Cuộc Chiến Tranh Giành Tình Yêu Của Những Hoàng Tử

Chương 8

Len

19/08/2014

Trưa hôm đó cả bốn tến ấy đóng “đinh” ở nhà tôi luôn.

Nhưng đó không phải là chuyện không tốt mà ngược lại là quá tốt ấy chứ.

Nhìn kìa, bốn thiếu gia của tập đoàn JR mà lại sắn tay áo lên giúp tôi dọn dẹp nhà cửa để đón Tết đấy, người nào cũng tự giành phần để dọn dẹp cả, trông cũng giống người đàn ông của thời đại mới thế nhỉ?

Còn tôi thì ở trong này tất bật túi bụi với đống thức ăn hỗn loạn trên bàn, chẳng biết nên nấu cái nào trước.

Bắt đầu từ cái nào đây nhở? Chắc phải nhờ một tên ngoài đó giúp mới được.

“Ế, Hoài Phong, vào đây giúp tôi cái coi!” Nhìn lui nhìn tới cũng chẳng biết nên nhờ người nào, nhưng Hoài Phong chắc cũng biết nhỉ?

“Ờ.” Anh ấy chỉ làm thinh đi vào bếp mà lơ luôn mấy câu hỏi thắc mắc của mấy tên ngoài kia.

“Này, cậu vào đó làm gì?”

“Sao Linh lại chỉ kêu có mình anh ấy nhỉ?”

“Hứ, anh ta thật là may mắn!”

Tôi đến khổ với mấy tên đó luôn mất, có vậy thôi mà cũng lầm bà lầm bầm đến đau đầu.

“Có việc gì không?” Minh Hoàng nhìn tôi, vẫn là nụ cười quen thuộc.

“Anh… giúp tôi với cái đống này đi!” Tôi gãi gãi đầu ngượng ngùng rồi chỉ vào mớ hỗn độn đằng kia. Xấu hổ quá đi mất!

“Hả?” Anh Hoàng nhìn tôi há hốc mồm. Hức, biết ngay mà! Tôi đúng là người chẳng bình thường, không biết nấu ăn mà cũng đòi nấu ăn!

Hình như biết được suy nghĩ của tôi qua nét mặt nên anh ấy đã giấu cái bản mặt đáng ghét ấy đi, sau đó từ tốn nói: “Không sao, tôi sẽ giúp em mà!” Trời ạ, cái giọng nói này mới ấm áp làm sao, thật là làm cho người ta thấy rùng mình.

“Ừ.” Thôi giả bộ cười híp mắt để anh ấy không nhận ra là tôi đã “cảm” anh ấy, nếu không thì cái bản mặt xấu xí này của tôi không biết nên chui chỗ nào nữa luôn á.

“Bắt đầu làm đi, em rửa rau, rồi cắt cà rốt, dưa leo, xúc xích thành những lát dài ấy…” Anh Hoàng chỉ cái này chỉ cái nọ làm tôi chóng mặt, lúc trước dì Xinh chưa có vẻ cho tôi cách làm sushi.

Hừ, tôi chưa từng thấy đứa con gái nào lanh chanh như mình vậy á. Tự nhiên ôm vào người một đống việc thế này chứ, biết thế lúc nãy cứ kêu đi ăn tiệm đại khoẻ.

Nhưng vấn đề là ở chỗ nếu đi ăn tiệm thì chắc gì mấy tên đó dã chịu cho tôi trả tiền chứ? Thế là nợ nần vẫn hoàn nợ nần!

Vậy nên tôi đành cúi đầu làm những việc mà anh Hoàng giao cho.

Sau một hồi cặm cụi thì cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành xong đống rau củ quả cắt sợi, anh ấy nói cái này để cuốn trong sushi.

“Như thế này được chưa zậy?” Tôi đưa sản phẩm của mình ra cho anh xem, ánh mắt tôi trông có vẻ mong chờ lắm đây.

“Hả?” Anh ấy nhìn vào đó, rồi ánh mắt thoáng trợn tròn lên, sau đó không biết nghĩ gì mà nó lại giãn ra.

“Được rồi đấy.” Anh ấy nhận lấy cái khay đựng sản phẩm của tôi đặt lên chiếc bàn mà anh chuẩn bị làm sushi. “Hay là em cứ ra dọn dẹp giúp mấy đứa ngoài kia đi, để đây anh làm cho.”

Có được phép nghỉ đây là đuổi khéo không nhỉ? Hay anh ấy nghĩ tôi đứng ở đây làm anh ấy vướng tay vướng chân quá chứ?

“Không được, tôi phải ở đây giúp anh chứ.”

“Em cứ ra ngoài đó chơi đi, tôi tự làm được mà!”

“Không, nếu anh không cần giúp thì tôi đứng đây họ nấu ăn cũng được mà.” Sao anh ấy cứ đuổi tôi ra ngoài kia thế nhở?

“Em khỏi phải học nấu ăn.”

“Gì kỳ zậy?” Tôi chẳng hiểu gì, anh ấy đang nói gì vậy nhỉ? Quái lạ!

“Hơ hơ, sau này tôi sẽ tình nguyện nấu ăn cho em suốt đời!” Anh ấy sau khi nói câu ấy xong thì cùng lúc đá văng tôi ra ngoài phòng khách với mấy tên kia.

Anh ấy nói gì vậy nhỉ? Anh ấy tình nguyện nấu ăn cho em suốt đời á?

Thình thịch… thình thịch…

Sao anh ấy lại có thể làm cho tim tôi đập nhanh đến như thế này nhỉ?

Nhưng câu nói vừa rồi của anh ấy… là thật sao? E hèm… cảm giác gì đây nhỉ???

“Này, cô làm gì ngoài đây đấy? Sao không ở trong bếp nấu ăn chứ?” Thiên Long chẳng biết ở cái lỗ nào chui ra làm tôi giật mình phát khiếp, tên này chẳng ý tứ gì cả, người ta đang suy nghĩ mà @@!

“Ơ… tôi… tôi… dọn dẹp… dọn dep đúng rồi dọn dẹp, không nấu ăn nữa.” Tên này, tự dưng lại hỏi làmtôi quýnh quáng lên rồi nàyyyy!!!

“Cô nói cái gì thế hở? Không nấu ăn nữa á? Vậy trưa nay lấy cái gì ăn?” Thiên Long chắc cũng chẳng hiểu tôi nói gì đâu, nhìn mặt cậu ta cứ ngệt ra vậy mờ, khổ thân!

“Anh Hoài Phong nấu ăn trong trỏng rồi, tôi chẳng cần phải nấu nữa.”

“Zậy á?” Chời chời, sao mắt tên này lại sáng rực lên thế kia?

“Ừ.”

“Hờhờ, zậy thì cứ để cho anh ấy ở trong đó nấu ăn đi, cô dọn dẹp với tôi.” Hừ, cái tên này đúng là.

Mà cũng phải, anh Thiên Minh là anh ruột của hắn đấy mà hắn có xem ra cái giống gì đâu huống chi là anh Minh Hoàng chứ! Cái nhà này thật loạn lên mất rồi!

Thôi đi dọn dẹp với mấy tên này cũng được zậy!

******

Ahhhhh, cuối cùng thì bữa trưa cũng xong. Bọn tôi mặt người nào người nấy lấm lem cả rồi, bụng dạ thì cứ réo òng ọc lên, đói lắm rồi á!

“Cho ăn đi anh Mi… Hoài Phong!!!” Chết cha, suýt nữa thì tôi đã lỡ miệng gọi ra cái tên không được gọi rồi, nguy hiểm thật đấy!

“Xong rồi đây, mọi người vào ăn cơm thôi nào!” Minh Hoàng bê một cái dĩa gì đấy – mà theo tôi đoán – thì nó có hình thù như là… gì ấy nhỉ? Tôi cũng chẳng biết phải diễn tả cái món mà tôi chưa từng thử qua đó như thế nào.

Cả bốn người chúng tôi kéo nhau đi vào trong bếp rửa tay, rồi sau đó phấn khích ra bàn ăn, mắt ai nấy cũng sang rực lên như đèn pha ô tô khi thấy một ăn thịnh soạn đang nằm chỏng chơ trước mắt để chờ chúng tôi xực hết bất cứ lúc nào.

“Woa, công nhận anh nấu ngon thật đấy, vậy mà tôi cứ tưởng là sẽ không được gì khi Phương Linh ở ngoài này rồi chứ!” Câu nói này của Thiên Long làm tôi thấy xấu hổ kinh khủng. Tên điên này đang tính nói xóc xỉa tôi đấy hở???

“Hehe.” Vậy mà tôi cũng cố nở một nụ cười trừ để chữa ngượng. Xấu hổ kinh khủng chưa.

“Ừ, bây giờ thì tôi mới thấy cậu có một thứ khác với Minh Hoàng.” Anh Minh vừa gắp thức ăn lên chén vừa gật gật gù ra chiều đã nghĩ thông được một triết lý nào đó sâu sắc lắm, còn tôi và Minh Anh thì nhìn nhau phát hoảng khi tự dưng anh Minh lại mang cái tên Minh Hoàng đó ra để nói vào lúc này, chúng tôi chờ đợi vế sau của anh “Cậu biết nấu ăn, còn tên Minh Hoàng ấy á? Chỉ lớn hơn tôi có 2 tuổi mà lúc nào cũng tỏ ra cái vẻ mặt anh trai của tôi cả!”

Cho nguyên một miếng sushi đẹp mắt vào miệng, anh Minh hậm hực nói. Bây giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao mà anh Minh lại bị hai đứa em của mình đá văng một cách không thương tiếc như thế. Chính bản thân ảnh có đối xử đúng với anh Hoàng đâu chứ? Hơn 2 tuổi cũng là anh rồi mà! (Một điểm trừ cho anh Minh >”<)

“Đúng đấy, anh Hoàng làm sao biết nấu ăn được chứ.” Tôi nhìn thấy rõ ràng nụ cười đầy gượng gạo của Minh Anh, có lẽ như cậu ấy cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi nên nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi quá biết cái “ẩn ý” của cậu ấy là gì mà!

Anh Hoàng coi bộ bình tĩnh và ít nói hơn, anh ấy chỉ cười cười rồi nhẹ nhàng gắp cho tôi cái thứ mà tôi quên cách gọi tên đó, và ngay lập tức tôi đã biết ngay phải đổi ngay sang chủ đề gì rồi!

“Cái này là gì hả anh Phong?” Tôi thấy mừng vì cái lý do này không tệ để bàn tán chút nào!

“Cái này là Gà xào hung quế, em ăn xem có ngon không? Anh học được từ trên mạng đấy!” Anh Hoàng nhìn tôi cười nhẹ nhàng, cứ như trước mặt tôi và anh không có ba cái tên đang hậm hực gắp một miếng như tôi vào trong chén của mình rồi đay nghiến vậy.

Tôi thấy buồn cười khi tự dưng mình lại bị kẹp ở giữa những chàng hoàng tử đáng yêu này đấy!

“Ngon lắm anh.” Tôi giả vờ như chẳng quan tâm rồi tiếp tục nhìn anh Hoàng cười tủm tỉm, miệng vẫn nhai ngồm ngoàm miếng gà nho nhỏ mà ảnh gắp vào chén cho tôi.

“Ừ.” Tôi phải nói là quá phục tài năng nấu ăn của anh Hoàng. Vậy mà anh Minh nói là anh Hoàng không biết nấu ăn á? Anh nhầm ta rồi nhá!

“Chiều này đến lượt ai đưa Phương Linh đi làm thế?” Minh Anh lên tiếng, rồi nhìn vào ba người kia.

“Tôi.” Thiên Long trả lời ngay, rồi nhìn ba người kia cười, có vẻ như là nụ cười chiến thắng, nhưng tôi thấy nó không hợp với hoàn cảnh chút nào cả!

“Thôi mọi người ăn đi, anh Phong nấu ăn ngon quá chời luôn á.” Tôi đành phải lên tiếng vì bắt đầu có sấm chớp đùng đùng giữa mấy cái tên tâm thần này rồi. Thật là!

Reng reng reng… đột nhiên điện thoại của bốn người ở trên bàn cùng reo lên một lúc làm tôi giật mình, có họ thì quay qua quay lại nhìn nhau.



Cùng chộp điện thoai lên nhìn.

Chẳng biết trong đó là cái giống gì mà cả mấy tên nhìn nhau rồi lại nhìn sang tôi làm tôi giật thót tim. Linh cảm chuyện gì đó không hay sắp tới làm tôi suýt nữa thì làm rơi luôn cái chén cơm đang càm trên tay.

Nhưng tại sao lại đến anh Minh Hoàng cũng có chứ?

“Phương Linh, ăn cơm nhanh đi, tôi sẽ đưa cô đến một nơi.” Coi bộ Long là người nhanh miệng nhất, nói với tôi ngay.

“Không, Linh đi với tôi.” Minh Anh quay sang chiếu một tia nhìn đáng sợ hiếm có của cậu ấy cho Thiên Long rồi ngay lập tức nó dịu dàng khi nhìn sang tôi.

“Hãy để cô ấy đi với anh.” Giọng nói có vẻ người lớn hơn xuất phát từ anh Minh khiến tôi bắt đầu hoang mang, có chuyện gì sắp xảy ra vậy chứ? Ít nhất thì bọn họ có thể giải thích cho tôi rõ ràng rồi mới tự quyết định được chứ!!!

“Thôi ăn cơm đi, ăn xong rồi về.” Câu nói vẫn là điềm tĩnh nhất của anh Hoàng làm tôi càng lo sợ về cái nơi mà họ sắp đưa tôi đi hơn. Có chuyện gì liên quan tới gia đình của họ sao? Nhưng tại sao anh Hoàng cũng có trong chuyện này nữa chứ? Nhỡ khi tất cả người trong tập đoàn đó đều biết Hoài Phong chính là Minh Hoàng thì anh ấy sẽ ra sao? Có bị bắt cóc để tống tiền như trong phim tôi

vẫn hay thấy không???

“Cậu nói vậy là có ý gì chứ?” Anh Minh nhìn anh Hoàng trừng trừng, có ai nói cho tôi là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra giữa họ không chứ? Tôi nên làm gì đây? Nói đỡ cho anh Hoàng giống như những lần trước hay cứ mặc kệ ảnh vì trước sau gì chuyện này cũng bị lộ???

Ôi, thật là nhức đầu quá đi, mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối rồi. Tôi nhìn thấy rõ ràng ánh mắt ái ngại của Minh Anh đang nhìn anh trai mình mà không biết phải nên nói thế nào. Cậu ấy mà lên tiếng lúc này thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ thêm thôi. Nghĩ vậy nên tôi đá đá chân vào Minh Anh, khi cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi thì tôi khẽ nhướng đôi chân mày lên, mong là cậu ấy sẽ hiểu những gì tôi đang nghĩ, bất giác cậu ấy gật đầu. May mắn thật!

“Không gì, tôi chỉ thấy mọi người căng thẳng quá nên nói vậy thôi.” Gắp một miếng sushi bỏ vào chén của tôi, anh Hoàng tiếp tục thản nhiên như không có việc gì.

Rút cuộc thì tại sao anh Minh lại ghét anh Hoàng vậy chứ? Chẳng phải hai người là ạnh em chung một nhà hay sao? Còn nữa, chẳng phải ba của họ là anh em sinh đôi à? Lạ thật!

“Thôi mấy anh ăn cơm đi. Rồi chúng ta nói đến chuyện đó sau, được không?” Tôi lấy chiếc đũa xắm xắm miếng thịt gà còn ăn dở trong chén, ánh mắt khẩn khoản nhìn họ, mong cho họ hiểu tâm trạng của tôi lúc này, mong họ đừng bắt tôi chọn bất cứ một người nào cả!

“Ừ, Linh cũng ăn đi, lát nữa chúng ta nói chuyện ấy sau vậy.” Minh Anh nhìn tôi cười, cậu ấy bê tô canh to ụ đến trước mặt tôi, canh gì đây nhỉ?

“Cám ơn cậu.” Tôi cười, nhưng lại đẩy nó về chỗ cũ. Không phải là tôi không chấp nhận tấm lòng của cậu ấy mà là tôi không ăn được mấy cái thứ đen đen ở trong tô canh đó.

“Chiều nay chúng tôi sẽ xin cho cô nghỉ làm nữa buổi, cô hãy đi chung với tụi tôi đến một nơi, được chứ?” Trong khi tôi đang cảm thấy áy náy với Minh Anh thì ánh mắt của Thiên Long làm tôi không khỏi lạ lẫm. Cậu ấy nhìn có vẻ nghiêm túc lắm.

Là nơi nào vậy chứ?

Tại sao lại bảo tôi nghỉ làm luôn cả chiều nay? Nghĩ mãi như vậy thì chị Vy có đuổi việc tôi không chứ?

“Em đừng lo, chị Vy sẽ không có ý kiến gì đâu.” Anh Minh thôi không nhìn anh Hoàng nữa mà quay sang nói với tôi, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng khiến cho tôi cảm thấy vui vẻ ấy.

Oái, nhưng tại sao anh ấy lại biết được suy nghĩ của tôi nhỉ? Sao anh ấy lại biết được là tôi đang nghĩ đến chị Vy chứ? Bộ suy nghĩ của tôi cứ hiển hiện lên trên mặt như thế à??? Bất lợi thật đấy!

“Vâng.” Tôi gật đầu. Tốt nhất cứ đi theo vậy. Nhưng nếu cho tôi chọn, tôi sẽ không chọn bất cứ một người nào, tôi thà là một mình còn hơn phải chọn ra một người để ba người con lại phải trở nên căm ghét tôi. Trong phim luôn như thế còn gì?

******

Ba giờ chiều, có một chiếc xe ô tô màu trắng đến ngay trước cửa nhà tôi. Tôi cũng không biết là tiếp theo đây mình sắp được đi đâu nữa nhưng tôi không hề có cảm giác lo sợ, bởi vì cả anh Minh, Thiên Long và Minh Anh sẽ không bao giờ đưa tôi đến một nơi đáng sợ nào đó đâu. Tôi tin họ.

"Mọi người cứ đi đi, anh sẽ khóa cửa nhà sau." Anh Hoàng đứng nhìn tụi tôi lên xe, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt anh một thứ cảm xúc gì đó rất khó tả. Tôi không thể gọi tên nó là thứ cảm xúc gì nhưng tôi chắc chắc, bây giờ anh sẽ không về nhà mình luôn đâu.

"Vâng." Tôi gật đầu rồi cũng leo lên xe theo mấy người kia.

Không khí trên xe có vẻ căng thẳng đến nghẹt thở và thỉnh thoảng tôi lại thấy anh Minh nhìn Thiên Long có chút gì đó khó chịu, như bối rối.

Và tôi cũng không dám lên tiếng lúc này, bởi vì tôi biết thời điểm bây giờ là không thích hợp với việc tra hỏi. Tôi nhìn sang Minh Anh và khá ngạc nhiên khi trông cậu ấy có vẻ hoảng hốt, hai tay cứ run run cầm điện thoại, hình như là đang chờ cuộc gọi đến của ai đó.

"Phương Linh..." Anh Minh quay lại nhìn tôi, gương mặt có chút không được tự nhiên như bình thường mặc dù trong giọng nói của anh không có gì là không bình thường cả. Anh đang định nói gì?

"Chúng ta đang trên đường đi gặp gia định bọn anh." Phân vân một lúc lâu, anh Minh mới ngẩng mặt lên và nói cho tôi biết. Và tôi sững người khi dần dần nhận thức được mình sắp phải đối diện với những người có quyền lực của tập đoàn JR, điều mà có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ ngờ tới được!

"Cái... gì? Để... làm gì?" Tôi bối rối đến nỗi không biết mình đã hỏi những gì sau đó nữa, đây là cuộc gặp mặt chính thức sao? Rồi họ sẽ bắt tôi phải chọn một trong ba người họ? Không đúng, là một trong bốn người họ mới phải!

"Tôi biết rõ là chuyện này hơi khó cho Linh, nhưng Linh không cần phải lo lắng đâu!" Minh Anh quay sang vỗ vỗ vai tôi để trấn an, nhưng tinh thần tôi lúc này rất hoảng loạn.

Lúc nãy khi đang ngồi ăn thì điện thoại của bốn người họ cùng reo, tức là có anh Minh Hoàng nữa. Những cái tin nhắn đó đều cùng chung một nội dung cả. Liệu tin nhắn của anh Hoàng có cùng nội dung như thế không hay chỉ là một sự trùng hợp thôi nhỉ? Tôi mong đó chỉ là một sự trùng hợp!

Mặc dù rất hoang mang như tôi cũng chỉ biết gật đầu với Minh Anh mà thôi!

"Tới rồi." Tiếng của Minh Anh vang lên. Sau đó chúng tôi phải xuống xe để vào trong cái nơi bắt buộc phải vào sắp tới ấy.

Và khi quay sang Thiên Long để kéo cậu ấy xuống thì tôi đã nhận ra một điều là từ lúc lên xe đến giờ cậu ấy chưa mở miệng nói với tôi một câu nào.

Woa, có tưởng tượng thế nào thì tôi cũng không thể nào ngờ được biệt thự chính của tập đoàn JR lại lộng lẫy đến như vậy, đẹp đến lạ kỳ!

Nơi này làm tôi choáng ngợp!

"Vào thôi." Nếu không có cái vỗ vai đó của anh Minh thì tôi đã vẫn cữ đừng nhìn chằm chằm vào cái nẻ bề ngoài nguy nga tráng lệ của tòa lâu đài này như vậy.

"Ừm." Tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ sắp tới của mình, tôi không chắc nó sẽ diễn ra thế nào nữa nhưng tôi cần sự giúp đỡ, của ai cũng được.

Tôi biết quá rõ cái lý do mà hôm nay cả ba tên này đưa tôi về đây là gì và tôi cũng biết rằng ba tên này có cảm tình với tôi, nhưng đừng bắt tôi chọn gì cả...

******

Vào trong, thứ duy nhất ập vào mắt tôi lúc này là một tòa lâu đài màu trắng nguy nga đến nghẹt thở. Tôi đã từng nghe đến thực lực của tập đoàn này nhưng không ngờ nó lại quá tầm tưởng tượng của tôi như vậy.

Đi vào phòng khách cùng với ba người này mà tim tôi đập rộn ràng. Những điều diễn ra sắp tới mà tôi phải đối mặt hoàn toàn không nằm trong suy tính của tôi ngay từ đầu khi tôi quen với họ. Tôi chỉ muốn như những người bình thường, chứ không hề muốn phải sống với bản án lương tâm do những người mà tôi yêu thương đặt ra.

"Em ngồi đi." Thiên Minh kéo tôi ngồi xuống sofa trong khi tôi vẫn còn mải nhìn quanh quất trong căn nhà, một phần vì muốn nhìn để thỏa con mắt, còn một phần, tôi lại thấy như mình đang cố tìm kiếm một thứ gì đó mà tôi không mong muốn gặp phải. Chắc chắn là như vậy.

"Vâng." Tay tôi lạnh ngắt. Vì sợ.

"Thiên Long, ông nội đâu?" Anh Thiên Minh sau khi đã cố xem như tôi không có gì thì mới quay lại hỏi, Thiên Long và Minh Anh cũng lần lượt ngồi xuống gần tôi.

"Ta đây." Một giọng nói già nua nhưng đầy uy quyền phát ra ngay sau lưng bọn tôi khiến tôi rùng mình, chắc chắn đây là chủ tịch của tập đoàn nhà này.

Theo phản xạ, tôi quay lưng lại và giật mình khi nhận thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung chú ý vào tôi. Có rất nhiều người mà tôi chưa hề gặp qua một lần nào, nhưng may mắn, có chị Vy!

Tôi loạng choạng đứng dậy và nếu không có Minh Anh đứng bên cạnh giữ lại thì tôi đã sợ quá mà ngất đi mất! Cúi đầu chào những người đó, như vậy có gọi là lịch sự chưa nhỉ?

"Em không cần phải lo lắng, cứ ngồi đi!" Chị Vy mỉm cười rồi đỡ cái người được gọi là "ông" ấy đến sofa. Và những người còn lại với những ánh nhìn soi mói đang bắn lia lịa vào người tôi.

Đám người đó có ông - người duy nhất mà tôi biết nên xưng hô như thế nào - có hai người đàn ông trung niên giống nhau như hai giọt nước, là ba của Thiên Minh, Thiên Long, Minh Hoàng và Minh Anh. Tiếp đó là hai người phụ nữ sang trọng đi sau, chắc là vợ. Chị Vy ngồi cùng với một cô gái trạc tuổi bọn tôi nữa nhưng nhìn như người ngoại quốc và một cặp vợ chồng khác, chắc là ba mẹ chị ấy!

"Cháu là Phương Linh?" Giọng nói của ông lại vang lên giữa bầu không khí mà theo tôi là căng thẳng, nhưng trong đó không đầy uy quyền như lúc nãy nữa.

Tôi gật đầu, mắt chỉ cúi xuống chứ chẳng dám nhìn thẳng.

"Đây là bạn gái của cả ba anh sao? Ớn thế?" Một giọng nói the thé cất lên, thật chói tai khiến tôi chỉ chực nổi hết da gà. Thì ra là cô em gái ngoại quốc của bốn tên này. Nhưng hình như nói sai rồi thì phải, tôi không là bạn gái của ai trong ba người này cả!

"Sao?" Ông hơi ngạc nhiên, ánh mắt dò xét lướt qua từng người trong bọn tôi, bây giờ có ai có thể giúp tôi thoát được cái ngày đáng sợ này không? Dài dằng dẵng như một cơn ác mộng kinh khủng.

"Là bạn gái của con!" Không hẹn mà cả ba người đều đồng thanh... à không... là bốn người, còn một giọng nói phát ra từ đằng sau lưng tôi nữa! Là anh Minh Hoàng!

******

Sau một hồi nghe Minh Hoàng, Minh Anh và ba mẹ cậu ấy cùng với mọi người trong nhà nói chuyện gì tôi mới hiểu được tại sao hôm nay Minh Hoàng lại có mặt ở đây rồi. Thì ra là ông nội anh ấy đã biết được chuyện và cố tình che giấu giúp anh. Nhưng vấn đề bây giờ không phải là anh Minh Hoàng mà là tôi, mọi người trong đang bắt đầu dồn ánh mắt vào người tôi khi cô em gái quý hóa người ngoại quốc của những tên ấy cất cái chất giọng the thé của mình lên:

"Nhìn đi nhìn lại từ nãy giờ em vẫn không thể nhìn ra ở cô ta cá cái gì đặc biệt mà mấy anh thích vậy."

"Cô ấy hơn em một tuổi đấy." Anh Minh Hoàng vừa ngồi xuống bên phải Minh Anh thì lên tiếng ngay, nói gì thì nói, ngoài chị Vy ra thì anh Minh Hoàng là người con trai cả trong tập đoàn nhà này.

"Anh đúng là bênh vực người ngoài!"

"Anh không bệnh vực ai cả, chỉ là anh đang nói cho em biết cách xưng hô và dùng ánh mắt như thế nào để giữ được cái gọi là lễ độ trong việc giao tiếp thôi!" Ôi, tôi hậm mộ anh Minh Hoàng nhất!!!

"Anh..." Nhìn kìa, cho cô ta tức chết luôn!

"Thôi được rồi, hai đứa dừng lại đi!" Ông đã kịp cắt ngang lời của cái cô gái kia và chuyển sự tập trung vào tôi.



Trời, vậy thì thà ông cứ để cho mấy người bọn họ cãi nhau thì vẫn hơn.

"Phương Linh, cháu nói đi, cháu là bạn gái của ai?" Biết ngay mà, tôi đã đoán trước được câu nói này từ lúc nãy cơ, khi mà tôi ngồi trên xe của tập đoàn nhà này và bị đưa đến đây!

Và ngay lập tức tôi gần như phải nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy ánh mắt của bốn người kia, nói đúng hơn là ánh mắt tha thiết, như cầu khẩn, như van nài khiên tôi nghẹt thở.

"Thưa ông, không ai cả!" Tôi phải cố gắng lắm mới không run rẩy khi phải nói ra câu này. Tôi thích tất cả, theo nhiều nghĩa khác nhau. Nhưng tôi không muốn bất kỳ ai làm bạn trai của mình cả!

Chắc hẳn là câu nói của tôi khiên nhiều người ở đây muốn rớt quai hàm vì ngạc nhiên lắm. Nhưng biết làm sao giờ? Đó là câu trả lời mà tôi có thể nói trong lúc này!

Duy nhất đó thôi.

"Không ai? Vậy thì hôm nay cháu có mặt ở đây làm gì? Chúng ta nhận thấy cháu cũng không xứng để làm vợ của ai, trong bốn đứa, ở nhà này!" Là giọng của một người phụ nữ ngồi cạnh chị Vy. Chất giọng nhẹ nhàng ngọt lịm ấy mà sao có thể khiến con người ta cảm thấy như bị sét đánh thế này! Tôi cảm thấy như mình gần ngất đi bởi sự nhục nhã và xấu hổ, tuy vậy, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra được nụ cười nham hiểm ở đằng kia.

"Cô Loan, cô không có tư cách gì để tham gia vào cuộc nói chuyện này cả!" Giọng của anh Thiên Minh đầy phẫn nộ, và tôi biết ơn anh.

"Cô thật là quá đáng, nhưng tại sao cô lại không xem lại con gái của mình có hơn ai không đi." Là giọng của Thiên Long, cậu ấy luôn là người biết làm tổn thường người khác nhưng coi bộ lần này đó là một việc tốt, theo tôi nghĩ.

Tôi biết hai anh em nhà Minh Hoàng Minh Anh cũng muốn nói gì đó nữa nhưng đã bị chặn họng lại bởi tiếng nói ngọt lịm xuất phát từ con người có tăm địa đen tối kia:

"Ba à, con không bao giờ chấp nhận thứ này về làm con dâu, ba có thấy là nó đã bỏ bùa cho các cháu của ba khiến chúng nó nói con như thế chưa?"

Ha, thật nực cười, từ nãy đến giờ, sau khi bà ta mở miệng ra nói tôi thì tôi chưa một lần nào mở miệng để nói tiếng nào cả. Vậy mà lại đổ lỗi cho tôi sao? Đúng là mẹ nào con nấy! Ý tôi là không tính chị Vy!

Tôi liếc vội qua ông, ông không nói gì mà chỉ im lặng quan sát bốn đứa cháu của mình vẻ khó xử. Cũng đúng thôi, tài sản thì có thể chia đều nhưng tôi thì không thể chia đều ra được.

"Cô im miệng lại đi." Từ cái ngày đến nhà anh ấy lấy xe đạp thì tôi chưa bao giờ có cơ hội nghe lại cái giọng nói đậm chất lạnh lùng này của anh. Anh Minh Hoàng đúng là ngôi sao may mắn của tôi. Ở mọi trường hợp!

"Cô à con thật sự Xin lỗi Cô không phải nói những điều khó nghe như thế này. Con không nghĩ Cô có cái quyền chỉ trích người khác như thế đâu. Nói gì thì nói chứ cô cũng chỉ là con gái của ông nội thôi. Cô đã đi lấy chồng rồi này, tức là cô không còn cái quỳên gì trong gia đình này nữa, bây gìơ cô có muốn mang đứa con gái này của mình về đâu để hưởng gia tài của ông thì cô mơ đi nhé."

Woa, Minh Anh đấy sao? Là người vẫn hay dịu dàng quan tâm đến tôi đấy sao? Cậu ấy lại dám nói chuyện như thế với cô của mình à? Cậu ấy đang bảo vệ tôi, đúng như cái cách cậu ấy ở bên cạnh tôi vậy.

"Này, con lại dám nói ta như thế nữa sao?"

Nhìn bà ta tức giận như thế thật là đã con mắt quá đi mất. Tôi không biết suy nghĩ như thế là đúng hay sao nhưng tôi thấy người đàn bà kia bị con cháu nói như vậy thật là qúa xứng đáng ý chứ.

"Thôi được rồi. Bây gìơ ta đã có quyết định chính thức. Nếu các con Ai có vợ đầu tiên thì cổ phần trong tập đoàn JR của ông sẽ là của người đó."

p/s: vì tg viết truyện bằng đthoại nên chỉ đc ít. Mn.thông cảm nhá

"Kết thúc cuộc nói chuyện tại đây nhé. Nhưng Minh Anh và Thiên Long này, cả Phương Linh nữa, ta nghĩ ở tuổi này thì các cháu cứ chăm chú cho việc học của mình đi đã." Woa, tôi thấy ông nói đúng quá trời luôn. Tuổi chúng tôi thì việc học là việc quan trọng hàng đầu, vợ chồng gì ở đây chứ? Thật là rắc tôi!

"Vâng ạ..." Thấy chẳng có Ai nói gì nên tôi lí nhí trả lời vs ông rồi sau đó cả gần chục con mắt hiện diện trong cái nhà này đều nhìn tôi chăm chăm như sinh vật lạ. Hừ, đúng là khoa trương!

"Cô là thánh sống sao? Nghe đến cổ phần của chủ tịch một tập đoàn lớn như thế mà không ham sao?" Trời, ngu gì mà không ham chứ. Tiền mà, xài cả đời cũng không hết đấy. ヽ(^。^)ノ

Mấy ngày sau đó thì chắc không cần đóan mọi người cũng biết phải không? Tôi suốt ngày quan quẩn vs bốn chàng hoàng tử của mình mà quên mất là phải cần có một người bạn gái để tâm sự. Không đúng, là bốn tên đó suốt ngày đeo bám lấy tôi ý.

Nhưng mất mặt làm sao, bây gìơ tôi lại đang phải là người đi tìm anh Thiên Minh về ăn cơm trưa. Hừm, không biết thằng cha này đang ở đâu vậy ta? Tìm nãy gìơ mà chẳng thấy cái bản mặt xấu xí ấy đâu cả.

"Ê tụi bây, lại là cóc ghẻ đi tìm hoàng tử kìa."

"Uầy, tưởng ai chứ nhân vật này làm sao mà tao không biết được mậy." Đấy, thấy chưa, đó là những lời mà ngày nào tôi cũng vinh dự được nghe đấy, nhưng cũng chẳng sao, anh Minh nói chỉ là vì bọn họ đang hàng tỵ với tôi đấy! *^O^*

Trời ạ, không bíêt cái anh này đang ở đâu rồi nữa!

Á, hình như tôi thấy rồi! Anh ấy đang nghe điện thoại sao? Điện thoại của ai mà trông cái mặt nghiêm trọng vậy ta?

"Minh Hoàng, tôi cấm cậu dám nói với Phương Linh những chuyện đấy đấy biết chưa?"

Sao? Có nhắc đến tên tôi và một cbuyện gì đấy mà tôi không biết... chuyện gì đây?

Anh Minh Hoàng ở đầu đâu bên kia đang nói gì? Anh ấy muốn tôi biết chuuện gì mà anh Minh không muốn? Minh Anh và Thiên Long có biết hay không?

Trời ạ. Tôi muốn biết là có chuyện gì quá đi mất, cái máu tò mò của tôi kinh khủng qúa đi mất. Nhưng mà liên quan đến tôi thì tôi có quỳên được biết chứ nhỉ?

"Không được nói như thế, tôi đã nói với cậu từ nãy gìơ rồi, không được. Nếu không Phương Linh sẽ ức chết mất!" Gì đây?

"Anh Minh, chuyện gì thế?" Tôi quyết định đi Ra ngoài rồi hỏi thẳng anh ấy luôn. Không thể nào ôm cái cục tò mò này mà ăn cơm trưa được.

Có vẻ anh ấy hơi giật mình, khi tôi nói xong thì anh ấy vội vàng cất điện thoại đi rồi qua lại nhìn tôi. Hừm, rõ ràng là có chuyện quan trọng gì đấy!

"Không có gì đâu, bọn anh không có chuyện gì cả. (*^﹏^*)"

Haiz, nhìn cái mặt của anh ấy đi, lại tự nhận là bọn anh có chuyện gì cơ đấy. ヽ(^。^)ノ

"Thôi nào, nói em biết đi!!!" Tôi sau khi ngồi năn nỉ ba cái tên trứơc mặt muốn gãy lưỡi mà Vẫn chẳng cạy được miệng ai nên đành gọi điện thoại cho anh Minh Hoàng năn nỉ tiếp.

"Phương Linh à, tối gặp nhau ở nhà em rồi chúng ta sẽ nói rõ chuyện này nhé?" Anh Hoàng nhẹ nhàng nói với tôi rồi chỉ khi tôi mới vừa "ừ" một tiếng thôi thì anh ấy đã tắt máy để trốn tránh rồi. Ức chế chết mất! Tối thì tối.

"Nhớ đấy, tối đấy! = ̄ω ̄=!"

Tối đến, cuối cùng thì anh Minh Hoàng cũng đã xong chuyện của ảnh và đến nhà tôi, chờ mãi từ chiều đến gìơ muốn gãy cả cổ luôn ấy chứ!

"Nhanh, nói em bíêt đi!" Không biết tôi đã nói câu nói này bao nhiêu lần kể từ khi anh đến đây và mang theo vài túi thức ăn lớn sau đó vào bếp nấu ăn cho tôi, bây giờ thì cả một bàn thức ăn thịnh soạn ở trứơc mặt tôi rồi. Nhưng mà anh vẫn chưa cho tôi bất kì một câu trả lời đàng hoàng nào cả.

"Ăn cơm thôi!" Minh Hoàng mỉm cười nhìn tôi rồi gắp cho tôi một míêng thịt bò to bản.

"Chúng ta ăn nhiều như vậy sao?" Tôi trố mắt nhìn anh trong khi miệng vẫn đang nhai nhồm nhòam miếng thịt. Ngon lắm!

(Tiếp nha các tình Yêu!!!)

"Lát nữa mấy thằng nhóc đó sẽ đến gìơ đấy, em cứ ăn trứơc đi." Anh Minh Hoàng rõ ràng là đang ko muốn trả lời câu hỏi của tôi đây mà. Hừm, còn 3 tên kia nữa, nhà giàu toàn sơn hào hải vị ko ăn lại đến nhà tôi ăn, thật là!!!

Hừm, thế là tôi lại phải ngồi ôm cục tò mò và gặm cơm chăm chỉ rồi. Nhưng chắc chắn lát nữa tôi sẽ cạy cho ra mấy cái miệng kín như bưng kia.*^▁^*

"Phương Linh này..." Một lúc sau, khi tôi đang chuẩn bị đứng dậy mang mấy cái chén bẩn vào trong bếp thì nghe tiếng anh gọi lại. sao đây???

"Huh?"

"Anh có thể đề cập lại một ít về vụ tai nạn của dì em ko?"

Anh ấy đang nói cái quái gì thế? Sao tự dưng chuyện tôi muốn bíêt lại liên quan đến dì tôi chứ? "Anh nói sao?" Tôi trợn mắt hỏi lại anh và nhận ra là anh đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt có lỗi.

"Chuyện mà anh sắp nói có thể khiến cho em không chịu nổi, bởi vậy, anh không hề muốn nói chuyện này vs em!" Anh ấy tiếp tục nói còn tôi thì ngồi thần ra đấy và trân trân nhìn anh mà không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Anh ấy nói tôi không nên biết chuyện này, tôi sẽ không chịu nổi chuyện này. Nhưng mà nó liên quan đến dì tôi, bởi vậy đối vs tôi là vô cùng quan trọng và thật sự cần thiết!

"Anh nói đi!" Tôi nuốt nứơc bọt cái ực rồi nhăn nhó nhìn anh chờ đợi. Làm sao đây??? Làm sao đây??? Là chuyện gì đây???

Anh ấy đang đấu tranh tư tưởng phải không? Còn tôi thì hồi hộp đến ngạt thở đến nỗi chỉ muốn đứng dậy và chạy đến lay cho anh tỉnh lại và nhanh cho tôi biết câu trả lời.

"Thật ra, sự cố tai nạn của dì em không phải là lỗi của dì mà là dì bị người ta đụng phải." Anh ấy dừng lại rồi nhìn tôi dò xét, sau đó thấy tôi không có phản ứng gì thì anh lại tiếp tục...

"Em có biết tại sao ba đứa nó lại không bị vướng vào mấy con nhỏ ơ trong trường nữa không?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy là em chưa từng thắc mắc chuyện đó phải không?"

Tôi vẫn lắc đầu.

"Em đã hỏi tụi nó lần nào chưa?"

Tôi lại tiếp tục lắc đầu.

Tôi cũng đã từng thắc mắc chuyện này, nhưng tôi chưa bao hương hỏi cả vì nghĩ là nó không cần thiết. Nhưng bây giờ anh Minh Hoàng lại hỏi tôi những điều ấy thì ngoài thắc mắc ra tôi còn biết làm gì ngoài lắc đầu nữa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Chiến Tranh Giành Tình Yêu Của Những Hoàng Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook