Chương 5:
Samson
22/02/2024
– Thôi tao mệt rồi! Tụi bây ở lại ăn mừng đi, tao có chuyện phải về!
Không đợi tụi nó đồng ý, tôi vác xe chạy một mạch về nhà trong tiếng gọi í ới của đám bạn. Việc tôi làm bây giờ là chạy thật nhanh về nhà, chân tôi cứ đạp, lòng tôi cứ rồi bời. Thường thì khi gặp tình huống khi nãy ông đã có thể cho tôi ăn đòn nhừ xương rồi thế nhưng hôm nay ông chỉ lạng im bỏ đi, trước giờ tôi vẫn chư thấy ông như thế. Tôi cứ đạp rồi lại đạp chẳng mấy chốc cổng nhà đã hiện ra trước mắt tôi, cái cổng mà tôi vẫn thường mở khi vào nhà, nhưng sao hôm nay nó nặng quá hay là lòng tôi đang nặng trĩu?
Ông đang ngồi trên chiếc ghế mà mọi thường tôi vẫn ngồi học bài, mặt quay ra ngoài cửa sổ. Tôi cứ ngẩn người ra đấy, lẳng lặng nhìn ông, không gian quanh tôi ngột ngạt vô cùng. Nhưng rồi ông cũng cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng.
– Mày còn dám vác mặt về đây à?
– Dạ… con… – tôi bối rối.
– Sao thế? Lúc nãy mày hùng hổ lắm mà, sao giờ cứ ấp a ấp úng vậy?
– Thưa… cha con… biết… lỗi rồi!
Ông liền đứng dậy, cầm cái roi trong tay, tôi bắt đầu rung người.
– Tao dạy võ cho mày để làm gì?
– Dạ… để… tự vệ… để… rèn luyện… để… giúp đỡ người khác.
– Thế tại sao mày lại đánh nhau, tao không tình cờ phát hiện thì mày dấu tao đến bao giờ… hả… hả… hả?
Cứ mỗi từ “hả” ông lại gián cho tôi những phát roi tóe máu. Nhưng tôi không khóc. Phải, tôi không khóc bởi vì tôi biết mình sai, mình đã sai khi đánh người khác.
Rồi ông vứt cái roi xuống đất, mắt ông rưng rưng:
– Mẹ mày đã mất từ lúc mày lọt lòng, một tay tao nuôi mày đến lớn, thấy mày như thế tao thất vọng về mày lắm Phong à!
– Cha! Con viết lỗi rồi, từ nay con không dùng võ đánh người vô cớ nữa… hức…
Đến lúc này tôi mới bật khóc, tôi thực sự rất ân hận vì đã làm cho ông buồn, tôi trách mình tại sao cứ háo chiến thế, nước mắt tôi cứ rơi dài.
Không đợi tụi nó đồng ý, tôi vác xe chạy một mạch về nhà trong tiếng gọi í ới của đám bạn. Việc tôi làm bây giờ là chạy thật nhanh về nhà, chân tôi cứ đạp, lòng tôi cứ rồi bời. Thường thì khi gặp tình huống khi nãy ông đã có thể cho tôi ăn đòn nhừ xương rồi thế nhưng hôm nay ông chỉ lạng im bỏ đi, trước giờ tôi vẫn chư thấy ông như thế. Tôi cứ đạp rồi lại đạp chẳng mấy chốc cổng nhà đã hiện ra trước mắt tôi, cái cổng mà tôi vẫn thường mở khi vào nhà, nhưng sao hôm nay nó nặng quá hay là lòng tôi đang nặng trĩu?
Ông đang ngồi trên chiếc ghế mà mọi thường tôi vẫn ngồi học bài, mặt quay ra ngoài cửa sổ. Tôi cứ ngẩn người ra đấy, lẳng lặng nhìn ông, không gian quanh tôi ngột ngạt vô cùng. Nhưng rồi ông cũng cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng.
– Mày còn dám vác mặt về đây à?
– Dạ… con… – tôi bối rối.
– Sao thế? Lúc nãy mày hùng hổ lắm mà, sao giờ cứ ấp a ấp úng vậy?
– Thưa… cha con… biết… lỗi rồi!
Ông liền đứng dậy, cầm cái roi trong tay, tôi bắt đầu rung người.
– Tao dạy võ cho mày để làm gì?
– Dạ… để… tự vệ… để… rèn luyện… để… giúp đỡ người khác.
– Thế tại sao mày lại đánh nhau, tao không tình cờ phát hiện thì mày dấu tao đến bao giờ… hả… hả… hả?
Cứ mỗi từ “hả” ông lại gián cho tôi những phát roi tóe máu. Nhưng tôi không khóc. Phải, tôi không khóc bởi vì tôi biết mình sai, mình đã sai khi đánh người khác.
Rồi ông vứt cái roi xuống đất, mắt ông rưng rưng:
– Mẹ mày đã mất từ lúc mày lọt lòng, một tay tao nuôi mày đến lớn, thấy mày như thế tao thất vọng về mày lắm Phong à!
– Cha! Con viết lỗi rồi, từ nay con không dùng võ đánh người vô cớ nữa… hức…
Đến lúc này tôi mới bật khóc, tôi thực sự rất ân hận vì đã làm cho ông buồn, tôi trách mình tại sao cứ háo chiến thế, nước mắt tôi cứ rơi dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.