Chương 118: Đón bà xã đi làm!
Thất Trùng
18/05/2021
Diệp Phàm xoa nhẹ đầu Hàn Tử Di, liên tục an ủi: "Được rồi, được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, anh đưa em về nhà".
Chuyện xảy ra tối nay ảnh hưởng không nhỏ tới Hàn Tử Di, khó mà dễ dàng quên đi được.
Diệp Phàm lại cảm ơn thêm lần nữa: "Hôm nay cảm ơn cô nhé, Thanh Thanh!”
Hoắc Thanh Thanh trợn mắt nói: "Xì, nếu thực sự muốn cảm ơn, thì giúp tôi chiến thắng cuộc thi đấu môn phái 2 tháng sau là cách tốt nhất đấy",
“Ha ha ha, không để cô thất vọng đâu…”
Tạm biệt xong, Diệp Phàm đưa Hàn Tử Di ra chỗ xe của mình..
Hoắc Thanh Thanh nhìn bóng lung Diệc Phàm xa dần, trong mắt thoáng qua một tia say mê.
Lý Hổ ở bên cạnh nhắc nhở: "Khụ khụ.. Thanh Thanh à, người ta đã đi rôgi, chúng ta cũng nên đi thôi”.
"Hừ, chú Hổ bị viêm họng rồi, từ mai bắt đầu cai thuốc lá thôi”, Hoắc Thanh Thanh nói xong nên đi vào xe, cô bước đi có chút vội vã, mặt phớt một tia ửng hồng.
Lý Hổ ở phía sau thì cả mặt buồn khổ, không hiểu mình đã phạm phải tội gì, ông ta mới chỉ ho có hai tiếng thôi mà?
Diệp Phàm lái xe về đến nhà, anh nhắn tin cho Hàn Tuyết ra đón Hàn Tử Di vào.
Hàn Tử Di hỏi: "Anh rể, sao anh không vào nhà? Còn mấy thứ này là sao ạ?"
Cô ấy chỉ chỉ vào đống đồ ở ghế sau, nhìn trông có vẻ như chuyển nhà.
Diệp Phàm đáp: "Không có gì, thời gian này anh không ở lại nhà".
Nhưng mà Hàn Tử Di tất nhiên không tin, có ấy đoán dò: "Anh bị mẹ đuổi ra khỏi nhà à?"
Diệp Phàm chỉ cười: "Nói thế cũng đúng, nhưng vừa hay anh và chị em đang muốn chuyển ra ngoài”.
Hàn Tử Di bực dọc nói: "Hừ, mẹ thật đáng ghét, không chịu phân biệt đúng sai, nếu không có chị, em cũng chẳng muốn quay về cái nhà này".
Hàn Tử Di giương đôi mắt to tròn nói "Anh rể, anh ở đâu, em đi với anh nhé, em không muốn vào căn nhà này”.
Diệp Phàm cốc đầu cô: "Đừng nhiễu sự, về nhà với chị em đi”.
Bởi vì tình cảm giữa anh và Hàn Tuyết rất tốt dẹp mà Lưu Tú Cầm sắp tức chết rồi, giờ lại thêm Hàn Tử Di cũng chạy theo anh nữa, chắc Lưu Tú Cầm lấy dao sống chết với anh mất.
Hàn Tử Di chu miệng, đang định nói tiếp thì cổng mở ra.
Diệp Phàm mở cửa xe, Hàn Tử Di đành phải xuống xe, chạy lại ôm lấy tay Hàn Tuyết.
“Diệp Phàm, có phải xảy ra chuyện gì không?", đưa Hàn Tử Di về nhà giữa khuya thế này, chắc chắn có gì đó bất thường.
Diệp Phàm trình bày đại khái lại việc xảy ra hôm nay cho cô, khiến Hàn Tuyết sợ đến mức cả mặt trắng bệch, lo lắng kiểm tra xem Hàn Tử Di có sao không.
Hàn Từ Di giơ cổ tay, nói: "Chi, em không sao đâu, ngoại trừ cổ tay có mấy vết lằn thì không còn vấn đề gì".
Diệp Phàm nhắc hai người: "Sáng mai anh đến đón hai người, trong khoảng thời gian này, dù đi đâu cũng phải nói trước với anh, chuyện rắc rối này vẫn chưa giải quyết xong đầu".
"Nhưng cũng đừng lo lắng quá, anh ở đây, ai cũng không thể làm hại hại người", Diệp Phàm nói một cách kiên định.
Hàn Tuyết gật đầu, nói. "Vậy hôm nay anh ở lại đây, mẹ đã ngủ rồi, anh không cần đi đâu"
Hàn Tử Di cười hi hì nói. “Đúng vậy do anh rể, đừng đi nữa, nếu không chị em là phải cô đơn phòng trống"
Hàn Tuyết đỏ mặt, trừng mắt với Hàn Tử Di, cô ngước nhìn Diệp Phàm mong chờ.
Diệp Phàm lắc đầu cười: "Thôi vậy, anh vẫn nên đi thì hơn, chuyện nhà cửa anh đã lo liệu xong rồi, mấy hôm nữa là có thể chuyển qua đó sống”.
Nếu tối nay không đi, không biết mai se xảy ra cãi vã gì nữa, anh cũng chẳng muốn chạm mặt Lưu Tú Cầm chút nào,
Làm đàn ông thì cần phải có tôn nghiêm.
Tình hình không còn cứu vãn được nữa, hai chị em Hàn Tuyết càng ghét Lưu Tú Cầm hơn.
"Vậy anh nhớ cẩn thận, đừng tùy ý làm bừa. Hàn Tuyết chần chừ một lúc rồi nói, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo.
Diệp Phàm cười khổ, bây giờ đâu phải lúc làm bừa.
Nhưng anh vẫn lập tức đáp ứng: "Trước khi có được bà xã, anh tuyệt đối nghe lời"
"Xì, không biết xấu hổ..”, Hàn Tuyết mắng một câu rồi kéo Hàn Tử Di đi vào trong nhà, nói chuyện như vậy truớc mặt Hàn Tử Di, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Diệp Phàm cười mỉm rồi lái xe rời khỏi khu chung cư.
Sáng sớm, Diệp Phàm dùng bữa xong rồi quay lại đón Hàn Tuyết đến công ty sau đó đưa Hàn Tử Di đi học, tiện thể điều tra xem ai đã hẹn Hàn Tử Di dẫn đến sự việc bắt cóc xảy ra.
Có điều, Diệp Phàm vừa xuống xe liền cảm thấy đau nhức vì chuyện gì đó, hận không thể lập tức quay lại xem lịch, có phải hôm nay không thích hợp ra ngoài.
Đồng thời lúc anh xuống xe cũng là lúc Lưu Tú Cầm mở cửa, hai người tròn mắt nhìn nhau.
Lưu Tú Cầm phản ứng lại rất nhanh, lập tức trở nên khinh bỉ, mắng: “Diệp Phàm, cậu đúng là đồ mặt dày, tôi đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi, thế mà vẫn còn chạy lại, cậu là con chó mặt xệ hay gì?"
Lời của Lưu Tú Cầm cực khó nghe, Diệp Phàm hơi khó chịu nhưng cũng lười để ý bà ta, Lưu Tủ Cầm là người đàn bà chua ngoa, không bao giờ nói lý lẽ gì cả.
Lưu Tú Cầm cuời lạnh “Sao, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?
Bà ta tiếp tục chửi "Cậu nói xem một người đàn ông sao có thể không cần mặt mũi như vậy, hôm qua đi hiên ngang lắm mà? Sao mới có một tối đã không nhịn được quay về thế, thứ rẻ mạt".
Diệp Phàm sầm mặt, nói "Tôi đến đón vợ mình đi làm, là việc hợp tình hợp lý, ai dám phản đối? Tôi chả cảm thấy mất mặt chút nào”.
Hơn nữa, tôi không hề về đây ở, bà nhận vơ rồi".
Lưu Tú Cầm đầy khinh thường, coi Diệc Phàm như ruồi nhặng mà nói "Tôi khinh, tôi nhận vơ cơ à, cái đồ vô dụng cậu, chẳng biết giở trò gì, mượn được chiếc xe liền ra vẻ oách lắm, thực sự cho rằng mình là ông nọ bà kia..”
“Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì vậy?"
Tiếng Hàn Tuyết vang lên từ phía sau, cô không vừa lòng nói: "Diệp Phàm là chồng con, đây cũng là nhà anh ý, việc anh ấy đến đón con là chuyện rất bình thường, nếu không đến mới có vấn đề”.
Hàn Tử Di phụ họa, nhân tiện nói móc: "Đúng vậy, anh rể tới đón, con hoàn toàn ủng hộ không giống ai đó lừa tiền con gái mình, mua được chiếc xe về chỉ để khoe mẽ, chẳng làm được việc gì”.
"Hỗn láo!"
Lưu Tú Cầm hiểu rõ lời vừa rồi của Hàn Từ Di, nổi giận chửi: "Hàn Tử Di con đủ lông đủ cánh rồi phải không, ai cho con nói chuyện với mẹ như thế hả?"
"Mẹ là mẹ của con, lời mẹ là chân lý, các con không có quyền cãi lại"
Hai chị em Hàn Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, cũng chẳng thiết tranh luận với Lưu Tú Cầm.
"Brừm brừm..”
Tiếng động cơ xe ồn ào vang lên, chỉ thấy một chiếc xe Jeep phóng tới.
3 nguời từ trong xe buớc xuống sắc mặt cả nhà Hàn Tuyết liền trở nên khó coi.
3 nguời đó chính là Hàn Minh Chung, Hàn Tử Hiên và Hàn Bách Hào!
Hàn Bách Hào mỉa mai "Ai da, mới sáng sớm đã mở họp gia đình rồi, đúng là có tinh thần nha.
Lưu Tú Cầm không mặn mà nói "Bác hai, ngọn gió nào đưa bác tới đây thế, đúng là quý hóa quá...”
Chuyện xảy ra tối nay ảnh hưởng không nhỏ tới Hàn Tử Di, khó mà dễ dàng quên đi được.
Diệp Phàm lại cảm ơn thêm lần nữa: "Hôm nay cảm ơn cô nhé, Thanh Thanh!”
Hoắc Thanh Thanh trợn mắt nói: "Xì, nếu thực sự muốn cảm ơn, thì giúp tôi chiến thắng cuộc thi đấu môn phái 2 tháng sau là cách tốt nhất đấy",
“Ha ha ha, không để cô thất vọng đâu…”
Tạm biệt xong, Diệp Phàm đưa Hàn Tử Di ra chỗ xe của mình..
Hoắc Thanh Thanh nhìn bóng lung Diệc Phàm xa dần, trong mắt thoáng qua một tia say mê.
Lý Hổ ở bên cạnh nhắc nhở: "Khụ khụ.. Thanh Thanh à, người ta đã đi rôgi, chúng ta cũng nên đi thôi”.
"Hừ, chú Hổ bị viêm họng rồi, từ mai bắt đầu cai thuốc lá thôi”, Hoắc Thanh Thanh nói xong nên đi vào xe, cô bước đi có chút vội vã, mặt phớt một tia ửng hồng.
Lý Hổ ở phía sau thì cả mặt buồn khổ, không hiểu mình đã phạm phải tội gì, ông ta mới chỉ ho có hai tiếng thôi mà?
Diệp Phàm lái xe về đến nhà, anh nhắn tin cho Hàn Tuyết ra đón Hàn Tử Di vào.
Hàn Tử Di hỏi: "Anh rể, sao anh không vào nhà? Còn mấy thứ này là sao ạ?"
Cô ấy chỉ chỉ vào đống đồ ở ghế sau, nhìn trông có vẻ như chuyển nhà.
Diệp Phàm đáp: "Không có gì, thời gian này anh không ở lại nhà".
Nhưng mà Hàn Tử Di tất nhiên không tin, có ấy đoán dò: "Anh bị mẹ đuổi ra khỏi nhà à?"
Diệp Phàm chỉ cười: "Nói thế cũng đúng, nhưng vừa hay anh và chị em đang muốn chuyển ra ngoài”.
Hàn Tử Di bực dọc nói: "Hừ, mẹ thật đáng ghét, không chịu phân biệt đúng sai, nếu không có chị, em cũng chẳng muốn quay về cái nhà này".
Hàn Tử Di giương đôi mắt to tròn nói "Anh rể, anh ở đâu, em đi với anh nhé, em không muốn vào căn nhà này”.
Diệp Phàm cốc đầu cô: "Đừng nhiễu sự, về nhà với chị em đi”.
Bởi vì tình cảm giữa anh và Hàn Tuyết rất tốt dẹp mà Lưu Tú Cầm sắp tức chết rồi, giờ lại thêm Hàn Tử Di cũng chạy theo anh nữa, chắc Lưu Tú Cầm lấy dao sống chết với anh mất.
Hàn Tử Di chu miệng, đang định nói tiếp thì cổng mở ra.
Diệp Phàm mở cửa xe, Hàn Tử Di đành phải xuống xe, chạy lại ôm lấy tay Hàn Tuyết.
“Diệp Phàm, có phải xảy ra chuyện gì không?", đưa Hàn Tử Di về nhà giữa khuya thế này, chắc chắn có gì đó bất thường.
Diệp Phàm trình bày đại khái lại việc xảy ra hôm nay cho cô, khiến Hàn Tuyết sợ đến mức cả mặt trắng bệch, lo lắng kiểm tra xem Hàn Tử Di có sao không.
Hàn Từ Di giơ cổ tay, nói: "Chi, em không sao đâu, ngoại trừ cổ tay có mấy vết lằn thì không còn vấn đề gì".
Diệp Phàm nhắc hai người: "Sáng mai anh đến đón hai người, trong khoảng thời gian này, dù đi đâu cũng phải nói trước với anh, chuyện rắc rối này vẫn chưa giải quyết xong đầu".
"Nhưng cũng đừng lo lắng quá, anh ở đây, ai cũng không thể làm hại hại người", Diệp Phàm nói một cách kiên định.
Hàn Tuyết gật đầu, nói. "Vậy hôm nay anh ở lại đây, mẹ đã ngủ rồi, anh không cần đi đâu"
Hàn Tử Di cười hi hì nói. “Đúng vậy do anh rể, đừng đi nữa, nếu không chị em là phải cô đơn phòng trống"
Hàn Tuyết đỏ mặt, trừng mắt với Hàn Tử Di, cô ngước nhìn Diệp Phàm mong chờ.
Diệp Phàm lắc đầu cười: "Thôi vậy, anh vẫn nên đi thì hơn, chuyện nhà cửa anh đã lo liệu xong rồi, mấy hôm nữa là có thể chuyển qua đó sống”.
Nếu tối nay không đi, không biết mai se xảy ra cãi vã gì nữa, anh cũng chẳng muốn chạm mặt Lưu Tú Cầm chút nào,
Làm đàn ông thì cần phải có tôn nghiêm.
Tình hình không còn cứu vãn được nữa, hai chị em Hàn Tuyết càng ghét Lưu Tú Cầm hơn.
"Vậy anh nhớ cẩn thận, đừng tùy ý làm bừa. Hàn Tuyết chần chừ một lúc rồi nói, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo.
Diệp Phàm cười khổ, bây giờ đâu phải lúc làm bừa.
Nhưng anh vẫn lập tức đáp ứng: "Trước khi có được bà xã, anh tuyệt đối nghe lời"
"Xì, không biết xấu hổ..”, Hàn Tuyết mắng một câu rồi kéo Hàn Tử Di đi vào trong nhà, nói chuyện như vậy truớc mặt Hàn Tử Di, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Diệp Phàm cười mỉm rồi lái xe rời khỏi khu chung cư.
Sáng sớm, Diệp Phàm dùng bữa xong rồi quay lại đón Hàn Tuyết đến công ty sau đó đưa Hàn Tử Di đi học, tiện thể điều tra xem ai đã hẹn Hàn Tử Di dẫn đến sự việc bắt cóc xảy ra.
Có điều, Diệp Phàm vừa xuống xe liền cảm thấy đau nhức vì chuyện gì đó, hận không thể lập tức quay lại xem lịch, có phải hôm nay không thích hợp ra ngoài.
Đồng thời lúc anh xuống xe cũng là lúc Lưu Tú Cầm mở cửa, hai người tròn mắt nhìn nhau.
Lưu Tú Cầm phản ứng lại rất nhanh, lập tức trở nên khinh bỉ, mắng: “Diệp Phàm, cậu đúng là đồ mặt dày, tôi đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi, thế mà vẫn còn chạy lại, cậu là con chó mặt xệ hay gì?"
Lời của Lưu Tú Cầm cực khó nghe, Diệp Phàm hơi khó chịu nhưng cũng lười để ý bà ta, Lưu Tủ Cầm là người đàn bà chua ngoa, không bao giờ nói lý lẽ gì cả.
Lưu Tú Cầm cuời lạnh “Sao, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?
Bà ta tiếp tục chửi "Cậu nói xem một người đàn ông sao có thể không cần mặt mũi như vậy, hôm qua đi hiên ngang lắm mà? Sao mới có một tối đã không nhịn được quay về thế, thứ rẻ mạt".
Diệp Phàm sầm mặt, nói "Tôi đến đón vợ mình đi làm, là việc hợp tình hợp lý, ai dám phản đối? Tôi chả cảm thấy mất mặt chút nào”.
Hơn nữa, tôi không hề về đây ở, bà nhận vơ rồi".
Lưu Tú Cầm đầy khinh thường, coi Diệc Phàm như ruồi nhặng mà nói "Tôi khinh, tôi nhận vơ cơ à, cái đồ vô dụng cậu, chẳng biết giở trò gì, mượn được chiếc xe liền ra vẻ oách lắm, thực sự cho rằng mình là ông nọ bà kia..”
“Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì vậy?"
Tiếng Hàn Tuyết vang lên từ phía sau, cô không vừa lòng nói: "Diệp Phàm là chồng con, đây cũng là nhà anh ý, việc anh ấy đến đón con là chuyện rất bình thường, nếu không đến mới có vấn đề”.
Hàn Tử Di phụ họa, nhân tiện nói móc: "Đúng vậy, anh rể tới đón, con hoàn toàn ủng hộ không giống ai đó lừa tiền con gái mình, mua được chiếc xe về chỉ để khoe mẽ, chẳng làm được việc gì”.
"Hỗn láo!"
Lưu Tú Cầm hiểu rõ lời vừa rồi của Hàn Từ Di, nổi giận chửi: "Hàn Tử Di con đủ lông đủ cánh rồi phải không, ai cho con nói chuyện với mẹ như thế hả?"
"Mẹ là mẹ của con, lời mẹ là chân lý, các con không có quyền cãi lại"
Hai chị em Hàn Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, cũng chẳng thiết tranh luận với Lưu Tú Cầm.
"Brừm brừm..”
Tiếng động cơ xe ồn ào vang lên, chỉ thấy một chiếc xe Jeep phóng tới.
3 nguời từ trong xe buớc xuống sắc mặt cả nhà Hàn Tuyết liền trở nên khó coi.
3 nguời đó chính là Hàn Minh Chung, Hàn Tử Hiên và Hàn Bách Hào!
Hàn Bách Hào mỉa mai "Ai da, mới sáng sớm đã mở họp gia đình rồi, đúng là có tinh thần nha.
Lưu Tú Cầm không mặn mà nói "Bác hai, ngọn gió nào đưa bác tới đây thế, đúng là quý hóa quá...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.