Cuộc Chiến Tranh Giành Tình Yêu Của Những Hoàng Tử

Chương 1

Len

19/08/2014

Híc! Sao cái số tôi khổ thế này không biết! Ngay ngày đầu tiên khai giảng lại đi trễ rồi.

Mà kể cũng lạ. Tại sao cái đồng hồ báo thức của tôi lại im re từ sáng giờ vậy nhỉ? Thường ngày nó kêu cật lực lắm mà.

Nhưng thôi! Tôi phải nhanh chân chạy đến trường cái đã, việc khác tính sau vậy.

Sáng nay không biết ba mẹ và ông anh hai của tôi đi đâu rồi mà trong nhà chẳng có ai chở tôi đi học!

Hừ, về nhà tôi sẽ xử lí tên đồng hồ đáng ghét đấy sau…!

Tôi chạy, chạy, chạy, chay thôi!!!

7 giờ 28 phút… số tôi vẫn còn may chán, vẫn còn kịp hehe! Trường vẫn chưa đóng cửa!

Thế là tôi liên ba chân bốn cẳng chạy nhanh lại cái cổng trường. Vào cổng trước đã rồi tính sau!

Rầm!!!

Ngay sau khi tôi vừa đặt chân vào cổng trường thì cánh cửa sắt đóng sầm lại. Phù…!!!

“May mà mình nhanh chân chạy vào kịp! Haha!”

Ủa? Sân trường sao vắng tanh vậy trời???

“Buổi lễ khai giảng của chúng ta chính thức được bắt đầu…!” Cái gì? Là tiếng của thầy Hiệu Trưởng sao? Mọi nguời đã tập trung ở Hội Trường cả rồi sao? Híc!!!

Thế là tôi chạy như bay về phía phòng Hội Trường của trường.

Vì đây là trường điểm, với lại có tiếng tăm trong nước nên muốn vào đây học phải trải qua một kì thi đầy khó khăn gian khổ.

Tôi còn nhớ mình phải căng hai con mắt lên như mắt ếch để học đêm mới được có ngày hôm nay. Mặc dù thi vào trường này điểm của tôi cũng không nổi bật gì lắm.

Để xem xem, trường này có đẹp như lời tụi bạn hồi cấp hai của tôi nói ko. Tụi nó nói là trường này đẹp lắm!

Ôi! Cái truờng này sao mà rộng qua vậy nhỉ? Đi từ nãy giờ mà vẫn chưa đến phòng Hội Trường.

Á! Kia rồi! ..... Mà… hình như… SẮP ĐÓNG CỬA thì phải!!!

“Ơ… đợi tôi với! Khoan đừng đóng cửa! Khoan…!” Mặc cho tôi kêu thảm thiết nhưng cánh cửa ác độc đó vẫn đóng kín như bưng.

Híc! Đời tôi thế là tàn rồi! Ngay ngày khai giảng lại không có mặt!

Tất cả là tại cái tên đồng hồ chết tiệt đó. Khi về đến nhà tôi sẽ tống khứ nó ra khỏi nhà không thương tiếc cho mà xem! Báo hại tôi phải ra nông nổi như thế này đây!

Đằng kia có một chiếc ghế đá, thôi kệ, đến đấy ngồi chút rồi tính sau vậy!

Tôi đành thất thủi đi đến chiếc ghế đá gần đó để ngồi.

Haizzzz… Tôi nghe rõ mồn một tiếng nhạc phát bài Quốc Ca inh ỏi trong Hội Trường vọng ra.

Bịch!

Đang thả hồn theo mây theo gió bỗng nhiên có một cái gì đó đỏ đỏ rơi xuống ngay đầu tôi làm giật mình suýt nữa thì hét toáng lên rồi!!!

Ủa? Cái gì vậy trời? Là một quả táo đỏ sao? Tôi theo phản xạ ngẩng mặt nhìn lên…

Oái!!! Có một tên con trai đang đu ở trên cây kia kìa!

Ôi trời ơi!!! Nhìn mà xem!!! Trường này còn có một cây táo đỏ vô cùng ngon lành kia kìa!!! Ôi, ngon quá đi mất!!!

Ủa? Nhưng tại sao tên kia lại ném quả táo chín đỏ hấp dẫn kia xuống trước mặt tôi kia chứ?

“Cho cô đấy! Làm gì thấy táo mà mắt sáng rực lên vậy chứ!!!” Tên đó hất hàm nói, thái độ nhìn y như đang nói mỉa tôi í!!!

“Ơ? Tại sao lại cho tôi? Tôi với cậu không quen biết nhau mà!” Tôi nhìn quả táo rồi nhìn hắn nhưng chẳng hiểu gì cả.

“Bảo cho thì cứ nhận đi! Nhiều lời thế!” Tên con trai đó mặt mày hậm hực khó chịu nhìn tôi.

Thôi, nể mặt hắn cũng hái xuống rồi, tôi cũng đành miễn cưỡng nhận quả táo này vậy, hehe!

Từ nhỏ đến giờ mọi người trong gia đình tôi đều nói tôi khù khờ. Nhưng tôi cũng thấy mình cũng khôn lắm chứ bộ! Đâu đến nỗi như vậy! Nhưng quả thật là tôi luôn thua trong bất kì các cuộc tranh cãi nào.

Bây giờ nhìn mặt tên này trông cũng dữ dằn gớm. Chỉ là một quả táo thôi mà. Nếu hắn có lòng tốt thì cũng nên nhận vậy.

Nghĩ vậy, nên…

“Vậy… vậy… cám ơn nhé!” Tôi nhận quả táo này.

“…” Tên đó ngây người nhìn tôi một lúc không nói gì.

Tên này nhìn sao kỳ cục vậy nhỉ??? Sao ngày khai giảng mà hắn không ở trong đó mà lại đu lên cây táo này ngồi như con khỉ thế không biết!

Hay là hắn cũng đi trễ như tôi nhỉ?!

Dám lắm à! Bọn con trai nhà giàu thường hay ngủ nướng lắm mà!

Đã đi trễ rồi mà còn trèo lên cây hái táo nữa chứ! Bị kỉ luật là cái chắc!!!

Mà thôi, mặc kệ hắn ta! Chẳng liên quan gì đến tôi!

Tôi tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế đá lúc nãy để chờ lúc hết khai giảng để vào giờ học.

Ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ cho qua thời gian.

Từ nhỏ đến giờ tôi không hề có bạn thân. Nếu gọi là bạn thì chỉ là bạn xã giao thông thường. Ở trong lớp học tôi luôn cố thân thiện với mọi người nhưng không biết tại sao tôi không bao giờ kết thân được với ai. Bởi vậy, nhìn thấy những đứa bạn xung quanh đều có bạn thân mà tôi thấy chạnh lòng. Đến bao giờ tôi mới có được một người bạn thân thực sự nhỉ? Haizz…!!!

Tôi nằm bò ra trên bàn đá thầm than trách cho số phận mình hẩm hiu của mình, nhưng không hề biết đã ngủ quên từ lúc nào….

“Ê! Con nhỏ đó đi trễ không kịp vào khai giảng mà lại nằm ngủ gật ở đó kìa! Haha!”.

“Haha! không biết nó học ở lớp nào ta! Nhìn cũng dễ thương ra phết đấy!”.

“Nhìn bộ dạng ngốc nghếch đó mới đáng yêu làm sao!”.

Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh. Hừ, tôi biết tôi dễ thương từ lâu rồi ai cần mấy người phải khen chứ! Lũ khùng!

Ủa ủa??? Sao tôi lại trở thành trung tâm bàn tán của tụi này nhỉ???

Oái? Hình như tôi đang ở sân trường thì phải!!!

Híc, sao tôi lại ngủ ngay ở sân trường thế này cơ chứ??? Đã đi trễ rồi mà còn ngủ gật nữa chứ! Chết mất thôi!!!

Sao tên khùng hồi nãy đu trên cây không gọi tôi dậy nhỉ???!!!

Tôi ngồi bật dậy trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên lẫn chế giễu của mọi người…

Ôi ôi… ngày đầu tiên đi học của tôi là như thế này sao? Huhuhuhu…!!!

“Woa! Xinh thật đấy!”.

“Bé yêu! Bé yêu học ở lớp nào vậy?”.

“Sao bé yêu lại nằm ở đây ngủ tội nghiệp vậy?”.

….

Và vô số những lời bàn luận sôi nổi vang lên. Tôi chỉ biết cúi đầu ngồi ngay tại chỗ.

Dám nói ta là bé yêu à? Mấy người muốn chết rồi đấy!

không, không được, bình tĩnh, phải giữ hình tượng thục nữ mới được!

Huhu… mới ngày đầu đi học mà tôi đã như thế này thì chắc không ai thèm chơi với tôi nữa mất! Help me!!!

Reng reng reng…

Tôi đang trong tình trạng rất chi là khốn khổ thì chợt chuông vào học vang lên.

Đám người vây quanh tôi giải tán rồi vào lớp của mình.

Ôi ôi ôi…! Tiếng chuông đáng yêu! Ta yêu mi!

Ây da~! Tôi học cái lớp quái quỷ nào đây chứ????

Tìm từ nãy gìơ muốn gãy giò ln á!!!

Lớp 10 Hoá… lớp 10 Hoá…

Để xem nào… từ từ… 10 Hoá… 10 Hoá… 10 Hoá… 10 Hoá…

“Á bạn…!” Híc, khó khăn lắm thì tôi mới dám mở miệng ra hỏi 1 cậu bạn học sinh trên hành lang.

“Há? Lớp 10 Hoá hả???” Cậu bạn đó tự nhiên lại nhìn tôi như động vật quý hiếm mới chạy từ trong rừng ra vậy đấy!!!!

“Ừ, bạn có thể cho mình biết nằm ở đâu ko?” Tôi vẫn cố cười hiền hoà để hỏi thăm.

“Dãy bên kia, phòng kế cuối ấy!”.



“Cảm…” Cậu bạn đó nói xong rồi đi ngay, tôi chưa kịp nói câu cảm ơn cha hoàn chỉnh nữa!!!

Híc, số tôi là số con quạ hay sao mà đen đủi thế này nhỉ???

Đi nhầm dãy bảo sao nãy giờ ko tìm được lớp cho được!!!

Phù, cuối cùng cũng đến nơi rồi… lớp 10 Hoá…

“Thưa thầy, cho em vào lớp ạ!” Khi tôi tìm thấy lớp mình thì thầy Chủ Nhiệm đã vào nhận lớp rồi.

“A ha… thiên thần lớp chúng ta đến rồi!!!” Thầy giáo tỏ ra đặc biệt vui vẻ khi thấy tôi, sao vậy nhỉ???

“Thưa…!”…

Tôi bước vào lớp, chưa kịp nói tiếng thưa thầy xong thì đã suýt ngất ngay lập tức vì cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Vậy là tôi đành tròn mắt nhìn thầy CN.

Thầy ko nói gì chỉ mỉm cười lại nhìn tôi…

Trước mặt tôi bây giờ ko có bất kì 1 đứa con gái nào hiện diện cả… cả lớp học toàn con trai… đến cả thấy CN cũng là con trai nốt…

Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao mà thầy lại gọi tôi là “Thiên thần của chúng ta” rồi… vì cả lớp chỉ có mình tôi là con gái…

“Thưa… thưa… thầy… đây có phải là lớp 10… Hoá ko ạ???” Tôi run run hỏi để xác nhận thêm 1 lần nữa là mình ko nhận nhầm lớp.

“Đúng rồi em, có chuyện gì à?” Thầy CN ngây thơ nhìn tôi hỏi, còn mấy chục khuôn mặt hào hứng dưới kia cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

Ôi… xấu hổ chết mất!!!

“Xin giới thiệu với các em, đây là Trần Phương Linh, bạn nữ duy nhất của lớp chúng ta!!!”.

Tiếng thấy CN vừa dứt thì cả lớp vỗ tay rần rần… coi bộ học ở cái lớp ni ko binh thường à!!! Toàn là đầu trâu mặt ngựa, nhìn thấy mà ghê!!! (Dù mặt mấy tên đó nhìn rất được, nhưng bây giờ trong mắt tôi bọn chúng đều là quỷ đầu trâu mặt ngựa cả!!!!).

“Bây giờ chàng nào muốn ngồi với thiên thần nhở của chúng ta đây???”.

Thêm 1 lần nữa cả lớp tôi nổi loạn, đứa con trai nào cũng chồm ngừời đứng dậy gọi tôi… trời ơi… tôi đang rơi vào cái tình thế quái quỷ gì đây trời???

Á… hình như… hình như… tên cho tôi quả táo đỏ lúc nãy kia kìa… hắn… hắn ta đang ngồi nhìn lên tôi với vẻ bất cần… hình như hắn ko hề có ý định kêu tôi xuống ngồi cùng như mấy tên biến thái kia thì phải!

“Im lặng… các em im lặng…!!!” Thầy CN phải lên tiếng nhắc nhở thì cả lớp mới ổn định lại được.

“Thưa… thầy…!” Tôi lí nhí trong miệng, tôi dám chắc là thấy ko thể nghe được.

“Thiên thần của chúng ta xinh vậy thì phải tìm một hot boy vậy mới xứng đôi vừa lứa nhở!!!” Thầy còn vui vẻ nói.

Hot boy à… nhìn xem… nhìn kỹ lại thì cái đám con trai này sao toàn là hot boy vậy trời???

“Nguyễn Minh Anh… Nguyễn Minh Anh… Nguyễn Minh Anh…!” Tụi con trai đó sau một hồi bàn tính cái gì đó thì đập bàn hô to cái tên Nguyễn Minh Anh gì gì đó.

“À à, Phương Linh ngồi cùng với Minh Anh nhé!” Thầy CN vui vẻ nói.

Nhìn theo hướng tay thầy chỉ thì chắc chắn là… tên ngồi trên cây táo lúc nãy…

Sao nhỉ? Phải nói tâm trạng tôi lúc này là gì nhỉ??? Tức tối à??? Hừ, lúc nãy rõ ràng hắn đã ko gọi tôi dậy làm tôi bẽ mặt 1 phen với bàn dân thiên hạ trong trường!!! Nhưng mà… nhưng mà… hình như… tôi cũng cảm thấy… vui vui khi được gắn cái mác “ngồi với hot boy” thì phải!!!

“Được ko thiên thần???” Éc, nghe cái từ thiên thần ấy của thầy mà tôi thấy ớn lạnh quá đi!!!!

“Vâng… vâng ạ…!”.

“Vậy được rồi, các em ổn định nào, trong lớp không được ăn hiếp bạn Phương Linh biết chưa???” Thầy lại cười híp mắt rồi đẩy đẩy tôi về chỗ ngồi.

Tôi không biết nói gì thêm với cái lớp quái quỷ này nữa, sao tôi lại xui xẻp thế này chứ, vào học một cái lớp mà chẳng thấy bóng dáng của một đứa con gái nào… chán chết được… huhu…

Về chỗ ngồi đã rồi tính sau vậy…

Cả lớp đang ồn ào bỗng dưng im lặng lạ thường…

Ủa ủa… sao… sao tôi ngồi đây mà mấy tên trong lớp lại

“Này, ngồi xích xích ra đầu bàn bên kia đi!!!” Đó là giọng nói khó chịu của tên Minh Anh gì gì đó khi tôi vừa đặt mông ngồi xuống ghế.

“Hừ…” Tôi không buồn nói lại mà chỉ hừ một tiếng nhỏ, đúng là tên con trai mất dịch.

“Này, cô kia, bỏ cái cặp qua bên kia đi!!!” Lại cái giọng hách dịch của hắn, tôi nhịn.

“Này, ai cho cô ngồi đó vậy hả??? Xích ra kia!!!” Lại là hắn, tôi nhịn.

“Này, cô có nghe tôi nói gì ko hả??? Bỏ cái cặp xách đáng ghét của cô đi nơi khác đi!!!” Hừ, lần ngày tôi cũng nhịn vậy!

“Này, cô không nghe tôi nói à? Cây viết của cô mới dính vào quyển vở của tôi nè!!!” Tên đó lại gắt gỏng nói với tôi bằng cái giọng chua chát như giọng của con gái. Hừ, tôi nhịn thêm 1 lần cuối cùng đấy!!!

“Này…”

“Này gì???” Chưa để cho hắn ta nói ra những lời tiếp theo sau đó thì tôi đã nghểnh mặt lên nói một cách hàp hùng, và tất nhiên, hắn ta hoàn toàn bất ngờ.

“Cậu làm gì mà cứ như là tôi bị bênh truyền nhiễm gì vậy???” Tôi nghiến răng hỏi với vẻ bực mình.

“Cô còn hỏi tôi nữa à???” Tên đó nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi gân cổ lên nói lại tôi.

“Gì chứ??? Tôi nói đúng mà, cậu vừa vô duyên, vừa nhiều chuyện, con trai gì đâu mà tính khí hẹp hòi!!!” Tôi cũng không chịu thua, mặc kệ cái hình tượng thục nữ gì gì đó bị tôi phá tan tành thì đã sao chứ, hôm nay tôi phải cho tên này một trận mới được!!!

“Cô… dám nói tôi vậy à???” Tên đó tức đến đỏ mặt.

“Vậy đấy, sao nào???” Tôi ko sợ đâu nhé!!!

“Thôi thôi thôi… Long, e nhịn bạn chút đi!!!” Thầy đang giảng bài trên bảng cũng phải quay xuống can ngăn trận chiến tranh thế giớ thứ ba sắp bùng nổ tại lớp học này.

Mà khoan… để xem… thầy nói gì vậy nhỉ…

??? Long… Long? Long?? Long??? Là sao??? Không phải tên Minh Anh gì gì đó à???

“Cậu… cậu… ko phải là… Minh Anh à???” Tôi lắp ba lắp bắp nhìn cậu ta hỏi.

Hahahaha… cả lớp lại được một tràng cười…

Gì đây trời??? Ngồi… ngồi nhâm… bàn nữa sao??????

“Minh Anh cái con khỉ cô ấy!!!” Tên đó hậm hực nói.

“Hơ…” Gì vậy nữa nhỉ.

Tôi đành phải dùng bộ mặt đáng thương nhìn thầy CN đang đứng trên kia, dường như cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của tôi nên thầy đã lên tiếng.

“Phương Linh, hình như là em đã nhầm bạn Long đây với bạn Minh Anh rồi!” Thầy cố nhịn cười nói.

Tôi không còn biết nói gì thêm nữa, chỉ tiu ngỉu cúi mặt thấp xuống vì xấu hổ.

“Bạn Minh Anh là bạn ngồi ở bàn trên em một bàn kìa, lúc nãy thấy em đi thẳng xuống bàn của Long thầy cứ tưởng là em quen bạn ấy nên không có ý kiến gì!” Thầy tiếp tục nói bằng giọng cố nhịn cười đáng ghét ấy.

Huhu…

Giờ thì tôi mới để ý là tên con trai ngồi trước mặt đang nhìn tôi với ánh mắt long lanh (nhưng theo tôi nghĩ là ánh mắt gian tà thì đúng hơn).

“Xích vào chút đi!” Tôi tỏ rõ bản chất dữ dằn trợn mắt nhìn tên đang ngồi cười nham nhở đó.

“Ừ, hehe…”.

Tên đó cưới ngồi cười một mình như tên khùng ấy, số tôi đúng là số con quạ nên mới dính chưởng đúng tên khùng này đấy!

Vậy mà còn nói gì là hotboy nữa chứ, không biết có nhầm không đây nữa, hotboy gì đâu mà nhìn cái mặt như lúc nhỏ bị… té giếng á~!

“Cậu cười gì vậy?” Tôi thắc mắc không thể chịu được nên hỏi hắn ta.

“Hả? Không có gì, chỉ là cảm thấy vui vui thôi!” Tên Minh Anh đó lại tiếp tục cười.

“Vui gì?”.

“Lúc đầu tôi tưởng Linh không thích ngồi với tôi nên mới xuống đó ngồi với Long nữa chứ!”.

“Hừ…” Tôi chỉ bĩu môi, ngồi với tên nào tôi cũng thấy bực bội cả.

“Hì hì…” Cậu ta là tiếp tục ngồi cười một mình.

“Mặc kệ cậu đấy, ngồi cười một mình đi!” Tôi lẩm bẩm.

“Linh xích vào đây đi, có gì đâu mà ngại chứ!” Tên đó vẫn không buông tha cho tôi chăm chú học hành.

“Tôi không thích ngồi gần cậu!” Tôi bực mình nên nói đại.

Không ngờ sau câu nói đó của tôi thì hắn không nói gì nữa, chỉ cắm cúi nhìn vào sách.

Tên này kì lạ thật đấy, nhưng cũng chẳng phải chuyện của tôi, quan tâm làm gì chứ!

“Này, cho tôi mượn quyển vở chép bài của cậu đi!” Hết tiết đó, tôi quay qua hỏi mượn hắn ta quyển vở, chủ ý để xem lý do tại sao hắn lại tự nhiên ngồi im như vậy

“Sao Linh không tự chép bài đi, mượn vở mình làm gì?” Tên đó thay đổi giọng nói với tôi 1800 luôn á, tại sao vậy nhở???

“Ơ… cậu sao vậy? Chẳng phải lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ với tôi đó à?” Tên này lạ thật.

“Gì chứ? Lúc nãy khác, giờ khác.”



“Hơ…” Tôi không biết nói gì nữa.

“Hơ gì chứ, Linh chuyển đi bàn khác mà ngồi đi!”.

“Sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

“Chẳng phải lúc nãy Linh nói là không thích ngồi với tôi đó sao? Linh chuyển qua bàn khác mà ngồi đi!”.

Á à… haha… tên này chắc chắn là giận tôi vì câu nói lúc nãy rồi đây.

“Tôi nói vậy lúc nào ấy nhở?” Tôi giả ngơ nói.

“Gì chứ, lúc nãy Linh vừa nói xong thì có!”.

“Làm gì có chứ! Cậu nghe nhầm rồi!”.

“Làm sao nhầm được chứ? Vì Linh nói không thích ngồi gần với tôi nên tôi mới giận Linh từ nãy giờ chứ!” Minh Anh vẫn ngây thơ nói mà không biết là mình đã bị tôi đưa vào bẫy.

“Haha… haha…” Thấy tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo thì hắn ta mới biết ra là đã bị tôi lừa.

“Linh…”.

“Minh Anh ơi là Minh Anh… nhìn cậu ngố quá đi à haha…” Tôi vẫn cười ha hả, hắn ta không nói lại được nên mặt hằm hằm không thèm nhìn tôi.

Bốp…

“Ui da…!”

“Làm gì cười như bị ma ám vậy nhỏ kia?”

Tôi đang quay đầu lại để xem xem tên nào to gan dám ném cục tẩy đó vào đầu tôi nhưng không ngờ có người lại tự ra đầu thú luôn đấy.

Đúng vậy, không ai khác ngoài cái tên mắc dịch ngồi ngay sau lưng tôi.

“Cậu... MUỐN CHẾT À???” Tôi bắt đầu sừng sộ lên chuẩn bị sẵn sàng để dạy dỗ lại tên đáng ghét đó.

“Cô cười vậy ai học bài cho được hả? Còn ở đó mà nổi khùng lên nữa!” Tên đó còn không thèm liếc nhìn lấy tôi một cái chỉ nhìn vào quyển vở của hắn rồi thủng thẳng nói.

“Mặc kệ tôi!” Thôi vậy, giờ mà gây với hắn chỉ có nước mất hình tượng thục nữa của tôi thôi.

Hôm nay coi như cậu may mắn, lần sau đừng có chọc điên bà đây nữa đấy!

“Sao… Linh dữ vậy?” Minh Anh cười cười hỏi tôi.

“Tất cả là tại cậu đấy, tại cậu làm cho tôi buồn cười đấy!” Tôi bực mình nói.

“Sao tại tôi chứ?” Tên đó vẫn ngây ngô hỏi, thấy tôi không trả lời thì tục ngồi lẩm bẩm một mình.

Bực với cái lớp khùng điên này đến chết mất!!!

******

“Linh, đi xuống canteen với tôi đi!” Tên Minh Anh lại làm phiền tôi vào giờ ra chơi.

“Xuống đó làm gì? Tôi làm biếng lắm!” Tôi uể oải nhìn hắn ta.

“Xuống mua bánh ăn, rồi uống nước nữa, trời mùa hè nóng nực vậy mà, Linh không khát nước à?” Tên đó vẫn cười tươi nhìn tôi.

“Ờ… thì cũng hơi hơi… khát.”

Hắn ta nói cũng đúng nhỉ, bây giờ mới có cái cảm giác khát nước đến vậy, đi xuống với hắn ta một lát cũng không sao.

“Ừ.”

“Hehe…” Tên này lúc nào cũng cười.

“Không được, đứng lại đó!” Tên Long đó từ nãy mắt vẫn nhắm nghiền, tai thì đeo headphone đột nhiên đứng dậy nói làm tôi giật mình.

“Hả?”.

“Tôi bảo cô không đi đâu với thằng đó cả, không nghe thấy à?” Tên đó nhìn tôi trừng trừng rồi nói.

“Tại… tại sao chứ?” Tôi không hiểu.

“Mặc kệ hắn ta, mình đi thôi Linh!” Tên Minh Anh không nói gì mà chỉ kéo tay tôi đi ra ngoài.

Á, tên này, ai cho cầm tay tôi giữa thanh thiên bạch nhật như vậy chứ? Đúng thật là… tên khùng!

“Đứng lại!” Tên Long đó vẫn không chịu buông tha cho tôi, níu tay bên kia của tôi lại.

Cái gì đây trời? Hai tên điên này làm gì vậy nhỉ?

“Này, hai người có bỏ tay tôi ra không HẢ???” Tôi bắt đầu bực mình rồi đấy.

“Không đấy, ai bảo cô cứ đi với hắn!” Long hất hàm nói với vẻ đáng ghét.

“Tôi đi với cậu ấy thì mắc mớ gì đến cậu chứ? Cậu có bỏ tay ra không hả?” Tôi hét toáng lên làm mọi người trong lớp bắt đầu bàn tán về mối quan hệ phức tạp của ba chúng tôi.

Hừ, mấy tên con trai mỏ nhọn trong lớp tôi còn đi hô hào cho học sinh những lớp khác đến xem nữa chứ!

Híc, tôi bị mắc vào cái gì đây trời???

“Cái gì? Sao con nhỏ đó quen với Minh Anh và Thiên Long được chứ?” Một giọng nữ vừa nghe đã thấy chua chat vang lên làm mọi người càng chú ý hơn.

“Này, nhanh bỏ tay của tôi ra!” Tôi dùng bộ mặt đau khổ nhất để nhìn hai tên ấy.

Nhưng không… vấn đề là hai tên ấy đâu có nhìn tôi… mà hai tên đó đang nhìn nhau… bằng hai ánh mắt nảy lửa…

“Thôi thôi, các em có chuyện gì từ từ giải quyết đi nha, thả tay bạn Linh ra nào, nào, nào!” Không biết nhiều chuyện nào đi báo với thấy CN nên thấy có mặt đó ngay.

“Thầy ơi… cứu em!” Tôi nhăn nhó nhìn thầy bằng ánh mắt tội nghiệp.

“Con quỷ sứ, số nó sao mà may mắn thế không biết!” Một giọng nữ vang lên.

“Chắc nó tu mấy kiếp rồi mới được học chung lớp với Minh Anh và Thiên Long đấy!”



Mấy tên con gái ở đó vẫn hàn huyên nói trong khi tôi và thầy CN đang không biết làm sao để ngăn hai tên khùng này lại.

Nhiều đứa còn nói là sao tôi may mắn vậy nữa chứ, thần kinh có vấn đề à?

“Tôi nói lần cuối cùng, nếu không thả tay ra thì tôi sẽ chuyển lớp ngay đấy!”.

Không hẹn mà cả hai tên này đều thả tay ra và đồng thời cũng thôi nhìn nhau.

“Thôi mà thôi mà, Linh đừng có chuyển lớp!” Tên Minh Anh cười tươi nói với tôi.

“Hứ…!” Tên Long ấy thì không nói gì chỉ hừ một tiếng rồi về chỗ ngồi của mình.

Reng reng reng…

Đúng lúc đó thì tiếng chuông vào học reo lên, mọi người ngoài kia cũng lần lượt giải tán. Ngày đầu tiên đi học của tôi thật là khùng điên.

Tan học…

“Bây giờ Linh về nhà hả?” Tên Minh Anh vừa thu dọn sách vở vừa hỏi tôi.

“Ừ, tôi về nhà!” Tôi đang dọn dẹp sách vở của mình, thật muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi khinh khủng này quá.

“Vậy bye Linh nha, ngày mai mình gặp lại!” Tên Minh Anh cười vui vẻ rồi sau đó cùng tôi đi ra khỏi lớp.

“Ê ê, nhỏ đó với Minh Anh có quan hệ gì vậy nhỉ? Sao hai người sso cứ kè kè với nhau hoài vậy?”.

“Hừ, chắc là con nhỏ đó dụ dỗ Minh Anh đây mà!”.

“Ê, hình như đó là con nhỏ ngủ gục ngoài ghế đá hồi sáng kìa!”

“Haha vậy à?”

Tôi đang đi thì nghe một đám học sinh nữ đi ngay sau lưng mà bàn tán, liếc nhìn qua Minh Anh thì tôi thấy hắn ta vẫn vui vẻ cười và đi, hình như mấy lời của mấy nhỏ kia không lọt vào tai hắn thì phải!

“Thôi, tôi về đây, bye cậu nhá!” Tôi nhanh chân chuồn lẹ vào nhà xe.

Dắt con ngựa sắt ra khỏi cổng thì tôi đã thấy ngay tên Long khùng điên đó rồi đứng ngay trước cổng rồi.

Thôi mặc hắn, tôi không thèm để ý nữa mà đạp một mạch về tận nhà luôn.

“Chào dì con mới đi học về!” Tôi vui vẻ xách cặp vào nhà khi thấy dì tôi đang mắc tay làm tóc cho khách.

“Ừ, Linh đi học về rồi đó à, vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm đi con, dì có để sẵn cơm dưới đó cho con rồi đấy!” Dì Xinh chỉ chỉ vào bếp nói với tôi.

“Vâng ạ!” Tôi xách cặp đi vào.

Từ nhỏ ba mẹ tôi đã mất sớm, tôi ở với dì. Dì tôi cũng trên ba mươi rồi nhưng vẫn chưa có chồng, ấy vậy mà tính tình vẫn còn trẻ con chán, nhiều lúc còn yêu đời hơn cả tôi.

Hai dì cháu chúng tôi sống nhờ vào tiệm làm tóc của dì, tuy hơi khó khăn một chút nhưng bù lại dì cháu sống với nhau rất vui vẻ và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Chiến Tranh Giành Tình Yêu Của Những Hoàng Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook