Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 4

mễ nháo nháo

15/05/2021

Không thể không xúc động, lên đại học rồi hoa đào cũng thay đổi nhiều hơn, mặc dù đều là hoa nát nhưng dù sao cũng đều là hoa.

Trên đời thật sự có một số người, cảm thấy phân lượng của bản thân trong tình cảm rất nặng, cho rằng đối phương quan tâm mình, cho rằng đối phương để ý mình, nhưng cuối cùng bị các loại ảo tưởng của bản thân làm cho mất mặt.

Những lời của Đặng Khải không khỏi làm cho tôi nhớ tới một việc hai năm trước, tôi nhịn không được dùng bút chọt vào trò chơi trên điện thoại Ngư Ngư đang chơi, gục xuống bàn nhỏ giọng nói:

"Cậu nhớ rõ chuyện hai chọn một không?"

Ngư Ngư nghe xong che miệng cười, xem ra cậu ta còn nhớ.

Thực ra chuyện tôi là hoa khôi đứng đầu lớp chỉ là kết quả kéo búa bao của tôi và Ngư Ngư, lúc đó chỉ mới năm nhất đại học, mọi hoạt động tôi đều ở trong trạng thái phối hợp, bỗng nhiên có một ngày lớp phó lên lớp nói muốn cùng một cô em dáng người xinh đẹp chụp ảnh cho đồng phục lớp, lúc đó ánh mắt của cả lớp đều ào ào tụ tập trên người tôi và Ngư Ngư. Aizz, nếu không phải lớp chỉ có hai nữ sinh thì những ánh mắt này rất đáng để đón nhận.

Vì vậy tôi và Ngư Ngư nắm bắt thời cơ, cuối cùng 5 ván thắng 3, tôi thua.

Hoa khôi- cái danh hiệu này ngay từ đầu tôi đã cự tuyệt, nhưng nghĩ lại danh hiệu hoa khôi của cái lớp chỉ có hai người như vậy cũng không quá khoa trương, nghe còn có vẻ mỉa mai, cậu ấy cũng quen tôi cũng nhận, vả lại, cậu ấy bởi vì chuyện này cũng xin tôi mấy bữa ăn khuya rồi.

Đúng rồi, trước đây tôi đã nói quá cái gì nhỉ, tình bạn của chúng tôi đặc biệt thuần khiết, không có bất kỳ tạp chất nào.

Chuyện hai chọn một chỉ tồn tại trong khoảng thời gian năm nhất- thời kỳ chúng tôi còn được sủng ái, khi đó giả vờ ngốc ngốc, làm một tiểu muội với dáng vẻ thanh thuần, cuộc sống mới thay đổi quá nhiều, mà nổi tiếng nhất cùng được nhiều người yêu thích nhất chính là liên nghị*.

*Trong đây là một bữa tiệc để chào đón tân sinh thắt chặt quan hệ 'bạn bè'.

Học trưởng học tỷ chúng tôi đang dẫn dắt cùng với đông đảo nữ sinh khoa Văn tổ chức một buổi tiệc thắt thêm quan hệ hữu nghị, cái buổi tiệc này chủ yếu mang đến phúc lợi cho đám nam sinh khoa chúng tôi, lịch trình đêm đó của tôi và Ngư Ngư chính là ngồi trong góc xó cắn hạt hướng dương.

Sau buổi tiệc một tuần, bỗng nhiên trong phòng xuất hiện một tấm thiệp, thiệp mời với tiêu đề là 'Không biết nên lựa chọn thế nào?'

Tiêu đề không có chút mới mẻ không có chút hài hước như vậy thường sẽ không có ai chọn, nhưng rõ ràng sinh hoạt của mọi người quá mức buồn chán, vậy nên người mở topic này đúng dịp là một tiểu nam sinh trong buổi tiệc tuần rồi nên có người liền thuận tay đem vào.

Vì vậy chuyện này cứ như vậy bị truyền ra.

Nội dung thiệp mời không dài, tôi cũng quên chi tiết, bất quá đại khái là dùng từ ngữ khoa trương vừa hoa mỹ hình dung mỹ cảnh của buổi tiệc đêm đó, tiếp lời Mã Lệ Tô* mà giới thiệu chính mình, cuối cùng nói, Dư Dụ và Chu Tiểu Dĩ tôi đều thích, thật là phiền, đến cùng nên chọn ai.

*Mã Lệ Tô (Mary Sue): tương tự với kiểu nhân vật thánh nữ chính nặng tính YY, kiểu hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, người gặp người mê.

Chuyện này bị cười nhạo suốt 2 tuần lễ, khoảng thời gian đó, tôi và Ngư Ngư đến lớp học, bạn học thấy chúng tôi mở miệng câu đầu tiên nhất định là:

"Thật là phiền não, tôi phải chọn ai."

Sau đó tôi và Ngư Ngư suy nghĩ một chút, cũng đáng thương cho nam sinh khoa Văn, dù sao lúc đó chúng tôi nói giúp rất êm tai, nói sẽ phái hết tất cả nữ sinh qua, rốt cuộc chỉ có hai chúng tôi.

Tiết học chung từ trước đến giờ đều nhàm chán, sau khi làm mấy trang bài kiểm tra chuyên ngành, rốt cuộc cũng chào đón giờ tan học, Ngư Ngư nói cậu ấy muốn cùng bạn trai ăn cơm với nhau, vô cùng thẳng thắn mà bỏ tôi lại, để mình tôi lẻ loi chen chúc đi trong đám người.

Khoa Lý cùng với khoa tôi sát vách nhau, lầu học cũng cùng một chỗ, trên đường đến căn tin, tôi luôn cảm giác có ánh mắt kỳ quái đang nhìn tôi.

Thực cũng được, ảo giác cũng được, loại cảm giác này quá khó chịu, vì vậy tôi gởi cho Ngư Ngư một tin nhắn nhờ cậu ấy giúp tôi mua một túi thức ăn, ảo não trốn tránh trở về ký túc xá.

Ảnh hưởng Đường Sóc đối với tôi bỗng nhiên thay đổi quá lớn, điều này làm cho tôi không biết phải làm sao, thực ra chuyện này lúc tôi ở cùng mọi người đã thấu hiểu rất rõ, bạn nói coi nào có ai ngày đầu mới bên nhau, ngày thứ hai gặp đã có người gọi bạn là chị dâu.

Chuyện này chỉ có thể nói Đường Sóc giao thiệp rộng, dù sao hắn khá là tự do, khá là thích chơi đùa, thích đem bạn gái hiện tại giới thiệu cho mọi người quen biết, cũng may hắn đối với phương diện tình cảm đều xử lý tốt, trong lúc tôi còn 'tại vị', không có nhận được bất kỳ sự quấy rầy nào đến từ bạn gái trước đây của hắn.

Điểm ấy Chu lão sư cũng phải biểu dương hắn.

Đợi lúc ăn cơm, tôi lướt vòng bạn bè một lần, phát hiện hôm qua Đường Sóc úp cái kia nhưng tôi không thấy, tôi ấn vào trong album ảnh của hắn, bên trong không còn gì, chứng minh hắn cũng không giấu giếm tôi, xem ra đúng như mấy người kia nói, đã xóa, kiểu giấu đầu hở đuổi này tôi nghĩ Đường Sóc sẽ không làm, có lẽ là bạn gái mới của hắn giở trò.

Chậc, nói như tôi hiểu hắn lắm vậy.

Trở lại trang trò chuyện, avatar của Đường Sóc chợt nhảy lên trang đầu, tôi mở ra nhìn, dưới dòng chữ điên kia hắn vừa mới gởi tin nhắn tới.

Đường Sóc: Anh tưởng em block anh rồi, phải không?

Tôi nghi hoặc.

Tôi: Tại sao tôi phải block anh?

Đường Sóc: Bởi vì chúng ta chia tay rồi.

Tôi: À.

Tôi: Đó là lý do mà tại sao tôi block anh?

Đường Sóc: Em còn chưa block anh...



Đường Sóc: Nói vậy trong lòng em có chút luyến tiếc anh.

Tôi: Điên.... Chuyện chia tay này chừng vài ngày liền qua đi, dù sao người ta luôn thích nhiều chuyện mới mẻ, mọi người rất nhanh liền quên đi chuyện đó, mà tôi lấy tư cách là đương sự của chuyện này, không có chiều lòng mấy bạn kia phát triển như các kịch bản đã viết, nên không còn quá thú vị.

Đảo mắt kỳ huấn luyện quân sự liền kết thúc, chúng tôi là học tỷ không thể làm gì hác hơn là cảm thán vì sao mặt trời không nóng hơn chút nữa.

Các học tỷ đều như vậy, vừa chiếu cố học muội, coi chừng bị cảm nắng, bôi kem chống nắng nhiều, lót thêm nhiều miếng lót đế giày, uống nhiều nước, khó chịu thì báo ngay lập tức, nhưng lại bí mật lướt dự báo thời tiết cầu khấn ngày mai nắng lớn.

Loại quan tâm này tôi nghĩ tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Vài ngày sau, Ngư Ngư hỏi tôi: có muốn đến lớp tham gia tiệc đón tân sinh viên không.

"Hay là cậu tham gia một tiết mục cũng được."

Tôi đang làm bài tập, cũng không ngẩng đầu lên trả lời một câu:

"Để sau hãy nói."

Ngư Ngư hừ một tiếng ngồi xuống bên cạnh tôi, gõ lên màn hình điện thoại tôi một cái:

"Sao hôm qua lớp trưởng khoa Lý rủ cậu đi xem tiệc đón người mới cậu đồng ý ngay lập tức, mình rủ cậu đi cậu nói để sau hãy nói."

Tôi cười ha ha.

Bởi vì tiết mục khoa Lý rất chơi rất vui, lớp trưởng bên đó đưa cho tôi tiết mục biểu diễn, vừa nhìn đã muốn đi, thỉnh thoảng tôi cũng thích tham gia những chỗ đông người, đương nhiên đồng ý, so với lớp chúng tôi....

"Ái chà, dù sao bến đó cũng không cùng thời gian, mình đi được."

Đoạn đối thoại này không được Ngư Ngư tha thứ, cậu ấy cố tình gây sự, hỏi:

"Vậy mình hỏi cậu, nếu như khoa Lý và khoa mình biểu diễn cùng một buổi, cậu chọn đi bên nào?"

Tôi không hề nghĩ ngợi:

"Khoa Lý."

Cậu ta làm bộ muốn bóp chết tôi.

Tôi cười ha ha, nói:

"Có Hà Trừng ở đó, sinh viên mới nếu có soái ca mỹ nữ, mình cũng đi."

Cậu ta hừ một tiếng, tỏ vẻ không để ý đến tôi, nhưng không bao lâu lại dính tới, chớp chớp mắt nói:

"Dẫn mình đi được không?"

Tôi:...

Sau khi làm xong bài tập trời đã tối, Ngư Ngư đi hẹn hò rồi, trở về ký túc xá cũng chỉ có mình tôi, sau khi duỗi người mới phát hiện có chút đói, nhìn thời gian chưa tới 10 giờ, vì vậy tôi vác balo lên đi xuống lầu kiếm ăn.

Đêm nay ở bên ngoài không nhiều người lắm, tôi tìm đến một tiệm gà chiên trong nhà ở gần đó, đói bụng nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, nhưng tôi kiềm chế bản thân, chỉ chọn một phần gà ở hàng đầu và một xâu mực.

"Một xâu thịt."

Bỗng nhiên bên cạnh đã có một người bước tới đứng cạnh, tôi theo bản năng nhường chỗ cho người đó, nhưng giọng này quá mức quen thuộc, tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn.

"Hà Trừng." Tôi hướng về phía em ấy cười, "Thật trùng hợp."

Em ấy trước sau vẫn một kiểu lạnh lùng, chỉ 'Ừm' một tiếng.

Sau đó tôi thấy em ấy đưa tiền cho ông chủ, nói:

"Tính chung."

Những lời này làm tôi bị dọa vội móc tiền ra, "Không cần không cần, chị tự tính." đáng tiếc túi của tôi cũng không hề phối hợp một chút nào, vào lúc này lại bị kẹt.

Trước đây đây nghe một tiết mục ngắn, thời điểm trả tiền, lại bày trò muốn chạy trốn một mình.

Nhưng tôi thật sự rõ ràng rồi...

Sau khi chủ tiệm đem tiền thối đưa cho Hà Trừng, tôi mới thành công lấy được ví tiền ra, lúc này mọi thứ đều yếu ớt vô lực, Hà Trừng bộ dạng không thèm để ý cất tiền vào, cúi đầu liếc mắt nhìn tôi, hỏi:

"Ngồi ở đâu?"



Tôi quét mắt, chỉ vào vị trí gần cửa sổ, nói:

"Chỗ đó."

Có lẽ bởi vì em ấy trả tiền, lúc này hình tượng em ấy trong lòng tôi bỗng lớn lên, tôi giống như cô vợ nhỏ đi phía sau em ấy, sau khi chúng tôi ngồi xuống, người bán hàng cũng cầm theo hai chai Coca đặt lên bàn.

Tiệm gà chiên của trường cùng với tiệm gà chiên này có chút bất đồng, đồ uống của nó không phải tự làm mà là chai bán sẵn, tôi đã từng hỏi ông chủ về chuyện này, họ nói tự làm quá phiền phức, chai sẵn thì không chênh lệch bao nhiêu tiền, tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ là do ông chủ Hứa không chịu bỏ tiền mua máy.

Tôi cúi đầu cười cười, ngẩng đầu nhìn Hà Trừng đang mở chai Coca, nhìn thấy tôi cũng muốn mở nhưng tay còn chưa chạm tới chai đã bị em ấy cướp đi, sau đó 'Xì' một tiếng, em ấy đã mở chai Coca của tôi, sau đó đưa qua cho tôi.

Trong lòng tôi Oa một tiếng, vừa cảm thán lực của em ấy vừa nghĩ, chẳng lẽ trong mắt em ấy, tôi yếu như gà?

Nói cho cùng, tôi và Hà Trứng cũng không quá quên thuộc, chí ít cũng không quen đến nổi có thể ngồi mặt đối mặt cùng ăn, cho nên lúc thức ăn chưa lên, bầu không khí nơi này nhất thời có chút lúng túng.

Tôi lục trong đầu mình tất cả đề tài có thể trò chuyện, nhưng rồi phát hiện tất cả đều không quá thích hợp, đang rầu rầu, cắn miệng chai, Hà Trừng bỗng nhiên hỏi một câu:

"Em nghe nói chị sẽ đến xem bữa tiệc tối của tụi em."

Tôi 'a' một tiếng, hỏi:

"Sao em biết?"

Em ấy câu môi, cười thản nhiên nói:

"Bạn cùng phòng nói."

Tôi:...

Những lời này làm tôi vô thức nhớ tới Đường Sóc, hơn nữa thành công nhớ lại toàn bộ mọi việc từ đầu đến cuối, có lẽ là những người bạn cùng phòng thích nhiều chuyện của Hà Trừng nghe được tin tức của học trưởng, nói bạn gái trước của Đường Sóc tới tiệc tối.

A!!!

Vẻ mặt như đưa đám, trước không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Tôi hỏi:

"Có phải chị đi sẽ không thích hợp không?"

"Ừm." Em ấy suy nghĩ một chút bổ sung: "Sẽ không."

Tôi ừm một tiếng, đậy nắp lại, hỏi:

"Em có tiết mục gì không?"

Em ấy lắc đầu:

"Không có."

Tôi lại Ah một tiếng.

Cái đề tài này không còn cần thiết để tiếp tục nhưng 'máy hát' đã mở, tôi cũng thuận miệng hỏi em ấy vài câu về tình hình gần đây, đã quen với trường chưa, có nhớ nhà không, tuy em ấy tiếc chữ như vàng nhưng thoạt nhìn cũng không có ý bực mình, thỉnh thoảng sẽ còn nói vài câu về chuyện xảy ra của người bên cạnh.

Chúng tôi đang nói chuyện thì người phục vụ mang thức ăn lên thì ngừng lại, hai người không nhanh không chậm ăn xong mọi thứ, lúc sau chủ yếu là em ấy nhìn tôi giải quyết mọi thứ, cuối cùng làm bạn cùng nhau trở về ký túc xá.

Lúc này tôi mới phát hiện, chỗ em ấy ở dường như cách tôi một căn phòng, lúc tách ra, tôi nhìn người bạn tốt của mình, nói:

"Lúc rảnh tới tìm chị."

Em ấy 'Ừm' một tiếng, sau đó đèn hành lang vụt tắt, tôi muốn đưa tay mở đèn thì nghe ở bên kia truyền tới một câu rất nhỏ:

"Chu Tiểu Dĩ, không cần khổ sở."

- --------------------------

Hôm qua ngủ quên nên không úp:v

Tuần mới tốt lành!^^

Ps. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ này, xin nhắc lại bộ này hơi chậm nhiệt rất nhẹ nhàng nên hãy kiên nhẫn:v

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook