Chương 250: Chúng tôi thành thật xin lỗi cô!
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
07/09/2019
Edit: Nhan Tịch
Beta: Cá
Mặc dù Lâm Yên cũng không rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng mà xem thái độ của bọn chúng hình như rất sợ hãi cô thì phải.
Trong lòng Lâm Yên cũng hơi nghi ngờ.
Mỗi khi hoàn toàn mất kiểm soát thì lúc tỉnh lại cô cũng có một ít trí nhớ có liên quan.
Vậy nhưng lần này lại hoàn toàn không có bất kỳ trí nhớ gì về những chuyện ban nãy cả, căn cứ vào lẽ thường và kinh nghiệm để phán đoán thì cô không bị hoàn toàn mất kiểm soát mới đúng.
Nhưng nếu như không hoàn toàn mất kiểm soát thì lấy năng lực của bọn người này, đặc biệt là cái tên đội trưởng dẫn đầu kia, mắc cái quái gì mà sợ hãi cô thế chứ?
"Thật ra là do chúng tôi tìm nhầm người. Người lúc trước tìm không phải là cô đâu. Chúng tôi thành thật xin lỗi cô, cô xem như thế có được không?"
Gã đại ca nhìn chằm chằm vào Lâm Yên, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng khuôn mặt lại nịnh nọt đầy tươi cười.
"Hiểu lầm?"
Lâm Yên khẽ cau mày.
Gã này đang tưởng cô là con đần chắc?
Tuy rằng những chuyện xảy ra lúc sau là do trí nhớ của cô lại bị gián đoạn nên không thể nhớ ra được, nhưng những chuyện lúc trước cô cũng có quên đâu.
Dùng cái máy định vị chó má gì đó để kiểm tra thân thể cô, đo lường ra thể chất cấp A còn muốn bắt cô đem bán lấy tiền.
Chỉ là, nhìn trạng thái của bọn họ hiện giờ chắc cô có thể tra hỏi được một ít chuyện. Gã đại ca vừa định nói gì thì Lâm Yên đã mất kiên nhẫn nói: "Đừng có nói chuyện vô nghĩa với tao nữa, tao hỏi mày, em trai tao đang ở đâu."
"Hả?"
Lâm Yên vừa dứt lời, đám người ở đây đều sửng sốt.
Em trai của cô ta ở đâu? Em trai của cô ta rốt cuộc là ai vậy? Ai mà biết em trai của người phụ nữ quái dị này là ai đâu chứ?!
Đừng nói là em trai của cô ta, ngay cả cô ta là ai, bọn họ cũng không biết có được không?!
" Bà cô à, chúng tôi thật sự không biết em trai của cô. Không chỉ không biết em trai của cô mà ngay cả cô là ai chúng tôi cũng không biết."
Gã đại ca nhìn Lâm Yên, vội vàng mở miệng nói.
Người phụ nữ này khủng khiếp đến mức nào bọn họ sớm đã đã lĩnh giáo rồi. Trước mắt bọn họ chỉ muốn bảo vệ tính mạng mà thôi.
"Không quen biết tao?"
Lâm Yên liếc mắt nhìn qua bọn người này, cười lạnh nói: "Coi tao là con khờ à?"
"Không không không, ngài thật sự hiểu lầm rồi. Chúng tôi mà quen biết em trai của cô hoặc là bắt em trai của cô, chúng tôi sẽ bị trời giáng trúng năm tia sấm sét!" Tên mặt thẹo vội vàng nói.
" Bọn mày bắt em trai tao?"
Vẻ mặt Lâm Yên lập tức thay đổi.
Tên mặt thẹo: "..."
Gã đại đội trưởng: "..."
Người phụ nữ này dùng lỗ tai đi nghe người ta nói chuyện mà cũng cần chọn lọc những gì nghe được nữa à?!
Con mịa nó, bọn họ bắt em trai của cô ta lúc nào?
"Bọn mày rốt cuộc là ai? Tại sao lúc trước lại tấn công tao?"
Lâm Yên nhìn đám người tiếp tục hỏi dồn.
"Chúng tôi..."
Gã mặt thẹo vừa muốn nói chuyện, nhưng lời đến cửa miệng thì sắc mặt khẽ đổi. Hình như ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng lại, không hề nói thêm câu nào. "Chạy!"
Gã đại ca nhìn Lâm Yên chằm chằm, cắn chặt răng, chợt hét lớn với đám người. Trong phút chốc đám thanh niên này hành động gần như giống nhau, vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Thấy thế, Lâm Yên theo bản năng muốn đuổi theo.
Nhưng mà vừa mới nhấc hai chân lên rồi lại cảm thấy có gì đó sai sai. Nếu cô thật sự đuổi theo bọn họ, nhiều người như vậy, còn có cả lưới điện, cô cũng đánh không lại! Hơn nữa bọn họ là ai cô cũng không rõ, không suy nghĩ kĩ mà lại đuổi theo tuyệt đối không phải là hành động lý trí.
Con chó nóng nảy còn nhảy rào, huống chi là người.
Bất đắc dĩ Lâm Yên chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng chạy thoát. Nghỉ ngơi một lát, đầu Lâm Yên tỉnh táo hơn rất nhiều. Vốn muốn lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, trong túi ngoại trừ điện thoại di động...
Lâm Yên nhìn chằm chằm lửa tàn của điếu thuốc bị bóp tắt, rơi vào trầm tư.
- ---
Hôm nay có một nàng editor mới gia nhập với nhóm~ Nhiệt liệt hoan nghênh nào.
Beta: Cá
Mặc dù Lâm Yên cũng không rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng mà xem thái độ của bọn chúng hình như rất sợ hãi cô thì phải.
Trong lòng Lâm Yên cũng hơi nghi ngờ.
Mỗi khi hoàn toàn mất kiểm soát thì lúc tỉnh lại cô cũng có một ít trí nhớ có liên quan.
Vậy nhưng lần này lại hoàn toàn không có bất kỳ trí nhớ gì về những chuyện ban nãy cả, căn cứ vào lẽ thường và kinh nghiệm để phán đoán thì cô không bị hoàn toàn mất kiểm soát mới đúng.
Nhưng nếu như không hoàn toàn mất kiểm soát thì lấy năng lực của bọn người này, đặc biệt là cái tên đội trưởng dẫn đầu kia, mắc cái quái gì mà sợ hãi cô thế chứ?
"Thật ra là do chúng tôi tìm nhầm người. Người lúc trước tìm không phải là cô đâu. Chúng tôi thành thật xin lỗi cô, cô xem như thế có được không?"
Gã đại ca nhìn chằm chằm vào Lâm Yên, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng khuôn mặt lại nịnh nọt đầy tươi cười.
"Hiểu lầm?"
Lâm Yên khẽ cau mày.
Gã này đang tưởng cô là con đần chắc?
Tuy rằng những chuyện xảy ra lúc sau là do trí nhớ của cô lại bị gián đoạn nên không thể nhớ ra được, nhưng những chuyện lúc trước cô cũng có quên đâu.
Dùng cái máy định vị chó má gì đó để kiểm tra thân thể cô, đo lường ra thể chất cấp A còn muốn bắt cô đem bán lấy tiền.
Chỉ là, nhìn trạng thái của bọn họ hiện giờ chắc cô có thể tra hỏi được một ít chuyện. Gã đại ca vừa định nói gì thì Lâm Yên đã mất kiên nhẫn nói: "Đừng có nói chuyện vô nghĩa với tao nữa, tao hỏi mày, em trai tao đang ở đâu."
"Hả?"
Lâm Yên vừa dứt lời, đám người ở đây đều sửng sốt.
Em trai của cô ta ở đâu? Em trai của cô ta rốt cuộc là ai vậy? Ai mà biết em trai của người phụ nữ quái dị này là ai đâu chứ?!
Đừng nói là em trai của cô ta, ngay cả cô ta là ai, bọn họ cũng không biết có được không?!
" Bà cô à, chúng tôi thật sự không biết em trai của cô. Không chỉ không biết em trai của cô mà ngay cả cô là ai chúng tôi cũng không biết."
Gã đại ca nhìn Lâm Yên, vội vàng mở miệng nói.
Người phụ nữ này khủng khiếp đến mức nào bọn họ sớm đã đã lĩnh giáo rồi. Trước mắt bọn họ chỉ muốn bảo vệ tính mạng mà thôi.
"Không quen biết tao?"
Lâm Yên liếc mắt nhìn qua bọn người này, cười lạnh nói: "Coi tao là con khờ à?"
"Không không không, ngài thật sự hiểu lầm rồi. Chúng tôi mà quen biết em trai của cô hoặc là bắt em trai của cô, chúng tôi sẽ bị trời giáng trúng năm tia sấm sét!" Tên mặt thẹo vội vàng nói.
" Bọn mày bắt em trai tao?"
Vẻ mặt Lâm Yên lập tức thay đổi.
Tên mặt thẹo: "..."
Gã đại đội trưởng: "..."
Người phụ nữ này dùng lỗ tai đi nghe người ta nói chuyện mà cũng cần chọn lọc những gì nghe được nữa à?!
Con mịa nó, bọn họ bắt em trai của cô ta lúc nào?
"Bọn mày rốt cuộc là ai? Tại sao lúc trước lại tấn công tao?"
Lâm Yên nhìn đám người tiếp tục hỏi dồn.
"Chúng tôi..."
Gã mặt thẹo vừa muốn nói chuyện, nhưng lời đến cửa miệng thì sắc mặt khẽ đổi. Hình như ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng lại, không hề nói thêm câu nào. "Chạy!"
Gã đại ca nhìn Lâm Yên chằm chằm, cắn chặt răng, chợt hét lớn với đám người. Trong phút chốc đám thanh niên này hành động gần như giống nhau, vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Thấy thế, Lâm Yên theo bản năng muốn đuổi theo.
Nhưng mà vừa mới nhấc hai chân lên rồi lại cảm thấy có gì đó sai sai. Nếu cô thật sự đuổi theo bọn họ, nhiều người như vậy, còn có cả lưới điện, cô cũng đánh không lại! Hơn nữa bọn họ là ai cô cũng không rõ, không suy nghĩ kĩ mà lại đuổi theo tuyệt đối không phải là hành động lý trí.
Con chó nóng nảy còn nhảy rào, huống chi là người.
Bất đắc dĩ Lâm Yên chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng chạy thoát. Nghỉ ngơi một lát, đầu Lâm Yên tỉnh táo hơn rất nhiều. Vốn muốn lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, trong túi ngoại trừ điện thoại di động...
Lâm Yên nhìn chằm chằm lửa tàn của điếu thuốc bị bóp tắt, rơi vào trầm tư.
- ---
Hôm nay có một nàng editor mới gia nhập với nhóm~ Nhiệt liệt hoan nghênh nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.