Chương 47: Ai cũng có bí riêng mật của mình
Rose Gray
24/07/2019
Phạm Quỳnh Lam kéo tay của Trịnh Thiên Di lại hung hăng nói lớn:
-Cô muốn đi đâu chứ? Cô hại anh ấy chưa đủ sao? Tránh xa anh ấy ra nếu không đừng trách tôi đối phó cô-
-Đối phó tôi?..- Trịnh Thiên Di hằn giọng tiếng nói âm trầm tiến sát lại gần Phạm Quỳnh Lam - Với bản lĩnh của cô sao?-
-Phan Khả Hân cô đừng phách lối- Phạm Quỳnh Lam đẩy người của Trịnh Thiên Di ra ánh mắt đầy lửa hận - Đến sau thì chính là đến sau thôi mày mãi mãi chỉ là người thay thế thôi Khánh yêu tao mày nghe rõ chưa Khánh yêu tao không phải mày.
Trịnh Thiên Di không nói gì gương mặt lạnh lùng khẽ động nhưng rất nhanh lại khôi phục, ngón tay đơn bạc khẽ siết chặt rồi quay người bỏ lại những lời nói của Phạm Quỳnh Lam ở phía sau.
-Di Di đợi mình- Lý Yến Thy với đuổi theo Trịnh Thiên Di vào trong thang máy nhưng không kịp chỉ đành hậm hực dậm chân tay chỗ mấy cái. Đúng là tại sao tự nhiên cô ta lại trở về rồi thật đáng ghét Di Di khó khăn lắm mới có thể mở lòng mà.
Lý Yến Thy quay đầu liếc nhìn Phạm Quỳnh Lam xong rời khỏi khách sạn ra bờ biển muốn hít một chút gió mát của biển.
Thang máy dừng lại ở tầng VIP, Trịnh Thiên Di vẫn đứng ở trong thang máy thất thất một lát trước khi cửa thang máy đóng lại cô cũng bước ra ngoài.
Mặc dù vẻ mặt vẫn rất bình thản nhưng ở sâu trong thâm tâm cô đang run rẩy mãnh liệt, người con trai này không biết từ bao giờ lại khắc sâu vào bên trong trái tim của cô rồi. Từng lời nói từng hành động dù nhỏ cũng tác động đến suy nghĩ của cô, nhưng không thể đến gần vì sợ, sợ cảm giác an toàn anh mang lại, sợ thói quen một khi hình thành sẽ không bỏ được, sợ anh sẽ trở thành điểm yếu của mình.
Những bước đi của cô càng lúc càng nặng nề, bỗng bước chân cô dừng lại mắt nhìn thẳng về phía người con trai đã thay đổi mọi thứ, làm lung lay bức tường kiên cố cô hình thành nơi tim. Vương Hạo Khánh tay chống vào bên vách tường nhìn chằm chằm cô như xuyên thấu vào tận trái tim cô khiến nó tê tái.
-Hân Hân..- Vương Hạo Khánh gọi khẽ tiến từng bước về phía Trịnh Thiên Di tùng bước rồi nhanh dần ôm trầm lấy cô vào lòng không để cho cô thoát ra được. Anh sợ đây chỉ là một giấc mơ, giấc mơ ngắn ngủi mà anh vừa sợ hãi lại vừa nhung nhớ.
Cánh tay cô đưa lên rồi lại lặng lẽ hạ xuống, phải rồi người con trai này cô không muốn bỏ lỡ, chỉ nghĩ đến hình ảnh anh hôn Phạm Quỳnh Lam đã khiến tim cô ê buốt, đau nhói đến không thở được. Cô chỉ muốn ngay lập tức in hằn dấu vết của mình lên đấy để không còn vươn lại hình bóng của Phạm Quỳnh Lam.
Trịnh Thiên Di nghĩ thế trước khi anh kịp làm gì cô đã làm trước một bước tiến đến đưa lai tay ôm hai má của anh, chưa kịp để anh phản ứng gì cô đã nhón chân lên hôn lên môi của anh một lát rồi liền buông ra nói:
-Biết là không thể yêu anh, biết là...- Lời của cô còn chưa kịp nói ra hết đã bị buộc phải nuốt trở lại, nụ hôn của anh hạ xuống như vũ bão cuồng nhiệt có, dịu dàng có, say đắm có. Mọi cảm xúc như vỡ òa hòa quyện vào nhau, cô cũng bị cảm xúc của anh nhấn chìm sự do dự cuối cùng.
-Đừng rời khỏi anh, xin em đấy- Vương Hạo Khánh quyến luyến bờ môi dịu ngọt của cô, dựa trán mình vào trán của cô hơi thở nóng ấm của anh phả vào da mặt khiến da cô đều ngứa ngáy.
-Hạo Khánh..anh chắc chắn là không còn quan hệ gì với Quỳnh Lam chứ?- Trịnh Thiên Di hơi đẩy Vương Hạo Khánh ra, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
-Anh yêu em còn không đủ em nói xem còn có thể có quan hệ gì với cô ta?- Anh bá đạo hỏi bước chân tiến tới áp sát lại gần cô không để cho cô có cơ hội lùi bước tay vòng qua eo kéo cô vào trong vòng tay. Cúi đầu xuống dụi đầu vào hốc vai của cô hít thật sâu mùi hương nhè nhẹ trên người cô, thứ hương thơm mà khiến anh say đắm, cô chỉ có thể của anh thôi không ai có thể cướp đoạt được. Nếu ai dám có ảo tưởng tranh giành cô, anh nhất định sẽ giết người đó.
-Nhưng không phải anh đã hôn cô ta sao?- Cô hơi ngẩng đầu để mặc anh thích làm gì thì làm lấy, giọng cũng không còn quá lạnh lẽo nữa.
-Là cô ấy hôn anh, anh cứ nghĩ mình còn tình cảm với cô ấy nhưng mấy ngày nay trong đầu chỉ toàn hình ảnh của em..chỉ có em mà thôi..- Giọng nói anh ấm áp bao bọc lấy cả người cô khiến trái tim cô run rẩy, đúng vậy người con trai này đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim của cô.
Cô không muốn phá vỡ bầu không khí này cô không muốn để tuột mất người này nhưng cũng sợ anh trở thành điểm yếu của mình khiến anh rơi vào vòng xoáy nguy hiểm nhưng biết làm sao đây cô không dừng lại được nữa rồi vì cô thực sự yêu anh rồi. Vòng tay của anh quá an toàn, quá ấm áp khiến cô không lỡ buông ra không muốn nhìn thấy người khác được ở trong vòng tay anh.
-Nếu ở bên cạnh em có thể anh sẽ phải còn bị thương nặng hơn thế này nữa, cũng có thể không giữ được tính mạng anh vẫn muốn ở bên cạnh em sao?-
-Em có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa câu trả lời của anh sẽ mãi chỉ có một, em chỉ có thể là của anh thôi- Anh nói ôm cô càng thêm chặt như muốn ghim cô vào trong người mình để cô mãi mãi không thể rời đi.
Đứng cách đó không Phạm Quỳnh Lam gương mặt tối đen ánh mắt tràn ngập sự ghen tuông cắn chặt môi dưới để kìm chế sự tức giận ở trong người, bàn tay siết chặt lại qua kẽ răng nói - Phan Khả Hân-
Phạm Quỳnh Lam lấy điện thoại ra bấm một dãy số gọi đi:
-Lập tức đẩy nhanh tiến độ đi, Phan Khả Hân chị muốn cô ta biến mất càng nhanh càng tốt-
Nói xong Phạm Quỳnh Lam lập tức tắt máy quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Di và Vương Hạo Khánh rồi mới bực tức rời đi.
..........
......
..........
Trong xe ô tô, Cao Lãnh lái xe còn Hoàng Vũ Phong ngồi ở ghế sau với Trịnh Lâm Anh, cô thì buộc phải ngồi trên đùi của Hoàng Vũ Phong mặc dù khó chịu nhưng cô vẫn nhịn xuống tức giận mà ngồi, mặt tỏ ra thản nhiên nhất có thể tay cô không ngừng nghịch điện thoại để giải trí và đương nhiên đây là điện thoại của Hoàng Vũ Phong nhưng chỉ là điện thoại cá nhân thôi, trên mặt cô còn đeo một chiếc mặt nạ nhỏ màu trắng chỉ che đi một phần tư gương mặt.
-Tôi đã nói em không cần phải đi mà- Hoàng Vũ Phong lên tiếng giọng nói nhỏ chỉ có Trịnh Lâm Anh nghe thấy thôi.
-Ở trong phòng hoài rất chán- Trịnh Lâm Anh nói mắt hơi rời khỏi màn hình ngẩng đầu lên nhìn anh để xem có thu hoạch được biểu cảm gì của anh không những cũng chỉ là khuôn mặt lạnh tanh đành cụp mắt xuống chơi game tiếp.
-Được rồi nếu không khỏe có thể nói tôi- Anh nhìn thấy ánh mắt thăm dò rồi cái cụp mắt kia khiến anh cảm thấy càng thêm thú vị đối với cô, cô gái này thoạt nhìn rất nhỏ nhắn nhưng cũng rất ngoan cường.
-Ừm- Trịnh Lâm Anh trả lời có lệ cô vô thức đem đầu điều chỉnh để dựa vào ngực anh cho thoải mái nhất như một điều hiển nhiên vậy rất tự nhiên.
Cao Lãnh qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh kia cũng làm như mắt mù tai điếc không khỏi cảm thán nếu như không phải biết rằng Trịnh Lâm Anh là người của kẻ thù thì còn tưởng hai người là một cặp ý chứ. Đúng là không hiểu lão đại của anh muốn làm gì nữa sao lại cưng chiều cô nhóc kia như cưng chiều người yêu vậy chứ.
-Một lát nữa em chỉ cần ngồi xem đừng lên tiếng hiểu chứ?- Hoàng Vũ Phong đưa tay lên vân vê những lọn tóc của cô.
-Biết rồi- Trịnh Lâm Anh chơi chán tắt điện thoại đi, mắt cũng hơi lim dim buồn ngủ chỉ muốn ngủ thôi ngáp một cái rồi bá đạo mà quay lại quàng tay qua cổ anh rồi gục đầu lên ngực anh mà nhắm mắt lại, không hiểu sao cô lại có thể yên tâm đến thế mà ngủ trong vòng tay của kẻ thù như vậy nhưng để sau đi giờ cô rất buồn ngủ.
Hoàng Vũ Phong cũng không hề có ý định đẩy cô ra, thực ra trước lúc đi anh đã cho cô uống thuốc ngủ vì anh đang trên đường đến nhà riêng của một thanh viên cấp cao của tổ chức nên không thể để cô nhớ đường đến được. Anh khẽ nhìn khuôn mặt của người con gái trong lồng ngực bằng ánh mắt sâu xa mà không ai biết anh đang nghĩ gì....
.......
....
.......
-Thật ra không phải chỉ có em có bí mật mà anh cũng có bí mật chưa nói cho em biết- Vương Hạo Khánh vuốt nhẹ những ngọn tóc đang vương trên gương mặt của Trịnh Thiên Di đang say ngủ kia, anh biết cô gái này rất đặc biệt nhưng cô không nói anh cũng không hỏi anh sẽ đợi đến ngày cô tin tưởng mà nói cho anh biêt, đến lúc đó anh cũng sẽ nói cho cô biết thân phận thật sự của mình là gì.
Trịnh Thiên Di hơi nghiêng người để mặt cọ cọ vào lồng ngực của anh (Họ chỉ đơn thuần là ngủ cạnh nhau thôi nhé((!! hắc hắc...), khiến cô có cảm giác an toàn mà ngủ được yên giấc mà không gặp ác mộng, mấy ngày nay cô đã không ngủ ngon được lấy một giấc những giấc ngủ của cô chỉ kéo dài 2-3 tiếng rồi đều bị ác mộng quấn quanh không thể ngủ được.
Anh khẽ cười cúi đầu hôn nhẹ lên chán cô, ôm siết cô vào trong lòng cảm nhận hơi ấm của cô, dù cô là ai thì vẫn là người con gái của anh không hề thay đổi cũng không ai có thể cướp đi người này khỏi tay anh, có mơ cũng không được.
Ai cũng có bí mật riêng của mình.
-Cô muốn đi đâu chứ? Cô hại anh ấy chưa đủ sao? Tránh xa anh ấy ra nếu không đừng trách tôi đối phó cô-
-Đối phó tôi?..- Trịnh Thiên Di hằn giọng tiếng nói âm trầm tiến sát lại gần Phạm Quỳnh Lam - Với bản lĩnh của cô sao?-
-Phan Khả Hân cô đừng phách lối- Phạm Quỳnh Lam đẩy người của Trịnh Thiên Di ra ánh mắt đầy lửa hận - Đến sau thì chính là đến sau thôi mày mãi mãi chỉ là người thay thế thôi Khánh yêu tao mày nghe rõ chưa Khánh yêu tao không phải mày.
Trịnh Thiên Di không nói gì gương mặt lạnh lùng khẽ động nhưng rất nhanh lại khôi phục, ngón tay đơn bạc khẽ siết chặt rồi quay người bỏ lại những lời nói của Phạm Quỳnh Lam ở phía sau.
-Di Di đợi mình- Lý Yến Thy với đuổi theo Trịnh Thiên Di vào trong thang máy nhưng không kịp chỉ đành hậm hực dậm chân tay chỗ mấy cái. Đúng là tại sao tự nhiên cô ta lại trở về rồi thật đáng ghét Di Di khó khăn lắm mới có thể mở lòng mà.
Lý Yến Thy quay đầu liếc nhìn Phạm Quỳnh Lam xong rời khỏi khách sạn ra bờ biển muốn hít một chút gió mát của biển.
Thang máy dừng lại ở tầng VIP, Trịnh Thiên Di vẫn đứng ở trong thang máy thất thất một lát trước khi cửa thang máy đóng lại cô cũng bước ra ngoài.
Mặc dù vẻ mặt vẫn rất bình thản nhưng ở sâu trong thâm tâm cô đang run rẩy mãnh liệt, người con trai này không biết từ bao giờ lại khắc sâu vào bên trong trái tim của cô rồi. Từng lời nói từng hành động dù nhỏ cũng tác động đến suy nghĩ của cô, nhưng không thể đến gần vì sợ, sợ cảm giác an toàn anh mang lại, sợ thói quen một khi hình thành sẽ không bỏ được, sợ anh sẽ trở thành điểm yếu của mình.
Những bước đi của cô càng lúc càng nặng nề, bỗng bước chân cô dừng lại mắt nhìn thẳng về phía người con trai đã thay đổi mọi thứ, làm lung lay bức tường kiên cố cô hình thành nơi tim. Vương Hạo Khánh tay chống vào bên vách tường nhìn chằm chằm cô như xuyên thấu vào tận trái tim cô khiến nó tê tái.
-Hân Hân..- Vương Hạo Khánh gọi khẽ tiến từng bước về phía Trịnh Thiên Di tùng bước rồi nhanh dần ôm trầm lấy cô vào lòng không để cho cô thoát ra được. Anh sợ đây chỉ là một giấc mơ, giấc mơ ngắn ngủi mà anh vừa sợ hãi lại vừa nhung nhớ.
Cánh tay cô đưa lên rồi lại lặng lẽ hạ xuống, phải rồi người con trai này cô không muốn bỏ lỡ, chỉ nghĩ đến hình ảnh anh hôn Phạm Quỳnh Lam đã khiến tim cô ê buốt, đau nhói đến không thở được. Cô chỉ muốn ngay lập tức in hằn dấu vết của mình lên đấy để không còn vươn lại hình bóng của Phạm Quỳnh Lam.
Trịnh Thiên Di nghĩ thế trước khi anh kịp làm gì cô đã làm trước một bước tiến đến đưa lai tay ôm hai má của anh, chưa kịp để anh phản ứng gì cô đã nhón chân lên hôn lên môi của anh một lát rồi liền buông ra nói:
-Biết là không thể yêu anh, biết là...- Lời của cô còn chưa kịp nói ra hết đã bị buộc phải nuốt trở lại, nụ hôn của anh hạ xuống như vũ bão cuồng nhiệt có, dịu dàng có, say đắm có. Mọi cảm xúc như vỡ òa hòa quyện vào nhau, cô cũng bị cảm xúc của anh nhấn chìm sự do dự cuối cùng.
-Đừng rời khỏi anh, xin em đấy- Vương Hạo Khánh quyến luyến bờ môi dịu ngọt của cô, dựa trán mình vào trán của cô hơi thở nóng ấm của anh phả vào da mặt khiến da cô đều ngứa ngáy.
-Hạo Khánh..anh chắc chắn là không còn quan hệ gì với Quỳnh Lam chứ?- Trịnh Thiên Di hơi đẩy Vương Hạo Khánh ra, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
-Anh yêu em còn không đủ em nói xem còn có thể có quan hệ gì với cô ta?- Anh bá đạo hỏi bước chân tiến tới áp sát lại gần cô không để cho cô có cơ hội lùi bước tay vòng qua eo kéo cô vào trong vòng tay. Cúi đầu xuống dụi đầu vào hốc vai của cô hít thật sâu mùi hương nhè nhẹ trên người cô, thứ hương thơm mà khiến anh say đắm, cô chỉ có thể của anh thôi không ai có thể cướp đoạt được. Nếu ai dám có ảo tưởng tranh giành cô, anh nhất định sẽ giết người đó.
-Nhưng không phải anh đã hôn cô ta sao?- Cô hơi ngẩng đầu để mặc anh thích làm gì thì làm lấy, giọng cũng không còn quá lạnh lẽo nữa.
-Là cô ấy hôn anh, anh cứ nghĩ mình còn tình cảm với cô ấy nhưng mấy ngày nay trong đầu chỉ toàn hình ảnh của em..chỉ có em mà thôi..- Giọng nói anh ấm áp bao bọc lấy cả người cô khiến trái tim cô run rẩy, đúng vậy người con trai này đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim của cô.
Cô không muốn phá vỡ bầu không khí này cô không muốn để tuột mất người này nhưng cũng sợ anh trở thành điểm yếu của mình khiến anh rơi vào vòng xoáy nguy hiểm nhưng biết làm sao đây cô không dừng lại được nữa rồi vì cô thực sự yêu anh rồi. Vòng tay của anh quá an toàn, quá ấm áp khiến cô không lỡ buông ra không muốn nhìn thấy người khác được ở trong vòng tay anh.
-Nếu ở bên cạnh em có thể anh sẽ phải còn bị thương nặng hơn thế này nữa, cũng có thể không giữ được tính mạng anh vẫn muốn ở bên cạnh em sao?-
-Em có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa câu trả lời của anh sẽ mãi chỉ có một, em chỉ có thể là của anh thôi- Anh nói ôm cô càng thêm chặt như muốn ghim cô vào trong người mình để cô mãi mãi không thể rời đi.
Đứng cách đó không Phạm Quỳnh Lam gương mặt tối đen ánh mắt tràn ngập sự ghen tuông cắn chặt môi dưới để kìm chế sự tức giận ở trong người, bàn tay siết chặt lại qua kẽ răng nói - Phan Khả Hân-
Phạm Quỳnh Lam lấy điện thoại ra bấm một dãy số gọi đi:
-Lập tức đẩy nhanh tiến độ đi, Phan Khả Hân chị muốn cô ta biến mất càng nhanh càng tốt-
Nói xong Phạm Quỳnh Lam lập tức tắt máy quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Di và Vương Hạo Khánh rồi mới bực tức rời đi.
..........
......
..........
Trong xe ô tô, Cao Lãnh lái xe còn Hoàng Vũ Phong ngồi ở ghế sau với Trịnh Lâm Anh, cô thì buộc phải ngồi trên đùi của Hoàng Vũ Phong mặc dù khó chịu nhưng cô vẫn nhịn xuống tức giận mà ngồi, mặt tỏ ra thản nhiên nhất có thể tay cô không ngừng nghịch điện thoại để giải trí và đương nhiên đây là điện thoại của Hoàng Vũ Phong nhưng chỉ là điện thoại cá nhân thôi, trên mặt cô còn đeo một chiếc mặt nạ nhỏ màu trắng chỉ che đi một phần tư gương mặt.
-Tôi đã nói em không cần phải đi mà- Hoàng Vũ Phong lên tiếng giọng nói nhỏ chỉ có Trịnh Lâm Anh nghe thấy thôi.
-Ở trong phòng hoài rất chán- Trịnh Lâm Anh nói mắt hơi rời khỏi màn hình ngẩng đầu lên nhìn anh để xem có thu hoạch được biểu cảm gì của anh không những cũng chỉ là khuôn mặt lạnh tanh đành cụp mắt xuống chơi game tiếp.
-Được rồi nếu không khỏe có thể nói tôi- Anh nhìn thấy ánh mắt thăm dò rồi cái cụp mắt kia khiến anh cảm thấy càng thêm thú vị đối với cô, cô gái này thoạt nhìn rất nhỏ nhắn nhưng cũng rất ngoan cường.
-Ừm- Trịnh Lâm Anh trả lời có lệ cô vô thức đem đầu điều chỉnh để dựa vào ngực anh cho thoải mái nhất như một điều hiển nhiên vậy rất tự nhiên.
Cao Lãnh qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh kia cũng làm như mắt mù tai điếc không khỏi cảm thán nếu như không phải biết rằng Trịnh Lâm Anh là người của kẻ thù thì còn tưởng hai người là một cặp ý chứ. Đúng là không hiểu lão đại của anh muốn làm gì nữa sao lại cưng chiều cô nhóc kia như cưng chiều người yêu vậy chứ.
-Một lát nữa em chỉ cần ngồi xem đừng lên tiếng hiểu chứ?- Hoàng Vũ Phong đưa tay lên vân vê những lọn tóc của cô.
-Biết rồi- Trịnh Lâm Anh chơi chán tắt điện thoại đi, mắt cũng hơi lim dim buồn ngủ chỉ muốn ngủ thôi ngáp một cái rồi bá đạo mà quay lại quàng tay qua cổ anh rồi gục đầu lên ngực anh mà nhắm mắt lại, không hiểu sao cô lại có thể yên tâm đến thế mà ngủ trong vòng tay của kẻ thù như vậy nhưng để sau đi giờ cô rất buồn ngủ.
Hoàng Vũ Phong cũng không hề có ý định đẩy cô ra, thực ra trước lúc đi anh đã cho cô uống thuốc ngủ vì anh đang trên đường đến nhà riêng của một thanh viên cấp cao của tổ chức nên không thể để cô nhớ đường đến được. Anh khẽ nhìn khuôn mặt của người con gái trong lồng ngực bằng ánh mắt sâu xa mà không ai biết anh đang nghĩ gì....
.......
....
.......
-Thật ra không phải chỉ có em có bí mật mà anh cũng có bí mật chưa nói cho em biết- Vương Hạo Khánh vuốt nhẹ những ngọn tóc đang vương trên gương mặt của Trịnh Thiên Di đang say ngủ kia, anh biết cô gái này rất đặc biệt nhưng cô không nói anh cũng không hỏi anh sẽ đợi đến ngày cô tin tưởng mà nói cho anh biêt, đến lúc đó anh cũng sẽ nói cho cô biết thân phận thật sự của mình là gì.
Trịnh Thiên Di hơi nghiêng người để mặt cọ cọ vào lồng ngực của anh (Họ chỉ đơn thuần là ngủ cạnh nhau thôi nhé((!! hắc hắc...), khiến cô có cảm giác an toàn mà ngủ được yên giấc mà không gặp ác mộng, mấy ngày nay cô đã không ngủ ngon được lấy một giấc những giấc ngủ của cô chỉ kéo dài 2-3 tiếng rồi đều bị ác mộng quấn quanh không thể ngủ được.
Anh khẽ cười cúi đầu hôn nhẹ lên chán cô, ôm siết cô vào trong lòng cảm nhận hơi ấm của cô, dù cô là ai thì vẫn là người con gái của anh không hề thay đổi cũng không ai có thể cướp đi người này khỏi tay anh, có mơ cũng không được.
Ai cũng có bí mật riêng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.