà này, mặc dù không vẻ vang cho lắm, nhưng cũng coi là người nhà họ Hàn chúng tôi, đương nhiên là phải uống vài ly"
Nói xong, Hàn Bách Hào nhìn Diệp Phàm, nghiêm túc nói: "Diệp Phàm, cậu Hà chúc rượu cậu, cậu phải biết đạo lý cơ bản, uống 3 ly trước để cảm ơn sự chiếu cố của cậu Hà”.
“Hàn Bách Hào, anh có ý gì? Dựa vào đâu Diệp Phàm phải uống trước 3 ly chứ? Anh ấy còn phải lái xe, không thể uống rượu”, Hàn Tuyết trừng mắt nhìn Hàn Bách Haò, không cần đoán cô cũng biết Hàn Bách Hào không có ý tốt gì.
“Hàn Tuyết, chỗ này không có chuyện của cô, không uống trước 3 ly không đủ để bày tỏ sự tôn kính với cậu Hà, các vị nói có đúng không”, lời nói của Hàn Bách Hào rất có chừng có mực.
"Không sai, cậu Hà là khách quý đến nhà, Diệp Phàm, cậu nên làm chút gì đó đi chứ"
“Đúng vậy, Hàn Mỹ Trân đến rót rượu cho Diệp Phàm đi, không thể để cho cậu Hà cứ đứng mãi ở đó đuợc”.
Có một nguời phụ nữ trang điểm đậm cầm chai rượu trắng bước tới rót đầy ly cho Diệp Phàm.
Ly rượu này chiếm gần một phần ba chai rượu.
Uống ba ly coi như gần hết chai rượu, đám người nhìn về phía Diệp Phàm với vẻ mặt đầy bỡn cợt.
Thấy ly rượu trắng trước mặt, anh mỉm cười đứng dậy, Hàn Tuyết ở bên cạnh vội vàng kéo anh lại, nhưng Diệp Phàm vỗ vỗ vào tay Hàn Tuyết, ý bảo cô không cần phải lo lắng.
Diệp Phàm nhìn Hà Thế Nghiêu thản nhiên nói :"Uống rượu có thể, nhưng Hà Thế Nghiêu anh, có tư cách gì để kêu tôi bày tỏ sự kính trọng chứ.
Lời này của Diệp Phàm khiến cho toàn bộ biệt thự lập tức trở nên yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Có tư cách gì? Một thằng con rể rác rưởi lại dám nói Hà Thế Nghiêu có tư cách gì?
Phải biết rằng, hôm nay nhà họ Hàn phô trương như vậy chính là vì để chào đón Hà Thế Nghiêu, đến cả bà cụ Hàn ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu một phép.
Hàn Tuyết khiếp sợ nhìn Diệp Phàm, tên này nói chuyện thật khiến người khác kinh sợ, lần này, phỏng chừng đám người họ Hàn hận anh ấy chết mất.
“Diệp Phàm, cậu có biết là cậu đang nói xằng nói bậy gì không"
“Cậu Hà là khách quý của nhà chúng ta, mười người như cậu cũng không bằng một ngón tay của cậu Hà, lập tức xin lỗi cho tôi!”, Hàn Bách Hào tức giận nói.
“Không sai, nhanh chóng nhận lỗi với cậu Hà đi, bởi vì cậu đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữ nhà họ Hàn và cậu Hà, cậu chết cũng không rửa hết tội đâu, mau xin lỗi đi!", Hàn Húc Đông chỉ tay khiển trách Diệp Phàm.
Còn Hàn Tử Hiên lại ở một bên trấn an Hà Thế Nghiêu đại nhân đại lượng, không nên chấp Diệp Phàm gì.
Diệp Phàm đảo mắt nhìn qua một lượt, tất cả mọi nguời đều đang hằm hằm nhìn anh, đến cả bà cụ Hàn cũng không ngoại lệ, sắc mặt vô cùng u ám.
“Ha ha, các người muốn nịnh bợ hắn ta, liên quan gì đến tôi chứ? Vẫn là câu đó, nếu uống rượu thì cùng nhau uống, có tư cách gì để kêu Diệp Phàm tôi bày tỏ sự tôn trọng, các người có chắc chắn để cho cậu Hà này nhận thành ý của tôi không?”, lời của Diệp Phàm tiếp tục làm nguời khác phải kinh sợ, giống như sấm sét giữa trời quang vậy.
Hàn Tuyết lấy hai tay che mặt, không dám nhìn vào vẻ mặt tái mét của đám người nhà họ Hàn.
Lúc Diệp Phàm nói chuyện, cô ngồi ở dưới vỗ vỗ vào người anh, không để cho anh nói thêm gì, song Diệp Phàm vẫn không quan tâm đến cô, lời nói vô cùng sắc bén.
"Ha ha, quả nhiên con rể nhà họ Hàn các nguời không tầm thường, hôm nay Hà Thế Nghiêu tôi xin lĩnh giáo”, Hà Thế Nghiêu đặt ly rượu xuống, trực tiếp ngồi xuống.
Đáy lòng hắn thóang qua một tia tức giận, căn cứ vào điều tra của gã, thân phận của Diệp Phàm ở nhà họ Hàn vô cùng thấp.
Nhưng trong tình hình thực tế, Diệp Phàm lại như một con nhím xù lông, dường như anh ta không quan tâm đến nhà họ Hàn vì vậy gã phải xem xét lại việc hợp tác với nhà họ Hàn mới được.
Hà Thế Nghiêu ngồi xuống khiến cho đám người trong. nhà hoảng sở, Hàn Tử Hiên vội vàng kéo cánh tay Hà Thế Nghiêu, đang muốn nói chuyện thì Hà Thế Nghiêu lại hất tay Hàn Tử Hiên ra.
Gã ta lạnh lùng nói: "Cô Hàn, tốt hơn hết chúng ta nên giữ khoảng cách nhất định để tránh mọi người hiếu lầm”.
Động tác này, chỉ cần ai không ngốc liền biết được là Hà Thế Nghiêu đang tức giận.
Hàn Tử Hiên vội vàng nói: “ Cậu Hà chuyện này giao cho tôi xử lý nhé, dù sao anh cũng là khách quý của chúng tôi”.
Nói xong, Hàn Tử Hiên trực tiếp đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Phàm, bắt dầu khiển trách "Diệp Phàm, lập tức xin lỗi cậu Hà ngay, đó là khách quý của Hàn gia chúng tôi, anh không có tư cách để chọc tới!”
"Thật ngại quá, tôi cũng không cảm thấy tôi sai ở đâu cả, hắn ta có cao quý hơn nữa thì cũng liên quan gì đến tôi chứ?”, Diệp Phàm khẽ cười nói.
“Anh… Anh là con rể nhà họ Hàn chúng tôi thì cũng chính là người trong nhà, đương nhiên có liên quan đến anh, tôii nói cho anh biết, tập đoàn Phục Hổ của cậu Hà chuẩn bị hợp tác với nhà họ Hàn, kết thành đối tác làm ăn thân thiết nhất, nếu bởi vì anh mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng tôi thì anh sẽ sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn mà thôi”, Hàn Tử Hiên thấp giọng khiển trách.
Sau đó cô ta quay đầu nhìn Hàn Tuyết rồi nói "Hàan Tuyết, người đàn ông của cô thật không biết xấu hổ, hiện tại cần sự quản giáo của cô, đừng có giả ngu với tôi, mau nói anh ta xin 1ỗi cậu Hà đi”.
Cùng lúc đó trong lòng Hàn Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc, sao lá gan của Diệp Phàm lại lớn đến như vậy chứ?
Anh không chỉ làm cho Hà Thế Nghiêu mất mặt mà con dám vô lễ nói khách quý của nhà họ Hàn không liên quan đến anh.
Hàn Tuyết thấy tình thế trước mắt có chút nghiêm trọng, sắc mặt bà cụ Hàn vô cùng u ám, dáng vẻ tựa hồ như muốn nói nhưng lại thôi.
Cô nhanh chóng đứng dậy, kéo Diệp Phàm lại thấp giọng noi: “Diệp Phàm..”
“Tiểu Tuyết, em muốn kêu anh đi xin lỗi sao?”, cô vừa nói được hai chữ, Diệp Phàm đã mở miệng trước.
“Em…”, Hàn Tuyết không biết nói như thế nào mới đuợc, Diệp Phàm hoàn toàn không sai, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang căm tức nhìn vào Diệp Phàm, cô không muốn để cho Diệp Phàm bị đám người đó bao vây công kích.
Nếu như một lời xin lỗi có thể hòa giải thì lời xin lỗi đó không là gì cả.
Chẳng qua, từ nhỏ lớn lên ở đây, cô rất sợ tư tưởng của đám người này, nhất là bà cụ Hàn.
Nhưng Diệp Phàm thì không, trong mắt anh tư tưởng, ý kiến của đám người này không đáng là gì cả.
“Xin lỗi!”
Đột nhiên bà cụ Hàn mở miệng nói chuyện, sắc mặt u ám nhìn vào Hàn Tuyết “Hàn Tuyết bây giờ đến cả nguời đàn ông của mình cháu cũng không quản được sao? Nếu không quản được nhau thì giao tất cả những gì trong tay ra và rời khỏi nhà họ Hàn đi, vĩnh viễn không được quay trở lại".
Nhưng, điều này không bao gồm việc anh sẽ nuông chiều Hà Thế Nghiêu.
Hà Thế Nghiêu như trăng giữa trời sao bị bao vây bởi đám người Hàn gia, người nào cũng đặt mình ở trong bộ dạng ti tiện, hèn hạ nhất, giống như kẻ hầu người hạ vậy.
Duy chỉ có hai nguời Hàn Tuyết và Diệp Phàm thờ ơ, hai nguời bọn họ không chủ động xu nịnh, tâng bốc, trái lại đám người nhà họ Hàn lại cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Gần trưa, người hầu nhà họ Hàn mang lên một bàn đồ ăn vô cùng thịnh soạn, bọn họ rất coi trọng Hà Thế Nghiêu, thế nên đã đặc biệt mời đầu bếp khách sạn năm sao nổi tiếng đến nấu ăn.
Trong bữa tiệc, mọi người cùng nhau cụng ly, bàn tán sôi nổi.
Một đám người nịnh nọt nói chuyện rung trời, nếu không phải Diệp Phàm vững tâm, anh sớm đã buồn nôn chạy mất tăm mất tích rồi.
Ngược laị, dường như Hàn Tuyết đã sớm quen với việc này, cô không quan tâm ngồi ăn phần của mình.
Nhưng mà việc cần đến cũng phải đến.
Chỉ thấy Hà Thế Nghiêu cầm ly rượu lên, hướng về phía Diệp Phàm nói: "Nguời anh em này là con rể duy nhất của nhà họ Hàn các người, theo lý mà nói cũng là nguời trong nhà, nên uống vài ly, mọi người nói có đúng hay không?"
Đám người sửng sốt có chút không hiểu ý Hà Thế Nghiêu, trái lại Hàn Bách Hào lại phản ứang nhanh nhất, vội vàng đứng dậy nói: “Cậu Hà nói không sai, Diệp Phàm là con rể nhà này, mặc dù không vẻ vang cho lắm, nhưng cũng coi là người nhà họ Hàn chúng tôi, đương nhiên là phải uống vài ly"
Nói xong, Hàn Bách Hào nhìn Diệp Phàm, nghiêm túc nói: "Diệp Phàm, cậu Hà chúc rượu cậu, cậu phải biết đạo lý cơ bản, uống 3 ly trước để cảm ơn sự chiếu cố của cậu Hà”.
“Hàn Bách Hào, anh có ý gì? Dựa vào đâu Diệp Phàm phải uống trước 3 ly chứ? Anh ấy còn phải lái xe, không thể uống rượu”, Hàn Tuyết trừng mắt nhìn Hàn Bách Haò, không cần đoán cô cũng biết Hàn Bách Hào không có ý tốt gì.
“Hàn Tuyết, chỗ này không có chuyện của cô, không uống trước 3 ly không đủ để bày tỏ sự tôn kính với cậu Hà, các vị nói có đúng không”, lời nói của Hàn Bách Hào rất có chừng có mực.
"Không sai, cậu Hà là khách quý đến nhà, Diệp Phàm, cậu nên làm chút gì đó đi chứ"
“Đúng vậy, Hàn Mỹ Trân đến rót rượu cho Diệp Phàm đi, không thể để cho cậu Hà cứ đứng mãi ở đó đuợc”.
Có một nguời phụ nữ trang điểm đậm cầm chai rượu trắng bước tới rót đầy ly cho Diệp Phàm.
Ly rượu này chiếm gần một phần ba chai rượu.
Uống ba ly coi như gần hết chai rượu, đám người nhìn về phía Diệp Phàm với vẻ mặt đầy bỡn cợt.
Thấy ly rượu trắng trước mặt, anh mỉm cười đứng dậy, Hàn Tuyết ở bên cạnh vội vàng kéo anh lại, nhưng Diệp Phàm vỗ vỗ vào tay Hàn Tuyết, ý bảo cô không cần phải lo lắng.
Diệp Phàm nhìn Hà Thế Nghiêu thản nhiên nói :"Uống rượu có thể, nhưng Hà Thế Nghiêu anh, có tư cách gì để kêu tôi bày tỏ sự kính trọng chứ.
Lời này của Diệp Phàm khiến cho toàn bộ biệt thự lập tức trở nên yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Có tư cách gì? Một thằng con rể rác rưởi lại dám nói Hà Thế Nghiêu có tư cách gì?
Phải biết rằng, hôm nay nhà họ Hàn phô trương như vậy chính là vì để chào đón Hà Thế Nghiêu, đến cả bà cụ Hàn ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu một phép.
Hàn Tuyết khiếp sợ nhìn Diệp Phàm, tên này nói chuyện thật khiến người khác kinh sợ, lần này, phỏng chừng đám người họ Hàn hận anh ấy chết mất.
“Diệp Phàm, cậu có biết là cậu đang nói xằng nói bậy gì không"
“Cậu Hà là khách quý của nhà chúng ta, mười người như cậu cũng không bằng một ngón tay của cậu Hà, lập tức xin lỗi cho tôi!”, Hàn Bách Hào tức giận nói.
“Không sai, nhanh chóng nhận lỗi với cậu Hà đi, bởi vì cậu đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữ nhà họ Hàn và cậu Hà, cậu chết cũng không rửa hết tội đâu, mau xin lỗi đi!", Hàn Húc Đông chỉ tay khiển trách Diệp Phàm.
Còn Hàn Tử Hiên lại ở một bên trấn an Hà Thế Nghiêu đại nhân đại lượng, không nên chấp Diệp Phàm gì.
Diệp Phàm đảo mắt nhìn qua một lượt, tất cả mọi nguời đều đang hằm hằm nhìn anh, đến cả bà cụ Hàn cũng không ngoại lệ, sắc mặt vô cùng u ám.
“Ha ha, các người muốn nịnh bợ hắn ta, liên quan gì đến tôi chứ? Vẫn là câu đó, nếu uống rượu thì cùng nhau uống, có tư cách gì để kêu Diệp Phàm tôi bày tỏ sự tôn trọng, các người có chắc chắn để cho cậu Hà này nhận thành ý của tôi không?”, lời của Diệp Phàm tiếp tục làm nguời khác phải kinh sợ, giống như sấm sét giữa trời quang vậy.
Hàn Tuyết lấy hai tay che mặt, không dám nhìn vào vẻ mặt tái mét của đám người nhà họ Hàn.
Lúc Diệp Phàm nói chuyện, cô ngồi ở dưới vỗ vỗ vào người anh, không để cho anh nói thêm gì, song Diệp Phàm vẫn không quan tâm đến cô, lời nói vô cùng sắc bén.
"Ha ha, quả nhiên con rể nhà họ Hàn các nguời không tầm thường, hôm nay Hà Thế Nghiêu tôi xin lĩnh giáo”, Hà Thế Nghiêu đặt ly rượu xuống, trực tiếp ngồi xuống.
Đáy lòng hắn thóang qua một tia tức giận, căn cứ vào điều tra của gã, thân phận của Diệp Phàm ở nhà họ Hàn vô cùng thấp.
Nhưng trong tình hình thực tế, Diệp Phàm lại như một con nhím xù lông, dường như anh ta không quan tâm đến nhà họ Hàn vì vậy gã phải xem xét lại việc hợp tác với nhà họ Hàn mới được.
Hà Thế Nghiêu ngồi xuống khiến cho đám người trong. nhà hoảng sở, Hàn Tử Hiên vội vàng kéo cánh tay Hà Thế Nghiêu, đang muốn nói chuyện thì Hà Thế Nghiêu lại hất tay Hàn Tử Hiên ra.
Gã ta lạnh lùng nói: "Cô Hàn, tốt hơn hết chúng ta nên giữ khoảng cách nhất định để tránh mọi người hiếu lầm”.
Động tác này, chỉ cần ai không ngốc liền biết được là Hà Thế Nghiêu đang tức giận.
Hàn Tử Hiên vội vàng nói: “ Cậu Hà chuyện này giao cho tôi xử lý nhé, dù sao anh cũng là khách quý của chúng tôi”.
Nói xong, Hàn Tử Hiên trực tiếp đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Phàm, bắt dầu khiển trách "Diệp Phàm, lập tức xin lỗi cậu Hà ngay, đó là khách quý của Hàn gia chúng tôi, anh không có tư cách để chọc tới!”
"Thật ngại quá, tôi cũng không cảm thấy tôi sai ở đâu cả, hắn ta có cao quý hơn nữa thì cũng liên quan gì đến tôi chứ?”, Diệp Phàm khẽ cười nói.
“Anh… Anh là con rể nhà họ Hàn chúng tôi thì cũng chính là người trong nhà, đương nhiên có liên quan đến anh, tôii nói cho anh biết, tập đoàn Phục Hổ của cậu Hà chuẩn bị hợp tác với nhà họ Hàn, kết thành đối tác làm ăn thân thiết nhất, nếu bởi vì anh mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng tôi thì anh sẽ sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn mà thôi”, Hàn Tử Hiên thấp giọng khiển trách.
Sau đó cô ta quay đầu nhìn Hàn Tuyết rồi nói "Hàan Tuyết, người đàn ông của cô thật không biết xấu hổ, hiện tại cần sự quản giáo của cô, đừng có giả ngu với tôi, mau nói anh ta xin 1ỗi cậu Hà đi”.
Cùng lúc đó trong lòng Hàn Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc, sao lá gan của Diệp Phàm lại lớn đến như vậy chứ?
Anh không chỉ làm cho Hà Thế Nghiêu mất mặt mà con dám vô lễ nói khách quý của nhà họ Hàn không liên quan đến anh.
Hàn Tuyết thấy tình thế trước mắt có chút nghiêm trọng, sắc mặt bà cụ Hàn vô cùng u ám, dáng vẻ tựa hồ như muốn nói nhưng lại thôi.
Cô nhanh chóng đứng dậy, kéo Diệp Phàm lại thấp giọng noi: “Diệp Phàm..”
“Tiểu Tuyết, em muốn kêu anh đi xin lỗi sao?”, cô vừa nói được hai chữ, Diệp Phàm đã mở miệng trước.
“Em…”, Hàn Tuyết không biết nói như thế nào mới đuợc, Diệp Phàm hoàn toàn không sai, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang căm tức nhìn vào Diệp Phàm, cô không muốn để cho Diệp Phàm bị đám người đó bao vây công kích.
Nếu như một lời xin lỗi có thể hòa giải thì lời xin lỗi đó không là gì cả.
Chẳng qua, từ nhỏ lớn lên ở đây, cô rất sợ tư tưởng của đám người này, nhất là bà cụ Hàn.
Nhưng Diệp Phàm thì không, trong mắt anh tư tưởng, ý kiến của đám người này không đáng là gì cả.
“Xin lỗi!”
Đột nhiên bà cụ Hàn mở miệng nói chuyện, sắc mặt u ám nhìn vào Hàn Tuyết “Hàn Tuyết bây giờ đến cả nguời đàn ông của mình cháu cũng không quản được sao? Nếu không quản được nhau thì giao tất cả những gì trong tay ra và rời khỏi nhà họ Hàn đi, vĩnh viễn không được quay trở lại".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.