Chương 46:
Samson
05/03/2024
Màn đêm buông xuống, mặc dù đã được Hoàng Mai trấn an nhưng tôi không tài nào ngồi yên được, trong bụng tôi sôi lên như lửa đốt, tôi thở dài liên tục thí đều chưa có đi qua đi lại quanh nhà thôi, đồng hồ thì đã điểm 11h mà không thấy tin gì từ thằng Toàn cả, hỏi thằng Huy cũng không biết, điện thằng Toàn cũng không trả lời, cứ thế này chắc tôi mệt tim mà chết mất thôi…
– Sao Phong không ngủ đi, khuya rồi! – Hoàng Mai ngáy ngủ đi xuống lầu.
– Mai cứ ngủ trước đi… Phong phải đợi tin thằng quỷ này không có chuyện gì mới ngủ yên được!
– Đã bảo Phong đừng lo nữa mà! Thức khuya không tốt đâu!
– Nhưng vậy sao mà ngủ được chứ?
– Toàn đã nói không sao rồi, đi ngủ đi mừa! – Em dụi mắt nũng nịu.
– Thì Mai cứ ngủ trước đi mà, y dà…
– Phong không ngủ thì Mai thức cùng Phong luôn vậy… – Mai lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế sofa.
– Uầy, phục Mai rồi, muốn làm gì thì làm… – Tôi thở hắc rồi ngôi xuống ghế cùng em.
Thế nhưng Hoàng Mai đâu phải là người giỏi thức khuya, mọi khi cứ đến 10h là em vào phòng ngủ khò rồi như lúc nãy rồi, huống hồ chi là thức đến 11h thì em làm sao mà thức nỗi chứ. Vì vậy nên lúc ngồi cùng tôi, em cứ gục lên rồi lại gục xuống, hết gục sang trái rồi lại gục sang phải, hết dụi mắt rồi lại che miệng ngáp, có khi còn nũng nịu đòi tôi vào ngủ trông tức cười vô cùng, chưa bao giờ tôi thấy Hoàng Mai thế này cả, nhìn em mà tôi cứ cười miết.
Nhưng sức chịu đựng thì cũng có giới hạn của nó, tầm 15 phút sau tức khoảng 11h15 thì em đã gục hoàn toàn vào vai tôi mà ngủ, thỉnh thoảng lại còn chu mỏ lằm mặt xấu nhìn hài không nhịn được.
“Thiệt là… Thường ngày dễ thương như thế này có tốt không chứ, suốt ngày cứ nhéo hông rồi lại giận hờn vu vơ làm anh rối cả lên! Chỉ duy nhất một điều anh không hiểu là tại sao đôi lúc em lại khác hẵn, cứ như là một con người mới vậy. Lúc trước anh đã cho rằng Lan là một người bí ẩn với nụ cười lúc nào cũng ở trên môi nhưng giờ đây em mới là người bí ẩn thực sự, bởi lẽ dù có cố thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không bao giờ hiểu được thật lòng em đang nghĩ những gì Mai à… ”
Khi đồng hồ đã điểm 12h, tôi mới giật mình thức giấc… Thì ra tôi cũng không thể chịu đựng được mà thiếp đi lúc nào không hay. Điện thoại thì vẫn im lìm không một cuộc gọi, không một tin nhắn… Hoàng Mai giờ đã co rúm, ngủ say bí tỉ trong lòng của tôi thi thoảng lại trở mình dụi mặt hệt như một con mèo con vậy. Nghĩ lại mà thấy tội cho em, vì tôi mà em ngủ không được ngon giấc. “Có lẽ mình đã lo lắng thoái hóa rồi, chắc mày sẽ không sao đâu Toàn ạ, mấy thằng ma lanh như mày thường mạng lớn lắm, tao xem phim thấy lúc nào củng vậy hết, thôi tao đi ngủ đây! Chúc mày toàn thây… ”
Thế nhưng giờ đây tôi lại đối mặt với một nỗi lo khác cũng không kém phần gay go đó là… đưa Hoàng Mai lên phòng ngủ…
Nói thì nghe dễ lắm nhưng từ đó đến giờ thú thật với các bác là chưa có ẫm con gái bao giờ cả… Ừ, thì cũng có ẫm nhỏ Phương nhưng đó chỉ là đứng yên một chỗ thôi chứ có ẫm lên lầu như Hoàng Mai đâu, chưa kể em cao và nặng hơn Phương nhiều mặc dù chưa thử nhưng con mắt tinh tường của tôi nó bảo thế. Mai cao những 1m60 trong khi Phương chỉ tẩm khoảng 1m53 nhưng thế đã quá đủ để suy đoán rồi nhỉ?
Thế nên trước khi ẫm Hoàng Mai, tôi phải vận khí tập trung sức mạnh vào hai cánh tay và… hiaaa… nâng lên…
Quả thật Hoàng Mai nặng hơn Ngọc Phương nhiều, mới bước đến bậc thứ ba của cầu thang mà tôi muốn chới với suýt bật ngửa rồi.
“Nào rán lên, một bậc này, hai bậc này, ba bậc này, bậc thứ tư coi, rồi… Bốn bậc nữa thôi, tới luôn bác tài ơi… ” – Cứ thế mà tôi tiến từng bậc nặng nề lên phòng Hoàng Mai.
Phù… Hết cả hơi, ẫm Hoàng Mai lên phòng mà tôi cứ tưởng vừa oánh nhau hết mấy hiệp dài vậy, mệt không thể tả, mồ hôi ra ướt cả áo tôi làm tỉnh ngủ hẵn, tôi ngồi bệch lên chiếc ghế cạnh bàn học Hoàng Mai mà thở hồng hộc.
Mà lạ thật các bác ạ, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con gái đó, dù biết đây là phòng của ba tôi lúc trước nhưng qua bàn tay khéo léo của Hoàng Mai thì nó trở nên khác hẵn, cả bàn học trưng bày đủ loại tượng nhỏ từ bằng gốm cho đến thủy tinh, nhìn dễ thương chẳng khác nào phòng của Hoàng Mai ở nhà cũ vậy. Đúng là con gái có khác.
Chợt tôi phát hiện một cuốn sổ để mở trên bàn học Hoàng Mai. Em vốn tính ngăn nắp mà, sao lại chưa cất cuốn sổ này khi đi ngủ nhỉ? Thôi thì đề tôi cất hộ vậy.
Thế nhưng khi tôi bước đến gần thì những dòng chữ trong cuốn sổ lại khiến tôi tò mò mà khựng lại trước bàn học…
“Thứ 5 ngày 3 tháng 9… Lại một ngày đẹp trời… ”
Tôi len lén lật bìa cuốn sổ lại thì thấy đề “Nhất kí Hoàng Mai”…
Ơ… Đây là nhật kí của Hoàng Mai á, nên hay không đây?
Vâng… “Nên hay không đây? ” Là câu hỏi của tôi lúc này bởi vì lúc nào tôi cũng muốn biết được thực sự Hoàng Mai đang suy nghĩ những gì, nếu thế chẳng phải đây là cơ hội tốt cho tôi hay sao? Nhưng mà đọc nhật kí của người khác thì chẳng khác gì là người xấu cả, phải làm sao đây?
– “Mày lật đi Phong, muốn biết Hoàng Mai ra sao mà? ”
– “Không nên lật, đọc nhật kí người khác là việc xấu”
– “Cứ việc lật, Hoàng Mai đã ngủ rồi, biết trời trăng gi nữa? ”
– “Cho dù Mai ngủ cũng không được lật, mày không tin vào em nó à? ”
– “Chẳng phải Hoàng Mai dạo này rất khác lạ sao… Đọc đi, rồi mày sẽ biết rõ… hè hè hè! ”
Cuối cùng sự cám dỗ cũng đã lấn át đi lí trí, tôi đánh bạo lật cuốn sổ ra, ngay vào những ngày em đổi khác…
“Thứ hai ngày 31 tháng 8… Hôm này có rất nhiều người đã nói xấu Phong với các cô gái khác, việc này thực sự làm mình rất bực, thế nên mình quyết định phải tìm đủ mọi cách để tách biệt Phong và Lanna ra[… ] Đến tối, mình rất vui là Phong đã cắt đứt với Lanna, như thế thì sẽ không còn ai có thể chiếm lấy anh ấy nữa… Mình tự tin là Phương không bao giờ có cơ hội đến với Phong…
“Thứ 3 ngày 1 tháng 9… Liên tiếp những rắc rối xảy đến với mình và Phong khi mà sáng nay anh ấy bị người khác mai phục, rất may là Lam Ngọc đã kịp thơi cứu giúp, nhưng mình thực sự lo lắng khi Lam Ngọc có thể trở thành đối thủ của mình, thú thật mình chán phải sống kiểu này lắm rồi… ”
– Phong à, đang làm gì đó… – Đột nhiên Mai vòng tay, ôm cổ tôi từ đằng sau làm tôi giật mình đánh rới cuốn nhật kí xuống bàn.
Tiêu rồi, bị Mai phát hiện ra rồi, sao em lại thức cơ chứ, lúc nãy còn ngủ khò mà. Phải làm sao đây, phải nói như thế nào đây, kiểu nào cũng chết cho coi. Cố gắng nặng óc đi Phong, nếu không mày sẽ chết không chỗ chôn thân đấy.
Toàn thân tôi bắt đầu cứng đờ, tấm lưng đã ướt đẩm mồ hôi, nhịp tim tôi không còn bình thường được nữa, cổ họng cứ nghẹn ứ lại không thở ra hơi. Bởi vì bây giờ tôi phải vận dụng hết tất cả khí lực của mình để nghĩ ra một lí do có thể coi là tạm được để nói với Hoàng Mai nếu không thì tắc tử, Từ Hải còn phải chào thua màn này, may sao ở hiền gặp lành, trời còn chưa tuyệt đường người:
– À… ờ, ý Phong là… Phong đang cất cuốn sổ này giúp Mai…
– Cất? Sao còn lấy ra đọc vậy? – Em ghé sát mặt tôi.
– Tại… tại Phong thấy nó mở trên bàn nên… à, định cầm lên gấp lại thôi…
– Thật chứ? – Càng ghé sát hơn.
– Thật… mà, không có gì đâu… – Tôi nuốt khang.
– Vậy Phong còn ở đây làm gì? Có muốn ngủ cùng Mai chứ?
– À, không… không! Phong đi ngay đây… – Tôi bối rối bật dậy.
– Ây, đi sớm thế! – Em níu tôi lại.
– Ơ, thì đi… ngủ?
– Không chúc ngủ ngon Mai sao? – Em cười huyễn hoặc.
– Ừ, chúc Mai ngủ… chụt…
Chỉ kịp nói đến đó, em đã chồm lên, vòng tay sau cổ tôi mà đặt một nụ hôn thật mãnh liệt lên môi, đây chẳng phải là hôn môi thật thụ hay sao?
Cả người tôi bắt đầu nóng bừng, tim đập nhanh như cái máy bơm nước vậy. “Dừng lại đi Mai, chết mất… ”. Tôi quờ quạng đẩy em ra khỏi nhưng càng đẩy Mai lại càng siết chặt vòng tay hơn làm toàn thân em cứ ép sát vào người tôi, ép rất sát, cứ thế này tôi sẽ không chịu đựng được nữa mà mất kiểm soát mất.
“Em đang làm gì vậy Mai, thả ra đi, anh sắp chịu hết nổi rồi… thả… ra… ”
… Bực… – Tôi hết cách đành dụng lực hất nhẹ Mai lùi về sau ngã xuống giường.
– Hộc… Mai đang làm gì vậy? – Tôi hổn hểnh.
– Chúc Phong ngủ ngon mà! – Em khẽ cười.
– Chúc kiểu này chết thật đấy!
– Ai bảo vào phòng của con gái mà còn lục lọi lung tung!
– Chuyện đó… Phong… – Tôi cứng họng.
– Còn đứng ở đây nữa, bộ muốn ngủ chung với Mai thật sao?
– À, ờ… Thì Phong đi… Mai ngủ ngon.
– Hì, Phong ngủ ngon…
Vội vàng chuồn lẹ khỏi phòng Hoàng Mai, tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát được cửa sinh tử, quả thật nếu như còn ở trong đó một giây một phút nào nữa thì tôi chắc chắn một đều rằng sẽ không còn sống cho đến bây giờ để mà viết những dòng này đâu, thật đấy…
Tôi vừa hôn với Hoàng Mai mà, nói trắng ra là bị cưỡng hôn một cách trắng trợn không một chút phòng bị, lại còn là hôn môi nữa chứ, kéo dài gần cả 10 giây chứ ít, quá sức chịu đựng của con người, hôm nay đã quá đủ rồi, tại sao cuộc sống tôi cứ rối nùi lên thế này chứ. Đành rằng là chúc ngủ ngon nhưng cũng không cần phải hôn thắm thiết như vậy, phải chăng Hoàng Mai lại có ý gì khác hay sao, một con người quá bí ẩn, quá khó hiểu?
– Uỳnh – Tôi nằm vật ra giường nghe rõ lớn.
Sau khi đã trấn tĩnh lại từ cái nụ hôn ác mộng của Hoàng Mai lúc nãy, những dòng kí ức từ cuốn nhật kí của em lại ùa về: “… phải tìm đủ mọi cách để tách biệt Phong và Lanna ra… ”, ”… Mình tự tin là Phương không bao giờ có cơ hội đến với Phong… ”
Đúng thật là Hoàng Mai đang cố tách tôi ra khỏi Lanna và Phương, đều này tôi hoàn toàn có thể thông cảm cho em được, nhưng tại sao lại viết với những lời lẽ đanh đá đến thế kia chứ, đọc nhật kí của em mà cứ tưởng như người nào viết vậy, rõ ràng là Hoàng Mai đang che giấu một cái gì đó mờ ám lắm, bởi lẽ tôi cũng đã tình cờ đọc được một dòng đầy nghi hoặc “… thú thật mình chán phải sống kiểu này lắm rồi… ”, vậy sống kiểu này là sống kiểu nào chứ?
– Sao Phong không ngủ đi, khuya rồi! – Hoàng Mai ngáy ngủ đi xuống lầu.
– Mai cứ ngủ trước đi… Phong phải đợi tin thằng quỷ này không có chuyện gì mới ngủ yên được!
– Đã bảo Phong đừng lo nữa mà! Thức khuya không tốt đâu!
– Nhưng vậy sao mà ngủ được chứ?
– Toàn đã nói không sao rồi, đi ngủ đi mừa! – Em dụi mắt nũng nịu.
– Thì Mai cứ ngủ trước đi mà, y dà…
– Phong không ngủ thì Mai thức cùng Phong luôn vậy… – Mai lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế sofa.
– Uầy, phục Mai rồi, muốn làm gì thì làm… – Tôi thở hắc rồi ngôi xuống ghế cùng em.
Thế nhưng Hoàng Mai đâu phải là người giỏi thức khuya, mọi khi cứ đến 10h là em vào phòng ngủ khò rồi như lúc nãy rồi, huống hồ chi là thức đến 11h thì em làm sao mà thức nỗi chứ. Vì vậy nên lúc ngồi cùng tôi, em cứ gục lên rồi lại gục xuống, hết gục sang trái rồi lại gục sang phải, hết dụi mắt rồi lại che miệng ngáp, có khi còn nũng nịu đòi tôi vào ngủ trông tức cười vô cùng, chưa bao giờ tôi thấy Hoàng Mai thế này cả, nhìn em mà tôi cứ cười miết.
Nhưng sức chịu đựng thì cũng có giới hạn của nó, tầm 15 phút sau tức khoảng 11h15 thì em đã gục hoàn toàn vào vai tôi mà ngủ, thỉnh thoảng lại còn chu mỏ lằm mặt xấu nhìn hài không nhịn được.
“Thiệt là… Thường ngày dễ thương như thế này có tốt không chứ, suốt ngày cứ nhéo hông rồi lại giận hờn vu vơ làm anh rối cả lên! Chỉ duy nhất một điều anh không hiểu là tại sao đôi lúc em lại khác hẵn, cứ như là một con người mới vậy. Lúc trước anh đã cho rằng Lan là một người bí ẩn với nụ cười lúc nào cũng ở trên môi nhưng giờ đây em mới là người bí ẩn thực sự, bởi lẽ dù có cố thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không bao giờ hiểu được thật lòng em đang nghĩ những gì Mai à… ”
Khi đồng hồ đã điểm 12h, tôi mới giật mình thức giấc… Thì ra tôi cũng không thể chịu đựng được mà thiếp đi lúc nào không hay. Điện thoại thì vẫn im lìm không một cuộc gọi, không một tin nhắn… Hoàng Mai giờ đã co rúm, ngủ say bí tỉ trong lòng của tôi thi thoảng lại trở mình dụi mặt hệt như một con mèo con vậy. Nghĩ lại mà thấy tội cho em, vì tôi mà em ngủ không được ngon giấc. “Có lẽ mình đã lo lắng thoái hóa rồi, chắc mày sẽ không sao đâu Toàn ạ, mấy thằng ma lanh như mày thường mạng lớn lắm, tao xem phim thấy lúc nào củng vậy hết, thôi tao đi ngủ đây! Chúc mày toàn thây… ”
Thế nhưng giờ đây tôi lại đối mặt với một nỗi lo khác cũng không kém phần gay go đó là… đưa Hoàng Mai lên phòng ngủ…
Nói thì nghe dễ lắm nhưng từ đó đến giờ thú thật với các bác là chưa có ẫm con gái bao giờ cả… Ừ, thì cũng có ẫm nhỏ Phương nhưng đó chỉ là đứng yên một chỗ thôi chứ có ẫm lên lầu như Hoàng Mai đâu, chưa kể em cao và nặng hơn Phương nhiều mặc dù chưa thử nhưng con mắt tinh tường của tôi nó bảo thế. Mai cao những 1m60 trong khi Phương chỉ tẩm khoảng 1m53 nhưng thế đã quá đủ để suy đoán rồi nhỉ?
Thế nên trước khi ẫm Hoàng Mai, tôi phải vận khí tập trung sức mạnh vào hai cánh tay và… hiaaa… nâng lên…
Quả thật Hoàng Mai nặng hơn Ngọc Phương nhiều, mới bước đến bậc thứ ba của cầu thang mà tôi muốn chới với suýt bật ngửa rồi.
“Nào rán lên, một bậc này, hai bậc này, ba bậc này, bậc thứ tư coi, rồi… Bốn bậc nữa thôi, tới luôn bác tài ơi… ” – Cứ thế mà tôi tiến từng bậc nặng nề lên phòng Hoàng Mai.
Phù… Hết cả hơi, ẫm Hoàng Mai lên phòng mà tôi cứ tưởng vừa oánh nhau hết mấy hiệp dài vậy, mệt không thể tả, mồ hôi ra ướt cả áo tôi làm tỉnh ngủ hẵn, tôi ngồi bệch lên chiếc ghế cạnh bàn học Hoàng Mai mà thở hồng hộc.
Mà lạ thật các bác ạ, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con gái đó, dù biết đây là phòng của ba tôi lúc trước nhưng qua bàn tay khéo léo của Hoàng Mai thì nó trở nên khác hẵn, cả bàn học trưng bày đủ loại tượng nhỏ từ bằng gốm cho đến thủy tinh, nhìn dễ thương chẳng khác nào phòng của Hoàng Mai ở nhà cũ vậy. Đúng là con gái có khác.
Chợt tôi phát hiện một cuốn sổ để mở trên bàn học Hoàng Mai. Em vốn tính ngăn nắp mà, sao lại chưa cất cuốn sổ này khi đi ngủ nhỉ? Thôi thì đề tôi cất hộ vậy.
Thế nhưng khi tôi bước đến gần thì những dòng chữ trong cuốn sổ lại khiến tôi tò mò mà khựng lại trước bàn học…
“Thứ 5 ngày 3 tháng 9… Lại một ngày đẹp trời… ”
Tôi len lén lật bìa cuốn sổ lại thì thấy đề “Nhất kí Hoàng Mai”…
Ơ… Đây là nhật kí của Hoàng Mai á, nên hay không đây?
Vâng… “Nên hay không đây? ” Là câu hỏi của tôi lúc này bởi vì lúc nào tôi cũng muốn biết được thực sự Hoàng Mai đang suy nghĩ những gì, nếu thế chẳng phải đây là cơ hội tốt cho tôi hay sao? Nhưng mà đọc nhật kí của người khác thì chẳng khác gì là người xấu cả, phải làm sao đây?
– “Mày lật đi Phong, muốn biết Hoàng Mai ra sao mà? ”
– “Không nên lật, đọc nhật kí người khác là việc xấu”
– “Cứ việc lật, Hoàng Mai đã ngủ rồi, biết trời trăng gi nữa? ”
– “Cho dù Mai ngủ cũng không được lật, mày không tin vào em nó à? ”
– “Chẳng phải Hoàng Mai dạo này rất khác lạ sao… Đọc đi, rồi mày sẽ biết rõ… hè hè hè! ”
Cuối cùng sự cám dỗ cũng đã lấn át đi lí trí, tôi đánh bạo lật cuốn sổ ra, ngay vào những ngày em đổi khác…
“Thứ hai ngày 31 tháng 8… Hôm này có rất nhiều người đã nói xấu Phong với các cô gái khác, việc này thực sự làm mình rất bực, thế nên mình quyết định phải tìm đủ mọi cách để tách biệt Phong và Lanna ra[… ] Đến tối, mình rất vui là Phong đã cắt đứt với Lanna, như thế thì sẽ không còn ai có thể chiếm lấy anh ấy nữa… Mình tự tin là Phương không bao giờ có cơ hội đến với Phong…
“Thứ 3 ngày 1 tháng 9… Liên tiếp những rắc rối xảy đến với mình và Phong khi mà sáng nay anh ấy bị người khác mai phục, rất may là Lam Ngọc đã kịp thơi cứu giúp, nhưng mình thực sự lo lắng khi Lam Ngọc có thể trở thành đối thủ của mình, thú thật mình chán phải sống kiểu này lắm rồi… ”
– Phong à, đang làm gì đó… – Đột nhiên Mai vòng tay, ôm cổ tôi từ đằng sau làm tôi giật mình đánh rới cuốn nhật kí xuống bàn.
Tiêu rồi, bị Mai phát hiện ra rồi, sao em lại thức cơ chứ, lúc nãy còn ngủ khò mà. Phải làm sao đây, phải nói như thế nào đây, kiểu nào cũng chết cho coi. Cố gắng nặng óc đi Phong, nếu không mày sẽ chết không chỗ chôn thân đấy.
Toàn thân tôi bắt đầu cứng đờ, tấm lưng đã ướt đẩm mồ hôi, nhịp tim tôi không còn bình thường được nữa, cổ họng cứ nghẹn ứ lại không thở ra hơi. Bởi vì bây giờ tôi phải vận dụng hết tất cả khí lực của mình để nghĩ ra một lí do có thể coi là tạm được để nói với Hoàng Mai nếu không thì tắc tử, Từ Hải còn phải chào thua màn này, may sao ở hiền gặp lành, trời còn chưa tuyệt đường người:
– À… ờ, ý Phong là… Phong đang cất cuốn sổ này giúp Mai…
– Cất? Sao còn lấy ra đọc vậy? – Em ghé sát mặt tôi.
– Tại… tại Phong thấy nó mở trên bàn nên… à, định cầm lên gấp lại thôi…
– Thật chứ? – Càng ghé sát hơn.
– Thật… mà, không có gì đâu… – Tôi nuốt khang.
– Vậy Phong còn ở đây làm gì? Có muốn ngủ cùng Mai chứ?
– À, không… không! Phong đi ngay đây… – Tôi bối rối bật dậy.
– Ây, đi sớm thế! – Em níu tôi lại.
– Ơ, thì đi… ngủ?
– Không chúc ngủ ngon Mai sao? – Em cười huyễn hoặc.
– Ừ, chúc Mai ngủ… chụt…
Chỉ kịp nói đến đó, em đã chồm lên, vòng tay sau cổ tôi mà đặt một nụ hôn thật mãnh liệt lên môi, đây chẳng phải là hôn môi thật thụ hay sao?
Cả người tôi bắt đầu nóng bừng, tim đập nhanh như cái máy bơm nước vậy. “Dừng lại đi Mai, chết mất… ”. Tôi quờ quạng đẩy em ra khỏi nhưng càng đẩy Mai lại càng siết chặt vòng tay hơn làm toàn thân em cứ ép sát vào người tôi, ép rất sát, cứ thế này tôi sẽ không chịu đựng được nữa mà mất kiểm soát mất.
“Em đang làm gì vậy Mai, thả ra đi, anh sắp chịu hết nổi rồi… thả… ra… ”
… Bực… – Tôi hết cách đành dụng lực hất nhẹ Mai lùi về sau ngã xuống giường.
– Hộc… Mai đang làm gì vậy? – Tôi hổn hểnh.
– Chúc Phong ngủ ngon mà! – Em khẽ cười.
– Chúc kiểu này chết thật đấy!
– Ai bảo vào phòng của con gái mà còn lục lọi lung tung!
– Chuyện đó… Phong… – Tôi cứng họng.
– Còn đứng ở đây nữa, bộ muốn ngủ chung với Mai thật sao?
– À, ờ… Thì Phong đi… Mai ngủ ngon.
– Hì, Phong ngủ ngon…
Vội vàng chuồn lẹ khỏi phòng Hoàng Mai, tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát được cửa sinh tử, quả thật nếu như còn ở trong đó một giây một phút nào nữa thì tôi chắc chắn một đều rằng sẽ không còn sống cho đến bây giờ để mà viết những dòng này đâu, thật đấy…
Tôi vừa hôn với Hoàng Mai mà, nói trắng ra là bị cưỡng hôn một cách trắng trợn không một chút phòng bị, lại còn là hôn môi nữa chứ, kéo dài gần cả 10 giây chứ ít, quá sức chịu đựng của con người, hôm nay đã quá đủ rồi, tại sao cuộc sống tôi cứ rối nùi lên thế này chứ. Đành rằng là chúc ngủ ngon nhưng cũng không cần phải hôn thắm thiết như vậy, phải chăng Hoàng Mai lại có ý gì khác hay sao, một con người quá bí ẩn, quá khó hiểu?
– Uỳnh – Tôi nằm vật ra giường nghe rõ lớn.
Sau khi đã trấn tĩnh lại từ cái nụ hôn ác mộng của Hoàng Mai lúc nãy, những dòng kí ức từ cuốn nhật kí của em lại ùa về: “… phải tìm đủ mọi cách để tách biệt Phong và Lanna ra… ”, ”… Mình tự tin là Phương không bao giờ có cơ hội đến với Phong… ”
Đúng thật là Hoàng Mai đang cố tách tôi ra khỏi Lanna và Phương, đều này tôi hoàn toàn có thể thông cảm cho em được, nhưng tại sao lại viết với những lời lẽ đanh đá đến thế kia chứ, đọc nhật kí của em mà cứ tưởng như người nào viết vậy, rõ ràng là Hoàng Mai đang che giấu một cái gì đó mờ ám lắm, bởi lẽ tôi cũng đã tình cờ đọc được một dòng đầy nghi hoặc “… thú thật mình chán phải sống kiểu này lắm rồi… ”, vậy sống kiểu này là sống kiểu nào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.