Chương 61: Chương Tết Đến Rồi (7)
Quỳnh An
24/06/2016
Phải yêu em nhiều bao nhiêu, mong chờ bao nhiêu, thì em mới hiểu thấu? – điện thoại nó rung lên
- Alo, ai đấy ạ? - nó nhấc máy thì thấy số lạ
- Anh Huy nè... - đầu dây bên kia trả lời
- Có gì chưa hiểu thì hỏi mau lên đi... em giải đáp cho
- Anh còn chưa kịp nói gì mà?
- Trời... anh gọi giờ này thì còn chuyện khác nữa đâu? Hỏi mau đi, không em cúp máy đấy
- À ừ, chuyện là mấy cái điểm bất hợp lí trong hợp đồng đó, anh vẫn chưa hiểu lắm...
- Rần rần trước mắt vậy mà vẫn không hiểu sao?
- Đương nhiên không hiểu thì mới hỏi lại em chứ?
- Vậy bổn cô nương đành phải khai thông não cho anh rồi... Nghe cho rõ đây, em không nói 2 lần đâu
- Đây đây... em nói đi...
- Thứ nhất: ta chỉ mua có mỗi mẫu thiết kế của Bells, còn lại đều do Văn thị mua tự nguyên liệu, tự gia công và phải tự thuê chỗ bán; vậy mà phải cho họ những 50% giá thành, vả lại vẫn có biểu tượng của Bells trên mác. Anh xem có đúng không, khoản 8 điều 2
- Đúng rồi!
- Thứ hai: Bells được chủ động thời gian trong việc giao bản thiết kế. Nên chắc chắn họ sẽ coi thường Văn thị, cho rằng Văn thị phải dựa vào mình nên sẽ thường xuyên giao bản thiết kế muộn so với thời gian đã thỏa thuận, và thậm chí còn ra thêm điều kiện nữa. Thử hỏi ba anh mà xem...
- Còn gì nữa không?
- Thứ ba: Văn thị không được tự ý chỉnh sửa các mẫu thiết kế cũng như số lượng hàng sản xuất ra. Ở đâu có chuyện vô lí như thế?
- Cái này anh có đọc qua...
- Cuối cùng là Văn thị chỉ được phép liên doanh thời trang với mình Bells... họ áp đặt vậy mà ba anh vẫn cắn răng kí hợp đồng được sao?
- Nhưng tình thế bắt buộc mà... làm gì còn lựa chọn nào khác?
- Nếu em bảo có thì sao?
- Là gì? Em nói thử xem nào
- Anh dốt thật hay giả nai vậy?
- Anh...
- Mấu chốt của vấn đề là thời trang của Văn thị chưa tự lực cánh sinh được, với lại các thiết kế của Văn thị không nổi bật và giá thành khá cao nên đương nhiên sẽ không bán được rồi. Nếu bây giờ ba anh chịu bổ sung nhân lực thì ván cờ được lật ngược rồi!
- Bổ sung nhân lực? Là sao?
- Em tin là chú tự có cách riêng của mình, không tới lượt anh đâu! Ba anh chỉ muốn anh nghiên cứu thôi mà, có ai mượn anh giải quyết đâu?
- Ờ ha...
- Với lại, nếu như ba anh cũng hết cách thì bỏ đi, đừng ham hố nữa. Ai đời tập đoàn dầu mỏ đi kinh doanh thời trang làm gì? Ngốc, vậy nha... em xong việc rồi, cúp máy đây! Cứ đang định ngủ là lại bị anh làm phiền.
- Ê... khoan khoan... tút tút tút... - nó dập máy rồi
- Ta đang tự hỏi con bé đó hay con mới là con thật sự của ta đó - ba Huy vẫn chưa hết bất ngờ trước nhưng lời ban nãy của nó
- Ba nói gì vậy? Con... Văn Huy... con trai ba đây - Huy sôi máu
- An giỏi thật đấy! Con bé nói ba mới nhận ra được nhiều điều. Đúng thật! Chi nhánh thời trang của Văn thị bị Bells chi phối nhiều thật!
- Thế ba tính thế nào? Cứ nhượng bộ thế thôi hả? - Huy uống cốc nước cầm trên tay
- Tất nhiên là không rồi! Có lẽ ba sẽ nhờ An cứu Văn thị ta lần này
- Thật ạ?
- Đương nhiên rồi. Ba thấy cách con bé nói rất thuyết phục, ba nghĩ nó có thể là 1 quân sư của Văn thị đấy. Con thử gọi điện nhờ em nó xem nào
- Ba không thấy nó mới nói con té tát sao?
- Mau lên đi...
- Đây đây... - Huy chán nản bấm điện thoại
.
Phải yêu em ...
- Anh là người hay là đỉa vậy? Biết mấy giờ rồi không? - nó cầm lấy cái điện thoại rồi hét
- Anh...
- Alo, ai đấy ạ? - nó nhấc máy thì thấy số lạ
- Anh Huy nè... - đầu dây bên kia trả lời
- Có gì chưa hiểu thì hỏi mau lên đi... em giải đáp cho
- Anh còn chưa kịp nói gì mà?
- Trời... anh gọi giờ này thì còn chuyện khác nữa đâu? Hỏi mau đi, không em cúp máy đấy
- À ừ, chuyện là mấy cái điểm bất hợp lí trong hợp đồng đó, anh vẫn chưa hiểu lắm...
- Rần rần trước mắt vậy mà vẫn không hiểu sao?
- Đương nhiên không hiểu thì mới hỏi lại em chứ?
- Vậy bổn cô nương đành phải khai thông não cho anh rồi... Nghe cho rõ đây, em không nói 2 lần đâu
- Đây đây... em nói đi...
- Thứ nhất: ta chỉ mua có mỗi mẫu thiết kế của Bells, còn lại đều do Văn thị mua tự nguyên liệu, tự gia công và phải tự thuê chỗ bán; vậy mà phải cho họ những 50% giá thành, vả lại vẫn có biểu tượng của Bells trên mác. Anh xem có đúng không, khoản 8 điều 2
- Đúng rồi!
- Thứ hai: Bells được chủ động thời gian trong việc giao bản thiết kế. Nên chắc chắn họ sẽ coi thường Văn thị, cho rằng Văn thị phải dựa vào mình nên sẽ thường xuyên giao bản thiết kế muộn so với thời gian đã thỏa thuận, và thậm chí còn ra thêm điều kiện nữa. Thử hỏi ba anh mà xem...
- Còn gì nữa không?
- Thứ ba: Văn thị không được tự ý chỉnh sửa các mẫu thiết kế cũng như số lượng hàng sản xuất ra. Ở đâu có chuyện vô lí như thế?
- Cái này anh có đọc qua...
- Cuối cùng là Văn thị chỉ được phép liên doanh thời trang với mình Bells... họ áp đặt vậy mà ba anh vẫn cắn răng kí hợp đồng được sao?
- Nhưng tình thế bắt buộc mà... làm gì còn lựa chọn nào khác?
- Nếu em bảo có thì sao?
- Là gì? Em nói thử xem nào
- Anh dốt thật hay giả nai vậy?
- Anh...
- Mấu chốt của vấn đề là thời trang của Văn thị chưa tự lực cánh sinh được, với lại các thiết kế của Văn thị không nổi bật và giá thành khá cao nên đương nhiên sẽ không bán được rồi. Nếu bây giờ ba anh chịu bổ sung nhân lực thì ván cờ được lật ngược rồi!
- Bổ sung nhân lực? Là sao?
- Em tin là chú tự có cách riêng của mình, không tới lượt anh đâu! Ba anh chỉ muốn anh nghiên cứu thôi mà, có ai mượn anh giải quyết đâu?
- Ờ ha...
- Với lại, nếu như ba anh cũng hết cách thì bỏ đi, đừng ham hố nữa. Ai đời tập đoàn dầu mỏ đi kinh doanh thời trang làm gì? Ngốc, vậy nha... em xong việc rồi, cúp máy đây! Cứ đang định ngủ là lại bị anh làm phiền.
- Ê... khoan khoan... tút tút tút... - nó dập máy rồi
- Ta đang tự hỏi con bé đó hay con mới là con thật sự của ta đó - ba Huy vẫn chưa hết bất ngờ trước nhưng lời ban nãy của nó
- Ba nói gì vậy? Con... Văn Huy... con trai ba đây - Huy sôi máu
- An giỏi thật đấy! Con bé nói ba mới nhận ra được nhiều điều. Đúng thật! Chi nhánh thời trang của Văn thị bị Bells chi phối nhiều thật!
- Thế ba tính thế nào? Cứ nhượng bộ thế thôi hả? - Huy uống cốc nước cầm trên tay
- Tất nhiên là không rồi! Có lẽ ba sẽ nhờ An cứu Văn thị ta lần này
- Thật ạ?
- Đương nhiên rồi. Ba thấy cách con bé nói rất thuyết phục, ba nghĩ nó có thể là 1 quân sư của Văn thị đấy. Con thử gọi điện nhờ em nó xem nào
- Ba không thấy nó mới nói con té tát sao?
- Mau lên đi...
- Đây đây... - Huy chán nản bấm điện thoại
.
Phải yêu em ...
- Anh là người hay là đỉa vậy? Biết mấy giờ rồi không? - nó cầm lấy cái điện thoại rồi hét
- Anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.