Cuộc Đời Học Sinh

Chương 12:

Samson

05/03/2024

Cái khó bây giờ là tìm một quán cơm tôi ăn cho vững bụng chứ bún, hủ tiếu, bánh canh ăn vào thế nào cũng đói lại thôi, ngặc một nổi là buổi tối ai lại bán cơm. Còn đang gãi cằm suy nghĩ thì Phương ngồi sau đưa tôi cuốn sổ.

– [Phong đến quán alice gần cổng sau trường mình ấy! ]

Alice là một quán (à quán thì không đúng, phải gọi là một nhà hàng nhỏ), nằm gần cổng sau trường tôi học, tôi cũng chưa có dịp ghé bao giờ, chỉ toàn đi ngang qua thôi, tụi bạn nói quán cũng ngon nên nhân cơ hội này đi luôn vậy. Cách trang trí trong quán rất giản dị nên tạo cho người ăn không khí gia đình ấm cúng làm tôi rất thích, quả thật là lực chọn không sai.

– Quán này có bán cơm không? – Tôi nhìn Phương dò hỏi.

Gật.

Rồi nhỏ kéo tôi lại một bàn gần cửa sổ, nơi có thể trông ra sông KT nên thơ, hữu tình ở bên ngoài. Cầm cuốn menu trong tay, tôi muốn hoa cả mắt bởi vô số tên món ăn lạ hoắc nên tôi gãi đầu cười hì đưa lại cho Phương.

– Phương chọn đi rồi nói, để Phong gọi cho, nhìn menu mà muốn chóng cả mặt chả biết chọn món nào.

Nhỏ mỉm cười rồi lật menu ra chỉ ngay món cơm chiên dương châu mà không cần lựa. Ừm… món đó cũng ngon, thế mà mình không nghĩ ra nhỉ, đúng là dở thiệt.

Trong khi chờ món ăn, tôi lăm le hỏi chuyện để giái đáp khúc mắt từ nãy đến giờ:

– Phương thường đến đây ăn hả? Sao thông thạo quán này thế?

– [Ừm… ngày nào cũng đến hết]

– À Phương này… hỏi tý nhé, đồ ở đâu mà Phương thay vậy?

Nhỏ nhíu mày đăm chiêu một hồi rồi trả lời.

– [Đồ Phương mang theo phòng hờ! Mà Phong hỏi làm gì? ]

– Ơ… thì hỏi… cho biết thôi, hì! – Tôi giật mình vì bị hỏi bật lại.

Dĩa cơm thơm phức được dọn ra trước mắt tôi mời gọi làm tôi không kiềm lòng được cắm đầu xơi một hơi gần hết dĩa, ngước mặt lên thì thấy nhỏ đang nhíu mày nhìn tôi.

– [Phong ăn từ từ thôi, người ta nhìn kì lắm]

– Hề… xin lỗi tại đói quá không kiềm được.

– [Thiệt là… sợ Phong luôn! Ăn gì như con nít ấy].

– Ừ… thì… để dĩa sau ăn từ tốn hơn.

– [Ăn thêm dĩa nữa hở? ]

– Đang tuổi lớn mà, hề…

Quả thật, dĩa thứ 2 này tôi đã ăn từ tốn hơn mặc dù thìa nào thìa nấy đầy ấp cơm làm nhỏ suốt buổi cứ nhìn tôi cười mãi.

Sau bữa ăn cũng đã 9h tối nên tôi bèn hỏi nhỏ:

– Còn muốn đi đâu không hay để Phong chở về nhà!

Nhỏ lắc đầu rồi viết vào cuốn sổ chỉ hai chữ làm tôi té ngửa.

– [Thư viện]

– Sặc… Giờ này trễ rồi còn vào thư viện làm gì?

– [Đọc sách] – Thêm hai chữ nữa làm tôi lảo đảo.

– Trễ rồi còn đọc sách?

– [Đùa thôi! Vào thư viện lấy mấy cuốn sách rồi Phương gọi ba mẹ chở về nhà]

Nghe vậy tôi cũng an tâm, nhưng khi tôi đòi dẫn nhỏ lên thư viện thì nhỏ lại hốt hoảng xua tay làm tôi phải soi kiếng xem mặt mình có giống mấy thằng dê xòm không nữa.

[Phương tự lên được rồi, làm phiền Phong quá! ]

– Ầy! Không sao đâu, Phong rảnh mà!

Không hiểu vì sao nhỏ cứ lắc đầu ngoày ngoạy tôi đề nghĩ cỡ nào cũng không chịu, thế nên tôi phải dùng cách cuối cùng.

– Nè… Phong nghe nói ban đêm ở trường này có bóng ma màu trắng thường đi lại ở hành lang đó – Tôi hạ gọng trầm trâm.

Ý như dự kiến, mặt nhỏ dần biến sắc, được thế tôi bơm thêm vài câu:

– Con ma đó thường nhát mấy đứa con gái đi một mình vào ban đêm lắm, khừa khừa…

Thấy nhỏ đâm hoảng nhìn dáo dát xung quanh nên tôi tự tin chốt câu cuối:

– Vậy để Phong đưa Phương lên he!

Khỏi phải nói lần này nhỏ gật đầu ngay lập tức, công nhận lớn thế rồi mà vẫn còn sợ ma, nhỏ đi cứ nép sát vào tôi làm tôi cứ nhịn cười hết lần này đến lần khác. Thấy cũng tội nên hỏi tôi vài câu cho bớt căn thẳng:



– Thường thì thư viện đóng cửa sau 6h mà.

Nhỏ lấy trong túi xách một tấm thẻ đề:

Thủ thư: Trang Nguyễn Ngọc Phương…

“Trời… Thì ra nhỏ làm thủ thư hèn gì ra vào thư viện dễ đến thế, kiểu này không thành mọt sách cũng uổng. ”

Gần đến của thư viện nhỏ quay lại mỉm cười tạm biệt tôi, thấy vậy tôi trêu nhỏ thêm câu nữa:

– Hồi trưa Phương nói mớ nhiều lắm đó! Còn nhắc đến Phong nữa chứ.

Vừa nghe xong nhỏ hốt hoảng nhìn chằm chằm vào tôi, hai tay líu ríu ôm lấy túi xách.

Tôi phì cười rồi nhái giọng nữ:

– Phong ơi! Sao… Phong đẹp trai quá à…

– …

Biết mình bị lừa, nhỏ phùng má mặt đỏ lựng, làm tôi cười chảy cả nước mắt. Chưa kịp nói câu nào, nhỏ tức tối giẫm một phát tóe lửa vào chân tôi rồi chạy vào thư viện đóng xầm cửa lại rõ lớn.

– “Chậc! Nói mình trẻ con mà không biết ai trẻ con hơn đây, thiệt là… ” – Tôi lắc đầu cười khổ, ôm một bên chân cà nhắc đi về trong màn đêm yên ả, tĩnh mịt.

Nhật ký ngày… tháng… năm…

Hôm nay tên đáng ghét đó làm mình giận đến phát khóc, nhưng không hiểu sao mình lại dễ dàng tha thứ cho hắn đến vậy. Quả thực, nếu như không có hắn, mình có lẽ đã gục ngã trên sân thượng mất rồi. Ở cạnh hắn mình cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp nhưng quan trọng nhất hắn… chính là người đầu tiên làm mình biết đến nụ cười vui vẻ là như thế nào. Giờ đây, mình cảm thấy tên đáng ghét đó không còn đáng ghét nữa rồi…

Trang Nguyễn Ngọc Phương…

Sáng hôm sau ở trường, vừa để xe vào bãi đã gặp ngay em Mai cũng đang đi đến lớp, em nó thấy tôi mỉm cười thật tươi rồi chạy đến hỏi han rối rít:

– Phong đã khỏe chưa? Hôm qua làm Mai lo quá!

– Hề… Không sao, con nhà võ mà.

– Ừa… xin lỗi nha, hôm qua bận qua không đến thăm Phong được.

– Hì Phong bệnh nhẹ mà, để Mai đến thăm thì làm phiền quá.

– Vậy đâu được, để bửa nào Mai đền bù ha?

– Ừ thì… sao cũng được.

– Vậy mình lên lớp thôi.

Nói rồi Mai cùng tôi đi tung tăng dọc hành lang trước sự sững sốt của mấy đứa trong trường. Cả trường bắt đầu nhốn nháo lên thấy rõ, tôi lại được dịp trổ tài nghe lén:

– Ê kìa tụi bây, thằng này hôm qua đi với em Lanna đó.

– Hôm nay lại đi với em Mai nữa kìa, bắt cá hai tay đó.

– Ờ phải ha, thằng nay sở khanh dữ.

Lần này máu nóng đã dồn đến đầu, tôi định vào tẩng mấy thằng đó một trận cho bỏ ghét nhưng bị Hoàng Mai ngăn lại, may cho cái bọn nhốn nháo đó!

Khi gần đến cửa lớp nhỏ bất giác quay lại nhìn vào mắt tôi bối rối hỏi:

– Vậy… Phong có bạn gái chưa?

Tôi thoáng ngạc nhiên vì câu hỏi của nhỏ, ai đời lại đi hỏi người khác có bạn gái chưa, định mở miệng trêu em nó mấy câu nhưng thấy vẻ mặt bối rối đến tội của em nó nên đành trả lời thật.

– Ờ… thì chưa! Đang ế!

– Hì… cảm ơn Phong nha!

Vừa nói xong nhỏ chồm lên hôn nhẹ vào má tôi rồi chạy thẳng vào lớp để lại tôi ngẩng tò te chả hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Một hồi định thần lại tôi mới mơ màng nhận ra nhỏ vừa hôn tôi, cái cảm giác lâng lâng vẫn còn đọng lại trên má làm tôi cứ cười hềnh hệch như thằng thấm thuốc. Nhưng mà tôi lại thắc mắc một điều, sao nhỏ lại cảm ơn tôi nhỉ, lại còn hôn tôi nữa, đó có phải là lời tỏ tình không? Chà cứ mỗi lần suy nghĩ đến vấn đề này là tôi lại nhức đầu.

Thay kệ vào lớp đã…

Đi ngang chỗ em Mai thấy em nó nhìn tôi cười xinh như hoa làm tôi nhớ lại vụ hồi nãy mà mặt đỏ như gất, chỉ dám gật đầu cười trừ rồi lủi thẳng về chỗ ngồi.

Vừa cất cặp vào trong hộc tủ đã thấy nhỏ Phương kế bên lúi cúi chép bài như máy.

“Ui chà! Hôm nay có bài vở gì đâu mà nhỏ chép như điện vậy cà! ” – Tôi tò mò nhìn sang nhỏ.

Bất ngờ nhỏ ngước mặt lên, thấy tôi nhỏ giật mình làm rơi luôn cuốn tập xuống đất.

“Ác! Chẳng phải cuốn tập của mình bị mất đó sao? Nhỏ luống cuống nhặt cuốn tập lên rồi bỏ luôn vô cặp, mặt cuối gầm. ”

– Nè, có phải Phương đang giữ cuốn tập của Phong không?



Gật.

– Đưa cho Phong nào!

Nhỏ không nói gì tay ôm khư khư cái cặp.

– Phong bảo đưa cho Phong!

– … – Nhỏ vẫn ôm cái cặp.

– Đưa đây… – Tôi mất bình tĩnh quát lên.

Nhỏ giật thót mình rồi từ từ mở cặp ra, rung rẩy đưa hết tập cho tôi. Cầm chồng tập trong tay, tôi sững sốt khi thấy toàn bộ số tập bị mất của tôi đều ở trong cặp nhỏ, cố gắng bình tĩnh tôi hỏi:

– Lấy tập Phong làm gì?

Nhỏ lắc đầu tay rung rung ôm chiếc cặp như phao cứu sinh. Đến đây tôi đã mất bình tĩnh sạt vào mặt nhỏ một chập như vũ bão.

– Thiệt là… chã biết nói làm sao với cô nữa đây, cô có biết là tôi chưa chép bài hay không, giỡn thì đừng có giỡn quá như thế, học chứ có phải đùa đâu… mệt thật… hừ…

Nhỏ vẫn cuối gầm mặt, mím môi vai bắt đầu rung rung.

Thấy nhỏ thế tôi cũng chả muốn làm lớn chuyện làm gì nên bèn hạ giọng:

– Lúc nãy loay hoay không biết vẽ vời gì trong cuốn tập tôi nữa đây, chắc là vẽ bậy chứ gì… ơ… cái… hả… ả… ả…

Cuốn tập trong tay tôi lúc này đầy ấp chữ… không phải vẽ bậy gì hết mà là nội dung của bài học tôi bỏ lở hôm qua, những chữ viết thanh mảnh này không ai khác chính là chữ của nhỏ Phương.

“Thì ra nhỏ chép bài giúp mình! ”

Lúc này trong tôi nổi lên một cảm giác tội lỗi, áy náy vô cùng. Tôi bối rối nhìn sang nhỏ vẫn đang cúi mặt xuống đất, bây giờ tôi mới để ý thấy sắc mặt phờ phạc, mệt mỏi của nhỏ, có lẽ nhỏ đã thức suốt đêm chép bài cho tôi.

Thể rồi hít một hơi thật dài để giảm bớt cảm giác ứ nghẹn nơi cổ họng, tôi nhẹ nhàng hỏi nhỏ:

– Phương chép bài cho Phong à?

Gật.

– Thức suôt đêm?

Gật.

– Híc… Khờ quá, Phong có bảo Phương chép giúp đâu mà Phương phải tự hành hạ mình chứ?

Đến đấy nhỏ không trả lời nữa, vai bắt đầu rung rung, khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt.

Biết mình lỡ miệng tôi vội chữa lửa ngay:

– Hơ… Phong xin lỗi, Phong không cố ý nói thế đâu… đừng khóc mà… – vừa nói tôi vừa lấy tay gạt đi hàng nước mắt của nhỏ.

Chẳng những không hiệu quả mà còn làm nhỏ khóc bạo hơn. Giờ đây tôi đang đứng trước nguy cơ bị bàn dân thiên hạ phát hiện, thế nào cũng bị tụi nó nói là ăn hiếp nhỏ Phương cho coi. Suy đi nghĩ lại một hồi, tôi cũng nghĩ ra một kế sách mà tôi cho là phù hợp với nhỏ Phương nhất, đó là chính là…

– Ớ… ờ… Phương à… Phong biết lỗi ùi… – Vừa nói tôi vừa lấy tay làm mặt xấu.

Vâng… Cách của tôi chính là dùng kiểu dỗ con nít khóc để áp dụng cho nhỏ Phương, hợp lý quá xá con cá cảnh rồi.

– Phương ui, Phương à… Phương không tha lỗi cho Phong là Phong ăn vạ ở đây luôn đó… – Tôi giả bộ nằm xuống vật vã trên bàn.

Thấy nhỏ dần nín khóc tôi chơi tới luôn:

– Phương hông nín khóc là Phong khóc theo lun đó… xem nè hu… hu… hu – Tôi đưa tay lên mắt dụi dụi như khóc.

Lát sau thấy nhỏ nín khóc hẳn, miệng chúm chím cười là tôi biết mình thành công rồi, thế nên tôi nghiêm giọng chốt đáp án:

– Vậy… Phong biết lỗi rồi đừng giận Phong nữa nha!

Khẽ gật.

Phù… – Tôi thở phào nhẹ nhõm mà vuốt mồ hôi trên trán.

Công nhận dùng cách dỗ con nít cũng hiệu nghiệm nữa, đúng là tôi phục nhỏ Ngọc Phương này sát đất luôn.

Cầm chồng tập trên tay tôi nhẹ giọng hỏi:

– Phương đã ăn sáng chưa?

Lắc đầu ôm bụng.

Lấy trong cặp ổ bánh mì mới mua lúc sáng, định vào lớp để ăn dần mà tôi tặc lưỡi:

– “Thôi kệ rán nhịn một bữa, nhỏ vì mình mà chưa ăn sáng nên để cho nhỏ ăn vậy, mình là con trai mà, kẻo lát đói nhỏ khóc hu hu nữa thì khổ thân mình”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Đời Học Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook