Chương 73: Chị có thể làm hoa tiêu
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
30/07/2019
Edit: TH
Beta: Richi
"Tiểu Yên, mẹ đi xem ông ngoại con một chút." Vành mắt Hạ Mộ Vân đỏ hoe, lập tức đứng dậy đi về phía phòng đọc sách.
Tiếp đó bác hai Hạ Lương cũng than thở rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Yên cùng em trai họ Hạ Nhạc Phong.
Lâm Yên gọi em trai Hạ Nhạc Phong đến: "Tiểu Phong, chị có chuyện muốn nói với em."
Hạ Nhạc Phong nghe vậy vội vàng an ủi: "Chị họ, vừa rồi những gì anh Minh bọn họ nói chị đừng để trong lòng."
"Không có gì, chị biết." Lâm Yên mở miệng: "Chị tìm em không phải vì chuyện này, vừa rồi trên bàn cơm chị nghe em nói, hoa tiêu của em đã bỏ đi rồi?"
Trên trường thi đấu mỗi đơn vị là một đội xe, mỗi đội xe đều có sự góp mặt của tay đua và hoa tiêu mới tạo thành.
Hoa tiêu được mệnh danh là "con mắt" khi lái xe, thời điểm đua sẽ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, tùy cơ thông báo chặng đường đua.
Rất nhiều người đối với hoa tiêu lại hiểu sai cho rằng hoa tiêu thì chỉ ở bên cạnh đọc bản đồ cho lái xe, là vị trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trên thực tế, một hoa tiêu dày dặn kinh nghiệm là người nắm vững mọi góc độ ngã cua trên đường đua, càng nhiều đường rẽ dài thì càng tiềm ẩn những nguy hiểm khôn lường, thậm chí là cả tốc độ gió, nhiệt độ mặt đường. Bởi vậy, khi thông báo về đường đua thích hợp nhất cho việc đua tốc độ, lái xe có thể bỏ bớt được gánh nặng phán đoán về mặt thời gian, đạt tốc độ tăng tốc cao nhất.
Có thể nói, hoa tiêu giỏi tương đương với việc thi đấu với "bộ não mạnh nhất".
Hạ Nhạc Phong nghe thế cũng khó nói, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Đúng vậy, bỏ rồi..."
Đối với một tay đua xe mà nói, hoa tiêu bỏ đi không khác gì bà vợ bỏ chồng chạy mất tăm.
Hạ Nhạc Phong bất đắc dĩ nói, "Đều tại em vô dụng..."
"Vậy bây giờ mọi người có ứng cử nào viên phù hợp chưa?" Lâm Yên hỏi.
Hạ Nhạc Phong lắc đầu: "Hiện tại, hoa tiêu rất nhiều, nhưng đều chỉ muốn kiếm cơm, muốn tìm một hoa tiêu chuyên nghiệp không dễ dàng như vậy. Hơn nữa lần này chúng ta còn không nể mặt Thang Chấn Anh, bên kia khẳng định sẽ sai người cản trở."
Lâm Yên nghe vậy gật đầu mở miệng nói: "Nếu đến lúc đó mọi người vẫn không được ứng cử viên phù hợp, chị có thể làm hoa tiêu cho em."
Hạ Nhạc Phong nghe vậy ngẩn ra: "Chị?"
Cũng không thể trách Hạ Nhạc Phong khiếp sợ, trong ấn tượng của cậu ta Lâm Yên chưa từng đụng vào đua xe, thế nên không ngờ rằng cô đột nhiên muốn làm hoa tiêu cho cậu ta.
Hạ Nhạc Phong cười cười: "Chị họ, em biết chị muốn giúp em. Nhưng mà chị họ, chắc là chị không hiểu nhiều về đua xe, hoa tiêu không phải như người khác nói chỉ cần đọc cho lái xe biết, hoa tiêu còn cần phải nắm được tất cả thông tin về tuyến đường, còn có thời tiết, tình trạng xe nữa. Người này cần trình độ chuyên nghiệp không thua gì tay lái, không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi vào ghế cạnh tài xế là có thể làm hoa tiêu..."
Hạ Nhạc Phong dừng một chút rồi thở dài, tiếp tục nói, "Huống chi hoa tiêu nhất định phải có được giấy phép đua, chị chắc chắn không có cách nào dự thi đâu."
Lâm Yên không phản bác Hạ Nhạc Phong, chỉ nói một câu: "Chứng nhận thi đấu chị có."
Hạ Nhạc Phong sững sờ: "Tại sao chị có được chứng nhận thi đấu?"
Lâm Yên mở miệng giải thích: "Quả thật lúc trước chị từng học đua xe với cậu út, em cũng biết mẹ chị hay lo, chị gạt mẹ và người nhà đi theo cậu út đăng kí, nhưng cũng không được đăng ký bao lâu, bằng lái cũng cấp thấp nhất, miễn cưỡng đủ làm hoa tiêu..."
Hạ Nhạc Phong nghe vậy cười nói: "Thật không ngờ chị họ cũng chơi xe đua, chị chỉ là một cô gái mà có thể cầm được chứng nhận thi đấu cấp E cũng rất lợi hại rồi!"
Lâm Yên: "Nếu như đến lúc đó cần thì nhớ gọi điện thoại cho chị."
Hạ Nhạc Phong gật đầu: "Được rồi, dù như thế nào vẫn cảm ơn chị!"
Beta: Richi
"Tiểu Yên, mẹ đi xem ông ngoại con một chút." Vành mắt Hạ Mộ Vân đỏ hoe, lập tức đứng dậy đi về phía phòng đọc sách.
Tiếp đó bác hai Hạ Lương cũng than thở rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Yên cùng em trai họ Hạ Nhạc Phong.
Lâm Yên gọi em trai Hạ Nhạc Phong đến: "Tiểu Phong, chị có chuyện muốn nói với em."
Hạ Nhạc Phong nghe vậy vội vàng an ủi: "Chị họ, vừa rồi những gì anh Minh bọn họ nói chị đừng để trong lòng."
"Không có gì, chị biết." Lâm Yên mở miệng: "Chị tìm em không phải vì chuyện này, vừa rồi trên bàn cơm chị nghe em nói, hoa tiêu của em đã bỏ đi rồi?"
Trên trường thi đấu mỗi đơn vị là một đội xe, mỗi đội xe đều có sự góp mặt của tay đua và hoa tiêu mới tạo thành.
Hoa tiêu được mệnh danh là "con mắt" khi lái xe, thời điểm đua sẽ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, tùy cơ thông báo chặng đường đua.
Rất nhiều người đối với hoa tiêu lại hiểu sai cho rằng hoa tiêu thì chỉ ở bên cạnh đọc bản đồ cho lái xe, là vị trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trên thực tế, một hoa tiêu dày dặn kinh nghiệm là người nắm vững mọi góc độ ngã cua trên đường đua, càng nhiều đường rẽ dài thì càng tiềm ẩn những nguy hiểm khôn lường, thậm chí là cả tốc độ gió, nhiệt độ mặt đường. Bởi vậy, khi thông báo về đường đua thích hợp nhất cho việc đua tốc độ, lái xe có thể bỏ bớt được gánh nặng phán đoán về mặt thời gian, đạt tốc độ tăng tốc cao nhất.
Có thể nói, hoa tiêu giỏi tương đương với việc thi đấu với "bộ não mạnh nhất".
Hạ Nhạc Phong nghe thế cũng khó nói, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Đúng vậy, bỏ rồi..."
Đối với một tay đua xe mà nói, hoa tiêu bỏ đi không khác gì bà vợ bỏ chồng chạy mất tăm.
Hạ Nhạc Phong bất đắc dĩ nói, "Đều tại em vô dụng..."
"Vậy bây giờ mọi người có ứng cử nào viên phù hợp chưa?" Lâm Yên hỏi.
Hạ Nhạc Phong lắc đầu: "Hiện tại, hoa tiêu rất nhiều, nhưng đều chỉ muốn kiếm cơm, muốn tìm một hoa tiêu chuyên nghiệp không dễ dàng như vậy. Hơn nữa lần này chúng ta còn không nể mặt Thang Chấn Anh, bên kia khẳng định sẽ sai người cản trở."
Lâm Yên nghe vậy gật đầu mở miệng nói: "Nếu đến lúc đó mọi người vẫn không được ứng cử viên phù hợp, chị có thể làm hoa tiêu cho em."
Hạ Nhạc Phong nghe vậy ngẩn ra: "Chị?"
Cũng không thể trách Hạ Nhạc Phong khiếp sợ, trong ấn tượng của cậu ta Lâm Yên chưa từng đụng vào đua xe, thế nên không ngờ rằng cô đột nhiên muốn làm hoa tiêu cho cậu ta.
Hạ Nhạc Phong cười cười: "Chị họ, em biết chị muốn giúp em. Nhưng mà chị họ, chắc là chị không hiểu nhiều về đua xe, hoa tiêu không phải như người khác nói chỉ cần đọc cho lái xe biết, hoa tiêu còn cần phải nắm được tất cả thông tin về tuyến đường, còn có thời tiết, tình trạng xe nữa. Người này cần trình độ chuyên nghiệp không thua gì tay lái, không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi vào ghế cạnh tài xế là có thể làm hoa tiêu..."
Hạ Nhạc Phong dừng một chút rồi thở dài, tiếp tục nói, "Huống chi hoa tiêu nhất định phải có được giấy phép đua, chị chắc chắn không có cách nào dự thi đâu."
Lâm Yên không phản bác Hạ Nhạc Phong, chỉ nói một câu: "Chứng nhận thi đấu chị có."
Hạ Nhạc Phong sững sờ: "Tại sao chị có được chứng nhận thi đấu?"
Lâm Yên mở miệng giải thích: "Quả thật lúc trước chị từng học đua xe với cậu út, em cũng biết mẹ chị hay lo, chị gạt mẹ và người nhà đi theo cậu út đăng kí, nhưng cũng không được đăng ký bao lâu, bằng lái cũng cấp thấp nhất, miễn cưỡng đủ làm hoa tiêu..."
Hạ Nhạc Phong nghe vậy cười nói: "Thật không ngờ chị họ cũng chơi xe đua, chị chỉ là một cô gái mà có thể cầm được chứng nhận thi đấu cấp E cũng rất lợi hại rồi!"
Lâm Yên: "Nếu như đến lúc đó cần thì nhớ gọi điện thoại cho chị."
Hạ Nhạc Phong gật đầu: "Được rồi, dù như thế nào vẫn cảm ơn chị!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.