Chương 4: Lương Tâm Day Dứt
Góc bình yên
15/08/2021
Cô người ở ra đi đường đột, nhưng người nhà họ Trịnh không một ai mảy may quan tâm chỉ có bà Phận là tiếc thương cho cô gái trẻ vắn số.
Bà cảm thương cho hoàn cảnh của cô gái trẻ, nén nút giấu diếm Trịnh Ngáo đưa cho gia đình cô chút đỉnh để lo hậu sự cho cô được tươm tất.
Sau cái ngày cô người ở mất, Ân vẫn ăn ngon, ngủ tốt chẳng mảy may nghĩ đến tội ác mà mình gây ra cho cô gái trẻ. Hắn không biết rằng đã có người chứng kiến tội ác của mình.
Về phần bà Phận, từ ngày cô người ở mất đêm nào bà cũng không yên giấc. Bà thường thấy cô về trong giấc ngủ, cô khóc tức tưởi, khuôn mặt nhợt nhạt, trắng bệch, phù nề vì nước. Bà Phận cố gắng bắt chuyện với cô, nhưng đáp lại là tiếng khóc lóc ỉ ôi và sự im lặng đến rợn người. Giấc mơ cứ như thế lặp đi lặp lại, khiến bà dự cảm có uổn khúc gì chăng trong cái chết của cô gái.
Bà cầu mong cho linh hồn cô gái được siêu thoát, với đức hạnh của bà, bà thường nén trốn Trịnh Ngáo đến giúp đỡ gia đình cô gái để bù đắp phần nào cho gia đình cô. Cha mẹ cô gái vô cùng cảm kích tấm lòng của bà. Họ đem chuyện cô con gái tội nghiệp thường về trong những giấc mơ của ông bà, chuyện họ kể bà Phận nghe mà thảng thốt. Bà dúi thêm cho ông bà chút tiền, rồi căn dặn ông bà sang xin phép Trịnh Ngáo được rước vong hồn cô con gái vắn số của ông bà ở dưới ao, bà cũng sẽ nói thêm cho. Nói rồi, bà vội vã cắp cái thúng ra về.
Rời nhà cha mẹ cô người ở đã từng đút cho bà từng thìa cháo lúc thập tử nhất sinh mà lòng bà Phận nặng trĩu.
Về nhà, bà lấy hết can đảm kể cho Trịnh Ngáo nghe giấc mơ của mình về cô người ở và mong muốn ông cho gia đình cô gái đến làm lễ rước vong cô về.
Nghe đến đây, Trịnh Ngáo không biểu lộ một chút cảm xúc. Hắn quay sang tát tới tấp vào mặt bà Phận, hắn vừa đánh vừa chửi bà thậm tệ:
- Con đ***, ông nuôi cho mày ăn no rồi rửng mỡ phải không?
Trước khi rời đi, hắn còn đạp cho phát nữa khiến bà ngã dúi dụi xuống bậc thềm. Bà chỉ biết nằm khóc thút thít, tiếng khóc ai oán xót xa cho thân phận tủi nhục của mình.
Toàn thân bà ê ẩm vì trận đòn ban chiều, nhưng bà cũng phải gắng lết sang nhà cô người ở báo tin để ông bà biết đường chớ có sang nữa mà lại khổ với lão Trịnh Ngáo.
Trời mới nhá nhém tối, mà bà Phận đã buông màn đi ngủ. Thiếp đi chưa lâu, cô người ở lại hiện về trong giấc mơ của bà. Giường như cô cũng cảm nhận được tấm chân tình của bà Phận mà khóc nức nở.
- Đội ơn bà, kiếp sau con xin làm trâu, làm ngựa báo đáp công đức của bà.
Nói rồi, cô gái tan ra như ảo ảnh ngay trước mắt bà Phận, bà toan nhổm dậy với theo cô gái mà không kịp.
Lúc này, ngoài hiên vang lên giọng lè nhè của lão Trịnh Ngáo, bà chợt tỉnh cơn mê. Nhanh chóng xuống bếp pha chậu nước ấm cho lão ngâm chân. Tuy say, nhưng lão không quên cơn bực tức hồi chiều, hắn giơ chân đạp vào mặt bà Phận, hất đổ chậu nước văng tung toé:
- Biến đi, đồ con đ***.
Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Được một lát, thì hắn ú ớ không thành tiếng, người hắn đầm đìa mồ hôi, chân tay đập mạnh lên tấm phản.
Nghe tiếng động, bà Phận chạy vội qua đánh thức lão. Lão tỉnh dậy đôi mắt thất thần, co dúm người lại, nó.. nó.. nó.. ở ngoài cửa, mau.. mau đuổi nó đi - lão nói như người đứt hơi.
Sáng ra, Trịnh Ngáo liền gọi bà Phận lại biểu:
- Mày qua nhà con Nụ (tên cô người ở) bảo cha mẹ nó qua mà rước hồn nó về.
Bà Phận nghe nói, thì mừng ra mặt đon đả chạy sang nhà cha mẹ của Nụ.
Ngay sáng hôm sau, một đàn cầu vong được lập lên. Người làng tò mò kéo đến xem rất đông, còn thằng Ân thì sợ hãi đứng núp sau lưng Trịnh Ngáo.
Đến giữa trưa, thì những vệt chân xuất hiện từ dưới áo theo tấm vải trắng lên đến đàn cầu vong. Bỗng bát nhang nghi ngút khói cháy lên ngùn ngụt, khiến ai cũng được phen hú vía.
Thằng Ân thì khỏi nói, nó tè ra quần từ khi nào không biết. Ở phía xa, bà mụ đỡ đẻ cho thằng Ân đang lầm rầm khấn vái liên hồi. Từ hôm chứng kiến cái chết của cô gái và kẻ thủ ác lại là thằng Ân bà không đêm nào được yên giấc.
Bà sống trong lo sợ, lương tâm cắn dứt. Chỉ muốn nói ra sự thật là thằng Ân chính là thủ phạm gây ra cái chết của cô gái. Nhưng bà nói thì ai tin, ai tin lời bà được chứ. Có lẽ nào đứa trẻ mới hơn mười tuổi vì bại lộ chuyện nhìn nén con Nụ tắm mà ra tay giết người, thật là một chuyện hoang đường.
Oan hồn cô Nụ được rước về với gia đình, đêm đó cô đến từ biệt bà Phận, cô cũng không có oán trách bà mụ thấy chuyện mà không lên tiếng. Bà mụ được cô tha thứ, không ngừng dập đầu tạ tội.
Ngay từ đầu chương, hẳn quý bạn đọc sẽ suy luận người chứng kiến cảnh thằng Ân đẩy ngã Nụ (cô người ở) là bà Phận phải không nào? Nhưng không phải, người chứng kiến sự việc đêm hôm đó lại chính là bà mụ đã đỡ đẻ cho thằng Ân các bạn ah.
Với tội ác mà Ân gây ra, liệu nó có phải trả giá cho hành vi của mình? Liệu bà Phận có gặp được Duyên. Xin mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi ở chương tiếp theo của câu chuyện.
- Góc bình yên -
https://dembuon.vn/threads/cuoc-doi-co-phan-goc-binh-yen.71475/
Bà cảm thương cho hoàn cảnh của cô gái trẻ, nén nút giấu diếm Trịnh Ngáo đưa cho gia đình cô chút đỉnh để lo hậu sự cho cô được tươm tất.
Sau cái ngày cô người ở mất, Ân vẫn ăn ngon, ngủ tốt chẳng mảy may nghĩ đến tội ác mà mình gây ra cho cô gái trẻ. Hắn không biết rằng đã có người chứng kiến tội ác của mình.
Về phần bà Phận, từ ngày cô người ở mất đêm nào bà cũng không yên giấc. Bà thường thấy cô về trong giấc ngủ, cô khóc tức tưởi, khuôn mặt nhợt nhạt, trắng bệch, phù nề vì nước. Bà Phận cố gắng bắt chuyện với cô, nhưng đáp lại là tiếng khóc lóc ỉ ôi và sự im lặng đến rợn người. Giấc mơ cứ như thế lặp đi lặp lại, khiến bà dự cảm có uổn khúc gì chăng trong cái chết của cô gái.
Bà cầu mong cho linh hồn cô gái được siêu thoát, với đức hạnh của bà, bà thường nén trốn Trịnh Ngáo đến giúp đỡ gia đình cô gái để bù đắp phần nào cho gia đình cô. Cha mẹ cô gái vô cùng cảm kích tấm lòng của bà. Họ đem chuyện cô con gái tội nghiệp thường về trong những giấc mơ của ông bà, chuyện họ kể bà Phận nghe mà thảng thốt. Bà dúi thêm cho ông bà chút tiền, rồi căn dặn ông bà sang xin phép Trịnh Ngáo được rước vong hồn cô con gái vắn số của ông bà ở dưới ao, bà cũng sẽ nói thêm cho. Nói rồi, bà vội vã cắp cái thúng ra về.
Rời nhà cha mẹ cô người ở đã từng đút cho bà từng thìa cháo lúc thập tử nhất sinh mà lòng bà Phận nặng trĩu.
Về nhà, bà lấy hết can đảm kể cho Trịnh Ngáo nghe giấc mơ của mình về cô người ở và mong muốn ông cho gia đình cô gái đến làm lễ rước vong cô về.
Nghe đến đây, Trịnh Ngáo không biểu lộ một chút cảm xúc. Hắn quay sang tát tới tấp vào mặt bà Phận, hắn vừa đánh vừa chửi bà thậm tệ:
- Con đ***, ông nuôi cho mày ăn no rồi rửng mỡ phải không?
Trước khi rời đi, hắn còn đạp cho phát nữa khiến bà ngã dúi dụi xuống bậc thềm. Bà chỉ biết nằm khóc thút thít, tiếng khóc ai oán xót xa cho thân phận tủi nhục của mình.
Toàn thân bà ê ẩm vì trận đòn ban chiều, nhưng bà cũng phải gắng lết sang nhà cô người ở báo tin để ông bà biết đường chớ có sang nữa mà lại khổ với lão Trịnh Ngáo.
Trời mới nhá nhém tối, mà bà Phận đã buông màn đi ngủ. Thiếp đi chưa lâu, cô người ở lại hiện về trong giấc mơ của bà. Giường như cô cũng cảm nhận được tấm chân tình của bà Phận mà khóc nức nở.
- Đội ơn bà, kiếp sau con xin làm trâu, làm ngựa báo đáp công đức của bà.
Nói rồi, cô gái tan ra như ảo ảnh ngay trước mắt bà Phận, bà toan nhổm dậy với theo cô gái mà không kịp.
Lúc này, ngoài hiên vang lên giọng lè nhè của lão Trịnh Ngáo, bà chợt tỉnh cơn mê. Nhanh chóng xuống bếp pha chậu nước ấm cho lão ngâm chân. Tuy say, nhưng lão không quên cơn bực tức hồi chiều, hắn giơ chân đạp vào mặt bà Phận, hất đổ chậu nước văng tung toé:
- Biến đi, đồ con đ***.
Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Được một lát, thì hắn ú ớ không thành tiếng, người hắn đầm đìa mồ hôi, chân tay đập mạnh lên tấm phản.
Nghe tiếng động, bà Phận chạy vội qua đánh thức lão. Lão tỉnh dậy đôi mắt thất thần, co dúm người lại, nó.. nó.. nó.. ở ngoài cửa, mau.. mau đuổi nó đi - lão nói như người đứt hơi.
Sáng ra, Trịnh Ngáo liền gọi bà Phận lại biểu:
- Mày qua nhà con Nụ (tên cô người ở) bảo cha mẹ nó qua mà rước hồn nó về.
Bà Phận nghe nói, thì mừng ra mặt đon đả chạy sang nhà cha mẹ của Nụ.
Ngay sáng hôm sau, một đàn cầu vong được lập lên. Người làng tò mò kéo đến xem rất đông, còn thằng Ân thì sợ hãi đứng núp sau lưng Trịnh Ngáo.
Đến giữa trưa, thì những vệt chân xuất hiện từ dưới áo theo tấm vải trắng lên đến đàn cầu vong. Bỗng bát nhang nghi ngút khói cháy lên ngùn ngụt, khiến ai cũng được phen hú vía.
Thằng Ân thì khỏi nói, nó tè ra quần từ khi nào không biết. Ở phía xa, bà mụ đỡ đẻ cho thằng Ân đang lầm rầm khấn vái liên hồi. Từ hôm chứng kiến cái chết của cô gái và kẻ thủ ác lại là thằng Ân bà không đêm nào được yên giấc.
Bà sống trong lo sợ, lương tâm cắn dứt. Chỉ muốn nói ra sự thật là thằng Ân chính là thủ phạm gây ra cái chết của cô gái. Nhưng bà nói thì ai tin, ai tin lời bà được chứ. Có lẽ nào đứa trẻ mới hơn mười tuổi vì bại lộ chuyện nhìn nén con Nụ tắm mà ra tay giết người, thật là một chuyện hoang đường.
Oan hồn cô Nụ được rước về với gia đình, đêm đó cô đến từ biệt bà Phận, cô cũng không có oán trách bà mụ thấy chuyện mà không lên tiếng. Bà mụ được cô tha thứ, không ngừng dập đầu tạ tội.
Ngay từ đầu chương, hẳn quý bạn đọc sẽ suy luận người chứng kiến cảnh thằng Ân đẩy ngã Nụ (cô người ở) là bà Phận phải không nào? Nhưng không phải, người chứng kiến sự việc đêm hôm đó lại chính là bà mụ đã đỡ đẻ cho thằng Ân các bạn ah.
Với tội ác mà Ân gây ra, liệu nó có phải trả giá cho hành vi của mình? Liệu bà Phận có gặp được Duyên. Xin mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi ở chương tiếp theo của câu chuyện.
- Góc bình yên -
https://dembuon.vn/threads/cuoc-doi-co-phan-goc-binh-yen.71475/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.