Chương 31
mễ nháo nháo
15/05/2021
Có đôi khi cảm thấy mình thật ngốc, nhưng nghĩ lại, tôi vẫn còn trẻ, khi còn trẻ làm mấy chuyện ngu ngốc có thể tha thứ, kích động một chút cũng có thể, bạn xem vẫn có rất nhiều bạn học ở X đại bị Hốc cây lớn phỉ nhổ một chút chuyện xem ra cũng không quan trọng, nhưng chính bản thân cảm thấy sự việc nghiêm trọng thôi.
Cho nên tôi viết thư tình, hẳn là hợp tình hợp lý.
Bởi vì cho tới bây giờ chưa từng viết qua mấy thứ này, hôm qua lên mạng tra cả đêm, xem qua các loại phong cách viết thư tình, có dâng trào (tư tưởng, tình cảm, văn chương... bộc lộ hết tâm tư tình cảm, không bị câu thúc gò bó), có nội liễm, có sến, mặc dù vẫn có chút cảm động nhưng đều không thích hợp với tôi.
Tôi cảm thấy tôi muốn viết cái gì đó thật đặc biệt!
Mỗi chuyện viết thư tình đã vậy rồi.
Sáng sớm 7 giờ đã thức dậy vậy mà một chút buồn ngủ cũng không có, tôi thật bội phục mình, tùy tiện nhét hai miếng bánh mỳ sau đó thay đồ đi ngay tới tiệm văn phòng phẩm ở trường.
Nhưng bây giờ xu thế viết thư và thư tình đã lỗi thời rồi, cho nên trong tiệm này giấy viết thư có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa tuyệt không dễ thương.
Trong lúc tùy tiện chọn bỗng nhiên có người ở phía gọi tên tôi, tôi quay đầu nhìn, là Đường Sóc, đứng ở bên kia quầy tình tiền, trong tay cầm giấy thí nghiệm.
Hắn nhìn tôi ngồi xổm dưới đất, đặt giấy lên bàn đi về phía tôi, đứng trước mặt tôi hỏi:
"Mua gì đó?"
Tôi lấy giấy trong tay, lặng lẽ đổi, đổi đến hàng vở ghi chép, cũng tiện tay cầm một cuốn:
"Cái này."
Hắn không nói hai lời, đoạt lấy vở trong tay tôi, tôi thấy không ổn, đưa tay giựt lại, đáng tiếc ngồi lâu, hai chân tê dại, muốn bắt hắn lại nằm trên mặt đất.
Lúc hắn móc tiền trả cho chủ tiệm, tôi vội chạy tới ngăn cản động tác của hắn.
Tôi:
"Tự tôi trả được."
Chủ tiệm nhìn tôi, lại nhìn hắn, nghe hắn nói:
"Đừng để ý em ấy, thối tiền đi."
Tôi đưa tay nắm lấy tay Đường Sóc, cảm thấy không đúng, lại đưa tay bắt lấy tay chủ tiệm, vẫn cảm thấy không đúng, cuối cùng bắt lấy tờ tiền.
Kịch hay cuối cùng cũng kết thúc khi nhìn thấy ánh mắt 'Đừng gây sự.' của chủ tiệm, ông ấy nhịn không nổi đoạt lấy tờ tiền, nhanh chóng đem tiền lẻ thối cho Đường Sóc.
Tôi cầm lấy cuốn vở dù chẳng hề muốn, khóe miệng giật giật.
Sau khi rời khỏi tiệm, vốn tưởng tôi và hắn mỗi người một ngả, không ngờ hắn cứ đi theo sau tôi, tôi nghĩ có lẽ hắn có chuyện khác, nhưng mấy sau lại phát hiện, hắn đúng là theo tôi.
Bởi vì tôi đi tới khu băng vệ sinh trong siêu thị, hắn cũng theo sau.
Tôi quay đầu nhìn hắn, nói:
"Đi theo tôi làm gì?"
Hắn nói:
"Anh có lời muốn nói với em."
Tôi A một tiếng:
"Nói đi."
Sau đó tôi lấy một gói băng vệ sinh từ trên giá xuống, ở trước mặt hắn lớn gan xem thông tin, muốn dùng chuyện tế nhị đuổi hắn đi, nhưng không nghĩ tới đẳng cấp của hắn quá cao, hoàn toàn mặt không đỏ tim không loạn, nhưng ngược lại tôi ngại.
Vì vậy tôi đem nó trở về chỗ cũ.
Đường Sóc:
"Ở đây nhiều người không tiện, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, lên lầu đi, bên kia..."
"Chu Tiểu Dĩ!"
Lại có người gọi tên tôi, tôi và Đường Sóc đều nhao nhao quay đầu nhìn, thấy Hà Trừng ở hàng bên kia.
Má ơi, sao trùng hợp vậy.
Để tỏ rõ lòng tôi trong sạch, tôi lặng lẽ không tiếng động tránh xa Đường Sóc hai bước, rồi chào hỏi Hà Trừng.
Em ấy cười cười đi tới, đi ngang qua Đường Sóc, mắt nhìn thẳng, dường như không có cái tên kia tồn tại.
Hà Trừng của hôm nay đã làm cho tâm tình của tôi tốt hơn, mặc kệ em ấy làm gì, thậm chí chỉ đơn giản như gặp nhau, cũng có thể làm cho tôi cảm thấy được, hôm nay chắc hẳn mọi việc đều thuận lợi.
Tôi cười nhìn em ấy, hỏi:
"Tới mua đồ à?"
Em ấy lắc lắc băng dán cá nhân trong tay.
Tôi thắc mắc:
"Em bị thương à?"
Em ấy lắc đầu:
"Đưa cho chị."
Tôi lại thắc mắc: "Chị?" tôi sững sờ nhìn em ấy, "Chị bị thương?"
Những lời này thực sự ngu ngốc, quả nhiên Hà Trừng bật cười nhìn tôi, nói:
"Hôm qua tay chị kẹt cửa sổ."
Tôi tỉnh ngộ, chẳng qua là bất cẩn thôi, hơn nữa cũng không có trầy tay.
Tôi đem mu bàn tay bị kẹt cửa sổ sắt hôm qua đưa trước mặt em ấy, ý bảo em ấy cũng không có vết thương.
Nhưng em ấy lại nói:
"Cho nên mua cho chị một hộp, đề phòng."
Tôi Ồ một tiếng thật dài, bây giờ em ấy mua đồ cho tôi thực sự càng ngày càng lộ liễu, tuy tất cả chỉ là vật dụng sinh hoạt nho nhỏ.
Không biết người khác được đối xử thế này thì sao, đổi lại là tôi tôi đã bị sự cẩn thận tỉ mỉ của em ấy làm cho thần hồn điên đảo.
Cuộc trò chuyện của hai người chúng tôi khanh khanh ta ta bị tiếng ho giả vờ của Đường Sóc cắt đứt, tôi mới nhớ còn có tên này tồn tại, trách thì trách Hà Trừng ngăn chặn toàn bộ tầm nhìn, vì vậy tôi ló đầu ra.
"Sao anh còn ở đây?"
Nói thế tôi cảm thấy có chút không đúng, cảm giác mình có chút không hà khắc.
Nói thật chúng tôi chia tay hòa bình, đồng thời hắn thực chất cũng không có gây ra tổn thương gì cho tôi, tôi còn nghe hắn nói đỡ vài lời dùm tôi với đám đồng minh trong lớp, hơn nữa sao tôi phải né tránh, thoạt nhìn còn có chút luyến tiếc hiềm nghi với hắn, mặt khác, đồ trên tay tôi là hắn trả tiền.
Vì vậy tôi điều chỉnh lại giọng mình, nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói với hắn:
"Anh có chuyện gì nói với tôi, không cần lên lầu, nói ở đây đi."
Đường Sóc ấp úng, đại khái là hiểu được tôi sẽ không cùng hắn lên lầu, hình như hơi thỏa hiệp, nhưng vẫn liếc nhìn Hà Trừng.
Tôi đứng bên cạnh Hà Trừng, thân thiệt khoác tay em ấy, nói:
"Người một nhà, không cần chú ý em ấy, nói đi."
Đường Sóc lưu manh cong môi cười, vừa liếc nhìn Hà Trừng, sao đó tiến lên một bước, đứng trước mặt tôi, nói:
"Chúng ta làm hòa nha Chu Tiểu Dĩ."
Tôi sững sờ:
"Hả?"
Đường Sóc:
"Hữm?"
Tôi:
"Gì?"
Đường Sóc nhún vai.
Tôi:
"Anh bị điên hả?"
Đường Sóc:
"Anh không có."
Nhảm nhí.
Tôi chột dạ nhìn Hà Trừng, loại chuyện này có người thứ 3 rất xấu hổ, huống chi người thứ 3 lại là Hà Trừng.
Giống như bị bắt gian, tôi không biết làm sao, Đường Sóc nói xong câu đó liền chờ tôi, tôi ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Quay đầu nhìn Hà Trừng, tôi nặn ra một khuôn mặt tự nhận là khuôn mặt tươi cười như bình thường mà em ấy vẫn như cũ không có biểu tình gì, tôi nói:
"Chờ chị một chút, chị sẽ quay lại ngay, chúng ta cùng nhau về."
Nói xong tôi nhấc chân chuẩn bị rời đi, cổ tay đã bị em ấy bắt lại, tôi nghiêng đầu nhìn em ấy, hỏi:
"Sao vậy?"
Em ấy nắm tay tôi thật chặt, thật lâu sau mới mở miệng, chỉ nói:
"Em chờ chị quay lại."
Sau khi tôi dành cho em ấy một nụ cười kiên định thì em ấy mới buông tôi ra.
Bởi vì thời gian còn sớm, cửa sau siêu thị không có nhiều học sinh, Đường Sóc tìm chỗ vắng vẻ, tôi đi tới nhiệt độ chỗ này rất thấp.
Hắn nhìn tôi đi qua, hai tay cắm trong túi:
"Thế nào, hòa giải không?"
Tôi vẫn nói câu kia:
"Anh có bị điên không, hòa giải cái gì."
Hắn nhún vai:
"Dù sao thì muốn hòa giải rồi."
Tôi đoán cái tên này nhất có chỗ nào bị chập, không chừng bị đứa con gái nào đá, quay đầu lại tìm tôi trị thương.
Hay có lẽ là bây giờ hắn độc thân bên cạnh không có người bù đắp, nên tịch mịch muốn tìm người ở bên.
Vô luận là vì sao, tôi đều không cần phải phối hợp với hắn.
Tôi bắt chước hắn cắm hai tay vào túi, vẻ mặt kiêu ngạo ngửa đầu nhìn hắn, nói:
"Từ chối!"
Hắn cười cười:
"Anh phát hiện vẻ đẹp đẽ ngu ngốc bên ngoài cũng không bằng em."
Những lời này nói này chẳng ra sao, mệt cho tôi còn cảm thấy hắn rất tình nghĩa.
Tôi lười cùng hắn quanh co, nhìn bộ dạng của hắn, có thể còn thao thao bất tuyệt cùng tôi thảo luận, vì vậy tôi đưa tay vẫy vẫy với hắn, nói:
"Dù sao cũng từ chối, tôi đi trước, lạnh muốn chết."
Nói xong tôi xoay người rời đi, mắt thấy hắn sắp đứng lên kéo tôi lại, lập tức chạy đi. Tôi mới không cần cùng hắn diễn trò ngươi đẩy ta kéo.
Trở lại siêu thị, Hà Trừng đã trả tiền đứng trước cửa chờ tôi, khí trời rét lạnh tất cả mọi người đều thích đút tay vào túi áo, em ấy cũng vậy, mà hộp băng dán trong túi đựng, treo trên cổ tay em ấy, theo gió lạnh mà đung đưa qua lại.
Tôi đi tới vỗ vai em ấy, em ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười.
Không có hỏi tôi nói chuyện thế nào, nói gì, mà chỉ nói:
"Đi thôi."
Tôi lên tiếng đuổi theo nhưng đi được 2 bước, em ấy chợt ngừng lại, quay đầu.
Theo ánh mắt của em ấy tôi cũng quay đầu, dĩ nhiên thấy Đường Sóc đứng ở cửa siêu thị, quay đầu nhìn Hà Trừng, chỉ thấy ánh mắt của em ấy và Đường Sóc giao nhau trong không khí, biểu tình dị thường kỳ quái.
Ánh mắt giao nhau giằng co thật lâu, cuối cùng Hà Trừng cúi đầu trước, liếc nhìn tôi, ý bảo tôi đi theo.
Trên đường về, phần lớn chúng tôi đều không nói gì, giống như mang theo tâm sự riêng.
Mà tràn ngập trong tâm trí tôi đều là hình ảnh hai người nhìn nhau, còn có ánh mắt của họ, vẻ mặt của họ, đều này bỗng làm cho tôi cực kỳ sợ.
Đến dưới lầu ký túc xá, Hà Trừng bỗng nói:
"Đường Sóc không hợp với chị."
Tôi không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi ngược lại:
"Vì sao?"
Hà Trừng cúi đầu nói:
''Hắn không tốt."
Đường Sóc là kẻ khoe khoang, khuyết điểm của hắn chính là thuận tiện nói toạt ra ngoài, kỳ thực trong cuộc sống có rất nhiều nam sinh thích nói toạt ra lại hoa tâm, cũng không biết vì sao, vẫn có rất nhiều kẻ ngốc bu vào.
Tôi cũng biết hắn không tốt, đồng thời tôi cũng không tính cùng hắn có liên quan gì.
Mấy câu đó làm cho câu chuyện trở nên nghiêm trọng, cộng thêm tầng 5, làm tôi cảm thấy vừa trầm vừa nặng.
Lúc tách ra, em ấy đưa túi trên tay cho tôi, còn nhìn thoáng qua vở trong tay tôi.
Bởi vì bìa rất xấu, tôi giơ lên cười khan vài tiếng, nói:
"Tùy tiện mua."
Hà Trừng giương mắt nhìn tôi, nói:
"Em đang tính mua một cuốn, vừa rồi quên mất."
Tôi kích động, lập tức đưa vở trong tay tới trước:
"Cho em cho em."
Quá trình này kỳ thực có chuyện nhưng em ấy cũng không hỏi mà nhận lấy, khóe miệng cong lên, nói cảm ơn.
Sau khi trở về ký túc xá, Ngư Ngư mới dậy, đang nấu nước, nhìn thấy tôi về, ngáp một cái, thuận miệng hỏi:
"Sớm vậy ra ngoài làm gì?"
Tôi:...
Mua giấy viết thư... nhưng mà giấy viết thư không có mua.
Cũng không biết đã làm gì...
Tôi cười ha ha rồi ngồi xuống cạnh cậu ấy, đem tất cả những gì vừa phát sinh lời ít ý nhiều trình bày một phen với cậu ấy, đặc biệt là ánh mắt Đường Sóc và Hà Trừng đối diện nhau khúc cuối.
Tôi gật đầu.
Sau đó nói:
"Cậu nói xem, họ sẽ không phải coi trọng nhau chứ!?"
Nụ cười trên mặt Ngư Ngư, vì những lời này của tôi, trầm xuống.
Sau đó cậu ấy liếc mắt nhìn trời, giọng không chịu thua kém nói với tôi:
"Chu Tiểu Dĩ! Cậu muốn chọc mình giận chết hả!!!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả không có lời nào để nói.
- -------------------------
Ps. Tui chỉ muốn nói Dĩ tỷ chị ăn gì dại gái vậy:v
Mấy bạn đã xem mv nhóm mới Oh!GG chưa? Nhớ xem và cày view nha:v Tui đang chờ album về tay, thấy người người nhà nhà cầm album khoe quá mà tui chưa có:v Cuối tuần vui vẻ!^^
Cho nên tôi viết thư tình, hẳn là hợp tình hợp lý.
Bởi vì cho tới bây giờ chưa từng viết qua mấy thứ này, hôm qua lên mạng tra cả đêm, xem qua các loại phong cách viết thư tình, có dâng trào (tư tưởng, tình cảm, văn chương... bộc lộ hết tâm tư tình cảm, không bị câu thúc gò bó), có nội liễm, có sến, mặc dù vẫn có chút cảm động nhưng đều không thích hợp với tôi.
Tôi cảm thấy tôi muốn viết cái gì đó thật đặc biệt!
Mỗi chuyện viết thư tình đã vậy rồi.
Sáng sớm 7 giờ đã thức dậy vậy mà một chút buồn ngủ cũng không có, tôi thật bội phục mình, tùy tiện nhét hai miếng bánh mỳ sau đó thay đồ đi ngay tới tiệm văn phòng phẩm ở trường.
Nhưng bây giờ xu thế viết thư và thư tình đã lỗi thời rồi, cho nên trong tiệm này giấy viết thư có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa tuyệt không dễ thương.
Trong lúc tùy tiện chọn bỗng nhiên có người ở phía gọi tên tôi, tôi quay đầu nhìn, là Đường Sóc, đứng ở bên kia quầy tình tiền, trong tay cầm giấy thí nghiệm.
Hắn nhìn tôi ngồi xổm dưới đất, đặt giấy lên bàn đi về phía tôi, đứng trước mặt tôi hỏi:
"Mua gì đó?"
Tôi lấy giấy trong tay, lặng lẽ đổi, đổi đến hàng vở ghi chép, cũng tiện tay cầm một cuốn:
"Cái này."
Hắn không nói hai lời, đoạt lấy vở trong tay tôi, tôi thấy không ổn, đưa tay giựt lại, đáng tiếc ngồi lâu, hai chân tê dại, muốn bắt hắn lại nằm trên mặt đất.
Lúc hắn móc tiền trả cho chủ tiệm, tôi vội chạy tới ngăn cản động tác của hắn.
Tôi:
"Tự tôi trả được."
Chủ tiệm nhìn tôi, lại nhìn hắn, nghe hắn nói:
"Đừng để ý em ấy, thối tiền đi."
Tôi đưa tay nắm lấy tay Đường Sóc, cảm thấy không đúng, lại đưa tay bắt lấy tay chủ tiệm, vẫn cảm thấy không đúng, cuối cùng bắt lấy tờ tiền.
Kịch hay cuối cùng cũng kết thúc khi nhìn thấy ánh mắt 'Đừng gây sự.' của chủ tiệm, ông ấy nhịn không nổi đoạt lấy tờ tiền, nhanh chóng đem tiền lẻ thối cho Đường Sóc.
Tôi cầm lấy cuốn vở dù chẳng hề muốn, khóe miệng giật giật.
Sau khi rời khỏi tiệm, vốn tưởng tôi và hắn mỗi người một ngả, không ngờ hắn cứ đi theo sau tôi, tôi nghĩ có lẽ hắn có chuyện khác, nhưng mấy sau lại phát hiện, hắn đúng là theo tôi.
Bởi vì tôi đi tới khu băng vệ sinh trong siêu thị, hắn cũng theo sau.
Tôi quay đầu nhìn hắn, nói:
"Đi theo tôi làm gì?"
Hắn nói:
"Anh có lời muốn nói với em."
Tôi A một tiếng:
"Nói đi."
Sau đó tôi lấy một gói băng vệ sinh từ trên giá xuống, ở trước mặt hắn lớn gan xem thông tin, muốn dùng chuyện tế nhị đuổi hắn đi, nhưng không nghĩ tới đẳng cấp của hắn quá cao, hoàn toàn mặt không đỏ tim không loạn, nhưng ngược lại tôi ngại.
Vì vậy tôi đem nó trở về chỗ cũ.
Đường Sóc:
"Ở đây nhiều người không tiện, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, lên lầu đi, bên kia..."
"Chu Tiểu Dĩ!"
Lại có người gọi tên tôi, tôi và Đường Sóc đều nhao nhao quay đầu nhìn, thấy Hà Trừng ở hàng bên kia.
Má ơi, sao trùng hợp vậy.
Để tỏ rõ lòng tôi trong sạch, tôi lặng lẽ không tiếng động tránh xa Đường Sóc hai bước, rồi chào hỏi Hà Trừng.
Em ấy cười cười đi tới, đi ngang qua Đường Sóc, mắt nhìn thẳng, dường như không có cái tên kia tồn tại.
Hà Trừng của hôm nay đã làm cho tâm tình của tôi tốt hơn, mặc kệ em ấy làm gì, thậm chí chỉ đơn giản như gặp nhau, cũng có thể làm cho tôi cảm thấy được, hôm nay chắc hẳn mọi việc đều thuận lợi.
Tôi cười nhìn em ấy, hỏi:
"Tới mua đồ à?"
Em ấy lắc lắc băng dán cá nhân trong tay.
Tôi thắc mắc:
"Em bị thương à?"
Em ấy lắc đầu:
"Đưa cho chị."
Tôi lại thắc mắc: "Chị?" tôi sững sờ nhìn em ấy, "Chị bị thương?"
Những lời này thực sự ngu ngốc, quả nhiên Hà Trừng bật cười nhìn tôi, nói:
"Hôm qua tay chị kẹt cửa sổ."
Tôi tỉnh ngộ, chẳng qua là bất cẩn thôi, hơn nữa cũng không có trầy tay.
Tôi đem mu bàn tay bị kẹt cửa sổ sắt hôm qua đưa trước mặt em ấy, ý bảo em ấy cũng không có vết thương.
Nhưng em ấy lại nói:
"Cho nên mua cho chị một hộp, đề phòng."
Tôi Ồ một tiếng thật dài, bây giờ em ấy mua đồ cho tôi thực sự càng ngày càng lộ liễu, tuy tất cả chỉ là vật dụng sinh hoạt nho nhỏ.
Không biết người khác được đối xử thế này thì sao, đổi lại là tôi tôi đã bị sự cẩn thận tỉ mỉ của em ấy làm cho thần hồn điên đảo.
Cuộc trò chuyện của hai người chúng tôi khanh khanh ta ta bị tiếng ho giả vờ của Đường Sóc cắt đứt, tôi mới nhớ còn có tên này tồn tại, trách thì trách Hà Trừng ngăn chặn toàn bộ tầm nhìn, vì vậy tôi ló đầu ra.
"Sao anh còn ở đây?"
Nói thế tôi cảm thấy có chút không đúng, cảm giác mình có chút không hà khắc.
Nói thật chúng tôi chia tay hòa bình, đồng thời hắn thực chất cũng không có gây ra tổn thương gì cho tôi, tôi còn nghe hắn nói đỡ vài lời dùm tôi với đám đồng minh trong lớp, hơn nữa sao tôi phải né tránh, thoạt nhìn còn có chút luyến tiếc hiềm nghi với hắn, mặt khác, đồ trên tay tôi là hắn trả tiền.
Vì vậy tôi điều chỉnh lại giọng mình, nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói với hắn:
"Anh có chuyện gì nói với tôi, không cần lên lầu, nói ở đây đi."
Đường Sóc ấp úng, đại khái là hiểu được tôi sẽ không cùng hắn lên lầu, hình như hơi thỏa hiệp, nhưng vẫn liếc nhìn Hà Trừng.
Tôi đứng bên cạnh Hà Trừng, thân thiệt khoác tay em ấy, nói:
"Người một nhà, không cần chú ý em ấy, nói đi."
Đường Sóc lưu manh cong môi cười, vừa liếc nhìn Hà Trừng, sao đó tiến lên một bước, đứng trước mặt tôi, nói:
"Chúng ta làm hòa nha Chu Tiểu Dĩ."
Tôi sững sờ:
"Hả?"
Đường Sóc:
"Hữm?"
Tôi:
"Gì?"
Đường Sóc nhún vai.
Tôi:
"Anh bị điên hả?"
Đường Sóc:
"Anh không có."
Nhảm nhí.
Tôi chột dạ nhìn Hà Trừng, loại chuyện này có người thứ 3 rất xấu hổ, huống chi người thứ 3 lại là Hà Trừng.
Giống như bị bắt gian, tôi không biết làm sao, Đường Sóc nói xong câu đó liền chờ tôi, tôi ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Quay đầu nhìn Hà Trừng, tôi nặn ra một khuôn mặt tự nhận là khuôn mặt tươi cười như bình thường mà em ấy vẫn như cũ không có biểu tình gì, tôi nói:
"Chờ chị một chút, chị sẽ quay lại ngay, chúng ta cùng nhau về."
Nói xong tôi nhấc chân chuẩn bị rời đi, cổ tay đã bị em ấy bắt lại, tôi nghiêng đầu nhìn em ấy, hỏi:
"Sao vậy?"
Em ấy nắm tay tôi thật chặt, thật lâu sau mới mở miệng, chỉ nói:
"Em chờ chị quay lại."
Sau khi tôi dành cho em ấy một nụ cười kiên định thì em ấy mới buông tôi ra.
Bởi vì thời gian còn sớm, cửa sau siêu thị không có nhiều học sinh, Đường Sóc tìm chỗ vắng vẻ, tôi đi tới nhiệt độ chỗ này rất thấp.
Hắn nhìn tôi đi qua, hai tay cắm trong túi:
"Thế nào, hòa giải không?"
Tôi vẫn nói câu kia:
"Anh có bị điên không, hòa giải cái gì."
Hắn nhún vai:
"Dù sao thì muốn hòa giải rồi."
Tôi đoán cái tên này nhất có chỗ nào bị chập, không chừng bị đứa con gái nào đá, quay đầu lại tìm tôi trị thương.
Hay có lẽ là bây giờ hắn độc thân bên cạnh không có người bù đắp, nên tịch mịch muốn tìm người ở bên.
Vô luận là vì sao, tôi đều không cần phải phối hợp với hắn.
Tôi bắt chước hắn cắm hai tay vào túi, vẻ mặt kiêu ngạo ngửa đầu nhìn hắn, nói:
"Từ chối!"
Hắn cười cười:
"Anh phát hiện vẻ đẹp đẽ ngu ngốc bên ngoài cũng không bằng em."
Những lời này nói này chẳng ra sao, mệt cho tôi còn cảm thấy hắn rất tình nghĩa.
Tôi lười cùng hắn quanh co, nhìn bộ dạng của hắn, có thể còn thao thao bất tuyệt cùng tôi thảo luận, vì vậy tôi đưa tay vẫy vẫy với hắn, nói:
"Dù sao cũng từ chối, tôi đi trước, lạnh muốn chết."
Nói xong tôi xoay người rời đi, mắt thấy hắn sắp đứng lên kéo tôi lại, lập tức chạy đi. Tôi mới không cần cùng hắn diễn trò ngươi đẩy ta kéo.
Trở lại siêu thị, Hà Trừng đã trả tiền đứng trước cửa chờ tôi, khí trời rét lạnh tất cả mọi người đều thích đút tay vào túi áo, em ấy cũng vậy, mà hộp băng dán trong túi đựng, treo trên cổ tay em ấy, theo gió lạnh mà đung đưa qua lại.
Tôi đi tới vỗ vai em ấy, em ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười.
Không có hỏi tôi nói chuyện thế nào, nói gì, mà chỉ nói:
"Đi thôi."
Tôi lên tiếng đuổi theo nhưng đi được 2 bước, em ấy chợt ngừng lại, quay đầu.
Theo ánh mắt của em ấy tôi cũng quay đầu, dĩ nhiên thấy Đường Sóc đứng ở cửa siêu thị, quay đầu nhìn Hà Trừng, chỉ thấy ánh mắt của em ấy và Đường Sóc giao nhau trong không khí, biểu tình dị thường kỳ quái.
Ánh mắt giao nhau giằng co thật lâu, cuối cùng Hà Trừng cúi đầu trước, liếc nhìn tôi, ý bảo tôi đi theo.
Trên đường về, phần lớn chúng tôi đều không nói gì, giống như mang theo tâm sự riêng.
Mà tràn ngập trong tâm trí tôi đều là hình ảnh hai người nhìn nhau, còn có ánh mắt của họ, vẻ mặt của họ, đều này bỗng làm cho tôi cực kỳ sợ.
Đến dưới lầu ký túc xá, Hà Trừng bỗng nói:
"Đường Sóc không hợp với chị."
Tôi không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi ngược lại:
"Vì sao?"
Hà Trừng cúi đầu nói:
''Hắn không tốt."
Đường Sóc là kẻ khoe khoang, khuyết điểm của hắn chính là thuận tiện nói toạt ra ngoài, kỳ thực trong cuộc sống có rất nhiều nam sinh thích nói toạt ra lại hoa tâm, cũng không biết vì sao, vẫn có rất nhiều kẻ ngốc bu vào.
Tôi cũng biết hắn không tốt, đồng thời tôi cũng không tính cùng hắn có liên quan gì.
Mấy câu đó làm cho câu chuyện trở nên nghiêm trọng, cộng thêm tầng 5, làm tôi cảm thấy vừa trầm vừa nặng.
Lúc tách ra, em ấy đưa túi trên tay cho tôi, còn nhìn thoáng qua vở trong tay tôi.
Bởi vì bìa rất xấu, tôi giơ lên cười khan vài tiếng, nói:
"Tùy tiện mua."
Hà Trừng giương mắt nhìn tôi, nói:
"Em đang tính mua một cuốn, vừa rồi quên mất."
Tôi kích động, lập tức đưa vở trong tay tới trước:
"Cho em cho em."
Quá trình này kỳ thực có chuyện nhưng em ấy cũng không hỏi mà nhận lấy, khóe miệng cong lên, nói cảm ơn.
Sau khi trở về ký túc xá, Ngư Ngư mới dậy, đang nấu nước, nhìn thấy tôi về, ngáp một cái, thuận miệng hỏi:
"Sớm vậy ra ngoài làm gì?"
Tôi:...
Mua giấy viết thư... nhưng mà giấy viết thư không có mua.
Cũng không biết đã làm gì...
Tôi cười ha ha rồi ngồi xuống cạnh cậu ấy, đem tất cả những gì vừa phát sinh lời ít ý nhiều trình bày một phen với cậu ấy, đặc biệt là ánh mắt Đường Sóc và Hà Trừng đối diện nhau khúc cuối.
Tôi gật đầu.
Sau đó nói:
"Cậu nói xem, họ sẽ không phải coi trọng nhau chứ!?"
Nụ cười trên mặt Ngư Ngư, vì những lời này của tôi, trầm xuống.
Sau đó cậu ấy liếc mắt nhìn trời, giọng không chịu thua kém nói với tôi:
"Chu Tiểu Dĩ! Cậu muốn chọc mình giận chết hả!!!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả không có lời nào để nói.
- -------------------------
Ps. Tui chỉ muốn nói Dĩ tỷ chị ăn gì dại gái vậy:v
Mấy bạn đã xem mv nhóm mới Oh!GG chưa? Nhớ xem và cày view nha:v Tui đang chờ album về tay, thấy người người nhà nhà cầm album khoe quá mà tui chưa có:v Cuối tuần vui vẻ!^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.