Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
Chương 63: Công viên St. Stephen"s Green
LìLì 04
06/07/2023
Ra khỏi khu phố Grafton, Uyên Ninh no nê và thoả mãn mặc anh đưa đi đâu
thì đi. Lục Khải Ưng cùng cô lên một chiếc xe du lịch dành để đi tham
quan di chuyển tới địa điểm tiếp theo.
Trên xe, cô có nghe anh nói qua Công viên này rất nổi tiếng, thậm chí là ở Dublin không ai là không biết, sở dĩ nơi này là điển hình cho ba từ 'xanh, sạch, đẹp', nên cực kỳ được ưa chuộng và lựa chọn cho những chuyến du lịch riêng dành cho gia đình hay cặp đôi.
Mới chỉ nghe anh kể cô đã không kìm được hào hứng, tới nơi lại nôn nao không tả được. Công viên rất yên tĩnh, bãi cỏ xanh mướt rộng lớn trải dài, đến từng khóm hoa xinh đẹp cũng được cắt tỉa gọn gàng, đúc kết ra được những kiểu mẫu tiêu chuẩn.
Lục Khải Ưng dạo bước chậm rãi phía sau cô, từ tốn nhìn theo dáng hình người con gái đơn thuần trước mắt. Uyên Ninh ngắm chưa đủ, nhưng càng không nỡ bỏ quên anh, xoay người chạy tới nắm lấy tay anh cùng nhau đi qua cây cầu.
Những bức tượng đá cũng chính là điểm nhấn đặc biệt của công viên này, bên dưới hồ nước rộng là từng bầy thiên nga thản nhiên ngâm mình, từng cụm màu trắng như ngọc ngà phản chiếu xuống mặt hồ, đôi lúc chúng rượt đuổi nhau, khiến mặt hồ lắng đọng trở lên lăng tăng nổi lên mấy cơn sóng nhẹ, óng ánh dưới ánh nắng ban trưa.
Trước khi tới khu sân chơi, cô kéo anh ngồi bệch xuống bờ hồ, cô ở trong lòng anh nhìn bầy thiên nga ngơ ngác dưới mặt nước, từ sống lưng cảm nhận được hơi ấm của anh, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Phía sau, Lục Khải Ưng trầm ngâm trong giây lát, bỗng nhiên thở ra, dụi sườn mặt vào ráy tai của cô, anh nhàn nhạt mở lời: - Lần cuối cùng được đi du lịch cùng ba mẹ, anh đã đòi đến đây, khi đó anh nghịch ngợm, chạy giỡn không nhìn đường nên nhào hẳn xuống hồ, là ba đã vớt anh lên. Ở Dublin chưa có chỗ nào mà anh chưa từng đi qua, lúc em hỏi anh có từng đến hay chưa, anh không muốn phá vỡ tâm trạng vui vẻ của em nên không dám kể.
Anh lại thiết tha gọi.
- Tiểu Uyên Ninh..., đừng giận anh nhé?
Cô bất động, cụp mắt vân vê hai bàn tay màu rám nắng chai sạn của anh, chợt anh động đậy bao trùm lên bàn tay của cô.
- Vậy tại sao anh còn muốn đưa em đến đây?
Chắc là khi dắt cô tới nơi này, anh đã hoài niệm về quá khứ nhiều lắm, cũng giống như cô khi về lại Tân Cương sau bao nhiêu năm vậy, nhìn đâu đâu cũng là kỉ niệm, không biết anh có cảm thấy cõi lòng mình đau hay không?
Uyên Ninh sửa lại tư thế mặt đối mặt với anh, lắng nghe anh nói.
Anh bỗng dưng cười cười, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như đang say mà nhìn cô chằm chằm: - Bởi vì có một điều ở Ireland mà anh rất thích!
Đâu phải tự dưng anh lại đưa ra đề nghị dứt khoát như thế, lúc nhận được lời tỏ tình từ cô, hay là khoảnh khắc anh thú nhận bản thân yêu cô trên chiếc giường nọ, trong suy nghĩ của mình, anh đã nghĩ tới nơi này đầu tiên. Dĩ nhiên, ở Ireland, nếu hai người kết hôn với nhau ở nơi này sẽ không được phép ly hôn cho đến khi sống với nhau hết một thế kỷ, sau một thế kỷ họ mới có thể đi vào thoả thuận ly hôn cho dù bao nhiêu năm đó có sống ly thân hay không.
Anh muốn cầu hôn cô ở đây, rồi đi thẳng tới cục hành chính làm giấy kết hôn ngay sau đó, lí do anh không nói cho cô biết gì về chuyện này chỉ là anh muốn nhìn thấy phản ứng của cô mà thôi.
Điều lấp lửng anh nói trùng hợp vực dậy sự tò mò của cô gái nhỏ, liên miên hỏi, muốn anh nói điều anh thích là gì thế, nhưng năn nỉ mãi anh cũng chẳng hé răng một lời.
Uyên Ninh đành tạm thời buông xuôi không tiếp tục tra cứu nữa, lập tức nảy ra ý tưởng chuyển sang chủ đề khác, đột nhiên cô muốn nghe anh kể chuyện, bởi vì lúc anh vừa trầm mặc vừa lên tiếng, từ giọng nói của anh mang theo một chút gì đó quyến luyến không thể tả. Đây cũng coi như tận dụng địa hình lãng mạn ngay trước mắt, kẻo phí.
Cô hỏi: - Mẹ anh xinh đẹp lắm đúng không?
Quả nhiên rất bất ngờ, Lục Khải Ưng híp mắt, nhướng mày cúi đầu xuống, sao lại hỏi tới vấn đề này rồi?
Nhưng anh vẫn nhàn nhạt ừm rồi nói: - Bà ấy có gốc gác đặc biệt, tính tình thẳng thắn, vẻ ngoài cũng vô cùng xuất chúng, chính vì thế nên cho dù có khó khăn thế nào, ba anh cũng không thể rời bỏ bà ấy.
Cũng có thể nói, ông ấy bị vẻ đẹp phương Tây sắc sảo của bà ấy mê hoặc đến phút chia xa cõi đời cũng phải ôm chặt lấy nhau.
Giống như cô vậy, mê hoặc trái tim anh ngay phút đầu tiên gặp gỡ.
Uyên Ninh chớp chớp mắt, trong đầu lập tức không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ xinh ấy không biết bao nhiêu lần, hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ, can đảm vì tình yêu vượt lên tất cả, và kết quả của tình yêu ấy chính là người đàn ông đang nâng niu cô trong lòng đây, một người nặng tình nặng nghĩa, đa sầu đa cảm nhưng che giấu rất tốt.
Thế rồi hai người ngồi yên lặng ở đó rất lâu, kể cho nhau nghe chuyện từ ngày này qua tháng nọ, những ngày tháng mơ hồ chưa từng có mất mát.
Đôi lúc cô hỏi: - Rốt cuộc anh giàu có tới mức nào thế?
Kể từ khi gặp nhau, cô chưa thấy anh bị tiền bạc làm trở ngại bao giờ, thậm chí còn sống có hơi lãng phí.
Rồi anh thản nhiên đáp: - Đến mức có thể nuôi được năm đời nhà chúng ta.
Hạ màn là giọng cười phá lên khúc khích của cô, đánh vỡ tâm trạng ngâm mình của bọn thiên nga phía xa nên chúng cứ thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn hai người. Lúc đó cô sẽ nũng nịu chui vào lòng anh bụm mặt trốn.
Trời rất nhanh chuyển sang chiều tà, từng đám mây kết bè trôi dạt trên bầu trời nhuộm một tầng màu đỏ của hoàng hôn, tuy là sự kết thúc, nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Nhiệt độ buổi cuối ngày có xu hướng xuống thấp hơn, Lục Khải Ưng vẫn chưa cho cô có thời gian nghỉ ngơi, mà tiếp tục hành trình đi đến một toà Lâu đài toạ lạc ở Bắc Munster, có tên là Bunratty tận hưởng hết đêm nay.
Nơi đây cũng chính là nơi anh thực hiện kế hoạch thật sự khi chọn đến Ireland.
Trên xe, cô có nghe anh nói qua Công viên này rất nổi tiếng, thậm chí là ở Dublin không ai là không biết, sở dĩ nơi này là điển hình cho ba từ 'xanh, sạch, đẹp', nên cực kỳ được ưa chuộng và lựa chọn cho những chuyến du lịch riêng dành cho gia đình hay cặp đôi.
Mới chỉ nghe anh kể cô đã không kìm được hào hứng, tới nơi lại nôn nao không tả được. Công viên rất yên tĩnh, bãi cỏ xanh mướt rộng lớn trải dài, đến từng khóm hoa xinh đẹp cũng được cắt tỉa gọn gàng, đúc kết ra được những kiểu mẫu tiêu chuẩn.
Lục Khải Ưng dạo bước chậm rãi phía sau cô, từ tốn nhìn theo dáng hình người con gái đơn thuần trước mắt. Uyên Ninh ngắm chưa đủ, nhưng càng không nỡ bỏ quên anh, xoay người chạy tới nắm lấy tay anh cùng nhau đi qua cây cầu.
Những bức tượng đá cũng chính là điểm nhấn đặc biệt của công viên này, bên dưới hồ nước rộng là từng bầy thiên nga thản nhiên ngâm mình, từng cụm màu trắng như ngọc ngà phản chiếu xuống mặt hồ, đôi lúc chúng rượt đuổi nhau, khiến mặt hồ lắng đọng trở lên lăng tăng nổi lên mấy cơn sóng nhẹ, óng ánh dưới ánh nắng ban trưa.
Trước khi tới khu sân chơi, cô kéo anh ngồi bệch xuống bờ hồ, cô ở trong lòng anh nhìn bầy thiên nga ngơ ngác dưới mặt nước, từ sống lưng cảm nhận được hơi ấm của anh, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Phía sau, Lục Khải Ưng trầm ngâm trong giây lát, bỗng nhiên thở ra, dụi sườn mặt vào ráy tai của cô, anh nhàn nhạt mở lời: - Lần cuối cùng được đi du lịch cùng ba mẹ, anh đã đòi đến đây, khi đó anh nghịch ngợm, chạy giỡn không nhìn đường nên nhào hẳn xuống hồ, là ba đã vớt anh lên. Ở Dublin chưa có chỗ nào mà anh chưa từng đi qua, lúc em hỏi anh có từng đến hay chưa, anh không muốn phá vỡ tâm trạng vui vẻ của em nên không dám kể.
Anh lại thiết tha gọi.
- Tiểu Uyên Ninh..., đừng giận anh nhé?
Cô bất động, cụp mắt vân vê hai bàn tay màu rám nắng chai sạn của anh, chợt anh động đậy bao trùm lên bàn tay của cô.
- Vậy tại sao anh còn muốn đưa em đến đây?
Chắc là khi dắt cô tới nơi này, anh đã hoài niệm về quá khứ nhiều lắm, cũng giống như cô khi về lại Tân Cương sau bao nhiêu năm vậy, nhìn đâu đâu cũng là kỉ niệm, không biết anh có cảm thấy cõi lòng mình đau hay không?
Uyên Ninh sửa lại tư thế mặt đối mặt với anh, lắng nghe anh nói.
Anh bỗng dưng cười cười, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như đang say mà nhìn cô chằm chằm: - Bởi vì có một điều ở Ireland mà anh rất thích!
Đâu phải tự dưng anh lại đưa ra đề nghị dứt khoát như thế, lúc nhận được lời tỏ tình từ cô, hay là khoảnh khắc anh thú nhận bản thân yêu cô trên chiếc giường nọ, trong suy nghĩ của mình, anh đã nghĩ tới nơi này đầu tiên. Dĩ nhiên, ở Ireland, nếu hai người kết hôn với nhau ở nơi này sẽ không được phép ly hôn cho đến khi sống với nhau hết một thế kỷ, sau một thế kỷ họ mới có thể đi vào thoả thuận ly hôn cho dù bao nhiêu năm đó có sống ly thân hay không.
Anh muốn cầu hôn cô ở đây, rồi đi thẳng tới cục hành chính làm giấy kết hôn ngay sau đó, lí do anh không nói cho cô biết gì về chuyện này chỉ là anh muốn nhìn thấy phản ứng của cô mà thôi.
Điều lấp lửng anh nói trùng hợp vực dậy sự tò mò của cô gái nhỏ, liên miên hỏi, muốn anh nói điều anh thích là gì thế, nhưng năn nỉ mãi anh cũng chẳng hé răng một lời.
Uyên Ninh đành tạm thời buông xuôi không tiếp tục tra cứu nữa, lập tức nảy ra ý tưởng chuyển sang chủ đề khác, đột nhiên cô muốn nghe anh kể chuyện, bởi vì lúc anh vừa trầm mặc vừa lên tiếng, từ giọng nói của anh mang theo một chút gì đó quyến luyến không thể tả. Đây cũng coi như tận dụng địa hình lãng mạn ngay trước mắt, kẻo phí.
Cô hỏi: - Mẹ anh xinh đẹp lắm đúng không?
Quả nhiên rất bất ngờ, Lục Khải Ưng híp mắt, nhướng mày cúi đầu xuống, sao lại hỏi tới vấn đề này rồi?
Nhưng anh vẫn nhàn nhạt ừm rồi nói: - Bà ấy có gốc gác đặc biệt, tính tình thẳng thắn, vẻ ngoài cũng vô cùng xuất chúng, chính vì thế nên cho dù có khó khăn thế nào, ba anh cũng không thể rời bỏ bà ấy.
Cũng có thể nói, ông ấy bị vẻ đẹp phương Tây sắc sảo của bà ấy mê hoặc đến phút chia xa cõi đời cũng phải ôm chặt lấy nhau.
Giống như cô vậy, mê hoặc trái tim anh ngay phút đầu tiên gặp gỡ.
Uyên Ninh chớp chớp mắt, trong đầu lập tức không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ xinh ấy không biết bao nhiêu lần, hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ, can đảm vì tình yêu vượt lên tất cả, và kết quả của tình yêu ấy chính là người đàn ông đang nâng niu cô trong lòng đây, một người nặng tình nặng nghĩa, đa sầu đa cảm nhưng che giấu rất tốt.
Thế rồi hai người ngồi yên lặng ở đó rất lâu, kể cho nhau nghe chuyện từ ngày này qua tháng nọ, những ngày tháng mơ hồ chưa từng có mất mát.
Đôi lúc cô hỏi: - Rốt cuộc anh giàu có tới mức nào thế?
Kể từ khi gặp nhau, cô chưa thấy anh bị tiền bạc làm trở ngại bao giờ, thậm chí còn sống có hơi lãng phí.
Rồi anh thản nhiên đáp: - Đến mức có thể nuôi được năm đời nhà chúng ta.
Hạ màn là giọng cười phá lên khúc khích của cô, đánh vỡ tâm trạng ngâm mình của bọn thiên nga phía xa nên chúng cứ thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn hai người. Lúc đó cô sẽ nũng nịu chui vào lòng anh bụm mặt trốn.
Trời rất nhanh chuyển sang chiều tà, từng đám mây kết bè trôi dạt trên bầu trời nhuộm một tầng màu đỏ của hoàng hôn, tuy là sự kết thúc, nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Nhiệt độ buổi cuối ngày có xu hướng xuống thấp hơn, Lục Khải Ưng vẫn chưa cho cô có thời gian nghỉ ngơi, mà tiếp tục hành trình đi đến một toà Lâu đài toạ lạc ở Bắc Munster, có tên là Bunratty tận hưởng hết đêm nay.
Nơi đây cũng chính là nơi anh thực hiện kế hoạch thật sự khi chọn đến Ireland.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.