Chương 107: Vật gia truyền!
Thất Trùng
18/05/2021
“Suy nghĩ kỹ cái gì mà suy nghĩ kỹ, Hàn Tuyết, cô dang dạy dỗ bà nội sao?", Hàn Bách Hào mở miệng quát lớn, thiếu chút nữa ném vỏ vào người Hàn Tuyết.
Bị Diệc Phàm trừng mắt nhìn, gã ta mới ném vỏ đi chỗ khác, nhưng trong lòng gã ta càng oán giận Diệp Phàm hơn.
"Hàn Tuyết, cô cũng không cần mất hứng đâu, nói thật cho cô biết, bây giờ mọi thứ phải nhường chỗ cho hợp tác giữa nhà họ Hàn và tập đoàn Phục Hổ", Hàn Tử Hiên đi tới, kiêu ngạo nhìn Hàn Tuyết.
“Hợp tác của cô với tập đoàn Hoàng Minh chi vỏn vẹn có 60 triệu tệ mà thôi, còn thông qua sự cố gắng của tôi và Bách Hào, hợp tác giữa chúng tôi và tập đoàn Phục Hổ ít nhất cũng được 200 triệu tệ, và đây mới chỉ là hợp tác sơ bộ mà thôi"
“Tôi sẽ cho cô biết thêm một tin nữa, đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Phục Hổ chính là tập đoàn Hoàng Minh, nếu cô biết điều thì nén chủ động bỏ tất có các dư ấn của tập đoàn Hoàng Minh để nhân cơ hội này cho tập đoàn Hoàng Minh một nhất dao đi”.
"Đến lúc đó, tôi có thể nói giúp cô mấy câu tốt ở trước mặt cậu Hà chia cho cô một miếng bánh ngọt, nhưng có điều kiện tiên quyết là cô phải dùng cổ phần của mình để thế chấp chữ không phải là 45% cổ phần của nhà họ Hàn”.
Vẻ mặt Hàn Từ Hiên vô cùng cao ngạo, lại nói giống như là đang bố thí vậy, những người khác trong nhà họ Hàn ai cũng nhao nhao hùa theo, người nào nguời nấy khinh thường nhìn cô, giống như bản hợp đồng này do bọn họ thương lượng được vậy.
Vẻ mặt Hàn Tuyết không ngừng thay đổi, cô không ngờ rằng mới chỉ có mấy ngày, chuyện này đã xuất hiện nhiều sự thay đổi như vậy.
Cô vốn cho rằng, nắm việc hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh trong tay, khi đàm phán với bà cụ Hàn cô vẫn còn có chút lợi thế, nhưng hiện tại ở trên một mức độ nào đó, cô đã trở thành kẻ địch.
"Ha ha, các người chỉ biết đến mình không sợ bị hổ ăn thịt đến xương cũng không còn sao?", Diệp Phàm đột nhiên mở miệng nói, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Tập đoàn Phục Hổ cao ngạo tiến vào chiếm giữ thành phố Cảng, liệu có tốt hay không?
Hai trăm triệu hợp tác, Hà Thế Nghiêu vẫn chữa có đủ tư cách để làm điều này, rất có khả năng chi khác của nhà họ Diệp đã đến thành phố Cảng.
Trận chiến dã bắt dầu rồi sao?
Diệp Phàm cười khẩy, thật nực cười nhà họ Hàn còn tưởng rằng giật được chiếc bánh ngọt lớn mà không biết rằng mình đã bị người khác lợi dụng coi như một quân cờ.
"Hừ, đồ bỏ đi như anh thì biết cái gì, đến một công việc chính thức còn không có, chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn, đâu có phải là chỗ cho anh chõ mồm vào”, Hàn Tử Hiên bài xích Diệp Phàm.
“Bà nội, những gì Diệp Phàm nói không phải không có lý, tập đoàn Phục Hồ vô cùng lớn mạnh, nhưng vừa đến thành phố Cảng liền hợp tác với nhà họ Hàn, hơn nữa số tiền hợp tác rất lớn, cần phải đề phòng”, Hàn Tuyết nói với bà cụ Hàn.
"Hàn Tuyết cô có ý gì, đó là do tôi đây ngày đêm vất vả thương lượng với người ta mới có được, tôi biết cô ghen ghét đố kị, nhưng cô cũng không thế bôi nhọ sự hợp tác giữa chúng tôi với tập đoàn Phục Hổ như vậy chứ, tôi yêu cầu cô lập tức xin lỗi tôi", Hàn Tử Hiên khiển trách.
Diệp Phàm bĩu môi, ngày đêm vất vả?
E rằng cái gọi thương lượng, bàn bạc này không diễn ra ở trên bàn mà là ở trên giường Hàn Tử Hiên này thật đúng là vì tiền mà có thể làm ra tất cả
“Tiểu Tuyết, Tử Hiên nói không sai, tự nhiên bôi nhọ sự hợp tác giữa chúng ta và tập đoàn Phục Hổ là điều không nên làm, xin lỗi Tử Hiên đi", bà cụ Hàn nhàn nhạt nói.
"Bà, cháu chỉ nói ra nỗi lo trong lòng mà thôi, cháu cũng là vì nhà họ Hàn nên mới nói như vậy, cháu sai ở chỗ nào chứ”, Hàn Tuyết không phục nói.
"Hàn Tuyết, có đừng có mà ngụy biện nữa, mau xin lỗi”
"Không sai, mau xin lỗi đi, tự cho rằng bản thân cầm được bản hợp đồng trị giá 60 triệu tệ thì ra vẻ ta đây sao? Bây giờ Tử Hiên ký được bản hợp đồng 200 triệu tệ, cô còn thua xa"
"Đúng vậy, xin lỗi đi, lẽ nào đến cả lời của bà nội cô cũng không nghe sao? Cô đúng là đứa cháu bất hiếu."
Từng người một trong nhà họ Hàn lớn tiếng quát mắng cô, nét mặt Hàn Tuyết không ngừng thay đổi, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Mặt Hàn Tử Hiển lộ ra vẻ đắc ý, thấy Hàn Tuyết phải chịu nhục nhã, cô ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, sảng khoái.
Ngay lúc Hàn Tuyết không giữ được bình tĩnh nữa, Hàn Bách Hào đột nhiên lên tiếng, nói: "Hàn Tuyết, nếu cô biết điều thì mau giao con dấu ra đây, lập một bản giấy ủy quyền, nếu không làm lỡ dở chuyện thế chấp, cô không gánh nối trách nhiệm đâu".
Hàn Tuyết nhìn đám người nhà họ Hàn, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Diệp Phàm nói đúng, dù cho cô có đua công ty thương mại Thiên Bảo trở thành tập đoàn hàng đầu thành phố Cảng thì đám người này cũng là không ngừng gây rắc rối cho cô, cố gắng làm khó dễ, nghĩ cách đuổi cô ra khỏi nhà họ Hàn.
Nếu đã như vậy, tương lại chi bằng cô thu mua toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hàn, tự mình nắm lấy quyền lực của nhà họ Hàn, như vậy có thể thực hiện được tâm nguyện của ông nội mà không bị những con sâu này quấy rầy.
"Được, tôi đồng ý với anh, sáng mai tôi sẽ giao tất cả mọi thứ cho anh, anh muốn làm gì thì làm”, Hàn Tuyết mệt mỏi nói.
Nói xong, có nhìn về phía Diệp Phàm, nói: Diệp Phàm, chúng ta đi thôi".
Diệp Phàm gật đầu, kéo Hàn Tuyết đi, một số người trong nhà họ Hàn không chút che giấu lộ ra tiếng cười đắc ý.
“Đứng lại, chuyện còn chưa xong, đi đâu mà đi”, hai người vừa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng quát lớn.
Chỉ thấy có một người vội vàng chạy tới mang theo vẻ mặt kích động, hóa ra đó là Hàn Minh Chung bố của Hàn Tử Hiên.
"Chu hai..”
“Chú hai..”
Mọi người nhao nhao chào hỏi ông là Hàn Minh Chung tuy không có giữ chức vụ gì trong dòng họ nhưng Hàn Tử Hiên rất lợi hại, hơn nữa người này thích sưu tầm, có nhiều mối quan hệ bên ngoài, địa vị trong nhà họ Hàn cũng không tính là thấp.
"Bố, sao bố lại đến đây?", Hàn Tử Hiên hỏi.
"Bố đến vì cậu ta, vì tương lai của nhà họ Hàn chúng ta...”, Hàn Minh Chung chỉ vào Diệp Phàm, nói với vẻ kích động.
Ông ta nói rất khó hiểu, bà cụ Hàn mở miệng nói: "Minh Chung, có chuyện gì từ từ nói, không vội”.
Hàn Minh Chung nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, đến lúc này rồi cậu vẫn còn giả bộ được sao? Mau chóng đưa vật gia truyền của nhà họ Hàn ra dây".
"Vật gia truyền?"
Đám người Hàn gia đột nhiên kinh sợ, Hàn Tử Hiên kéo ông ta lại, hỏi: “Bố bố phát điện cái gì vậy, nhà họ Hàn lấy đâu ra vật gia truyền chứ?"
“Trước đây không có nhưng bây giờ thì có rồi”.
Hàn Minh Chung đi đến trước mặt Diệp Phàm, nghiêm nghị nói: "Diệp Phàm, là con rể nhà họ Hàn, bây giờ đến lúc cậu hiểu mình đóng góp công sức của mình vào cái nhà này rồi, mau đưa con dao găm Long Lân ra đây, nhà họ Hàn sẽ ghi nhớ công lao của cậu”.
"Chú hai, chú nói cái gì vậy, tôi không hiểu", Diệp Phàm khẽ cười nói.
"Hừ, dám giở vờ không hiểu, nếu đã như thế, vậy thì cậu đừng trách tôi không khách khí nhé", Hàn Minh Chung hừ lạnh nói.
Hàn Minh Chung kể đầu đuôi mọi chuyện xây ra trong buổi đấu giá cho mọi người nghe, nhưng ông ta lại che giấu sự tồn tại của Lý Thế Hằng.
Ông ta cho rằng, Diệp Phàm quen biết Lý Thế Hằng chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp, có thể Lý Thế Hằng cũng muốn đoạt được con dao găm thì sao?
"Trời ơi, chú hai, chú không lừa mọi người chứ, một con dao găm trị giá một tỷ? Còn tính bằng đô la Mỹ nữa?"
"Lời của chú nói nghe vào sao hư cấu thế, khó mà tin được".
Đám người nhà họ Hàn được một phen kinh ngạc, bọn họ cho rằng chuyện này quá lố, không thể tin được.
Hàn Minh Chung tức giận, sao đám người này lại không tin cơ chứ?
Lại giải thích thêm một hồi, ông ta chợt nghĩ đến một người, vội vàng nói: "Các người không tin có thể hỏi cậu Hà lúc đó cậu ấy cũng có ở đó" “Bố bố nói cậu Hà đã đến nhà chúng ta đó sao? Hàn Tử Hiện vội vàng hỏi.
“ Đứng vậy, chính là cậu ấy, cậu chủ của tập đoàn Phục Hổ”, Hàn Minh Chung nói.
Bị Diệc Phàm trừng mắt nhìn, gã ta mới ném vỏ đi chỗ khác, nhưng trong lòng gã ta càng oán giận Diệp Phàm hơn.
"Hàn Tuyết, cô cũng không cần mất hứng đâu, nói thật cho cô biết, bây giờ mọi thứ phải nhường chỗ cho hợp tác giữa nhà họ Hàn và tập đoàn Phục Hổ", Hàn Tử Hiên đi tới, kiêu ngạo nhìn Hàn Tuyết.
“Hợp tác của cô với tập đoàn Hoàng Minh chi vỏn vẹn có 60 triệu tệ mà thôi, còn thông qua sự cố gắng của tôi và Bách Hào, hợp tác giữa chúng tôi và tập đoàn Phục Hổ ít nhất cũng được 200 triệu tệ, và đây mới chỉ là hợp tác sơ bộ mà thôi"
“Tôi sẽ cho cô biết thêm một tin nữa, đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Phục Hổ chính là tập đoàn Hoàng Minh, nếu cô biết điều thì nén chủ động bỏ tất có các dư ấn của tập đoàn Hoàng Minh để nhân cơ hội này cho tập đoàn Hoàng Minh một nhất dao đi”.
"Đến lúc đó, tôi có thể nói giúp cô mấy câu tốt ở trước mặt cậu Hà chia cho cô một miếng bánh ngọt, nhưng có điều kiện tiên quyết là cô phải dùng cổ phần của mình để thế chấp chữ không phải là 45% cổ phần của nhà họ Hàn”.
Vẻ mặt Hàn Từ Hiên vô cùng cao ngạo, lại nói giống như là đang bố thí vậy, những người khác trong nhà họ Hàn ai cũng nhao nhao hùa theo, người nào nguời nấy khinh thường nhìn cô, giống như bản hợp đồng này do bọn họ thương lượng được vậy.
Vẻ mặt Hàn Tuyết không ngừng thay đổi, cô không ngờ rằng mới chỉ có mấy ngày, chuyện này đã xuất hiện nhiều sự thay đổi như vậy.
Cô vốn cho rằng, nắm việc hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh trong tay, khi đàm phán với bà cụ Hàn cô vẫn còn có chút lợi thế, nhưng hiện tại ở trên một mức độ nào đó, cô đã trở thành kẻ địch.
"Ha ha, các người chỉ biết đến mình không sợ bị hổ ăn thịt đến xương cũng không còn sao?", Diệp Phàm đột nhiên mở miệng nói, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Tập đoàn Phục Hổ cao ngạo tiến vào chiếm giữ thành phố Cảng, liệu có tốt hay không?
Hai trăm triệu hợp tác, Hà Thế Nghiêu vẫn chữa có đủ tư cách để làm điều này, rất có khả năng chi khác của nhà họ Diệp đã đến thành phố Cảng.
Trận chiến dã bắt dầu rồi sao?
Diệp Phàm cười khẩy, thật nực cười nhà họ Hàn còn tưởng rằng giật được chiếc bánh ngọt lớn mà không biết rằng mình đã bị người khác lợi dụng coi như một quân cờ.
"Hừ, đồ bỏ đi như anh thì biết cái gì, đến một công việc chính thức còn không có, chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn, đâu có phải là chỗ cho anh chõ mồm vào”, Hàn Tử Hiên bài xích Diệp Phàm.
“Bà nội, những gì Diệp Phàm nói không phải không có lý, tập đoàn Phục Hồ vô cùng lớn mạnh, nhưng vừa đến thành phố Cảng liền hợp tác với nhà họ Hàn, hơn nữa số tiền hợp tác rất lớn, cần phải đề phòng”, Hàn Tuyết nói với bà cụ Hàn.
"Hàn Tuyết cô có ý gì, đó là do tôi đây ngày đêm vất vả thương lượng với người ta mới có được, tôi biết cô ghen ghét đố kị, nhưng cô cũng không thế bôi nhọ sự hợp tác giữa chúng tôi với tập đoàn Phục Hổ như vậy chứ, tôi yêu cầu cô lập tức xin lỗi tôi", Hàn Tử Hiên khiển trách.
Diệp Phàm bĩu môi, ngày đêm vất vả?
E rằng cái gọi thương lượng, bàn bạc này không diễn ra ở trên bàn mà là ở trên giường Hàn Tử Hiên này thật đúng là vì tiền mà có thể làm ra tất cả
“Tiểu Tuyết, Tử Hiên nói không sai, tự nhiên bôi nhọ sự hợp tác giữa chúng ta và tập đoàn Phục Hổ là điều không nên làm, xin lỗi Tử Hiên đi", bà cụ Hàn nhàn nhạt nói.
"Bà, cháu chỉ nói ra nỗi lo trong lòng mà thôi, cháu cũng là vì nhà họ Hàn nên mới nói như vậy, cháu sai ở chỗ nào chứ”, Hàn Tuyết không phục nói.
"Hàn Tuyết, có đừng có mà ngụy biện nữa, mau xin lỗi”
"Không sai, mau xin lỗi đi, tự cho rằng bản thân cầm được bản hợp đồng trị giá 60 triệu tệ thì ra vẻ ta đây sao? Bây giờ Tử Hiên ký được bản hợp đồng 200 triệu tệ, cô còn thua xa"
"Đúng vậy, xin lỗi đi, lẽ nào đến cả lời của bà nội cô cũng không nghe sao? Cô đúng là đứa cháu bất hiếu."
Từng người một trong nhà họ Hàn lớn tiếng quát mắng cô, nét mặt Hàn Tuyết không ngừng thay đổi, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Mặt Hàn Tử Hiển lộ ra vẻ đắc ý, thấy Hàn Tuyết phải chịu nhục nhã, cô ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, sảng khoái.
Ngay lúc Hàn Tuyết không giữ được bình tĩnh nữa, Hàn Bách Hào đột nhiên lên tiếng, nói: "Hàn Tuyết, nếu cô biết điều thì mau giao con dấu ra đây, lập một bản giấy ủy quyền, nếu không làm lỡ dở chuyện thế chấp, cô không gánh nối trách nhiệm đâu".
Hàn Tuyết nhìn đám người nhà họ Hàn, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Diệp Phàm nói đúng, dù cho cô có đua công ty thương mại Thiên Bảo trở thành tập đoàn hàng đầu thành phố Cảng thì đám người này cũng là không ngừng gây rắc rối cho cô, cố gắng làm khó dễ, nghĩ cách đuổi cô ra khỏi nhà họ Hàn.
Nếu đã như vậy, tương lại chi bằng cô thu mua toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hàn, tự mình nắm lấy quyền lực của nhà họ Hàn, như vậy có thể thực hiện được tâm nguyện của ông nội mà không bị những con sâu này quấy rầy.
"Được, tôi đồng ý với anh, sáng mai tôi sẽ giao tất cả mọi thứ cho anh, anh muốn làm gì thì làm”, Hàn Tuyết mệt mỏi nói.
Nói xong, có nhìn về phía Diệp Phàm, nói: Diệp Phàm, chúng ta đi thôi".
Diệp Phàm gật đầu, kéo Hàn Tuyết đi, một số người trong nhà họ Hàn không chút che giấu lộ ra tiếng cười đắc ý.
“Đứng lại, chuyện còn chưa xong, đi đâu mà đi”, hai người vừa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng quát lớn.
Chỉ thấy có một người vội vàng chạy tới mang theo vẻ mặt kích động, hóa ra đó là Hàn Minh Chung bố của Hàn Tử Hiên.
"Chu hai..”
“Chú hai..”
Mọi người nhao nhao chào hỏi ông là Hàn Minh Chung tuy không có giữ chức vụ gì trong dòng họ nhưng Hàn Tử Hiên rất lợi hại, hơn nữa người này thích sưu tầm, có nhiều mối quan hệ bên ngoài, địa vị trong nhà họ Hàn cũng không tính là thấp.
"Bố, sao bố lại đến đây?", Hàn Tử Hiên hỏi.
"Bố đến vì cậu ta, vì tương lai của nhà họ Hàn chúng ta...”, Hàn Minh Chung chỉ vào Diệp Phàm, nói với vẻ kích động.
Ông ta nói rất khó hiểu, bà cụ Hàn mở miệng nói: "Minh Chung, có chuyện gì từ từ nói, không vội”.
Hàn Minh Chung nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, đến lúc này rồi cậu vẫn còn giả bộ được sao? Mau chóng đưa vật gia truyền của nhà họ Hàn ra dây".
"Vật gia truyền?"
Đám người Hàn gia đột nhiên kinh sợ, Hàn Tử Hiên kéo ông ta lại, hỏi: “Bố bố phát điện cái gì vậy, nhà họ Hàn lấy đâu ra vật gia truyền chứ?"
“Trước đây không có nhưng bây giờ thì có rồi”.
Hàn Minh Chung đi đến trước mặt Diệp Phàm, nghiêm nghị nói: "Diệp Phàm, là con rể nhà họ Hàn, bây giờ đến lúc cậu hiểu mình đóng góp công sức của mình vào cái nhà này rồi, mau đưa con dao găm Long Lân ra đây, nhà họ Hàn sẽ ghi nhớ công lao của cậu”.
"Chú hai, chú nói cái gì vậy, tôi không hiểu", Diệp Phàm khẽ cười nói.
"Hừ, dám giở vờ không hiểu, nếu đã như thế, vậy thì cậu đừng trách tôi không khách khí nhé", Hàn Minh Chung hừ lạnh nói.
Hàn Minh Chung kể đầu đuôi mọi chuyện xây ra trong buổi đấu giá cho mọi người nghe, nhưng ông ta lại che giấu sự tồn tại của Lý Thế Hằng.
Ông ta cho rằng, Diệp Phàm quen biết Lý Thế Hằng chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp, có thể Lý Thế Hằng cũng muốn đoạt được con dao găm thì sao?
"Trời ơi, chú hai, chú không lừa mọi người chứ, một con dao găm trị giá một tỷ? Còn tính bằng đô la Mỹ nữa?"
"Lời của chú nói nghe vào sao hư cấu thế, khó mà tin được".
Đám người nhà họ Hàn được một phen kinh ngạc, bọn họ cho rằng chuyện này quá lố, không thể tin được.
Hàn Minh Chung tức giận, sao đám người này lại không tin cơ chứ?
Lại giải thích thêm một hồi, ông ta chợt nghĩ đến một người, vội vàng nói: "Các người không tin có thể hỏi cậu Hà lúc đó cậu ấy cũng có ở đó" “Bố bố nói cậu Hà đã đến nhà chúng ta đó sao? Hàn Tử Hiện vội vàng hỏi.
“ Đứng vậy, chính là cậu ấy, cậu chủ của tập đoàn Phục Hổ”, Hàn Minh Chung nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.