Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
Chương 50: Vương phi thực dã man
Ma Nữ Ân Ân
25/03/2014
Về tới doanh trại, Uy Thất Thất bắt đầu trầm lặng không nói gì, vô tình đi theo sau Lưu Trọng Thiên, nhìn đám binh lính từng kề vai sát cánh chiến đấu bên mình, chẳng biết có còn cơ hội đi đánh Hung Nô nữa không, gả cho Vương gia rồi, dù gì cũng là Vương phi, mọi người có còn yêu mến cô giống như trước kia không?
Từ xa Ngô Trung Nghĩa chạy đến: “Ai nha, cuối cùng đã trở lại, Thất tướng quân không phải muốn đào hôn chứ?”
Lưu Trọng Thiên cũng không thèm để ý đến Ngô Trung Nghĩa, bước nhanh về hướng đại trướng, khiến Ngô Trung Nghĩa mặt mày nóng ran hậm hực, trong lòng vô cùng không thoải mái, phỏng chừng Tam Vương gia đương bực tức hắn, ai bảo hắn lại chính là người truyền thánh chỉ đáng ghét kia chứ.
Song Ngô Trung Nghĩa chẳng quan tâm tới điểm uỷ khuất đó, thực ra người chịu khổ sở không phải là hắn, mà chính là Tam Vương gia tự cho mình là thanh cao kia, trước giờ chẳng xem hắn để vào mắt. Giờ đây Tam Vương gia đã biết sự lợi hại của Ngô Trung Nghĩa, cho nên mới nói chớ có đắc tội với tiểu nhân.
Uy Thất Thất đi tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa, giơ nắm đấm lên, hơn nữa còn trưng cái khuôn mặt xấu xí kia dọa cho Ngô Trung Nghĩa sợ toát mồ hôi, liền lập tức chạy đuổi theo Tam Vương gia, nghiêng mình chui vào đại trướng.
Ngô Trung Nghĩa sáp đến gần Tam Vương gia nói: “Vương gia, về việc….”
“Không cần nói nữa, ngày mai thành thân!” Lưu Trọng Thiên bực tức nói, sau đó phóng tầm mắt lạnh lùng quay về phía Uy Thất Thất “Ngày mai trước khi thành thân, Uy Thất Thất không được đi tới chỗ khác!”
“Ngươi không phải muốn bắt ta ở suốt trong đại trướng chứ?” Thất Thất tức giận nhìn Lưu Trọng Thiên, sao vừa mới trở về quân doanh, Tam Vương gia này đã trở nên lãnh khốc vô tình rồi, lại còn muốn giam lỏng, hạn chế tự do của mình chứ?
“Lưu phó tướng!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng kêu Lưu Duẫn.
“Có!” Lưu Duẫn không biết Vương gia có chuyện gì muốn căn dặn hắn.
“Chỉ cần Thất tướng quân rời khỏi đại trướng, ngươi liền bám theo từng bước không rời cho ta!”
“Ngươi dám!” Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu phó tướng, dù sao mình cũng là một phụ tá tướng quân, sẽ không quá đáng như vậy chứ.
“Lời Vương gia, Lưu Duẫn không dám không nghe, cho nên mời Thất tướng quân…” Lưu phó tướng có chút khó xử, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất.
Uy Thất Thất cố ý đi tới cửa đại trướng, Lưu phó tướng lập tức đi theo, Thất Thất giậm chân, bực tức bước trở về, đột nhiên hướng phía Ngô Trung Nghĩa hô to một tiếng: “Hài lòng chứ, còn chưa đi, chẳng hay còn chờ ta đánh ngươi?”
“Đi, đi ngay đây!” Ngô Trung Nghĩa né tránh Uy Thất Thất, chật vật chạy thoát ra ngoài, Vương phi này thực dã man, quả thực chẳng khác gì một nam nhân, cuộc sống của Tam Vương gia sau này càng ngày càng thoải mái a.
Lưu Duẫn vẫn đứng ở ngoài cửa đại trướng, canh giữ ở nơi đó không rời, Uy Thất Thất thực sự mất đi tự do.
Thất Thất nằm trên giường, trừng to mắt sững sờ, trong chốc lát phía ngoài đại trướng có hai binh lính tiến vào, trong tay đang cầm hai chiếc hộp gấm, cung kính đứng ở trước mặt Lưu Trọng Thiên.
“Vương gia, đây là giá y [váy cưới] cùng châu báu mà Hoàng Thượng ban cho Vương phi!” Một binh lính nhỏ giọng nói.
“Đặt xuống!”
“Hoàng Thượng căn dặn, muốn Vương phi mặc & đeo những thứ này trong ngày đại hôn, sau đó trở về miêu tả cho Hoàng thượng nghe dung mạo tuyệt mĩ của Vương phi……” Binh lính kia lén nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, phát hiện Thất Thất mở to hai mắt nhìn, bộ dáng vô cùng xấu xí, vì thế sợ tới mức cúi đầu xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ, Vương phi nào có dung mạo tuyệt mĩ gì, là kinh dị mới đúng.
Lưu Trọng Thiên gần như giận dữ, hoàng huynh phỏng chừng là muốn xem cảnh tượng náo nhiệt, được thôi, hắn chỉ muốn tâm trạng vui vẻ khi thành thân, chẳng phải là cưới xấu nữ Uy Thất Thất sao? Lẽ nào ai còn quy định Lưu Trọng Thiên hắn chỉ có thể cưới duy nhất một nữ nhân? Những dạng nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ như hương, như mĩ, như hoa, Lưu Trọng Thiên hắn đều có thể nạp vào hàng thiếp, tha hồ hưởng thụ các hương vị tuyệt sắc đó.
Từ xa Ngô Trung Nghĩa chạy đến: “Ai nha, cuối cùng đã trở lại, Thất tướng quân không phải muốn đào hôn chứ?”
Lưu Trọng Thiên cũng không thèm để ý đến Ngô Trung Nghĩa, bước nhanh về hướng đại trướng, khiến Ngô Trung Nghĩa mặt mày nóng ran hậm hực, trong lòng vô cùng không thoải mái, phỏng chừng Tam Vương gia đương bực tức hắn, ai bảo hắn lại chính là người truyền thánh chỉ đáng ghét kia chứ.
Song Ngô Trung Nghĩa chẳng quan tâm tới điểm uỷ khuất đó, thực ra người chịu khổ sở không phải là hắn, mà chính là Tam Vương gia tự cho mình là thanh cao kia, trước giờ chẳng xem hắn để vào mắt. Giờ đây Tam Vương gia đã biết sự lợi hại của Ngô Trung Nghĩa, cho nên mới nói chớ có đắc tội với tiểu nhân.
Uy Thất Thất đi tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa, giơ nắm đấm lên, hơn nữa còn trưng cái khuôn mặt xấu xí kia dọa cho Ngô Trung Nghĩa sợ toát mồ hôi, liền lập tức chạy đuổi theo Tam Vương gia, nghiêng mình chui vào đại trướng.
Ngô Trung Nghĩa sáp đến gần Tam Vương gia nói: “Vương gia, về việc….”
“Không cần nói nữa, ngày mai thành thân!” Lưu Trọng Thiên bực tức nói, sau đó phóng tầm mắt lạnh lùng quay về phía Uy Thất Thất “Ngày mai trước khi thành thân, Uy Thất Thất không được đi tới chỗ khác!”
“Ngươi không phải muốn bắt ta ở suốt trong đại trướng chứ?” Thất Thất tức giận nhìn Lưu Trọng Thiên, sao vừa mới trở về quân doanh, Tam Vương gia này đã trở nên lãnh khốc vô tình rồi, lại còn muốn giam lỏng, hạn chế tự do của mình chứ?
“Lưu phó tướng!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng kêu Lưu Duẫn.
“Có!” Lưu Duẫn không biết Vương gia có chuyện gì muốn căn dặn hắn.
“Chỉ cần Thất tướng quân rời khỏi đại trướng, ngươi liền bám theo từng bước không rời cho ta!”
“Ngươi dám!” Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu phó tướng, dù sao mình cũng là một phụ tá tướng quân, sẽ không quá đáng như vậy chứ.
“Lời Vương gia, Lưu Duẫn không dám không nghe, cho nên mời Thất tướng quân…” Lưu phó tướng có chút khó xử, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất.
Uy Thất Thất cố ý đi tới cửa đại trướng, Lưu phó tướng lập tức đi theo, Thất Thất giậm chân, bực tức bước trở về, đột nhiên hướng phía Ngô Trung Nghĩa hô to một tiếng: “Hài lòng chứ, còn chưa đi, chẳng hay còn chờ ta đánh ngươi?”
“Đi, đi ngay đây!” Ngô Trung Nghĩa né tránh Uy Thất Thất, chật vật chạy thoát ra ngoài, Vương phi này thực dã man, quả thực chẳng khác gì một nam nhân, cuộc sống của Tam Vương gia sau này càng ngày càng thoải mái a.
Lưu Duẫn vẫn đứng ở ngoài cửa đại trướng, canh giữ ở nơi đó không rời, Uy Thất Thất thực sự mất đi tự do.
Thất Thất nằm trên giường, trừng to mắt sững sờ, trong chốc lát phía ngoài đại trướng có hai binh lính tiến vào, trong tay đang cầm hai chiếc hộp gấm, cung kính đứng ở trước mặt Lưu Trọng Thiên.
“Vương gia, đây là giá y [váy cưới] cùng châu báu mà Hoàng Thượng ban cho Vương phi!” Một binh lính nhỏ giọng nói.
“Đặt xuống!”
“Hoàng Thượng căn dặn, muốn Vương phi mặc & đeo những thứ này trong ngày đại hôn, sau đó trở về miêu tả cho Hoàng thượng nghe dung mạo tuyệt mĩ của Vương phi……” Binh lính kia lén nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, phát hiện Thất Thất mở to hai mắt nhìn, bộ dáng vô cùng xấu xí, vì thế sợ tới mức cúi đầu xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ, Vương phi nào có dung mạo tuyệt mĩ gì, là kinh dị mới đúng.
Lưu Trọng Thiên gần như giận dữ, hoàng huynh phỏng chừng là muốn xem cảnh tượng náo nhiệt, được thôi, hắn chỉ muốn tâm trạng vui vẻ khi thành thân, chẳng phải là cưới xấu nữ Uy Thất Thất sao? Lẽ nào ai còn quy định Lưu Trọng Thiên hắn chỉ có thể cưới duy nhất một nữ nhân? Những dạng nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ như hương, như mĩ, như hoa, Lưu Trọng Thiên hắn đều có thể nạp vào hàng thiếp, tha hồ hưởng thụ các hương vị tuyệt sắc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.