Chương 114: Diệp Phàm nổi giận rồi!
Thất Trùng
18/05/2021
Ở đâu có người là ở đó có giang hồ, đối với bất cứ một gia tộc nào, việc đầu đá nội bộ cũng là điều không thể tránh được, nhưng đây lại là một tin tức tốt với Diệp Phàm.
Chỉ có điều anh cảm thấy bất ngờ khi nhà họ Lục và nhà họ Khổng lại có giao tình như vậy.
"Này, nếu anh muốn xử Khổng Ngọc Bình thì tôi có một đề nghị, anh có thể thử xem", Lục Tĩnh Tiêu nói.
"Cô nói đi".
"Khổng Bằng con trai của Khổng Tường Đức, đồng thời cũng là anh họ của tôi, tên đó không hợp với Khổng Ngọc Bình, tính cách rất nóng nảy, ghét nhất là kiểu người hai mặt. Bọn họ cứ gặp nhau là lại gây hấn, tôi sẽ giới thiệu anh với anh ta, chưa biết chừng sẽ giúp được gì cho anh đó", Lục Tĩnh Tiêu nói.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ giây lát, kẻ thủ của kẻ thủ thì chính là bạn, bèn gật đầu nói: "Cám ơn cô!"
Vốn dĩ anh định giải quyết một mình, nhưng bây giờ, đằng sau Khổng Ngọc Bình còn có nhà họ Lâm, vậy nên anh bắt buộc phải cân nhắc đến một số việc, không nên gây thù chuốc oán quá nhiều.
"Chuyện nhỏ thôi mà, tôi gọi một cuộc điện thoại là Khổng Bằng sẽ tới ngay Lục Tĩnh Tiêu xua tay định lấy điện thoại ra gọi.
"Choang.", đúng lúc này, một chai rượu đập thắng về phía bàn.
Diệp Phàm ôm Lục Tĩnh Tiêu né tránh.
Ngay sau đó, chai rượu đập choang vào bàn, rượu bắn ra tung tóe, trái cây lăn lông lốc, mọi thứ trở nên bừa bộn.
Mấy cái ly bị đập tan, Vương Quân Long không phản ứng nhanh được như thế, rượu bắn đầy lên người gã, "Đệch, thắng khốn nào ném...", Vương Quân Long nổi trận lôi đình, đường đường là cổ đông trẻ của tập đoàn Hoàng Minh, ai dám làm thế với gã.
"Thẳng oắt, chính là ông nội Thuần Lương của mày ném đó, tao đến để báo thù..", cùng với giọng nói ấy, một đám người đi về phía bọn họ,
Kẻ cầm đầu chính là Đỗ Thuần Lương mới bị Vương Quân Long đánh cách đây không lâu. Lúc này, trên đầu Đỗ Thuần Lương đang quần băng vải, hiển nhiên vừa rồi Vương Quân Long không hề nhẹ tay chút nào.
"Diệp Phàm, làm sao bây giớ?", Lục Tĩnh Tiêu lo lắng hỏi, dù sao cô ta cũng là con gái, phe kia đông vậy nên cô ta cũng thấy sợ.
"Không sao, cứ để tôi lo...", vừa dứt lời, Diệp Phàm phát hiện ra mình vẫn đang ôm Lục Tĩnh Tiêu, cơ thế ấm áp ấy khiến anh run lên, vội vàng buông cô ta ra.
Lục Tĩnh Tiêu cũng đỏ bừng mặt, trái tim đập thình thịch, Diệp Phàm có vợ rồi mà…
“Thằng nhãi, chúng mày được đấy, dám chờ tao ở đây thật, he he...”
“Tao sẽ cho chúng mày biết tay! Con ả này, hôm nay tao... Không, đại ca của tao chơi nó chắc rồi”.
Trên mặt Đỗ Thuần Lương chỉ toàn nét độc địa, bị Vương Quân Long đánh cho ra bã như thế, bây giờ giọng điệu của hắn ta vô cùng hung ác.
Bọn người theo sau hắn ta cũng toàn là những kẻ băm trợn. Đám đông tách ra, một người đàn ông bước tới, trong tay còn cầm một cây xì gà.
Vẻ mặt hung ác của Đỗ Thuần Lương biến mất, hắn xu nịnh nói: "Anh Tiêu, chính là cô em này, ngon không?"
Thế nhưng người đàn ông ấy chẳng ngó ngàng gì tới hắn ta, chỉ đứng nghệt mặt ra đó, cơn thịnh nộ lanh lùng dần tản ra từ người hắn.
Cảm nhận được điều ấy, Đỗ Thuần Lương không khỏi cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ hắn ta cũng có thù với đám Diệp Phàm à?
Nếu không thì sao hắn ta lại tưca đến mức ấy?
"Anh Tiếu, cô em này…”
Bốp!
Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Đỗ Thuần Lương.
"Cô em cái mả mẹ mày, suốt ngày chỉ biết gái gú...”. người đàn ông kia chửi mắng xối xả, vẻ mặt khá là kích động.
Hắn ta giơ tay lên, cứ tát bôm bốp vào mặt Đỗ Thuần Lương, đám người mà bọn họ dẫn tới ngây ra như phỗng.
Đỗ Thuần Lương kêu la inh ỏi, khóe miệng đã chảy máu rồi.
Ngoài Diệp Phàm ra thì cả Lục Tĩnh Tiêu và Vương Quân Long đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao lại chuyển cảnh nhanh thế này.
Lý Trường Tiếu hận Đỗ Thuần Lương chết mất, kẻ mà cái tên chó chết này chọc tới chính là Diệp Phàm!
Rõ là chán sống rồi mà!
Nghĩ lại hình ảnh thê thảm của chú mình khi bị Diệp Phàm đánh hôm đó, Lý Trường Tiếu vẫn chưa hết bàng hoàng.
Vậy nên hắn ta đánh rất mạnh tay, đến mức chính hắn ta cũng cảm thấy lòng bàn tay đau rát.
"Thằng chó chết, ngay cả anh Diệp cũng dám đắc tội, còn ngấp nghé người phụ nữ của anh ấy, cẩn thận tạo lột da mày đó", Lý Truờng Tiếu vừa tát vào mặt Đỗ Thuần Lương vừa mắng chửi.
Cụ thể đánh khoảng muời mấy cái, Đỗ Thuần Lương sắp ngất xỉu rồi thì Lý Trường Tiếu mới dừng tay lại.
Sau đó, hắn ta lập tức quay đầu về phía Diệp Phàm rồi cúi người xuống thật thấp: "Anh Diệp, thằng chó chết này chọc vào anh, anh cứ việc nói xem thích xử lý thế nào, không cần anh ra tay đâu, tôi đảm bảo sẽ làm anh hài lòng".
Diệp Phàm cười nói: "Cậu không đi học à?"
Câu hỏi đột ngột ấy khiến Lý Trường Tiểu không load kịp, hắn ta vội vàng nói: "Tôi cảm thấy mình không có thiên phú học hành nên đã nghỉ học rồi, bây giờ đang làm ở chỗ chú hai tôi".
"Đừng căng thẳng, bây giờ chú hai cậu đang là anh em với tôi, thả lỏng chút đi", Diệp Phàm cười nói.
Lý Trường Tiếu mừng ra mặt, hắn ta chỉ sợ Diệp Phàm lấy cớ đó để gây chuyện với mình, nếu thế thì hắn ta muốn khóc cũng chẳng biết đi đâu để khóc nữa.
Lý Trường Tiếu liếc nhìn Lục Tĩnh Tiêu, thảo nào thằng chó chết Đỗ Thuần Lương ấy mụ mị đầu óc, đúng là một cô em xinh đẹp.
Hắn ta bèn ngẩng đầu lên nói: "Chú Phàm, thằng cha này ăn nói xấc xược, chú nói xem phải xử lý nó thế nào, cháu đảm bảo chú sẽ hài lòng”.
Diệp Phàm cạn lời, thằng nhóc này biết cách bắt quàng làm họ thật đấy, hắn ta gọi anh là chú rồi thì anh cũng phải nể mặt hắn một chút
Diệp Phàm nhìn Đỗ Thuần Lương, thản nhiên nói: "Cậu nói nên xử lý thế nào?
Đỗ Thuần Lương run lẩy bẩy, Diệp Phàm là anh em với Lý Thế Hằng á? Thế là hắn ta trực tiếp quỳ phịch xuống mặt đất, dập đầu cầu xin:
"Em xin lỗi anh Diệp, em sai rồi, sau này em không dám nữa, em nhất định sẽ thay đổi”.
"Bốp.."
Đỗ Thuần Lương vừa dứt lời thì lại bị giáng cho một cái tát, vẫn là Lý Trường Tiếu đánh.
Hắn ta đờ đẫn cả người, chẳng lẽ hắn ta xin tha chưa đúng à? Hay là chưa đủ chân thành?
"Mẹ kiếp, đến tao còn phải gọi là chú mà mày dám gọi anh, thế tao cũng phải gọi mày là chú luôn nhá”, Lý Trường Tiếu dí tay vào đầu Đỗ Thuấn Lương và mắng.
Đỗ Thuần Lương cực hiểu, hắn ta lại dập đầu cầu xin "Ông Diệp, Tiểu Lương sai rối, hôm nay cháu quá khốn nạn, cháu sai rồi, ông là người độ lượng, xin hãy cho cháu một cơ hội...”
Đỗ Thuần Lương dập đầu bình bịch, trong lòng hắn ta hận chết cái thằng đàn em đã gọi hắn ta tới giúp. Nếu không vì tên đó sàm sỡ Lục Tĩnh Tiêu rồi chuốc lấy rắc rối thì cũng chẳng có những chuyện về sau.
Khuôn mặt của Diệp Phàm chẳng có một biểu cảm gì, anh thản nhiên nói "Hôm nay may mà tao có mặt ở đây, nhưng nếu không có tao, hoặc là thay thành một cô gái khác thì có thể đã bị mày làm nhục rồi".
"Vậy nên mày nhất định phải bị trừng phạt, đánh gãy hai tay đi!"
Diệp Phàm vừa dứt lời, Lý Trường Tiếu lập tức sai đàn em làm, hai tiếng thét thảm thiết vang lên, đôi tay của Đỗ Thuần Lương bị đánh thành tàn phế
"Làm xã hội đen cũng được, nhưng tuyệt đối đừng có hà hiếp người khác!", Diệp Phàm nói với Lý Trường Tiếu, còn việc hắn ta có nghe không thì anh chẳng quan tâm.
Lý Trường Tiếu vội vàng gật đầu, dẫn đám cấp dưới của mình và Đỗ Thuần Lương đi.
"Ring.., đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phàm vang lên. Anh vừa bắt máy thì đã nghe thấy giọng nói hoàng hốt của Hàn Từ Di: "Anh rể, có người theo dõi.. A..”
Sau một loạt những tiếng ồn ào, trong điện thoại vang lên giọng của một người đàn ông "Mang đồ đến núi Bắc Manh chuộc người.. Tút tút tút.. "
Không đợi anh nói gì, bên kia đã tắt máy.
Sắc mặt của Diệp Phàm lập tức trở nên âm trầm hơi lạnh tản ra từ người anh khiến Lục Tĩnh Tiêu đứng cạnh phải rùng mình.
Diệp Phàm nổi giận rồi!
Chỉ có điều anh cảm thấy bất ngờ khi nhà họ Lục và nhà họ Khổng lại có giao tình như vậy.
"Này, nếu anh muốn xử Khổng Ngọc Bình thì tôi có một đề nghị, anh có thể thử xem", Lục Tĩnh Tiêu nói.
"Cô nói đi".
"Khổng Bằng con trai của Khổng Tường Đức, đồng thời cũng là anh họ của tôi, tên đó không hợp với Khổng Ngọc Bình, tính cách rất nóng nảy, ghét nhất là kiểu người hai mặt. Bọn họ cứ gặp nhau là lại gây hấn, tôi sẽ giới thiệu anh với anh ta, chưa biết chừng sẽ giúp được gì cho anh đó", Lục Tĩnh Tiêu nói.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ giây lát, kẻ thủ của kẻ thủ thì chính là bạn, bèn gật đầu nói: "Cám ơn cô!"
Vốn dĩ anh định giải quyết một mình, nhưng bây giờ, đằng sau Khổng Ngọc Bình còn có nhà họ Lâm, vậy nên anh bắt buộc phải cân nhắc đến một số việc, không nên gây thù chuốc oán quá nhiều.
"Chuyện nhỏ thôi mà, tôi gọi một cuộc điện thoại là Khổng Bằng sẽ tới ngay Lục Tĩnh Tiêu xua tay định lấy điện thoại ra gọi.
"Choang.", đúng lúc này, một chai rượu đập thắng về phía bàn.
Diệp Phàm ôm Lục Tĩnh Tiêu né tránh.
Ngay sau đó, chai rượu đập choang vào bàn, rượu bắn ra tung tóe, trái cây lăn lông lốc, mọi thứ trở nên bừa bộn.
Mấy cái ly bị đập tan, Vương Quân Long không phản ứng nhanh được như thế, rượu bắn đầy lên người gã, "Đệch, thắng khốn nào ném...", Vương Quân Long nổi trận lôi đình, đường đường là cổ đông trẻ của tập đoàn Hoàng Minh, ai dám làm thế với gã.
"Thẳng oắt, chính là ông nội Thuần Lương của mày ném đó, tao đến để báo thù..", cùng với giọng nói ấy, một đám người đi về phía bọn họ,
Kẻ cầm đầu chính là Đỗ Thuần Lương mới bị Vương Quân Long đánh cách đây không lâu. Lúc này, trên đầu Đỗ Thuần Lương đang quần băng vải, hiển nhiên vừa rồi Vương Quân Long không hề nhẹ tay chút nào.
"Diệp Phàm, làm sao bây giớ?", Lục Tĩnh Tiêu lo lắng hỏi, dù sao cô ta cũng là con gái, phe kia đông vậy nên cô ta cũng thấy sợ.
"Không sao, cứ để tôi lo...", vừa dứt lời, Diệp Phàm phát hiện ra mình vẫn đang ôm Lục Tĩnh Tiêu, cơ thế ấm áp ấy khiến anh run lên, vội vàng buông cô ta ra.
Lục Tĩnh Tiêu cũng đỏ bừng mặt, trái tim đập thình thịch, Diệp Phàm có vợ rồi mà…
“Thằng nhãi, chúng mày được đấy, dám chờ tao ở đây thật, he he...”
“Tao sẽ cho chúng mày biết tay! Con ả này, hôm nay tao... Không, đại ca của tao chơi nó chắc rồi”.
Trên mặt Đỗ Thuần Lương chỉ toàn nét độc địa, bị Vương Quân Long đánh cho ra bã như thế, bây giờ giọng điệu của hắn ta vô cùng hung ác.
Bọn người theo sau hắn ta cũng toàn là những kẻ băm trợn. Đám đông tách ra, một người đàn ông bước tới, trong tay còn cầm một cây xì gà.
Vẻ mặt hung ác của Đỗ Thuần Lương biến mất, hắn xu nịnh nói: "Anh Tiêu, chính là cô em này, ngon không?"
Thế nhưng người đàn ông ấy chẳng ngó ngàng gì tới hắn ta, chỉ đứng nghệt mặt ra đó, cơn thịnh nộ lanh lùng dần tản ra từ người hắn.
Cảm nhận được điều ấy, Đỗ Thuần Lương không khỏi cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ hắn ta cũng có thù với đám Diệp Phàm à?
Nếu không thì sao hắn ta lại tưca đến mức ấy?
"Anh Tiếu, cô em này…”
Bốp!
Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Đỗ Thuần Lương.
"Cô em cái mả mẹ mày, suốt ngày chỉ biết gái gú...”. người đàn ông kia chửi mắng xối xả, vẻ mặt khá là kích động.
Hắn ta giơ tay lên, cứ tát bôm bốp vào mặt Đỗ Thuần Lương, đám người mà bọn họ dẫn tới ngây ra như phỗng.
Đỗ Thuần Lương kêu la inh ỏi, khóe miệng đã chảy máu rồi.
Ngoài Diệp Phàm ra thì cả Lục Tĩnh Tiêu và Vương Quân Long đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao lại chuyển cảnh nhanh thế này.
Lý Trường Tiếu hận Đỗ Thuần Lương chết mất, kẻ mà cái tên chó chết này chọc tới chính là Diệp Phàm!
Rõ là chán sống rồi mà!
Nghĩ lại hình ảnh thê thảm của chú mình khi bị Diệp Phàm đánh hôm đó, Lý Trường Tiếu vẫn chưa hết bàng hoàng.
Vậy nên hắn ta đánh rất mạnh tay, đến mức chính hắn ta cũng cảm thấy lòng bàn tay đau rát.
"Thằng chó chết, ngay cả anh Diệp cũng dám đắc tội, còn ngấp nghé người phụ nữ của anh ấy, cẩn thận tạo lột da mày đó", Lý Truờng Tiếu vừa tát vào mặt Đỗ Thuần Lương vừa mắng chửi.
Cụ thể đánh khoảng muời mấy cái, Đỗ Thuần Lương sắp ngất xỉu rồi thì Lý Trường Tiếu mới dừng tay lại.
Sau đó, hắn ta lập tức quay đầu về phía Diệp Phàm rồi cúi người xuống thật thấp: "Anh Diệp, thằng chó chết này chọc vào anh, anh cứ việc nói xem thích xử lý thế nào, không cần anh ra tay đâu, tôi đảm bảo sẽ làm anh hài lòng".
Diệp Phàm cười nói: "Cậu không đi học à?"
Câu hỏi đột ngột ấy khiến Lý Trường Tiểu không load kịp, hắn ta vội vàng nói: "Tôi cảm thấy mình không có thiên phú học hành nên đã nghỉ học rồi, bây giờ đang làm ở chỗ chú hai tôi".
"Đừng căng thẳng, bây giờ chú hai cậu đang là anh em với tôi, thả lỏng chút đi", Diệp Phàm cười nói.
Lý Trường Tiếu mừng ra mặt, hắn ta chỉ sợ Diệp Phàm lấy cớ đó để gây chuyện với mình, nếu thế thì hắn ta muốn khóc cũng chẳng biết đi đâu để khóc nữa.
Lý Trường Tiếu liếc nhìn Lục Tĩnh Tiêu, thảo nào thằng chó chết Đỗ Thuần Lương ấy mụ mị đầu óc, đúng là một cô em xinh đẹp.
Hắn ta bèn ngẩng đầu lên nói: "Chú Phàm, thằng cha này ăn nói xấc xược, chú nói xem phải xử lý nó thế nào, cháu đảm bảo chú sẽ hài lòng”.
Diệp Phàm cạn lời, thằng nhóc này biết cách bắt quàng làm họ thật đấy, hắn ta gọi anh là chú rồi thì anh cũng phải nể mặt hắn một chút
Diệp Phàm nhìn Đỗ Thuần Lương, thản nhiên nói: "Cậu nói nên xử lý thế nào?
Đỗ Thuần Lương run lẩy bẩy, Diệp Phàm là anh em với Lý Thế Hằng á? Thế là hắn ta trực tiếp quỳ phịch xuống mặt đất, dập đầu cầu xin:
"Em xin lỗi anh Diệp, em sai rồi, sau này em không dám nữa, em nhất định sẽ thay đổi”.
"Bốp.."
Đỗ Thuần Lương vừa dứt lời thì lại bị giáng cho một cái tát, vẫn là Lý Trường Tiếu đánh.
Hắn ta đờ đẫn cả người, chẳng lẽ hắn ta xin tha chưa đúng à? Hay là chưa đủ chân thành?
"Mẹ kiếp, đến tao còn phải gọi là chú mà mày dám gọi anh, thế tao cũng phải gọi mày là chú luôn nhá”, Lý Trường Tiếu dí tay vào đầu Đỗ Thuấn Lương và mắng.
Đỗ Thuần Lương cực hiểu, hắn ta lại dập đầu cầu xin "Ông Diệp, Tiểu Lương sai rối, hôm nay cháu quá khốn nạn, cháu sai rồi, ông là người độ lượng, xin hãy cho cháu một cơ hội...”
Đỗ Thuần Lương dập đầu bình bịch, trong lòng hắn ta hận chết cái thằng đàn em đã gọi hắn ta tới giúp. Nếu không vì tên đó sàm sỡ Lục Tĩnh Tiêu rồi chuốc lấy rắc rối thì cũng chẳng có những chuyện về sau.
Khuôn mặt của Diệp Phàm chẳng có một biểu cảm gì, anh thản nhiên nói "Hôm nay may mà tao có mặt ở đây, nhưng nếu không có tao, hoặc là thay thành một cô gái khác thì có thể đã bị mày làm nhục rồi".
"Vậy nên mày nhất định phải bị trừng phạt, đánh gãy hai tay đi!"
Diệp Phàm vừa dứt lời, Lý Trường Tiếu lập tức sai đàn em làm, hai tiếng thét thảm thiết vang lên, đôi tay của Đỗ Thuần Lương bị đánh thành tàn phế
"Làm xã hội đen cũng được, nhưng tuyệt đối đừng có hà hiếp người khác!", Diệp Phàm nói với Lý Trường Tiếu, còn việc hắn ta có nghe không thì anh chẳng quan tâm.
Lý Trường Tiếu vội vàng gật đầu, dẫn đám cấp dưới của mình và Đỗ Thuần Lương đi.
"Ring.., đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phàm vang lên. Anh vừa bắt máy thì đã nghe thấy giọng nói hoàng hốt của Hàn Từ Di: "Anh rể, có người theo dõi.. A..”
Sau một loạt những tiếng ồn ào, trong điện thoại vang lên giọng của một người đàn ông "Mang đồ đến núi Bắc Manh chuộc người.. Tút tút tút.. "
Không đợi anh nói gì, bên kia đã tắt máy.
Sắc mặt của Diệp Phàm lập tức trở nên âm trầm hơi lạnh tản ra từ người anh khiến Lục Tĩnh Tiêu đứng cạnh phải rùng mình.
Diệp Phàm nổi giận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.