Cuộc Đời Học Sinh

Chương 44:

Samson

05/03/2024

Sau khi giữ xe xong, tôi và Lam Ngọc cứ y như kế hoạch cũ mà thi hành… Quả y như tôi dự đoán, mấy đứa trong trường chỉ tò mò vì tưởng nhỏ Ngọc bị thương thôi chứ có biết là nhỏ bị đứt cúc áo đâu… nếu không thì chắc bị mấy thằng con trai chọc đến phát khóc rồi, chưa kể nếu nhỏ Ngọc mà tức điên lên thì không biết sẽ có bao nhiêu vụ án mạng xảy ra trong trường này nữa…

– Cảm ơn ông nhé… – Lam Ngọc bẽn lẽn đáp.

– Không sao đâu… Bà cũng cứu mạng tui mà! Huề nhé…

– Ừm… huề! – Nhỏ bối rối không dám nhìn thẳng vào mặt tôi.

Có lẽ đây là lần đầu tiền tôi nhìn thấy nhỏ Lam Ngọc nghiêm nghị bối rối như thế này, cũng đúng thôi, tự dưng khoác vai với một tên con trai thì có nhỏ con gái nào mà không mắc cỡ chứ.

Còn riêng tôi, tưởng nãy giờ tôi chì làm sao, nói gì thì nói tôi cũng là con trai mà, cặp kè với một nhỏ con gái đẹp như thế này làm sao mà không có cảm giác ǵ được chứ, nhất là trong cái vụ giằng co ở gần trường thì tôi gần như đã thấy toàn bộ của nhỏ, mặc dù là vô tình nhưng thấy thì cũng đã thấy rồi, thằng nào mà chịu cho thấu. Tim tôi phải nói là đập liên hồi như nhạc sàn, mặt mày nóng bừng như cái bánh bao ấy, dìu nhỏ mà tay tôi cứ run cả lên…

– Này, cái tay ông đụng vào đâu vậy… – Nhỏ gằn giọng.

– Oái, đừng có nhút nhít nó rớt xuống bây giờ…

– Ông là đồ lợi dụng…

– Sặc, tui có cố ý đâu… Không làm thế sao mà ép cúc áo vào được…

– Nhớ mặt ông đấy đồ háo sắc… – Nhỏ rít qua từng kẽ răng.

– Ực… Không có ý thiệt mà… – Tôi nuốt khan.

May mắn làm sao khi gần đến cửa lớp bọn thằng Toàn phởn, Hoàng Mai, Ngọc Phương đã ngóng tin sẵn từ lúc nào nên vừa thấy tôi và Lam Ngọc bọn nó ùa ra ngay…

– Sao thế, lớp trưởng bị gì rồi… – Toàn phởn hóng hớt.

– Uầy, mày ra bên kia ngồi chút đi, có một tí chuyện… – Tôi nháy mắt.

– Ờ, rồi… – Nó tinh ý ra băng ghế ngồi.

– Ngọc bị sao vậy? – Hoàng Mai lo lắng.

– Chỉ là sơ ý đứt cúc áo dài thôi… – Lam Ngọc thở dài.

– [Theo mình vào thư viện lấy băng keo dán lại tạm đi! ] – Nhỏ Phương lúi cúi.

– Ừ, vậy cũng được, Phong đợi tý nhá, bọn mình quay lại ngay… – Mai cười hiền.

– Rồi, cứ đi đi…

Đợi bọn họ đi khuất vào thư viện, tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà ngồi bệch ra băng ghế đá chung với thằng Toàn, vai tôi bây giờ mới bắt đầu đau nhói lên.

– Đã hẻn… Hết ôm nhỏ này tới ôm nhỏ khác, quớ luôn cả nhỏ lớp trưởng… – Nó cười đểu.

– Đã thằng cha mày… Tao bị bọn giang hồ nó đánh muốn mềm người ra mà có thấy mặt mày đâu, không có nhỏ Ngọc cứu thì bọn nó oánh tao chết rồi…

– Gì… Ông đó ra tay nhanh thế… Mới bữa trước, bữa sau độp luôn… – Nó trố mắt.

– Giang hồ mà mày giỡn… Vai tao còn nhói đây này… ây dà… – Tôi suýt xoa.

– Chịu, tao theo dõi thằng Vũ cho mày rồi, hết người theo dõi bọn giang hồ này…

– Tao nghĩ, bọn mình nên xúc tiến kế hoạch bật lại thằng cha đó đi… Để vậy càng nguy hiểm… – Tôi nghiêm nghị.

– Kế hoạch gì, nói tao nghe xem…

Vừa lúc đó, nhóm Hoàng Mai cũng vừa ra tới, trông mặt ai nấy đều đăm chiêu đến phát rùng mình, duy chỉ có nhỏ Ngọc là lườm tôi đến cháy cả mắt, đồ rằng tôi mà không giúp đỡ nhỏ lúc nãy thì chắc nhỏ đã xé xác tôi ra làm trăm mảnh rồi…

– [Xin lỗi mọi người… ] – Ngọc Phương xụ mặt.



– Ơ, Phương biết rồi sao… – Tôi kinh ngạc.

– Sự việc đã đến nước này rồi, mình đã nói cho cả Phương và Lam Ngọc biết hết mọi chuyện! – Hoàng Mai thở dài.

– [Xin mọi người giúp đỡ, mình không muốn bà ấy lấy tài sản của ba mình! ] – Hai mắt nhỏ đỏ hoe.

– Chuyện này nghiêm trọng quá… Mình không chắc sẽ giúp đượcgì… – Lam Ngọc nhíu mày khoanh tay trước ngực.

– Cũng không hẵn là không có cách đâu… – Tôi cười tự tin.

– Mày nói cách ra xem nào, cứ úp úp mở mở hoài… – Toàn phởn gằn giọng.

– Đây, nhìn cái này nè… – Tôi lấy trong túi ra mấy sợi tóc.

– Gì thế mày? Đem xoe khóe mắt à?

– Không phải… Mai có nói là xét nghiệm AND bằng tóc được phải không?

– Um… phải rồi, chẳng lẽ đây tóc của ông giang hồ đó… – Mắt em sáng rỡ.

– Chính xác luôn! Lúc đánh nhau với ông ta Phong có tranh thủ bức vài sợi tóc của ổng… Nhiêu đây chắc đủ nhỉ…

– À, hiểu rồi… Giờ chỉ cần lấy tóc của nhỏ chị Ngọc Phương nữa chứ gì… Đem đi xét nghiệm là ngon luôn! Mày hay quá Phong… – Toàn phỡn vỗ đùiđánh bép.

– Nhưng biết chị Ngọc Phương học ở đâu mà lấy đây… – Lam Ngọc lại suy tư.

– Ờ ha… Biết ở đâu mà lấy… – Tôi gãi đầu.

– Đó, mày… dở quá… Tao thất vọng về mày quá Phong ơi… – Toản phởn pha trò.

– Tổ bà mày… Lúc nãy mới khen giờ lật lọng hả… – Tôi đay nghiến cú đầu nó.

– Thôi, trật tự… Đang rối rắm mà cứ giỡn… – Lam Ngọc gằn giọng.

– Dạ… – Tôi và thằng Toàn ngồi xếp re.

– [Chị Phương học ở trường cấp 3 Tân Phong đó… ] – Nhỏ Phương bẽn lẽn.

– Trời, thế mà nãy giờ không nói… – Cả đám trố mắt.

– [Xin lỗi, viết hết mực phải thay viết] – Nhỏ cắn môi cười khổ.

– Ê, mà Trường Tân Phong là trường đám thằng Huy học phải hông mạy… – Toàn phởn nhìn tôi.

– Ờ, phải ha… Thế chuyện này dễ rồi…

– Vậy hai ông làm được chứ… – Nhỏ Ngọc dò hỏi.

– Không được… – Hoàng Mai cắn môi e ngại.

– Sao thế Mai… – Tôi thắc mắc.

– Toàn thì có thể, nhưng Phong thì…

– Uầy, cái đó yên tâm… Thằng Phong chỉ làm nhiệm vụ cung cấp thông tin thôi… Mọi việc còn lại chỉ cần để Toàn này lo liệu… – Nó vỗ ngực tựtin.

Nghe thế Hoàng Mai không nói điều gì nữa, nên cả đám giải tán vào lớp, cứ y như kế hoạch tác chiến đó mà làm, thế nhưng…

– Chồng ngốc… Có léng phéng với cô nào là chết nghe chưa! – Em nhăn mũi.

– Rồi mà… Hic, thằng Toàn đã nói còn gì…



– Liệu hồn đấy… – Em nguýt dài.

Vừa lúc đó, Lam Ngọc cũng từ đằng sau vụt lên làm mùi nước hoa ấy lại một lần nữa thoang thoảng trong mũi tôi. Bất giác, tôi chợt rùng mình nhớ lại tình huống lúc nãy:

– “Bé gấu… ”

– “Hả… có chuyện gì… ”

– “Bà có quen ai tên bé gấu không? ”

– “Không… không! Từ… đó giờ tôi chưa biết ai có tên ngộ thế cả… ”

Trong đầu tôi lại nổi lên một mối nghi vấn khó giải, nếu Lam Ngọc không biết tên đó, thì tại sao lại… đáp lời tôi chứ?

Ngày đầu tiên của kế hoạch tiếp cận chị gái Ngọc Phương…

Sở dĩ tôi và thằng Toàn nhận công việc này là vì tụi thằng Huy cũng học chung trường Tân Phong với nhỏ đó luôn, như thế thì chúng tôi vô tình có gián điệp ở trường đó rồi còn gì… Mà khoang, nói nhỏ chuyện này nghe nè, thằng Toàn này cũng chẳng tốt lành gì đâu, vì nghe nhỏ Phương tả là chị nhỏ không đến nổi xấu nếu không muốn nói là vừa mắt, chỉ cần nghe đến đó thôi là mắt nó sáng lên rồi, thế là nó lôi cổ tôi vào cuộc luôn, làm tôi bị Hoàng Mai đay nghiến hết mấy ngày liền…

Tả sơ qua chị gái Ngọc Phương một tí, qua hình ảnh và theo nhỏ kể thì chị nhỏ tên là Kiều Linh, đang học lớp 11A6 trường Tân Phong, tính tình thì hơi ươm bướm, chảnh chọe đặc biệt là rất đanh đá. Nhận xét tổng quan thì nhỏ Linh là một mục tiêu đáng gờm, khó nhai, có thể gọi là boss cuối trong game… Vậy mà thằng Toàn lại bạo miệng tự tin…

– Gái càng khó tính, tao càng muốn cưa…

Theo kế hoạch, ngày đầu tiên chúng tôi sẽ rũ bọn thằng Huy ra quán nước để bàn chuyện sau khi tan học. Nói là rũ chứ tôi cũng chẳng dám bén mảng gần khuôn viên trường bọn nó đâu, để tụi trường Tân Phong thấy bọn trường LTT chúng tôi lân la gần trường là bọn nó thế nào cũng kiếm chuyện này nọ cho coi, ganh ghét nhau mà. Thế nên tôi đành dùng điện thoại gọi cho thằng Huy ra quán nước mía gần đó.

Nghe tin chúng tôi dò hỏi chuyện nhỏ Linh, nó liền trợn mắt tía lia…

– Ê, tụi mày khùng hả, trường tụi mày hết gái rồi hay sao mà còn qua trường tao nữa…

– Èo, bất đắc dĩ thôi, con nhỏ đó làm sao mà mày xoắn ghê thế… – Tôi tặc lưỡi.

– Con nhỏ đó chảnh thấy mồ, lại còn học lớp trên nữa, mấy tụi bây tính toán gì vậy…

– Hề hề, lớp trên mới thú vị chớ, nói tao nghe xem con nhỏ đó tình hình hôn nhân gia đình thế nào rồi! – Toàn phởn nhướng mày.

– Uầy, chưa có bạn trai nhưng nhiều thằng theo lắm, nhất là thằng Nam học cùng lớp, nó là thằng em của thủ lĩnh ở bên hẻm 365 đó, không ai dám đụng đâu, đến tao còn phải nể đám bên hẻm nó…

– Xời, sợ gì… Cưa thì cứ cưa, nhỏ thuộc về thằng nào thì bên kia chịu chứ đánh đấm gì! – Toàn nhếch mép.

– Cái thằng… Nhìn mày cao ráo thế này chắc cùng lắm chỉ chịu được vài đòn của nó là cùng. – Huy đô nhíu mày.

– Đừng xoắn, mày cung cấp tin tức là đủ rồi… Việc còn lại các chú để anh lo… – Nó vỗ ngực tự tin.

– Ờ, để coi, nhỏ có động tĩnh gì tao báo cho…

– Không, không, không… Việc mày cần làm là theo dõi bọn thằng Nam dùm tao kìa…

– Gì, sao phải theo dõi nó…

– Èo, vì tao giành gái với nó thế nào nó cũng bật tao thôi… Nên mày theo dõi, báo cho tao biết…

– Tự tin đến thế cơ á… – Tôi kinh ngạc.

– Hề hề, để rồi mày xem…

Hừm… Dù không biết trình độ thằng tán gái của thằng này tài ba đến đâu nhưng nghe thằng Khanh kể bề dày lịch sử của nó ở Đà Lạt thì tôi cũng rùng mình rồi… Cũng tốt, để tôi học hỏi mấy cách của thằng này xem sao, không chừng hữu dụng à nha…

Ngày thứ hai của kế hoạch tiếp cận chị gái Ngọc Phương…

Sau khi tan học xong, tôi lại bon bon đến trường Tân Phong để tiếp tục kế hoạch, còn thằng Toàn thì không hiểu sao mà nó lại biến đâu mất xác, điện thoại hỏi thì nó bảo là chuẩn bị cái gì đó nghe bí mật vô cùng… Thế nên tôi phải cắn răng mà vác cái xác len lén đứng ở quán nước mía gần trường để thu thập thông tin.

Hôm nay được cái là tôi kịp đem theo cái áo khoác mà khoác vào để che đi phù hiệu trường, để bị phát hiện một cái thôi là xác bà nó định luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Đời Học Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook