Chương 89: Xin lỗi!
Thất Trùng
18/05/2021
“Tử Di, thực xin lỗi, tớ không cố ý, chúng ta nhanh báo cánh sát thôi.."
Tống Giai Giai ở phía sau kéo cánh tay Hàn Tử Di, không ngừng nói lời xin lỗi, thậm chí nôn nóng tới bật khóc.
Cô ta vốn còn nghĩ dùng cảnh sát để hù dọa Lý Thiên Kỳ, nhưng không ngờ người ta căn bản không sợ.
"Không sao, tớ tin anh rể" Hàn Tử Di ngược lại rất bình tĩnh nói.
Lúc cô còn đang nói chuyện, Diệp Phàm đã đánh bại bảy tám tên đàn ông vạm vỡ, ai ai cũng đều cao lớn mạnh mẽ.
Nhưng hợp lại cũng không phải đối thủ của anh!
Lúc này Tống Giai Giai, Tưởng Văn Văn và những người khác đã bị một màn kinh hãi này dọa tới choáng váng.
"Một chọi bảy? Vậy mà cũng thắng được..”, La Anh Na trợn tròn mắt, dáng vẻ như vừa nhìn thấy quỷ.
Đây còn là tên ở rể hèn nhát kia sao?
Cô ta từng nghe được một vài tin đồn, người anh rể nhu nhược này của Hàn Tử Di này không tài giỏi gì, ngay cả một công việc chính thức cũng không có.
Chẳng lẽ Diệp Phàm lại là một đại cao thủ ẩn dật. Thâm tàng bất lộ?
Hòa thượng quét rác trong truyền thuyết sao?
Chu Tùng cảm thấy mình đúng là đen đủi, gã ta còn định nhân chuyện này mà có ý đồ đen tối với Hàn Tử Di, nếu hắn thật sự đã làm gì đó thì sao?
Chu Tùng không nhịn được rùng mình một cái.
Tất cả đàn em của hắn đều ngã rạp ra đất, Diệp Phàm bước đến trước mặt Lý Thiên Kỳ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ giọng nói:
"Tôi đã từng nói, động vào người khác thì tôi không quản nhưng động vào cô ấy thì không được, cho dù có là vô ý đi nữa".
"Đã động tay động chân rồi thì phải trả giá!"
Tất cả mọi người dường như chết lặng.
Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào đó, mặt lúc trắng lúc xanh.
Bỗng đột nhiên, hắn ta bật cười, tiếng cười điên lọan.
Sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi, nghiêm túc nói với Diệp Phàm: "Được lắm, hoá ra là con nhà võ, có điềunhư vậy khi đánh nhau sẽ càng thú vị hơn
"Ừm?”
Lời đe doạ của Lý Thiên Kỳ khiến Diệp Phàm cau mày, ngay sau đó hắn ta cầm chai rượu nhanh chóng lao về phía Diệp Phàm.
"Móng vuốt đại bàng?”
Diệc Phàm buột miệng nói.
A Thiên Kỳ không phải là một tay dập chai bình thuờng, tay kia chỉ là che mắt thiên hạ, tay còn lại đang cầm chai ruợu mới là mạnh nhất.
Lời nói của Diệp Phàm làm những người khác có chút sững sờ.
Móng vuốt đại bàng?
Họ đang đóng phim truyền hình dài tập chắc?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mọi nguời đồng loạt trợn tròn mắt, Diệp Phàm thoát khỏi đòn có, bàn tay của Lý Thiên Kỳ sượt qua bắt vào ghế sofa.
Ghế sofa nơi tay hắn ta chạm tới bị rách một lỗ lớn trên bề mặt.
Nhung lúc này cũng lộ ra một kẽ hở, Diệp Phàm dùng cùi chỏ đánh vào ngực làm cho Lý Thiên Kỳ trong nháy mắt bị bay ra ngoài.
Diệp Phàm không dừng lại, anh mạnh mẽ đi đến trước mặt Lý Thiên Kỳ, đạp vào ngực hắn.
Bịch…
Cổ họng trào lên vị lanh ngọt, Lý Thiên Kỳ ho ra một ngụm máu tươi.
"Đồ khốn, mau thả tao ra...”, Lý Thiên Kỳ gào lên, năm ngón tay nắm lấy mắt cá chân của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, tốc độ của Diệp Phàm còn nhanh hơn, anh đá vào thắt lưng Lý Thiên Kỳ làm hắn ta lăn ra trên mặt đất và lần lượt xô ngã mấy bộ bàn ghế.
Lúc này Lý Thiên Kỳ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cuộn mình trên đất gầm lên như một con dã thú.
Xung quanh Diệp Phàm bỗng nhiên như biến thành một nơi không người, không ai dám lại gần anh.
Diệp Phàm chậm rãi đi tới trước mặt Lý Thiên Kỳ, hắn ta đau đớn lộ ra vẻ kinh hãi, nếu Diệp Phàm lại cho hắn thêm một cú nữa, nửa đời còn lại có là hắn ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.
Có điều Diệp Phàm không làm gì hắn mà chỉ nhàn nhạt nói: "Anh có biết Hoàng Lộc Đường không?"
Sắc mặt Lý Thiên Kỳ thay đổi, nhịn đau đón xuống hung hăng nói: "Tao không cần biết mày là ai, mày nói năng cho cẩn thận, không thì Lý Thiên Kỳ tạo có chết cũng phải gặm được của mày một miếng thịt!”
"Ha ha, cũng khá gan dạ đấy, nhưng mà..”.
Diệp Phàm nở nụ cười, mang theo một tia bá đạo mà nói: "Hoàng Lộc Đường còn không đủ cách liều mạng với tôi. Anh thì có tư cách gì chứ?
La Anh Na cùng mấy cô gái kia không biết Hoàng Lộc Đường là ai, nhưng sắc mặt của Chu Tùng thì thay đổi đáng kể.
Gã ta đã từng nghe qua tên của Hoàng Lộc Đường thông qua lời bố ruột- Chu Lâm của mình, Hoàng Lộc Đường là một võ sư nổi tiếng của thành phố Cảng.
Quán chủ của võ quán Chấn Uy, nhân vật quyền lực nhất nhì của nhà họ Hoàng, đã luyện kĩ năng móng vuốt đại bàng đến trang thái cực cao.
Truyền thuyết nói rằng kĩ thuật này có thể tay không xé thép, uy lực kinh diễm.
"Rất tốt, tao đã bảo mày cẩn thận nói nhỏ thôi, nhưng mày không nghe, vậy thì đi chết đi."
Lý Thiên Kỳ gầm lên, đưa tay sờ lên thắt lưng, không ngờ lại lấy ra một thanh đoản đao, hắn ta lao lên đâm về phía ngực Diệp Phàm.
Sự thay đổi đột ngột làm mọi người xung quanh hét lên kinh hãi, nếu như Diệp Phàm bị đâm trúng thì nhất định sẽ mất mạng.
Nhưng mà Diệp Phàm dường như không nhìn thấy, đứng bắt động tại chỗ, trên mặt mang theo nét cười.
Ngay khi lưỡi đoản đao đâm đến trước ngực Diệp Phàm, chỉ còn cách khoảng 3cm, bàn tay của Lý Thiên Kỳ không còn cách nào tiến lên được nữa, cứ như bị kìm chặt lại vậy.
Lý Thiên Kỳ tức giận, lại có người dám ngăn cản hắn ta, tay kia của hắn lập tức duỗi ra nắm lấy tay người đang cản mình.
"Đồ khốn kiếp!”
Người ngăn cản hắn ta hét lên, ra tay càng nhanh hơn, dùng bàn tay tát một cái, Lý Thiên Kỳ liên tục lùi về sau mấy bước.
"Đại sư huynh!”, Lý Thiên Kỳ lùi về phía sau, chấn động nhìn người vừa ra tay đánh mình.
Tuy nhiên, người đàn ông đó phớt lời hắn ta, thay vào đó anh ta nhìn Diệp Phàm và nhẹ nhàng nói: "Anh Diệp, có phải đã làm anh kinh hãi rồi không? Tôi thay mặt sư đệ xin lỗi anh"
Phụt!
Ngạc nhiên kèm theo choáng váng!
Người đàn ông mà Lý Thiên Kỳ gọi là đại sư huynh lại đi xin lỗi Diệp Phàm?
Còn nữa, người này rốt cuộc là ai?
"Sư huynh, anh có nhầm không, hắn đánh em, đánh anh em của mình, còn sĩ nhục sư phụ nữa, sao anh lại phải xin lỗi hắn?", Lý Thiên Kỳ bò dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông kia mà quát lớn.
“Hỗn xược, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, anh Diệp sao có thể sĩ nhục sư phụ được? Anh ý căn bản không cần làm vậy?", người đàn ông mở lời khiển trách Lý Thiên Kỳ.
Thật ra có một điều mà anh ta chưa nói ra, đó là nếu Diệp Phàm muốn sỉ nhục Hoàng Lộc Đường thì đã làm sao? Anh có tư cách này!
Người đàn ông này chính là Vân Sơn, người đã từng chiến đấu với Diệp Phàm, đại đệ tử của Hoàng Lộc Đường.
“Hai tuần trước, sư phụ đã nói với các người rằng, ở thành phố Cảng có rồng, tất cả đều bị đánh bại bởi nắm đấm của người này, người mà sư phụ nhắc tới chính là anh Diệp!", Vân Sơn đến gần Lý Thiên Kỳ, tức giận trầm giọng mà nói.
Vẻ mặt giận dữ của Lý Thiên Kỳ đột nhiên ngưng trọng, hắn ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được, đây chính là anh Diệp "đánh người như tranh treo" đó sao?
Dựa vào đôi quyền mà đánh sự phụ hắn lõm hẳn vào tường, giống như một bức tranh vẽ treo trên tường vậy.
Khi lần đầu tiên nghe thấy những gì Hoàng Lộc Đường nói, hắn ta còn tưởng rằng anh Diệp này ít nhất cũng phải năm sáu mươi tuổi, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
Những người xung quanh nhìn vào Lý Thiên kỳ và dường như cũng hiểu được mọi chuyện không ngờ hắn ta lại là đệ tử của Hoàng Lộc Đường
“Xin lỗi anh Diệp!", Vân Sơn trầm giọng nói.
Lý Thiên Kỳ do dự một lát, sau đó đi tới trước mặt Diệp Phàm cúi đầu nói: "Anh Diệp, Lý Thiên Kỳ tôi xin lỗi anh!"
Diệp Phàm xua xua tay nói: "Nếu không phải anh dùng móng vuốt đại bàng, vả lại còn có vài phần giống với Hoàng Lộc Đường thì có lẽ nửa đời còn lại của anh sẽ phải ngồi trên xe lăn rồi!"
Cả người Lý Thiên Kỳ run lên, lập tức hiểu ra tất cả, hắn ta lại cúi đầu lần nữa nói: "Cảm ơn anh Diệp nhân từ, Lý Thiên Kỳ tôi sẽ chịu mọi hình phạt!”
Tống Giai Giai ở phía sau kéo cánh tay Hàn Tử Di, không ngừng nói lời xin lỗi, thậm chí nôn nóng tới bật khóc.
Cô ta vốn còn nghĩ dùng cảnh sát để hù dọa Lý Thiên Kỳ, nhưng không ngờ người ta căn bản không sợ.
"Không sao, tớ tin anh rể" Hàn Tử Di ngược lại rất bình tĩnh nói.
Lúc cô còn đang nói chuyện, Diệp Phàm đã đánh bại bảy tám tên đàn ông vạm vỡ, ai ai cũng đều cao lớn mạnh mẽ.
Nhưng hợp lại cũng không phải đối thủ của anh!
Lúc này Tống Giai Giai, Tưởng Văn Văn và những người khác đã bị một màn kinh hãi này dọa tới choáng váng.
"Một chọi bảy? Vậy mà cũng thắng được..”, La Anh Na trợn tròn mắt, dáng vẻ như vừa nhìn thấy quỷ.
Đây còn là tên ở rể hèn nhát kia sao?
Cô ta từng nghe được một vài tin đồn, người anh rể nhu nhược này của Hàn Tử Di này không tài giỏi gì, ngay cả một công việc chính thức cũng không có.
Chẳng lẽ Diệp Phàm lại là một đại cao thủ ẩn dật. Thâm tàng bất lộ?
Hòa thượng quét rác trong truyền thuyết sao?
Chu Tùng cảm thấy mình đúng là đen đủi, gã ta còn định nhân chuyện này mà có ý đồ đen tối với Hàn Tử Di, nếu hắn thật sự đã làm gì đó thì sao?
Chu Tùng không nhịn được rùng mình một cái.
Tất cả đàn em của hắn đều ngã rạp ra đất, Diệp Phàm bước đến trước mặt Lý Thiên Kỳ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ giọng nói:
"Tôi đã từng nói, động vào người khác thì tôi không quản nhưng động vào cô ấy thì không được, cho dù có là vô ý đi nữa".
"Đã động tay động chân rồi thì phải trả giá!"
Tất cả mọi người dường như chết lặng.
Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào đó, mặt lúc trắng lúc xanh.
Bỗng đột nhiên, hắn ta bật cười, tiếng cười điên lọan.
Sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi, nghiêm túc nói với Diệp Phàm: "Được lắm, hoá ra là con nhà võ, có điềunhư vậy khi đánh nhau sẽ càng thú vị hơn
"Ừm?”
Lời đe doạ của Lý Thiên Kỳ khiến Diệp Phàm cau mày, ngay sau đó hắn ta cầm chai rượu nhanh chóng lao về phía Diệp Phàm.
"Móng vuốt đại bàng?”
Diệc Phàm buột miệng nói.
A Thiên Kỳ không phải là một tay dập chai bình thuờng, tay kia chỉ là che mắt thiên hạ, tay còn lại đang cầm chai ruợu mới là mạnh nhất.
Lời nói của Diệp Phàm làm những người khác có chút sững sờ.
Móng vuốt đại bàng?
Họ đang đóng phim truyền hình dài tập chắc?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mọi nguời đồng loạt trợn tròn mắt, Diệp Phàm thoát khỏi đòn có, bàn tay của Lý Thiên Kỳ sượt qua bắt vào ghế sofa.
Ghế sofa nơi tay hắn ta chạm tới bị rách một lỗ lớn trên bề mặt.
Nhung lúc này cũng lộ ra một kẽ hở, Diệp Phàm dùng cùi chỏ đánh vào ngực làm cho Lý Thiên Kỳ trong nháy mắt bị bay ra ngoài.
Diệp Phàm không dừng lại, anh mạnh mẽ đi đến trước mặt Lý Thiên Kỳ, đạp vào ngực hắn.
Bịch…
Cổ họng trào lên vị lanh ngọt, Lý Thiên Kỳ ho ra một ngụm máu tươi.
"Đồ khốn, mau thả tao ra...”, Lý Thiên Kỳ gào lên, năm ngón tay nắm lấy mắt cá chân của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, tốc độ của Diệp Phàm còn nhanh hơn, anh đá vào thắt lưng Lý Thiên Kỳ làm hắn ta lăn ra trên mặt đất và lần lượt xô ngã mấy bộ bàn ghế.
Lúc này Lý Thiên Kỳ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cuộn mình trên đất gầm lên như một con dã thú.
Xung quanh Diệp Phàm bỗng nhiên như biến thành một nơi không người, không ai dám lại gần anh.
Diệp Phàm chậm rãi đi tới trước mặt Lý Thiên Kỳ, hắn ta đau đớn lộ ra vẻ kinh hãi, nếu Diệp Phàm lại cho hắn thêm một cú nữa, nửa đời còn lại có là hắn ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.
Có điều Diệp Phàm không làm gì hắn mà chỉ nhàn nhạt nói: "Anh có biết Hoàng Lộc Đường không?"
Sắc mặt Lý Thiên Kỳ thay đổi, nhịn đau đón xuống hung hăng nói: "Tao không cần biết mày là ai, mày nói năng cho cẩn thận, không thì Lý Thiên Kỳ tạo có chết cũng phải gặm được của mày một miếng thịt!”
"Ha ha, cũng khá gan dạ đấy, nhưng mà..”.
Diệp Phàm nở nụ cười, mang theo một tia bá đạo mà nói: "Hoàng Lộc Đường còn không đủ cách liều mạng với tôi. Anh thì có tư cách gì chứ?
La Anh Na cùng mấy cô gái kia không biết Hoàng Lộc Đường là ai, nhưng sắc mặt của Chu Tùng thì thay đổi đáng kể.
Gã ta đã từng nghe qua tên của Hoàng Lộc Đường thông qua lời bố ruột- Chu Lâm của mình, Hoàng Lộc Đường là một võ sư nổi tiếng của thành phố Cảng.
Quán chủ của võ quán Chấn Uy, nhân vật quyền lực nhất nhì của nhà họ Hoàng, đã luyện kĩ năng móng vuốt đại bàng đến trang thái cực cao.
Truyền thuyết nói rằng kĩ thuật này có thể tay không xé thép, uy lực kinh diễm.
"Rất tốt, tao đã bảo mày cẩn thận nói nhỏ thôi, nhưng mày không nghe, vậy thì đi chết đi."
Lý Thiên Kỳ gầm lên, đưa tay sờ lên thắt lưng, không ngờ lại lấy ra một thanh đoản đao, hắn ta lao lên đâm về phía ngực Diệp Phàm.
Sự thay đổi đột ngột làm mọi người xung quanh hét lên kinh hãi, nếu như Diệp Phàm bị đâm trúng thì nhất định sẽ mất mạng.
Nhưng mà Diệp Phàm dường như không nhìn thấy, đứng bắt động tại chỗ, trên mặt mang theo nét cười.
Ngay khi lưỡi đoản đao đâm đến trước ngực Diệp Phàm, chỉ còn cách khoảng 3cm, bàn tay của Lý Thiên Kỳ không còn cách nào tiến lên được nữa, cứ như bị kìm chặt lại vậy.
Lý Thiên Kỳ tức giận, lại có người dám ngăn cản hắn ta, tay kia của hắn lập tức duỗi ra nắm lấy tay người đang cản mình.
"Đồ khốn kiếp!”
Người ngăn cản hắn ta hét lên, ra tay càng nhanh hơn, dùng bàn tay tát một cái, Lý Thiên Kỳ liên tục lùi về sau mấy bước.
"Đại sư huynh!”, Lý Thiên Kỳ lùi về phía sau, chấn động nhìn người vừa ra tay đánh mình.
Tuy nhiên, người đàn ông đó phớt lời hắn ta, thay vào đó anh ta nhìn Diệp Phàm và nhẹ nhàng nói: "Anh Diệp, có phải đã làm anh kinh hãi rồi không? Tôi thay mặt sư đệ xin lỗi anh"
Phụt!
Ngạc nhiên kèm theo choáng váng!
Người đàn ông mà Lý Thiên Kỳ gọi là đại sư huynh lại đi xin lỗi Diệp Phàm?
Còn nữa, người này rốt cuộc là ai?
"Sư huynh, anh có nhầm không, hắn đánh em, đánh anh em của mình, còn sĩ nhục sư phụ nữa, sao anh lại phải xin lỗi hắn?", Lý Thiên Kỳ bò dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông kia mà quát lớn.
“Hỗn xược, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, anh Diệp sao có thể sĩ nhục sư phụ được? Anh ý căn bản không cần làm vậy?", người đàn ông mở lời khiển trách Lý Thiên Kỳ.
Thật ra có một điều mà anh ta chưa nói ra, đó là nếu Diệp Phàm muốn sỉ nhục Hoàng Lộc Đường thì đã làm sao? Anh có tư cách này!
Người đàn ông này chính là Vân Sơn, người đã từng chiến đấu với Diệp Phàm, đại đệ tử của Hoàng Lộc Đường.
“Hai tuần trước, sư phụ đã nói với các người rằng, ở thành phố Cảng có rồng, tất cả đều bị đánh bại bởi nắm đấm của người này, người mà sư phụ nhắc tới chính là anh Diệp!", Vân Sơn đến gần Lý Thiên Kỳ, tức giận trầm giọng mà nói.
Vẻ mặt giận dữ của Lý Thiên Kỳ đột nhiên ngưng trọng, hắn ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được, đây chính là anh Diệp "đánh người như tranh treo" đó sao?
Dựa vào đôi quyền mà đánh sự phụ hắn lõm hẳn vào tường, giống như một bức tranh vẽ treo trên tường vậy.
Khi lần đầu tiên nghe thấy những gì Hoàng Lộc Đường nói, hắn ta còn tưởng rằng anh Diệp này ít nhất cũng phải năm sáu mươi tuổi, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
Những người xung quanh nhìn vào Lý Thiên kỳ và dường như cũng hiểu được mọi chuyện không ngờ hắn ta lại là đệ tử của Hoàng Lộc Đường
“Xin lỗi anh Diệp!", Vân Sơn trầm giọng nói.
Lý Thiên Kỳ do dự một lát, sau đó đi tới trước mặt Diệp Phàm cúi đầu nói: "Anh Diệp, Lý Thiên Kỳ tôi xin lỗi anh!"
Diệp Phàm xua xua tay nói: "Nếu không phải anh dùng móng vuốt đại bàng, vả lại còn có vài phần giống với Hoàng Lộc Đường thì có lẽ nửa đời còn lại của anh sẽ phải ngồi trên xe lăn rồi!"
Cả người Lý Thiên Kỳ run lên, lập tức hiểu ra tất cả, hắn ta lại cúi đầu lần nữa nói: "Cảm ơn anh Diệp nhân từ, Lý Thiên Kỳ tôi sẽ chịu mọi hình phạt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.