Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều

Chương 8: Phiên ngoại (1)

Đinh Tử Trâm

06/04/2022

Giao tình của Kiều gia cùng Nữu gia không phải ngày một ngày hai mà có, ở chung hòa thuận, là chân chính ý nghĩa thượng thế giao.

Kiều Khải cùng Nữu Thư Thụy là cùng nhau lớn lên, lúc Nữu Thư Thụy sinh ra, Kiều Khải liền ở bên cạnh nhìn cô, mẹ hắn ở bên cạnh nói: “Về sau Nữu Nữu chính là em gái của con, con phải chiếu cố em gái."

Kiều Khải làm theo, hắn ôn nhu lại săn sóc. Nữu Thư Thụy thực thích hắn, trên đường đi học lúc nào cũng tung ta tung tăng đi theo phía sau gọi: "Anh trai, anh trai."

Ngẫu nhiên Kiều Khải cũng trêu chọc cô, cố ý đi thực mau. Nữu Thư Thụy vừa mới bắt đầu chỉ biết cắm đầu đuổi theo, lúc sau phát hiện đuổi không kịp liền sẽ bĩu môi bắt đầu khóc.

Mỗi lần cô vừa khóc, Kiều Khải liền lập tức quay đầu lại đem người ôm lấy. Mềm lòng rối tinh rối mù.

Lại lớn một chút, khi biết chữ, Kiều Khải trộm đem Nữu Thư Thụy kéo đến một góc, dạy cô tên của mình.

“Đây là chữ gì?" Hắn chỉ vào ‘Kiều' hỏi.

Nữu Thư Thụy đối đáp trôi chảy, thanh âm nho nhỏ, phát âm mơ hồ không rõ:

“Jiao.”

Kiều Khải sờ đầu cô, khen một câu, lại chỉ vào “Khải” hỏi: “Đây là chữ gì?"

Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp vài cái, nhìn chằm chằm một hồi, sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

“Hộ khẩu!”

Đôi mắt Kiều Khải trừng to, thế nhưng cứ như vậy cười lên tiếng. Cẩn thận dạy cô cái này chữ “Qi”.

Chính là Nữu Thư Thụy cố chấp nói “Hộ khẩu”, miệng nói "Anh hộ khẩu" luyên thuyên không ngừng.

Kiều Khải không lay chuyển được cô, liền tùy ý cô gọi như thế cho đến khi đến tuổi vào nhà trẻ.

Có một ngày, Nữu Thư Thụy từ nhà trẻ trở về, khuôn mặt nhỏ không biết vì sao đỏ bừng cực kỳ, thấy hắn, nhỏ giọng mà nói câu: “Anh Kiều Khải."

Kiều Khải nghĩ một chút liền biết sao lại thế này, cười nói:

“Là anh hộ khẩu."

Đôi mắt Nữu Thư Thụy ngập nước trừng to, quay đầu chạy, rốt cuộc không gọi hắn là 'anh hộ khẩu' nữa.

Lúc này Kiều Khải còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Chờ đến khi học tiểu học, Nữu Thư Thụy dần dần rụt rè, không hề dính hắn giống như hắn, cũng sẽ không lại cùng hắn làm nũng.

Bạn nhỏ Kiều Khải muốn nói, lại không biết nói như thế nào.

Cứ như vậy mãi cho đến khi cô học cấp hai, lúc đó, hắn cấp ba.

Ngày nọ lúc đi đón có tan học, Kiều Khải tận mắt nhìn thấy Nữu Thư Thụy đối với một cái xa lạ nam sinh làm nũng. Cô sinh ra xinh đẹp lại tinh xảo, khuôn mặt tròn tròn còn chưa nẩy nở. Hai mắt lúc nào cũng sáng, cười lên, làm đốn gục trái tim bao người.

Lúc cô cười, nốt ruồi đỏ càng câu hồn người khác, nhưng cô lại không biết, đặc biệt thích cười.

Nam sinh bị cô làm cho gương mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn cô, nghiêng người tránh né tầm mắt cô. Vừa vặn liền nhìn đến người đứng ở đường cái, mặt lại càng đỏ hơn.

Giống bắt được cọng cỏ cứu mạng nói: “Cậu, anh trai cậu đến……”

Nữu Thư Thụy quay đầu, cười với hắn một tiếng. Đó là hai cái hoàn toàn bất đồng tươi cười.

Thẳng đến lúc này, Kiều Khải mới phát hiện chính mình thế nhưng cả người ngăn không được run rẩy, là khiếp sợ, sinh khí, căm ghét, càng là sợ hãi, sợ hãi, kinh hoảng.

Muốn xông lên đi chất vấn Nữu Thư Thụy vì cái gì phải đối người khác làm nũng? Như thế nào có thể đối người khác làm nũng?

Lúc đó Nữu Thư Thụy cùng nam sinh từ biệt hướng hắn đi tới, nhận thấy được tay hắn kịch liệt run rẩy, lo lắng mà vội vàng hỏi:

“Anh làm sao vậy?”

Thân thể còn phát run, Kiều Khải cúi đầu nhìn cô. Nữu Thư Thụy càng thêm sợ hãi, hai tay nắm chặt tay hắn.



“Làm sao bây giờ? Nó vẫn luôn run, em không kiềm được. Kiều Khải, anh có phải hay không sinh bệnh…… Chúng ta đi xem bác sĩ.”

Chúng ta, đúng vậy, chúng ta. Từ nhỏ em không phải vẫn luôn nói muốn cùng anh mãi mãi ở bên nhau sau? Làm sao dám quên lời hứa, nhìn về phía nam sinh khác đâu? Em đã thật lâu không có nói với anh những lời như thế, dựa vào cái gì mà đối với người khác làm nũng?

Kiều Khải không quan tâm cơ thể run rây,, cúi người đem người ôm vào trong ngực.

“Không có việc gì, anh chỉ là có không nghỉ ngơi tốt, gần đây quá mệt mỏi.”

Cằm gối lên trên vai cô, mười ngón càng ôm càng chặt. Trên eo truyền đến run rẩy làm Nữu Thư Thụy có chút sợ hãi.

“Thật vậy chăng?”

“Ừ.” Ở địa phương cô nhìn không thấy, Kiều Khải hung ác nham hiểm lạnh lẽo mà nhìn nam sinh kia.

Nam sinh bị xem hai chân phát run, cũng không quay đầu lại mà xoay người chạy.

“Nữu Nữu.” Hắn gọi, từng câu từng chữ mà nói: “Không cần cùng nam sinh khác thân cận, bọn họ chẳng qua là thấy em lớn lên xinh đẹp mà thôi…… Chỉ có anh là thật sự đối tốt với em. Em xem, hắn nếu thật sự thích em, như thế nào liền đem em đưa đến chỗ anh cũng không dám, dễ dàng như vậy liền quay đầu chạy đâu?”

Nữu Thư Thụy nhìn thoáng qua phía sau, nơi đó quả nhiên đã không có một bóng người.

Từ đây, cô đối bất luận cái gì nam sinh đều mất đi hứng thú.

Nhưng vì cái gì cũng bao gồm hắn?

•••

Kiều Khải đứng ở bên cửa sổ, nhớ về những hồi ức cũ.

Bỗng nhiên, tiếng chuông đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn bước nhanh đi đến, đó là tiếng chuông đặc biệt dành riêng cho Nữu Thư Thụy.

“Uy? Nữu Nữu.”

Bên kia truyền đến lại là thanh âm của nữ sinh khác, mang theo vài phần xấu hổ.

“Chào anh…… Em là bạn học của Nữu Thư Thụy, cậu ấy uống say, anh có thể lại đây đón cậu ấy được không?"

“Đưa địa chỉ cho tôi."

“Dạ vâng."

Bên kia hấp tấp cắt đứt điện thoại, Kiều Khải cầm chìa khóa hướng phía ngoài chạy đi. Lo lắng lại sợ hãi, cô như thế nào có thể uống rượu? Uống rượu xảy ra chuyện thì sao.

Hôm nay là ngày bạn bè của Nữu Thư Thụy tụ họp, vì chúc mừng thi đại học kết thúc.

Mở cửa phòng, một tiếng kiều suyễn liền rót vào trong tai. Hắn cơ hồ là lập tức nhìn lại, mấy nữ sinh ngồi vây quanh ở bên nhau, hoảng loạn châu đầu ghé tai.

“Mau tắt đi! Có người tới!”

“Cậu đừng đẩy tớ! Tắt không được."

“Nhanh lên nha!”

“Người này như thế nào không gõ cửa a……”

Thanh âm ngay sau đó biến mất, Kiều Khải ánh mắt âm lãnh đảo qua các cô, hắn sao có thể không biết đó là âm thanh nào. Sắc mặt bỗng chốc âm trầm, hắn khó thở, khó trách Nữu Thư Thụy không chịu cho hắn đưa cô đến.

Một giọng nói tương đối quen thuộc truyền đến, trong giọng nói tràn ngập xấu hổ.

“Anh là anh trai của Nữu Thư Thụy sao?"

“Đúng vậy."

Vừa dứt lời, một đạo vui cười thanh liền từ phía sau truyền đến, có người đánh vào trên lưng hắn, đôi tay ôm eo hắn.



“Anh Kiều Khải."

Thân mình lập tức cứng đờ, Nữu Thư Thụy có bao nhiêu lâu không gọi hắn như vậy? Hắn thật cẩn thận mà xoay người, sợ bị đánh thức trong giấc mộng này.

Chỉ thấy Nữu Thư Thụy hai mắt trong suốt, thủy quang liễm diễm mùi hương rượu cơ hồ làm hắn mê choáng. Cô giang hai tay ra nói:

"Ôm.”

"Ừ.” Hắn nghe thấy chính mình khàn khàn thanh âm. Uốn gối, đem cô ôm lên. Nghe tiếng cười cô có chút nghịch ngợm, tâm giống cũng nhộn nhạo lên, chọc đến hắn sưng to nan kham.

Có chứa tư dục, hắn hơi hơi đè nặng mông cô, làm nơi riêng tư của cô dán ở trên phần hông mình. Liều mạng ngửi hương thơm cô, rõ ràng ngửi thân thể càng khó chịu, nhưng chính là khống chế không được.

dương v*t giấu ở dưới quần phảng phất đã vọt ra.

Nữu Thư Thụy không hề phát hiện, còn ở lung lay sắp đổ mà cùng các bạn học nói hẹn gặp lại. Nói xong, liền không có sức lực, ghé vào trên vai hắn, tay tự nhiên rũ ở trên lưng hắn vỗ vỗ.

“Về nhà!”

“Được, chúng ta về nhà.”

•••

Hạ bộ sưng to đã càng ngày càng khó nhịn, hắn hận không thể dẫn chân ga thật mạnh, lại bởi vì người ngồi ở ghế sau mà chạy thật chậm.

Lộ trình hài mươi phút bị hắn kéo dài đến gần một giờ.

Nhưng dương v*t vẫn là không mềm được.

Kiều Khải đem Nữu Thư Thụy ôm về phòng, lúc đi đường cọ xát làm hắn dừng bước chân, ở trên người cô điên cuồng rong ruổi.

Mặt nghẹn đỏ lên, thái dương nhảy lên vài cái.

Cơ hồ đi được vài bước, liền phải đem Nữu Thư Thụy đè ở trên tường, như gần chết dùng sức thở dốc.

Chờ đến dục vọng lại lần nữa bị khắc chế áp xuống, mới tiếp tục hướng lên trên đi.

Rốt cuộc tiến vào phòng, nhìn cái giường mềm mại kia, bỗng nhiên lại cảm thấy tra tấn vừa rồi đều không tính là gì, muốn đem cô buông, mới là chuyện hắn không muốn nhất.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc đem người bế lên trên giường, tâm tình Kiều Khải có chút không nói nên lơig, là phiền muộn vẫn là giải thoát.

Phần lưng mới vừa đụng tới giường, Nữu Thư Thụy liền mở mắt ra, nửa híp mắt nhìn nhìn hắn. Kiều Khải cả người chấn động, hắn cho rằng cô ngủ rồi, mới…… Vừa rồi hết thảy, đều bị cô biết?

Cô sẽ nói như thế nào? Cô sẽ lộ ra cái gì biểu tình? Cười nhạo hắn? Vừa nói người khác đều là ham sắc đẹp, một bên đối cô làm chuyện như vậy.

Vẫn là chán ghét hắn, lớn tiếng mà làm hắn lăn?

Trong đầu hiện lên ngàn ngàn vạn vạn loại ý tưởng, đột nhiên, Nữu Thư Thụy nâng lên tay, đem hắn đột nhiên đi xuống lôi kéo.

Mắt say lờ đờ mê ly mà nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu liếm cằm hắn.

Thân mình đột nhiên run lên một chút, Kiều Khải giương miệng, phun ra chỉ có vẩn đục hô hấp.

Nữu Thư Thụy lại nói: “Anh như thế nào không có cảm giác? Em xem AV những cái đó nam sinh đều có cảm giác.”

Không thể để chuyện như vậy xảy ra, hắn trong lòng thầm nghĩ. Trong miệng lại nói: “Một chút không đủ, rm liếm nhiều hơn nữa…… Liền có cảm giác.”

“Phải không?” Nữu Thư Thụy không có hoài nghi, quả thực ngẩng đầu lại liếm vài cái.

Hắn nhẫn đến đổ mồ hôi đầm đìa, hầu kết khó nhịn động một lần lại một lần, cả người cứng đờ mà chống ở trên người cô, không dám động đậy, sợ một khi không cẩn thận đánh gãy động tác của cô, liền sẽ lập tức kết thúc.

Cái lưỡi mềm mại kia như nhìn thấu tâm hắn, bỗng nhiên đi xuống, ở hầu kết lăn lộn mà liếm, há mồm đem nó ngậm lấy.

•••

Nhạt vốn định 1 ngày/ 1 chương mà vì mấy ngày trước có sự cố không mong muốn xảy ra nên làm chậm trễ tiến độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook