Chương 11: Bí Mật Động Trời
Góc bình yên
09/04/2022
Câu chuyện của bà Phận và nhà họ Trịnh chưa kịp lắng xuống, thì cái xóm liều lại được một phen khuynh đảo khi bà mụ đỡ đẻ thằng Ân chết. Trước khi chết, bà mụ đã sống trong sự dằn vặt và nỗi khổ tâm khi cứ phải giữ kín những bí mật bấy lâu. Để có thể ra đi thanh thản bà quyết nói ra sự thật.
Người dân xóm liều nếu không được nghe lời trăn trối trước lúc chết của bà mụ sẽ chẳng thể biết được bà Phận thánh thiện, nết na ngày nào đã từng bị Trịnh Ngáo cưỡng hiếp, rồi kẻ thủ ác gây ra cái chết của cô người ở nhà họ Trịnh.
Bà là người chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng lúc đó nói ra cũng không để làm gì, bà Phận thì đã làm vợ của Trịnh Ngáo, còn cô Nụ thì cũng chẳng thể sống lại.
Nhớ lại cái ngày bà Phận lên xe hoa về nhà họ Trịnh một cách chóng vánh, người làng đã mổ xẻ, thêu dệt chuyện bà Phận vì "ham vàng phụ ngãi" mà lấy Trịnh Ngáo. Điều đó, cũng khiến ông Duyên buồn lòng mà bỏ làng ra đi biền biệt hàng chục năm trời. Họ đâu biết rằng, bà Phận về làm dâu nhà họ Trịnh với biết bao tủi nhục.
Còn cái chết của cô Nụ sẽ mãi mãi chỉ là một tai nạn. Cô chết oan mà sẽ mãi không thể siêu thoát, thằng Ân là cái tên được bà mụ nhắc tới trước khi tắt hơi thở cuối cùng. Dù bà đã được linh hồn cô Nụ tha thứ, nhưng bà vẫn bị ám ảnh về cái chết của cô. Đợi khi Trịnh Ân rời đi, bà đã cố gắng cứu cô Nụ nhưng lúc này trời tối, bà cố gắng mò mẫm hồi lâu nhưng không tìm thấy cô. Ngâm mình trong nước mà không đem lại kết quả, bà buộc lòng phải rời đi bà sợ Trịnh Ân mà quay lại không khéo bà sẽ là nạn nhân tiếp theo chết dưới tay của nó.
Chuyện đã qua cả chục năm rồi, giờ bị khơi lại bởi lời của bà mụ trước lúc chết. Chẳng có gì có thể kiểm chứng lời bà nói là đúng. Chuyện đó, chỉ có Trịnh Ngáo, bà Phận và ông Duyên là người biết rõ nhất. Còn cái chết khuất tất của cô gái người ở thì chỉ có bà mụ, thằng Ân, cô Nụ và trời biết, đất biết mà thôi.
Dù gì, thì những lời của bà mụ cũng làm cho cái xóm nhỏ này không ngớt lời bàn tán. Còn thằng Ân có tật giật mình, nó lo sợ và tìm cách vấy tội cho người khác. Cái chết của cô Nụ theo lời trăn trối lúc hấp hối của bà mụ đã không được trọn vẹn. Bà chỉ kịp nhắc đến tên của thằng Ân rồi tắt hơi thở cuối cùng.
Ông Duyên là người nó nhắm tới, nó vẫn rất căm ông khi thấy ông và bà Phận ân ái với nhau. Cục diện thay đổi hẳn, bản chất sự việc bị thay đổi hoàn toàn. Thằng Ân là đối tượng bị ngắm tới trong cái chết của cô Nụ thì qua lời thêu dệt tung tin của nó, nó trở thành đứa trẻ tội nghiệp được bà mụ yêu thương, đến khi bà chết còn nhắc nhớ tới cái tên của nó. Người làng bị những lời thêu dệt của thằng Ân mà cho chuyện đó là thật, dù gì bà mụ cũng đã đỡ đẻ cho thằng Ân, bà có tình cảm cũng là lẽ thường.
Nó cũng bắt đầu thêu dệt chuyện linh hồn cô Nụ trở về báo oán. Và âm thầm lên kế hoạch sát hại ông Duyên.
Để chuẩn bị cho kế hoạch tàn độc của mình, Ân đã tung tin ông Duyên chính là người đã sát hại cô Nụ. Ông Duyên rời làng chỉ là cách mà ông che mắt mọi người, thật ra ông vẫn chỉ lẩn khuất ở làng mà thôi. Tối đó, vì đến để gian díu với bà Phận mà bắt gặp cô Nụ đang tắm ở cầu ao. Nhìn thấy cơ thể nõn nà của Nụ mà không thể kìm nén dục vọng. Bị cô Nụ phản ứng và sợ bị lộ tẩy mà ông Duyên đã đẩy ngã cô Nụ xuống ao.
Cái chết của cô Nụ vốn đã đi vào quá khứ, giờ đây với những tình tiết mà thằng Ân dựng lên lại là chủ đề bàn tán của thiên hạ. Nó đã không chỉ giết hại cô mà còn không để cho linh hồn cô được yên nghỉ.
Tin tức mà Ân tung ra khiến cả làng nhìn ông Duyên và cả bà Phận một cách nghi ngờ. Ông Duyên vô cùng khổ tâm, không thể thanh minh cho bản thân. Chỉ có bà Phận là hiểu chuyện và chia sẻ với ông mà thôi.
Lợi dụng một đêm mưa gió, Ân đã ra tay sát hại ông Duyên, hắn đã rửa được mối hận trong lòng bấy lâu. Để kế hoạch được chu toàn, nó còn rêu rao cái chết của ông Duyên chính là quả báo, là cô Nụ về đòi mạng.
Ông Duyên chết mà không nhắm mắt, nỗi oan ức này ai thấu cho ông. Bà Phận biết những tin đồn đó xuất phát từ thằng Ân con bà thì nghi ngờ cái chết của ông Duyên không phải như lời thằng Ân nói, bởi bà biết ông Duyên không hề liên quan đến cái chết của cô Nụ. Bà đau khổ và hy vọng suy đoán của bà về thằng nghịch tử Trịnh Ân là sai. Phía xa, thằng Hận đang đứng khóc rưng rức.
Sống trong những lời thị phi và sự ra đi của ông Duyên, bà Phận vô cùng suy sụp và lâm bệnh nặng. Bà đau đớn mỗi khi suy nghĩ về thằng Ân và những tội ác mà nó gây ra bà chỉ mong đó không phải là sự thật. Bà đang dối lòng mình, khi nghĩ thằng Ân chỉ là đứa con bé bỏng, tội nghiệp.
Cũng đúng thôi, có người mẹ nào lại không thương con. Bà Phận cũng như bao người mẹ khác, có điều thằng Ân là một nghịch tử là sự thật.
Bức màn bí mật của câu chuyện đang dần được hé lộ, rồi đây cái chết của ông Duyên và cô Nụ có được làm sáng tỏ? Xin mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi, ủng hộ và góp ý cho tác phẩm được hoàn thiện.
Xin chân thành cảm ơn!
(còn tiếp)
Người dân xóm liều nếu không được nghe lời trăn trối trước lúc chết của bà mụ sẽ chẳng thể biết được bà Phận thánh thiện, nết na ngày nào đã từng bị Trịnh Ngáo cưỡng hiếp, rồi kẻ thủ ác gây ra cái chết của cô người ở nhà họ Trịnh.
Bà là người chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng lúc đó nói ra cũng không để làm gì, bà Phận thì đã làm vợ của Trịnh Ngáo, còn cô Nụ thì cũng chẳng thể sống lại.
Nhớ lại cái ngày bà Phận lên xe hoa về nhà họ Trịnh một cách chóng vánh, người làng đã mổ xẻ, thêu dệt chuyện bà Phận vì "ham vàng phụ ngãi" mà lấy Trịnh Ngáo. Điều đó, cũng khiến ông Duyên buồn lòng mà bỏ làng ra đi biền biệt hàng chục năm trời. Họ đâu biết rằng, bà Phận về làm dâu nhà họ Trịnh với biết bao tủi nhục.
Còn cái chết của cô Nụ sẽ mãi mãi chỉ là một tai nạn. Cô chết oan mà sẽ mãi không thể siêu thoát, thằng Ân là cái tên được bà mụ nhắc tới trước khi tắt hơi thở cuối cùng. Dù bà đã được linh hồn cô Nụ tha thứ, nhưng bà vẫn bị ám ảnh về cái chết của cô. Đợi khi Trịnh Ân rời đi, bà đã cố gắng cứu cô Nụ nhưng lúc này trời tối, bà cố gắng mò mẫm hồi lâu nhưng không tìm thấy cô. Ngâm mình trong nước mà không đem lại kết quả, bà buộc lòng phải rời đi bà sợ Trịnh Ân mà quay lại không khéo bà sẽ là nạn nhân tiếp theo chết dưới tay của nó.
Chuyện đã qua cả chục năm rồi, giờ bị khơi lại bởi lời của bà mụ trước lúc chết. Chẳng có gì có thể kiểm chứng lời bà nói là đúng. Chuyện đó, chỉ có Trịnh Ngáo, bà Phận và ông Duyên là người biết rõ nhất. Còn cái chết khuất tất của cô gái người ở thì chỉ có bà mụ, thằng Ân, cô Nụ và trời biết, đất biết mà thôi.
Dù gì, thì những lời của bà mụ cũng làm cho cái xóm nhỏ này không ngớt lời bàn tán. Còn thằng Ân có tật giật mình, nó lo sợ và tìm cách vấy tội cho người khác. Cái chết của cô Nụ theo lời trăn trối lúc hấp hối của bà mụ đã không được trọn vẹn. Bà chỉ kịp nhắc đến tên của thằng Ân rồi tắt hơi thở cuối cùng.
Ông Duyên là người nó nhắm tới, nó vẫn rất căm ông khi thấy ông và bà Phận ân ái với nhau. Cục diện thay đổi hẳn, bản chất sự việc bị thay đổi hoàn toàn. Thằng Ân là đối tượng bị ngắm tới trong cái chết của cô Nụ thì qua lời thêu dệt tung tin của nó, nó trở thành đứa trẻ tội nghiệp được bà mụ yêu thương, đến khi bà chết còn nhắc nhớ tới cái tên của nó. Người làng bị những lời thêu dệt của thằng Ân mà cho chuyện đó là thật, dù gì bà mụ cũng đã đỡ đẻ cho thằng Ân, bà có tình cảm cũng là lẽ thường.
Nó cũng bắt đầu thêu dệt chuyện linh hồn cô Nụ trở về báo oán. Và âm thầm lên kế hoạch sát hại ông Duyên.
Để chuẩn bị cho kế hoạch tàn độc của mình, Ân đã tung tin ông Duyên chính là người đã sát hại cô Nụ. Ông Duyên rời làng chỉ là cách mà ông che mắt mọi người, thật ra ông vẫn chỉ lẩn khuất ở làng mà thôi. Tối đó, vì đến để gian díu với bà Phận mà bắt gặp cô Nụ đang tắm ở cầu ao. Nhìn thấy cơ thể nõn nà của Nụ mà không thể kìm nén dục vọng. Bị cô Nụ phản ứng và sợ bị lộ tẩy mà ông Duyên đã đẩy ngã cô Nụ xuống ao.
Cái chết của cô Nụ vốn đã đi vào quá khứ, giờ đây với những tình tiết mà thằng Ân dựng lên lại là chủ đề bàn tán của thiên hạ. Nó đã không chỉ giết hại cô mà còn không để cho linh hồn cô được yên nghỉ.
Tin tức mà Ân tung ra khiến cả làng nhìn ông Duyên và cả bà Phận một cách nghi ngờ. Ông Duyên vô cùng khổ tâm, không thể thanh minh cho bản thân. Chỉ có bà Phận là hiểu chuyện và chia sẻ với ông mà thôi.
Lợi dụng một đêm mưa gió, Ân đã ra tay sát hại ông Duyên, hắn đã rửa được mối hận trong lòng bấy lâu. Để kế hoạch được chu toàn, nó còn rêu rao cái chết của ông Duyên chính là quả báo, là cô Nụ về đòi mạng.
Ông Duyên chết mà không nhắm mắt, nỗi oan ức này ai thấu cho ông. Bà Phận biết những tin đồn đó xuất phát từ thằng Ân con bà thì nghi ngờ cái chết của ông Duyên không phải như lời thằng Ân nói, bởi bà biết ông Duyên không hề liên quan đến cái chết của cô Nụ. Bà đau khổ và hy vọng suy đoán của bà về thằng nghịch tử Trịnh Ân là sai. Phía xa, thằng Hận đang đứng khóc rưng rức.
Sống trong những lời thị phi và sự ra đi của ông Duyên, bà Phận vô cùng suy sụp và lâm bệnh nặng. Bà đau đớn mỗi khi suy nghĩ về thằng Ân và những tội ác mà nó gây ra bà chỉ mong đó không phải là sự thật. Bà đang dối lòng mình, khi nghĩ thằng Ân chỉ là đứa con bé bỏng, tội nghiệp.
Cũng đúng thôi, có người mẹ nào lại không thương con. Bà Phận cũng như bao người mẹ khác, có điều thằng Ân là một nghịch tử là sự thật.
Bức màn bí mật của câu chuyện đang dần được hé lộ, rồi đây cái chết của ông Duyên và cô Nụ có được làm sáng tỏ? Xin mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi, ủng hộ và góp ý cho tác phẩm được hoàn thiện.
Xin chân thành cảm ơn!
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.