Cuộc Chiến Tranh Giành Tình Yêu Của Những Hoàng Tử

Chương 4

Len

19/08/2014

Sau một tuần nằm trong bệnh viện thì tôi lại vui vẻ yêu đời đi học. Chuyện chiếc xe đạp của tôi không biết phải bị hoãn đến bây giờ nữa đây.

“Minh Anh, chiều cậu có rãnh không?”

“Rãnh rãnh, Linh rủ tôi đi chơi à?”

“Chơi bời gì đây, tôi định nhờ cậu chở tôi đến nhà tên hôm bữa cứ tôi giữa đường để cảm ơn hắn rồi đem chiếc xe đạp của tôi về thôi!”

“Vậy hả? Thôi không được rồi, tôi bận rồi!” Minh Anh từ chối tôi thẳng thừng làm tôi suýt nữa sặc ngụm nước đang mắc trong cổ họng.

“Tôi giỡn Linh mà! Làm gì phản ứng ghê vậy?” Minh Anh cười toe toét nói.

“Cậu…!” Tôi không biết nói gì với cậu ta nữa.

Reng reng reng…

“Chào thầy!” Cả lớp tôi đứng dậy chào thầy.

“Chào các em! Chà, hôm nay thiên thần của chúng ta đi học trở lại rồi ta!” Thầy vẫn vậy, cười tươi như hoa.

“Để mừng thiên thần xuất viện sau một tuần sóng gió vừa qua thì thầy sẽ cho các em một tin vui bất ngờ đây!”

“Gì vậy thầy?”

“Nói nhanh đi thầy ơi!!!”

“Nhân dịp ngày 20-10 sắp tới… mà các em có biết ngày đó là ngày gì không?”

Xời… ngày phụ nữ Việt Nam chứ ngày gì!!!

“Thưa thầy là ngàyphụ nữ Việt Nam!”

“Đúng, trường chúng ta sẽ tổ chức một party nhỏ tại trường để chúc mừng các bạn nữ và các cô giáo đấy!” Thầy nói rồi cười vui vẻ.

“Woa woaaaaaa…” Mấy thằng con trai quậy phá trong lớp đập bàn rầm rầm làm tôi giật cả mình.

“Haha, ngày đó tôi sẽ tặng hoa cho Linh!” Tên Minh Anh nhãy cẫng lên cười một mình.

“Ế ế, Phương Linh là của chung của mọi người, cậu không được dành cho riếng mình nhá!” Là Tuấn Anh một cậu bạn có sức học rất khá nhưng lại nằm trong top người quậy nhất của trường.

Cái gì? Hắn dám nói tôi là của chung sao???

“Này, Linh không phải là của chung của bọn mày nhá!” Minh Anh bỗng nhiên thay đổi thái độ ngay lập tức, tức giận nói.

Nhìn thấy dáng vẻ của Minh Anh lúc này thì các cậu bạn khác trong lớp im lặng hẳn, tôi còn sợ nữa huống gì là mấy tên kia.

“Minh Anh, bình tĩnh đi! Mấy bạn chỉ có ý đùa cho vui chút thôi mà!” Thầy chủ nhiệm cũng lên tiếng giảng hoà.

“Thầy không nghe tụi đó nói đấy à? Gì mà là của chung chứ?Linh đâu phải là đồ chơi hay hàng hoá gì đâu chứ?” Minh Anh lớn tiếng nạt cả thấy.

Woa~ Minh Anh, cậu ấy đúng là bạn tốt của tôi!!!

“Thôi thôi thầy sẽ nhắc nhở mấy bạn ấy!”

Haizzz, tên này, đến cả thầy cũng phải nể cậu ta! Cũng phải thôi nhỉ, gia đình hắn có thê lực thế cơ mà!

May mà tập đoàn JR đó không liên quan đến ngành Giáo Dục đấy, chứ nếu không thì cái trường học giàu có này cũng là của họ luôn cho xem!

“Minh Anh, bình tĩnh ngồi xuống đi!” Tôi lay lay tay cậu ấy khi ý thức được là thầy CN bắt đầu chảy mồ hôi mặt rồi.

Cũng may mà cậu ta còn nghe lời tôi nên ngồi xuống, lại cười vui vẻ.

“Thầy không cần căng thẳng vậy đâu ạ!” Minh Anh cười cười nhìn thầy nói

“Sao chứ? Em thấy Thiên Minh nói đúng mà thấy! Phương Linh đâu phải là bạn của mình cậu ta, bạn ấy là bạn của tất cả các bạn lớp mình mà!”

Bỗng nhiên câu nói của Long làm cho mọi việc thêm căn thẳng hơn trước nữa.

“Cậu…” Minh Anh quay lại nhìn chằm chằm vào Long.

“Không phải sao?” Long vẫn thái độ lạnh lùng đó.

“Thôi nào thôi nào… hai em nghe thầy phổ biến hết việc của tuần tớ đã nào!!!”

Haizzz… thật là tội nghiệp cho thầy CN của tôi. Đứng về phỉa ai cũng chẳng được.

“Minh Anh!” Tôi giật giật tay của cậu ấy ra hiệu là không nên gây với Long nữa.

“Thôi vậy!” Minh Anh ngồi xuống.

“Xin hỏi, lớp này có ai tên Phương Linh không ạ?” Một học sinh trực cờ đỏ đứng trước lớp tôi hỏi.

Nghe tên mình tôi bất giác quay đầu ra… tên cờ đỏ đó đang ôm trên tay một bó hoa hồng xanh to oạch… tôi thấy… hơi hơi… khó xử một chút.

“Có!” Thầy CN vui vẻ ra chào.

“Thưa thầy, đây là hoa của anh Thiên Minh lớp 11A1 gửi cho Phương Linh ạ!”.

Tôi giật mình… Thiên Minh? Sao… sao cái tên này nghe lại quen đến thế nhỉ???

Lặng thầm yêu…

“Là anh Thiên Minh sao? Linh quen với anh ấy à???” Minh Anh cũng giật mình nhìn sang tôi.

Tất cả các thành viên trong lớp đều quay sang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc…

“Không, tôi đâu biết!” Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Thầy giáo thì có vẻ khó xử khi đưa bó hoa cho tôi vì ánh mắt dữ dằn của Minh Anh và Long đang nhắm vào thầy để ngầm trút giận.

Haiz, thật tội nghiệp cho người thầy vừa hiền lành vừa vui vẻ thế này!

“Thầy xin nói tiếp, trong buổi party đó các em sẽ tham gia vào một buổi tiệc hoá trang thành các nhân vật mà mình thích. Sau đó là một phàn đặc biệt giống mấy năm trước, nhưng phần đặc biệt đó sẽ được giữ bí mật cho đến phút cuối.” Trông thầy rất hào hứng khi nghe đến chuyện này.

******

“Thiên Minh? Anh muốn gì đây?” Tôi đang đi vệ sinh thì bỗng nghe giọng của Minh Anh ở bên ngoài.

Vốn nhà vệ sinh nữ nằm sát khu sân sau đnag xây dở của trường nên tôi chỉ cần nhướng người ra một chút là có thể nhìn thấy rồi. Nhưung với cái chiều cao khiêm tốn này có lẽ là tôi sẽ chỉ nghe được giọng thôi chứ nhìn mặt thì chịu. Nhưng cái giọng của Minh Anh thì thôi không thể nào nhầm lẫn được. Còn có thêm cái tên Thiên Minh khiến tôi thắc mắc nữa thì coi như tôi chắc chắn phải ở trong này để rình rồi!!!

“Chào cậu em!” Là giọng của người đối diện. Sao nghe quen quen vậy nhỉ? Nghe quen lắm…

“Anh muốn gì đây?” Minh Anh vẫn giọng điệu lạnh lùng ấy khiến cho tôi hơi bất ngờ.

“Chỉ là anh thích cô ta thôi! Không được à? Mà cô ta cũng đâu phải là của cậu nhỉ? Sao cậu nóng ghê vậy?” Tên Thiên Minh đó nói nửa đùa nửa thật.

“Anh cấm đụng đến cô ấy đấy!” Minh Anh lần này tức giận hơn, quả thực, hôm nay tôi rất bất ngờ về cậu ta.

“Cậu em đừng nóng vậy chứ? Lần này anh về đây là để tìm Minh Hoàng! Chuyện cô ấy anh chỉ là làm nền cho cuộc sống thêm thú vị một chút thôi!”

“Anh…!” Minh Anh không nói gì mà xống thẳng vào đấm anh ta một cái (tôi không biết là bị đấm vào chỗ nào nhưng mà tôi nghe thấy thế!)

“Hôm nay, anh tha cho cậu! Nhưng lần sau đừng có dùng thái độ đó để nói chuyện với anh!” Bây giờ thì tôi mới nghe rõ ràng cái giọng nói như đanh như thép đó phát ra từ miệng của người có tên là Thiên Minh.

Coi bộ anh ta cũng dữ dằn gớm! Nhưng điều làm cho tôi bất ngờ nhất chính là Minh Anh, không ngờ con người cậu ấy lái có lúc dữ dằn như vậy! Nhưng hai người này đang tranh giành cô gái nào vậy nhỉ??? Lạ thật đấy, trông cả hai đều rất dữ dằn!



“Minh Anh! Câu mới đi đâu về vậy?” Tôi gọi khi thấy cậu ấy đã trở lại vẻ mặt bình thường.

“Tôi đang đi tìm Linh đây!” Cậu ấy lại nở nụ cười hiền lành ấy ra.

“Vậy à? Vậy chúng ta vào lớp thôi!” Minh Anh nói rồi vô tư kéo tôi vào lớp trước ánh mắt miệt thị của tụi con gái quanh đó.

Mà kể cũng lạ thật, sao từ bữa đến giờ yên ắng quá vậy nhỉ? Chẳng có cô nữ sinh nào dám bén mảng tới để gây gổ với tôi nữa!

******

4 giờ chiều…

Tôi đang đứng trước cửa nhà để chờ Minh Anh tới đón để cùng tới nhà của tên hôm bữa để lấy chiếc xe đạp yêu quý của tôi về.

Đúng 4 giờ thì đầu ngõ tôi đã thấy cậu ấy đi chiếc xe đpạ màu tráng lượn qua lượn lại… nhìn thì giống như cậu ta vừa mới tập xe đạp ấy!

“Linh! Linh! Á…!”

Rầm… rầm… cậu ta đâm ngay vào gánh chè của bác Năm đang ngồi bán ở đầu hẻm rồi té chỏng gọng…

“Trời đất ơi cái thằng này, mày tính giết tao đấy à?” Cái giọng lanh lảnh của bác Năm làm cho mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại.

Tôi đang đứng cưới ha hả ở đầu này thì thấy cậu ấy đưa ánh mắt cầu cứu lại.

“Thằng kia! Hình như mày không ở trong xóm này phải không?” Mấy ông xe thồ ở đầu ngõ cũng xấn lại.

“Nhìn mặt mày thì cũng hiền lành sáng sủa vậy mà lại đi phá nguời ta vậy đấy hả?” Bác Năm không thôi, vẫn cố chửi.

“Thưa bác, con xin lỗi! Con sẽ đền lại cho bác ạ!” Minh Anh khẩn thiết nói.

“Mày đền sao? Mày có đền nổi không chứ? Nhìn tướng ta thì giống con nhà giàu thật, nhưng đi xe đạp vậy là tao biết ngay bộ đồ này mày đi mượn của thằng nào đó để vào cua gái trong xóm này rồi, phải không???” Cô Tám, luôn là người chanh chua nhất trong xóm này lên tiếng.

Lần này thì tôi phải đến giải cứu cho cậu ấy thật rồi!

“Bác Năm, con xin lỗi bác! Đây là bạn của con, cậu ấy không cố tình làm đổ gánh chè của bác đâu ạ!” Tôi chạy nhanh ra đó rồi nói.

“Bạn của con Linh đây hả?” Bác Năm bắt đầu hạ giọng vì trong xóm tôi luôn là đứa trẻ đáng yêu nhất tỏng mắt mọi người mà.

“Đây là con đền cho bác! Bác xem có đủ chưa vậy? Nếu thiếu con sẽ đưa thêm!” Minh Anh nói rồi lấy ra khoảng 5 tờ giấy năm trăm ngàn đưa cho bác Năm trước sự ngạc nhiên của mọi người đnag đứng đó.

“Ê Linh, thằng bạn con là con nhà đại gia hả???” Cô Tám ghé sát tai tôi hỏi nhỏ.

Tôi phân vân không biết nói gì chỉ gật đầu nhẹ nhẹ.

“Chà, con này coi vậy mà hay nha! Toàn câu mấy con cá lớn không à! Lần trước tao cũng thấy có một thằng cũng đẹp như thằng này đi theo về tận nhà nữa nha!”.

“Hả?” Tôi ngạc nhiên trố mắt nhìn, có thằng nào nữa vậy ta? Từ trước giừo chỉ có Minh Anh là hay đến nhà tôi, ngoài ra còn tên nào nữa à?

Chắc là bữa trước Minh Anh đi xe ô tô nên mấy người này nhìn không rõ mặt bởi vậy mới tưởng là hai người chứ gì!!!

Mà tên Minh Anh này, tôi cũng biết là nhà cậu ta rất giàu nhưng có cần phải đưa nhiều tiền để đền như vậy không chứ? Thật là uổng phí quá mức mà!

“Con đưa gì mà nhiều vậy???” Bác Năm tuy miệng nói vậy như tay vẫn nhận tiền từ Minh Anh.

Thật là, người nghèo thì luôn luôn vậy mà! Tuy là miệng vẫn nói ngại không lấy nhưng tay thì vẫn cầm đó thôi!

“Con chỉ sợ là không đủ thôi ạ!” Minh Anh cười.

“Đủ rồi, đủ rồi con!” Thái độ của bác Năm thay đổi 1800 .

“Vậy con đi được chưa ạ?”

“Được rồi được rồi!”

Mọi người cũng lần lượt tản ra, ai cũng ganh với bác Năm là hôm nay gặp may mắn.

Khi đi đến nhà tôi rồi thì Minh Anh mới thở phào.

“Lúc nãy cậu sợ lắm hả?” Tôi cười, có ý trêu đùa cậu ấy một chút.

“Sợ gì đâu, chỉ là hơi phiền phức chút thôi!” Cậu ấy cười.

“Vậy à?” Tôi thấy hơi bất ngờ về cấu trả lời đó.

“Giờ nghĩ lại thì thấy mẹ tôi nói rất đúng! Tiền đúng là công cụ để giả quyết mọi việc một cách nhanh nhất!” Minh Anh nói, cậu ấy nhìn không giống như thường ngày nữa.

Tự dưng tôi có cảm giác xa cách với cậu ấy!

“Minh Anh, cậu sao vậy?” Tôi hỏi.

“Tôi có sao đâu!” Minh Anh lại cười, nhưng sao nụ cười của cậu ấy bây giờ không giống như trước nữa.

“Hahaha… Linh ơi là Linh, tớ chỉ giả vờ thôi mà!!!” Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm thì cậu ấy bỗng ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Hả?” Tôi thấy cậu ta cười như vậy mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Nãy giờ tôi chỉ giả vờ thành một con người khác để xem Linh có biết không thôi! Linh nhận ra ngay như vậy chắc là quan tâm tôi lắm đây!” Cậu ta tự suy luận rồi cười một mình.

“Cậu…!” Đến lúc này thì tôi mới ý thức được là cậu ta đang nói gì, nhưung tôi cũng cứng họng chẳng biết nói gì nữa.

“Thôi, 4h20 rồi, chúng ta đi thôi!” Nói rồi cậu ta quay đầu xe đạp lại rồi lên ngồi yên trước.

Mấy người xóm tôi thật là quê mùa quá đi mất, nhìn chiếc xe đạp này của Minh Anh mà dám nói cậu ta là con nhà nghèp cơ đấy! Chiếc xe thể thao này biết bao người như tôi mơ ước có được mà chưa lần nào được nhìn thấy ngoài đời nữa chứ!

Nhưng mà… vấn đề ở đây là…

“Minh Anh? Cậu chở tôi hả?” Tôi nhăn nhó nói.

“Ừ!” Cậu ta cười vô tư.

“Nhưng nhìn cậu hình như… đi xe đạp chưa vững thì phải!”

“Tớ mới tập hồi trưa mà!”

“Ặc!”

Tôi muốn điên với tên này! Lớn vậy rồi mà chiếc xe đạp cũng đạp không xong!!! >”<

******

Cuối cùng tôi cũng phải chở hắn.

Chắc chắn là mọi người đi trên đường lúc này đang rất ngạc nhiên vì cảnh tượng này: Một đứa con gái vừa lùn, chân thì không với xuống đất được đang còng lưng chở một thằng con trai ngồi đằng sau vừa cao vừa khổng lồ.

Nhìn không thể nào lọt con mắt được.

“Này, sao cậu không biết đi xe đpạ àm vẫn đi vậy???” Tôi vừa thở dốc vừa nói.

“Thì Linh nói Linh không thích đi xe ô tô mà!” Minh Anh ngồi sau ngây thơ nói.

“Vậy tóm lại cậu biết đi xe nào?” Tôi cứ tưởng là chiều nay cậu ta sẽ di xe máy đến chứ!

“Xe máy!”

“Vậy sao lúc nãy không đi xe máy đến? Đi xe đạp gì mà khổ vậy?”

“Vì lát nữa Linh cũng phải đi xe đạp mà! Tôi đi xe đạp để lát nữa đi cùng Linh cho vui! Chứ nếu đi xe máy thì nhìn không cân xứng cho lắm!” Cậu ta vẫn còn ngồi đó mà giải thích rõ ràng vậy đấy!

“Tôi đến khổ với cậu!” Tôi nhăn mặt thở dốc.

“Hehe, chỉ là cái khổ tạm thời thôi, ai bảo tôi đã nói là Linh khỏi cần lấy xe đạp làm gì để chô đến chở đi học cha mà không chịu!”

“Hừ, cậu không thể cứ đi theo tôi suốt đời được!”

“Được chứ! Tôi sẽ đi theo Linh cả đời này luôn!” Cậu ta cười.

“Cậu thì chỉ biết nói đùa!”

“Tôi nói thật mà! Tôi thích Linh lắm đấy!” Cậu ta nói câu thích tôi ra mà giọng còn vui vẻ hớn hở chứ không hề biết ngại ngùng là gì cả vậy.

“Hơ…! Kít…!!!” Tôi ngạc nhiên quá nên lạc tay lái đi vẹo qua vẹo về trên đường, bóp phanh thật nhanh nghe tiếng kít đến chói tai.

“Á…!” Minh Anh đột nhiên ôm chầm lấy tôi từ phía sau làm tôi giật mình.

“Ế, cậu có nhanh bỏ ra không???” Tôi hét toáng lên. May mà con đường này vắng người qua lại chứ nếu không thì tôi mất mặt chết thôi.

“Hơ… tại lúc nãy tự nhiên Linh phanh lại làm ngã về phía trước thì có!” Cậu ta gương cổ cãi lại.

“Hừ, mặc kệ cậu đấy! Nhà của tên ấy ở đâu?” Tôi lại bay lên xe ngồi với tư thế chuẩn bị đạp tiếp.

“Rẽ trái là đến rồi đấy!” Minh Anh cười.

Cậu ta thì lúc nào cũng cười! Đáng ghét thật đấy!

“Này, sao người Linh nhìn gầy mà eo nhiều mỡ vậy???” Tôi đnag đạp thì hắn ngây thơ hỏi làm…



Rầm…!!!

Cả tôi và hắn đo đường.

“Ui da~!” Tôi nhăn nhó than.

Nhớ lại nguyên nhân làm tôi thành ra thế này khiến tôi nổi khùng.

“Này, cậu con trai gì mà vô duyên vậy hả??? Muốn chết không???” Tôi nổi quạu hỏi tội cậu ta khi cậu ta đang đỡ tôi dậy.

“Tôi chỉ nói đùa thôi mà! Ai ngờ Linh phản ứng mạnh như vậy đấy!” Minh Anh nói rồi bụm miệng cười, nhìn cái tướng tá của hắn trông vô duyên dễ sợ!!!

“Giờ để tôi chở cho! Linh ở sau ngồi yên đi nha!”

Cậu ta vừa nói vừa… bế tôi lên yên sau xe đạp @@

Rồi cậu ta cũng ngồi đằng trước chở tôi đi!

******

Haiz, cuối cùng chúng tôi đã đến được nhà của tên ấy một cách an toàn!

“Cậu có chắc là nhà này không?” Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt nghi ngờ.

“Đúng mà, sao sai được!”

“Vậy bấm chuông đi!” Tôi cười.

“Ờ!” Minh Anh gật đầu rồi đến bấm chuông.

Khoảng một lát sau thì có người ra mở cửa, hình như là dì giúp việc thì phải.

“Chào dì, cho tôi gặp Minh Hoàng!” Minh Anh lễ phép nói với dì đó.

“Mời cô cậu vào nhà, cậu Minh Hoàng đang ở trong nhà!”

“Vâng ạ!”

Ủa? Sao Minh Anh lại biết tên đó tên Minh Hoàng nhỉ?

“Sao cậu biết anh ta tên Minh Hoàng?” Tôi thắc mắc khi hai chúng tôi đnag ngồi trên sofa trong khi chờ dì đó lên kêu Minh Hoàng.

“Ờ… thì… hôm bữa tôi đến đón Linh thì nghe dì giúp việc nói vậy mà!” Minh Anh vẫn cười cười trả lời.

Nhưng tôi cảm thấy hùnh như Minh Anh cảm thấy chút chút gì đó khó chịu thì phải. Không mấy tự nhiên khi tôi hỏi về điều đó.

“Cuối cùng cô cũng đến à?” Một giọng con trai vang lên làm cắt dòng suy nghĩ của tôi. Nhìn lên thì mới thấy gương mặt đó.

Anh ta có vẻ hơi chựng lại khi gặp Minh Anh…

Nhìn sao… sao… lại giống… Minh Anh vậy nhỉ???

Từ từ nào… hình như… tôi còn bỏ sót vài chi tiết nhỏ nào đó thì phải… Minh Hoàng… đúng rồi… lúc sáng hình như tôi có nghe cái tên này từ miệng của Thiên Minh thì phải.

Đúng rồi! Thiên Minh! Chính Thiên Minh! Anh ta là người mà tôi đã nhìn thấy trong bệnh viện lúc đang nói chuyện với Long!

Minh Hoàng, Minh Anh, Thiên Minh, Thiên Long! Có trùng hợp như vậy không chứ??? Lúc này tôi cũng nhận thấy được sự vui mừng ẩn chứa trong ánh mắt của Minh Hoàng khi gặp Minh Anh…

Có khi nào… họ là anh em???

“Linh đang nghĩ gì vậy?” Minh Anh nhận thấy được sự bất thường của tôi nên quay sang hỏi.

“Hai người… chẳng lẽ lại là… anh em???” Tôi hỏi luôn mà không chần chừ gì cả.

“Linh… sao biết được?” Nghe tôi nói vậy thì cả Minh Anh và Minh Hoàng đều ngạc nhiên nhìn tôi.

“Tôi đoán!” Lần này thì chắc chắn họ là anh em rồi!

“Cô cũng tinh mắt nhỉ!” Minh Hoàng nhìn tôi cười.

“Nhưng… tại sao hai người lại không ở chung một nhà?” Đây mới là điều mà tôi thắc mắc nhất: “Còn nữa, tại sao lại không nhận nhau?”

“Linh…!”

“Cô không cần phải biết nhiều như vậy đâu!” Minh Hoàng lạnh lùng.

“Linh, mọi chuyện thì lúc nào có dịp tôi sẽ kể cho Linh nghe, còn bây giừo thì Linh cứ làm như không biết Minh Hoàng là ai đi nhé, ai có hỏi thì Linh cứ nói anh này tên Hoài Phong.” Minh Anh quay sang dặn tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên.

“Chỉ là một số lý do ở trong gia đình tôi về việc tranh chấp quyền lực và tài sản thôi!” Minh Hoàng vẫn giọng nói lạnh lùng đó.

Hình như có việc gì với mấy người này thì phải! Tôi cứ tưởng việc của mấy người nhà giàu như tranh chấp quyền lực rồi này nọ chỉ có ở trong tiểu thuyết thôi chứ, không ngờ ngoài thực tế cũng có những cái này!

Thôi kệ họ vậy, đó cũng không phải chuyện của tôi, tôi quan tâm làm gì, bị vướng vào những việc rắc rối coi bộ không hợp với những thường dân nghèo như tôi.

“Nói việc chính đi nhá, hôm nay tôi đến đây trước hết là để cảm ơn anh về việc hom bữa anh đã cứu tôi!”

“Không sao! Chuyện nhỏ mà!” Minh Hoàng cười.

“Sau đó là anh cho tôi hỏi chiếc xe đạp của tôi giờ đang ở đâu?”

“Hà? Xe đạp gì?”

“Chiếc xe đạp mà ngày đó tôi đang đi trên đường ấy!”

“À, tôi nhớ rồi! Hình như hôm đó bị hư hỏng nặng quá nên tôi vứt đấy luôn rồi! Bây giờ thì chắc nó đã thành đống sắt vụn!” Tên đó đúng là anh em của tên Minh Anh, lúc nào cũng ngây thơ giải thích những việc mà sắp là tôi phát điên cả.

“Anh nói cái gì??? Vậy giờ xe đạp tôi ở đâu???”

“Tôi đâu biết, chắc là ở cái bãi phế thải nào đó.” Anh ta nhún vai nói với vẻ bình thường lắm.

“Gì???” Tôi đạp bàn dữ dằn hỏi.

“Sao hôm đó anh cứu tôi mà không mang cả chiếc xe đạp của tôi về luôn hả???” Tôi hét toáng lên tức giận.

“Linh, Linh, bình tĩnh đi Có gì từ từ chúng ta giải quyết!” Minh Anh kéo kéo tay tôi ngồi xuống.

“Vậy bây giờ tôi mua lại chiếc khác cho cô thì được chứ gì!”

“Hờ… đó đâu phải là chiếc xe dễ mua chứ!!!

“Sao chứ, chiếc đó xấu òm, chắc cũng rẻ thôi!” Tên Minh Hoàng đó lại phách lối nói.

Đúng là cái tên xấu xa, trái ngược với em trai mình thế đấy!

“Chiếc xe tôi mua bằng tiền của mình đấy! Có biết không hả? Tiền do tôi cực khổ kiếm ra được từ ba tháng hè làm việc vất vả đấy!” Tôi ức quá nên dữ dằn nói.

“Thật… thật vậy sao?” Minh Anh ngập ngừng nói, chắc cậu ta cũng cảm thấy khó chịu thay cho anh trai mình.

“Vậy bây giờ cô muốn thế nào đây?” Minh Hoàng thở dài nói.

Nhìn cái tướng của anh ta cứ giống như là tôi đang nằm vạ vậy đấy!

“Thôi vậy, xem như tôi chưa từng hỏi anh về chiếc xe!” Tôi bực mình nói.

Bây giờ có đòi thì hắn cũng không thể nào đền lại cho tôi chiếc xe, mà cứ rằn rỉ đòi hắn như vậy thì có khi hắn lại nghĩ tôi nhân dịp này để moi tiền từ hắn. Tốt nhất là tôi nên xem chuyện này như chuyện xui xẻo đi. Từ từ tôi sẽ đi làm thêm kiếm lại chiếc khác, còn chuyện đi lại thì chắc tôi phải đi xe buýt một thời gian thôi!

“Tôi về, cậu có về không?” Tôi đứng dậy nói với Minh Anh.

“Tôi về với Linh!” Minh Anh cũng đứng dậy.

“Ờ!”

“Em về nha anh hai! Lâu lâu anh nhớ ghé thăm ba mẹ đấy, họ nhớ anh lắm! Mong gặp anh mấy năm nay!” Trước khi về Minh Anh còn quay lại dặn dò với Minh Hoàng nữa.

“Anh biết rồi!” Minh Hoàng nói chuyện với Minh Anh bằng thái độ khác hẳn kiểu hắn đối xử với tôi khi nãy.

Hừ, đáng ghét, tức chết đi được!

“Về thôi!” Tôi đập vai Minh Anh, lần này thì cậu ấy chở tôi về.

Coi bộ thì tay lái cũng vững rồi, tôi không phải lo lắng khi ngồi sau nữa.

“Vậy thì mấy ngày tới tôi sẽ tới đón Linh đi học nhá!”

“Không cần đâu, tôi đi xe buýt được rồi!”

“Thôi, tôi đến đón cho mà! Quyết định vậy đi nhé!”

“Tuỳ cậu!” Hehe, cậu ấy đến đón thì tôi đỡ phải tốn tiền đi xe buýt, nhưng mà người ta sẽ nghĩ tôi lợi dụng cậu ấy thì sao nhỉ?

“Vậy bắt đầu từ sáng mai tôi sẽ đến đón Linh đi học!”

“Ờ!” Thôi kệ, tôi không làm chuyện gì sai thì không việc gì phải sợ cả!

“Nhưng mà cậu nhớ về tập xe đạp cho vững vào nghe chưa? Nếu không thì tôi sẽ không liều lĩnh mà giao phó tính mạng của mình cho cậu đâu nhá!”

“Biết rồi mà!” Minh Anh cười, nụ cười vui vẻ.

******

Mấy ngày hôm nay trường tôi đang rạo rực vui mừng để chuan rbị cho buổi party sắp tới. Mấy đứa con gái đứa nào cũng hăm hở khoe váy mới với bạn bè. Lớp tôi thì chắc chắc không khí còn nhốn nháo hơn vì mấy tên con trai cứ ngồi túm tụm lại để bàn xem ngày đó nên mặc quần áo gì cho bảnh, dễ gây sự chú ý của các người đẹp trong trường.

“Linh, ngày mốt Linh có tham gia party không?” Minh Anh tơn tởn đưa cho tôi cái bánh rồi nói.

“Tôi không hợp với mấy cái buổi đó!” Tôi uể oải nằm bò ra bàn.

“Không được! Linh là đứa con gái duy nhất trong lớp, không đi là không được đâu đấy!”

“Hờ, tại sao chứ?”

“Chẳng tại sao cả, ngày lễ phụ nữ Việt Nam, tự nhiên trong lớp có mỗi mình Linh là con gái mà Linh lại không đi vậy thì bọn tôi chúc mừng ai đây nhỉ?”

“Con gái trong trường thiếu gì chứ!”

“Nhưng tôi chỉ thích chúc mừng mỗi mình Linh à!”

“Cậu thật là…!”

“Linh ngồi đây nhá, tôi đi ra ngoài gặp bạn lát!” Linh Anh cười tươi rồi đi ra ngoài.

“Ê, ngày mốt cô có đi không?” Đột nhiên Long đạp vai tôi nói.

Hình như mấy bữa nay tôi rất ít nói chuyện với hắn thì phải.

“Không thích!”

“Không được! Cô nhất định phải đi đấy!”

“Tại sao?” Tại sao ai cũng bắt tôi phải đi vậy nhỉ? Muốn chúc mừng à? Trong trường có biết bao nhiều đứa con gái xinh xắn cơ mà!!!

“Tại tôi muốn cô đi!” Tên đó nói cái lý do đó ra làm tôi suýt ngất, tên khùng, bộ hắn muốn gì thì tôi làm theo à?

“Lãng nhách!” Tôi nhăn mặt.

“Nhất định phải đi đấy! Nếu không cô sẽ biết tay!” Nói rồi hắn cười với tôi, nụ cười tuyệt đẹp, toả nắng không thua gì nụ cười của Minh Anh.

“Hơ…!” Tôi sững người không biết nói gì.

“Phương Linh, ra nhận hoa!” Tôi đang không biết phải phản ứng như thế nào thì tiếng hét của tên Duy làm tôi giật mình.

Hừ, mấy ngày nay ngày nào tôi cũng ôm bó hoa hồng xanh ra vứt ngoài thùng rác, chắc cái người tên Thiên Minh đó cũng biết chứ nhỉ. Vậy mà cứ lì mặt ra đấy, ngày nào cũng bảo người mang hoa xuống cho tôi.

Tuy chưa nhìn thấy mặt nhưng tôi cũng biết ngay là đáng ghét như em trai của hắn rồi!

Mà kể cũng lạ thật, sao tôi lại bị vướng vào bốn thiếu gia của tập đoàn JR giàu có vậy nhỉ? Có những sự trùng hợp đến khó hiểu mà tôi không thể nào giải đáp được.

“Ê, cậu về nói với anh trai cậu là đừng có đem tiền đi làm nhưng chuyện vô bổ này nữa nha!” Sau khi đã tống khứ bó hoa đó vào sọt rác ở cuối lớp tôi đến nói với Long.

“Đó là anh trai tôi, ảnh làm gì tôi đâu cản được chứ!” Long nhún vai đáp.

Anh em nhà này thật khó hiểu! Chỉ có Minh Anh sống đơn giản và dễ thương nhất thôi! ^^!

Có phải không nhỉ? Nhiều lúc nhìn Minh Anh cũng đáng sợ thật nhưng tính ra thì cậu ấy cũng là người được nhất trong những người mà tôi từng gặp. Ít nhất là cậu ta quan tâm đến tôi, đúng hơn thì cậu ta là người con trai đầu tiên quan tâm đến tôi.

Nói đến người quan tâm đến mình thì tôi thật là tủi thân lắm, từ nhỏ giờ tôi chỉ mong có được một người bạn gái thân như chị em vậy, nhưng hồi cấp hai tụi con gái trong lớp chẳng đứa nào chơi với tôi vì chê tôi nghèo, đi xe xấu, áo quần cùi bắp, đi với tụi nó thì mất mặt lắm. Bởi vậy tôi mới mong muốn lên cấp ba này có một đứa con gái nào đó trong lớp làm bạn với tôi, ai mà ngờ được trong cái lớp quái quỷ này chẳng có đứa con gái nào cả, thế là tôi đnàh phải xem Minh Anh như là người bạn thân duy nhất mà thôi.

Quên nữa, mấy ngày nay sáng nào Minh Anh cũng đi xe máy đến đón tôi đi học, trưa thì lại chở tôi về, riết rồi con gái trong trường toàn nhìn tôi như kẻ thù vạn kiếp của bọn họ vậy. Nhiều lần tôi đã nói là chỉ muốn đi xe đạp thôi, đi xe máy thì có vẻ như phô trương quá nhưng Minh Anh nói là đi xe đạp mệt lắm nên tôi đành chịu.

“Này, làm gì mà Linh ngồi than ngắn thở dài như bà cụ vậy???” Minh Anh không biết mới đi đâu về mà mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa vậy đấy.

“Cậu mới đi đâu về vậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Bí mật!” Cậu ta cười gian tà.

“Bí với mật, không nói thì thôi!!!” Tôi lè lưỡi rồi nằm xuống bàn tiếp.

“Ê, từ từ rồi tôi cũng sẽ cho Linh biết mà, đừng có giận tôi nha!” Thấy tôi nằm xuống bàn không nói chuyện nữa thì cậu ta hốt hoảng nói.

Tên ngốc này, tôi làm gì mà giận cậu ta chứ, suy nghĩ cứ như là trẻ con ấy! Mà hắn đi đâu mà bí mật với cả tôi nhỉ? Thật là khó chịu khi thấy cậu ta công khai giấu tôi một chuyện gì đấy. Nhưng hôm nay tôi cũng thật lạ, nếu thường ngày mà nghe cậu ta nói bí mật gì gì đấy thì tôi đã ép nói ra cho bằng được rồi, còn hôm nay, tự nhiên tôi không thích hỏi.

Hay là… cậu ta đi gặp cô gái đó nhỉ? Chính cái cô gái là lý do của trận xô xát hôm đó của Thiên Minh và Minh Anh ấy?

Haizzzz… cho qua… cho qua… chẳng liên quan tới tôi gì cả…

******

Mấy hôm nay tôi cực kỳ bận rộn vì đi tìm việc làm thêm. Từ khi vào học tôi đã nghỉ làm thêm rồi, chi phí trong nhà cũng không thể cứ trông chờ vào tiệm gội đầu của dì được nên tôi quyết định đi làm thêm trở lại.

“Linh, con đang làm gì mà không xuống ăn cơm vậy?” 5h chiều rồi, dì tôi ở dưới nhà gọi với lên.

“Vâng, con xuống ngay đây ạ!”

Tôi uể oải chạy xuống dưới ăn cơm với dì, hôm nay tiệm có vẻ vắng khách, thường ngày thì giờ này là giờ của mấy bà trong xóm ngồi tập trung lại ở nhà dì tôi để tám chuyện mà!

“Hôm nay vắng khách vậy dì?” Tôi hỏi, kéo ghế xuống ngồi ăn với dì.

“Hôm nay xóm mình tổ chức ngày lễ phụ nữa Việt Nam ở đầu xóm ấy, mấy bà đang ở nhà chuẩn bị quần áo rồi, lát nữa mới qua làm tóc!” Dì nói rồi cwoif vui vẻ, coi bộ dì cũng chuẩn bị đi đây.

“Dì cũng đi à?” Tôi cười.

“Tất nhiên rồi, dì cũng muốn tham gia một chút cho vui!”

“Vâng ạ, vậy dì cứ đi đi, con ở nhà coi nhà cho!”

Dì tôi mà, không hề thiếu mặt trong những buổi lễ của mấy bà trong xóm, nên tất nhiên hôm nay cũng không thiếu mặt dì được rồi!

“Hôm nay thằng Minh Anh không đến đón con đi chơi à?” Dì tôi đột nhiên hỏi.

“Không ạ!” Tôi chỉ trả lời qua loa rồi tiếp tục ăn. Đáng lẽ ra hôm nay trường tôi có một buổi party này, nhưng mà tôi chẳng thích đi, đúng hơn thì là tôi không thích hợp với những thứ đó.

“Ừ!” Dì tôi cũng chỉ cười.

Khoảng 15 phút sau, ăn cơm xong rồi, tôi đang rửa chén bát thì nghe tiếng Minh Anh ngoài cửa.

“Linh ơi!”

“Minh Anh hả? Vậy mà dì cứ tưởng là hôm nay con không đến dẫn con Linh đi chơi nữa chứ!” Dì tôi chạy ra nói ngay.

Minh Anh chắc chắn đến đây để kéo tôi đi party đó. NHưng tôi chẳng có áo quần đẹp đâu, đi với cậu ấy chỉ làm mất mặt cậu ấy thôi.

“Hôm nay trường con mở party, con đến đưa Linh đi ạ!”

“Vậy à? Vậy mà con nhỏ này không nói gì cho dì biết cả, dì còn thấy lạ là cái trường lớn như vậy mà ngãy lễ không tổ chức gì nữa chứ!” Dì tôi vừa cười vừa nói coi bộ vui vẻ lắm đấy.

“Vậy Linh đâu rồi dì?”

“Nó đang rửa chén trong nhà đó con, con vào trong đi!”

Dì tôi thật là, chuyện gì của tôi cũng khai báo cho Minh Anh tất tần tật vậy đấy!

“Linh, sao giờ Linh chưa chuẩn bị nữa? Sắp đến giờ rồi đấy!” Minh Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn thong thả rửa từng cái chén.

“Tôi không đi đâu!”



“Tại sao? Tôi đã nói là Linh phải đi mà! Thầy chủ nhiệm và mấy bạn trong lớp đang chờ Linh ở trường đấy!” Minh Anh nhăn mặt nói.

“Nhưng… nếu tôi đi thì chỉ là mất mặt lớp mình thôi!” Tôi tự biết thân biết phận mà.

“Gì mà mất mặt chứ? Sao lại mất mặt?” Trông cậu ta bắt đầu nóng rồi.

“Tôi chẳng có bộ quần áo nào nên thân thì làm sao đi party gì gì đấy được chứ! Mà nói chung là cậu cứ đi đi! Tôi không phù hợp với những nơi đó đâu!” Tôi tức tôi nói thẳng, tôi vốn là con gái nhà nghèo, sẽ chẳng thể nào hoà nhập được với cái xã hội thượng lưu đó được.

Bây giờ tôi mới để ý, Minh Anh hôm nay rất đẹp trai, cậu ta mang áo sơ mi trắng, thắt caravat đen nhỏ lỏng lỏng nơi cổ, quần kaki đen trông cậu ấy càng thêm đẹp trai hơn. Nhưng nhìn vậy thì có vẻ nhưng hơi lạnh lùng thì phải, đúng vậy, hai màu đen trắng làm cậu ấy trông rất lạnh lùng.

“Tưởng chuyện gì, Linh rửa xong chưa? Đi theo tôi nào!” Minh Anh mỉm cười.

Cậu ấy lại có kế hoạch quái dị gì nữa đây chứ? @@

Khoảng 15 phút sau, cậu ấy dừng lại ở một shop áo quần thời trang trông thật sang trọng, những nơi này thì chỉ có những người giàu như cậu ấy mới đến được!

“Vào đây!” Minh Anh kéo tay tôi vào khi tôi vẫn đang nhìn nhìn ngắm ngắm cái tờ giấy “Tuyển nhân viên” ở trước cửa hàng.

“Ờ!” Tôi theo cậu ấy vào trong.

“Chào cậu chủ, cậu chủ đến đây có việc gì vậy ạ?” Một cô nhân viên ăn mặc thời trang đến lễ phép chào Minh Anh.

Ặc ặc, cửa hàng này cũng là của nhà cậu ta à???

“Lấy cái váy hôm trước tôi chọn đi!” Minh Anh cười nhìn tôi.

Ê, không lẽ tên này định mua áo quần cho tôi đấy à? Sao tình tiết này giống như tôi hay đọc trong truyện vậy nhỉ?

“Đây thưa cậu!” Cô nhân viên đó đem ra một chiếc váy màu xanh biển trông rất đẹp, chỉ nhìn thôi mà tôi cũng cảm thấy là nó vô cùng thích rồi.

“Linh thử cái này đi!” Minh Anh đưa cho tôi rồi nói.

“Ơ…” Thật sự thì con người quê mùa như tôi chẳng thể nào mặc được cái váy cầu kỳ này đâu.

“Cô cứ vào đây, tôi sẽ giúp cô mà!” Cô nhân viên ấy thật thân thiện.

“Vâng ạ!”

Tôi đi vào phòng thay đồ, cái váy này không hề dễ mặc chút nào, dây chép đường này sang đường khác, nhìn mà muốn nổ con mắt cả lên!!!

“Cô thấy thế nào?” Sau khi giúp tôi xong, cô nhân viên đó chỉ cho tôi nhìn vào trong gương của phòng thay đồ.

Trông tôi lúc này… thật khác quá đi mất!

Chiếc váy này tuy nhìn thì thấy rất sang trọng, nhưng khi mặc vào rồi thì mới thấy nó rất hợp với tuổi teen của tôi. Nó chỉ dài hơn đầu gối một chút, phần trên là dây bắt chéo qua chéo về trên cổ trông rất tinh xảo, phần trước ngực là những bông hoa hồng xanh bằng vải kết lại với nhau, phía dưới là nhiều lớp vải voan xếp tầng lên nhau xoè to ra như váy của công chúa vậy. Nói chung là rất đẹp. Minh Anh cũng có mắt thẩm mỹ thật nhỉ! Bất ngờ thật!

“Trông Linh xinh thật đấy!” Minh Anh cuời rồi nới với tôi.

“Vậy à?” Tôi vui vẻ đáp lại.

Thường ngày mấy người trong xóm tôi cũng khen là tôi dễ thương, xinh xắn, nhưng tôi cứ tưởng là họ chỉ an ủi tôi thôi, ai ngờ, bây giờ mới thấy là tôi xnh thật!

Sau đó thì Minh Anh lại đưa tôi đến tiệm làm tóc nổi tiếng trong thành phố, đến đó họ bắt đầu tạo kiểu tóc cho tôi. Máy móc ở đây công nhận hiện đại thật đấy. Tiệm gội đầu nho nhỏ của dì tôi không biết khi nào mới được như thế này!

Cuối cùng cũng xong, họ búi cho tôi kiểu tóc thật đẹp, không quá cao, cũng khôn quá thấp, đủ để trông tôi thật xinh xắn.

******

Tôi và Minh Anh cùng bước vào buổi party đó. Tất nhiên party được tổ chức ở tỏng hội trường rộng thênh thang của trường rồi. Cái hội trường mà ngày đầu năm tôi xui xẻo bị đá ra ngoài đấy! Nhớ lại tức thật!

Hôm nay ai cũng xinh xắn, giờ tôi mới thấy, trường tôi có rất nhiều mỹ nữ đấy, trông hôm nay ai cũng xinh xắn như hoa vậy đấy!

“Woa, Minh Anh, là Minh Anh đấy! Đẹp trai quá đi mất!” Nữ sinh ở trong trường đều ngã bổ chửng vì vẻ đẹp hút hồn của Minh Anh.

Tôi đây là người không bao giờ bị lung lay vì sắc đẹp mà cũng không thể phủ nhận được vẻ đẹp trai của cậu ấy hôm nay mà.

“Ê, cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Minh Anh là ai vậy nhỉ?” Một cô gái tò mò nói.

Bắt đầu chuyển đề tài qua nhìn tôi rồi đấy!

“Phương Linh, cô đến rồi à? Vậy mà tôi cứ tưởng cô sẽ không đến chứ!” Long từ đâu chạy tới nói.

“Oái, Thiên Long kìa, Thiên Long kìa, đẹp trai quá đi!” Tụi con gái trong trường lại một lần nữa suýt ngất vì vẻ đẹp trai lạnh lùng vốn có của Long.

Và vấn đề mới đây chính là tụi nó đã nghe thấy tên tôi là Phương Linh.

“Ê, con nhỏ Phương Linh đó phải không?”

“Nhà nghèo mà cũng bày đặt đua đòi à?” Giọng nói khinh bỉ này không của ai khác mà chính là Tú Uyên lớp 10 Văn, cô ta cũng là người cầm đầu của vụ đánh hội đồng bữa trước mà chính tôi là nạn nhân.

“Không cần để ý đâu, đi thôi!” Minh Anh nắm tay tôi đi ngang qua Long đến chỗ tụi con trai lớp tôi đang đứng.

“Woa~~~!” Tụi nó tự nhiên rú ầm lên làm tôi giật mình.

“Phương Linh của chúng ta đây sao? Thật là không thể tin nổi!” Tên Duy nhiều chuyện nhất lớp hét toáng lên.

“Có gì không tin nổi chứ?” Tôi ngại ngùng nói. Thật sự thì đang ở trong bộ dạng này thật khiến tôi ngại dễ sợ.

“Ê, hôm nay Phương Linh của chúng ta chính là công chúa đấy!”

“Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ bình chọn cho cậu mà!

“Há?” Mấy ngày trước tôi không hề có ý định là sẽ tham gia party này nên đâu có quan tâm hay chú ý gì đến nó đâu. Làm gì mà có bình chọn với công chua gì ở đây nữa?

“Đây là truyền thống của trường ta từ xưa tới giờ mà! Mỗi buổi party đều phải chọn ra một công chúa và một hoàng tử cho mỗi năm đấy!”

“Mấy năm trước anh Thiên Minh lúc nào cũng giành được nhiều phiếu bầu nhất cũng với chị Mỹ Trang là công chúa. Nhưng năm nay chắc là sẽ có sự thay đổi đáng kể đấy!”

“Đúng vậy, riêng lớp ta mà đã có đến 2 hotboy rồi mà!” Tụi con trai trong lớp bàn tán rồi cười ầm lên.

Có vậy nữa sao chứ? Trường này đúng là trường điểm thật, hoạt động gì cũng hấp dẫn hơn những trường bình thường khác.

Lát nữa tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho Minh Anh mới được.

“Ê, cô đi ra đây!” Long đột nhiên kéo tay tôi làm tôi giật mình.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi khó chịu.

“Sao lúc nào cô cũng kè kè với thằng Minh Anh vậy chứ?” Long khó chịu hỏi.

“Thì sao chứ? Có liên quan đến cậu à?” Tôi thấy bực mình.

“Này… cô thật là…!” Đứng đối diện với hắn như thế này làm tôi nhớ đến cái lần tôi bị thwong trong bệnh viện tự nhiên lại nằm mơ thấy giấc mơ kì lạ đó.

“Thật là gì chứ?”

“Không gì!” Tên đó không nói gì rồi kéo tôi về lại chỗ tụi lớp tôi.

Buổi party trôi qua cũng êm đẹp lắm, tôi vẫn ngồi gần với tụi con trai lớp tôi, thỉnh thoảng có đi đây đó với Minh Anh một lát rồi lại trở về chỗ cũ. Minh Anh giới thiệu tôi là bạn thân của cậu ấy với rất nhiều người… Nhưng lạ thật… sao hôm nay cậu ấy lại không cùng đi với cô gái ấy nhỉ???

Một lúc sau, tất cả nhạc hay đèn nháy đều tắt hết…

Xung quanh bây giờ rất yên ắng… mọi người đang chờ đợi một điều gì đó…

“Tôi xin tuyên bố lý do của buổi party ngày hôm nay!” Thầy Tuấn cười thật tươi đứng trên sân khấu nói.

“Nhân dịp ngày phụ nữ Việt Nam 20-10, tôi xin thay mặt tất cả giáo viên nam và các nam sinh trong trường chúc cho các giáo viên nữ và các nữ sinh có một ngày thật là vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy niềm vui!”

Tiếng thầy vừa dứt thì tiếng vỗ tay rần rần vàn lên.

“Còn bây giờ là phần đặc biệt nhất của party ngày hôm nay! Mọi người bắt đầu bỏ phiếu kín nào!” Giọng của thầy Tuấn vô cùng phấn khởi.

Mọi người bắt đầu nháo nhào đến bỏ phiếu cho người mình chọn, tôi cũng bỏ một phiếu cho Minh Anh, rồi suy nghĩ một lúc nữa bỏ thêm một phiếu cho Long, dù sao thì cả hai người đo đều dẹp trai mà!

Khoảng 15 phút sau…

“Tất cả phiếu đều được kiểm một cách chính xác và công bằng! Sau đây tôi xin tuyên bố Hoàng Tử và Công Chúa ngày hôm nay!”

“Ai vậy nhỉ?”

“Chắc lại là anh Thiên Minh à?”

“Tớ nghĩ là Thiên Long!”

“Minh Anh thì có!”

“Hoàng Tử thứ nhất ngày hôm nay là Nguyễn Thiên Minh lớp 11A1!”

Mọi người vỗ tay rần rần.

“Ủa? Sao có Hoàng Tử thứ nhất nữa vậy nhỉ?” Một vài bạn thắc mắc hỏi, tôi cũng thắc mắc.

“Hoàng Tử thứ hai chính là Nguyễn Thiên Long!”

Lại thêm một tràng vô tay.

Rút cuộc thì có bao nhiêu Hoàng Tử đây chứ?

“Và Hoàng Tử thứ ba, cũng là Hoàng Tử cuối cùng chính là Nguyễn Minh Anh!!!!”

Cái… cái gì đây??? Sao… sao lại có đến ba Hoàng Tử??? Mà ba tên này là anh em của nhau nữa chứ!

“Thấy chưa? Tao nói năm nay Thiên Long là Minh Anh sẽ được mà!”

“Ê ê vậy thì năm nay ba Hoàng Tử thì có mấy công chúa nhỉ? Mày nghĩ chị Mỹ Trang có được không?”

“Chắc được mày ơi! Chỉ đẹp vậy mà!”

Trong khi chờ đợi sự xuất hiện của ba Hoàng Tử lên trên kia thì cả hội trường đều xôn xao náo nhiệt hẳn và ai ai cũng mong sự xuất hiện của công chúa.

“Vậy là đầy đủ ba Hoàng Tử rồi ta! Bây giờ chọn công chúa nào!” Thầy Tuấn cười hớn hở.

Bây giờ thì tôi mới được nhìn chính diện tên Thiên Minh ấy… woa… anh ta đẹp trai thật đấy! Đẹp trai quá đi mất!

“Thưa thầy, em muốn tự chọn công chúa cho mình ạ!”

“Em cũng vậy!”

“Cả em nữa!”

Ba tên đó mặt mày tên nào cũng gian xảo nhìn xuống chỗ đứng của tôi… ặc… tự nhiên tôi lại có cảm giác không an toàn…

“Nhưng mà, trong này đã có tên của công chúa được chọn rồi mà!” Thầy cũng khó xử đây!

Ế, đừng có nhìn tôi bằng những ánh mắt đó chứ!!!

“Nhưng em muốn tự chọn!” Cả ba đều đồng thanh rồi nhìn nhau.

“Các học sinh có mặt ở đây có đồng ý như vậy không?” Thầy quay xuống hỏi.

“Khôngggggggg!” Đó là tiếng hét của tôi, nhưng tất nhiên là nói bị vùi dập một cách không thương tiếc bởi những tiếng hét khủng khiếp khác…

“Tất nhiên là được!”

“Lời nói của Hoàng Tử là mệnh lệnh mà!”

Xung quanh tôi bây giờ cô gái nào cũng nhanh chân chen lên trước để đưa cho các Hoàng Tử đứng trên đó những ánh mắt đầy tình tứ, người thì tỏ vẻ lạnh lùng, người thì lộ liễu cười rồi chớp chớp mắt tôi nhìn mà muốn ói, còn có nhiều đứa con gái còn dạng hơn nữa nhảy nhảy lên mà hô to:

“Em nè anh!!!”

“Chọn em nè anh!”

Tôi dần dần bị đẩy ra xa, nhân cơ hội này tôi phải lén chuồn ra ngoài hội trường luôn mới được, trong đây có vẻ nguy hiểm quá thì phải.

Nhưng tôi vừa đi vừa thấp thỏm ra tới cửa hội trường thì…

“Trần Phương Linh!” Tên tôi đột nhiên được xướng lên như một dàn đồng ca.

Tôi giật mình đứng nguyên tại chỗ, cũng chẳng dám quay lại vì chắc chắc bây giờ toàn là những con mắt muốn giết chết tôi mà thôi!

Cả ba tên đứng trên đó đều ngạc nhiên vì mình đều có cùng câu trả lời.

“Trần Phương Linh là em nào mời lên đây cho mọi người xem dung nhan đi! Người được cả ba Hoảng Tử chọn thật là không đơn giản chút nào nhỉ!” Thầy Tuấn đùa.

Thầy ơi là thầy… bây giờ mà thầy còn có tâm trạng để đùa sao? Em sắp chết đến nơi rồi nè thầy!!! @@

“Phương Linh là của tôi!” Minh Anh đột nhiên nói lớn.

“Pháp luật không có quy định như vậy!” Nếu tôi nghe không lầm thì tiếng nói này là của Long.

“Cô ấy là của anh!” Tiếng nói không ai khác chính là Thiên Minh, giọng nói này nghe thật ấm áp chẳng giống như giọng nói mà tôi đã nghe được vào ngày hôm anh ta chạm trán với Minh Anh chút nào.

“Trời ơi! Sao con nhỏ đó hên quá vậy trời??? @@”

“Con nghèo mạc đó mà cũng là đòi trèo cao vậy sao?”

“Hoàng Tử của chúng ta có điên không vậy?”

“Ê, tao nghe nói mấy đứa con gái nhà nghèo có nhiều mưu kế để dụ con trai vừa giàu vừa đẹp lắm tụi bây!” Lại là cái giọng chanh chua ấy của Tú Uyên.

“Vậy sao? Thật là đáng sợ!!!”

“Kinh khủng quá!”

Xung quanh đều là những tiếng khinh bỉ của tụi con gái. Tôi giận lắm! Nhưng mà tôi cũng chẳng biết làm gì!

Mọi người ai cũng thấy chính ba tên đó chọn tôi mà, tôi đâu có bắt họ chọn đâu! Vậy mà mọi tội lỗi lại đổ hết lên đầu cho tôi như vậy đấy!

Tôi tuy dữ dằn thật, nhưng lúc này không hề dám quay lại đối diện với nhiều cái miệng độc địa như vậy. Nghèo cũng là một cái tội đấy!

“Linh!” Đột nhiên có người níu lấy tay tôi… người này chính là Minh Anh.

“Cô là của tôi!” Long cũng chụp nhanh cánh tay còn lại của tôi.

“Các người làm gì vậy?” Tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lúc này.

“Chính thức ra mắt em, tôi là Nguyễn Thiên Minh, đã có tình cảm với em đã lâu nhưng chưa có dịp để nói trực tiếp!” Tên này chỉ đứng trước mặt tôi rồi cười nói.

May mà tôi chỉ có hai tay, nếu không thì bây giờ tên Thiên Minh ấy cũng không tha cho tôi đâu!

“Cả hai cậu bỏ ra coi!” Tôi giằng tay ra khỏi hai người này nhưng không thể được.

“Thiên Long, cậu bỏ tay ra đi!” Minh Anh kéo tôi về phía cậu ấy hơn một chút.

“Sao cậu không bỏ ra trước?” Ngay lập tức, Long lại kéo tôi về phía hắn thêm tí nữa.

“Linh là của tôi!” Minh Anh cại kéo tôi về.

“Cô ta là của tôi!” Thiên Long lại giật tôi lại.

“Tóm lại là hai đứa nên buông ra đi! Cô ấy là của anh!” Thiên Minh đứng trước mặt tôi từ tốn nói.

“Tôi không phải của ai cả! Nếu không bỏ ra ngay thì từ bây giờ xem như tôi chẳng quen biết với mấy người!”

Tôi tức giận hét lớn! Tức thật đấy! Sao lại xem tôi như một con búp bê mà đem ra giành giật vậy nhỉ? Tôi là của dì tôi, chẳng là của ai trong mấy người cả!

Lời nói của tôi có công dụng thật, ngay lập tức hai tên ấy đã e dè bỏ ta tôi ra rồi!

Nhưng tình hình bây giờ con nặng nề hơn…

Tôi đứng ở giữa ngượng ngùng…

Minh Anh đứng ở bên trái tôi…

Thiên Long đứng ở bên phải tôi…

Thiên Minh đứng nagy trước mặt tôi…

Còn đằng sau lưng là những ánh mắt khinh bỉ của tụi con gái trong trường…

Tôi muốn chạy về nhà ngay lúc này lắm, đáng lẽ lúc đầu tôi không nên ham vui mà đi dự cái party chết bỏ này mới phải!!!

Tức chết đi được!!! Á á á á á á!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Chiến Tranh Giành Tình Yêu Của Những Hoàng Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook