Chương 51: TẶNG MỘT ĐÒI MỘT
Cống Trà
17/07/2013
Quan viên của triều Đại Chu, trừ được nghỉ vào các tiết lễ trong năm, còn có nghỉ cuối tuần, một tháng ba mươi ngày chia làm ba tuần, mỗi tuần mười
ngày, lần lượt là thượng, trung và hạ tuần, mỗi tuần được nghỉ một ngày. Đến khi Nguyên Tông Hoàng đế lâm triều, Hoàng đế rất quan tâm đến các
quan viên, đặc biệt hạ chỉ, những tháng hè quá nóng bức hàng năm, cuối
tuần được nghỉ thành hai ngày.
Giờ là cuối tháng bảy, hiếm có lúc được nghỉ ngơi tận hai ngày liên tục, các vị quan viên rảnh rỗi an nhàn, hoặc là tìm mỹ nữ bầu bạn, hoặc là tụ tập bằng hữu, hoặc là ngâm gió ngợi trăng, bình thơ phổ nhạc. Nếu không có chuyện gì quan trọng, Hoàng đế rất hạn chế việc triệu kiến người khác vào buổi sáng ngày nghỉ, nay đột nhiên triệu kiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị, Vĩnh Bình Hầu cũng lấy làm kinh ngạc vô cùng, cũng tìm lời để moi thông tin từ viên quan nội thị. Nhưng viên quan nội thị này quá kín miệng, không moi được chút manh mối nào.
Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị Chu Mẫn Mẫn hồi phủ, vội vàng hỏi mấy câu, cũng không biết Nguyên Tông Hoàng đế đột ngột triệu kiến vì lý do gì, vì cũng không còn sớm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu không dám trì hoãn thêm, sửa soạn một chút rồi lập tức tiến cung.
Vĩnh Bình Hầu tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng ông cho rằng Như Nguyệt Quận chúa đang sống ở Hầu phủ, có thể là Nguyên Tông Hoàng đế triệu kiến vì hôn sự của Quận chúa cũng không biết chừng. Trước giờ Như Nguyệt Quận chúa phát ngôn bừa bãi, từng nói nếu để ý ai, sẽ tự động tiến cung xin tứ hôn, hiện giờ Hoàng đế triệu kiến, cùng lắm chắc chỉ hỏi han về Quận chúa một chút, chắc không thể tứ hôn ngay lập tức. Không được, đợi phu nhân trở về, phải bảo bà ấy nhanh chóng nghĩ cách cho hai đứa con trai, có thế nào, Hầu phủ cũng không thể rước một Quận chúa xấu xí đến từ dị quốc về làm dâu.
Ngoài sảnh, thấy Chu Minh Dương băn khoăn, Chu Mẫn Mẫn lại nói: “Như Nguyệt Quận chúa thích quấn quít tiểu Mị, cô ta ở nhà ta từng đấy thời gian cũng không muốn đi, đến giờ vẫn chưa quyết định chuyện cưới xin. Hay là Hoàng hậu nương nương muốn hỏi mẫu thân và tiểu Mị chuyện của Như Nguyệt Quận chúa, để xác minh cho chắc chắn!”
Nhắc tới Như Nguyệt Quận chúa, Chu Minh Dương lại nghĩ đến Hạ Như Phong, mặt biến sắc: “Người đâu, nhanh chóng đến dịch quán dò la, xem có phải Hạ Như Phong đã tiến cung hay không?”
“Chuyện gì xảy ra thế? Mới sáng sớm mà tiểu Mị đã đi đâu rồi?” Vì trời quá nóng, tối hôm qua, Như Nguyệt Quận chúa một mình ăn hết nửa quả dưa hấu, giữa đêm phải rời giường nhiều lần, khiến sáng dậy muộn. Nghe thấy ngoài sảnh tiếng nói lao xao, vội ra nghe ngóng, thấy Chu Minh Dương và Chu Tư đều đang sa sầm nét mặt, vội hỏi: “Tiểu Mị xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Minh Dương nhìn nhìn Như Nguyệt Quận chúa, đột nhiên nói: “Nghe nói Quận chúa có tâm nguyện chung chồng với tiểu Mị?”
Như Nguyệt Quận chúa đỏ mặt, biện bạch: “Ta chẳng hề thích lấy chồng. Nhưng ta muốn được ở cùng tiểu Mị. Tiểu Mị dịu dàng lại xinh đẹp, giống mẹ đẻ của ta như đúc. Nếu có ta ở cùng nhà, người chồng sẽ không dám bắt nạt nàng. Nàng cũng không phải qua đời sớm như mẫu thân ta.”
Trong ấn tượng của Như Nguyệt Quận chúa, mẫu thân của cô ấy là bị phụ thân và những người đàn bà khác ức hiếp mà phải chết. Cô ấy vẫn áy náy, nghĩ rằng nếu mình có thể lớn thêm mấy tuổi, sẽ có thể bảo vệ mẫu thân, không để bà bị người khác bắt nạt. Hiện nay có Lâm Mị, bất kể là tướng mạo hay tính tình, đều rất giống mẫu thân trong kí ức của Quận chúa, cô ấy liền cho rằng đây là ông trời cho cô ấy cơ hội chuộc lỗi, phái cô ấy tới bảo vệ Lâm Mị. Nếu muốn bảo vệ Lâm Mị cả đời, cũng chỉ có cách chung chồng mới là bảo đảm.
Chu Minh Dương nghe Quận chúa nói thế, sắc mặt ôn hòa hơn một chút, cao giọng nói: “Không biết vì sao, gần đây có lời đồn, rằng tướng mạo tiểu Mị rất giống Thiên Phương Công chúa. Chỉ sợ Hạ Như Phong nghe đồn thế sẽ tiến cung xin tứ hôn.”
Như Nguyệt Quận chúa sững sờ nói: “Tiểu Mị xinh đẹp, Thiên Phương Công chúa cũng xinh đẹp, xem ra đúng là có phần tương tự. Nếu anh họ trông thấy tiểu Mị, nhất định sẽ thích nàng.”
Chu Mẫn Mẫn hiếu kỳ nói: “Quận chúa, tại sao anh họ cô lại đối với Thiên Phương Công chúa nhớ mãi không quên vậy?”
Như Nguyệt Quận chúa buột miệng kể: “Mấy năm trước, có một thương nhân châu báu người Đại Hạ Quốc tới Đại Chu Quốc, trong một lần yến hội được trông thấy Thiên Phương Công chúa từ xa. Khi trở về, cho người vẽ một bức họa, sau đó đem bức họa tiến cung. Người nào trông thấy bức họa cũng đều trầm trồ vẻ đẹp của con gái Đại Chu. Các anh em họ của ta liền đánh cược với nhau, nếu ai cưới được cô gái đẹp như trong bức họa, những người còn lại sẽ viết một chữ ‘phục’ tặng hắn. Sau đó hai nước giao tranh, còn có người kêu gào muốn đánh cho Đại Chu Quốc phải đầu hàng, cống nạp Đại Chu Quốc đệ nhất mỹ nữ Thiên Phương Công chúa đi hòa thân!”
Chu Mẫn Mẫn tức giận nói: “Kết quả là Đại Hạ Quốc đưa cô tới đây!”
Như Nguyệt Quận chúa tủi thân nói: “Mẫn Mẫn, mẫu thân ta là người Đại Chu Quốc, ta cũng có thể coi là một nửa người dân Đại Chu Quốc, ta lần này là hồi hương, không phải…” Vừa nói, vừa nghĩ đến mẫu thân, hốc mắt Quận chúa đỏ hoe.
Chu Mẫn Mẫn thấy Quận chúa như thế, không tiện chỉ trích nữa, chỉ trợn mắt nói: “Được rồi, hoan nghênh cô hồi hương!”
Một lúc sau, thị vệ Chu Minh Dương phái đi thúc ngựa trở về, tiến tới bẩm báo: “Thiếu gia, Hạ Vương gia Đại Hạ Quốc đã tiến cung cầu kiến Hoàng thượng từ sáng sớm, tới giờ vẫn chưa xuất cung.”
Chu Minh Dương gật đầu, phất tay cho thị vệ lui ra, xoay người đi vào đại sảnh, hắn gọi người hầu đến, trầm giọng nói với Như Nguyệt Quận chúa: “Quận chúa, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp được tiểu Mị thôi.”
Khi Đại Chu Quốc và Đại Hạ Quốc ký hiệp ước đồng minh, đã tuyên bố sẽ coi nhau như huynh đệ, giờ Hạ Như Phong đích thân hộ tống hai tiểu thư và một quận chúa đến hòa thân, dù hắn không đề nghị, Nguyên Tông Hoàng đế cũng nên có qua có lại, tặng vài mỹ nữ Đại Chu mới phải đạo. Lúc này nếu Hạ Như Phong cầu hôn nghĩa nữ Hầu phủ, nói đi nói lại, Hoàng thượng hoàn toàn không có đạo lý nào để cự tuyệt. Chu Minh Dương nhíu mày nhìn Như Nguyệt Quận chúa, nếu muốn giữ tiểu Mị ở lại Hầu phủ, cũng phải chứa chấp cả cô Quận chúa này, dù có phiền phức hắn cũng bất chấp.
Trong Thiên Điện ở phía Tây Hoàng cung, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đang đánh giá Hạ Như Phong, Hạ Như Phong khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trán rộng mũi to, tướng mạo uy vũ, cũng là một nhân tài vượt trội, nếu hắn không phải người Đại Hạ Quốc, gả Lâm Mị cho hắn cũng không bị bẽ mặt.
Hạ Như Phong cũng đang đánh giá Lâm Mị, thấy Lâm Mị lông mày lá liễu, mắt to ướt át như hồ thu, môi như cánh hoa, quả nhiên có ba phần kiều diễm của Thiên Phương Công chúa, lòng rất ngứa ngáy, đang định lên tiếng, lại thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu đứng lên nói: “Bẩm Hoàng thượng, hai nước liên hôn, tất nhiên là chuyện tốt, lại thêm Hạ Vương gia thân phận cao quý, tướng mạo đường hoàng, gả cho cậu ấy sẽ được phong trắc phi, lấy lễ đối đãi, kể ra, thật là tiểu nữ trèo cao. Chỉ có điều sáng hôm nay thần phụ đã hứa gả tiểu nữ cho Liễu Trạng nguyên Liễu Vĩnh, đã đến Linh Ẩn Tự nhờ Viên Tuệ đại sư so bát tự, thề ước trước Phật tổ, cầu phúc cho tiểu nữ và Liễu Trạng nguyên. Thần phụ tuyệt đối không dám lừa gạt Hoàng thượng, đem một cô gái đã hứa hôn gả cho Vương gia Hạ quốc, làm tổn hại đến thanh danh Đại Chu.”
Lẽ nào lại như vậy, ta vừa mới cầu hôn, bà lại nói hứa gả sáng nay rồi, gạt con nít ah? Hạ Như Phong vừa nghe phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói thế, không khỏi bực ngầm. Đứng lên nói: “Phu nhân nói thế thật khiến người khác nghi ngờ. Không lẽ là nghĩ cách thoái thác? Nếu như thế, chính là tội khi quân.”
“Tuyệt đối không dám khi quân, quả thật là đã hứa gả lúc sáng rồi.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Hạ Như Phong to tiếng, trán vã mồ hôi, vội vàng nói: “Chuyện này có Viên Tuệ đại sư của Linh Ẩn Tự và Sử phu nhân Tô phu nhân có thể làm chứng.”
Lâm Mị ngồi bên cạnh phu nhân Vĩnh Bình Hầu, hai tay co chặt, mặt cúi gằm, không dám lộ chút thái độ gì, cảm thấy nôn nóng vạn phần, chỉ sợ sự tình có biến. Một mặt lại cực kỳ cảm kích phu nhân Vĩnh Bình Hầu dám ra mặt vì nàng, lòng thầm nghĩ, nhất định sau này phải coi phu nhân như mẹ ruột, không giấu giấu giếm giếm nữa, khiến mẹ con hiểu lầm nhau.
Hạ Như Phong lườm lườm Lâm Mị, suy luận rằng việc hắn tiến cung xin ban hôn có Nhậm Tể tướng biết, không chừng là ông ta mật báo, khiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu vội vàng hứa hôn cho Lâm Mị. Bèn hướng lên Nguyên Tông Hoàng đế nói: “Hoàng đế bệ hạ, khi ta tiến cung cầu hôn, có Nhậm Tể tướng biết. Chắc hẳn phu nhân đây cũng biết. Chỉ sợ phu nhân đây không muốn con gái phải đi lấy chồng xa, vội vàng tìm người hứa hôn, lừa gạt Hoàng thượng mà thôi.”
“Là bàn chuyện hôn nhân từ trước, hay là sáng nay mới vội vàng hứa hôn, điều tra là biết ngay thôi.” Nguyên Tông Hoàng đế đã giữ hai cô tiểu thư Đại Hạ trong cung, hai cô tiểu thư này tính tình hoạt bát, cực kỳ phóng khoáng, ông ấy được hưởng thụ tư tưởng dị quốc, vô cùng hài lòng. Nghe thấy Hạ Như Phong đề nghị cầu hôn một cô tiểu thư, lại chỉ là một cô nghĩa nữ nho nhỏ của Hầu phủ, đương nhiên sẽ không từ chối. Lúc này thấy hai bên tranh luận, bèn cho người triệu Viên Tuệ đại sư và Sử phu nhân Tô phu nhân tiến cung chứng thực.
Liễu Vĩnh vốn tưởng rằng chỉ cần thông đồng với Viên Tuệ đại sư, thì hắn và Lâm Mị có thể đến với nhau, không ngờ lại có người của Hầu phủ báo Hoàng thượng triệu phu nhân và Nhị tiểu thư tiến cung. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nóng lòng trở về, dĩ nhiên chưa kịp gọi Lâm Mị đến để nói câu gì, hắn và nàng chỉ kịp nhìn nhau rồi đành trơ mắt nhìn nàng ra về theo phu nhân Vĩnh Bình hầu. Nhất thời cũng không có tâm trạng nào về phủ, bèn ngồi lại tán gẫu cùng Viên Tuệ đại sư, tranh thủ suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể cầu hôn thành công.
Không bao lâu sau, lại có người trong cung đến triệu Viên Tuệ đại sư tiến cung, chỉ nói phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn ông ấy làm chứng, không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn Viên Tuệ đại sư làm chứng? Liễu Vĩnh ngẩn ra, xâu chuỗi một loạt manh mối, mặt hắn biến sắc. Mấy ngày gần đây, có lời đồn nói nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị tướng mạo rất giống Thiên Phương Công chúa, Hạ Như Phong kia vốn ái mộ Thiên Phương Công chúa mà không được, giờ Thiên Phương Công chúa đã xác định chuyện hôn nhân, chờ thêm một thời gian ngắn nữa sẽ chính thức đính hôn với Mạc Song Bách, Hạ Như Phong kia liệu có quay sang cầu hôn Lâm Mị hay không? Nếu Hạ Như Phong cầu hôn Lâm Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhất định sẽ tìm cách thoái thác, cách tốt nhất chính là nói đã hứa gả cho hắn rồi. Nếu như thế, lúc này mới phải triệu Viên Tuệ đại sư vào cung làm chứng.
Lại nói đến Viên Tuệ đại sư và hai vị phu nhân đi vào đại điện, Nguyên Tông Hoàng đế liền nói: “Đại sư kể lại chi tiết chuyện buổi sáng có người nhờ so bát tự, chỉ kể chuyện liên quan, những lời thừa thãi không cần nói.”
Viên Tuệ đại sư giả vờ hồ đồ, làm như không biết đang xảy ra chuyện gì, hắng giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, sáng sớm nay có mấy vị phu nhân mang thiếp canh đến nhờ lão nạp so bát tự, nói là so bát tự cho nghĩa nữ, lão nạp vừa nhận thiếp canh, thì đúng lúc Liễu Trạng nguyên tới, nói là hôm qua đưa nhầm thiếp canh, lại đưa cho lão nạp một tờ thiếp canh khác. Lão nạp so bát tự hai tờ thiếp canh mà phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Liễu Trạng nguyên đưa thấy là lương duyên trời ban, sau khi nghe thế phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Liễu Trạng nguyên bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi. Những chuyện khác lão nạp không biết.”
Sử phu nhân và Tô phu nhân cũng ậm ờ: “Buổi tối hôm qua phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho người sang, hẹn là sáng nay cùng đến Linh Ẩn Tự, cùng bà ấy so bát tự cho nghĩa nữ Lâm Mị và nhà trai. Không dám lừa dối nửa lời.” Đúng là so bát tự cho Lâm Mị mà, nhưng Hoàng thượng không hỏi so với ai, nên chúng ta tự khai làm chi. Trả lời thế không thể tính là khi quân.
Hạ Như Phong sáng sớm nay mới tiến cung xin tứ hôn, trước đó không nói lộ với ai, mà hai vị phu nhân này lại nói phu nhân Vĩnh Bình Hầu hẹn họ đến Linh Ẩn Tự so bát tự từ tận tối hôm qua rồi. Nói như vậy, tức là phu nhân Vĩnh Bình Hầu không hề gả vội Lâm Mị vì biết tin hắn cầu hôn? Hạ Như Phong biết là tình thế bất lợi cho mình, liền mở miệng nói: “Phu nhân mới chỉ so bát tự, vẫn chưa chính thức hứa gả tiểu thư đi,…”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe Hạ Như Phong nói thế, cũng không buông tay, không khỏi buột miệng nói: “Đại Chu Quốc chúng ta, nếu so bát tự mà hợp, liền coi như hôn sự đã định.”
“Dù là chính thức đính hôn, cũng có thể giải trừ hôn ước! Huống chi mới chỉ so bát tự.” Hạ Như Phong quyết tâm phải có được Lâm Mị, hướng lên Nguyên Tông Hoàng đế chắp tay nói: “Cầu hoàng đế bệ hạ tứ hôn!”
Đây là ép duyên ah? Nhóm phu nhân Vĩnh Bình Hầu cả kinh hít một hơi lạnh.
Lâm Mị cũng giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên, hai bàn tay nắm chặt, lấy hết can đảm đứng lên, run rẩy nói: “Bẩm Hoàng thượng, mẫu thân đã so bát tự cho tiểu nữ với Liễu Trạng nguyên, tiểu nữ đã là vợ chưa cưới của Liễu Trạng nguyên, không thể vì tham vinh hoa phú quý mà gả cho Hạ Vương gia làm trắc phi được.”
Cô gái này rất có khí phách! Hạ Như Phong mặc dù lưu luyến tướng mạo của Lâm Mị, nhưng chỗ này đông người, không tiện dùng vũ lực, bèn nói: “Lâm tiểu thư nghĩ như thế, nhưng không biết liệu Liễu Trạng nguyên có chung cách nghĩ đó không?”
“Người đâu, tuyên Liễu Trạng nguyên!” Nguyên Tông Hoàng đế thấy Lâm Mị tuy giọng nói run run, nhưng cả người thẳng tắp, thần thái cực kỳ kiên định, nhất thời âm thầm gật đầu, con gái Đại Chu Quốc có khí phách như thế, coi như là cho Hạ Như Phong mở rộng tầm mắt.
Liễu Vĩnh cũng đang chờ ở ngoài cung, vừa nghe tuyên hắn tiến cung, liền xuất hiện ở đại điện rất nhanh sau đó.
Chàng tới rồi, chàng tới rồi! Lâm Mị vừa thấy Liễu Vĩnh, sống mũi liền cay cay, nhưng lòng kiên định, chỉ cần Liễu Vĩnh dám tranh giành với Hạ Như Phong, coi như nàng không chọn lầm người. Chỉ cần tranh thắng Hạ Như Phong, quá khứ Liễu Vĩnh thế nào, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng sẽ không để ý nữa, chỉ còn có thể vui vẻ gả nàng cho Liễu Vĩnh, tác hợp cho mối lương duyên này.
Cùng lúc đó, Chu Minh Dương đã được Chu Mẫn Mẫn kể lại chi tiết, rằng sáng sớm nay phu nhân Vĩnh Bình Hầu đến Linh Ẩn Tự không chỉ để dâng hương, mà là vì muốn so bát tự cho Lâm Mị và Sử Bình Tá, ai ngờ Liễu Vĩnh chen vào phá đám.
Chu Minh Dương nghe thế, khóe miệng giật giật. Nếu đã thế, chắc chắn mẫu thân sẽ ở trước mặt Hoàng thượng nói tiểu Mị đã hứa gả cho Liễu Vĩnh rồi, chỉ cần Liễu Vĩnh dám thừa nhận chuyện này trước mặt Hoàng thượng, thì hắn liền ôm được mỹ nhân về. Hừ hừ, không dễ vậy đâu!
Quả thật Liễu Vĩnh lúc này đang đứng trước mặt Nguyên Tông Hoàng đế, bày tỏ hắn ái mộ Lâm Mị, không phải Lâm Mị không cưới, nếu Lâm Mị gả cho người khác, suốt đời này hắn sẽ không lấy ai.
Liễu Vĩnh một bên không tiếc dùng ngôn từ thổ lộ sự cuồng si hắn dành cho Lâm Mị, một bên oán thầm, xem các người mù quáng cố chấp muốn chia lìa đôi lứa như thế nào? Nếu hôm nay chia cắt đôi uyên ương mạng khổ chúng ta, Hoàng thượng mất thể diện đã đành, Hạ Như Phong cũng bị người đời bêu riếu.
Hạ Như Phong thấy Liễu Vĩnh là một người đàn ông trang nghiêm đĩnh đạc, lại dám đứng trước bao người tuyên bố không phải Lâm Mị không cưới, cưới không được thì ở vậy cả đời, không khỏi đờ đẫn, tên này thật sự cuồng si thế sao? Chỉ sợ là không muốn Lâm Mị phải lấy chồng xa, nên khua môi múa mép phóng đại lời lẽ? Chứ đâu có lẽ nào lại thế!
“Liễu Trạng nguyên giỏi tài ăn nói, nói lời này thật giống như ta hoành đao đoạt ái. Có điều vẫn luôn nghe nói ở Đại Chu Quốc, chuyện cưới xin là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nếu không chính là tư tình lén lút. Lúc này hai người vẫn chưa chính thức hứa hôn, đã ái mộ đối phương như thế, không lẽ đã gặp và lén lút tình tự rồi? Nếu như vậy, Hạ mỗ quả thật không dám cưỡng cầu.”
Tiếng nhơ này hắt xuống đầu, nếu thừa nhận, cho dù có thành thân, Lâm Mị cũng không thể ngẩng đầu trước những người khác. Liễu Vĩnh liếc xéo Hạ Như Phong, lòng thầm cười lạnh, kẻ nào nói người Đại Hạ Quốc ngay thẳng, tên Hạ Như Phong này tâm tư đâu có đơn giản chút nào.
“Chắc là Hạ Vương gia chưa từng đọc《 Kinh Thi 》của Đại Chu Quốc chúng ta. 《 Kinh Thi 》 có viết: ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.’ Ý là cô gái yêu kiều, quân tử gặp rồi sinh lòng ái mộ. Thế mới biết, ái mộ không nhất định phải là tư tình nam nữ. Hạ Vương gia ngài thật quá thô tục!”
Nguyên Tông Hoàng đế thấy Hạ Như Phong bị Liễu Vĩnh làm cho á khẩu, khẽ mỉm cười. Nhất thời lại nhớ đến kỳ thi Đình hai năm trước, Liễu Vĩnh cũng là nhờ tài ăn nói, mới được ông ấy khâm điểm làm Trạng nguyên. Sao có thể lãng quên một nhân tài như hắn nhỉ? Không đúng, là do Tể tướng chưa từng nhắc đến hắn trước mặt ông, khiến hắn không có cơ hội thể hiện bản lĩnh, nên ông mới không trọng dụng hắn.
Nguyên Tông Hoàng đế có lòng thành toàn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị, đang định lên tiếng tứ hôn. Lại thấy nội thị tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Chu Ngự tẩu và Như Nguyệt Quận chúa cầu kiến!”
Như Nguyệt Quận chúa đã bị Chu Minh Dương dọa nạt một phen, chỉ sợ Hạ Như Phong cầu hôn thành công, sẽ mang Lâm Mị đi xa mãi mãi, vì quá nôn nóng, vừa bước vào đã quỳ sụp xuống: “Như Nguyệt là tới cầu Hoàng thượng tứ hôn.”
“Như Nguyệt, ngươi chọn được ý trung nhân rồi sao?” Nguyên Tông Hoàng đế dịu giọng nói: “Cứ việc bẩm lên, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
“Bẩm Hoàng thượng, Như Nguyệt và tiểu Mị tình như tỷ muội, đã cùng thề độc với nhau, tương lai sẽ lấy chung một chồng. Nay Liễu Trạng nguyên đã đến Hầu phủ cầu thân, Như Nguyệt xin được cùng tiểu Mị gả vào Trạng nguyên phủ, hai người không phân lớn nhỏ, chỉ làm tỷ muội ngang hàng. Cầu Hoàng thượng thành toàn!” Anh họ, giờ anh nghe em và tiểu Mị thề độc sẽ lấy chung một chồng rồi, chắc sẽ không ép hôn tiểu Mị nữa chứ? Có thế nào, em sẽ không để tiểu Mị gả cho anh để rồi bị ức hiếp đâu!
Nghe thấy Như Nguyệt Quận chúa nói thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Mị trợn mắt há mồm.
Trời ơi, sét đánh giữa trời quang! Liễu Vĩnh không dám tin vào tai mình quay sang nhìn Lâm Mị, rồi lại nhìn Như Nguyệt Quận chúa, vẻ mặt có phần đờ đẫn.
About these ads
Giờ là cuối tháng bảy, hiếm có lúc được nghỉ ngơi tận hai ngày liên tục, các vị quan viên rảnh rỗi an nhàn, hoặc là tìm mỹ nữ bầu bạn, hoặc là tụ tập bằng hữu, hoặc là ngâm gió ngợi trăng, bình thơ phổ nhạc. Nếu không có chuyện gì quan trọng, Hoàng đế rất hạn chế việc triệu kiến người khác vào buổi sáng ngày nghỉ, nay đột nhiên triệu kiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị, Vĩnh Bình Hầu cũng lấy làm kinh ngạc vô cùng, cũng tìm lời để moi thông tin từ viên quan nội thị. Nhưng viên quan nội thị này quá kín miệng, không moi được chút manh mối nào.
Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị Chu Mẫn Mẫn hồi phủ, vội vàng hỏi mấy câu, cũng không biết Nguyên Tông Hoàng đế đột ngột triệu kiến vì lý do gì, vì cũng không còn sớm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu không dám trì hoãn thêm, sửa soạn một chút rồi lập tức tiến cung.
Vĩnh Bình Hầu tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng ông cho rằng Như Nguyệt Quận chúa đang sống ở Hầu phủ, có thể là Nguyên Tông Hoàng đế triệu kiến vì hôn sự của Quận chúa cũng không biết chừng. Trước giờ Như Nguyệt Quận chúa phát ngôn bừa bãi, từng nói nếu để ý ai, sẽ tự động tiến cung xin tứ hôn, hiện giờ Hoàng đế triệu kiến, cùng lắm chắc chỉ hỏi han về Quận chúa một chút, chắc không thể tứ hôn ngay lập tức. Không được, đợi phu nhân trở về, phải bảo bà ấy nhanh chóng nghĩ cách cho hai đứa con trai, có thế nào, Hầu phủ cũng không thể rước một Quận chúa xấu xí đến từ dị quốc về làm dâu.
Ngoài sảnh, thấy Chu Minh Dương băn khoăn, Chu Mẫn Mẫn lại nói: “Như Nguyệt Quận chúa thích quấn quít tiểu Mị, cô ta ở nhà ta từng đấy thời gian cũng không muốn đi, đến giờ vẫn chưa quyết định chuyện cưới xin. Hay là Hoàng hậu nương nương muốn hỏi mẫu thân và tiểu Mị chuyện của Như Nguyệt Quận chúa, để xác minh cho chắc chắn!”
Nhắc tới Như Nguyệt Quận chúa, Chu Minh Dương lại nghĩ đến Hạ Như Phong, mặt biến sắc: “Người đâu, nhanh chóng đến dịch quán dò la, xem có phải Hạ Như Phong đã tiến cung hay không?”
“Chuyện gì xảy ra thế? Mới sáng sớm mà tiểu Mị đã đi đâu rồi?” Vì trời quá nóng, tối hôm qua, Như Nguyệt Quận chúa một mình ăn hết nửa quả dưa hấu, giữa đêm phải rời giường nhiều lần, khiến sáng dậy muộn. Nghe thấy ngoài sảnh tiếng nói lao xao, vội ra nghe ngóng, thấy Chu Minh Dương và Chu Tư đều đang sa sầm nét mặt, vội hỏi: “Tiểu Mị xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Minh Dương nhìn nhìn Như Nguyệt Quận chúa, đột nhiên nói: “Nghe nói Quận chúa có tâm nguyện chung chồng với tiểu Mị?”
Như Nguyệt Quận chúa đỏ mặt, biện bạch: “Ta chẳng hề thích lấy chồng. Nhưng ta muốn được ở cùng tiểu Mị. Tiểu Mị dịu dàng lại xinh đẹp, giống mẹ đẻ của ta như đúc. Nếu có ta ở cùng nhà, người chồng sẽ không dám bắt nạt nàng. Nàng cũng không phải qua đời sớm như mẫu thân ta.”
Trong ấn tượng của Như Nguyệt Quận chúa, mẫu thân của cô ấy là bị phụ thân và những người đàn bà khác ức hiếp mà phải chết. Cô ấy vẫn áy náy, nghĩ rằng nếu mình có thể lớn thêm mấy tuổi, sẽ có thể bảo vệ mẫu thân, không để bà bị người khác bắt nạt. Hiện nay có Lâm Mị, bất kể là tướng mạo hay tính tình, đều rất giống mẫu thân trong kí ức của Quận chúa, cô ấy liền cho rằng đây là ông trời cho cô ấy cơ hội chuộc lỗi, phái cô ấy tới bảo vệ Lâm Mị. Nếu muốn bảo vệ Lâm Mị cả đời, cũng chỉ có cách chung chồng mới là bảo đảm.
Chu Minh Dương nghe Quận chúa nói thế, sắc mặt ôn hòa hơn một chút, cao giọng nói: “Không biết vì sao, gần đây có lời đồn, rằng tướng mạo tiểu Mị rất giống Thiên Phương Công chúa. Chỉ sợ Hạ Như Phong nghe đồn thế sẽ tiến cung xin tứ hôn.”
Như Nguyệt Quận chúa sững sờ nói: “Tiểu Mị xinh đẹp, Thiên Phương Công chúa cũng xinh đẹp, xem ra đúng là có phần tương tự. Nếu anh họ trông thấy tiểu Mị, nhất định sẽ thích nàng.”
Chu Mẫn Mẫn hiếu kỳ nói: “Quận chúa, tại sao anh họ cô lại đối với Thiên Phương Công chúa nhớ mãi không quên vậy?”
Như Nguyệt Quận chúa buột miệng kể: “Mấy năm trước, có một thương nhân châu báu người Đại Hạ Quốc tới Đại Chu Quốc, trong một lần yến hội được trông thấy Thiên Phương Công chúa từ xa. Khi trở về, cho người vẽ một bức họa, sau đó đem bức họa tiến cung. Người nào trông thấy bức họa cũng đều trầm trồ vẻ đẹp của con gái Đại Chu. Các anh em họ của ta liền đánh cược với nhau, nếu ai cưới được cô gái đẹp như trong bức họa, những người còn lại sẽ viết một chữ ‘phục’ tặng hắn. Sau đó hai nước giao tranh, còn có người kêu gào muốn đánh cho Đại Chu Quốc phải đầu hàng, cống nạp Đại Chu Quốc đệ nhất mỹ nữ Thiên Phương Công chúa đi hòa thân!”
Chu Mẫn Mẫn tức giận nói: “Kết quả là Đại Hạ Quốc đưa cô tới đây!”
Như Nguyệt Quận chúa tủi thân nói: “Mẫn Mẫn, mẫu thân ta là người Đại Chu Quốc, ta cũng có thể coi là một nửa người dân Đại Chu Quốc, ta lần này là hồi hương, không phải…” Vừa nói, vừa nghĩ đến mẫu thân, hốc mắt Quận chúa đỏ hoe.
Chu Mẫn Mẫn thấy Quận chúa như thế, không tiện chỉ trích nữa, chỉ trợn mắt nói: “Được rồi, hoan nghênh cô hồi hương!”
Một lúc sau, thị vệ Chu Minh Dương phái đi thúc ngựa trở về, tiến tới bẩm báo: “Thiếu gia, Hạ Vương gia Đại Hạ Quốc đã tiến cung cầu kiến Hoàng thượng từ sáng sớm, tới giờ vẫn chưa xuất cung.”
Chu Minh Dương gật đầu, phất tay cho thị vệ lui ra, xoay người đi vào đại sảnh, hắn gọi người hầu đến, trầm giọng nói với Như Nguyệt Quận chúa: “Quận chúa, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp được tiểu Mị thôi.”
Khi Đại Chu Quốc và Đại Hạ Quốc ký hiệp ước đồng minh, đã tuyên bố sẽ coi nhau như huynh đệ, giờ Hạ Như Phong đích thân hộ tống hai tiểu thư và một quận chúa đến hòa thân, dù hắn không đề nghị, Nguyên Tông Hoàng đế cũng nên có qua có lại, tặng vài mỹ nữ Đại Chu mới phải đạo. Lúc này nếu Hạ Như Phong cầu hôn nghĩa nữ Hầu phủ, nói đi nói lại, Hoàng thượng hoàn toàn không có đạo lý nào để cự tuyệt. Chu Minh Dương nhíu mày nhìn Như Nguyệt Quận chúa, nếu muốn giữ tiểu Mị ở lại Hầu phủ, cũng phải chứa chấp cả cô Quận chúa này, dù có phiền phức hắn cũng bất chấp.
Trong Thiên Điện ở phía Tây Hoàng cung, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đang đánh giá Hạ Như Phong, Hạ Như Phong khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trán rộng mũi to, tướng mạo uy vũ, cũng là một nhân tài vượt trội, nếu hắn không phải người Đại Hạ Quốc, gả Lâm Mị cho hắn cũng không bị bẽ mặt.
Hạ Như Phong cũng đang đánh giá Lâm Mị, thấy Lâm Mị lông mày lá liễu, mắt to ướt át như hồ thu, môi như cánh hoa, quả nhiên có ba phần kiều diễm của Thiên Phương Công chúa, lòng rất ngứa ngáy, đang định lên tiếng, lại thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu đứng lên nói: “Bẩm Hoàng thượng, hai nước liên hôn, tất nhiên là chuyện tốt, lại thêm Hạ Vương gia thân phận cao quý, tướng mạo đường hoàng, gả cho cậu ấy sẽ được phong trắc phi, lấy lễ đối đãi, kể ra, thật là tiểu nữ trèo cao. Chỉ có điều sáng hôm nay thần phụ đã hứa gả tiểu nữ cho Liễu Trạng nguyên Liễu Vĩnh, đã đến Linh Ẩn Tự nhờ Viên Tuệ đại sư so bát tự, thề ước trước Phật tổ, cầu phúc cho tiểu nữ và Liễu Trạng nguyên. Thần phụ tuyệt đối không dám lừa gạt Hoàng thượng, đem một cô gái đã hứa hôn gả cho Vương gia Hạ quốc, làm tổn hại đến thanh danh Đại Chu.”
Lẽ nào lại như vậy, ta vừa mới cầu hôn, bà lại nói hứa gả sáng nay rồi, gạt con nít ah? Hạ Như Phong vừa nghe phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói thế, không khỏi bực ngầm. Đứng lên nói: “Phu nhân nói thế thật khiến người khác nghi ngờ. Không lẽ là nghĩ cách thoái thác? Nếu như thế, chính là tội khi quân.”
“Tuyệt đối không dám khi quân, quả thật là đã hứa gả lúc sáng rồi.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Hạ Như Phong to tiếng, trán vã mồ hôi, vội vàng nói: “Chuyện này có Viên Tuệ đại sư của Linh Ẩn Tự và Sử phu nhân Tô phu nhân có thể làm chứng.”
Lâm Mị ngồi bên cạnh phu nhân Vĩnh Bình Hầu, hai tay co chặt, mặt cúi gằm, không dám lộ chút thái độ gì, cảm thấy nôn nóng vạn phần, chỉ sợ sự tình có biến. Một mặt lại cực kỳ cảm kích phu nhân Vĩnh Bình Hầu dám ra mặt vì nàng, lòng thầm nghĩ, nhất định sau này phải coi phu nhân như mẹ ruột, không giấu giấu giếm giếm nữa, khiến mẹ con hiểu lầm nhau.
Hạ Như Phong lườm lườm Lâm Mị, suy luận rằng việc hắn tiến cung xin ban hôn có Nhậm Tể tướng biết, không chừng là ông ta mật báo, khiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu vội vàng hứa hôn cho Lâm Mị. Bèn hướng lên Nguyên Tông Hoàng đế nói: “Hoàng đế bệ hạ, khi ta tiến cung cầu hôn, có Nhậm Tể tướng biết. Chắc hẳn phu nhân đây cũng biết. Chỉ sợ phu nhân đây không muốn con gái phải đi lấy chồng xa, vội vàng tìm người hứa hôn, lừa gạt Hoàng thượng mà thôi.”
“Là bàn chuyện hôn nhân từ trước, hay là sáng nay mới vội vàng hứa hôn, điều tra là biết ngay thôi.” Nguyên Tông Hoàng đế đã giữ hai cô tiểu thư Đại Hạ trong cung, hai cô tiểu thư này tính tình hoạt bát, cực kỳ phóng khoáng, ông ấy được hưởng thụ tư tưởng dị quốc, vô cùng hài lòng. Nghe thấy Hạ Như Phong đề nghị cầu hôn một cô tiểu thư, lại chỉ là một cô nghĩa nữ nho nhỏ của Hầu phủ, đương nhiên sẽ không từ chối. Lúc này thấy hai bên tranh luận, bèn cho người triệu Viên Tuệ đại sư và Sử phu nhân Tô phu nhân tiến cung chứng thực.
Liễu Vĩnh vốn tưởng rằng chỉ cần thông đồng với Viên Tuệ đại sư, thì hắn và Lâm Mị có thể đến với nhau, không ngờ lại có người của Hầu phủ báo Hoàng thượng triệu phu nhân và Nhị tiểu thư tiến cung. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nóng lòng trở về, dĩ nhiên chưa kịp gọi Lâm Mị đến để nói câu gì, hắn và nàng chỉ kịp nhìn nhau rồi đành trơ mắt nhìn nàng ra về theo phu nhân Vĩnh Bình hầu. Nhất thời cũng không có tâm trạng nào về phủ, bèn ngồi lại tán gẫu cùng Viên Tuệ đại sư, tranh thủ suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể cầu hôn thành công.
Không bao lâu sau, lại có người trong cung đến triệu Viên Tuệ đại sư tiến cung, chỉ nói phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn ông ấy làm chứng, không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn Viên Tuệ đại sư làm chứng? Liễu Vĩnh ngẩn ra, xâu chuỗi một loạt manh mối, mặt hắn biến sắc. Mấy ngày gần đây, có lời đồn nói nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị tướng mạo rất giống Thiên Phương Công chúa, Hạ Như Phong kia vốn ái mộ Thiên Phương Công chúa mà không được, giờ Thiên Phương Công chúa đã xác định chuyện hôn nhân, chờ thêm một thời gian ngắn nữa sẽ chính thức đính hôn với Mạc Song Bách, Hạ Như Phong kia liệu có quay sang cầu hôn Lâm Mị hay không? Nếu Hạ Như Phong cầu hôn Lâm Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhất định sẽ tìm cách thoái thác, cách tốt nhất chính là nói đã hứa gả cho hắn rồi. Nếu như thế, lúc này mới phải triệu Viên Tuệ đại sư vào cung làm chứng.
Lại nói đến Viên Tuệ đại sư và hai vị phu nhân đi vào đại điện, Nguyên Tông Hoàng đế liền nói: “Đại sư kể lại chi tiết chuyện buổi sáng có người nhờ so bát tự, chỉ kể chuyện liên quan, những lời thừa thãi không cần nói.”
Viên Tuệ đại sư giả vờ hồ đồ, làm như không biết đang xảy ra chuyện gì, hắng giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, sáng sớm nay có mấy vị phu nhân mang thiếp canh đến nhờ lão nạp so bát tự, nói là so bát tự cho nghĩa nữ, lão nạp vừa nhận thiếp canh, thì đúng lúc Liễu Trạng nguyên tới, nói là hôm qua đưa nhầm thiếp canh, lại đưa cho lão nạp một tờ thiếp canh khác. Lão nạp so bát tự hai tờ thiếp canh mà phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Liễu Trạng nguyên đưa thấy là lương duyên trời ban, sau khi nghe thế phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Liễu Trạng nguyên bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi. Những chuyện khác lão nạp không biết.”
Sử phu nhân và Tô phu nhân cũng ậm ờ: “Buổi tối hôm qua phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho người sang, hẹn là sáng nay cùng đến Linh Ẩn Tự, cùng bà ấy so bát tự cho nghĩa nữ Lâm Mị và nhà trai. Không dám lừa dối nửa lời.” Đúng là so bát tự cho Lâm Mị mà, nhưng Hoàng thượng không hỏi so với ai, nên chúng ta tự khai làm chi. Trả lời thế không thể tính là khi quân.
Hạ Như Phong sáng sớm nay mới tiến cung xin tứ hôn, trước đó không nói lộ với ai, mà hai vị phu nhân này lại nói phu nhân Vĩnh Bình Hầu hẹn họ đến Linh Ẩn Tự so bát tự từ tận tối hôm qua rồi. Nói như vậy, tức là phu nhân Vĩnh Bình Hầu không hề gả vội Lâm Mị vì biết tin hắn cầu hôn? Hạ Như Phong biết là tình thế bất lợi cho mình, liền mở miệng nói: “Phu nhân mới chỉ so bát tự, vẫn chưa chính thức hứa gả tiểu thư đi,…”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe Hạ Như Phong nói thế, cũng không buông tay, không khỏi buột miệng nói: “Đại Chu Quốc chúng ta, nếu so bát tự mà hợp, liền coi như hôn sự đã định.”
“Dù là chính thức đính hôn, cũng có thể giải trừ hôn ước! Huống chi mới chỉ so bát tự.” Hạ Như Phong quyết tâm phải có được Lâm Mị, hướng lên Nguyên Tông Hoàng đế chắp tay nói: “Cầu hoàng đế bệ hạ tứ hôn!”
Đây là ép duyên ah? Nhóm phu nhân Vĩnh Bình Hầu cả kinh hít một hơi lạnh.
Lâm Mị cũng giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên, hai bàn tay nắm chặt, lấy hết can đảm đứng lên, run rẩy nói: “Bẩm Hoàng thượng, mẫu thân đã so bát tự cho tiểu nữ với Liễu Trạng nguyên, tiểu nữ đã là vợ chưa cưới của Liễu Trạng nguyên, không thể vì tham vinh hoa phú quý mà gả cho Hạ Vương gia làm trắc phi được.”
Cô gái này rất có khí phách! Hạ Như Phong mặc dù lưu luyến tướng mạo của Lâm Mị, nhưng chỗ này đông người, không tiện dùng vũ lực, bèn nói: “Lâm tiểu thư nghĩ như thế, nhưng không biết liệu Liễu Trạng nguyên có chung cách nghĩ đó không?”
“Người đâu, tuyên Liễu Trạng nguyên!” Nguyên Tông Hoàng đế thấy Lâm Mị tuy giọng nói run run, nhưng cả người thẳng tắp, thần thái cực kỳ kiên định, nhất thời âm thầm gật đầu, con gái Đại Chu Quốc có khí phách như thế, coi như là cho Hạ Như Phong mở rộng tầm mắt.
Liễu Vĩnh cũng đang chờ ở ngoài cung, vừa nghe tuyên hắn tiến cung, liền xuất hiện ở đại điện rất nhanh sau đó.
Chàng tới rồi, chàng tới rồi! Lâm Mị vừa thấy Liễu Vĩnh, sống mũi liền cay cay, nhưng lòng kiên định, chỉ cần Liễu Vĩnh dám tranh giành với Hạ Như Phong, coi như nàng không chọn lầm người. Chỉ cần tranh thắng Hạ Như Phong, quá khứ Liễu Vĩnh thế nào, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng sẽ không để ý nữa, chỉ còn có thể vui vẻ gả nàng cho Liễu Vĩnh, tác hợp cho mối lương duyên này.
Cùng lúc đó, Chu Minh Dương đã được Chu Mẫn Mẫn kể lại chi tiết, rằng sáng sớm nay phu nhân Vĩnh Bình Hầu đến Linh Ẩn Tự không chỉ để dâng hương, mà là vì muốn so bát tự cho Lâm Mị và Sử Bình Tá, ai ngờ Liễu Vĩnh chen vào phá đám.
Chu Minh Dương nghe thế, khóe miệng giật giật. Nếu đã thế, chắc chắn mẫu thân sẽ ở trước mặt Hoàng thượng nói tiểu Mị đã hứa gả cho Liễu Vĩnh rồi, chỉ cần Liễu Vĩnh dám thừa nhận chuyện này trước mặt Hoàng thượng, thì hắn liền ôm được mỹ nhân về. Hừ hừ, không dễ vậy đâu!
Quả thật Liễu Vĩnh lúc này đang đứng trước mặt Nguyên Tông Hoàng đế, bày tỏ hắn ái mộ Lâm Mị, không phải Lâm Mị không cưới, nếu Lâm Mị gả cho người khác, suốt đời này hắn sẽ không lấy ai.
Liễu Vĩnh một bên không tiếc dùng ngôn từ thổ lộ sự cuồng si hắn dành cho Lâm Mị, một bên oán thầm, xem các người mù quáng cố chấp muốn chia lìa đôi lứa như thế nào? Nếu hôm nay chia cắt đôi uyên ương mạng khổ chúng ta, Hoàng thượng mất thể diện đã đành, Hạ Như Phong cũng bị người đời bêu riếu.
Hạ Như Phong thấy Liễu Vĩnh là một người đàn ông trang nghiêm đĩnh đạc, lại dám đứng trước bao người tuyên bố không phải Lâm Mị không cưới, cưới không được thì ở vậy cả đời, không khỏi đờ đẫn, tên này thật sự cuồng si thế sao? Chỉ sợ là không muốn Lâm Mị phải lấy chồng xa, nên khua môi múa mép phóng đại lời lẽ? Chứ đâu có lẽ nào lại thế!
“Liễu Trạng nguyên giỏi tài ăn nói, nói lời này thật giống như ta hoành đao đoạt ái. Có điều vẫn luôn nghe nói ở Đại Chu Quốc, chuyện cưới xin là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nếu không chính là tư tình lén lút. Lúc này hai người vẫn chưa chính thức hứa hôn, đã ái mộ đối phương như thế, không lẽ đã gặp và lén lút tình tự rồi? Nếu như vậy, Hạ mỗ quả thật không dám cưỡng cầu.”
Tiếng nhơ này hắt xuống đầu, nếu thừa nhận, cho dù có thành thân, Lâm Mị cũng không thể ngẩng đầu trước những người khác. Liễu Vĩnh liếc xéo Hạ Như Phong, lòng thầm cười lạnh, kẻ nào nói người Đại Hạ Quốc ngay thẳng, tên Hạ Như Phong này tâm tư đâu có đơn giản chút nào.
“Chắc là Hạ Vương gia chưa từng đọc《 Kinh Thi 》của Đại Chu Quốc chúng ta. 《 Kinh Thi 》 có viết: ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.’ Ý là cô gái yêu kiều, quân tử gặp rồi sinh lòng ái mộ. Thế mới biết, ái mộ không nhất định phải là tư tình nam nữ. Hạ Vương gia ngài thật quá thô tục!”
Nguyên Tông Hoàng đế thấy Hạ Như Phong bị Liễu Vĩnh làm cho á khẩu, khẽ mỉm cười. Nhất thời lại nhớ đến kỳ thi Đình hai năm trước, Liễu Vĩnh cũng là nhờ tài ăn nói, mới được ông ấy khâm điểm làm Trạng nguyên. Sao có thể lãng quên một nhân tài như hắn nhỉ? Không đúng, là do Tể tướng chưa từng nhắc đến hắn trước mặt ông, khiến hắn không có cơ hội thể hiện bản lĩnh, nên ông mới không trọng dụng hắn.
Nguyên Tông Hoàng đế có lòng thành toàn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị, đang định lên tiếng tứ hôn. Lại thấy nội thị tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Chu Ngự tẩu và Như Nguyệt Quận chúa cầu kiến!”
Như Nguyệt Quận chúa đã bị Chu Minh Dương dọa nạt một phen, chỉ sợ Hạ Như Phong cầu hôn thành công, sẽ mang Lâm Mị đi xa mãi mãi, vì quá nôn nóng, vừa bước vào đã quỳ sụp xuống: “Như Nguyệt là tới cầu Hoàng thượng tứ hôn.”
“Như Nguyệt, ngươi chọn được ý trung nhân rồi sao?” Nguyên Tông Hoàng đế dịu giọng nói: “Cứ việc bẩm lên, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
“Bẩm Hoàng thượng, Như Nguyệt và tiểu Mị tình như tỷ muội, đã cùng thề độc với nhau, tương lai sẽ lấy chung một chồng. Nay Liễu Trạng nguyên đã đến Hầu phủ cầu thân, Như Nguyệt xin được cùng tiểu Mị gả vào Trạng nguyên phủ, hai người không phân lớn nhỏ, chỉ làm tỷ muội ngang hàng. Cầu Hoàng thượng thành toàn!” Anh họ, giờ anh nghe em và tiểu Mị thề độc sẽ lấy chung một chồng rồi, chắc sẽ không ép hôn tiểu Mị nữa chứ? Có thế nào, em sẽ không để tiểu Mị gả cho anh để rồi bị ức hiếp đâu!
Nghe thấy Như Nguyệt Quận chúa nói thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Mị trợn mắt há mồm.
Trời ơi, sét đánh giữa trời quang! Liễu Vĩnh không dám tin vào tai mình quay sang nhìn Lâm Mị, rồi lại nhìn Như Nguyệt Quận chúa, vẻ mặt có phần đờ đẫn.
About these ads
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.