Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
Chương 23: Chỗ ngồi
Lạc Y Thần
28/01/2016
Tiết Lạc cuối cùng cũng có thể vào đến lớp học. Trong lớp đã có sẳn không ít người. Mỗi người đều đang làm việc riêng, cũng không có một ai nâng mắt chú ý đến cô một chút.
Này là xem cô thành bao gạo tàng hình rồi có phải hay không?
Tiết Lạc nâng tay vò vò tóc. Cô cũng không quá để tâm đến đãi ngộ của mọi người với cô. Có khi như vậy còn làm cô thoải mái dễ thở hơn.
Chỉ là Tiết Lạc bây giờ có một vấn đề hết sức nan giải. Đó là cô không biết cô ngồi ở vị trí nào. Hay nói đúng hơn là Tiết Lạc trước kia ngồi ở vị trí nào.
Nguyên tác tiểu thuyết của An Li cô đều ghi nhớ rất kĩ. Nhưng trong đó quả thực chưa bao giờ đề cập đến chỗ ngồi của Tiết Lạc. Bởi vì phần lớn thời gian cô ta đến trường đều sẽ chạy theo đuôi Diêu Nhật Hàn chứ làm gì có thời gian đến lớp học.
Cũng thật phục cô ta làm sao mỗi năm đều lên lớp như vậy! Có phải là chơi tiềm quy tắc hay không a!
" Chỗ ngồi của tôi là ở đâu vậy!"
Tiết Lạc quay sang nhìn Đông Phương Linh thản nhiên hỏi. Cô nghĩ rằng dù cô không ưa cô ta nhưng ở đây bây giờ trừ cô ta ra, một người cô cũng không có nhận thức.
Tiết Lạc cũng không muốn mất thời gian đi làm quen người mới. Đó là chưa kể tới khả năng bọn họ có nguyện ý muốn cùng cô kết bạn hay là không.
Dù trong lòng quả thật vô cùng không muốn nhưng Tiết Lạc lại không thể nào không thừa nhận. Danh tiếng của nguyên chủ thân thể này trước tia thối thật sự. Tiếng xấu truyền xa ngàn dặm, nếu bây giờ có ai nói muốn làm thân với cô. Cô sẽ không giật mình... Mới là lạ.
Không thể gởi gắm hi vọng vào người khác. Vậy thì cô cứ hỏi Đông Phương Linh đi thôi. Xem như tính tình của cô ta, chuyện này nhất định không lừa dối cô.
Nếu không hình tượng hiền lương thục đức, thánh mẫu Bạch Liên Hoa của cô ta sẽ còn lại gì nữa chứ?
Đông Phương Linh nghe Tiết Lạc hỏi liền hơi cúi đầu xuống. Đôi tròng mắt xinh đẹp đảo loạn, nhanh chóng loé lên một quang mang tính kế khiến người khác không dễ phát giác.
Lần này ngay cả Tiết Lạc cũng không nhận ra, vẫn điềm tĩnh chờ cô ta trả lời.
Đông Phương Linh ngẩng đầu, đôi mắt tựa như phủ một tầng hơi nước mỏng tang. Thoạt nhìn yếu đuối, nhu hoà, thiên chân vô tà. Cô ta nhỏ giọng trả lời.
" Chị, là dãy ba, bàn cuối!"
Tiết Lạc gật gật đầu, chuyển mắt nhìn bàn cuối còn trống. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp xách ba lô về nơi mà Đông Phương Linh đã chỉ, thả ba lô, thật tự nhiên ngồi xuống ghế.
Sự thật chứng minh, Tiết Lạc đánh giá thấp khả năng của Đông Phương Linh. Cô ta quả thật đâm cô một cái.
Không khí xung quanh lớp học kể từ lúc Tiết Lạc nhấc chân bước đi đã bắt đầu thay đổi. Ban đầu là chỉ có chút đặc quắng, cứng đờ. Nhưng sau khi cô ngồi xuống thì bắt đầu nổ oanh.
Mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm Tiết Lạc. Trong đó cũng có Diệp Anh Túc và Chu Tầm Tầm đến trước. Lúc này ánh mắt hai người nhìn cô đặc biệt lợi hại. Tất cả đều là chán ghét cùng khinh thường.
" Thấy không? Nhìn vẻ mặt của cô ta. Lúc nào đến lớp cũng ngồi vào ghế của Nhật Hàn. Cũng vì vậy mà Nhật Hàn không dám đến lớp luôn rồi!"
" Đúng a! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Vừa rồi tôi còn nghĩ tại sao cô ta đến lớp. Hoá ra là vẫn không buông được ý đồ với Nhật Hàn!"
" Da mặt dày!"
" Dâm đãng!"
" Đủ vô sỉ!"
" ... "
Tiết Lạc nghe những lời bàn tán bay đầy phòng học. Lại còn không kiêng kị cố ý nói lớn. Rõ ràng là muốn nhét đầy tai cô thì có chút khó chịu khiêu mi. Chân mày cũng vì thế mà nhíu lại thành một đường.
Quả nhiên là không thể đánh giá nữ chủ thánh mẫu này theo cách thông thường mà.
Tiết Lạc ưu nhã đứng dậy. Cô chuyển ánh mắt nhìn Đông Phương Linh một mực cúi đầu ở phía xa, khoé môi khẽ nhếch, độ cong vừa đủ cơ hồ tựa có tựa không. Nhàn nhạt nói.
" Đông Phương Linh, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích hay không? Ân?"
Tiết Lạc cười cười đứng đó. Khí chất bức người lúc này ngoài ý muốn toả ra đem những lời bàn luận đang không ngừng vang lên đều đánh lui trở về. Mọi người không thể nào không trợn mắt, có chút không thể tin được nhìn cô.
Làm thế nào lại có cảm giác người kia quả thật khác xa người trước đây họ biết đây. Cả đám người âm thầm rùng mình, xoa xoa da tay. Không gian thoáng chốc im lặng xuống dưới.
Đông Phương Linh nghe Tiết Lạc nói thế cũng không tránh được bản thân run lên một cái. Lúc này cô ta tự dưng có một loại cảm giác vô cùng hối hận. Hối hận vì đã muốn lôi kéo tiếng xấu lên người Tiết Lạc.
Trong lòng Đông Phương Linh hối hận không thôi. Nhưng làm gì có ai lên thuyền rồi lại leo xuống, phóng lao thì nhất định phải theo lao thôi.
" Chị, trước đây chị đến trường đều ngồi chỗ đó!"
Đông Phương Linh nắm chặt tay, run giọng nhỏ nhẹ nói. Thân thể còn rất phối hợp co rụt lại. Thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Tiết Lạc híp mắt, không khỏi có đôi lời khen tặng với khả năng diễn xuất của Đông Phương Linh. Nếu không phải cô từ sớm đã phát giác bộ mặt thật của cô ta, thật khó có thể xác định có hay không bị lừa.
Nữ chính, quả nhiên cao tay a!
Tiết Lạc nhếch môi, nháy mắt đã có phương án, thản nhiên cười nhẹ hướng về phía Đông Phương Linh, dịu dàng nói.
" Vậy trước kia chỗ chính xác tôi phải ngồi là chỗ nào. Cô cho tôi biết có được không. Vừa qua đầu tôi có bị va đập, nhiều thứ không nhớ rõ hẳn cô cũng biết mà!"
Tiết Lạc nói quả thật dịu dàng không một kẽ hở. Chỉ có điều lòng cô lạnh như băng. Đông Phương Linh đi nước cờ này một phần muốn đem ghen ghét của mọi người hướng về cô. Một phần lại muốn làm cô tức giận xấu mặt, tăng danh tiếng của cô ta.
Cô là kẻ ngốc mới có thể để Đông Phương Linh đạt thành ước nguyện.
Muốn đấu với cô, Đông Phương Linh vẫn còn quá non. Cô làm biên tập cho tuần báo giải trí, gặp qua không ít người mẫu siêu sao, dù không có bao nhiêu danh tiếng. Nhưng lâu dần cô cũng giỏi nhất chính là thay đổi nét mặt.
Muốn cùng cô diễn, cô liền phụng bồi! Cũng không phải chỉ mình cô ta có hai mặt, cô cũng có, chẳng qua cô khinh thường không muốn làm thôi!
Quả nhiên Đông Phương Linh nghe xong sắc mặt cứng đờ, khoé môi mấp máy chỉ vào một chỗ, nói không ra lời.
Tiết Lạc mỉm cười, đắc ý ôm cặp quay đầu đi. Vừa quay đầu đi sắc mặt nhu hoà dịu dàng liền lạnh lùng.
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!
Này là xem cô thành bao gạo tàng hình rồi có phải hay không?
Tiết Lạc nâng tay vò vò tóc. Cô cũng không quá để tâm đến đãi ngộ của mọi người với cô. Có khi như vậy còn làm cô thoải mái dễ thở hơn.
Chỉ là Tiết Lạc bây giờ có một vấn đề hết sức nan giải. Đó là cô không biết cô ngồi ở vị trí nào. Hay nói đúng hơn là Tiết Lạc trước kia ngồi ở vị trí nào.
Nguyên tác tiểu thuyết của An Li cô đều ghi nhớ rất kĩ. Nhưng trong đó quả thực chưa bao giờ đề cập đến chỗ ngồi của Tiết Lạc. Bởi vì phần lớn thời gian cô ta đến trường đều sẽ chạy theo đuôi Diêu Nhật Hàn chứ làm gì có thời gian đến lớp học.
Cũng thật phục cô ta làm sao mỗi năm đều lên lớp như vậy! Có phải là chơi tiềm quy tắc hay không a!
" Chỗ ngồi của tôi là ở đâu vậy!"
Tiết Lạc quay sang nhìn Đông Phương Linh thản nhiên hỏi. Cô nghĩ rằng dù cô không ưa cô ta nhưng ở đây bây giờ trừ cô ta ra, một người cô cũng không có nhận thức.
Tiết Lạc cũng không muốn mất thời gian đi làm quen người mới. Đó là chưa kể tới khả năng bọn họ có nguyện ý muốn cùng cô kết bạn hay là không.
Dù trong lòng quả thật vô cùng không muốn nhưng Tiết Lạc lại không thể nào không thừa nhận. Danh tiếng của nguyên chủ thân thể này trước tia thối thật sự. Tiếng xấu truyền xa ngàn dặm, nếu bây giờ có ai nói muốn làm thân với cô. Cô sẽ không giật mình... Mới là lạ.
Không thể gởi gắm hi vọng vào người khác. Vậy thì cô cứ hỏi Đông Phương Linh đi thôi. Xem như tính tình của cô ta, chuyện này nhất định không lừa dối cô.
Nếu không hình tượng hiền lương thục đức, thánh mẫu Bạch Liên Hoa của cô ta sẽ còn lại gì nữa chứ?
Đông Phương Linh nghe Tiết Lạc hỏi liền hơi cúi đầu xuống. Đôi tròng mắt xinh đẹp đảo loạn, nhanh chóng loé lên một quang mang tính kế khiến người khác không dễ phát giác.
Lần này ngay cả Tiết Lạc cũng không nhận ra, vẫn điềm tĩnh chờ cô ta trả lời.
Đông Phương Linh ngẩng đầu, đôi mắt tựa như phủ một tầng hơi nước mỏng tang. Thoạt nhìn yếu đuối, nhu hoà, thiên chân vô tà. Cô ta nhỏ giọng trả lời.
" Chị, là dãy ba, bàn cuối!"
Tiết Lạc gật gật đầu, chuyển mắt nhìn bàn cuối còn trống. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp xách ba lô về nơi mà Đông Phương Linh đã chỉ, thả ba lô, thật tự nhiên ngồi xuống ghế.
Sự thật chứng minh, Tiết Lạc đánh giá thấp khả năng của Đông Phương Linh. Cô ta quả thật đâm cô một cái.
Không khí xung quanh lớp học kể từ lúc Tiết Lạc nhấc chân bước đi đã bắt đầu thay đổi. Ban đầu là chỉ có chút đặc quắng, cứng đờ. Nhưng sau khi cô ngồi xuống thì bắt đầu nổ oanh.
Mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm Tiết Lạc. Trong đó cũng có Diệp Anh Túc và Chu Tầm Tầm đến trước. Lúc này ánh mắt hai người nhìn cô đặc biệt lợi hại. Tất cả đều là chán ghét cùng khinh thường.
" Thấy không? Nhìn vẻ mặt của cô ta. Lúc nào đến lớp cũng ngồi vào ghế của Nhật Hàn. Cũng vì vậy mà Nhật Hàn không dám đến lớp luôn rồi!"
" Đúng a! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Vừa rồi tôi còn nghĩ tại sao cô ta đến lớp. Hoá ra là vẫn không buông được ý đồ với Nhật Hàn!"
" Da mặt dày!"
" Dâm đãng!"
" Đủ vô sỉ!"
" ... "
Tiết Lạc nghe những lời bàn tán bay đầy phòng học. Lại còn không kiêng kị cố ý nói lớn. Rõ ràng là muốn nhét đầy tai cô thì có chút khó chịu khiêu mi. Chân mày cũng vì thế mà nhíu lại thành một đường.
Quả nhiên là không thể đánh giá nữ chủ thánh mẫu này theo cách thông thường mà.
Tiết Lạc ưu nhã đứng dậy. Cô chuyển ánh mắt nhìn Đông Phương Linh một mực cúi đầu ở phía xa, khoé môi khẽ nhếch, độ cong vừa đủ cơ hồ tựa có tựa không. Nhàn nhạt nói.
" Đông Phương Linh, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích hay không? Ân?"
Tiết Lạc cười cười đứng đó. Khí chất bức người lúc này ngoài ý muốn toả ra đem những lời bàn luận đang không ngừng vang lên đều đánh lui trở về. Mọi người không thể nào không trợn mắt, có chút không thể tin được nhìn cô.
Làm thế nào lại có cảm giác người kia quả thật khác xa người trước đây họ biết đây. Cả đám người âm thầm rùng mình, xoa xoa da tay. Không gian thoáng chốc im lặng xuống dưới.
Đông Phương Linh nghe Tiết Lạc nói thế cũng không tránh được bản thân run lên một cái. Lúc này cô ta tự dưng có một loại cảm giác vô cùng hối hận. Hối hận vì đã muốn lôi kéo tiếng xấu lên người Tiết Lạc.
Trong lòng Đông Phương Linh hối hận không thôi. Nhưng làm gì có ai lên thuyền rồi lại leo xuống, phóng lao thì nhất định phải theo lao thôi.
" Chị, trước đây chị đến trường đều ngồi chỗ đó!"
Đông Phương Linh nắm chặt tay, run giọng nhỏ nhẹ nói. Thân thể còn rất phối hợp co rụt lại. Thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Tiết Lạc híp mắt, không khỏi có đôi lời khen tặng với khả năng diễn xuất của Đông Phương Linh. Nếu không phải cô từ sớm đã phát giác bộ mặt thật của cô ta, thật khó có thể xác định có hay không bị lừa.
Nữ chính, quả nhiên cao tay a!
Tiết Lạc nhếch môi, nháy mắt đã có phương án, thản nhiên cười nhẹ hướng về phía Đông Phương Linh, dịu dàng nói.
" Vậy trước kia chỗ chính xác tôi phải ngồi là chỗ nào. Cô cho tôi biết có được không. Vừa qua đầu tôi có bị va đập, nhiều thứ không nhớ rõ hẳn cô cũng biết mà!"
Tiết Lạc nói quả thật dịu dàng không một kẽ hở. Chỉ có điều lòng cô lạnh như băng. Đông Phương Linh đi nước cờ này một phần muốn đem ghen ghét của mọi người hướng về cô. Một phần lại muốn làm cô tức giận xấu mặt, tăng danh tiếng của cô ta.
Cô là kẻ ngốc mới có thể để Đông Phương Linh đạt thành ước nguyện.
Muốn đấu với cô, Đông Phương Linh vẫn còn quá non. Cô làm biên tập cho tuần báo giải trí, gặp qua không ít người mẫu siêu sao, dù không có bao nhiêu danh tiếng. Nhưng lâu dần cô cũng giỏi nhất chính là thay đổi nét mặt.
Muốn cùng cô diễn, cô liền phụng bồi! Cũng không phải chỉ mình cô ta có hai mặt, cô cũng có, chẳng qua cô khinh thường không muốn làm thôi!
Quả nhiên Đông Phương Linh nghe xong sắc mặt cứng đờ, khoé môi mấp máy chỉ vào một chỗ, nói không ra lời.
Tiết Lạc mỉm cười, đắc ý ôm cặp quay đầu đi. Vừa quay đầu đi sắc mặt nhu hoà dịu dàng liền lạnh lùng.
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.