Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa
Chương 12
Nhip Hôi
25/09/2013
Cả đêm hôm ấy tôi ngồi đọc nhật ký của Hoàng. Có lẽ cậu ấy chẳng nhớ đến cuốn Nhật ký giấu ở đầu giường này. Bởi nó đã viết đến trang cuối từ
cách đây hai năm khi Hoàng lên lớp 11 thì dừng viết. Hoàng không viết
đều đặn, không phải ngày nào cũng viết, mà cách quãng có khi một thời
gian dài. Mỗi khi viết Nhật ký là ngày hôm đó Hoàng gặp chuyện bực tức
không vui và không có ai chia sẻ.
“Hôm nay bị thằng Hải Tấn đấm một phát lệch má, mà đ’ hiểu mình làm gì nó mà tự nhiên nó xông vào lớp đấm mình. Chiều hỏi lại thì nó bảo ĐẤM NHẦM!. Đm!”
“Con Quy Cậy chuyên gia phô cô giáo mình mang diêm đến lớp đốt chân ghế, nay nó chơi canh keo làm rớt 10 nghìn. Mình nhặt được nhưng mình đéo trả”
“Buồn thế! Không làm bài tập bị đứng bảng, không hát trong 15 phút sinh hoạt đầu giờ phải đi dọn nhà xí”
“Dựng 4 hòn gạch với miếng gỗ dài nhặt được ngoài đường làm giá sách cũng đẹp phết. Thế mà hôm sau đi học về mẹ quẳng mất”
“Chán, chả có ai đi họp phụ huynh!”
…
Vừa ôm Ki vừa người khúc khích, có lúc lại phải lấy tay lau nước mắt trước những cảm xúc ngây ngô của Hoàng:
“Mẹ bảo không được ăn nói trống không bố láo với bố! Dù có tội lỗi gì thì cũng là bố mình, đã đẻ ra mình, tội mất dậy là tội vô đạo nhất của những đứa con.
Đẻ ra một đứa trẻ để rồi làm tổn thương nó? Vậy thì đừng đẻ còn hơn!”
Thế giới bí mật nơi nhật ký đã giúp tôi hiểu Hoàng hơn, tôi tìm được ở Hoàng quá nhiều điểm chung. Chúng tôi như bước đến từ một thế giới, gặp nhau ở đây, dù chưa nhận ra người quen, nhưng những gì xảy ra ta phần nào tạo nên duyên số. Tôi gấp cuốn sổ lại khi đọc được một phần ba, bò lên giường vì mệt quá, những vết đánh vẫn đau nhức và khiến tôi chả nước mắt khi vô tình chạm vào.
Hoàng nhắn tin: “Nhỏ ngủ chưa?”
Tôi nhắn lại: “Tui ngủ rồi, Hoàng ngủ đi”
“Khóa cửa vào nhé!”
Tôi cười dịu dàng, ôm cuốn Nhật ký trong lòng và nhắm mặt lại. Cảm xúc yêu thương ngây dại của những ngày đầu khi mới quen nhau như một liều thuốc kỳ diệu chữa lành những vết thương của hiện tại. Tôi để ý đến Hoàng nhiều hơn, quan tâm đến Hoàng nhiều hơn, quên đi hết giận hờn xích mích. Hoàng đã quá khổ, tôi cũng quá khổ. Chúng tôi không nên làm khổ nhau thêm!
3617_522522797813018_1154354240_n
Đái Bậy chiều thứ 7 nào cũng đến đón tôi khi tôi tan học. Anh đi chậm cùng tôi về một đoạn đường. Anh kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện tình của anh với Củ Cải, kể về thời gian Củ Cải yêu một chàng trai khác rồi nhận ra đó chỉ là tình cảm ngộ nhận, cô ấy trở về bên Đái Bậy, cùng anh đi tiếp con đường tình yêu của họ. Nhưng rồi lỗi lầm chẳng biết từ đâu xảy đến, bên nhau chẳng được mấy mà lại cách xa. Mỗi con người chúng ta sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà ta yêu thương không còn ở bên ta nữa. Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại?
- Bố cô ấy biết cô ấy đang quen với một thằng “không môn đăng hộ đối” như anh, nên tất cả chấm dứt!
- Rồi anh đồng ý?
- Anh biết làm gì? Nói với ông ấy là “Kệ mẹ bác” à?
Mặt Đái Bậy nhăn nheo chả sệ như bánh đa ngấm nước.
- Khi say! Đừng bao giờ nhắn tin cho người yêu cũ!
- Sao cơ?
- Qua anh say, chẳng hiểu sao anh nhắn tin chửi Củ Cải không tiếc lời, sáng tỉnh dậy không nhớ gì, đọc lại tin nhắn mà hoảng.
- Anh chửi cái gì cơ?
- Chửi cô ấy đần độn, ngu ngốc, không chủ động, ba phải, bla bla
- Thôi xong, anh đã tự đẩy tình yêu của mình xuống bờ vực thẳm.
- Em có thôi ngay đi không?
- Kệ anh, em về với Quần đùi hoa của em đây
- Đã của em rồi à?
- Ừ! – Tôi vênh mặt lên
- Để anh theo em về nhà, rồi hôn em trước mặt nó.
- Đừng có điênnnnn!
Tôi hoảng quá chạy trước. Đái Bậy khốn nạn lắm. Nói thế không khéo làm thật. Đái Bậy cứ cười đằng sau. Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ: “Lạ thiệt, đàn ông con trai, dù buồn đến cỡ nào cũng cười được”.
Về đến nhà thấy Hoàng đang quét sân ngoài cổng. Hắn nhìn tôi nhăn nhở:
- Xin chào!
- Dở à?
- Ô, không đánh thì bảo tôi hiền, tôi đánh cho lại bảo không yêu thương súc vật.
- Im đi. Đằng ấy quét hay cào sân đấy?
- Tối thích ăn gì?
- Có gì ăn rồi?
- Chẳng biết! Mẹ đi công tác nên mua một đống thức ăn để tủ lạnh.
Tôi dắt xe vào sân rồi đi vào bếp. Hoàng lon ton chạy theo. Bấm bụng muốn cười lắm rồi nhưng vẫn làm mặt nghiêm quay ra:
- Có cả cá với thịt, ăn gì?
- Ăn gì cũng được, nhỏ nấu đi!
- Sao lại tui nấu?
- Thôi tùy, tui nấu thì cũng được, nhưng sợ nhỏ không nuốt được thôi.
Tôi cũng biết thế, nhìn Hoàng chưa chắc đã nấu được cơm. Cất cặp sách rồi cùng Hoàng làm bữa. Căn bếp nhỏ ầm ỹ buổi chiều muộn. Hoàng mà đã thân thiết với ai thì nói nhiều kinh khủng, kể toàn những truyện ở đâu ở đâu. Kể cả truyện thằng bạn ở lớp hôm nay quên kéo khóa quần đến truyện con bạn nghịch ngợm cầm dao chặt cái bút xóa bị mực bắn toét một phát vào mặt trắng hếu một mảng. Bó tay!
Hoàng còn ngốc và rất trẻ con. Cờ vua cũng không biết chơi, bắt tôi ngồi dạy mỏi mồm cả buổi tối mà vẫn nhầm không nhớ được vị trí của con Xe và cách đi của con Tượng. Đôi lúc bực mình tôi phải gắt lên: “Trời ơi sao trên đời lại có người ngu như đằng ấy hả?”. Dù ngu nhưng cũng có lòng tự trọng, biết giận biết gằn mặt dỗi tôi. Tôi cũng lỡ lời nên nhỏn nhẻn xin lỗi rồi dạy tiếp. Tôi rất thích điệu cười hệch hệch của Hoàng, trong mát như một buổi sáng mùa thu không nắng ấy. Có buồn đến mấy, nhìn Hoàng cười cũng tiêu tan hết.
Tôi dần dần yêu anh hàng xóm từ những điều giản dị nhỏ nhoi. Từ những cậu xương rồng, từ một vài câu chuyện vu vơ, từ những bữa cơm nhỏ chia sẻ miếng thịt miếng cá cho lũ mèo con, từ mấy cái bánh anh để dành cho tôi đêm ăn đỡ đói. Với một cô gái thiếu thốn nhiều thứ như tôi, thì những gì Hoàng mang đến là quá đủ, như một đốm lửa âm ỉ nóng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thởi tới là có thể bùng lên dữ dội. Hoàng vô tư chẳng hề biết điều đó.
Đêm đến, tôi lại lôi Nhật ký của Hoàng ra đọc, có đoạn khiến tôi đơ mặt ra một lúc rồi cười phá lên: “Từ lúc có nhiều lông một phát là mỗi lần tắm mình lại lôi thước vào đo” =))) Tôi thấy bệnh hoạn khủng khiếp. Tởm! Cũng tính chụp hình lại làm kỷ niệm nhưng thôi. Những ngày đầu tiên dậy thì, Hoàng tâm sự với nhật ký từng tí một làm tôi chết cười: “Hai cái đầu ti sưng đau ơi là đau. Mình có phải con gái đ’ đâu? Nó lồi lên như hai quả bòng thì bỏ mẹ”. Có vài đoạn Hoàng viết tôi phải tra google đọc mới hiểu. Những bí mật của một chàng trai mới lớn thật là khó tả. Hic hic
Vài ngày sau, bố mẹ lại không về nhà. Tôi thấy như thế này bình yên hơn cả. Hoàng cho tôi ăn cơm, giảng bài cho tôi hiểu, nói chuyện cùng tôi, quần áo của tôi Hoàng cũng lôi về tống vào máy giặt giặt luôn một thể, mặc cho tôi gào ghét rằng như thế sẽ bị ám mùi thối từ cơ thế hắn.
Một tối chủ nhật, tầm 10h, Đái Bậy nhắn tôi xuống cổng trong lúc tôi đang ngồi làm bài tập. Ngạc nhiên vì anh đến bất ngờ, tôi chạy xuống xem có chuyện gì. Vừa mở cổng đã ngửi thấy mùi rượu sực nức. Đái Bậy ngồi im lìm trên cái xe Min của anh ấy, khuất trong lùm cây trước cổng nhà tôi, nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đỏ lừ.
- Anh khóc đấy hả?
- …
Đái Bậy im lặng, cười!
- Anh buồn thì cứ nói với em, sao anh cười hoài vậy?
Đái Bậy đột nhiên kéo tôi vào lòng. Lần này tôi biết, anh ôm tôi không phải vì muốn trêu Hoàng. Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng không nổi. Anh ôm chặt quá. Giọng anh phả hơi rượu bên tai tôi:
- Nụ cười ngây ngô, ta đánh mất trong dòng đời hối hả. Nụ cười giả tạo, ta nhặt được từ xã hội bọn chen.
- Anh bị làm sao mà uống nhiều như thế này? Nói em nghe?
- Tại sao em giống cô ấy như vậy chứ? Tại sao hả?
- Cô nào? Anh điên à?
Một hồi lâu lặng im, Đái Bậy buông tôi ra, anh tra khóa xe mà trượt đi trượt lại, đến mức tôi phải giật khóa cắm vào ổ cho.
- Rượu không tốt đâu! Có buồn thì mua thuốc an thần rồi ngủ một giấc! Tỉnh dậy sẽ thấy ổn hơn!
- …
- Anh về đi! Em mong mai anh vẫn sống để gặp em.
- …
- Về đi chứ còn gì nữa. Đừng tưởng em quên cái ôm hôm nay nhé. Không phải muốn gì cũng được đâu.
Đái Bậy cười rồi phóng đi. Tôi đứng nhìn cho đến khi xe anh đi khuất. Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mong anh sẽ bình yên.
Chạy lên phòng, cầm điện thoại thấy Hoàng nhắn tôi ra ban công nói chuyện. Tôi thắc mắc không hiểu hôm nay ngày gì mà hai lão này dở chứng thế. Mở cửa đi ra, thấy mặt Hoàng đanh lại:
- Nhỏ vừa đi đâu?
- Tui ở phòng mà?
- Ờ, không ngờ nhỏ là loại người thế!
- Loại người gì?
Hoàng bỏ vào phòng. Rồ chắc? Tôi trèo qua lan can chạy theo;
- Này, nói nốt đi chứ?
- Tôi chả thấy hết rồi! Tôi đi mua chè định gọi nhỏ sang ăn, không bắt máy tưởng nhỏ ngủ rồi chứ? Hóa ra là xuống cổng ôm bạn trai. Xin lỗi!
- Ơ, dở à? Tôi không ôm
- Nó ôm! Như nhau cả
- Đó không phải là bạn trai tôi?
- Sao nó ôm nhỏ?
- Tôi không biết!
- Rồi nhỏ đứng im cho nó ôm mà?
- Tôi…
- Thôi nhỏ về đi!
Ngượng quá dành quay về. Cảm giác này là cảm giác gì? Bực bội! Làm quái gì tôi phải giải thích với hắn? Hắn cũng là gì của tôi mà thái độ như thế? Chả hiểu.
Bọn con trai, cứ như điên ấy! >_<
“Hôm nay bị thằng Hải Tấn đấm một phát lệch má, mà đ’ hiểu mình làm gì nó mà tự nhiên nó xông vào lớp đấm mình. Chiều hỏi lại thì nó bảo ĐẤM NHẦM!. Đm!”
“Con Quy Cậy chuyên gia phô cô giáo mình mang diêm đến lớp đốt chân ghế, nay nó chơi canh keo làm rớt 10 nghìn. Mình nhặt được nhưng mình đéo trả”
“Buồn thế! Không làm bài tập bị đứng bảng, không hát trong 15 phút sinh hoạt đầu giờ phải đi dọn nhà xí”
“Dựng 4 hòn gạch với miếng gỗ dài nhặt được ngoài đường làm giá sách cũng đẹp phết. Thế mà hôm sau đi học về mẹ quẳng mất”
“Chán, chả có ai đi họp phụ huynh!”
…
Vừa ôm Ki vừa người khúc khích, có lúc lại phải lấy tay lau nước mắt trước những cảm xúc ngây ngô của Hoàng:
“Mẹ bảo không được ăn nói trống không bố láo với bố! Dù có tội lỗi gì thì cũng là bố mình, đã đẻ ra mình, tội mất dậy là tội vô đạo nhất của những đứa con.
Đẻ ra một đứa trẻ để rồi làm tổn thương nó? Vậy thì đừng đẻ còn hơn!”
Thế giới bí mật nơi nhật ký đã giúp tôi hiểu Hoàng hơn, tôi tìm được ở Hoàng quá nhiều điểm chung. Chúng tôi như bước đến từ một thế giới, gặp nhau ở đây, dù chưa nhận ra người quen, nhưng những gì xảy ra ta phần nào tạo nên duyên số. Tôi gấp cuốn sổ lại khi đọc được một phần ba, bò lên giường vì mệt quá, những vết đánh vẫn đau nhức và khiến tôi chả nước mắt khi vô tình chạm vào.
Hoàng nhắn tin: “Nhỏ ngủ chưa?”
Tôi nhắn lại: “Tui ngủ rồi, Hoàng ngủ đi”
“Khóa cửa vào nhé!”
Tôi cười dịu dàng, ôm cuốn Nhật ký trong lòng và nhắm mặt lại. Cảm xúc yêu thương ngây dại của những ngày đầu khi mới quen nhau như một liều thuốc kỳ diệu chữa lành những vết thương của hiện tại. Tôi để ý đến Hoàng nhiều hơn, quan tâm đến Hoàng nhiều hơn, quên đi hết giận hờn xích mích. Hoàng đã quá khổ, tôi cũng quá khổ. Chúng tôi không nên làm khổ nhau thêm!
3617_522522797813018_1154354240_n
Đái Bậy chiều thứ 7 nào cũng đến đón tôi khi tôi tan học. Anh đi chậm cùng tôi về một đoạn đường. Anh kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện tình của anh với Củ Cải, kể về thời gian Củ Cải yêu một chàng trai khác rồi nhận ra đó chỉ là tình cảm ngộ nhận, cô ấy trở về bên Đái Bậy, cùng anh đi tiếp con đường tình yêu của họ. Nhưng rồi lỗi lầm chẳng biết từ đâu xảy đến, bên nhau chẳng được mấy mà lại cách xa. Mỗi con người chúng ta sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà ta yêu thương không còn ở bên ta nữa. Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại?
- Bố cô ấy biết cô ấy đang quen với một thằng “không môn đăng hộ đối” như anh, nên tất cả chấm dứt!
- Rồi anh đồng ý?
- Anh biết làm gì? Nói với ông ấy là “Kệ mẹ bác” à?
Mặt Đái Bậy nhăn nheo chả sệ như bánh đa ngấm nước.
- Khi say! Đừng bao giờ nhắn tin cho người yêu cũ!
- Sao cơ?
- Qua anh say, chẳng hiểu sao anh nhắn tin chửi Củ Cải không tiếc lời, sáng tỉnh dậy không nhớ gì, đọc lại tin nhắn mà hoảng.
- Anh chửi cái gì cơ?
- Chửi cô ấy đần độn, ngu ngốc, không chủ động, ba phải, bla bla
- Thôi xong, anh đã tự đẩy tình yêu của mình xuống bờ vực thẳm.
- Em có thôi ngay đi không?
- Kệ anh, em về với Quần đùi hoa của em đây
- Đã của em rồi à?
- Ừ! – Tôi vênh mặt lên
- Để anh theo em về nhà, rồi hôn em trước mặt nó.
- Đừng có điênnnnn!
Tôi hoảng quá chạy trước. Đái Bậy khốn nạn lắm. Nói thế không khéo làm thật. Đái Bậy cứ cười đằng sau. Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ: “Lạ thiệt, đàn ông con trai, dù buồn đến cỡ nào cũng cười được”.
Về đến nhà thấy Hoàng đang quét sân ngoài cổng. Hắn nhìn tôi nhăn nhở:
- Xin chào!
- Dở à?
- Ô, không đánh thì bảo tôi hiền, tôi đánh cho lại bảo không yêu thương súc vật.
- Im đi. Đằng ấy quét hay cào sân đấy?
- Tối thích ăn gì?
- Có gì ăn rồi?
- Chẳng biết! Mẹ đi công tác nên mua một đống thức ăn để tủ lạnh.
Tôi dắt xe vào sân rồi đi vào bếp. Hoàng lon ton chạy theo. Bấm bụng muốn cười lắm rồi nhưng vẫn làm mặt nghiêm quay ra:
- Có cả cá với thịt, ăn gì?
- Ăn gì cũng được, nhỏ nấu đi!
- Sao lại tui nấu?
- Thôi tùy, tui nấu thì cũng được, nhưng sợ nhỏ không nuốt được thôi.
Tôi cũng biết thế, nhìn Hoàng chưa chắc đã nấu được cơm. Cất cặp sách rồi cùng Hoàng làm bữa. Căn bếp nhỏ ầm ỹ buổi chiều muộn. Hoàng mà đã thân thiết với ai thì nói nhiều kinh khủng, kể toàn những truyện ở đâu ở đâu. Kể cả truyện thằng bạn ở lớp hôm nay quên kéo khóa quần đến truyện con bạn nghịch ngợm cầm dao chặt cái bút xóa bị mực bắn toét một phát vào mặt trắng hếu một mảng. Bó tay!
Hoàng còn ngốc và rất trẻ con. Cờ vua cũng không biết chơi, bắt tôi ngồi dạy mỏi mồm cả buổi tối mà vẫn nhầm không nhớ được vị trí của con Xe và cách đi của con Tượng. Đôi lúc bực mình tôi phải gắt lên: “Trời ơi sao trên đời lại có người ngu như đằng ấy hả?”. Dù ngu nhưng cũng có lòng tự trọng, biết giận biết gằn mặt dỗi tôi. Tôi cũng lỡ lời nên nhỏn nhẻn xin lỗi rồi dạy tiếp. Tôi rất thích điệu cười hệch hệch của Hoàng, trong mát như một buổi sáng mùa thu không nắng ấy. Có buồn đến mấy, nhìn Hoàng cười cũng tiêu tan hết.
Tôi dần dần yêu anh hàng xóm từ những điều giản dị nhỏ nhoi. Từ những cậu xương rồng, từ một vài câu chuyện vu vơ, từ những bữa cơm nhỏ chia sẻ miếng thịt miếng cá cho lũ mèo con, từ mấy cái bánh anh để dành cho tôi đêm ăn đỡ đói. Với một cô gái thiếu thốn nhiều thứ như tôi, thì những gì Hoàng mang đến là quá đủ, như một đốm lửa âm ỉ nóng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thởi tới là có thể bùng lên dữ dội. Hoàng vô tư chẳng hề biết điều đó.
Đêm đến, tôi lại lôi Nhật ký của Hoàng ra đọc, có đoạn khiến tôi đơ mặt ra một lúc rồi cười phá lên: “Từ lúc có nhiều lông một phát là mỗi lần tắm mình lại lôi thước vào đo” =))) Tôi thấy bệnh hoạn khủng khiếp. Tởm! Cũng tính chụp hình lại làm kỷ niệm nhưng thôi. Những ngày đầu tiên dậy thì, Hoàng tâm sự với nhật ký từng tí một làm tôi chết cười: “Hai cái đầu ti sưng đau ơi là đau. Mình có phải con gái đ’ đâu? Nó lồi lên như hai quả bòng thì bỏ mẹ”. Có vài đoạn Hoàng viết tôi phải tra google đọc mới hiểu. Những bí mật của một chàng trai mới lớn thật là khó tả. Hic hic
Vài ngày sau, bố mẹ lại không về nhà. Tôi thấy như thế này bình yên hơn cả. Hoàng cho tôi ăn cơm, giảng bài cho tôi hiểu, nói chuyện cùng tôi, quần áo của tôi Hoàng cũng lôi về tống vào máy giặt giặt luôn một thể, mặc cho tôi gào ghét rằng như thế sẽ bị ám mùi thối từ cơ thế hắn.
Một tối chủ nhật, tầm 10h, Đái Bậy nhắn tôi xuống cổng trong lúc tôi đang ngồi làm bài tập. Ngạc nhiên vì anh đến bất ngờ, tôi chạy xuống xem có chuyện gì. Vừa mở cổng đã ngửi thấy mùi rượu sực nức. Đái Bậy ngồi im lìm trên cái xe Min của anh ấy, khuất trong lùm cây trước cổng nhà tôi, nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đỏ lừ.
- Anh khóc đấy hả?
- …
Đái Bậy im lặng, cười!
- Anh buồn thì cứ nói với em, sao anh cười hoài vậy?
Đái Bậy đột nhiên kéo tôi vào lòng. Lần này tôi biết, anh ôm tôi không phải vì muốn trêu Hoàng. Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng không nổi. Anh ôm chặt quá. Giọng anh phả hơi rượu bên tai tôi:
- Nụ cười ngây ngô, ta đánh mất trong dòng đời hối hả. Nụ cười giả tạo, ta nhặt được từ xã hội bọn chen.
- Anh bị làm sao mà uống nhiều như thế này? Nói em nghe?
- Tại sao em giống cô ấy như vậy chứ? Tại sao hả?
- Cô nào? Anh điên à?
Một hồi lâu lặng im, Đái Bậy buông tôi ra, anh tra khóa xe mà trượt đi trượt lại, đến mức tôi phải giật khóa cắm vào ổ cho.
- Rượu không tốt đâu! Có buồn thì mua thuốc an thần rồi ngủ một giấc! Tỉnh dậy sẽ thấy ổn hơn!
- …
- Anh về đi! Em mong mai anh vẫn sống để gặp em.
- …
- Về đi chứ còn gì nữa. Đừng tưởng em quên cái ôm hôm nay nhé. Không phải muốn gì cũng được đâu.
Đái Bậy cười rồi phóng đi. Tôi đứng nhìn cho đến khi xe anh đi khuất. Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mong anh sẽ bình yên.
Chạy lên phòng, cầm điện thoại thấy Hoàng nhắn tôi ra ban công nói chuyện. Tôi thắc mắc không hiểu hôm nay ngày gì mà hai lão này dở chứng thế. Mở cửa đi ra, thấy mặt Hoàng đanh lại:
- Nhỏ vừa đi đâu?
- Tui ở phòng mà?
- Ờ, không ngờ nhỏ là loại người thế!
- Loại người gì?
Hoàng bỏ vào phòng. Rồ chắc? Tôi trèo qua lan can chạy theo;
- Này, nói nốt đi chứ?
- Tôi chả thấy hết rồi! Tôi đi mua chè định gọi nhỏ sang ăn, không bắt máy tưởng nhỏ ngủ rồi chứ? Hóa ra là xuống cổng ôm bạn trai. Xin lỗi!
- Ơ, dở à? Tôi không ôm
- Nó ôm! Như nhau cả
- Đó không phải là bạn trai tôi?
- Sao nó ôm nhỏ?
- Tôi không biết!
- Rồi nhỏ đứng im cho nó ôm mà?
- Tôi…
- Thôi nhỏ về đi!
Ngượng quá dành quay về. Cảm giác này là cảm giác gì? Bực bội! Làm quái gì tôi phải giải thích với hắn? Hắn cũng là gì của tôi mà thái độ như thế? Chả hiểu.
Bọn con trai, cứ như điên ấy! >_<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.