Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
Chương 79: Tàn dư quân Hung Nô trên sa mạc
Ma Nữ Ân Ân
25/03/2014
Đang trong lúc cảm thấy buồn chán, một binh lính hoảng loạn chạy tới trước mặt Thất Thất, quỳ trên mặt đất, lo lắng chỉ về phía xa xa, hình như đã xảy ra chuyện đại sự nào đó.
“Bẩm báo Thất tướng quân, có một tiểu đội quân Hung Nô đang tấn công về hướng quân doanh!”
“Quân Hung Nô?” Uy Thất Thất bỗng nhiên đứng lên, không đúng a, nếu tới từ trong sa mạc, nhất định sẽ chạm trán với đội quân của Lưu Trọng Thiên, sao lại xuất hiện ở vùng lân cận quân doanh được.
Bất luận thế nào, nơi này là đường lui duy nhất của đội quân Đại Hán, nếu bị quân Hung Nô phá hủy lương thực và đồ cấp dưỡng (lương thực, rau, thịt… trong quân đội), chẳng phải sẽ gây rối loạn đầu trận tuyến sao, đến lúc đó quân đội Đại Hán sẽ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vậy tiểu đội này nhất định là những phần tử tàn dư Hung Nô.
Nên làm gì bây giờ đây? Uy Thất Thất bỗng chốc cuống cuồng, trong sa mạc này thứ gì cũng đều không có, làm sao có thể ngăn chặn quân Hung Nô tấn công đây? Cô đột nhiên nghĩ tới lưới võng…… Còn kế vườn không nhà trống (*) của Gia Cát Lượng, tạm thời có thể cứu mạng, không biết có dùng được hay không a.
“Sai binh lính gấp rút đem lưới võng chôn sâu trong sa mạc, vây quanh quân doanh!” Uy Thất Thất ra lệnh.
“Thất tướng quân, có lẽ thời gian không còn kịp nữa rồi!”
“Có thể chôn được bao nhiêu thì chôn bấy nhiêu, chủ yếu tập trung ở chính diện quân doanh!”
“Dạ!” Binh lính nhận lệnh rời đi.
Uy Thất Thất quay trở về đại trướng, thay áo giáp, tháo bội kiếm trên tường xuống, rút lưỡi kiếm sắc ra nhìn nhìn, trong lòng thầm nghĩ, nếu lần này thực sự chết trận, cũng tốt hơn nhiều so với cuộc sống buồn rầu ở Đại Hán, là nữ nhân, bộ dáng xấu thế này, thật không bằng đã chết.
Điều duy nhất không thể đáp ứng Lưu Trọng Thiên chính là cùng hắn hồi kinh đô, là Vương gia, hắn hẳn là sẽ cưới một nữ nhân xinh đẹp, không cần phải để người đời nhạo báng, Vương phi chết trận rồi, lý do này hẳn là không tệ a.
Uy Thất Thất cầm kiếm bước ra khỏi đại trướng, đám binh lính đều đang ra sức chôn lưới võng trong sa mạc ở phía ngoài quân doanh. Dùng những tấm lưới võng này, là có thể ngăn cản sự tấn công ẩn nấp trong cát của quân Hung Nô, rất dễ dàng để tiêu diệt toàn bộ quân Hung Nô.
Còn lại cũng chỉ có thể là “cứng chọi với cứng; đá chọi với đá” (ví với dùng thái độ cứng rắn đối phó với thái độ cứng rắn), chỉ mong đầu mình sẽ không vì mấy ngày qua an nhàn mà trở nên lú lẫn.
Uy Thất Thất căn dặn hơn chục binh lính còn lại, mang tất cả chăn bông trong lều trại ra, bó thành từng cuộn dựng đứng ở chỗ đất trống trong doanh trại, đám binh lính đều hết sức tin tưởng Uy Thất Thất, chỉ là không hiểu tại sao cô làm như vậy, lẽ nào chăn bông cũng có vai trò như binh khí sao?
“Thất tướng quân, những tấm chăn bông này có tác dụng gì?” Một binh lính đang vừa cuộn vừa hỏi.
Uy Thất Thất khẽ cười “Nếu ta đoán không sai, tiểu đội này chính là tàn dư quân Hung Nô lần trước phản công. Nếu là quân địch đại doanh Hung Nô, đã sớm chạm trán với đội quân của Vương gia rồi, bọn chúng không biết thực hư chúng ta ra sao, những tấm chăn bông này thoạt nhìn rất giống người, tạm thời bọn chúng sẽ không dám tới gần!”
“Nếu vậy thật tốt quá, bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta nữa, quân số chúng ta quá ít ỏi!”
“Bọn chúng không biết thực hư chúng ta ra sao, nên không dám tấn công chính diện, nhưng sẽ đánh lén, ẩn nấp trong cát!”
“Ẩn nấp trong cát?” Đám binh lính có phần sợ hãi, lần trước Thất tướng quân thiếu chút nữa bị quân Hung Nô nấp trong cát đâm một kiếm chí mạng, giờ đây loại biện pháp này không biết có hiệu quả hay không.
“Chuẩn bị nhiều binh lính giả như vậy, cốt để buộc bọn chúng ẩn nấp trong cát, chúng ta mới có cơ hội thắng!”
Buộc bọn chúng ẩn nấp trong cát, vậy chẳng phải càng khó lòng phòng bị sao, đám binh lính có chút phiền muộn, những tấm lưới võng này chỉ có thể ngăn chặn tạm thời, quân Hung Nô rất dễ dàng thoát khỏi lưới võng chạy ra ngoài a.
“Bẩm báo Thất tướng quân, có một tiểu đội quân Hung Nô đang tấn công về hướng quân doanh!”
“Quân Hung Nô?” Uy Thất Thất bỗng nhiên đứng lên, không đúng a, nếu tới từ trong sa mạc, nhất định sẽ chạm trán với đội quân của Lưu Trọng Thiên, sao lại xuất hiện ở vùng lân cận quân doanh được.
Bất luận thế nào, nơi này là đường lui duy nhất của đội quân Đại Hán, nếu bị quân Hung Nô phá hủy lương thực và đồ cấp dưỡng (lương thực, rau, thịt… trong quân đội), chẳng phải sẽ gây rối loạn đầu trận tuyến sao, đến lúc đó quân đội Đại Hán sẽ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vậy tiểu đội này nhất định là những phần tử tàn dư Hung Nô.
Nên làm gì bây giờ đây? Uy Thất Thất bỗng chốc cuống cuồng, trong sa mạc này thứ gì cũng đều không có, làm sao có thể ngăn chặn quân Hung Nô tấn công đây? Cô đột nhiên nghĩ tới lưới võng…… Còn kế vườn không nhà trống (*) của Gia Cát Lượng, tạm thời có thể cứu mạng, không biết có dùng được hay không a.
“Sai binh lính gấp rút đem lưới võng chôn sâu trong sa mạc, vây quanh quân doanh!” Uy Thất Thất ra lệnh.
“Thất tướng quân, có lẽ thời gian không còn kịp nữa rồi!”
“Có thể chôn được bao nhiêu thì chôn bấy nhiêu, chủ yếu tập trung ở chính diện quân doanh!”
“Dạ!” Binh lính nhận lệnh rời đi.
Uy Thất Thất quay trở về đại trướng, thay áo giáp, tháo bội kiếm trên tường xuống, rút lưỡi kiếm sắc ra nhìn nhìn, trong lòng thầm nghĩ, nếu lần này thực sự chết trận, cũng tốt hơn nhiều so với cuộc sống buồn rầu ở Đại Hán, là nữ nhân, bộ dáng xấu thế này, thật không bằng đã chết.
Điều duy nhất không thể đáp ứng Lưu Trọng Thiên chính là cùng hắn hồi kinh đô, là Vương gia, hắn hẳn là sẽ cưới một nữ nhân xinh đẹp, không cần phải để người đời nhạo báng, Vương phi chết trận rồi, lý do này hẳn là không tệ a.
Uy Thất Thất cầm kiếm bước ra khỏi đại trướng, đám binh lính đều đang ra sức chôn lưới võng trong sa mạc ở phía ngoài quân doanh. Dùng những tấm lưới võng này, là có thể ngăn cản sự tấn công ẩn nấp trong cát của quân Hung Nô, rất dễ dàng để tiêu diệt toàn bộ quân Hung Nô.
Còn lại cũng chỉ có thể là “cứng chọi với cứng; đá chọi với đá” (ví với dùng thái độ cứng rắn đối phó với thái độ cứng rắn), chỉ mong đầu mình sẽ không vì mấy ngày qua an nhàn mà trở nên lú lẫn.
Uy Thất Thất căn dặn hơn chục binh lính còn lại, mang tất cả chăn bông trong lều trại ra, bó thành từng cuộn dựng đứng ở chỗ đất trống trong doanh trại, đám binh lính đều hết sức tin tưởng Uy Thất Thất, chỉ là không hiểu tại sao cô làm như vậy, lẽ nào chăn bông cũng có vai trò như binh khí sao?
“Thất tướng quân, những tấm chăn bông này có tác dụng gì?” Một binh lính đang vừa cuộn vừa hỏi.
Uy Thất Thất khẽ cười “Nếu ta đoán không sai, tiểu đội này chính là tàn dư quân Hung Nô lần trước phản công. Nếu là quân địch đại doanh Hung Nô, đã sớm chạm trán với đội quân của Vương gia rồi, bọn chúng không biết thực hư chúng ta ra sao, những tấm chăn bông này thoạt nhìn rất giống người, tạm thời bọn chúng sẽ không dám tới gần!”
“Nếu vậy thật tốt quá, bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta nữa, quân số chúng ta quá ít ỏi!”
“Bọn chúng không biết thực hư chúng ta ra sao, nên không dám tấn công chính diện, nhưng sẽ đánh lén, ẩn nấp trong cát!”
“Ẩn nấp trong cát?” Đám binh lính có phần sợ hãi, lần trước Thất tướng quân thiếu chút nữa bị quân Hung Nô nấp trong cát đâm một kiếm chí mạng, giờ đây loại biện pháp này không biết có hiệu quả hay không.
“Chuẩn bị nhiều binh lính giả như vậy, cốt để buộc bọn chúng ẩn nấp trong cát, chúng ta mới có cơ hội thắng!”
Buộc bọn chúng ẩn nấp trong cát, vậy chẳng phải càng khó lòng phòng bị sao, đám binh lính có chút phiền muộn, những tấm lưới võng này chỉ có thể ngăn chặn tạm thời, quân Hung Nô rất dễ dàng thoát khỏi lưới võng chạy ra ngoài a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.