Chương 33
Rose Gray
03/09/2016
-Vậy tao về trước nha …-Trần Hoàng nói vỗ vai Trịnh Thiên Di một cái rồi bước đi trước ra khỏi bar.
Trịnh Thiên Di đứng nhìn bóng lưng Trần Hoàng Nam đến khi anh ra khỏi bar rồi khẽ thở dài lắc đầu vài cái mặt đầy mệt mỏi đi đến sàn nhảy của bar thì đâm sầm vào một người nào đó nhưng cô vẫn không để ý mà vẫn tiếp tục bước đi đến khi bị kéo tay giữ lại cô mới khó chịu quay lại nhìn.
-Cô đâm vào người ta mà không biết mở mồm ra xin lỗi sao ? –Hàn Tuệ Lâm người vừa bị cô đụng trúng tỏ thái độ tức giận sau đó như chợt nhận ra điều gì đó trên môi lại nở một nụ cười nham hiểm.
-…-Cô không nói gì nhìn người con gái trước mặt rồi nhếch môi cười khẩy một cái rồi quay ngoắt lại phía sau rồi bước đi.
Vụt
Cô lé người sang một bên tránh được cú đá của Hàn Tuệ Lâm, cô khẽ nhau mày quay đầu lại nhìn thì đúng lúc Hàn Tuệ Lâm tung cước lên định đá cô. Cô cũng cùng lúc tung chân lên đá vào chân Hàn Tuệ Lâm .
Hàn Tuệ Lâm nhìn sang một phía xong tay đưa lên ngoắc một cái thì đi từ phía đó ra 6 tên thanh niên cao to.
Một tên thanh niên khác xông lên đánh Trịnh Thiên Di mày là cô thì chống tay vào quầy bar rồi dùng chân bật lên đứng trên quầy bar xong dùng chân đá mấy cái chai rượu trên quầy văng về phía tên vừa xông lên đánh cô rồi mấy tên khác gần đó coi như cảnh cáo. Nhưng bọn kia đâu dừng lại cầm ghế gần đó quăng về phía cô nhưng cô đã né không kịp nên bị trúng một phát vào lưng. Cô nhăn mặt nhìn bọn kia rồi nhảy từ trên xuống đá thẳng vào đầu thằng gần đó nhất rồi cầm một cái ghế lên đập vào bọn đó bỗng cô bị hai tên liều mạng xông lên ôm chặt hai cánh tay. Cô tung cước đá vào mặt một tên khiến tên đó ngã lăn ra đất còn tên còn lại cô tung nắm đấm thẳng vào bụng khuyến mãi thêm một cú đạp.
Cô đứng thẳng lên nhìn xung quanh mấy tên bị cô đánh đều nằm dẹp dưới đất còn người con gái hồi nãy cô không thấy đâu cả. Cô moi trong túi ra khăng tay lau tay rồi lấy điện thoại từ túi áo khoác da của mình ra gọi điện thoại đợi một lát thì tiếng từ đầu dây bên kia chuyền tới :
“Alo….”
-Giờ bồ rảnh chứ ?Mình tới được không ?–
“Ừ giờ mình rảnh …sao lại hỏi vậy? Bộ có chuyện gì sao ?”
-Ừ có chút chuyện nhờ bồ giúp-
Cô nói rồi cúp máy ánh mắt lạnh lẽo nhìn một vòng bọn kia rồi thở hắt ra quay đi miệng nói :
-Phiền phức -
------
...
...
-------
Tại căn cứ tổ chức Vampire
Trong phòng giam Trịnh Lâm Anh, Hoàng Vũ Phong đứng tựa lưng vào tường đầu ngẩng lên không biểu thị chút cảm xúc nào đôi mắt nhắm hờ lại đầy mệt mỏi.
-Thế ngài Brian cao quý đây lại đến phòng giam bé nhỏ này để làm gì vậy? - Trịnh Lâm Anh đi ra khỏi phòng tắm mặc trên người một chiếc váy trắng suông rộng, tay thì cầm khăn bông lau đồ quần áo đều là do Hoàng Vũ Phong chuẩn bị.
-Lại đây- Anh nói tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô đến gần mình ánh mắt không rời khỏi người cô dù chỉ là một lát. Cô tuy thì thấy kỳ lạ nhưng rồi vẫn tiến đến gần chỗ anh đang đứng, anh thấy thế thì nhếch môi cười cười rồi bồng cô lên đẩy cửa phòng đi ra ngoài
-Nè anh làm gì vậy? Thả tôi xuống...- Cô hét lên đầy tức giận rồi nhảy xuống khỏi vòng tay anh, cô biết mà đáng ra không lên nghe lời anh ta như vậy quả nhiên anh ta chẳng bao giờ làm gì ngoài việc bắt nạt cô cả.
-Haizzz.....rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt ...- Anh gầm lên giống như một con thú dữ vừa để bị sổng mất con mồi ngon đùng đùng tức giận tiến về phía cô còn cô thì càng lùi về phía sau. Đến khi lưng đập vào tường thì cô mới dừng lại hơi ngước mặt lên len lén nhìn anh bằng ánh mắt có đôi chút sợ hãi, anh thì cũng đã đứng trước mặt cô khom người xuống ngang bằng cô khiến mặt anh và mặt cô đối diện nhau.
- Anh ...anh định làm gì tôi ? -Cô nói giọng hơi run run, theo phản xạ lùi lại sau nhưng hoàn toàn có cuộc là ngõ cụt mặt anh lại càng tiến sát mặt cô hơn ánh mắt ôn nhu lạ thường khiến khỏi trong lòng sinh hoài nghi, mày nhau lại rồi đưa tay đẩy anh ra mang theo sự ủy khuất nói - Ô ..được rồi tôi thua anh nói gì tôi cũng nghe được chưa? -
- Tốt đừng quên thân phận của mình - Anh nói ánh mắt bỗng chốc trở lên băng lãnh.
-Anh Phong - Tiếng nói của một người con gái vang lên ở phía cuối hành lang thân ảnh của người con gái mập mờ xuất hiện càng tiến gần hai người liền hiện rõ một cô gái khá xinh đẹp mái tóc màu tím than xoã dài ngang vai.
Người con gái mỉm cười nhẹ rồi chạy tới ôm chầm lấy Hoàng Vũ Phong môi thì áp vào môi anh, anh thì nắm vai của con gái đẩy nhẹ ra, mày hơi nhau lại nhìn người con gái trước mặt nói bằng giọng lạnh tanh :
-Kayla em về từ lúc nào? Và từ lần sau đừng hôn anh như vậy đây là trong tổ chức lỡ bị ai nhìn thấy thì không hay cho lắm đâu -
-Tại người ta nhớ anh chứ bộ về mà không dẫn em theo làm em ở Mỹ rất co đơn đó anh biết không ?- Kayla nói bằng giọng hờn rỗi giả bộ quay mặt đi chỗ khác thì nhìn thấy Trịnh Lâm Anh thì đồng tử nheo lại đầy nghi hoặc rồi bước quan Hoàng Vũ Phong đứng trước mặt Trịnh Lâm Anh nói bằng giọng khó chịu :
-Cô là ai ?-
-Tôi á..là…-
-Là cận vệ của anh, em cũng chỉ nên biết như vậy thôi – Trịnh Lâm Anh chưa nói hết câu anh đã cắt lời rồi nắm lấy tay của Trịnh Lâm Anh kéo đi qua Kayla. Kayla thì đứng đó trên chán hiện rõ một vầng đen nhìn theo bóng dáng hai người kia.
-Thiếu gia – Những người hầu gái cúi người chào anh chờ đến khi anh đi qua thì những tiếng xì xào vang lên.
-Nè ai vậy?-
-Có ai biết đó là ai không? –
-Ai da đúng là con nhỏ gian xảo dám quyến rũ thiếu gia –
-Ôi thiếu gia của tôi –
……..v.v…v.v…….
--------
…
…
--------
Tại một phòng thí nghiệm
Trịnh Thiên Di ngồi trên ghế sofa hai chân hình chữ ngũ tay cầm tách café nhâm nhi một cách rất chi là tao nhã.
-Để bồ đợi lâu rồi có chuyện gì cần mình giúp sao?– Một người con gái mặc áo blu trắng mái tóc xám khói dài ngang vai cầm trên tay một túi hồ sơ trắng ngồi xuống ghế đối diện Trịnh Thiên Di.
-Hiểu Khiết giúp mình xét nghiệm xem hai người này có quan hệ anh em hay không và mình muốn có kết quả sớm nhất. Ok ? – Trịnh Thiên Di nói từ trong túi áo khoác đen để ở thành ghế lấy ra một phong bì màu vàng đặt lên bàn đẩy về phía Huỳnh Hiểu Khiết.
-Được bồ cứ yên tâm giao cho mình..mà mình nghe nói Lâm Anh bị tổ chức Vampire bắt đúng chứ ? –
-Ừ.. không cầm lo chuyện của Lâm Anh mục tiêu của bọn họ là mình không phải bồ ấy nên tạm thời bồ ấy sẽ không sao–
-Vậy thì mình bớt lo rồi nhưng bồ hãy cẩn thận –
-Ừ còn việc thí nghiệm giao cho bồ-
Trịnh Thiên Di nói xong đứng dậy cầm áo khoác đen cùng khẩu trang kính ở trên bàn rồi rời khỏi nơi này.
---------
….
….
---------
Còn tại chỗ Hoàng Vũ Phong, anh dừng chân trước cửa phòng mình đẩy cửa vào tiến thẳng tới giường đẩy cô xuống, cô ngã năn ra giường rồi ngẩng mặt lên tức giận đùng đùng nhìn anh.
-Từ giờ cô sẽ ở đây – Anh nói không để tâm đến vẻ mặt tức giận của cô mà cởi áo khoác ngoài ra ném xuống giường
sắn tay áo sơ mi trắng lên.
-Phòng này có người ở rồi mà sao tôi lại ở được mà chủ nhân phòng này là ai ? – Cô hỏi đứng dậy đi đến giá sách lớn đối diện cầm đại một quyển sách lên đọc đó là một cuống sách nói về thiết kế xây dựng.
-Tôi – Anh nói một cách thản nhiên bước tới trước một cái tủ lấy ra máy sấy tóc.
-Anh đang đùa à ? Tôi mà ở cùng phòng với anh á? Mơ đi mà anh không sợ cô gái hồi nãy ghen sao? Theo tôi thấy quan hệ của hai người không bình thường – Cô nói giọng không hài lòng ngồi bịch xuống ghế gần đó lấy đại một quyển sách trên kệ lật vài trang ra đọc mà không để ý anh đã đứng ở sau lưng cô từ bao giờ.
-Không lẽ cô ghen ? – Anh cúi người xuống ghé sát miệng vào tai cô thì thầm, hơi thở anh phả vào da thịt làm cô không khỏi rùng mình nhẹ.
-Anh nói cái khùng điên gì thế…khùng…- Cô vừa nói vừa lật từng trang sách nhanh hơn mà không hề quay lại nhìn anh.
Anh khẽ nhếch môi cười rồi cắm phích cắm máy sấy vào ổ rồi từng ngón tay luồn qua tóc cô cùng lúc tay kia bật máy sấy những luồng gió nong nóng phả vào da làm thấy hơi nhột. Cô lúc này mới phát giác ra mình đã mất cảnh giác với anh liền lập lại phòng vệ cảnh giác quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc định đứng dậy thì liền bị anh dùng một tay ghì vai xuống.
-Ngồi im – Anh nói như ra lệnh rồi tiếp tục sấy tóc giúp cô, cô cũng không kháng cự vẻ mặt đanh lại lạnh lẽo vô cùng cô không thể đoán được trong đầu Hoàng Vũ Phong đang có âm mưu gì?
Trịnh Thiên Di đứng nhìn bóng lưng Trần Hoàng Nam đến khi anh ra khỏi bar rồi khẽ thở dài lắc đầu vài cái mặt đầy mệt mỏi đi đến sàn nhảy của bar thì đâm sầm vào một người nào đó nhưng cô vẫn không để ý mà vẫn tiếp tục bước đi đến khi bị kéo tay giữ lại cô mới khó chịu quay lại nhìn.
-Cô đâm vào người ta mà không biết mở mồm ra xin lỗi sao ? –Hàn Tuệ Lâm người vừa bị cô đụng trúng tỏ thái độ tức giận sau đó như chợt nhận ra điều gì đó trên môi lại nở một nụ cười nham hiểm.
-…-Cô không nói gì nhìn người con gái trước mặt rồi nhếch môi cười khẩy một cái rồi quay ngoắt lại phía sau rồi bước đi.
Vụt
Cô lé người sang một bên tránh được cú đá của Hàn Tuệ Lâm, cô khẽ nhau mày quay đầu lại nhìn thì đúng lúc Hàn Tuệ Lâm tung cước lên định đá cô. Cô cũng cùng lúc tung chân lên đá vào chân Hàn Tuệ Lâm .
Hàn Tuệ Lâm nhìn sang một phía xong tay đưa lên ngoắc một cái thì đi từ phía đó ra 6 tên thanh niên cao to.
Một tên thanh niên khác xông lên đánh Trịnh Thiên Di mày là cô thì chống tay vào quầy bar rồi dùng chân bật lên đứng trên quầy bar xong dùng chân đá mấy cái chai rượu trên quầy văng về phía tên vừa xông lên đánh cô rồi mấy tên khác gần đó coi như cảnh cáo. Nhưng bọn kia đâu dừng lại cầm ghế gần đó quăng về phía cô nhưng cô đã né không kịp nên bị trúng một phát vào lưng. Cô nhăn mặt nhìn bọn kia rồi nhảy từ trên xuống đá thẳng vào đầu thằng gần đó nhất rồi cầm một cái ghế lên đập vào bọn đó bỗng cô bị hai tên liều mạng xông lên ôm chặt hai cánh tay. Cô tung cước đá vào mặt một tên khiến tên đó ngã lăn ra đất còn tên còn lại cô tung nắm đấm thẳng vào bụng khuyến mãi thêm một cú đạp.
Cô đứng thẳng lên nhìn xung quanh mấy tên bị cô đánh đều nằm dẹp dưới đất còn người con gái hồi nãy cô không thấy đâu cả. Cô moi trong túi ra khăng tay lau tay rồi lấy điện thoại từ túi áo khoác da của mình ra gọi điện thoại đợi một lát thì tiếng từ đầu dây bên kia chuyền tới :
“Alo….”
-Giờ bồ rảnh chứ ?Mình tới được không ?–
“Ừ giờ mình rảnh …sao lại hỏi vậy? Bộ có chuyện gì sao ?”
-Ừ có chút chuyện nhờ bồ giúp-
Cô nói rồi cúp máy ánh mắt lạnh lẽo nhìn một vòng bọn kia rồi thở hắt ra quay đi miệng nói :
-Phiền phức -
------
...
...
-------
Tại căn cứ tổ chức Vampire
Trong phòng giam Trịnh Lâm Anh, Hoàng Vũ Phong đứng tựa lưng vào tường đầu ngẩng lên không biểu thị chút cảm xúc nào đôi mắt nhắm hờ lại đầy mệt mỏi.
-Thế ngài Brian cao quý đây lại đến phòng giam bé nhỏ này để làm gì vậy? - Trịnh Lâm Anh đi ra khỏi phòng tắm mặc trên người một chiếc váy trắng suông rộng, tay thì cầm khăn bông lau đồ quần áo đều là do Hoàng Vũ Phong chuẩn bị.
-Lại đây- Anh nói tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô đến gần mình ánh mắt không rời khỏi người cô dù chỉ là một lát. Cô tuy thì thấy kỳ lạ nhưng rồi vẫn tiến đến gần chỗ anh đang đứng, anh thấy thế thì nhếch môi cười cười rồi bồng cô lên đẩy cửa phòng đi ra ngoài
-Nè anh làm gì vậy? Thả tôi xuống...- Cô hét lên đầy tức giận rồi nhảy xuống khỏi vòng tay anh, cô biết mà đáng ra không lên nghe lời anh ta như vậy quả nhiên anh ta chẳng bao giờ làm gì ngoài việc bắt nạt cô cả.
-Haizzz.....rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt ...- Anh gầm lên giống như một con thú dữ vừa để bị sổng mất con mồi ngon đùng đùng tức giận tiến về phía cô còn cô thì càng lùi về phía sau. Đến khi lưng đập vào tường thì cô mới dừng lại hơi ngước mặt lên len lén nhìn anh bằng ánh mắt có đôi chút sợ hãi, anh thì cũng đã đứng trước mặt cô khom người xuống ngang bằng cô khiến mặt anh và mặt cô đối diện nhau.
- Anh ...anh định làm gì tôi ? -Cô nói giọng hơi run run, theo phản xạ lùi lại sau nhưng hoàn toàn có cuộc là ngõ cụt mặt anh lại càng tiến sát mặt cô hơn ánh mắt ôn nhu lạ thường khiến khỏi trong lòng sinh hoài nghi, mày nhau lại rồi đưa tay đẩy anh ra mang theo sự ủy khuất nói - Ô ..được rồi tôi thua anh nói gì tôi cũng nghe được chưa? -
- Tốt đừng quên thân phận của mình - Anh nói ánh mắt bỗng chốc trở lên băng lãnh.
-Anh Phong - Tiếng nói của một người con gái vang lên ở phía cuối hành lang thân ảnh của người con gái mập mờ xuất hiện càng tiến gần hai người liền hiện rõ một cô gái khá xinh đẹp mái tóc màu tím than xoã dài ngang vai.
Người con gái mỉm cười nhẹ rồi chạy tới ôm chầm lấy Hoàng Vũ Phong môi thì áp vào môi anh, anh thì nắm vai của con gái đẩy nhẹ ra, mày hơi nhau lại nhìn người con gái trước mặt nói bằng giọng lạnh tanh :
-Kayla em về từ lúc nào? Và từ lần sau đừng hôn anh như vậy đây là trong tổ chức lỡ bị ai nhìn thấy thì không hay cho lắm đâu -
-Tại người ta nhớ anh chứ bộ về mà không dẫn em theo làm em ở Mỹ rất co đơn đó anh biết không ?- Kayla nói bằng giọng hờn rỗi giả bộ quay mặt đi chỗ khác thì nhìn thấy Trịnh Lâm Anh thì đồng tử nheo lại đầy nghi hoặc rồi bước quan Hoàng Vũ Phong đứng trước mặt Trịnh Lâm Anh nói bằng giọng khó chịu :
-Cô là ai ?-
-Tôi á..là…-
-Là cận vệ của anh, em cũng chỉ nên biết như vậy thôi – Trịnh Lâm Anh chưa nói hết câu anh đã cắt lời rồi nắm lấy tay của Trịnh Lâm Anh kéo đi qua Kayla. Kayla thì đứng đó trên chán hiện rõ một vầng đen nhìn theo bóng dáng hai người kia.
-Thiếu gia – Những người hầu gái cúi người chào anh chờ đến khi anh đi qua thì những tiếng xì xào vang lên.
-Nè ai vậy?-
-Có ai biết đó là ai không? –
-Ai da đúng là con nhỏ gian xảo dám quyến rũ thiếu gia –
-Ôi thiếu gia của tôi –
……..v.v…v.v…….
--------
…
…
--------
Tại một phòng thí nghiệm
Trịnh Thiên Di ngồi trên ghế sofa hai chân hình chữ ngũ tay cầm tách café nhâm nhi một cách rất chi là tao nhã.
-Để bồ đợi lâu rồi có chuyện gì cần mình giúp sao?– Một người con gái mặc áo blu trắng mái tóc xám khói dài ngang vai cầm trên tay một túi hồ sơ trắng ngồi xuống ghế đối diện Trịnh Thiên Di.
-Hiểu Khiết giúp mình xét nghiệm xem hai người này có quan hệ anh em hay không và mình muốn có kết quả sớm nhất. Ok ? – Trịnh Thiên Di nói từ trong túi áo khoác đen để ở thành ghế lấy ra một phong bì màu vàng đặt lên bàn đẩy về phía Huỳnh Hiểu Khiết.
-Được bồ cứ yên tâm giao cho mình..mà mình nghe nói Lâm Anh bị tổ chức Vampire bắt đúng chứ ? –
-Ừ.. không cầm lo chuyện của Lâm Anh mục tiêu của bọn họ là mình không phải bồ ấy nên tạm thời bồ ấy sẽ không sao–
-Vậy thì mình bớt lo rồi nhưng bồ hãy cẩn thận –
-Ừ còn việc thí nghiệm giao cho bồ-
Trịnh Thiên Di nói xong đứng dậy cầm áo khoác đen cùng khẩu trang kính ở trên bàn rồi rời khỏi nơi này.
---------
….
….
---------
Còn tại chỗ Hoàng Vũ Phong, anh dừng chân trước cửa phòng mình đẩy cửa vào tiến thẳng tới giường đẩy cô xuống, cô ngã năn ra giường rồi ngẩng mặt lên tức giận đùng đùng nhìn anh.
-Từ giờ cô sẽ ở đây – Anh nói không để tâm đến vẻ mặt tức giận của cô mà cởi áo khoác ngoài ra ném xuống giường
sắn tay áo sơ mi trắng lên.
-Phòng này có người ở rồi mà sao tôi lại ở được mà chủ nhân phòng này là ai ? – Cô hỏi đứng dậy đi đến giá sách lớn đối diện cầm đại một quyển sách lên đọc đó là một cuống sách nói về thiết kế xây dựng.
-Tôi – Anh nói một cách thản nhiên bước tới trước một cái tủ lấy ra máy sấy tóc.
-Anh đang đùa à ? Tôi mà ở cùng phòng với anh á? Mơ đi mà anh không sợ cô gái hồi nãy ghen sao? Theo tôi thấy quan hệ của hai người không bình thường – Cô nói giọng không hài lòng ngồi bịch xuống ghế gần đó lấy đại một quyển sách trên kệ lật vài trang ra đọc mà không để ý anh đã đứng ở sau lưng cô từ bao giờ.
-Không lẽ cô ghen ? – Anh cúi người xuống ghé sát miệng vào tai cô thì thầm, hơi thở anh phả vào da thịt làm cô không khỏi rùng mình nhẹ.
-Anh nói cái khùng điên gì thế…khùng…- Cô vừa nói vừa lật từng trang sách nhanh hơn mà không hề quay lại nhìn anh.
Anh khẽ nhếch môi cười rồi cắm phích cắm máy sấy vào ổ rồi từng ngón tay luồn qua tóc cô cùng lúc tay kia bật máy sấy những luồng gió nong nóng phả vào da làm thấy hơi nhột. Cô lúc này mới phát giác ra mình đã mất cảnh giác với anh liền lập lại phòng vệ cảnh giác quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc định đứng dậy thì liền bị anh dùng một tay ghì vai xuống.
-Ngồi im – Anh nói như ra lệnh rồi tiếp tục sấy tóc giúp cô, cô cũng không kháng cự vẻ mặt đanh lại lạnh lẽo vô cùng cô không thể đoán được trong đầu Hoàng Vũ Phong đang có âm mưu gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.