Chương 37: Phản Bội - Phút Giây Hạnh Phúc
Rose Gray
16/02/2017
[Trên du thuyền]
Trịnh Thiên Di ngồi ánh mắt sắc bén nhìn người con trai ở đối diện, một tay gõ nhịp nhịp vào chiếc bàn dài một tay ném chiếc phong bì màu vàng lên phía trước, nói:
-Như đã thỏa thuận-
-Quả nhiên cô rất xem trọng cô ta- Brian( Hoàng Vũ Phong) nói tay tách một cái, một tên đàn em đi lên cầm phong bì đưa cho anh.
-Không nói nhiều Daisy đâu?-
-Ha..ha..sao có thể thả người dễ vậy- Brian nói giọng đầy khiêu khích tay thì rút những từ giấy trong phong bì ra nhìn một lượt.
-Anh…-Trịnh Thiên Di đứng phắt dậy quát lớn, tay đập mạnh xuống bàn đầy tức giận rồi lộn hai vòng qua chiếc bàn dài xong tiếp đất ngay cạnh Brian chĩa súng thẳng vào đầu Brian.
-Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi– Cô nói giọng băng lãnh nhưng rồi cô lại cảm nhận được một thứ lành lạnh như là lòng súng đặt ở ngang thái dương của mình. Bọn đàn em thấy thế thì cũng rút súng ra tất cả cùng chĩa vào người cô.
-Bỏ súng xuống đi Ren – Giọng nói của một người con gái vang lên và người này mặc nguyên cây trắng đội mũ phớt trắng nhưng tuyệt nhiên khuôn mặt không che lại đi xen giữa đám đàm em đi lên tay thì cầm súng chĩa vào thái dương của Trịnh Thiên Di. Người con gái này không phải ai khác mà chính là Daisy (Trịnh Lâm Anh).
-Daisy ….-Trịnh Thiên Di hơi quay đầu nhìn sang bên cạnh ánh mắt bỗng trừng lớn tỏ rõ sự lạnh lùng trong đó cùng cái nhíu mày không hiểu chuyện đang diễn ra.
Daisy thì hất hất tay đang chĩa vào đầu Trịnh Thiên Di sang một hướng khác lặp lại vài lần ý muốn bảo nó tránh khỏi chỗ cô đang mà đứng về phía mình đang chỉ. Daisy càng di chuyển về phía Brian đứng nhưng súng vẫn chĩa về phía Trịnh Thiên Di.
-Đi thôi-Brian nói giọng có phần đắc ý nắm lấy tay Daisy kéo đi trước lũ đàn em thì đi giật lùi tay vẫn chĩa súng về phía Trịnh Thiên Di rồi cùng rời đi.
Trịnh Thiên Di vẫn đứng đó ánh mắt ánh lên sự hỗn lộn trong suy nghĩ của cô, cô chống mạnh tay xuống bàn đầy khó chịu.
….
..
…
[Căn cứ tổ chức Vampire]
-Daisy cô quả nhiên không uổng sự kì vọng của tôi –Hoàng Vũ Phong nói bằng giọng vui vẻ khóe môi cũng cong nhẹ lên tạo thành nụ cười nhẹ, anh đưa tay lên kéo tay Trịnh Lâm Anh khiến cô ngã ngồi lên dùi anh toàn thân được anh ôm chọn trong lòng.
-Ồ…- Cô không nói gì chỉ “ồ” lên một câu không khỏi rùng mình nhẹ khi ngồi trong lòng của anh có chút cảm giác ghê tởm buồn nôn nhưng ngoài thì vẫn tỏ ra không có gì đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu bạch kim của anh.
Anh đưa tay lên cầm tay cô kéo cô sát vào người mình mặt hai người cũng chỉ cách nhau trong gang tấc còn có thể cảm nhận được hơi thở của hai người phả vào nhau như hòa làm một. Anh từ từ đưa mặt lại gần cô đến khi môi hai người gần chạm vào nhau thì cô đưa tay lên để ngón trỏ đặt ở miệng anh khiến anh không khỏi nhăn mày một cái. Nhưng cô thì lại thản nhiên hất mặt sang bên anh theo cái lắc mặt của cô nhìn theo thì thấy một người con gái đang đứng ở đó mặt tức giận nhìn về phía hai người.
-Haizz..người đẹp tới tìm anh kìa, vậy tôi về phòng trước– Cô nói rồi đứng dậy rời khỏi vòng tay của anh chỉnh lại áo có hơi xộc xệch rồi bước từng từng xuống bậc thăng rồi đi qua Kayla khi đi qua không quên để lại cái nhếch môi khiêu khích.
-Anh Phong…-Kayla giọng mang theo âm khí tháo kính ra để lộ khuôn mặt khá xinh đẹp nàn da trắng hồng tự nhiên đôi môi đỏ mọng đôi mắt đẹp hút hồn đồng tử màu xanh.
-Sao vậy ? – Anh nói với giọng lạnh lùng liếc về phía Kayla một cái rồi lại chuyển hướng nhìn về phía ly rượu trong tay lắc lư nhẹ.
-Anh bị cô ta quyến rũ rồi đúng không ?- Kayla nói giọng tực giận vô cùng chạy lên gần chỗ của anh giật lấy ly rượu trên tay anh ra.
-Không –
-Em không tin-
-Không tin thì tùy em –
Anh lạnh lùng nói đứng dậy đẩy Kayla sang một bên rồi thản nhiên bước đi qua Kayla.
-Là mày đã ép tao thì đừng trách tao độc ác- Kayla nói giọng nguy hiểm đến tột cùng mặt đằm đằm sát khí cùng tức giận.
….
….
[Biệt thự Vương gia/ Phòng Vương Hạo Khánh]
Trên giường Vương Hạo Khánh hơi nheo mắt rồi hơi mở ra hình ảnh đầu tiên mà anh nhìn thấy chính là người con gái mà anh yêu. Anh đưa tay không bị thương vuốt nhẹ mái tóc của Trịnh Thiên Di một cách cưng chiều rồi rướn người hôn nhẹ vào chán cô, nhẹ giọng nói:
-Cảm ơn vì em đã ở đây-
--Ưm..-Trịnh Thiên Di ngái ngủ nói mắt cũng mở ra nhìn anh xong áp tay vào chán anh thì thấy đã hạ sốt nói tiếp- May quá hạ sốt rồi, hôm qua anh đã sốt rất cao dạo tôi một phen đó-
Cô nói xong vừa định rút tay lại thì đã bị tay anh giữ lại, anh vừa nhìn cô vừa nói:
-Ước gì mỗi sáng thức dậy đều có thể thấy em-
-Được rồi dậy đi -
…..
{Trong bếp}
-Đừng quậy nữa- Trịnh Thiên Di đứng tay thái thức ăn vừa nói giọng có hơi khó chịu khi Vương Hạo Khánh đã không giúp lại còn phá, anh tay nghịch nghịch những sợi tóc cô.
Cô cho hành và răm vào bát rồi đi đến nồi canh rồi thả vào, anh cũng đi theo cô đi đến đứng sau cô cằm dựa vào vai cô thì thầm:
-Anh đói-
Cô từ nãy đã không nói gì khi anh cứ mè nheo bên tai rồi nhưng anh cũng đã chạm đến giới hạn của cô rồi nha, cô mặt khó chịu quay qua nhìn anh nói:
-Ai… anh thật là..
Anh không để cô nói tiếp đã áp môi vào môi cô không cho những từ ngữ tiếp theo thốt ra. Anh rời môi cô ra, môi nở nụ cười đắc thắng khiến cô cũng cạn lời không nói được gì.
….
Trịnh Thiên Di đứng trước cửa sổ ánh mắt suy tư nhìn ra ngoài, tay cầm cốc capuchino nóng vẫn còn bốc hơi.
Vương Hạo Khánh đi từ tới đứng sau cô ôm lấy eo cô mặt vùi vào trong mái tóc cô, hai tay nắm hai bẻ vai cô xoay người cô lại mặt cúi thấp xuống gần mặt cô.
Cô cũng hiểu được anh định làm gì liền đưa cốc capuchino lên kề vào miệng anh khiến anh phải dừng hành động của mình lại, cô vừa nói vừa nở nụ cười chọc anh:
-Anh hơi bị lộng hành rồi đó nha…-
-Hừ..- Anh đưa tay cầm cốc capuchino uống một ngụm rồi hơi lườm cô nhưng rồi lại nở nụ cười vòng tay ôm lấy cô vào lòng.
….
….
Trong một chiếc ô tô đậu bên kia đường ngay biệt thự Vương Hạo Khánh, người con gái mặc đồ trắng tinh khôi đeo kính dâm, chỉ để lộ đôi môi căng hồng.
-Tuệ Lâm xem ra lại thất bại rồi…đi thôi – Cô gái nói với tài xế lái xe. Chiếc xe chuyển bánh rời đi.
.......................
P/s: Lâu rồi mới đăng chương mới mình xin lỗi mọi người chỉ mong mọi người rộng lòng mà tha thứ cho mình, tại bí ý tưởng quá nhưng giờ thì ok rồi ý tưởng tràn trề nên sẽ đăng ổn định hơn và mình chắc chắn k bỏ truyện. Cam kết luôn!
Trịnh Thiên Di ngồi ánh mắt sắc bén nhìn người con trai ở đối diện, một tay gõ nhịp nhịp vào chiếc bàn dài một tay ném chiếc phong bì màu vàng lên phía trước, nói:
-Như đã thỏa thuận-
-Quả nhiên cô rất xem trọng cô ta- Brian( Hoàng Vũ Phong) nói tay tách một cái, một tên đàn em đi lên cầm phong bì đưa cho anh.
-Không nói nhiều Daisy đâu?-
-Ha..ha..sao có thể thả người dễ vậy- Brian nói giọng đầy khiêu khích tay thì rút những từ giấy trong phong bì ra nhìn một lượt.
-Anh…-Trịnh Thiên Di đứng phắt dậy quát lớn, tay đập mạnh xuống bàn đầy tức giận rồi lộn hai vòng qua chiếc bàn dài xong tiếp đất ngay cạnh Brian chĩa súng thẳng vào đầu Brian.
-Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi– Cô nói giọng băng lãnh nhưng rồi cô lại cảm nhận được một thứ lành lạnh như là lòng súng đặt ở ngang thái dương của mình. Bọn đàn em thấy thế thì cũng rút súng ra tất cả cùng chĩa vào người cô.
-Bỏ súng xuống đi Ren – Giọng nói của một người con gái vang lên và người này mặc nguyên cây trắng đội mũ phớt trắng nhưng tuyệt nhiên khuôn mặt không che lại đi xen giữa đám đàm em đi lên tay thì cầm súng chĩa vào thái dương của Trịnh Thiên Di. Người con gái này không phải ai khác mà chính là Daisy (Trịnh Lâm Anh).
-Daisy ….-Trịnh Thiên Di hơi quay đầu nhìn sang bên cạnh ánh mắt bỗng trừng lớn tỏ rõ sự lạnh lùng trong đó cùng cái nhíu mày không hiểu chuyện đang diễn ra.
Daisy thì hất hất tay đang chĩa vào đầu Trịnh Thiên Di sang một hướng khác lặp lại vài lần ý muốn bảo nó tránh khỏi chỗ cô đang mà đứng về phía mình đang chỉ. Daisy càng di chuyển về phía Brian đứng nhưng súng vẫn chĩa về phía Trịnh Thiên Di.
-Đi thôi-Brian nói giọng có phần đắc ý nắm lấy tay Daisy kéo đi trước lũ đàn em thì đi giật lùi tay vẫn chĩa súng về phía Trịnh Thiên Di rồi cùng rời đi.
Trịnh Thiên Di vẫn đứng đó ánh mắt ánh lên sự hỗn lộn trong suy nghĩ của cô, cô chống mạnh tay xuống bàn đầy khó chịu.
….
..
…
[Căn cứ tổ chức Vampire]
-Daisy cô quả nhiên không uổng sự kì vọng của tôi –Hoàng Vũ Phong nói bằng giọng vui vẻ khóe môi cũng cong nhẹ lên tạo thành nụ cười nhẹ, anh đưa tay lên kéo tay Trịnh Lâm Anh khiến cô ngã ngồi lên dùi anh toàn thân được anh ôm chọn trong lòng.
-Ồ…- Cô không nói gì chỉ “ồ” lên một câu không khỏi rùng mình nhẹ khi ngồi trong lòng của anh có chút cảm giác ghê tởm buồn nôn nhưng ngoài thì vẫn tỏ ra không có gì đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu bạch kim của anh.
Anh đưa tay lên cầm tay cô kéo cô sát vào người mình mặt hai người cũng chỉ cách nhau trong gang tấc còn có thể cảm nhận được hơi thở của hai người phả vào nhau như hòa làm một. Anh từ từ đưa mặt lại gần cô đến khi môi hai người gần chạm vào nhau thì cô đưa tay lên để ngón trỏ đặt ở miệng anh khiến anh không khỏi nhăn mày một cái. Nhưng cô thì lại thản nhiên hất mặt sang bên anh theo cái lắc mặt của cô nhìn theo thì thấy một người con gái đang đứng ở đó mặt tức giận nhìn về phía hai người.
-Haizz..người đẹp tới tìm anh kìa, vậy tôi về phòng trước– Cô nói rồi đứng dậy rời khỏi vòng tay của anh chỉnh lại áo có hơi xộc xệch rồi bước từng từng xuống bậc thăng rồi đi qua Kayla khi đi qua không quên để lại cái nhếch môi khiêu khích.
-Anh Phong…-Kayla giọng mang theo âm khí tháo kính ra để lộ khuôn mặt khá xinh đẹp nàn da trắng hồng tự nhiên đôi môi đỏ mọng đôi mắt đẹp hút hồn đồng tử màu xanh.
-Sao vậy ? – Anh nói với giọng lạnh lùng liếc về phía Kayla một cái rồi lại chuyển hướng nhìn về phía ly rượu trong tay lắc lư nhẹ.
-Anh bị cô ta quyến rũ rồi đúng không ?- Kayla nói giọng tực giận vô cùng chạy lên gần chỗ của anh giật lấy ly rượu trên tay anh ra.
-Không –
-Em không tin-
-Không tin thì tùy em –
Anh lạnh lùng nói đứng dậy đẩy Kayla sang một bên rồi thản nhiên bước đi qua Kayla.
-Là mày đã ép tao thì đừng trách tao độc ác- Kayla nói giọng nguy hiểm đến tột cùng mặt đằm đằm sát khí cùng tức giận.
….
….
[Biệt thự Vương gia/ Phòng Vương Hạo Khánh]
Trên giường Vương Hạo Khánh hơi nheo mắt rồi hơi mở ra hình ảnh đầu tiên mà anh nhìn thấy chính là người con gái mà anh yêu. Anh đưa tay không bị thương vuốt nhẹ mái tóc của Trịnh Thiên Di một cách cưng chiều rồi rướn người hôn nhẹ vào chán cô, nhẹ giọng nói:
-Cảm ơn vì em đã ở đây-
--Ưm..-Trịnh Thiên Di ngái ngủ nói mắt cũng mở ra nhìn anh xong áp tay vào chán anh thì thấy đã hạ sốt nói tiếp- May quá hạ sốt rồi, hôm qua anh đã sốt rất cao dạo tôi một phen đó-
Cô nói xong vừa định rút tay lại thì đã bị tay anh giữ lại, anh vừa nhìn cô vừa nói:
-Ước gì mỗi sáng thức dậy đều có thể thấy em-
-Được rồi dậy đi -
…..
{Trong bếp}
-Đừng quậy nữa- Trịnh Thiên Di đứng tay thái thức ăn vừa nói giọng có hơi khó chịu khi Vương Hạo Khánh đã không giúp lại còn phá, anh tay nghịch nghịch những sợi tóc cô.
Cô cho hành và răm vào bát rồi đi đến nồi canh rồi thả vào, anh cũng đi theo cô đi đến đứng sau cô cằm dựa vào vai cô thì thầm:
-Anh đói-
Cô từ nãy đã không nói gì khi anh cứ mè nheo bên tai rồi nhưng anh cũng đã chạm đến giới hạn của cô rồi nha, cô mặt khó chịu quay qua nhìn anh nói:
-Ai… anh thật là..
Anh không để cô nói tiếp đã áp môi vào môi cô không cho những từ ngữ tiếp theo thốt ra. Anh rời môi cô ra, môi nở nụ cười đắc thắng khiến cô cũng cạn lời không nói được gì.
….
Trịnh Thiên Di đứng trước cửa sổ ánh mắt suy tư nhìn ra ngoài, tay cầm cốc capuchino nóng vẫn còn bốc hơi.
Vương Hạo Khánh đi từ tới đứng sau cô ôm lấy eo cô mặt vùi vào trong mái tóc cô, hai tay nắm hai bẻ vai cô xoay người cô lại mặt cúi thấp xuống gần mặt cô.
Cô cũng hiểu được anh định làm gì liền đưa cốc capuchino lên kề vào miệng anh khiến anh phải dừng hành động của mình lại, cô vừa nói vừa nở nụ cười chọc anh:
-Anh hơi bị lộng hành rồi đó nha…-
-Hừ..- Anh đưa tay cầm cốc capuchino uống một ngụm rồi hơi lườm cô nhưng rồi lại nở nụ cười vòng tay ôm lấy cô vào lòng.
….
….
Trong một chiếc ô tô đậu bên kia đường ngay biệt thự Vương Hạo Khánh, người con gái mặc đồ trắng tinh khôi đeo kính dâm, chỉ để lộ đôi môi căng hồng.
-Tuệ Lâm xem ra lại thất bại rồi…đi thôi – Cô gái nói với tài xế lái xe. Chiếc xe chuyển bánh rời đi.
.......................
P/s: Lâu rồi mới đăng chương mới mình xin lỗi mọi người chỉ mong mọi người rộng lòng mà tha thứ cho mình, tại bí ý tưởng quá nhưng giờ thì ok rồi ý tưởng tràn trề nên sẽ đăng ổn định hơn và mình chắc chắn k bỏ truyện. Cam kết luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.