Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Góc bình yên
15/08/2021
Ở cái xóm liều này, không ai là không biết tới cô Phận. Cô là con gái duy nhất của ông bà Hẩm Hiu. Là người con gái không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng mười phân vẹn chín. Cô không chỉ có nhan sắc mà còn được người làng đánh giá cao ở đức hạnh của cô. Cũng vì nhan sắc và đức hạnh của cô mà đám trai làng luôn mơ ước có thể cưới cô làm vợ, người làng thì xuýt xoa mong có được một nàng dâu như cô.
Cô là mụn con duy nhất, là niềm hạnh phúc muộn màng đến với ông bà Hẩm Hiu. Bao nhiêu ước nguyện, thương yêu của ông bà được trao cho cô cả. Thành ra, ông bà sắp đến cái tuổi gần đất xa trời cô Phận mới tròn đôi mươi.
Đến cái tuổi hẹn hò, trai gái xóm liều thi nhau ra gốc đa đầu làng trao cho nhau những lời yêu thương tình tứ. Còn cô, cô cũng như bao chàng trai, cô gái khác trái tim cô cũng thổn thức, loạn nhịp. Có biết bao trai làng theo đuổi, tán tỉnh cô nhưng nào cô có để tâm.
Duyên, chàng thư sinh tật nguyền, nhà lại nghèo, có điều anh rất chăm chỉ, hiền lành và có chí tiến thủ. Chẳng biết từ khi nào, hình bóng của Duyên đã đi vào cõi nhớ của Phận. Nhưng là con gái, cô lại là người đức hạnh dù có thương Duyên đấy cô cũng chỉ dám giữ trong lòng. Một phần vì lễ giáo gia phong, phần vì cô đang phải gánh trọng trách nặng nề của người làm con.
Còn Duyên, anh cũng cảm mến cô nhiều lắm, nhưng vì tự ti với gia cảnh nghèo khó và bản thân tật nguyền nên anh chỉ có thể dõi theo cô từ xa. Anh không biết rằng, cô Phận đã đem lòng thương anh từ lâu.
Trong đám trai làng mê mẩn vì cô thì Trịnh Ngáo dường như lấn lướt hết cả. Hắn tuy không đẹp nhưng hắn có điều kiện và rất chịu chi. Hắn thường xuyên đầu tư để có thể chinh phục cô. Hắn không biết rằng, trong trái tim cô đã có hình bóng của Duyên và cô cũng không có một chút thiện cảm nào với một tên công tử bột như hắn.
Đến ngày hội làng, nam thanh nữ tú ở cái xóm liều đều tất bật chuẩn bị cho mình những bộ đồ đẹp nhất, những tiết mục văn nghệ hay nhất để tham gia.
Ở gốc đa đầu làng, Duyên đang ngồi buồn một mình, gia đình anh nghèo khó anh chẳng thể có những bộ đồ đẹp, chân anh thì tập tễnh nên anh cũng không hào hứng đến tham dự hội làng.
Từ xa đi tới, Phận nhận ra Duyên đang ngồi đó cô khẽ tiến lại gần bên Duyên. Thấy cô, Duyên bối rối không biết phải làm sao, bất chợt anh bắt gặp ánh mắt của cô, cả hai như ngây người ra. Bằng sự chân thành của cô, Duyên không còn tự ti về bản thân nữa mà háo hức cùng cô đi đến hội làng.
Biết chuyện, ông Hẩm bà Hiu cũng không có ý cấm cản cô Phận và Duyên quen nhau. Ông bà biết hoàn cảnh của gia đình mà xót thương cho cô con gái tội nghiệp, chịu nhiều thiệt thòi.
Thấy Phận và Duyên cùng tới hội làng, Trịnh Ngáo cảm thấy tức tối trong lòng, hắn có điểm nào không bằng Duyên và một ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu hắn.
Ông bà Hẩm Hiu đến cái tuổi này rồi, sức khoẻ cũng chẳng còn để làm gì giúp được cho cô con gái bé bỏng. Mọi việc trong nhà đều đến tay cô Phận cả. Cô nhanh nhẹn, tháo vát nên mọi việc trong nhà đều được cô vun vén chu toàn.
Một thời gian sau, ông Hẩm bà Hiu cũng đã về với tiên tổ để lại cô đơn độc một mình trên cõi đời này.
Một đêm trăng sáng, Phận tranh thủ ra đồng cấy nốt mấy thửa ruộng nhà để còn kịp đổi công cho người làng.
Cuộc đời đưa đẩy đúng như cái tên Phận của cô. Trên đường mòn ra ngoài cánh đồng, cô gặp tên Trịnh Ngáo ở đầu bờ ruộng. Trịnh Ngáo sinh ra trong gia đình vương giả, trái ngược hoàn toàn với đám trai làng hắn là tên có tiếng ăn chơi trong làng, phá gia tri tử ngày ngày đắm chìm trong rượu ngon và gái đẹp.
Cũng như mọi lần, hôm nay, hắn đã say lướt khướt từ chiều bước đi xiêu vẹo chẳng thể đứng vững. Xui cho cô Phận, vô tình đi ngang va quệt vào hắn. Hắn lấy đó làm bực tức, hét lên chửi cô:
- Con đ***, mắt mày bị mù ah mà dám đụng đến ông đây.
Chưa kịp để cô Phận kịp phân trần, hắn tát một bạt tai như trời giáng vào mặt của cô. Cô say xẩm mặt mày té ngã xuống bờ ruộng. Hắn lấy đó làm đắc thắng cười lên những tiếng hả hê.
Hồi lâu, Phận mới cố gắng lồm cồm bò lên mặt đường. Trịnh Ngáo, trong men say nhìn thân hình cô Phận ướt sũng lộ rõ những đường nét trên cơ thể, làn da trắng nõn nà dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Hắn không còn kìm hãm được thú tính, nhào đến ngấu nghiến, cấu xé cô Phận như con thú dữ đói mồi đã lâu.
Cô Phận dù gì cũng là phận nữ nhi, cô phản ứng yếu ớt rồi đành buông xuôi. Thỏa mãn thú tính, hắn để mặc cô Phận trong nỗi tủi nhục đang khóc nấc lên từng hồi. Thế là sau đêm đó, cô Phận đã mất đi đời con gái. Nhục nhã ê chề, xót thương cho thân phận mình mà cô uất nghẹn. Lúc này, cô chỉ muốn chết đi cho xong.
Có ai ngờ rằng, sau cái ngày định mệnh này là một chuỗi những tấn bi kịch đang đón đợi cô ở phía trước.
- Góc bình yên -
https://dembuon.vn/posts/806726/edit
Cô là mụn con duy nhất, là niềm hạnh phúc muộn màng đến với ông bà Hẩm Hiu. Bao nhiêu ước nguyện, thương yêu của ông bà được trao cho cô cả. Thành ra, ông bà sắp đến cái tuổi gần đất xa trời cô Phận mới tròn đôi mươi.
Đến cái tuổi hẹn hò, trai gái xóm liều thi nhau ra gốc đa đầu làng trao cho nhau những lời yêu thương tình tứ. Còn cô, cô cũng như bao chàng trai, cô gái khác trái tim cô cũng thổn thức, loạn nhịp. Có biết bao trai làng theo đuổi, tán tỉnh cô nhưng nào cô có để tâm.
Duyên, chàng thư sinh tật nguyền, nhà lại nghèo, có điều anh rất chăm chỉ, hiền lành và có chí tiến thủ. Chẳng biết từ khi nào, hình bóng của Duyên đã đi vào cõi nhớ của Phận. Nhưng là con gái, cô lại là người đức hạnh dù có thương Duyên đấy cô cũng chỉ dám giữ trong lòng. Một phần vì lễ giáo gia phong, phần vì cô đang phải gánh trọng trách nặng nề của người làm con.
Còn Duyên, anh cũng cảm mến cô nhiều lắm, nhưng vì tự ti với gia cảnh nghèo khó và bản thân tật nguyền nên anh chỉ có thể dõi theo cô từ xa. Anh không biết rằng, cô Phận đã đem lòng thương anh từ lâu.
Trong đám trai làng mê mẩn vì cô thì Trịnh Ngáo dường như lấn lướt hết cả. Hắn tuy không đẹp nhưng hắn có điều kiện và rất chịu chi. Hắn thường xuyên đầu tư để có thể chinh phục cô. Hắn không biết rằng, trong trái tim cô đã có hình bóng của Duyên và cô cũng không có một chút thiện cảm nào với một tên công tử bột như hắn.
Đến ngày hội làng, nam thanh nữ tú ở cái xóm liều đều tất bật chuẩn bị cho mình những bộ đồ đẹp nhất, những tiết mục văn nghệ hay nhất để tham gia.
Ở gốc đa đầu làng, Duyên đang ngồi buồn một mình, gia đình anh nghèo khó anh chẳng thể có những bộ đồ đẹp, chân anh thì tập tễnh nên anh cũng không hào hứng đến tham dự hội làng.
Từ xa đi tới, Phận nhận ra Duyên đang ngồi đó cô khẽ tiến lại gần bên Duyên. Thấy cô, Duyên bối rối không biết phải làm sao, bất chợt anh bắt gặp ánh mắt của cô, cả hai như ngây người ra. Bằng sự chân thành của cô, Duyên không còn tự ti về bản thân nữa mà háo hức cùng cô đi đến hội làng.
Biết chuyện, ông Hẩm bà Hiu cũng không có ý cấm cản cô Phận và Duyên quen nhau. Ông bà biết hoàn cảnh của gia đình mà xót thương cho cô con gái tội nghiệp, chịu nhiều thiệt thòi.
Thấy Phận và Duyên cùng tới hội làng, Trịnh Ngáo cảm thấy tức tối trong lòng, hắn có điểm nào không bằng Duyên và một ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu hắn.
Ông bà Hẩm Hiu đến cái tuổi này rồi, sức khoẻ cũng chẳng còn để làm gì giúp được cho cô con gái bé bỏng. Mọi việc trong nhà đều đến tay cô Phận cả. Cô nhanh nhẹn, tháo vát nên mọi việc trong nhà đều được cô vun vén chu toàn.
Một thời gian sau, ông Hẩm bà Hiu cũng đã về với tiên tổ để lại cô đơn độc một mình trên cõi đời này.
Một đêm trăng sáng, Phận tranh thủ ra đồng cấy nốt mấy thửa ruộng nhà để còn kịp đổi công cho người làng.
Cuộc đời đưa đẩy đúng như cái tên Phận của cô. Trên đường mòn ra ngoài cánh đồng, cô gặp tên Trịnh Ngáo ở đầu bờ ruộng. Trịnh Ngáo sinh ra trong gia đình vương giả, trái ngược hoàn toàn với đám trai làng hắn là tên có tiếng ăn chơi trong làng, phá gia tri tử ngày ngày đắm chìm trong rượu ngon và gái đẹp.
Cũng như mọi lần, hôm nay, hắn đã say lướt khướt từ chiều bước đi xiêu vẹo chẳng thể đứng vững. Xui cho cô Phận, vô tình đi ngang va quệt vào hắn. Hắn lấy đó làm bực tức, hét lên chửi cô:
- Con đ***, mắt mày bị mù ah mà dám đụng đến ông đây.
Chưa kịp để cô Phận kịp phân trần, hắn tát một bạt tai như trời giáng vào mặt của cô. Cô say xẩm mặt mày té ngã xuống bờ ruộng. Hắn lấy đó làm đắc thắng cười lên những tiếng hả hê.
Hồi lâu, Phận mới cố gắng lồm cồm bò lên mặt đường. Trịnh Ngáo, trong men say nhìn thân hình cô Phận ướt sũng lộ rõ những đường nét trên cơ thể, làn da trắng nõn nà dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Hắn không còn kìm hãm được thú tính, nhào đến ngấu nghiến, cấu xé cô Phận như con thú dữ đói mồi đã lâu.
Cô Phận dù gì cũng là phận nữ nhi, cô phản ứng yếu ớt rồi đành buông xuôi. Thỏa mãn thú tính, hắn để mặc cô Phận trong nỗi tủi nhục đang khóc nấc lên từng hồi. Thế là sau đêm đó, cô Phận đã mất đi đời con gái. Nhục nhã ê chề, xót thương cho thân phận mình mà cô uất nghẹn. Lúc này, cô chỉ muốn chết đi cho xong.
Có ai ngờ rằng, sau cái ngày định mệnh này là một chuỗi những tấn bi kịch đang đón đợi cô ở phía trước.
- Góc bình yên -
https://dembuon.vn/posts/806726/edit
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.