Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
Chương 142: Thất thất đến từ tương lai
Ma Nữ Ân Ân
13/06/2018
Sau khi Uy Thất Thất yên nghỉ dưới lòng đất,
Lưu Trọng Thiên thất hồn lạc phách trở về vương phủ, chàng vừa bước vào
cửa chính vương phủ, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất,
sự kiên trì cuối cùng đó, sau khi chôn cất Uy Thất Thất xong, đã hoàn
toàn suy sụp.
Quản gia luống cuống tay chân, vội vã gọi người khiêng Lưu Trọng Thiên vào, Lưu Trọng Thiên ngã bệnh thật rồi, từ đó trở đi tinh thần không phấn chấn, nằm liệt giường.
Hoàng thượng cũng trở nên trầm mặc, trong từ điển của y không có "hối hận", chỉ có "quyết định" và "phủ định", bởi vì y là Đại Hán thiên tử, không phải bách tính lê dân, y thừa nhận, y không si mê Uy Thất Thất như Lưu Trọng Thiên, đó là bởi vì y cho tới bây giờ chưa từng chiếm được nữ nhân kia, bất luận là con người nàng hay là trái tim nàng, đều chưa từng thuộc về y, thế nhưng cái chết của Uy Thất Thất cũng khiến y hết sức đau lòng, tinh thần sa sút, thường xuyên ngồi một mình ngẩn ngơ trong ngự hoa viên.
Tiểu Vu Tử rầu rĩ không lên tiếng tránh ở một bên, Hoàng thượng Đại Hán, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng không phải dạng người vô tình, chỉ tiếc nữ nhân kia thà chết, cũng không chịu mở lòng với Hoàng thượng, tiếp nhận Hoàng thượng, Tiểu Vu Tử chưa bao giờ thấy Hoàng thượng vì một nữ nhân mà thương tâm như thế.
"Tiểu Vu Tử!"
"Hoàng thượng! Tiểu nô tài đây!"
Hoàng thượng liếc nhìn Tiểu Vu Tử, thở dài một hồi "Trẫm đối với Uy Thất Thất phải chăng rất tàn nhẫn?"
Tiểu Vu Tử lắc lắc đầu "Hoàng thượng chẳng qua chỉ vì quá thích nàng, là do nàng quá cố chấp, nghĩ không thông, thà chết không theo, song hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, hy vọng Hoàng thượng có thể buông xuôi, long thể quan trọng hơn!"
"Trẫm không có gì đáng ngại!" Hoàng thượng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, nhẹ giọng nói "Trẫm vừa nhắm mắt lại, liền trông thấy Uy Thất Thất mặc bộ xiêm y trắng muốt, ca múa uyển chuyển, mỉm cười ngọt ngào với trẫm, trẫm biết đó là ảo giác, thực ra Uy Thất Thất chưa từng bao giờ cười với trẫm như vậy, nàng đối với trẫm rất lạnh lùng!"
Tiểu Vu Tử cúi đầu xuống, có chút buồn thay cho Hoàng thượng, có lẽ Uy Thất Thất là sự tiếc nuối lớn nhất đời này của Hoàng thượng, cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng Hoàng thượng.
"Tam vương gia gần đây thế nào?"
"Tam vương gia?" Tiểu Vu Tử hạ thấp giọng "Bị bệnh đã gần ba tháng, thái y cũng xem qua rồi, nói là do thương tâm quá độ, khí huyết tích tụ dồn ứ, nằm liệt giường suốt, nhưng, tiểu nô tài gần đây có nghe ngóng được, hiện giờ tình trạng có khá hơn đôi chút, có điều Tam vương gia chẳng bao giờ ra khỏi cửa chính vương phủ, cũng khước từ hết thảy khách khứa tới thăm."
Hoàng thượng thở dài, thực ra những vị thái y kia là do y phái tới đó, gần đây Lưu Trọng Thiên oai phong lẫm liệt ngã bệnh, trong lòng Hoàng thượng cũng khó tránh khỏi xót xa, có lẽ tình cảm Lưu Trọng Thiên dành cho Uy Thất Thất thực sự sâu đậm, nếu hỏi Hoàng thượng có hối hận vì đã đối xử với bọn họ như vậy hay không, Hoàng thượng không hối hận, nếu hiện tại Uy Thất Thất còn sống, Hoàng thượng vẫn sẽ không nhường bước, bởi vì y cũng như Lưu Trọng Thiên, đối với nữ nhân mình thích, tình thế bắt buộc.
"Thật ra Hoàng thượng, cũng rất quan tâm Tam vương gia..." Tiểu Vu Tử sợ sệt nói.
"Trẫm đương nhiên quan tâm hắn, không có hắn, trẫm sẽ phân tài cao thấp cùng ai đây?"
Hoàng thượng cười lạnh lùng, tranh đấu, bọn họ đấu nhiều năm như vậy, kết quả là, Hoàng thượng cảm giác mình toàn thất bại, thậm chí ngay cả hoàng vị này, Hoàng thượng cũng cảm thấy là Lưu Trọng Thiên nhường cho y, ngày Uy Thất Thất tự sát, Lưu Trọng Thiên dường như có điều muốn nói, trong lòng Hoàng thượng nhận ra được, cuộc đọ sức giữa y và Lưu Trọng Thiên sẽ không vì sự ra đi của Uy Thất Thất mà chấm dứt, có lẽ đời này đã định bọn họ vĩnh viễn không ngừng tranh đấu.
Lưu Trọng Thiên ngồi dậy, uống xong chén thuốc tỳ nữ đưa tới, ra khỏi phòng đi dạo, không tự chủ được đi về phía căn phòng của Uy Thất Thất, chàng đẩy cửa ra, căn phòng vẫn tinh tươm như trước, chỉ là lúc này không thấy bóng người đâu.
Bên giường treo chiếc túi sách nhỏ đáng yêu, đó là túi sách bảo bối của Uy Thất Thất, Lưu Trọng Thiên nhớ lại lúc trong sa mạc, nhớ tới chiếc gậy nhỏ bắn ra tia lửa bốn phía, rồi chiếc la bàn tinh xảo, tựa như Uy Thất Thất vẫn còn ở trong phòng.
Lưu Trọng Thiên tháo túi sách xuống, túi sách này được thiết kế rất đẹp, làm bằng sợi tổng hợp phát sáng, dầy cộm bền chắc, thêm cả khóa kéo kia nữa? Lưu Trọng Thiên nghiên cứu một chút, nhẹ nhàng kéo ra, thấp thoáng cây gậy nhỏ kia, vũ khí nhỏ bé của Thất Thất, vẻ mặt Lưu Trọng Thiên có hơi thất thần, chỉ cười khổ một cái, lại nhìn tiếp.
Chiếc la bàn đó, lần trước thấy qua rồi, cả cuốn sổ nhỏ dày, cây bút quái gở, và ít sách vở kỳ cục kia nữa.
Lưu Trọng Thiên cầm cuốn sổ nhỏ kia lên, bỗng có một vật gì đó rơi ra, là cái gì vậy, một trang giấy nhỏ vuông vắn, Lưu Trọng Thiên đối với những món đồ kỳ lạ này đột nhiên tràn đầy hứng thú, chàng nhận ra bản thân mình hiểu biết quá ít về Uy Thất Thất, chàng không biết Thất Thất đến từ đâu? Không biết cha mẹ Thất Thất là ai? Càng không biết cuộc sống trước đây của Thất Thất, rồi bị nhiễm những luận điệu cổ quái của cô.
Lưu Trọng Thiên nhặt tờ giấy kia lên, lật ra, lập tức trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày cũng không thốt ra lời nào, đó là một bức chân dung? Nhưng không ai có thể có tài họa xuất chúng như vậy, đó gần như là bản sao chân thật sống động.
Trên bức ảnh đó là vẻ mặt tươi cười của Uy Thất Thất, tóc cắt ngắn ngủn, gương mặt xinh đẹp thanh tú, áo phông đúng mốt, cái quần ngắn cũn, lộ ra hai bắp đùi thon dài bóng loáng, sau lưng khoác chiếc túi sách này, khung cảnh phía sau Thất Thất, Lưu Trọng Thiên hoài nghi, đó là một tòa nhà cao tầng, phía trên gắn một bảng hiệu trang nhã, trường nữ sinh trung học Huyền Đức...
Đây không phải là được vẽ ra, Lưu Trọng Thiên nghiên cứu kỹ lưỡng trang giấy trong tay, Đại Hán không có loại giấy chất lượng thế này, chỉ có loại bông tơ, đây hoàn toàn không phải đồ Đại Hán của bọn họ.
Lưu Trọng Thiên cầm ít sách vở kia lên, những chữ đó đều rất quái lạ, hoàn toàn không phải là kiểu viết tay, chữ in ngay ngắn, các trang giấy này, mỏng như chỉ tơ, đóng gáy chỉnh tề, Lưu Trọng Thiên không khỏi nhíu mày, vương phi của chàng rốt cuộc là ai, tại sao lại có những món đồ kỳ lạ như vậy.
Chàng mở một quyển sách ra, chữ viết trên đó không giống như của Đại Hán, nhưng vẫn có thể xem hiểu được có ý nghĩa gì, đây là cái gì, Lưu Trọng Thiên lật xem qua loa, đại chiến thế giới lần thứ hai? Chàng lật đến những cột mốc quan trọng trong niên đại lịch sử, tức thì im lặng như tờ. nguồn TruyenFull.vn
1640: nổ ra cuộc cách mạng tư sản Anh
Nửa sau thế kỷ 17: thiết lập hệ thống cơ học Newton
1775 – 1783: cuộc chiến tranh giành độc lập Bắc Mĩ
Những năm 70 của thế kỷ 19 (từ 1870): nổ ra cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai
Tháng 9/1939: bùng nổ đại chiến thế giới lần thứ hai
1991: Xô-viết giải thể
1993: thành lập liên minh châu Âu
Đây là chút ít sự kiện lịch sử được ghi chép lại, Uy Thất Thất có một bộ sách khiến Lưu Trọng Thiên khiếp sợ, Lưu Trọng Thiên càng thêm nghi hoặc, Thất Thất rốt cuộc là ai? Chàng cầm cuốn sổ nhỏ của Uy Thất Thất lên, nhẹ nhàng mở ra, trên đó đều là nét chữ xinh xắn.
Khi chàng đọc cẩn thận mới phát hiện ra, Uy Thất Thất đang nghiên cứu lịch sử Đại Hán, hơn nữa... Quả thật đáng sợ, nàng lại còn biết rõ Tây Hán rồi Đông Hán, còn cả các triều đại hoàng đế, cũng như hoàng đế đời sau hoàng huynh đương triều.
Hán Vũ Đế Lưu Triệt tại vị 54 năm, điều này sao có thể, Uy Thất Thất lại am hiểu rõ niên hạn hoàng huynh thống trị, mở rộng bờ cõi, tiêu diệt quân địch xâm lấn, đặt nền móng cho cuộc sống bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng con người này hay tín nhiệm những kẻ bói toán, gây ra vô số họa yêu thuật.
Phần sau còn viết về những vị hoàng đế Đại Hán kế nghiệp... Cùng với thế chân vạc Tam quốc trong tương lai.
Cuốn sổ nhỏ trong tay Lưu Trọng Thiên rớt xuống, chàng nhớ lại những lời Uy Thất Thất từng nói qua với chàng.
"Tôi nói cho ngài biết, tôi đến từ tương lai xa xôi, không thuộc triều đại của ngài! Chính là triều đại tiếp theo của triều đại tiếp theo của ngài, hàng nghìn năm về sau, lúc đó ngài đã biến thành tro bụi."
"Tại nơi tôi ở đã không còn tồn tại Đại Hán triều, chỉ có xã hội hiện đại văn minh, máy bay, tàu hỏa, tàu thuỷ, xe hơi, còn phải kể đến chiếc xe dài sang trọng của tôi. Tôi là nữ thừa kế của Uy Thị, không biết tại sao lại chạy tới nơi khỉ gió này, còn trở thành Vương phi gì đó của ngài nữa chứ..."
Uy Thất Thất, chẳng lẽ nàng thật sự đến từ tương lai sao? Nữ nhân xinh đẹp đáng yêu đó, người khiến chàng không thể nào quên, một nữ nhân không chịu tuân thủ tam tòng tứ đức, một nữ nhân cứ một mực tranh cãi đòi nữ quyền, một nữ nhân cứ một mực gọi thẳng tên Vương gia, một nữ nhân cứ một mực la hét đòi về nhà, quả thực không phải là người Đại Hán.
Lưu Trọng Thiên rời khỏi phòng Uy Thất Thất, những hoài niệm kia lại ùa về, chàng lúc này đã chẳng còn quan tâm xem Uy Thất Thất là ai, nàng đến từ đâu, chàng chỉ cần biết Uy Thất Thất đã chiếm cứ trái tim chàng, khiến chàng sống như người mất hồn, không còn là chính mình.
Giá như có người giúp Thất Thất của chàng cải tử hoàn sinh, chàng có thể không cần cái vương vị này, không cần quyền lực lẫn tiền tài, vứt bỏ hết thảy mọi thứ, chỉ muốn đem nàng cao chạy xa bay, sống những tháng ngày tự do tự tại vui vẻ, nhưng tất cả đã muộn rồi, chàng đã mất đi cơ hội cuối cùng.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, loáng cái đã qua một năm, Uy Thất Thất đã ra đi được một năm rồi, trạng thái tinh thần của Lưu Trọng Thiên đã khá lên nhiều, bắt đầu tham dự quốc sự Đại Hán, chỉ có điều chàng trở nên lãnh đạm khác thường, không nói cười tùy tiện.
Từ sau khi Nam Hung Nô bị trục xuất, tàn dư quân đội hợp lại cùng Bắc Hung Nô, bắt đầu xâm chiếm biên cương phía bắc Đại Hán, Lưu Trọng Thiên và các võ tướng trong triều chờ lệnh hành quân, trang bị đầy đủ, một lần nữa rời xa Trường An, rời xa chốn khổ đau này, có lẽ chiến tranh có thể khiến Lưu Trọng Thiên tạm thời quên đi đau thương, kỵ binh Bắc Hung Nô vô cùng dã man, chiến sự mở màn được nửa năm, xâm phạm lãnh thổ người Hán, chắc chắn sẽ phải chết, đại quân của Lưu Trọng Thiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Bắc Hung Nô đại bại, tàn dư quân đội tháo chạy tán loạn về phía tây dọc theo sông Đa-nuýp.
Song trong thời gian khai chiến cùng Bắc Hung Nô, lòng Lưu Trọng Thiên càng như bị giày vò, trong doanh trại dường như đâu đâu cũng thấy bóng dáng Uy Thất Thất, đi tới chỗ nào cũng đầy ắp tiếng cười của nàng, chàng nhiều lần sinh ra ảo giác, không thể tự khống chế, bi thương thở dài, đành quay về trong đại bản doanh, nhưng khi chàng ngồi xuống trước thư án, liền cảm thấy đôi tay ngọc trắng ngần kia của Uy Thất Thất đương thay chàng mài mực, Lưu Trọng Thiên không nhịn được bắt lấy đôi tay kia, nhưng chỉ bắt được nghiên mực lạnh giá.
Lưu Trọng Thiên đứng phắt dậy, vung tay lên, có tiếng va đập, nghiên mực bắn ra ngoài rất xa, rơi xuống đất, chàng ủ dột ngồi xuống, bất lực nằm gục trên thư án, trở về đi, Uy Thất Thất, cuộc sống kiểu này chàng thực sự không kiên trì nổi nữa, nếu đã không thể ở bên chàng trọn đời trọn kiếp này, vì sao phải khiến Tam vương gia Đại Hán yêu nàng sâu đậm.
Quản gia luống cuống tay chân, vội vã gọi người khiêng Lưu Trọng Thiên vào, Lưu Trọng Thiên ngã bệnh thật rồi, từ đó trở đi tinh thần không phấn chấn, nằm liệt giường.
Hoàng thượng cũng trở nên trầm mặc, trong từ điển của y không có "hối hận", chỉ có "quyết định" và "phủ định", bởi vì y là Đại Hán thiên tử, không phải bách tính lê dân, y thừa nhận, y không si mê Uy Thất Thất như Lưu Trọng Thiên, đó là bởi vì y cho tới bây giờ chưa từng chiếm được nữ nhân kia, bất luận là con người nàng hay là trái tim nàng, đều chưa từng thuộc về y, thế nhưng cái chết của Uy Thất Thất cũng khiến y hết sức đau lòng, tinh thần sa sút, thường xuyên ngồi một mình ngẩn ngơ trong ngự hoa viên.
Tiểu Vu Tử rầu rĩ không lên tiếng tránh ở một bên, Hoàng thượng Đại Hán, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng không phải dạng người vô tình, chỉ tiếc nữ nhân kia thà chết, cũng không chịu mở lòng với Hoàng thượng, tiếp nhận Hoàng thượng, Tiểu Vu Tử chưa bao giờ thấy Hoàng thượng vì một nữ nhân mà thương tâm như thế.
"Tiểu Vu Tử!"
"Hoàng thượng! Tiểu nô tài đây!"
Hoàng thượng liếc nhìn Tiểu Vu Tử, thở dài một hồi "Trẫm đối với Uy Thất Thất phải chăng rất tàn nhẫn?"
Tiểu Vu Tử lắc lắc đầu "Hoàng thượng chẳng qua chỉ vì quá thích nàng, là do nàng quá cố chấp, nghĩ không thông, thà chết không theo, song hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, hy vọng Hoàng thượng có thể buông xuôi, long thể quan trọng hơn!"
"Trẫm không có gì đáng ngại!" Hoàng thượng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, nhẹ giọng nói "Trẫm vừa nhắm mắt lại, liền trông thấy Uy Thất Thất mặc bộ xiêm y trắng muốt, ca múa uyển chuyển, mỉm cười ngọt ngào với trẫm, trẫm biết đó là ảo giác, thực ra Uy Thất Thất chưa từng bao giờ cười với trẫm như vậy, nàng đối với trẫm rất lạnh lùng!"
Tiểu Vu Tử cúi đầu xuống, có chút buồn thay cho Hoàng thượng, có lẽ Uy Thất Thất là sự tiếc nuối lớn nhất đời này của Hoàng thượng, cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng Hoàng thượng.
"Tam vương gia gần đây thế nào?"
"Tam vương gia?" Tiểu Vu Tử hạ thấp giọng "Bị bệnh đã gần ba tháng, thái y cũng xem qua rồi, nói là do thương tâm quá độ, khí huyết tích tụ dồn ứ, nằm liệt giường suốt, nhưng, tiểu nô tài gần đây có nghe ngóng được, hiện giờ tình trạng có khá hơn đôi chút, có điều Tam vương gia chẳng bao giờ ra khỏi cửa chính vương phủ, cũng khước từ hết thảy khách khứa tới thăm."
Hoàng thượng thở dài, thực ra những vị thái y kia là do y phái tới đó, gần đây Lưu Trọng Thiên oai phong lẫm liệt ngã bệnh, trong lòng Hoàng thượng cũng khó tránh khỏi xót xa, có lẽ tình cảm Lưu Trọng Thiên dành cho Uy Thất Thất thực sự sâu đậm, nếu hỏi Hoàng thượng có hối hận vì đã đối xử với bọn họ như vậy hay không, Hoàng thượng không hối hận, nếu hiện tại Uy Thất Thất còn sống, Hoàng thượng vẫn sẽ không nhường bước, bởi vì y cũng như Lưu Trọng Thiên, đối với nữ nhân mình thích, tình thế bắt buộc.
"Thật ra Hoàng thượng, cũng rất quan tâm Tam vương gia..." Tiểu Vu Tử sợ sệt nói.
"Trẫm đương nhiên quan tâm hắn, không có hắn, trẫm sẽ phân tài cao thấp cùng ai đây?"
Hoàng thượng cười lạnh lùng, tranh đấu, bọn họ đấu nhiều năm như vậy, kết quả là, Hoàng thượng cảm giác mình toàn thất bại, thậm chí ngay cả hoàng vị này, Hoàng thượng cũng cảm thấy là Lưu Trọng Thiên nhường cho y, ngày Uy Thất Thất tự sát, Lưu Trọng Thiên dường như có điều muốn nói, trong lòng Hoàng thượng nhận ra được, cuộc đọ sức giữa y và Lưu Trọng Thiên sẽ không vì sự ra đi của Uy Thất Thất mà chấm dứt, có lẽ đời này đã định bọn họ vĩnh viễn không ngừng tranh đấu.
Lưu Trọng Thiên ngồi dậy, uống xong chén thuốc tỳ nữ đưa tới, ra khỏi phòng đi dạo, không tự chủ được đi về phía căn phòng của Uy Thất Thất, chàng đẩy cửa ra, căn phòng vẫn tinh tươm như trước, chỉ là lúc này không thấy bóng người đâu.
Bên giường treo chiếc túi sách nhỏ đáng yêu, đó là túi sách bảo bối của Uy Thất Thất, Lưu Trọng Thiên nhớ lại lúc trong sa mạc, nhớ tới chiếc gậy nhỏ bắn ra tia lửa bốn phía, rồi chiếc la bàn tinh xảo, tựa như Uy Thất Thất vẫn còn ở trong phòng.
Lưu Trọng Thiên tháo túi sách xuống, túi sách này được thiết kế rất đẹp, làm bằng sợi tổng hợp phát sáng, dầy cộm bền chắc, thêm cả khóa kéo kia nữa? Lưu Trọng Thiên nghiên cứu một chút, nhẹ nhàng kéo ra, thấp thoáng cây gậy nhỏ kia, vũ khí nhỏ bé của Thất Thất, vẻ mặt Lưu Trọng Thiên có hơi thất thần, chỉ cười khổ một cái, lại nhìn tiếp.
Chiếc la bàn đó, lần trước thấy qua rồi, cả cuốn sổ nhỏ dày, cây bút quái gở, và ít sách vở kỳ cục kia nữa.
Lưu Trọng Thiên cầm cuốn sổ nhỏ kia lên, bỗng có một vật gì đó rơi ra, là cái gì vậy, một trang giấy nhỏ vuông vắn, Lưu Trọng Thiên đối với những món đồ kỳ lạ này đột nhiên tràn đầy hứng thú, chàng nhận ra bản thân mình hiểu biết quá ít về Uy Thất Thất, chàng không biết Thất Thất đến từ đâu? Không biết cha mẹ Thất Thất là ai? Càng không biết cuộc sống trước đây của Thất Thất, rồi bị nhiễm những luận điệu cổ quái của cô.
Lưu Trọng Thiên nhặt tờ giấy kia lên, lật ra, lập tức trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày cũng không thốt ra lời nào, đó là một bức chân dung? Nhưng không ai có thể có tài họa xuất chúng như vậy, đó gần như là bản sao chân thật sống động.
Trên bức ảnh đó là vẻ mặt tươi cười của Uy Thất Thất, tóc cắt ngắn ngủn, gương mặt xinh đẹp thanh tú, áo phông đúng mốt, cái quần ngắn cũn, lộ ra hai bắp đùi thon dài bóng loáng, sau lưng khoác chiếc túi sách này, khung cảnh phía sau Thất Thất, Lưu Trọng Thiên hoài nghi, đó là một tòa nhà cao tầng, phía trên gắn một bảng hiệu trang nhã, trường nữ sinh trung học Huyền Đức...
Đây không phải là được vẽ ra, Lưu Trọng Thiên nghiên cứu kỹ lưỡng trang giấy trong tay, Đại Hán không có loại giấy chất lượng thế này, chỉ có loại bông tơ, đây hoàn toàn không phải đồ Đại Hán của bọn họ.
Lưu Trọng Thiên cầm ít sách vở kia lên, những chữ đó đều rất quái lạ, hoàn toàn không phải là kiểu viết tay, chữ in ngay ngắn, các trang giấy này, mỏng như chỉ tơ, đóng gáy chỉnh tề, Lưu Trọng Thiên không khỏi nhíu mày, vương phi của chàng rốt cuộc là ai, tại sao lại có những món đồ kỳ lạ như vậy.
Chàng mở một quyển sách ra, chữ viết trên đó không giống như của Đại Hán, nhưng vẫn có thể xem hiểu được có ý nghĩa gì, đây là cái gì, Lưu Trọng Thiên lật xem qua loa, đại chiến thế giới lần thứ hai? Chàng lật đến những cột mốc quan trọng trong niên đại lịch sử, tức thì im lặng như tờ. nguồn TruyenFull.vn
1640: nổ ra cuộc cách mạng tư sản Anh
Nửa sau thế kỷ 17: thiết lập hệ thống cơ học Newton
1775 – 1783: cuộc chiến tranh giành độc lập Bắc Mĩ
Những năm 70 của thế kỷ 19 (từ 1870): nổ ra cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai
Tháng 9/1939: bùng nổ đại chiến thế giới lần thứ hai
1991: Xô-viết giải thể
1993: thành lập liên minh châu Âu
Đây là chút ít sự kiện lịch sử được ghi chép lại, Uy Thất Thất có một bộ sách khiến Lưu Trọng Thiên khiếp sợ, Lưu Trọng Thiên càng thêm nghi hoặc, Thất Thất rốt cuộc là ai? Chàng cầm cuốn sổ nhỏ của Uy Thất Thất lên, nhẹ nhàng mở ra, trên đó đều là nét chữ xinh xắn.
Khi chàng đọc cẩn thận mới phát hiện ra, Uy Thất Thất đang nghiên cứu lịch sử Đại Hán, hơn nữa... Quả thật đáng sợ, nàng lại còn biết rõ Tây Hán rồi Đông Hán, còn cả các triều đại hoàng đế, cũng như hoàng đế đời sau hoàng huynh đương triều.
Hán Vũ Đế Lưu Triệt tại vị 54 năm, điều này sao có thể, Uy Thất Thất lại am hiểu rõ niên hạn hoàng huynh thống trị, mở rộng bờ cõi, tiêu diệt quân địch xâm lấn, đặt nền móng cho cuộc sống bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng con người này hay tín nhiệm những kẻ bói toán, gây ra vô số họa yêu thuật.
Phần sau còn viết về những vị hoàng đế Đại Hán kế nghiệp... Cùng với thế chân vạc Tam quốc trong tương lai.
Cuốn sổ nhỏ trong tay Lưu Trọng Thiên rớt xuống, chàng nhớ lại những lời Uy Thất Thất từng nói qua với chàng.
"Tôi nói cho ngài biết, tôi đến từ tương lai xa xôi, không thuộc triều đại của ngài! Chính là triều đại tiếp theo của triều đại tiếp theo của ngài, hàng nghìn năm về sau, lúc đó ngài đã biến thành tro bụi."
"Tại nơi tôi ở đã không còn tồn tại Đại Hán triều, chỉ có xã hội hiện đại văn minh, máy bay, tàu hỏa, tàu thuỷ, xe hơi, còn phải kể đến chiếc xe dài sang trọng của tôi. Tôi là nữ thừa kế của Uy Thị, không biết tại sao lại chạy tới nơi khỉ gió này, còn trở thành Vương phi gì đó của ngài nữa chứ..."
Uy Thất Thất, chẳng lẽ nàng thật sự đến từ tương lai sao? Nữ nhân xinh đẹp đáng yêu đó, người khiến chàng không thể nào quên, một nữ nhân không chịu tuân thủ tam tòng tứ đức, một nữ nhân cứ một mực tranh cãi đòi nữ quyền, một nữ nhân cứ một mực gọi thẳng tên Vương gia, một nữ nhân cứ một mực la hét đòi về nhà, quả thực không phải là người Đại Hán.
Lưu Trọng Thiên rời khỏi phòng Uy Thất Thất, những hoài niệm kia lại ùa về, chàng lúc này đã chẳng còn quan tâm xem Uy Thất Thất là ai, nàng đến từ đâu, chàng chỉ cần biết Uy Thất Thất đã chiếm cứ trái tim chàng, khiến chàng sống như người mất hồn, không còn là chính mình.
Giá như có người giúp Thất Thất của chàng cải tử hoàn sinh, chàng có thể không cần cái vương vị này, không cần quyền lực lẫn tiền tài, vứt bỏ hết thảy mọi thứ, chỉ muốn đem nàng cao chạy xa bay, sống những tháng ngày tự do tự tại vui vẻ, nhưng tất cả đã muộn rồi, chàng đã mất đi cơ hội cuối cùng.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, loáng cái đã qua một năm, Uy Thất Thất đã ra đi được một năm rồi, trạng thái tinh thần của Lưu Trọng Thiên đã khá lên nhiều, bắt đầu tham dự quốc sự Đại Hán, chỉ có điều chàng trở nên lãnh đạm khác thường, không nói cười tùy tiện.
Từ sau khi Nam Hung Nô bị trục xuất, tàn dư quân đội hợp lại cùng Bắc Hung Nô, bắt đầu xâm chiếm biên cương phía bắc Đại Hán, Lưu Trọng Thiên và các võ tướng trong triều chờ lệnh hành quân, trang bị đầy đủ, một lần nữa rời xa Trường An, rời xa chốn khổ đau này, có lẽ chiến tranh có thể khiến Lưu Trọng Thiên tạm thời quên đi đau thương, kỵ binh Bắc Hung Nô vô cùng dã man, chiến sự mở màn được nửa năm, xâm phạm lãnh thổ người Hán, chắc chắn sẽ phải chết, đại quân của Lưu Trọng Thiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Bắc Hung Nô đại bại, tàn dư quân đội tháo chạy tán loạn về phía tây dọc theo sông Đa-nuýp.
Song trong thời gian khai chiến cùng Bắc Hung Nô, lòng Lưu Trọng Thiên càng như bị giày vò, trong doanh trại dường như đâu đâu cũng thấy bóng dáng Uy Thất Thất, đi tới chỗ nào cũng đầy ắp tiếng cười của nàng, chàng nhiều lần sinh ra ảo giác, không thể tự khống chế, bi thương thở dài, đành quay về trong đại bản doanh, nhưng khi chàng ngồi xuống trước thư án, liền cảm thấy đôi tay ngọc trắng ngần kia của Uy Thất Thất đương thay chàng mài mực, Lưu Trọng Thiên không nhịn được bắt lấy đôi tay kia, nhưng chỉ bắt được nghiên mực lạnh giá.
Lưu Trọng Thiên đứng phắt dậy, vung tay lên, có tiếng va đập, nghiên mực bắn ra ngoài rất xa, rơi xuống đất, chàng ủ dột ngồi xuống, bất lực nằm gục trên thư án, trở về đi, Uy Thất Thất, cuộc sống kiểu này chàng thực sự không kiên trì nổi nữa, nếu đã không thể ở bên chàng trọn đời trọn kiếp này, vì sao phải khiến Tam vương gia Đại Hán yêu nàng sâu đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.