Cuộc Đời Của Em Gái Bia Đỡ Đạn
Chương 13: Em gái không làm kế thất (13)
Khuynh Bích Du Nhiên
27/03/2024
REUP, COPY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ĐỀU KHÔNG BẰNG CHÓ.
*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Sắc mặt Tô Duẫn Yên một lời khó nói hết.
Cố Tu Cẩn nhìn phu thê bên dưới đi vào quán rượu, giải thích: “Phía đó Cầu Thế tử tới tìm ta, nói phu nhân Thế tử cần gấp dược liệu... Khi thương lượng với người khác kiêng kỵ nhất là để lộ điểm yếu, Cầu Thế tử nói thẳng, có thể thấy được là vô cùng cấp bách, phu nhân Thế tử có lẽ đã bệnh nặng lắm rồi. Bây giờ nàng ta vẫn có thể ra ngoài được, đương nhiên là một ngày không chỉ dùng ba cây.”
Nghe vậy, Tô Duẫn Yên mới hiểu rõ lời nói cam chịu đó của Cầu Thế tử.
Một ngày cần ít nhất ba cây, một cây giá hai ngàn lượng, sau này còn phải tăng giá, vậy mà vẫn có thể uống nhiều, không phải là quá hào phóng sao!
Cố Tu Cẩn lạnh hỏi: “Nàng muốn xuống dưới gặp bọn họ không?”
Tô Duẫn Yên vừa muốn nói không đi, chỉ thấy ở cửa bên dưới lại có một chiếc xe ngựa màu hồng nhạt quen mắt đi tới, nàng biết chiếc xe ngựa này, chính là xe của Lâm Dục.
Người bên kia vừa đến là Lâm Dục đã chạy tới ngay, trên đời này đâu có chuyện trùng hợp như thế?
Lúc này sự hứng thú trong mắt nàng rất dày đặc: “Chị gái và anh rể của ta đến, nên đi chào hỏi.” Nàng cất bước đi ra ngoài, khóe mắt nhìn thấy Cố Tư Cẩn đứng trước cửa sổ mỉm cười nhìn mình, nàng hơi mất tự nhiên, hắng giọng một tiếng: “Không phải chàng vẫn chưa dùng bữa sao, ta đi một chút, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Hễ là Cố Tu Cẩn hẹn nàng ra đây thì chắc chắn là hắn sẽ không có mặt, lần nào cũng là Tô Duẫn Yên dùng cơm xong hắn mới vào, ban đầu nàng còn cảm thấy là Cố Tu Cẩn lỡ hẹn. Sau này nàng cũng ngộ ra được, việc này có lẽ vì hai người không thân, cùng nhau dùng bữa sẽ khó tránh khỏi khó xử, hắn cố ý để nàng ăn một mình, có thể nói là quá chu đáo.
Nghĩ đến những điều này, Tô Duẫn Yên đi ra ngoài, hỏi người hầu bàn, biết được hai người đi vào phòng số bốn ở tầng ba, lúc này nàng chậm rãi đi qua gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói trong ấm áp có chút lạnh lùng của Cầu Quý truyền đến, Tô Duẫn Yên đẩy cửa đi vào, cười nói: “Ban nãy nhìn thấy hai người đến nên cố ý đến gặp, chị có thể đi ra ngoài, có lẽ là đã đỡ lắm rồi. Có lẽ không cần cân nhắc ứng cử viên kế thất nữa đâu, có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.”
Nửa câu đầu nghe còn ra dáng, nửa câu sau lại chói tai.
Lý Thu Nguyệt ra tay với em gái, tuy nói là nàng ta đuối lý, lúc làm thì không thấy gì, sau này bị người ta kể đến thì khó tránh khỏi xấu hổ: “Chuyện quá khứ rồi còn nhắc đến nó làm gì nữa? Hơn nữa, không phải chị cũng đã đền bù cho em rồi sao?”
Tô Duẫn Yên lắc ngón tay: “Nói thì quang minh chính đại lắm, chị vì ta hả? Chị vì chính chị thì có! Bây giờ chị đã có thể đi ra ngoài, chẳng lẽ không phải là đã đạt được ước muốn rồi à?”
Lý Thu Nguyệt nhíu mày: “Em cố ý tới tìm chị cãi nhau hả?”
Nàng ta vốn đã yếu, sau khi bôi son trát phấn thì đã có thêm chút sáng sủa, đứng gần thì nhìn ra được vẫn còn bệnh. Thấy nàng ta tức giận, Cầu Quý đau lòng không thôi: “Thu Ngữ, chị gái em vẫn còn bệnh chưa khỏi, đừng chọc giận chị ấy.”
Tô Duẫn Yên hừ lạnh một tiếng: “Ta thật sự muốn qua đây chào hỏi hai người đàng hoàng, ai mà biết được chị gái lại trả đũa nói gì mà đề bù chứ...”
Lý Thu Nguyệt lạnh giọng cắt ngang: “Phu nhân An Tây Hầu, đừng có được lợi còn khoe mẽ. Nếu không có ta, ngươi có thể có được hôn sự này à?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Duẫn Yên trở nên kỳ lạ: “Nói cứ như An Tây Hầu nghe theo sự sai khiến của chị vậy. Trông chị bất bình với hôn sự này như vậy, có bản lĩnh thì chị lại bảo An Tây Hầu hủy hôn đi!”
Lý Thu Nguyệt: “...”
Cầu Quý: “...” Nếu như bọn họ sai khiến được An Tây Hầu thì cũng chẳng cần bỏ ra số bạc lớn mua thuốc.
Vừa nghĩ đến mua thuốc thì nghe Tô Duẫn Yên nói: “Khuyên ngài ấy hủy hôn có lẽ hai người không làm được đâu, ta khuyên ngài ấy không bán thuốc cho hai người thì đại khái vẫn được. Đúng lúc Cố Tu Cẩn ở ngay sát vách, chi bằng ta...”
Nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lý Thu Nguyệt nhào tới, bắt lấy cánh tay nàng: “Đừng!”
Thấy nàng ta hoạt động nhanh nhẹn như vậy, Tô Duẫn Yên có chút kinh ngạc: “Chị quả nhiên thật sự khỏe lại rồi?”
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, nha hoàn bẩm báo: “Phu nhân, Lâm ngũ tiểu thư đến. Muốn thăm ngài.”
Lý Thu Nguyệt nhìn về phía cửa, ánh mắt hiện lên vệt lạnh lẽo, rất nhanh, nếu không phải Tô Duẫn Yên nhìn chằm chằm thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Cầu Quý bên kia đã nói: “Mời nàng ấy vào.”
Nghe vậy, Lý Thu Nguyệt cụp mắt, trầm giọng nói: “Chuyện giữa chị em chúng ta đều là chuyện nhà, không thể để người ngoài chê cười được, qua kia ngồi xuống!”
Tô Duẫn Yên đã sớm chờ Lâm Dục tìm tới cửa, đâu còn có thể dây dưa được, vừa rồi nàng đã mấy lần đề cập đến Lý Thu Nguyệt đã khỏe, có lẽ Lâm Dục ở bên ngoài đã nghe thấy, thật sự tò mò nếu nàng ta biết Lý Thu Nguyệt không chết thì sẽ làm thế nào!
Vừa mới ngồi xuống, cửa mở ra từ bên ngoài, Lâm Dục mặc quần áo trắng mỉm cười đi vào, khom người chào Cầu Quý: “Biết được Thế tử ở đây nên đặc biệt tới đa tạ Thế tử chuyện hộ tống lần trước.”
“Tiện tay mà thôi, cô năm không cần như vậy.”
Giọng điệu lạnh nhạt, là Lý Thu Nguyệt lên tiếng.
Lâm Dục tựa như không nhận ra sự lạnh lùng của nàng ta, lại khom người chào Lý Thu Nguyệt, cười nói: “Trước đó nghe nói phu nhân Thế tử bệnh, ta còn cố ý mua một cây thuốc tặng Thế tử, bây giờ thấy phu nhân Thế tử khỏi bệnh, ta cũng yên tâm rồi.”
Vẻ mặt Tô Duẫn Yên mờ mịt: “...” Đây là chuyện hồi nào vậy?
Cầu Quý: “...” Tiêu rồi!
Việc này hắn ta vẫn chưa kịp nói với thê tử, cũng bởi vì không dùng đến nên hắn ta căn bản không để trong lòng.
Lý Thu Nguyệt đột nhiên nhíu mày: “Gần đây thuốc của ta đều được đưa từ phủ An Tây Hầu tới, chỉ có một loại thôi.” Nàng ta nhìn về phía Cầu Quý, nghi ngờ: “Lâm ngũ tiểu thư đưa thuốc gì vậy?”
Cầu Quý: “...”
Lâm Dục là con thứ, có thể lấy được loại thuốc này vốn đã chứng minh tâm ý thành khẩn của nàng ta. Lúc đó Cầu Quý thấy nếu mình không nhận thì nàng ta sẽ không an lòng, hắn ta mới tiện tay nhận thuốc. Cũng không phải vì có tác dụng cho bệnh tình của thê tử nên mới nhận, lúc đó không phát hiện ra điều này có gì không đúng, chỉ là không muốn phụ lòng tốt của người ta, lúc này nhớ ra, sao lại cảm thấy chột dạ nhỉ?
Hắn ta nuốt nước bọt: “Là một cây thuốc hơn trăm năm, lúc đó ta thuận tay nhận, sau đó thì quên mất.” Bởi vì chột dạ, hắn ta cố gắng nói một cách hời hợt.
Lâm Dục ở bên kia đang cúi đầu, không thấy rõ ánh mắt của nàng ta.
Lý Thu Nguyệt hình như không nhìn ra sự chột dạ của hắn ta: “Bây giờ em không dùng được thuốc khác. Nó đã quý giá như vậy, đối với Lâm ngũ tiểu thư mà nói chắc là không dễ kiếm, vẫn là trả cho người ta đi.”
Một câu “Người ta” đã hoàn toàn tách biệt Lâm Dục ra.
Lâm Dục một lần nữa hành lễ: “Ta cho rằng sẽ có tác dụng với phu nhân Thế tử...”
Lý Thu Nguyệt nhàn nhạt ngắt lời nàng ta: “Hai Hầu phủ tìm cách trị bệnh cho ta, Lâm ngũ tiểu thư thật sự lo xa rồi. Phu quân ta giúp cô cũng vì thấy cô đáng thương, thuận tay thôi, cô thật sự không cần nghĩ nhiều đâu.”
Giọng điệu thái độ đều rất bình thường, thậm chí có thể xưng là vui tính. Nhưng Tô Duẫn Yên lại nghe ra được ý miệt thị cao cao tại thượng từ trong đó.
Nói rằng thuốc đối với Lâm Dục mà nói không dễ có được, còn so sánh Lâm Dục với hai Hầu phủ lớn, còn nói nàng ta đáng thương, chẳng phải là coi thường sao?
Tô Duẫn Yên bưng chén trà, xem đến say sưa ngon lành.
Đáng tiếc từ đầu tới cuối Lâm Dục đều không phản bác, cũng không nhấn mạnh mình tìm thuốc khó khăn như thế nào, chỉ nói: “Là ta nhiều chuyện, nhưng mà phu nhân có thể khỏe lại, ta thật sự rất vui.”
Lý Thu Nguyệt đương nhiên không tin, nhưng nói thế nào cô gái này cũng không tức giận, cứ như không có tính khí vậy, chợt cảm thấy khó giải quyết. Nghĩ đến những thứ này, nàng ta cũng không chú ý đến ánh mắt áy náy của Cầu Quý đối với Lâm Dục.
Tô Duẫn Yên luôn đứng ngoài quan sát nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, chiêu lấy lui làm tiến này của Lâm Dục... Động một tí là nói lời cảm ơn, chẳng qua là muốn kéo gần quan hệ với Cầu Quý thôi.
Lý Thu Nguyệt càng hùng hổ dọa người thì Cầu Quý sẽ càng thêm áy náy. Đối diện với Lý Thu Nguyệt, Lâm Dục không cần tranh giành, chỉ cần tủi thân là đã đạt được mục đích rồi.
Tô Duẫn Yên như được ngộ ra.
Lâm Dục bên kia cũng hành lễ với Tô Duẫn Yên: “Chị Lý, không ngờ chị cũng ở đây, em còn đang nghĩ sẽ đi tìm chị nói chuyện đó.”
Lý Thu Nguyệt nghi hoặc nhìn hai người: “Hai người quen nhau à?”
Chỉ liếc mắt thôi, Tô Duẫn Yên đã biết Lý Thu Nguyệt nghĩ nhiều rồi, người nhiều tâm tư bình thường sẽ nghĩ đến khả năng xấu nhất của sự việc, rất có thể nàng ta sẽ cảm thấy sự dụ dỗ này của Lâm Dục là do mình chỉ điểm: “Không quen!”
Vừa nói ra lời này, Lý Thu Nguyệt càng thêm nghi hoặc, Lâm Dục thì hơi thương tâm: “Chị Lý đã từng giúp em, chị đã quên em rồi nhưng em vẫn còn nhớ. Hễ là người từng giúp em thì em đều sẽ nhớ, sau này chị Lý có gì cần giúp thì cứ nói với em.”
Giúp?
Rơi vào tay Lý Thu Nguyệt thì không biết sẽ lại tưởng tượng ra thứ gì nữa.
Tô Duẫn Yên lạnh mặt: “Ta nhớ ra cô rồi, lần trước cô tới đây cứ muốn gặp ta...”
Sắc mặt Lâm Dục hơi thay đổi, khi đó nàng ta không muốn Lý Thu Nguyệt dùng Huyết Hầu nên cố ý chạy tới nhắc nhở. Nếu để phu thê Cầu Quý biết được... Nàng ta lập tức lên tiếng: “Em có lòng tốt nhắc nhở chị, tránh cho chị bị người ta lừa gạt, chị được em nhắc nhở thì cũng đừng vạch trần em đến cùng.”
Tô Duẫn Yên cười lạnh một tiếng: “Ta không có hứng thú vạch trần chuyện của cô. Nhưng xin cô sau này bớt ở trước mặt ta xưng chị chị em em đi. Ta là con út, không có em gái!”
Giọng nói của nàng lạnh lùng, giọng điệu cũng trầm, Lâm Dục giống như bị dọa mà co rúm lại, lùi về sau một bước.
Cầu Quý thấy thế thì trách mắng: “Thu Ngữ, nàng ấy gọi em là chị chỉ là kính xưng thôi, em cần gì...”
Tô Duẫn Yên không khách sáo mà ngắt lời: “Cần anh xen vào chuyện của người khác à, anh thích em gái thì anh tự nhận đi!” Sau đó đứng dậy, phất tay áo đi ra ngoài.
Cầu Quý: “...”
Sắc mặt của Lý Thu Nguyệt bên kia cũng không tốt, mặc dù Lý Thu Ngữ nói lời đó không cho Lâm Dục thể diện, có vẻ hơi kiêu căng, quả thật là không đúng, nhưng trong chuyện này rõ ràng có gì đó. Nhưng mà Cầu Quý nghe không ra được, hơn nữa còn mở miệng trách cứ, thái độ như vậy cũng không phải là anh rể dạy dỗ em gái mà là vô thức bảo vệ Lâm Dục.
Không có chuyện gì tốt cả!
Bầu không khí trong phòng thật sự khó xử, vành mắt Lâm Dục ửng đỏ, cúi người nói: “Ta thật sự chỉ đến nói lời cảm tạ tiện thể chúc mừng phu nhân Thế tử khỏi bệnh, ta cũng không biết sao sự việc lại thành thế này, ta vẫn là... nên đi thôi.”
Tô Duẫn Yên ra ngoài, còn chưa vào phòng của Cố Tu Cẩn thì Lâm Dục đã đi ra, lưng thẳng tắp nhưng vành mắt ửng đỏ, chỉ đưa tay lau mắt khi đi xuống cầu thang.
Khiến người ta cảm thấy đáng thương lại quật cường!
Lại thấy Cầu Quý bên kia cũng nhìn Lâm Dục đi xuống lầu, nàng có chút hăng hái nhìn cô gái trên bậc thang, sau lưng truyền đến giọng nói du dương của đàn ông: “Đẹp không?”
Giọng điệu có chút ghen tỵ. Tô Duẫn Yên có chút không hiểu mà chậm rãi đi vào, thật sự cầu thị nói: “Nàng ta không đẹp. Lâm Uyển trước kia là một trong song thù cũng kém hơn chị gái ta, có thể đứng cùng hàng có lẽ vì tài hoa của nàng thôi.”
Cố Tu Cẩn nhướn mày: “Chị gái nàng đẹp? Vậy thì không được, không thể để nàng hiểu lầm là ta thương tiếc mỹ nhân được, sau này bọn họ đến lấy thuốc nữa thì vẫn nên tăng lên năm ngàn lượng đi.”
Tô Duẫn Yên: “...”
“Chàng tăng giá thì tăng, đừng có kéo theo ta, chị gái ta đã đủ hận ta rồi.”
Cố Tu Cẩn nhướn mày: “Ta chỉ là nói cho nàng biết thôi, đối với người ngoài, ta sẽ nói là nuôi thuốc khó, thích mua thì mua!”
Tô Duẫn Yên: “...” Chưa từng thấy ai bán hàng mà phách lối như vậy.
Có điều, người ta đang chờ cứu mạng, cho dù là mười ngàn lượng thì cũng phải bỏ tiền ra mua.
Nàng thật lòng khuyên: “Chàng đừng ép người ta quá, con người anh rể ta không quá chú trọng, lỡ như hắn bắt lấy điểm yếu của chàng uy hiếp chàng...”
Cố Tu Cẩn đột nhiên cười lên, mặt mũi đều cong lên: “Nàng đang lo cho ta à?”
Tô Duẫn Yên: “...” Sợ chàng bị chơi chết!
Khiến người ta căm ghét quá!
*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Sắc mặt Tô Duẫn Yên một lời khó nói hết.
Cố Tu Cẩn nhìn phu thê bên dưới đi vào quán rượu, giải thích: “Phía đó Cầu Thế tử tới tìm ta, nói phu nhân Thế tử cần gấp dược liệu... Khi thương lượng với người khác kiêng kỵ nhất là để lộ điểm yếu, Cầu Thế tử nói thẳng, có thể thấy được là vô cùng cấp bách, phu nhân Thế tử có lẽ đã bệnh nặng lắm rồi. Bây giờ nàng ta vẫn có thể ra ngoài được, đương nhiên là một ngày không chỉ dùng ba cây.”
Nghe vậy, Tô Duẫn Yên mới hiểu rõ lời nói cam chịu đó của Cầu Thế tử.
Một ngày cần ít nhất ba cây, một cây giá hai ngàn lượng, sau này còn phải tăng giá, vậy mà vẫn có thể uống nhiều, không phải là quá hào phóng sao!
Cố Tu Cẩn lạnh hỏi: “Nàng muốn xuống dưới gặp bọn họ không?”
Tô Duẫn Yên vừa muốn nói không đi, chỉ thấy ở cửa bên dưới lại có một chiếc xe ngựa màu hồng nhạt quen mắt đi tới, nàng biết chiếc xe ngựa này, chính là xe của Lâm Dục.
Người bên kia vừa đến là Lâm Dục đã chạy tới ngay, trên đời này đâu có chuyện trùng hợp như thế?
Lúc này sự hứng thú trong mắt nàng rất dày đặc: “Chị gái và anh rể của ta đến, nên đi chào hỏi.” Nàng cất bước đi ra ngoài, khóe mắt nhìn thấy Cố Tư Cẩn đứng trước cửa sổ mỉm cười nhìn mình, nàng hơi mất tự nhiên, hắng giọng một tiếng: “Không phải chàng vẫn chưa dùng bữa sao, ta đi một chút, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Hễ là Cố Tu Cẩn hẹn nàng ra đây thì chắc chắn là hắn sẽ không có mặt, lần nào cũng là Tô Duẫn Yên dùng cơm xong hắn mới vào, ban đầu nàng còn cảm thấy là Cố Tu Cẩn lỡ hẹn. Sau này nàng cũng ngộ ra được, việc này có lẽ vì hai người không thân, cùng nhau dùng bữa sẽ khó tránh khỏi khó xử, hắn cố ý để nàng ăn một mình, có thể nói là quá chu đáo.
Nghĩ đến những điều này, Tô Duẫn Yên đi ra ngoài, hỏi người hầu bàn, biết được hai người đi vào phòng số bốn ở tầng ba, lúc này nàng chậm rãi đi qua gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói trong ấm áp có chút lạnh lùng của Cầu Quý truyền đến, Tô Duẫn Yên đẩy cửa đi vào, cười nói: “Ban nãy nhìn thấy hai người đến nên cố ý đến gặp, chị có thể đi ra ngoài, có lẽ là đã đỡ lắm rồi. Có lẽ không cần cân nhắc ứng cử viên kế thất nữa đâu, có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.”
Nửa câu đầu nghe còn ra dáng, nửa câu sau lại chói tai.
Lý Thu Nguyệt ra tay với em gái, tuy nói là nàng ta đuối lý, lúc làm thì không thấy gì, sau này bị người ta kể đến thì khó tránh khỏi xấu hổ: “Chuyện quá khứ rồi còn nhắc đến nó làm gì nữa? Hơn nữa, không phải chị cũng đã đền bù cho em rồi sao?”
Tô Duẫn Yên lắc ngón tay: “Nói thì quang minh chính đại lắm, chị vì ta hả? Chị vì chính chị thì có! Bây giờ chị đã có thể đi ra ngoài, chẳng lẽ không phải là đã đạt được ước muốn rồi à?”
Lý Thu Nguyệt nhíu mày: “Em cố ý tới tìm chị cãi nhau hả?”
Nàng ta vốn đã yếu, sau khi bôi son trát phấn thì đã có thêm chút sáng sủa, đứng gần thì nhìn ra được vẫn còn bệnh. Thấy nàng ta tức giận, Cầu Quý đau lòng không thôi: “Thu Ngữ, chị gái em vẫn còn bệnh chưa khỏi, đừng chọc giận chị ấy.”
Tô Duẫn Yên hừ lạnh một tiếng: “Ta thật sự muốn qua đây chào hỏi hai người đàng hoàng, ai mà biết được chị gái lại trả đũa nói gì mà đề bù chứ...”
Lý Thu Nguyệt lạnh giọng cắt ngang: “Phu nhân An Tây Hầu, đừng có được lợi còn khoe mẽ. Nếu không có ta, ngươi có thể có được hôn sự này à?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Duẫn Yên trở nên kỳ lạ: “Nói cứ như An Tây Hầu nghe theo sự sai khiến của chị vậy. Trông chị bất bình với hôn sự này như vậy, có bản lĩnh thì chị lại bảo An Tây Hầu hủy hôn đi!”
Lý Thu Nguyệt: “...”
Cầu Quý: “...” Nếu như bọn họ sai khiến được An Tây Hầu thì cũng chẳng cần bỏ ra số bạc lớn mua thuốc.
Vừa nghĩ đến mua thuốc thì nghe Tô Duẫn Yên nói: “Khuyên ngài ấy hủy hôn có lẽ hai người không làm được đâu, ta khuyên ngài ấy không bán thuốc cho hai người thì đại khái vẫn được. Đúng lúc Cố Tu Cẩn ở ngay sát vách, chi bằng ta...”
Nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lý Thu Nguyệt nhào tới, bắt lấy cánh tay nàng: “Đừng!”
Thấy nàng ta hoạt động nhanh nhẹn như vậy, Tô Duẫn Yên có chút kinh ngạc: “Chị quả nhiên thật sự khỏe lại rồi?”
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, nha hoàn bẩm báo: “Phu nhân, Lâm ngũ tiểu thư đến. Muốn thăm ngài.”
Lý Thu Nguyệt nhìn về phía cửa, ánh mắt hiện lên vệt lạnh lẽo, rất nhanh, nếu không phải Tô Duẫn Yên nhìn chằm chằm thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Cầu Quý bên kia đã nói: “Mời nàng ấy vào.”
Nghe vậy, Lý Thu Nguyệt cụp mắt, trầm giọng nói: “Chuyện giữa chị em chúng ta đều là chuyện nhà, không thể để người ngoài chê cười được, qua kia ngồi xuống!”
Tô Duẫn Yên đã sớm chờ Lâm Dục tìm tới cửa, đâu còn có thể dây dưa được, vừa rồi nàng đã mấy lần đề cập đến Lý Thu Nguyệt đã khỏe, có lẽ Lâm Dục ở bên ngoài đã nghe thấy, thật sự tò mò nếu nàng ta biết Lý Thu Nguyệt không chết thì sẽ làm thế nào!
Vừa mới ngồi xuống, cửa mở ra từ bên ngoài, Lâm Dục mặc quần áo trắng mỉm cười đi vào, khom người chào Cầu Quý: “Biết được Thế tử ở đây nên đặc biệt tới đa tạ Thế tử chuyện hộ tống lần trước.”
“Tiện tay mà thôi, cô năm không cần như vậy.”
Giọng điệu lạnh nhạt, là Lý Thu Nguyệt lên tiếng.
Lâm Dục tựa như không nhận ra sự lạnh lùng của nàng ta, lại khom người chào Lý Thu Nguyệt, cười nói: “Trước đó nghe nói phu nhân Thế tử bệnh, ta còn cố ý mua một cây thuốc tặng Thế tử, bây giờ thấy phu nhân Thế tử khỏi bệnh, ta cũng yên tâm rồi.”
Vẻ mặt Tô Duẫn Yên mờ mịt: “...” Đây là chuyện hồi nào vậy?
Cầu Quý: “...” Tiêu rồi!
Việc này hắn ta vẫn chưa kịp nói với thê tử, cũng bởi vì không dùng đến nên hắn ta căn bản không để trong lòng.
Lý Thu Nguyệt đột nhiên nhíu mày: “Gần đây thuốc của ta đều được đưa từ phủ An Tây Hầu tới, chỉ có một loại thôi.” Nàng ta nhìn về phía Cầu Quý, nghi ngờ: “Lâm ngũ tiểu thư đưa thuốc gì vậy?”
Cầu Quý: “...”
Lâm Dục là con thứ, có thể lấy được loại thuốc này vốn đã chứng minh tâm ý thành khẩn của nàng ta. Lúc đó Cầu Quý thấy nếu mình không nhận thì nàng ta sẽ không an lòng, hắn ta mới tiện tay nhận thuốc. Cũng không phải vì có tác dụng cho bệnh tình của thê tử nên mới nhận, lúc đó không phát hiện ra điều này có gì không đúng, chỉ là không muốn phụ lòng tốt của người ta, lúc này nhớ ra, sao lại cảm thấy chột dạ nhỉ?
Hắn ta nuốt nước bọt: “Là một cây thuốc hơn trăm năm, lúc đó ta thuận tay nhận, sau đó thì quên mất.” Bởi vì chột dạ, hắn ta cố gắng nói một cách hời hợt.
Lâm Dục ở bên kia đang cúi đầu, không thấy rõ ánh mắt của nàng ta.
Lý Thu Nguyệt hình như không nhìn ra sự chột dạ của hắn ta: “Bây giờ em không dùng được thuốc khác. Nó đã quý giá như vậy, đối với Lâm ngũ tiểu thư mà nói chắc là không dễ kiếm, vẫn là trả cho người ta đi.”
Một câu “Người ta” đã hoàn toàn tách biệt Lâm Dục ra.
Lâm Dục một lần nữa hành lễ: “Ta cho rằng sẽ có tác dụng với phu nhân Thế tử...”
Lý Thu Nguyệt nhàn nhạt ngắt lời nàng ta: “Hai Hầu phủ tìm cách trị bệnh cho ta, Lâm ngũ tiểu thư thật sự lo xa rồi. Phu quân ta giúp cô cũng vì thấy cô đáng thương, thuận tay thôi, cô thật sự không cần nghĩ nhiều đâu.”
Giọng điệu thái độ đều rất bình thường, thậm chí có thể xưng là vui tính. Nhưng Tô Duẫn Yên lại nghe ra được ý miệt thị cao cao tại thượng từ trong đó.
Nói rằng thuốc đối với Lâm Dục mà nói không dễ có được, còn so sánh Lâm Dục với hai Hầu phủ lớn, còn nói nàng ta đáng thương, chẳng phải là coi thường sao?
Tô Duẫn Yên bưng chén trà, xem đến say sưa ngon lành.
Đáng tiếc từ đầu tới cuối Lâm Dục đều không phản bác, cũng không nhấn mạnh mình tìm thuốc khó khăn như thế nào, chỉ nói: “Là ta nhiều chuyện, nhưng mà phu nhân có thể khỏe lại, ta thật sự rất vui.”
Lý Thu Nguyệt đương nhiên không tin, nhưng nói thế nào cô gái này cũng không tức giận, cứ như không có tính khí vậy, chợt cảm thấy khó giải quyết. Nghĩ đến những thứ này, nàng ta cũng không chú ý đến ánh mắt áy náy của Cầu Quý đối với Lâm Dục.
Tô Duẫn Yên luôn đứng ngoài quan sát nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, chiêu lấy lui làm tiến này của Lâm Dục... Động một tí là nói lời cảm ơn, chẳng qua là muốn kéo gần quan hệ với Cầu Quý thôi.
Lý Thu Nguyệt càng hùng hổ dọa người thì Cầu Quý sẽ càng thêm áy náy. Đối diện với Lý Thu Nguyệt, Lâm Dục không cần tranh giành, chỉ cần tủi thân là đã đạt được mục đích rồi.
Tô Duẫn Yên như được ngộ ra.
Lâm Dục bên kia cũng hành lễ với Tô Duẫn Yên: “Chị Lý, không ngờ chị cũng ở đây, em còn đang nghĩ sẽ đi tìm chị nói chuyện đó.”
Lý Thu Nguyệt nghi hoặc nhìn hai người: “Hai người quen nhau à?”
Chỉ liếc mắt thôi, Tô Duẫn Yên đã biết Lý Thu Nguyệt nghĩ nhiều rồi, người nhiều tâm tư bình thường sẽ nghĩ đến khả năng xấu nhất của sự việc, rất có thể nàng ta sẽ cảm thấy sự dụ dỗ này của Lâm Dục là do mình chỉ điểm: “Không quen!”
Vừa nói ra lời này, Lý Thu Nguyệt càng thêm nghi hoặc, Lâm Dục thì hơi thương tâm: “Chị Lý đã từng giúp em, chị đã quên em rồi nhưng em vẫn còn nhớ. Hễ là người từng giúp em thì em đều sẽ nhớ, sau này chị Lý có gì cần giúp thì cứ nói với em.”
Giúp?
Rơi vào tay Lý Thu Nguyệt thì không biết sẽ lại tưởng tượng ra thứ gì nữa.
Tô Duẫn Yên lạnh mặt: “Ta nhớ ra cô rồi, lần trước cô tới đây cứ muốn gặp ta...”
Sắc mặt Lâm Dục hơi thay đổi, khi đó nàng ta không muốn Lý Thu Nguyệt dùng Huyết Hầu nên cố ý chạy tới nhắc nhở. Nếu để phu thê Cầu Quý biết được... Nàng ta lập tức lên tiếng: “Em có lòng tốt nhắc nhở chị, tránh cho chị bị người ta lừa gạt, chị được em nhắc nhở thì cũng đừng vạch trần em đến cùng.”
Tô Duẫn Yên cười lạnh một tiếng: “Ta không có hứng thú vạch trần chuyện của cô. Nhưng xin cô sau này bớt ở trước mặt ta xưng chị chị em em đi. Ta là con út, không có em gái!”
Giọng nói của nàng lạnh lùng, giọng điệu cũng trầm, Lâm Dục giống như bị dọa mà co rúm lại, lùi về sau một bước.
Cầu Quý thấy thế thì trách mắng: “Thu Ngữ, nàng ấy gọi em là chị chỉ là kính xưng thôi, em cần gì...”
Tô Duẫn Yên không khách sáo mà ngắt lời: “Cần anh xen vào chuyện của người khác à, anh thích em gái thì anh tự nhận đi!” Sau đó đứng dậy, phất tay áo đi ra ngoài.
Cầu Quý: “...”
Sắc mặt của Lý Thu Nguyệt bên kia cũng không tốt, mặc dù Lý Thu Ngữ nói lời đó không cho Lâm Dục thể diện, có vẻ hơi kiêu căng, quả thật là không đúng, nhưng trong chuyện này rõ ràng có gì đó. Nhưng mà Cầu Quý nghe không ra được, hơn nữa còn mở miệng trách cứ, thái độ như vậy cũng không phải là anh rể dạy dỗ em gái mà là vô thức bảo vệ Lâm Dục.
Không có chuyện gì tốt cả!
Bầu không khí trong phòng thật sự khó xử, vành mắt Lâm Dục ửng đỏ, cúi người nói: “Ta thật sự chỉ đến nói lời cảm tạ tiện thể chúc mừng phu nhân Thế tử khỏi bệnh, ta cũng không biết sao sự việc lại thành thế này, ta vẫn là... nên đi thôi.”
Tô Duẫn Yên ra ngoài, còn chưa vào phòng của Cố Tu Cẩn thì Lâm Dục đã đi ra, lưng thẳng tắp nhưng vành mắt ửng đỏ, chỉ đưa tay lau mắt khi đi xuống cầu thang.
Khiến người ta cảm thấy đáng thương lại quật cường!
Lại thấy Cầu Quý bên kia cũng nhìn Lâm Dục đi xuống lầu, nàng có chút hăng hái nhìn cô gái trên bậc thang, sau lưng truyền đến giọng nói du dương của đàn ông: “Đẹp không?”
Giọng điệu có chút ghen tỵ. Tô Duẫn Yên có chút không hiểu mà chậm rãi đi vào, thật sự cầu thị nói: “Nàng ta không đẹp. Lâm Uyển trước kia là một trong song thù cũng kém hơn chị gái ta, có thể đứng cùng hàng có lẽ vì tài hoa của nàng thôi.”
Cố Tu Cẩn nhướn mày: “Chị gái nàng đẹp? Vậy thì không được, không thể để nàng hiểu lầm là ta thương tiếc mỹ nhân được, sau này bọn họ đến lấy thuốc nữa thì vẫn nên tăng lên năm ngàn lượng đi.”
Tô Duẫn Yên: “...”
“Chàng tăng giá thì tăng, đừng có kéo theo ta, chị gái ta đã đủ hận ta rồi.”
Cố Tu Cẩn nhướn mày: “Ta chỉ là nói cho nàng biết thôi, đối với người ngoài, ta sẽ nói là nuôi thuốc khó, thích mua thì mua!”
Tô Duẫn Yên: “...” Chưa từng thấy ai bán hàng mà phách lối như vậy.
Có điều, người ta đang chờ cứu mạng, cho dù là mười ngàn lượng thì cũng phải bỏ tiền ra mua.
Nàng thật lòng khuyên: “Chàng đừng ép người ta quá, con người anh rể ta không quá chú trọng, lỡ như hắn bắt lấy điểm yếu của chàng uy hiếp chàng...”
Cố Tu Cẩn đột nhiên cười lên, mặt mũi đều cong lên: “Nàng đang lo cho ta à?”
Tô Duẫn Yên: “...” Sợ chàng bị chơi chết!
Khiến người ta căm ghét quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.