Chương 56: Tôi là một thằng ở rể.
Thất Trùng
18/05/2021
Diệp Phàm nhìn sang, người xếp hàng dài ngoằng, thế này thì phải xếp tới bao giờ đây?
Vả lại, có đặc quyền mà không dùng thì khác gì kẻ ngốc?
"Cô là nhân viên mới nên tôi không làm khó có, gọi quản lý của các cô tới đây xử lý”, Diệp Phàm rút tấm thẻ về rồi nói.
"Anh à, anh không hẹn trước, cũng không phải khách hàng thẻ vàng của chúng tôi, mời qua đó xếp hàng", cô gái ấy bắt đầu cảm thấy bất mãn. Cô ta nhìn Diệp Phàm từ trên xuống dưới một lượt, mặc đồ đổ đống mà dám bảo quản lý của bọn ho tới phục vụ, không biết trời cao đất dày gì hết.
“Quản lý Phương có ở đây không?”, lúc này, một giọng nói êm tai vang lên bên cạnh Diệp Phàm. Anh nhìn sang thì thấy một cô gái đeo kính đen lớn, với vẻ bề ngoài này thì chắc chắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái rất có khí chất, trên người mặc áo sơ mi theo phong cách bohemian và quần bò bó sát, làm nổi bật lên đường cong hoàn mỹ của cô ta.
Nhân viên đang định cất tiếng hỏi thì có gái kia ngả kính râm xuống rồi lại nhanh chóng đeo lên.
Nhìn thấy khuôn mặt của có gái ấy, nhân viên lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Cô Lục, quản lý Phương có ở đây ạ, mời cô đi theo lối này”.
Vừa nói, nhân viên vừa định dẫn cô Lục vào.
Lúc này Diệp Phàm bắt đầu cảm thấy bất mãn. Mẹ kiếp, người ta chỉ thò mặt ra là được vào, còn anh nói thế nào cũng không được, rõ ràng là mắt chó coi thường người khác mà.
Diệp Phàm bực bội, anh chặn đường hai người đó, nói: "Tôi nói này hai cô, làm việc gì cũng phải theo thứ tự chứ, tôi đứng ở đây một lúc lâu rồi mà còn không được vào, dựa vào đâu mà lại cho người khác vào, không công bằng chút nào".
Cô Lục đeo kính râm đó chỉ liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi lập tức rút ánh mắt về, không đưa ra lời nhận xét gì cả.
Công bằng?
Đó là thứ nực cười nhất trong cái xã hội này, VIP có nghĩa là khách quý, anh không phải khách quý thì công bằng gì ở đây?
Quả nhiên, cô nhân viên kia lập tức thay đổi sắc mặt, bực bội nói: "Anh này, mong anh đừng cố tình gây sự. Cô Lục là khách quý của ngân hàng chúng tôi, sở hữu khối tài sản mà anh không thể tưởng tượng được, chưa bao giờ cần phải hẹn trước. Còn anh, tôi khuyên anh nên qua bên đó xếp hàng, nếu không tôi sẽ đại diện ngân hàng từ chối đón tiếp anh”.
Cô nhân viên ngân hàng ấy nói chuyện không hề khách sáo chút nào, thậm chí đã có ý định đuổi anh rồi.
Chuyện này khiến Diệp Phàm cảm thấy nực cười, anh thực sự không ngờ rằng mình lại bị khinh thường thế này.
“Tiếu Lâm, sao có lại để có Lục chờ ở đây vậy hả?" lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi đi tới và cất tiếng nói.
Trang điểm tỉ mỉ, dáng người quyến rũ, người phụ nữ ấy lập tức thu hút sự chú ý của không ít những người đàn ông đang xử lý công việc.
"Quản lý Phương, anh đây không phải khách quý của chúng ta nhưng cứ nằng nặc đòi có giải quyết, đồng thời còn làm ảnh hưởng tới cô Lục…”, nhân viên ngân hàng giải thích.
"Cô Lục, mong có thứ lỗi, tôi sẽ đi giải quyết ngay”, quản lý Phương xin lỗi cô Lục trước, sau đó mới nhìn về phía Diệp Phàm, vô hình trung chứng tỏ mức độ coi trọng của cô ta với cô Lục.
“Anh à, dựa theo quy định thì tôi không thể mở dịch vụ VIP cho anh được, mong anh đừng làm khó ở nhân viên của chúng tôi”.
Vậy sao? Tấm thẻ này của tôi không có tư cách để mở dịch vụ VIP ở chỗ cô hả?”, Diệc Phàm cười nhạt rồi giơ tấm thẻ đã mài mòn lên.
Thấy Diệp Phàm giơ tấm thẻ sứt sẹo ấy lên, nhân viên cảm thấy buồn cười. Thẻ đã cũ đến mức này rồi, chứng tỏ anh còn chẳng có một tấm thể ngân hàng nào ra hồn nữa.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy tấm thẻ ấy, quản lý Phương lập tức co rút con ngươi, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lập tức phủ kín nét vui mùng, cô ta vội vàng cúi người nói :"Tôi thay mặt ngân hàng xin lỗi anh vì đã để anh chờ lâu ở đây”.
Quản lý Phương thay đổi thái độ đột ngột như thế khiến cô nhân viên ngây ra như phỗng, vụ gì thế này?
Kịch bản này cứ ảo và câeu huyết như trong tiểu thuyết vậy.
Lục Tĩnh Tiêu-cô Lục đeo kính râm kia cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, miệng thì thầm nói: "Thẻ đen tối cao của năm ngân hàng..”
Thẻ như vậy cực kỳ hiếm có trong nước, không phải ai cũng biết đến nó, chỉ có người đạt mức tài sản nhất định ở năm ngân hàng lớn mới được tặng cho tấm thẻ này.
Không phải ở một ngân hàng, mà phải có khối tài sản kếch xù ở cả năm ngân hàng lớn thì mới có đuợc tấm thẻ liên danh này.
Có tấm thẻ này, khi bước vào bất cứ ngân hàng nào trong năm ngân hàng lớn của Hoa Hạ, đến cả giám đốc ngân hàng cũng phải khom lưng cúi đầu trước chủ hữu của nó.
“Thưa anh, một lần nữa tôi xin bày tỏ lòng xin lỗi chân thành nhất với anh! Tôi sẽ nghiêm túc xử lý sai sót của nhân viên, đồng thời kiểm duyệt lại chất lượng phục vụ của ngân hàng..”, thấy Diệp Phàm không nói gì cả, quản lý Phương lại cúi người xuống.
Cô nhân viên kia đứng bên cạnh hoảng sợ mà không biết phải làm sao, lời nói của quản lý khiến cô ta cảm thấy như đang đối mặt với lãnh đạo cấp trên tới thị sát.
Tấm thẻ này ghê gớm đến thế sao?
“Xin lỗi anh, tôi chưa rành công việc, thực sự rất xin lỗi”, cô nhân viên hoàn hồn lại vội vàng nói xin lỗi.
"Chậc chậc, cái đám mắt chó coi thường người khác ấy, gặp cậu ấm nhà ai mà phải cúi người thấp như thế?"
"Đúng thế, chúng ta tới có việc thì làm khó đủ điều, mũi hếch lên tận trời, nhìn bây giờ đi, cúi người đến mức hai nắm xôi sắp lồi ra rồi”.
"Ha ha ha, anh không biết khi đi xem mằt thì tuyệt đối không được lấy giáo viên, y tá và nhân viên ngân hàng à? Ả nhân viên này là đại diện tiêu biểu đấy, lương thì thấp, nhưng lại tự cho mình là hơn người, ngoài đám ông chủ cậu chủ ra thì đâu có coi ai ra gì. Nhưng cô ta đâu biết rằng trong mắt những ông chủ cậu chủ ấy thì cô ta chỉ là đồ chơi mà thôi”.
Những tiếng xì xào bàn tán vọng tới bên kia, sắc mặt của quản lý Phương và cô nhân viên kia đều khá khó coi.
Nhưng những lời đó cũng là sự thực, bọn họ cần thành tích, mời chào mọi người gửi tiền tiết kiệm và vay tiền mua nhà đâu có dễ dàng như thế.
“Được rồi, đi giải quyết cho tôi ngay đi, tôi muốn rút một triệu”,Diệp Phàm lắc đầu nói.
Anh muốn lấy tiền mặt, khiến bà mẹ vợ thực dụng ấy lác mắt.
"Vâng, mời anh và cô Lục đi theo lối này”, quản lý Phuơng như được giải thoát, vội vàng mời bọn họ vào trong.
Trong phòng VIP, bởi vì Diệp Phàm tới trước nên Lục Tinh Tiêu phải đợi trong một căn phòng dành cho khách quý bên cạnh.
Lục Tinh Tiêu không hề cảm thấy bất mãn vì chuyện này, bởi vì rất có thể thân phận của Diệp Phàm còn cao hơn cô ta.
“Thưa anh, anh nghỉ ngơi một lát trước đi, tôi đã báo cấp dưới xử lý rồi”, quản lý Phương bưng một chén nước đi tới bên cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm giơ tay tên nhận lấy ly nước bất cẩn đụng phải cô ta.
Quản Phương không hề né tránh, ngược lại còn đứng im ở đó.
Thế nhưng Diệp Phàm không phải người bụng đói ăn quàng, anh lẳng lặng né tránh, cười nói "Quản lý Phương, tôi kết hôn rồi”.
Động tác của quản lý Phương hơi khựng lại, trên mặt hiện lên nét xấu hổ, nhưng rồi cô ta lập tức nói: "Không ngờ anh Diệp tuổi trẻ tài cao mà lại kết hôn sớm như thế, không biết là quý cô nhà ai may mắn như thế, đúng là khiến người ta phải hâm mộ"
Diệp Phàm nở nụ cười: "Tôi là một thắng ở rể"
"Phụt!!!"
Vả lại, có đặc quyền mà không dùng thì khác gì kẻ ngốc?
"Cô là nhân viên mới nên tôi không làm khó có, gọi quản lý của các cô tới đây xử lý”, Diệp Phàm rút tấm thẻ về rồi nói.
"Anh à, anh không hẹn trước, cũng không phải khách hàng thẻ vàng của chúng tôi, mời qua đó xếp hàng", cô gái ấy bắt đầu cảm thấy bất mãn. Cô ta nhìn Diệp Phàm từ trên xuống dưới một lượt, mặc đồ đổ đống mà dám bảo quản lý của bọn ho tới phục vụ, không biết trời cao đất dày gì hết.
“Quản lý Phương có ở đây không?”, lúc này, một giọng nói êm tai vang lên bên cạnh Diệp Phàm. Anh nhìn sang thì thấy một cô gái đeo kính đen lớn, với vẻ bề ngoài này thì chắc chắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái rất có khí chất, trên người mặc áo sơ mi theo phong cách bohemian và quần bò bó sát, làm nổi bật lên đường cong hoàn mỹ của cô ta.
Nhân viên đang định cất tiếng hỏi thì có gái kia ngả kính râm xuống rồi lại nhanh chóng đeo lên.
Nhìn thấy khuôn mặt của có gái ấy, nhân viên lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Cô Lục, quản lý Phương có ở đây ạ, mời cô đi theo lối này”.
Vừa nói, nhân viên vừa định dẫn cô Lục vào.
Lúc này Diệp Phàm bắt đầu cảm thấy bất mãn. Mẹ kiếp, người ta chỉ thò mặt ra là được vào, còn anh nói thế nào cũng không được, rõ ràng là mắt chó coi thường người khác mà.
Diệp Phàm bực bội, anh chặn đường hai người đó, nói: "Tôi nói này hai cô, làm việc gì cũng phải theo thứ tự chứ, tôi đứng ở đây một lúc lâu rồi mà còn không được vào, dựa vào đâu mà lại cho người khác vào, không công bằng chút nào".
Cô Lục đeo kính râm đó chỉ liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi lập tức rút ánh mắt về, không đưa ra lời nhận xét gì cả.
Công bằng?
Đó là thứ nực cười nhất trong cái xã hội này, VIP có nghĩa là khách quý, anh không phải khách quý thì công bằng gì ở đây?
Quả nhiên, cô nhân viên kia lập tức thay đổi sắc mặt, bực bội nói: "Anh này, mong anh đừng cố tình gây sự. Cô Lục là khách quý của ngân hàng chúng tôi, sở hữu khối tài sản mà anh không thể tưởng tượng được, chưa bao giờ cần phải hẹn trước. Còn anh, tôi khuyên anh nên qua bên đó xếp hàng, nếu không tôi sẽ đại diện ngân hàng từ chối đón tiếp anh”.
Cô nhân viên ngân hàng ấy nói chuyện không hề khách sáo chút nào, thậm chí đã có ý định đuổi anh rồi.
Chuyện này khiến Diệp Phàm cảm thấy nực cười, anh thực sự không ngờ rằng mình lại bị khinh thường thế này.
“Tiếu Lâm, sao có lại để có Lục chờ ở đây vậy hả?" lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi đi tới và cất tiếng nói.
Trang điểm tỉ mỉ, dáng người quyến rũ, người phụ nữ ấy lập tức thu hút sự chú ý của không ít những người đàn ông đang xử lý công việc.
"Quản lý Phương, anh đây không phải khách quý của chúng ta nhưng cứ nằng nặc đòi có giải quyết, đồng thời còn làm ảnh hưởng tới cô Lục…”, nhân viên ngân hàng giải thích.
"Cô Lục, mong có thứ lỗi, tôi sẽ đi giải quyết ngay”, quản lý Phương xin lỗi cô Lục trước, sau đó mới nhìn về phía Diệp Phàm, vô hình trung chứng tỏ mức độ coi trọng của cô ta với cô Lục.
“Anh à, dựa theo quy định thì tôi không thể mở dịch vụ VIP cho anh được, mong anh đừng làm khó ở nhân viên của chúng tôi”.
Vậy sao? Tấm thẻ này của tôi không có tư cách để mở dịch vụ VIP ở chỗ cô hả?”, Diệc Phàm cười nhạt rồi giơ tấm thẻ đã mài mòn lên.
Thấy Diệp Phàm giơ tấm thẻ sứt sẹo ấy lên, nhân viên cảm thấy buồn cười. Thẻ đã cũ đến mức này rồi, chứng tỏ anh còn chẳng có một tấm thể ngân hàng nào ra hồn nữa.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy tấm thẻ ấy, quản lý Phương lập tức co rút con ngươi, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lập tức phủ kín nét vui mùng, cô ta vội vàng cúi người nói :"Tôi thay mặt ngân hàng xin lỗi anh vì đã để anh chờ lâu ở đây”.
Quản lý Phương thay đổi thái độ đột ngột như thế khiến cô nhân viên ngây ra như phỗng, vụ gì thế này?
Kịch bản này cứ ảo và câeu huyết như trong tiểu thuyết vậy.
Lục Tĩnh Tiêu-cô Lục đeo kính râm kia cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, miệng thì thầm nói: "Thẻ đen tối cao của năm ngân hàng..”
Thẻ như vậy cực kỳ hiếm có trong nước, không phải ai cũng biết đến nó, chỉ có người đạt mức tài sản nhất định ở năm ngân hàng lớn mới được tặng cho tấm thẻ này.
Không phải ở một ngân hàng, mà phải có khối tài sản kếch xù ở cả năm ngân hàng lớn thì mới có đuợc tấm thẻ liên danh này.
Có tấm thẻ này, khi bước vào bất cứ ngân hàng nào trong năm ngân hàng lớn của Hoa Hạ, đến cả giám đốc ngân hàng cũng phải khom lưng cúi đầu trước chủ hữu của nó.
“Thưa anh, một lần nữa tôi xin bày tỏ lòng xin lỗi chân thành nhất với anh! Tôi sẽ nghiêm túc xử lý sai sót của nhân viên, đồng thời kiểm duyệt lại chất lượng phục vụ của ngân hàng..”, thấy Diệp Phàm không nói gì cả, quản lý Phương lại cúi người xuống.
Cô nhân viên kia đứng bên cạnh hoảng sợ mà không biết phải làm sao, lời nói của quản lý khiến cô ta cảm thấy như đang đối mặt với lãnh đạo cấp trên tới thị sát.
Tấm thẻ này ghê gớm đến thế sao?
“Xin lỗi anh, tôi chưa rành công việc, thực sự rất xin lỗi”, cô nhân viên hoàn hồn lại vội vàng nói xin lỗi.
"Chậc chậc, cái đám mắt chó coi thường người khác ấy, gặp cậu ấm nhà ai mà phải cúi người thấp như thế?"
"Đúng thế, chúng ta tới có việc thì làm khó đủ điều, mũi hếch lên tận trời, nhìn bây giờ đi, cúi người đến mức hai nắm xôi sắp lồi ra rồi”.
"Ha ha ha, anh không biết khi đi xem mằt thì tuyệt đối không được lấy giáo viên, y tá và nhân viên ngân hàng à? Ả nhân viên này là đại diện tiêu biểu đấy, lương thì thấp, nhưng lại tự cho mình là hơn người, ngoài đám ông chủ cậu chủ ra thì đâu có coi ai ra gì. Nhưng cô ta đâu biết rằng trong mắt những ông chủ cậu chủ ấy thì cô ta chỉ là đồ chơi mà thôi”.
Những tiếng xì xào bàn tán vọng tới bên kia, sắc mặt của quản lý Phương và cô nhân viên kia đều khá khó coi.
Nhưng những lời đó cũng là sự thực, bọn họ cần thành tích, mời chào mọi người gửi tiền tiết kiệm và vay tiền mua nhà đâu có dễ dàng như thế.
“Được rồi, đi giải quyết cho tôi ngay đi, tôi muốn rút một triệu”,Diệp Phàm lắc đầu nói.
Anh muốn lấy tiền mặt, khiến bà mẹ vợ thực dụng ấy lác mắt.
"Vâng, mời anh và cô Lục đi theo lối này”, quản lý Phuơng như được giải thoát, vội vàng mời bọn họ vào trong.
Trong phòng VIP, bởi vì Diệp Phàm tới trước nên Lục Tinh Tiêu phải đợi trong một căn phòng dành cho khách quý bên cạnh.
Lục Tinh Tiêu không hề cảm thấy bất mãn vì chuyện này, bởi vì rất có thể thân phận của Diệp Phàm còn cao hơn cô ta.
“Thưa anh, anh nghỉ ngơi một lát trước đi, tôi đã báo cấp dưới xử lý rồi”, quản lý Phương bưng một chén nước đi tới bên cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm giơ tay tên nhận lấy ly nước bất cẩn đụng phải cô ta.
Quản Phương không hề né tránh, ngược lại còn đứng im ở đó.
Thế nhưng Diệp Phàm không phải người bụng đói ăn quàng, anh lẳng lặng né tránh, cười nói "Quản lý Phương, tôi kết hôn rồi”.
Động tác của quản lý Phương hơi khựng lại, trên mặt hiện lên nét xấu hổ, nhưng rồi cô ta lập tức nói: "Không ngờ anh Diệp tuổi trẻ tài cao mà lại kết hôn sớm như thế, không biết là quý cô nhà ai may mắn như thế, đúng là khiến người ta phải hâm mộ"
Diệp Phàm nở nụ cười: "Tôi là một thắng ở rể"
"Phụt!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.